Đêm khuya, trong một quán bar ồn ào.
Tiêu Vân Tranh lái xe tới, dọc đường vào ai ai cũng gọi anh Vân thiếu. Tối nay anh không có thời gian quan tâm đến ai, mà đi tìm lần lượt từng chỗ ngồi, cuối cùng tìm thấy Lục Tịnh Tuyết cầm cốc rượu ngồi uống một mình trong một góc khuất.
Nhìn thấy cô để rủ mái tóc xoăn dài, ôm cốc rượu vào lòng, anh vội vàng tiến lên: "Tịnh Tuyết, sao em lại ngồi đây uống rượu một mình vậy?"
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Lục Tịnh Tuyết dường như không nghe thấy, tự động đổ rượu vào miệng.
"Tịnh Tuyết, em không được uống nữa!" Tiêu Vân Tranh giằng lấy cốc rượu.
Trong mắt Tiêu Vân Tranh, Lục Tịnh Tuyết luôn nho nhã đầy khí chất như vậy, nên ra vào những nơi cao sang, chứ không phải là một nơi thượng vàng hạ cám như thế này, hoàn toàn là một kiểu tự chà đạp bản thân.
Dường như Lục Tịnh Tuyết đã uống không ít, cô ngẩng đầu lên: "A Tranh, anh đến rồi đấy à?"
"Em sao vậy? Gặp chuyện gì không vui sao?" Tiêu Vân Tranh nhíu mày hỏi, không giấu nổi vẻ quan tâm trên nét mặt.
"Ha ha, em muốn uống rượu!"
"Vì Hoắc Trường Uyên phải không?"
Thấy Lục Tịnh Tuyết im lặng, Tiêu Vân Tranh càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, anh thở dài: "Anh biết mà, ngoài anh ta ra, không ai có thể khiến em chán chường đến mức này! Tịnh Tuyết, em không được uống rượu nữa, không lâu trước đó em vừa mới vào bệnh viện. Bác sỹ nói là dạ dày của em rất yếu!"
"A Tranh, em buồn lắm, thật sự rất buồn!" Lục Tịnh Tuyết bò rạp ra bàn, nói từng tiếng một.
Tiêu Vân Tranh nắm chặt bàn tay đang buông thõng, cố kìm nén: "Tịnh Tuyết, nhà họ Hoắc không chỉ có mình anh ta là con trai, vì sao em không..."
Những lời phía sau còn chưa nói hết đã bị Lục Tịnh Tuyết ngắt ngang: "A Tranh, anh biết em thích Trường Uyên thế nào mà! Em từng nói với anh rồi, vào năm mười tám tuổi, trong buổi tiệc mừng sinh nhật một tuổi của Hoắc Thị, em và anh ấy đã nhảy một bài. Chính bài nhảy đó đã khiến em yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên. Về sau khi biết nhà họ Hoắc và nhà họ Lâm có hôn ước, em đã vui biết bao nhiêu, em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời!"
"Bao nhiêu năm qua em ở nước ngoài luôn nỗ lực khiến mình trở thành một người xuất sắc hơn nữa, để có thể càng xứng đôi với anh ấy. Em muốn khiến tất cả mọi người biết, bọn em là một cặp trời sinh! Em đã đợi nhiều năm như vậy, chỉ đợi tới ngày được làm vợ anh ấy! Nhưng bây giờ em đã trở về, anh ấy lại nói xin lỗi em, không thể lấy em, còn từ chối lễ đính hôn bác trai muốn tổ chức! Nếu không thể lấy anh ấy, em thà cô độc cả đời..."
Nói tới cuối cùng, giọng Lục Tịnh Tuyết đã nghẹn ngào.
Ánh mắt Tiêu Vân Tranh càng lúc càng phức tạp, ngàn vạn lời muốn nói chỉ đọng lại thành một câu: "Tịnh Tuyết, em đừng khóc nữa, mắt sưng húp lên rồi."
Anh rút khăn tay ra, dịu dàng lau khô từng giọt nước mắt trên mặt cô.
"A Tranh, vẫn là anh tốt nhất! Anh tốt với em nhất!" Lục Tịnh Tuyết nắm lấy tay anh, lẩm bẩm trong ánh mắt long lanh nước.
Tiêu Vân Tranh cảm giác trái tim mình như thắt lại trong khoảnh khắc này, nhưng chỉ càng thương cô hơn.
Nước mắt của Lục Tịnh Tuyết vẫn không ngừng chảy, cô như đang chìm đắm hoàn toàn trong nỗi đau của mình. Chẳng biết đã qua bao lâu, cô bất ngờ nắm lấy tay anh: "A Tranh, anh giúp em một việc được không..."
...
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang ngắn dần đi từng chút một.
Hoắc Trường Uyên đừng quay lưng về phía cửa sổ gọi điện thoại, ánh sáng đỏ như màu hoa hồng bao trùm lên tấm lưng rộng lớn của anh, khiến người ta nhìn qua phải nheo mắt lại mới thấy rõ, một sự nổi bật.
Trên ngón giữa bàn tay cầm điện thoại, có một chiếc nhẫn bạc phản chiếu ánh sáng.
Lâm Uyển Bạch khẽ cắn môi, là chiếc nhẫn cô mua bên lề đường.
Thật ra hôm đó cô cũng chỉ nhất thời nổi hứng, cảm thấy nó rất đẹp nên mua một đôi, nghĩ là chỉ đeo cho vui thôi. Không ngờ anh đeo vào rồi thì không tháo xuống nữa. Thật ra nó hoàn toàn không ăn khớp gì với bộ vest sang trọng và chiếc đồng hồ hàng hiệu trên tay anh, nhưng anh không cảm thấy vậy.
Hoắc Trường Uyên gọi một cuộc điện thoại quốc tế. Khi anh bỏ di động xuống, cô cũng ngượng ngập quay đi.
Cô đặt chiếc quần Âu vừa gấp gọn gàng vào trong chiếc vali đã mở sẵn, cuối cùng bỏ vào đồ vệ sinh cá nhân. Cô tỉ mỉ kiểm tra, chỉ sợ sót thứ gì khác.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, chuyến bay xuất phát lúc tám giờ tối, thời gian vẫn còn dư dả.
Chiều nay Hoắc Trường Uyên gọi điện cho cô, nói anh phải qua Mỹ một chuyến, nhưng có vẻ không đơn thuần chỉ là đi công tác.
Lâm Uyển Bạch bất giác lo lắng hỏi: "Hoắc Trường Uyên, tình hình bên cô rất nghiêm trọng sao?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên đang rút điếu thuốc ra, động tác châm lửa khựng lại. Anh nhíu mày nói: "Rất gay, trong công ty xuất hiện nội gián, tiết lộ rất nhiều bí mật thương mại cho đối thủ cạnh tranh. Nếu lần này không giải quyết ổn thỏa, công ty của cô rất có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ phá sản."
"Nghiêm trọng đến mức đó?" Lâm Uyển Bạch khẽ kêu lên.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Lâm Uyển Bạch thật ra cũng đã nghe chút phong thanh. Công ty hiện tại của cô trước đó đã được Hoắc Dung mua lại, thế nên một vài thông tin rò rỉ là chuyện bình thường, trong phòng trà nước có các đồng nghiệp hay đứng bàn tán.
Cũng khó trách anh lại bỏ hết mọi công việc cấp bách trong tay để bay thẳng qua đó.
Hoắc Trường Uyên đi qua, gập một chân ngồi xuống trước mặt cô: "Thế nên, anh buộc phải qua giúp cô vượt qua được cửa ải khó khăn này!"
"Anh làm được mà..." Lâm Uyển Bạch đặt tay mình lên tay anh.
"Tin tưởng anh vậy sao?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
"Ừm!" Cô cũng gật đầu không chút chần chừ.
Hoắc Trường Uyên thấy vậy, rướn môi cười, bế cô ném lên giường.
Lâm Uyển Bạch vừa ngẩng đầu lên, anh đã bổ nhào tới.
Bàn tay lớn của anh mới đó đã giữ chuẩn xác vòng eo của cô, cô nhắc nhở anh: "Hoắc Trường Uyên, lát nữa anh còn phải ra sân bay đấy..."
"Anh biết, vẫn kịp." Hoắc Trường Uyên ném điếu thuốc và bật lửa đi.
Lâm Uyển Bạch nhìn sắc trời, nếu tranh thủ một chút, quả thực vẫn còn dư hơn hai tiếng rưỡi nữa. Đối với anh, đây đích thực là khoảng thời gian có thể làm ra rất nhiều chuyện.
Còn chưa chuẩn bị xong, áo len trên người đã bị giật ra.
Cằm cô bị anh nâng lên, nụ hôn cưỡng đoạt rơi xuống, càng lúc càng sâu hơn quần áo cũng lần lượt bay xuống sàn nhà.
Nhiệt độ trong phòng ngủ dâng cao, xen lẫn tiếng thở và tiếng ngâm nga của hai người.
Khi kết thúc, Lâm Uyển Bạch như con cá bị vớt lên bờ, nằm bẹp ra giường, nửa bên mặt vùi sâu vào trong gối, chớp mắt một hồi vẫn chưa tỉnh khỏi cơn dư chấn.
Chẳng biết bên ngoài trời đã tối hẳn từ khi nào.
Trong tầm mắt, cô thấy Hoắc Trường Uyên đang cài lại thắt lưng.
Trong không khí vẫn thoang thoảng mùi nồng nhiệt. Ban nãy anh không lãng phí dù chỉ một giây một phút, nên giờ khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn.
Đúng là chưa kịp chớp mắt đã diễn màn tình cảm...
Có điều, lần này anh đi Mỹ, lâu hay ngắn cũng chưa thể nói chuẩn xác. Hai người sẽ xa cách một khoảng thời gian, trong lòng cô thật ra vẫn muốn giúp anh thỏa mãn một chút, mà bản thân cô cũng khao khát.
Sau khi cài xong các cúc áo, Hoắc Trường Uyên ngồi xuống trước mặt cô như lúc nãy.
Anh hôn lên lòng bàn tay cô, ngữ khí quyến luyến: "Uyển Uyển, em có thể đi cùng anh!"
"Thôi..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu: "Chuyện của cô bên đó rắc rối như vậy, em có đi cũng chẳng giúp được gì, lại gây thêm phiền toái cho hai người thì không hay!"
"Cũng được!" Hoắc Trường Uyên trầm ngâm gật đầu.
Chẳng phải vì anh sợ cô sẽ gây thêm phiền phức, chỉ là lần này sang Mỹ phải tập trung giúp Hoắc Dung giải quyết khủng hoảng, e là không có thời gian rảnh, chủ yếu sợ sẽ không quan tâm được đến cô.
Chuông di động vang lên, màn hình hiển thị số của Giang Phóng. Sau khi Hoắc Trường Uyên bắt máy, anh trầm giọng nói: "Ừm, tôi biết rồi, tôi xuống ngay."
"Giang Phóng đã ở bên dưới rồi."
Ngắt máy xong, anh cụp mắt xuống và nói: "Không cần tiễn đâu, anh xuống dưới lên xe luôn."
Lâm Uyển Bạch cũng không miễn cưỡng, chủ yếu là vì cô vừa mất quá nhiều sức, nên chỉ nhẹ nhàng buông bàn tay quấn quýt của anh ra: "Ừm, vậy anh mau đi đi..."
Hoắc Trường Uyên xách vali lên nhưng không đi ngay.
Im lặng mấy giây, anh quay người trở về bên cạnh cô, nhíu mày: "Nếu bố anh lại gọi riêng em ra ngoài, dù là uống trà hay uống rượu đều không được đi, biết không?"
"..." Ông Hoắc nào có mời cô đi uống rượu bao giờ?
Trong ánh mắt anh có sự lo lắng khó che giấu. Cô yếu ớt lên tiếng: "Em hiểu rồi."
Hoắc Trường Uyên gật đầu, dường như vẫn chưa yên tâm, anh lại rút ví ra, lấy vài tờ chi phiếu chưa điền số tiền.
"Đây là gì?" Lâm Uyển Bạch hơi ngây ngốc.
"Em cứ cầm đi đã!" Hoắc Trường Uyên nhét vào tay cô: "Đề phòng vạn nhất. Nếu bố anh lại quăng tiền cho em như lần trước, em cũng quăng lại cho ông ấy!"
"..." Lâm Uyển Bạch suýt ngất.
Quăng đi quăng lại chẳng phải vẫn là tiền nhà họ Hoắc sao?
"Vâng..." Cô càng dịu giọng hơn, hiểu rằng anh suy nghĩ cho mình. Loáng thoáng nghe thấy tiếng còi xe dưới nhà, cô vội thúc giục: "Hoắc Trường Uyên, anh mau đi đi, đừng để trợ lý Giang chờ đợi, lỡ chuyến bay thì toi!"
Hoắc Trường Uyên gật đầu, ánh mắt tối đi: "Uyển Uyển, tự chăm sóc bản thân nhé!"
"Ừm, anh cũng vậy..." Cô xấu hổ đáp.
Nhìn cái bóng cao lớn của anh xách vali đi ra khỏi phòng ngủ, đến tận khi bên ngoài vọng vào tiếng đóng cửa, Lâm Uyển Bạch mới quay vào, lật người. Vừa mới chia tay, cô đã bắt đầu nhớ vòng ôm của anh rồi.
...
Chuyến bay sang bờ bên kia đại dương, phải đến ngày thứ hai, Hoắc Trường Uyên mới tới nơi.
Khi anh gọi điện tới, Lâm Uyển Bạch vừa họp xong, nghe được chất giọng trầm của anh, cô nói ngọt ngào: "Anh tới rồi à?"
"Ừm, đã đi vào trung tâm thành phố, bây giờ đang đi tới tổng công ty của Hữu Dung." Hoắc Trường Uyên trả lời cô, đằng sau hình như còn có tiếng loa bằng tiếng Anh. Anh hỏi cô: "Tối qua em ngủ thế nào?"
"Rất ngon..." Lâm Uyển Bạch thành thật trả lời.
Sau màn tình cảm ấy, cô quả thực quá mệt. Sau khi anh đến sân bay không lâu, cô đã mơ màng thi*p đi, ngủ một giấc đến sáng, hầu như không mơ mộng gì.
"Vô lương tâm!" Hoắc Trường Uyên hờn trách, ngữ khí trở nên ai oán: "Tối qua ở trên máy bay anh chẳng ngủ được gì. Có một tiểu yêu tinh cứ lượn lờ trong đầu, làm anh chẳng ngủ được gì cả."
"Em không phải tiểu yêu tinh..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.
Dù cách nhau cả đường truyền điện thoại, nhưng cũng chỉ cần vài ba câu anh đã có thể khiến cô đỏ mặt.
Lại nói thêm đôi ba câu nữa, đầu kia Hoắc Trường Uyên nghiêm giọng hẳn: "Uyển Uyển, anh tới công ty rồi."
Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi ngắt máy.
...
Thời gian trôi rất nhanh, mới đó Hoắc Trường Uyên đã sang Mỹ được năm ngày rồi.
Khoảng thời gian này, hôm nào anh cũng gọi điện về, có lúc buổi sáng, có lúc buổi tối. Thời gian tuy không cố định nhưng lần nào nghe giọng anh cũng rất mệt mỏi, có lần anh còn nói mình đã liên tục hai đêm liền chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ.
Lâm Uyển Bạch rất xót xa, nhưng ngoài việc cầu nguyện cho công ty của cô bình yên vượt qua được cơn khủng hoảng này, cô cũng chẳng làm được gì hơn.
Cô biết, đây là một cuộc chiến dai dẳng.
Nhưng Lâm Uyển Bạch tin vào năng lực của anh, chắc chắn anh có thể giúp Hoắc Dung hóa nguy thành an. Cô cũng không hiểu mình lấy sự tự tin này ở đâu ra, chỉ là giống như câu trả lời của cô dành cho anh khi đó, không có bất kỳ hoài nghi nào, chỉ là từ tận đáy lòng luôn nghĩ như vậy.
Tới cuối tuần, buổi chiều cô đi siêu thị trở về nhà, vừa vặn khóa mở cửa, lần lượt bỏ đồ vào tủ lạnh thì chiếc di động trên tủ giày đổ chuông.
Lâm Uyển Bạch đi qua xem, là số máy bàn của nhà bà ngoại.
Cô mỉm cười bắt máy, đặt lên tai: "Alô, bà ngoại ạ?"
"Tiểu Bạch, thím Triệu đây!"
Đầu kia lại không phải chất giọng hiền từ của bà mà là một giọng phụ nữ trung niên sốt sắng.
Lâm Uyển Bạch không hề xa lạ. Thím Triệu là người vẫn luôn được thuê để chăm sóc cuộc sống cho bà sau khi bà xuống ở dưới quê. Có lúc cô và thím Triệu cũng nói chuyện điện thoại, nói mấy chuyện liên quan đến tình hình sức khỏe của bà.
"Thím Triệu, thím vẫn khỏe chứ? Gần đây bà ngoại sao rồi ạ?" Cô cười hỏi.
Đầu kia im lặng giây lát, vào lúc cô đang nghi hơạc thì tiếng khóc của thím Triệu bất ngờ vang lên: "Tiểu Bạch, cháu mau về đi! Bà ngoại cháu có chuyện rồi!"
Sắc mặt Lâm Uyển Bạch lập tức trắng bệch ra.
Trước mắt cô như tối sầm lại, di động cũng lập tức rơi xuống đất, màn hình vỡ tan...