"Á!"
Cửa thang máy mở ra, Lâm Uyển Bạch bất ngờ bị anh vòng tay qua eo khiêng thẳng lên vai.
Bước chân Hoắc Trường Uyên như mang theo làn gió, cho dù đi trên nền thảm trải sàn dài cũng có âm thanh nặng nề phát ra.
Sự giãy giụa của Lâm Uyển Bạch là phí công vô ích.
Cũng may trên hành lang không gặp nhiều người, cô đành che chặt mặt mình lại, coi như tự lừa dối mình, trốn tránh camera ở mỗi góc tường.
Sau khi thẻ phòng được quẹt xong, Hoắc Trường Uyên gần như dùng chân đá thẳng cửa ra.
Mục tiêu rất rõ ràng, anh lao thẳng về phía chiếc giường lớn trong phòng ngủ, ném cô lên trên, rồi ngay sau đó đè lên cô, kéo khóa quần bò của cô xuống không chút lãng phí thời gian.
Phải nhìn thấy mới dám chắc chắn.
Sau khi đã tự mình xác nhận, Hoắc Trường Uyên nguy hiểm nheo mắt lại.
Lâm Uyển Bạch như một đứa trẻ mắc lỗi, chớp chớp đôi mắt.
"Lâm Uyển Bạch, em càng ngày càng to gan rồi đấy, lại dám lừa anh?" Hoắc Trường Uyên nghiến răng rất chậm, cơ hàm như sắp bung ra tới nơi: "Em còn biết mình mang họ gì không!"
"Họ Lâm ạ..." Lâm Uyển Bạch lí nhí đáp.
Chỉ đổi lại một ánh mắt càng thêm hung dữ của anh, cô biết điều ngậm chặt miệng lại.
"Xem tối nay anh xử lý em thế nào!"
Hoắc Trường Uyên cảm giác ngọn lửa hừng hực mình nhẫn nhịn suốt hai đêm như bốc thẳng lên, kêu gào trong huyết mạch, xông thẳng tới não bộ.
Anh thật sự sắp tức ૮ɦếƭ rồi!
Người con gái to gan này lại dám lấy chuyện này ra gạt anh, hại anh tối qua hai lần liên tiếp phải dội nước lạnh. Nếu tối nay không xử lý cô, khiến cô kêu không thành tiếng, anh tuyệt đối không dễ dàng tha cho cô!
Lâm Uyển Bạch như đọc được tiếng lòng của anh, chợt run người.
Lúc này Hoắc Trường Uyên như bị lửa Dụς ∀ọηg thiêu đốt, xem ra...
Thật đáng sợ...
Cô liếm môi, cố gắng cứu vớt cục diện một chút.
Nhưng Hoắc Trường Uyên sao dễ dàng cho phép cô lên tiếng, anh cúi đầu, hậm hực cắn lên môi cô.
Trong phòng chỉ còn tiếng quần áo bị xé rách.
Trong bóng tối, tiếng cầu xin của Lâm Uyển Bạch cũng vỡ vụn ra: "Hoắc Trường Uyên, anh nhẹ một chút..."
...
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch nhất quyết không đi họp cùng anh nữa.
Tối qua bị ђàภђ ђạ quả nửa thời gian, cô một lòng muốn ở lại khách sạn ngủ bù. Khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã chói chang. Cô tắm rửa qua một chút, dùng bữa trưa trong nhà hàng của khách sạn. Hơn hai giờ chiều, Hoắc Trường Uyên xong việc sớm, trở về.
Anh không nghỉ ngơi quá nhiều, mà kéo cô: "Tối nay bay chuyến chín giờ tối, còn vài tiếng nữa, anh có thể đưa em đi mua sắm!"
Sau khi Lâm Uyển Bạch ngủ bù một giấc, tinh thần đã thoải mái hơn nhiều.
Cô những tưởng sẽ là một địa điểm danh thắng, không ngờ lại là một trung tâm giải trí bài bạc với quy mô lớn, nói trắng ra là một sòng bạc.
"Hoắc Trường Uyên, anh còn cờ bạc?" Cô nghi ngại hỏi.
"Chúng ta gọi đó là cờ bạc, nhưng ở Macao này họ chỉ coi đó là một cái máy trò chơi." Hoắc Trường Uyên khẽ nhướng mày. Cuối cùng, anh cố tình nói một câu bên tai cô: "Nếu thua, anh sẽ gán em lại đây!"
Ánh mắt Lâm Uyển Bạch chuyển sang thảng thốt trong giây lát, cô căng thẳng nhìn anh.
Nhưng chẳng mấy chốc cô lại lắc đầu, rất chắc chắn: "Anh sẽ không đâu..."
"Uyển Uyển thật thông minh!" Hoắc Trường Uyên rướn môi.
Lâm Uyển Bạch đỏ mặt, xấu hổ thúc giục anh: "Thôi, chúng ta mau vào trong đi!"
Thời gian không dư dả nên cô biết Hoắc Trường Uyên chọn nơi này là có lý do của anh. Thứ đại diện cho Macao chính là bài bạc, nếu không vào sòng bạc một lần coi như chưa đến Macao, hơn nữa cô cũng muốn mở mang thêm hiểu biết.
Đây có vẻ là một trung tâm giải trí đã nhiều năm tuổi, nhưng trang trí vẫn rất hào hoa, đi tới đâu là vàng rực rỡ tới đó.
Sau khi bước vào, Hoắc Trường Uyên liền đi đổi xèng.
Cứ cách một trăm mét là lại có một bàn bài: Baccarat, Five-card stud, xúc xắc, còn cả những trò cá cược như đua ngựa, đua chó, Jai alai*... Một vài trò cô còn chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng vẫn có đầy đủ trong sòng bạc này.
*Là một môn thể thao liên quan đến một quả bóng nảy ra từ một không gian có tường bằng cách tăng tốc nó lên tốc độ cao bằng một thiết bị cầm tay.
Lâm Uyển Bạch đi dạo ngắm qua một lượt với anh, cảm thấy chỗ nào cũng mới lạ.
Giữa chừng, Hoắc Trường Uyên vào nhà vệ sinh. Lúc ra, anh thấy cô đang ngốc nghếch ngồi trước một chiếc máy game như một đứa trẻ, nhìn những người bên cạnh kéo gậy.
"Sao em không chơi?"
Lâm Uyển Bạch xua tay: "Em nhìn là được rồi!"
Hoắc Trường Uyên kéo cô lên, ôm cô đi về phía trước: "Phía trước có mấy trò bài bạc, anh dẫn em qua xem!"
Trong phòng có rất nhiều bàn chơi bài, gần như đều hình tròn. Người phát bài đứng giữa, xung quanh có vô số người đứng xem, gần như không còn chỗ trống.
"Ngẩn người ra làm gì vậy?" Thấy cô nhìn về phía đối diện, Hoắc Trường Uyên hỏi.
Lâm Uyển Bạch không giấu giếm: "Em nhìn thấy Lý Huệ..."
"Bà vợ hai của bố em?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
"Vâng." Cô gật đầu.
Ban nãy chỉ vô thức nhìn qua, cảm thấy quen mắt, khi nhìn kỹ lại, cô phát hiện đích xác là Lý Huệ. Bên cạnh còn có một Lâm Dao Dao không lúc nào rời khỏi bà ta.
Trong ấn tượng, cô nhớ Lâm Dũng Nghị ghét nhất là mấy người cờ bạc, cá độ, trước kia có một thư ký ham mê bài bạc, sau khi biết chuyện hôm sau ông đã đuổi việc luôn...
Hoắc Trường Uyên không nói gì, chỉ khoác vai cô di chuyển sang bàn đối diện, rẽ đám đông ra: "Xin lỗi, nhường chỗ cho chúng tôi!"
Lâm Uyển Bạch định nói không cần, nhưng đã bị anh ấn xuống ghế.
Lâm Dao Dao ngồi đối diện đang nghịch móng tay vừa làm của mình: "Mẹ, sao mẹ vẫn còn chơi! Cứ tiếp tục chơi thế này, cẩn thận một ngày nào đó mẹ thua hết tài sản trong nhà đấy!"
"Phỉ phui!" Lý Huệ lập tức không vui: "Con đúng là đồ mồm quạ, đừng nói linh tinh! Từ lúc mẹ ngồi ở đây tới giờ, lúc nào cũng thắng. Không bao lâu nữa có thể lấy lại hết chỗ thua tối qua, chưa biết chừng có thể..."
Nói tới đây bà ta bất ngờ dừng lại, vì nhìn thấy Lâm Uyển Bạch ở đối diện.
"Anh Trường Uyên?" Sự chú ý của Lâm Dao Dao khác bà. Cô ta nhìn thấy Hoắc Trường Uyên trước rồi mới nhìn thấy Lâm Uyển Bạch, sắc mặt vô cùng khó coi. Cô ta quẹt móng tay lên túi xách: "Sao lúc nào cũng đi cùng chị ta vậy!"
Hai ánh mắt phóng tới quá rõ ràng, Lâm Uyển Bạch cảm nhận được.
Có điều bây giờ có chuyện quan trọng hơn. Cô hoang mang nhìn về phía Hoắc Trường Uyên: "Em không biết đâu..."
"Đừng lo lắng." Hoắc Trường Uyên không ngồi mà đứng ngay bên cạnh cô, chống tay lên thành ghế: "Five-card stud rất đơn giản, chính là năm lá bài, xem điểm số hoặc độ lớn nhỏ của quân bài quyết định sự thắng bại. Ngoài việc phải có chút kiến thức về việc Theo hay Bỏ, còn lại đều dựa vào may mắn!"
"Nhưng mà..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.
"Chơi hai ván rồi đi." Hoắc Trường Uyên đặt khay lên bàn.
Lâm Uyển Bạch nhìn xèng của những người khác rồi lại nhìn chỗ của họ, bất giác kéo vạt áo của anh, nhỏ giọng hỏi: "Hoắc Trường Uyên, thẻ màu đỏ là bao nhiêu?"
Hoắc Trường Uyên nói một con số.
Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt, ngón tay run run chỉ vào một phía khác: "... Vậy còn màu xanh?"
"Em không chơi nữa!"
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch kích động định đứng dậy.
Hoắc Trường Uyên giữ lấy vai cô, thản nhiên mỉm cười: "Không sao, em cứ coi như chơi Tá lả trên mạng là được!"