Giọng Hoắc Trường Uyên không to không nhỏ, ai ngồi trên bàn cũng nghe thấy rõ.
Miếng táo cứ thế rơi thẳng xuống bát.
Lâm Uyển Bạch xiên lại, trước khi bà ngoại kịp lên tiếng, cô vội vàng nói: "Bà ngoại, lâu lắm rồi không gặp, cháu có rất nhiều chuyện muốn nói với bà, tối nay cháu ngủ với bà!"
"Được!" Bà ngoại nghe xong mỉm cười gật đầu.
Bà nghĩ thầm, khó khăn lắm cô mới về được quê, ngủ với bà cũng tốt, còn hai thanh niên này về thành phố còn ối thời gian.
Lâm Uyển Bạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Khi ngước mắt lên, cô phát hiện Hoắc Trường Uyên đang nhìn mình, cười mà như không cười, còn bờ môi mỏng ấy trong lúc giật giật mơ hồ bật ra hai chữ: Được lắm!
Buổi tối đi ngủ, cô tự nhiên xoắn xít chen chúc với bà trên chiếc giường đất.
Tắt đèn chưa bao lâu, màn hình di động đặt bên gối chợt sáng lên.
Mấy trò này trước kia thường xuyên xuất hiện, Lâm Uyển Bạch run tay mở ra, nhưng phát hiện tin nhắn chỉ có hai chữ ngắn ngủi: Ngủ ngon.
Giống như bị chọc ghẹo vậy, gò má cô nóng bừng.
Suốt cả ngày hôm ấy cô như rơi vào lời nguyền từ hai chữ ấy của anh.
...
Hôm sau, bà ngoại ngủ ít, dậy rất sớm. Lâm Uyển Bạch cũng dậy sớm theo bà, làm một bát mỳ trứng gà trong bếp. Phòng đối diện vẫn không có động tĩnh gì, bà ngoại bảo cô vào trong gọi anh.
Cô đẩy cửa vào, bên trong im phăng phắc, Hoắc Trường Uyên nằm trên giường ngủ rất say sưa.
Lâm Uyển Bạch hơi cúi người xuống, khẽ khàng gọi: "Hoắc Trường Uyên, tới giờ dậy ăn sáng rồi..."
Hoắc Trường Uyên có vẻ không nghe thấy, một cánh tay vắt ngang qua trán, dưới cằm là chút râu lún phún mới mọc đêm qua. Bình mình đã hắt lên mặt, tạo cảm giác rất đàn ông, cũng đầy gợi cảm.
"Hoắc Trường Uyên?" Lâm Uyển Bạch thấy anh không đáp lại, tiếp tục kiên nhẫn gọi: "Bữa sáng đã xong rồi, còn không ăn sẽ nguội mất! Anh đừng ngủ nữa..."
Lâm Uyển Bạch giơ tay chọc chọc anh. Không động đậy nên cô phải chọc tiếp.
Sau đó anh bất ngờ động đậy!
"... Này!"
Lâm Uyển Bạch khẽ hét lên một tiếng. Trời đất xoay chuyển, cô bị anh lôi lên giường.
Còn chưa kịp có thời gian phản ứng lại, cô đã bị anh đè xuống dưới, lập tức hôn.
Anh nhanh nhẹn cạy mở môi cô, đặt xuống một nụ hôn dữ dội.
Anh không chỉ đơn thuần là hôn, bàn tay bắt đầu trở nên không an phận...
Lâm Uyển Bạch hoàn toàn không nói được tiếng nào, một âm thanh hoàn chỉnh cũng không thể. Những tiếng hức hức hu hu của cô ngược lại càng giống như đang mời gọi. Cô không giãy ra được, chỉ có thể nhẫn tâm cắn một nhát.
Hoắc Trường Uyên đau đớn, hự một tiếng.
Lâm Uyển Bạch nhân cơ hội ấy đẩy anh ra, nhảy xuống giường, hoảng loạn sửa soạn lại quần áo của mình.
Còn Hoắc Trường Uyên thì theo đà ngã sang bên kia giường. Bàn tay không yên phận ban nãy lúc này đang ôm miệng, đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền.
Một lúc sau anh mới chậm chạp mở mắt ra.
Giống như vừa thức giấc, trong đôi mắt Hoắc Trường Uyên ngoài sự buồn ngủ ra còn có sự mơ màng: "Sao thế?"
"Anh..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.
"Anh làm sao?" Hoắc Trường Uyên khó hiểu.
Ánh mắt anh khi lướt qua cổ áo vì cảm xúc mà đang phập phồng của cô lại bất giác tối đi vài phần.
Lâm Uyển Bạch vẫn đang lau đi những dấu vết để lại nơi khóe miệng, xấu hổ trừng mắt nhìn anh, đỏ mặt chỉ trích: "Ban nãy anh giở trò lưu manh, hôn em, còn... sờ soạng em!"
Nếu cô không nhẫn tâm cắn anh thật mạnh, ai biết được sau đó còn xảy ra chuyện gì quá đáng hơn...
"Thế hả?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày, từ từ ngồi dậy, day day trán: "Anh còn tưởng đang nằm mơ chứ."
"..." Khóe miệng Lâm Uyển Bạch giật giật.
"Có muốn biết trong mơ chuyện gì xảy ra tiếp theo không?"
"... Không muốn!" Lâm Uyển Bạch nghiến răng, không nhìn những tia sáng chọc ghẹo lấp lánh trong mắt anh nữa: "Em vào đây gọi anh dậy, anh khẩn trương lên! Bữa sáng xong xuôi rồi, nguội tới nơi rồi, bà ngoại đang đợi anh ra ăn đó!"
Nói xong, cô rảo bước chạy ra ngoài, để lại mình anh cùng tiếng cười khe khẽ vọng lại.
Ngày nghỉ chỉ có hai ngày ngắn ngủi, thứ Hai đã phải đi làm rồi, về thành phố còn mất một ít thời gian nên họ gần như ăn xong cơm trưa là lập tức xuất phát.
Lâm Uyển bạch rất quyến luyến bà ngoại, nhưng chẳng còn cách nào khác, việc duy nhất có thể làm bây giờ cũng chỉ làm thêm nhiều món ngon cho bà ăn.
Cô xách giỏ rau từ trong bếp ra ngoài, nói với bà đang cười tươi trò chuyện cùng Hoắc Trường Uyên: "Bà ngoại, cháu đi mua ít đồ ăn!"
"Hoắc Trường Uyên, em đi một mình, anh ở nhà chơi với bà nhé."
Nghĩ tới chuyện lát nữa còn phải lái xe mấy tiếng đồng hồ, cô lại vội vàng bổ sung thêm một câu.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên nhướng mày, có vẻ cũng hợp với ý anh.
Lâm Uyển Bạch mua về đầy một giỏ thức ăn, nghĩ xem lát nữa sẽ làm món gì thích hợp để bà tiêu hóa và tốt cho sức khỏe.
Bước chân nhẹ nhàng của cô đi vào vườn, cô phát hiện bầu không khí có vẻ kỳ lạ.
Đi vào nhà, hai người ở bên trong vẫn giữ nguyên tư thế như lúc cô đi, có điều bà ngoại ban nãy còn tươi như hoa, lúc này lại nhìn cô vẻ không vui lắm. Hoắc Trường Uyên ngồi bên cúi đầu uống trà, mặt vô tội.
Lâm Uyển Bạch lần lượt nhìn cả hai, có phần khó hiểu: "Bà ngoại, sao thế ạ?"
"Tiểu Bạch, cháu qua đây, bà ngoại có chuyện muốn hỏi!" Bà ngoại vẫy tay với cô, biểu cảm có phần nghiêm nghị.
Lâm Uyển Bạch ngẩn người. Khi đi qua, cô thấy Hoắc Trường Uyên đặt tách trà xuống, đứng lên, đón lấy giỏ rau trong tay cô: "Anh giúp em cầm vào bếp."
"Ừm, cảm ơn anh." Cô gật đầu.
Sau khi Hoắc Trường Uyên vào bếp, nét mặt bà ngoại càng nghiêm hơn nữa: "Bà biết hết cả rồi!"
"Dạ?" Lâm Uyển Bạch khó hiểu.
"Ban nãy Tiểu Hoắc đã nói cho bà nghe rồi."
"... Nói gì cơ ạ?" Lâm Uyển Bạch vẫn mơ mơ màng màng.
"Con bé này! Cháu làm bà tức ૮ɦếƭ mất!" Bà ngoại bắt đầu giận dữ trách móc cô: "Sao không để cho bà yên tâm chứ. Một người đàn ông tốt như Tiểu Hoắc biết đi đâu mà tìm. Cháu còn chưa thỏa mãn, lại đòi kết thúc với người ta! Cũng may Tiểu Hoắc tốt tính, không chấp nhặt với cháu, còn tiếp tục muốn sống cùng cháu! Sau này về thành phố, đừng có giở trò hờn dỗi gì nữa, phải đối xử tốt với nó!"
"..." Lâm Uyển Bạch cả mặt đen xì.
Chẳng trách, cô mới đi có một lúc bà đã tự dưng nhìn cô không thuận mắt.
Hoắc Trường Uyên rốt cuộc đã nói những gì. Nói câu nào cũng khiến anh chẳng sai chút nào, làm cô không còn cơ hội phản bác, nhưng chuyện vốn dĩ đâu phải như vậy!
Cô đúng là phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ chẳng thể nói ra...
Bà ngoại thấy cô im lặng, chân thành vân vê mu bàn tay cô: "Tiểu Bạch, những lời bà nói cháu đã nghe rõ chưa!"
"Nghe rõ rồi ạ..." Lâm Uyển Bạch đau khổ gật đầu.
Đúng lúc này Hoắc Trường Uyên lững thững từ trong bếp đi ra, còn bật một lon nước hoa quả, đặt trước mặt bà.
Bà ngoại thấy vậy "trở mặt" ngay, lấy thìa múc một miếng đào, cười đến độ nếp nhăn hằn rõ rồi nhìn cô hậm hực: "Yên tâm đi, Tiểu Hoắc, bà vẫn còn ngồi đây! Nó tuyệt đối không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của cháu đâu!"
"Bà ngoại..." Lâm Uyển Bạch ai oán.
Nhưng chỉ đổi lại một cái trừng mắt của bà, và một nụ cười nhẹ nhàng không thể che giấu của Hoắc Trường Uyên.