"Tiểu Bạch, cậu làm sao thế!"
Tang Hiểu Du đang ngồi bên vắt chân lên sofa, nét mặt khinh bỉ.
Lâm Uyển Bạch lau miệng, rút một tờ khăn giấy ra vội vàng thu dọn. Cô còn chưa làm xong, lại có tin nhắn mới tới di động. Cô cầm lên xem, suýt nữa thì quăng ra ngoài.
Hoắc Trường Uyên: Nếu em có sở thích sưu tầm nó, thì có thể giữ lại.
"Không hề!" Lâm Uyển Bạch gần như soạn tin nhắn gửi lại trong khoảnh khắc.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu thở đều. Sau khi bình tĩnh, cô gửi lại một tin khắc: "Ở chỗ em, chiều em sẽ gọi ship chuyển phát qua cho anh!"
Hoắc Trường Uyên vẫn trả lời lại rất tốc độ: "Không cần, có thời gian anh tự đến lấy."
Lâm Uyển Bạch đọc xong câu này, không hiểu lắm.
Nhưng cô nghĩ thôi bỏ đi, anh thích thế nào thì mặc kệ anh, tính cách bá đạo như thế đã quyết định chuyện gì thì khó mà thay đổi. Cô quăng di động đi, tiếp tục xem tivi.
...
Nghỉ đến ngày thứ hai, buổi chiều Tang Hiểu Du nhận điện thoại chạy ra ngoài, chập tối mới hớt hải chạy về, mồ hôi đầm đìa.
Lâm Uyển Bạch rót một cốc nước đưa qua, nghe cô ấy nói xong về chuyện mình vừa làm đồng thời cũng là chuyện muốn tuyên bố, cô rất kinh ngạc: "Cá nhỏ, cậu tìm được nhà rồi hả?"
"Đúng vậy!" Tang Hiểu Du uống nước ừng ực.
"Ở đâu thế?" Lâm Uyển Bạch vội hỏi.
Sau khi uống hết cốc nước, Tang Hiểu Du hào sảng lau khóe miệng: "Ở ngay phía sau trung tâm hội nghị. Đợi đã, để mình cho cậu xem ảnh!"
Nói rồi, cô ấy đưa cho cô xem mấy bức ảnh đã chụp trong di động.
Lâm Uyển Bạch ngắm từng bức một, rồi ngẩng đầu lên hỏi với vẻ hoài nghi: "Cá nhỏ, cậu chắc chắn là căn nhà này chỉ có một ngàn hai một tháng chứ?"
"Chính thế! Cậu bảo có phải mình nhặt được vàng không!" Tang Hiểu Du đắc ý nhướng mày.
"Đúng thế..." Lâm Uyển Bạch gật đầu. Đâu chỉ là nhặt được vàng, cô còn đang nghi ngờ chủ nhà phải chăng não bị kẹp cửa.
Vị trí của căn nhà đẹp hơn chỗ cô rất nhiều, hơn nữa còn là một phòng khách hai phòng ngủ. Phòng ngủ sáng sủa, ánh sáng trong ảnh rất đẹp, trang trí cũng rất khá, đồ gia dụng đầy đủ, nhưng giá cả chỉ đắt hơn chỗ cô ở có hai trăm tệ...
Trước kia họ đã tìm qua rất nhiều nhà, mãi vẫn không tìm được, nguyên nhân chủ yếu là vì Tang Hiểu Du kinh tế cũng khó khăn như cô.
Nhà tốt thì không thuê nổi, nhà tồi lại không ưng ý, thế nên cứ mãi ở chung với cô tại đây.
Suy nghĩ tới đây, Lâm Uyển Bạch buộc phải lo lắng: "Cá nhỏ, căn nhà này rẻ như vậy, không phải bị lừa đó chứ?"
"Yên tâm yên tâm, tuyệt đối không thể!" Tang Hiểu Du lắc đầu như trống bỏi, tỏ ý: "Chủ nhà nói rồi, mình không cần đặt cọc, ngay cả tiền nhà cũng được trả một tháng một lần."
Lâm Uyển Bạch nghe xong chỉ càng lo lắng hởn.
Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?
Tang Hiểu Du lúc lắc cái ௱ôЛƓ chạy qua, ôm chặt vai cô: "Trời ơi, yên tâm đi! Thật ra đây là một người bạn của mình, khá là rộng rãi, trong tay đang có nhà để trống, thấy mình không có nhà để ở nên mới bảo mình qua. Nói thuê nhà gì đó chẳng qua chỉ là ý tứ thôi!"
"Được thôi rồi..." Lâm Uyển Bạch thấy cô ấy nói đến mức này mới gật đầu.
"Đúng rồi, Tiểu Bạch, ngày mai mình chuyển luôn!" Tang Hiểu Du lại tiếp tục tuyên bố một chuyện nữa.
"Nhanh vậy sao!" Lâm Uyển Bạch kêu khẽ.
"Ha ha, có phải không nỡ xa mình không! Không sao hết, có xa nhau lắm đâu. Khi nào cậu rảnh thì qua tìm mình chơi!" Tang Hiểu Du ôm vai cô lắc lắc, bỗng dưng cười có phần đê tiện.
Tang Hiểu Du chắc chắn là người của phái hành động, nói ngày mai chuyển là ngày mai chuyển.
Mới sáng sớm, toàn bộ hành lý đã được thu dọn xong, sau đó thuê một chiếc taxi trên mạng, ra đi như vũ bão.
Lâm Uyển Bạch đi làm lại như bình thường, nên chỉ tiễn cô ấy xuống dưới nhà. Cũng may đồ đạc không quá nhiều. Khi cô đi lên gác, phát hiện cánh cửa nhà đối diện cũng đang mở, cũng có người chuyển túi lớn túi nhỏ ra ngoài, còn có người khiêng đồ đạc.
Nhìn thấy hàng xóm đi ra, cô tiện miệng hỏi: "Chị à, anh chị cũng chuyển đi ạ?"
Đối phương chính là người lần trước cửa hỏng đã có lòng giúp cô báo cảnh sát.
"Đúng thế đấy!" Hàng xóm thẳng thừng gật đầu.
"Chẳng phải đang ở rất tốt sao ạ?" Lâm Uyển Bạch kinh ngạc, bất giác hỏi tiếp: "Em nhớ lúc trước chị nói đã trả thêm nửa năm tiền nhà. Chưa được bao lâu, vẫn chưa đến kỳ mà nhỉ?"
"Haizz, đừng nhắc nữa!" Hàng xóm nghe xong, lại thở dài: "Đúng là đã nộp tiền nhà nửa năm rồi. Nhưng chủ nhà bán nhà đi rồi, trả hết tiền lại, bảo em lập tức chuyển thì cũng còn cách nào đâu!"
Lâm Uyển Bạch gật đầu, đây chính là chuyện khó tránh khi đi thuê nhà, ai gặp phải thì xui xẻo thôi.
"Nghe nói căn nhà tồi này còn được bán với giá cao, cao gấp mấy lần giá thị trường ấy! Cũng không biết bên mua nghĩ thế nào lại chạy tới nơi này. Tổn thất của anh chị cũng được người ta bồi thường. Không còn cách nào khác, người có tiền bây giờ đúng là khó hiểu mà!"
Lâm Uyển Bạch an ủi mấy câu, nhìn giờ đã sắp muộn, không nói nhiều thêm mà đi vào nhà.
...
Vì quan hệ hợp tác, cô khó tránh khỏi lại bị quản lý gọi đi cùng tới Hoắc Thị.
Có điều, lần này bước vào phòng hội nghị, người ngồi bên trong lại không phải Hoắc Trường Uyên. Giang Phóng cũng không thấy mặt mũi đâu, mà là một người có vẻ giống thư ký.
Nhìn thấy sự nghi hoặc của họ, đối phương mỉm cười giải thích: "Hoắc tổng ra ngoài công tác rồi, phải một tuần sau mới quay về, thế nên lần này tạm thời là tôi thay mặt!"
"À vâng..." Quản lý liên tục gật đầu.
Lâm Uyển Bạch cúi đầu, thì ra là lại đi công tác.
Kết thúc đi ra ngoài, trong khi đợi thang máy, cô lại không kìm được lòng nhìn về phía cửa phòng tổng giám đốc.
Trong lòng bất chợt dấy lên một chút hụt hẫng lạ kỳ.
Lâm Uyển Bạch giật mình, vội xua đi, lẽ nào cô còn mong sẽ gặp mặt anh?
Mặt trời mọc rồi lại lặn, dường như ngày ngày vẫn nối tiếp nhau.
Lâm Uyển Bạch đi qua đi lại giữa hai địa điểm nhà và cơ quan. Sau khi gia đình hàng xóm đối diện chuyển đi, hình như họ có sửa chữa qua lại căn nhà.
Có lần tan làm về nhà, thấy cánh cửa khép hờ, tường bên trong được sơn lại một lượt. Các công nhân đang thay đồ gia dụng mới, hơn nữa toàn là hàng hiệu, không biết chủ mới khi nào mới dọn đến.
Nhớ lại lời miêu tả của chị gái hàng xóm trước kia về người có tiền, cô bật cười, cũng đúng lắm chứ.
Lại là chập tối, Lâm Uyển Bạch lê cơ thể mệt nhoài đi lên tầng.
Mãi mới lên được tầng cao nhất, cô cúi đầu lục tìm chìa khóa từ trong túi xách ra, liền nghe thấy có tiếng bước chân từ dưới vọng lên, càng lúc càng gần.
Lâm Uyển Bạch mơ hồ cảm thấy bước chân này có phần quen thuộc.
Sự vững vàng ấy giống như sự bình tĩnh, từ tốn của một doanh nhân.
Cô bất giác quay đầu sang nhìn. Đèn cảm ứng trên hành lang bật sáng, một bóng dáng cao lớn từ từ lọt vào tầm mắt. Sau đó là một ngũ quan rắn rỏi, cương nghị, đôi mắt sâu hút và một bờ bôi mỏng hơi mím lại.
Anh một tay đút túi quần, theo từng bước chân của anh, đôi tất đen cũng lộ ra ngoài.
Lâm Uyển Bạch sửng sốt đứng nguyên tại chỗ, lập tức cắn môi: "Anh..."
Hoắc Trường Uyên không có ý đoái hoài tới cô, ngược lại anh đi thẳng qua cô, đứng ở phía đối diện, sau đó cũng rút ra một chùm chìa khóa.
Chìa khóa đó được cắm vào ổ một cách chuẩn xác.
Và sau đó.
"Cạch..."
Cánh cửa nhà đối diện cứ thế được mở ra.
Lâm Uyển Bạch lập tức trợn tròn mắt.