Xin Em Ở Lại Bên Anh - Chương 57

Tác giả: Giảo Xuân Bính

Ước Nguyện Đạt Thành
Edit: BRANDY
Điều ngoài ý muốn này ập đến như tia sét giáng xuống, hung hiểm lại bất ngờ, hoàn toàn không báo trước.
Trong thời gian Nghênh Thần tại chức đã dính líu tới một vụ nhận hối lộ tiên mặt lên tới 40 vạn, ngoài ra vẫn còn một vài số liệu khác chưa được làm rõ. Đồng thời bên công ty khởi kiện còn tố giác cô chủ động liên hệ tìm mối hàng, lợi dụng chức vụ, biển thủ khoản chênh lệch giá, bòn rút hang mục để chia chác hoa hồng.
Khẩu cung của Trương Hữu Đức đã xác nhận. Không những thế, chứng cử bên công ty đưa ra còn được sao chép từ chính mây tính của cô.
Nhân chứng, vật chứng từng khoản mục đều rành rành trước mắt.
Nghênh Nghĩa Chương cố gắng ổn định thân mình, miễn cưỡng đè nén cơn chấn động trong lòng, trầm giọng quay sang nói với người bên cạnh “Đi ra ngoài hết đi."
Không lâu sau, chuông điện thoại di động cả nhân vang lên.
Toàn bộ quá trình nghe điện thoại, thần sắc ông nghiêm túc đăm chiêu, nhưng cũng nghe thêm một câu thì đôi lông mày sắc bén như dao lại càng nhíu sâu hơn mấy phần.
Cuộc họp biểu dương chuẩn bị bắt đầu, từ trong phòng vang ca khúc nhạc dạo đầu và tiếng khách khứa trò chuyện náo nhiệt.
Một đông chỉ làm tổ công tác tuyên truyền gọi tên Lệ Khôn: “Nên ngồi vào bàn thôi, tiếp theo của chương trình hội nghị là khen thưởng rồi. Cậu đeo dải băng đô này vào trước đi, đến phần sau nữa là tuyên đọc bổ nhiệm thì.."
Lệ Khôn như bừng tỉnh lại, sải chân định đi ra ngoài. Anh bước phăm phăm như đang chạy, ai gọi lại cũng không màng, còn liên tiếp ᴆụng phải mấy người. Phải đến tận khi ngài tham mưu trưởng đang nói chuyện trên cầu thanh nhanh tay lẹ mắt trông thấy, túm chặt lấy cánh tay anh kéo giật lại mới có thể níu bước chân vội vã của anh.
"Lẽ Khôn! Cậu làm gì trò gì vậy?" Người lãnh đạo già lòng như lửa đốt, hạ giong cảnh cáo: “Dù là đại sự gì cũng phải chờ cho xong hôm nay rồi nói "
Ở bên kia, Nghênh Nghĩa Chương vội vội vàng vàng đi ra hướng cổng. Một già một trẻ, dù lập trường đối lập nhau, nhưng trong lòng lại cùng ôm một mối lo.
Hôm ấy, Lê Khôn vẫn liều lĩnh rời khỏi lễ biểu dương.
Nói đến tin tức, mạng lưới quan hệ của Nghênh Nghĩa Chương mạnh hơn anh rất nhiều, chỉ cần một cuộc điện thoại gọi xuống là có thể hiểu rõ được tình hình. Nghênh Nghĩa Chương gọi Lệ Khôn lại, nhìn dáng vẻ bồn chồn không yên của anh, chỉ có thể run rẩy thốt ra một câu: “Đừng kích động"
Ngay sau đó, bác cả Nghênh Nghĩa Bang cũng đã tới, vừa bước vào cửa đã nổi trận lôi đình: “Con bé này muốn lật trời hay sao?"
Thôi Tĩnh Thục trước nay luôn mềm mỏng, dịu dàng nhưng nghe lời ác độc này cũng nhịn không được định lên tiếng bênh vực. Nhưng còn chưa kịp nói đã bị Nghênh Nghĩa Chương ςướק lời trước:
"Con gái tôi sẽ không bao giờ làm loại chuyện này!"
“Tôi đã liên hệ với Cục phó Bàng rồi, chứng cứ đầy đủ, lại còn là doanh nghiệp nhà nước, mối quan hệ bên trong tầng tầng lớp lớp rất phức tạp nên bắt buộc phải làm theo quy định, hồ sơ chuyển lên chỗ Kiểm ủy ký rồi!" Nghênh Nghĩa Bang tháo đôi găng tay đen bằng da ra, giận dữ quăng thẳng lên ghế salon "Hồ đồ! Đúng là hồ đồ!"
Sắc mặt Nghênh Nghĩa Chương nghiêm nghị, không nói lời nào mà lặng lẽ nhấc điện thoại lên.
“Chú muốn làm gì?" Nghênh Nghĩa Bang rảo bước về phía ông, chân tay cầm điện thoại lại, thân trọng nhắc nhở: “Chú vừa mới được bổ nhiệm."
“Em là ba nó!" Nghềnh Nghĩa Chương đột nhiên lên giọng: “Nếu thực sự Nghênh Thần phạm tội, dù kết quả xử án có ra sao em cũng sẽ không dị nghị nửa lời. Nhưng nếu không phải nó làm - thì ai cũng đừng hòng ᴆụng đến nó!”
Căn phòng thoáng chốc rơi vào tĩnh mịch.
Dường như sự kiên nhẫn của Nghênh Nghĩa Chương đã sắp tới cực hạn, ông ôm иgự¢ thở hổn hển, sắc mặt phẫn uất, nhưng không kiên trì được mấy giây thì cả thân hình cao lớn đổ gục xuống.
Trong chớp mất, từ trên xuống dưới Nghênh gia như đại loạn, người ta ra vào vào hấp tấp vội vã, ai nấy đều có vẻ lo sợ.
Từ đầu đến cuối, Lệ Khôn vẫn chỉ lặng lẽ ẩn mình ở một góc khuất tầm mắt, toàn thân cứng nhắc như thân gỗ biết đi.
Anh trở lại xe của mình, tay run run châm điếu thuốc. Rít một hơi thuốc, nén làn khói lại vào trong cổ họng, để mùi thuốc lá thơm nồng đâm xuyên qua cơ thể, lúc này Lệ Khôn mới dần tỉnh táo hơn.
Anh nhắm mắt, trong đầu có vô vàn câu hỏi, tất cả những rối bời khúc mắc dường như đã trải thành một đường thẳng, toàn bộ quan hệ nhân quả được xâu chuỗi lại một cách thông suốt.
Nghênh Thần có nói lúc cô ấy bận rộn công việc thường xuyên có người thuộc cục thành phố tới tìm cô điều tra dò hỏi.
Nghênh Thần còn nói lúc này cô mệt mỏi quá rồi, chẳng muốn quản gì nữa hết, chỉ ứng phó với mình Hứa Vĩ Thành thôi cũng đủ lao lực.
Nghênh Thần nói không muốn đi theo anh chịu khổ.
Lệ Khôn nhắm nghiền mất lại, khó nén nổi sự rung động bất tri bất giác trào dâng trong lòng lúc này.
Kỳ thực là không muốn anh chịu khổ.
Đồ ngây thơ ngốc nghếch. Trong lòng Lệ Khôn thầm mắng cô không dứt, nhưng rồi lại dần bị nhấn chìm trong bể sâu tự trách, sao lại không phát hiện ra sự kỳ lạ của cô ấy? Sao lại không chủ động quan tâm cô ấy cơ chứ?
Tàn thuốc đã đầy đến mức thành một cái ᴆụn nhỏ, lung lay sắp đổ.
Khi mở mắt ra, trong đôi con ngươi tinh anh chỉ còn lại sự ảm đạm.
Anh tự lên dây cót tinh thần, lật tìm trong danh bạ điện thoại, lập đi lập lại gần chục lần mới thống nhất được suy nghĩ – “Chuyện này nếu bị công khai cũng không có gì tốt đẹp. Nếu muốn xác minh lại tất cả thì cứ chuyển thẳng lên viện kiểm sát."
Lệ Khôn chạy vạy đến tận trưa, cẩn thận thăm dò các mối quan hệ, không ngại ra mặt cầu cạnh, nhưng tin tức nhận được lại không phải tin tốt.
“Chứng cứ đã xác thực. Hơn nữa lại còn là tập thể công ty và các cá nhân khác cũng tố giác. Quyển sổ tiết kiệm 40 vạn kia cũng được tìm thấy ở chính phòng làm việc của cô ấy."
Lệ Khôn nhận được một cuộc điện thoại như thế trong trạng thái đỡ đần mệt mỏi.
Nhưng vừa nghe xong, hai mắt anh vô thức nheo lại,nTiểu khu Lâm Giang thành phố Vạn Khoa, điểm đặc biệt của tiểu khu này là có một con sông trải dài mười dặm, điểm điểm xuyết xung quanh là ánh đèn đều tăm tắp của các dãy nhà, làm không khí thêm vài phần ấm áp, xua đi cái giá lạnh của đêm đóng. Xinh đẹp đến thế nhưng cảm giác lạnh lẽo đang xâm chiếm từng tấc da thịt vẫn rõ ràng, không hề vơi bớt.
Lúc Lệ Khôn lái xe tới đã thấy bóng lưng trầm mặc đang dựa bên lan can.
Cảm nhận được tiếng động. Đường Kỷ Sâm, nghiêng đầu: “Tới rồi à?"
Lệ Khôn lặng lẽ tiến lại gần, đứng sóng vai với người đàn ông kia.
“Làm một điếu không? Đường Kỳ Sâm lấy hộp thuốc là bằng kim loại tinh xảo từ trong túi áo ra, ngón tay thon dài khẽ khàng gầy, làn khói trắng thuần dần lan tỏa trong không gian.
Lệ Khôn nhận lấy, cho lên miệng, “Mượn bật lửa."
Đường Kỳ Sâm rút bật lửa ra, tự châm cho mình một điều khác. Ngọn lửa yếu ớt màu xanh lam, chớp bật rồi lại chớp tắt trong ảm đạm. Dưới ánh trăng, chỉ còn thấy từng vòng khỏi trăng tảng lờ mờ ảo.
Một sự trầm mặc ngăn ngủi.
Lệ Khôn: “Sự tình rất phiền phức."
Đường Kỷ Sâm: “Tôi biết."
Lệ Khôn: “Cô ấy bị người ta cấu kết vu oan."
Đường Kỳ Sâm: "Đây là cá ૮ɦếƭ lưới rách, tiến hạ thủ vi cường”
Lệ Khôn nhẫn nhịn thật lâu mới mới túm lấy vai anh, ép hỏi: Tại sao cậu phải đi?"
Đây là đang sốt ruột bảo vệ người của mình - nếu cậu không đi, người hiện tại đứng mũi chịu sào, sẽ không phải là Nghênh Thần.
Đường Kỳ Sâm nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không che dấu sự cuồng vọng: "Nếu tôi không đi, thì người có thể ở bên cạnh cô ấy, không tới lượt cậu đâu.”
Lệ Khôn giật mình.
“Cô ấy là do tôi dẫn dắt Đường Kỳ Sâm đột nhiên thấp giọng, “Là tôi đưa cô ấy vào cái vòng tròn này, nhưng lại không thể mang cô ấy an toàn trở ra."
Lệ Khôn quay đầu đi, tàn thuốc theo chuyển động của anh rơi xuống lả tả.
Đường Kỳ Sâm cố ổn định lại tinh thần, hỏi: "Bên nhà cô ấy thế nào rồi?"
“Ba cô ấy ngã bệnh, đang nằm viện.”
“Cậu định thế nào?"
“Đến công ty cô ấy"
“Muốn làm ầm lên sao?”
Lệ Khôn cười lạnh, là nụ cười bất nhận thân tình, lạnh lẽo thấu xương đã.
Đường Kỳ Sâm thấy anh vẫn còn mặc nguyên bộ quân trang chưa kịp thay hỏi: "Thăng chức?"
Lệ Khôn xiết chặt nắm đấm, lệ khí toàn thân tỏa ra mãnh liệt, từng khớp nổi cũng căng đến mức trắng bệch.
Đường Kỹ Sâm dời tầm mắt, hướng ra một sông, "Bên phía công ty để tôi đi."
Dường như Hứa Vĩ Thành đã sớm đoán được, ba ngày trước có tin lão ta đi công tác ở Vân Quý, phải mười ngày nửa tháng mới về. Đường Kỳ Sâm không liên lạc được, đành phải điều tra lại từ nguồn thông tin xuống. Cẩn thận thăm dò, mãi mới tìm được điểm đột phá ở chỗ Trương Hữu Đức.
“Ba mẹ Trương Hữu Đức đều là nông dân nghèo, sinh ra trong một thôn nhỏ tù túng lạc hậu, trên hắn còn có một anh trai. Trương Hữu Đức có thể ra khỏi thôn, cầm được tấm bằng đại học cũng là nhờ người anh này làm lụng vất vả."
Lê Khôn hiểu được ý của anh: “Cậu muốn cho anh trai hắn ta một công việc?"
"Đúng vậy."
"Tìm được người rồi?"
“Đã tìm được." Đường Kỳ Sâm nói: “ở ngay thành phố Hạnh, làm công nhân kỹ thuật ở một công ty máy móc."
Nhưng rất kỳ lạ, khi Đường Kỹ Sâm tìm đến, công ty lại viện đủ thứ lý do không cho anh gặp người. Mãi sau mới có một cô gái nhỏ vụng trộm nói cho anh biết “Kỳ thực ông chủ của chúng tôi không muốn cho anh gặp đâu".
Đường Kỳ Sâm cảm thấy không đúng lắm mới đi điều tra sâu hơn, cuối cùng cũng hiểu được nguyên do.
Ông chủ của công ty máy móc này tên là Phó Đông.
Hắn ta với Nghênh Thần, cũng có một mối quan hệ sâu xa. Ngược về nửa năm trước, khi Nghênh Thần giúp đỡ Lâm Đức, không may lại thành đắc tội với Phó Đông.
Vòng làm ăn của thành phố Hạnh ngổn ngang lộn xộn, nhưng vòng đi vòng lại cũng chỉ có mấy người. Mấy chuyện không liên quan đến mình có thể coi như câu chuyện phiếm nói trên bàn cơm. Nhưng hết lần này đến lần khác lại có một nữ nhân vật oanh oanh liệt liệt muốn làm rối loạn - Nghênh Thần.
Trong lòng Phó Đông mừng thầm, thù này cuối cùng cũng có thể trả được rồi.
Nói đến Đường Kỳ Sâm, mặc dù không phải người ở đây những danh tiếng vang dội, mọi người lời qua tiếng lại, từ được dùng để miêu tả anh nhiều nhất chính là: Danh giá chu toàn.
Trong đám công tử chơi cùng với Phó Đông, ai cũng có vòng quan hệ riêng, nhưng mọi người đều thống nhất bái ngoại, bởi vậy cũng không quá hoan nghênh sự xuất hiện của Đường Kỳ Sâm.
Nhưng giờ thì sao, anh chàng danh giá này đang tìm tới tận cửa, không bỏ đá xuống giếng, bàng quan xem chuyện vui đúng là có lỗi với đám công tử phủ nhị đại bọn họ.
Bao trọn căn phòng đắt nhất trên bàn ngổn ngang những bình rượu, Phó Đông ngồi giữa đám người, luôn mồm tán phét mấy chuyện vô nghĩa.
Một mình Đường Kỳ Sâm tiến vào, làm không ít kẻ thu lại vẻ tươi cười.
Phó Đông đang ngậm điếu xì gà, to tiếng về nói chuyện với mọi người: “Mấy hôm trước cha tôi còn dặn dò gắng mà học tập Đường tổng, học anh ta nhìn xa trông rộng, giống như cái gì trong tiểu thuyết kiếm hiệp ấy nhỉ? Đường tổng chính là... là cái gì ấy nhỉ?
Hắn làm bộ suy nghĩ rồi a lên một tiếng vang dội " - thiếu hiệp! Đúng rồi, chính là thiếu hiệp!"
Cả bàn nghe vậy cười vang.
Mặt Đường Kỹ Sâm không đổi sắc, từ đầu đến cuối vẫn là biểu cảm thong dong lạnh nhạt, tự mình năng một chén rượu đây, thoải mãi nói: “Phó lão đệ, tôi biết, Nghênh Thần với cậu có chút quen biết.”
Thẳng thắn như thế, Phó Đông quả thật không ngờ tới.
Đường Kỳ Sâm khẽ cười: “Cách làm việc của phụ nữ có chút nhầm lẫn, khó tránh khỏi mấy câu qua lời làm cậu không thoải mái, có gì không hài lòng cũng là chuyện hiểu được."
Lời nói có trước có sau, không biết vô tình hay cố ý đẩy nguồn cơn về phía hắn, ám chỉ hằn lòng dạ hẹp hòi hơn cả đàn bà. Ý tứ trong này, ai cũng nghe ra không phải lời hay ý đẹp gì cho cam.
Sắc mặt Phó Đông khó coi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vẻ mặt Đường Kỳ Sâm vẫn như cũ, vừa cười vừa nâng chén, cổ tay chúc xuống cũng nhẹ với ly trên mặt bàn.
“Ba chén rượu này, tôi thay mặt Nghênh Thần bồi tội với cậu.”
Toàn bỏ bữa tiệc rơi vào yên tĩnh.
Khí chất trước giờ của Đường Kỳ Sâm luôn như vậy. Dù trong tình huống gì cũng không hoảng loạn, trời phú cho anh khí thế của kẻ trên, khí độ được hun đúc từ nhiều năm tu dưỡng, không phải thứ dùng tiền đắp vào là có.
Phó Đông choáng váng, hỏi: “Anh lấy tư cách gì mà thay mặt cô ta?”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của anh khẽ nhíu, dùng khí tức trêu ngươi đáp: “Ngàn chèn khó đổi được niềm vui."
Không nhiều lời, anh ngửa đầu, dốc cạn hai ly Mao Đài đầy ắp rồi lại rót rượu, lại uống, liên tục ba ly.
Thoáng cái nửa cân rượu để đã trôi xuống bụng, làm toàn trường được phen kinh hãi.
Đường Kỳ Sâm dùng sức chống tay lên mặt bán, cố ép cảm giác nóng rực đang muốn trào lên xuống. Mấy giây sau, anh ngẩng đầu, lại nhìn về phía bọn họ. Sắc mặt đã chuyển sang trắng bệch, còn xông lên làm tơ máu trong mắt càng hằn rõ ràng.
Bên phía Phó Đông xem chừng đã nhụt chí.
Rõ rằng mình đang là người cầm trịch, mà sao lại cứ có cảm giác thua kém người ta!
Hồng Môn Yến cứ như vậy mà kết thúc trong nhạt nhẽo.
Khi Đường Kỳ Sâm từ trong đi ra, tài xế đã chờ sẵn ở cửa, nhanh nhẹn khoác thêm áo cho anh: "Đường tổng, vừa uống rượu xong không nên hứng gió."
Ngồi vào trong xe, Đường Kỳ Sầm bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, một tay áp lên dạ dày đang co rút.
Lái xe trông vậy sợ hãi dừng xe, "Đường tổng không sao chứ?"
Đường Kỳ Sâm không còn sức mà trả lời nữa, chỉ vô lực xua tay.
“Phẫu thuật viêm dạ dày còn chưa đến một tháng mà, sao lại thế này!" Lái xe luống cuống lấy di động và muốn gọi điện: “Không được, tôi phải báo cho phu nhân biết."
“Khỏi.” Không biết Đường Kỳ Săm lấy sức lực ở đâu ra, giữ tay tài xế lại, gian nan gắng gượng cười: "Mẹ tôi chắc đang ngủ rồi, đừng làm phiền bà. Tôi không sao, đưa tôi tới phòng khám xem qua trước đã"
Lái xe khó xử: “Đường tổng."
Đường Kỳ Sâm nhắm mắt tựa vào đệm ghế, nhịn đau nói: “Lái xe đi."
Rượu cũng đã uống, tổn hại thân thể, truyền thêm hai bình nước.
Sang ngày hôm sau, Đường Kỳ Sâm cũng đạt được mục đích, gặp anh trai Trương Hữu Đức.
Hai ngày này Lệ Khôn chạy đi chạy lại, vận dụng tất cả các mối quan hệ để chuẩn bị từ bên trong. Cuối cùng cũng lấy được ghi chép trước đó ra, đặc biệt là của Trương Hữu Đức, mang về phân tích lại.
Anh vốn đang nôn nóng, nên hoàn toàn xem nhẹ mấy chuyện còn lại, không thèm hỏi han ngó ngàng gì tới. Đối với việc này, tham mưu trường cực kỳ không hài lòng, nghiêm khắc cảnh cáo:
"Vừa mới có thông báo thăng chức mà cậu đang làm cái gì thế hả? Hả? Không tới nói chuyện với lãnh đạo đã đành, lại còn ở đây đi cửa sau à?”
Lệ Khôn im lặng không đáp, bộ quần áo mặc trên người xem chừng là từ hôm đại hội biểu dương chưa được thay ra, mặt mày nhăn nhó khó coi.
Tham mưu trưởng hừ lạnh: “Hỏng!"
Hai quầng mắt Lệ Khôn thâm đen lại, giả mà nhịn thêm vài ngày nữa chắc là có thể liệt vào cùng hàng với quốc bảo luôn rồi. Anh nói: "Cháu sẽ giải thích thích rồi làm kiểm điểm sau, lúc đó lãnh đạo muốn xử phạt thể nào cháu cũng chấp nhận. Nhưng bây giờ cháu còn chuyện quan trọng hơn cần làm."
Tham mưu trưởng chỉ thẳng vào mặt anh hỏi: "Tiền đồ quan trọng hơn hay chuyện này quan trọng hơn?"
Lệ Khôn đứng nghiêm lại, ưỡn иgự¢ ngẩng đầu thẳng thừng đáp: “Chuyện này quan trọng hơn!"
"..." Tham mưu trưởng tức giận đến mức không nói nên lời.
“Được được lắm, cậu muốn làm gì thì làm. Mới mấy ngày trước còn nói với tôi sẽ không kết hôn. Hôm nay lại thành bộ dạng vì yêu bất chấp - tôi mặc kệ cậu đang diễn vở gì, thân là người lãnh đạo tôi vẫn phải có trách nhiệm nhắc nhở cậu. Đồng chí Lệ Khôn, đừng lãng phí sự tín nhiệm và bồi dưỡng mọi người đã dành cho cậu."
Dứt lời, tham mưu trưởng hạ thấp giọng, từng lời nói đều rất chân thành: “Đối tượng kết hôn của cậu, à không, nhiều nhất cũng chỉ tính là bạn gái, dù sao cũng không kết hôn, về mặt pháp lý, cậu không có trách nhiệm phải can thiệp. Đây là cái thứ nhất.”
"Thứ hai, chuyện này quan hệ rất rộng, bên trong chắc chắc không ít người thầm lời qua tiếng lại. Cô ấy dính phải chuyện tham ô nhận hối lộ, toàn là cán bộ cấp tầm trung của xí nghiệp nhà nước, tính chất của vụ việc không những nghiêm trọng mà còn rất nhạy cảm nữa. Cậu có từng nghĩ tới điểm này không?”
Nói đến đây, tham mưu trưởng thở dài: "Cũng may lúc khảo hạch hai người chưa đăng ký kết hôn, không thì chỉ ở mục quan hệ gia đình... cậu muốn thăng chức thì chỉ có thể nằm mơ thôi."
Toàn thân Lệ Khôn cứng nhắc, những trăn trở và cả vết thương trong lòng một lần nữa bị xé mở, đau đớn.
"Mà nghĩ mới thấy thời gian cũng thật trùng hợp, nếu chuyện này bị khui ra sớm hơn mấy ngày hoặc ba cô ấy can thiệp vào từ trước, sợ là quân hàm của lão Nghênh, muốn lên thêm một sao cũng không thể.”
Tham mưu trưởng cũng coi như một nửa ba anh, lời ông nói ra vừa là phân tích cũng là góp ý thực tình. Mà Lệ Khôn càng nghe, khớp hàm càng banh ra, cứng nhắc, nắm đấm siết càng gắt gao.
“Nếu hôm nay cô gái này té xuống, thì coi như xong" Tham mưu trưởng thở dài lắc đầu, nhìn về phía Lệ Khôn: "Cái gì cần nói tôi đã nói hết cả rồi, cũng đừng gắng quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Bên nào nặng bên nào nhẹ, cậu tự mình cân đo đong đếm mà xem. Có nghe tôi nói không?"
Lệ Khôn hít sâu một hơi, giờ khắc này đôi mắt anh còn sáng hơn ánh nắng đang chói chang ngoài kia. Anh nhả từng chữ rất rõ ràng: “Cháu chỉ biết là, từ nay về sau, mọi chuyện của cháu đều lấy cô ấy làm trọng"
Ánh mắt người đàn ông, kiên định, thẳng tắp, còn hàm chứa cả thứ khi thể kiên cường không chịu khuất phục trước vận mệnh."
Tham mưu trưởng nghẹn họng: “Cậu-"
Lệ Khôn nói thật chậm: “Cháu biết ngài muốn tốt cho cháu. Nhưng cháu không làm được."
"Không làm được cái gì?”
Hỏi xong, tham mưu trưởng chờ mãi không thấy anh trả lời.
Lệ Khôn xoay người lại, cất bước đi về phía cổng, theo sau bóng lưng vững chãi cao lớn là một câu nói chấn động:
“Về báo cáo, sáng này cháu đã để lên bàn ngài rồi, mong đơn vị đồng ý"
Người đi, cửa đóng. Tham mưu trưởng còn chưa rõ đầu đuôi, thầm buồn bực mắng: Báo cáo gì cơ?
Ông rũ mất quét một vòng, trên chồng văn kiện ở góc bàn bên phải có -- một tờ giấy. Cầm lên.
bốn chữ ngay tức đập vào mắt
Đơn xin kết hôn.
Phía bên Nghênh gia.
Sau khi Nghênh Nghĩa Chương ngã bệnh, mọi việc trong nhà từ trên xuống dưới đều đến tay Thôi Tĩnh Thục.
Mãi mới tranh thủ được một ngày đến gặp.
Ngày hôm đó, sau nhiều ngày nắng đẹp, trời đột nhiên chuyển âm u, từng hạt mưa nhỏ tí tách rơi không biết mệt. Mưa xuân rất dai, mưa mãi không dứt.
Phòng thẩm vấn, cũng là một dạng nhà tù khác, nhưng không có khóa.
Nghênh Thần đã chờ ở đây sốt 48 tiếng, túi xách, đồng hồ, dây chuyền, khuyên tai, tất cả tư trang cá nhân đều bị yêu cầu thu giữ.
Cô ngồi ở đây, gương mặt không còn lớp trang điểm, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, trên người vẫn là cái áo nỉ trắng mặc hôm trước.
Thẩm vấn ngày liền, đối mặt với một loạt chứng cứ, cô vẫn dùng biểu cảm cứng rắn như thế để đáp lại, từ đầu đến cuối chỉ có một câu: “Không phải chứng cử của các người vô cùng xác thực sao? Đã vậy thì cứ định tôi đi. Dù là gì thì tôi đều phủ nhận, tôi không nhận một đồng hối lộ nào, cũng không từng thỏa thuận với ai"
Người trong cuộc không thừa nhận, theo quy định, không thể lập án để chuyển giao cho viện kiểm sát được.
Tóm lại, quá trình thẩm vấn vô cùng gian nan.
Nghênh Thần cũng chẳng dễ chịu gì, bị chất vấn bất kể ngày đêm, điều tra, thay nhau dọa nạt, tinh thần cô cũng sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Ngày hôm đó, cô lại bị Lâm Thời gọi tới. Vốn cho rằng lại những tiết mục cũ, nhưng kết quả lại là chỉ có mình cô trong phòng thẩm vấn.
Cửa đóng lại.
Mây phút sau, cửa lại được mở ra.
Mà khi nhìn thấy người bước vào, Nghênh Thần giật mình.
Là Đường Kỳ Sâm, tay cầm chiếc ví da màu cà phê, đeo đôi găng tay cùng màu. Lúc đi vào, anh cũng không nhìn cô mà chậm rãi tháo găng tay, tháo xong tay trái lại đến tay phải, rồi mới ngồi xuống đối diện Nghênh Thần.
Đến tận khi những ngón thon dài đan vào nhau đặt trên bàn, Đường Kỳ Sâm mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Hai người đối mặt.
Con ngươi của người đàn ông trước mặt bình tĩnh điềm đạm, sâu như nước. Lúc này Nghênh Thần đã không còn sức mà chống đỡ nữa, gục đầu xuống.
"Ngẩng đầu lên." Giọng Đường Kỳ Sâm rất nhạt nhưng lại làm cho người ta không dám không tuân.
Nghênh Thần vâng lời, nhưng bấy giờ, hai mắt cô đã ửng đó, vẫn cậy mạnh cố nặn ra một nụ cười, khẽ khàng nói:
"... Sếp, anh đến rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc