Trên môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp, quen thuộc của anh.
Ánh mắt Nghênh Thần nhất thời hoang mang, giống như không tin, lại giống như hiểu được, cảm xúc bách chuyển thiên hồi*, khiến cô quên luôn cả chớp mắt.
*Bách chuyển thiên hồi: đại ý là tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.
Lệ Khôn bị cô nhìn chằm chằm như thế, đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên. Dũng khí đàn ông bị giảm sút hơn phân nửa, anh quay đầu đi nơi khác, ho nhẹ hai tiếng che giấu sự xấu hổ.
“Em nhìn anh hoài như thế để làm gì?”
Sắc mặt Nghênh Thần ửng đỏ, không nói lời nào, vẫn tiếp tục nhìn.
Lệ Khôn quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô, cảm thấy buồn cười: “Nào có kiểu com gái như em, không biết thẹn thùng là gì à?”
Lúc này Nghênh Thần mới cúi đầu xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, cố nhịn cười.
Lúc ngẩng đầu lên lại, cô đã lấy lại được tự tin, nheo mắt nói: “Anh nghiêm túc?”
Lệ Khôn cũng cười, hỏi lại: “Thế nào là nghiêm túc? Thế nào là không nghiêm túc?”
Nghênh Thần nghĩ nghĩ, không xác định nói: “Anh nghĩ kỹ chưa?”
Thật sự muốn ở bên cạnh nhau sao.
Lúc cô hỏi câu này, khẩu khí yếu đi đôi chút, như là vừa thật sự muốn biết, lại sợ không dám hỏi đến tận cùng.
Lệ Khôn bỗng nhiên im lặng.
Anh ngồi bên mép giường, lưng thẳng như cán 乃út, khuôn mặt anh tuấn, nghiêm túc, lẳng lặng nhìn cô.
Lòng Nghênh Thần bỗng nhiên lạnh xuống, tay siết chặt tấm chăn. Cô có chút tủi thân, lại có chút không cam lòng, thấp giọng oán trách: “Chưa nghĩ rõ ràng còn dám hôn em.”
Giọng nói của Lệ Khôn, trầm ổn nhàn nhạt vang lên: “Mấy năm nay, lãnh đạo, đồng nghiệp, người trong nhà đã giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái.”
Nghênh Thần giương mắt, đuôi lông mày giật giật.
“Trong số đó, rất nhiều người có điều kiện không tệ, công việc ổn định, dung mạo xinh đẹp, hoạt bát sáng sủa, điềm đạm nho nhã, gặp mặt một lần, cùng ăn cơm một lần, về sau đều chủ động liên lạc với anh.”
Lệ Khôn bình tĩnh, lúc nói những lời này, anh vẫn luôn nhìn thẳng vào đôi mắt Nghênh Thần.
“Anh cũng từng thử qua, thử tiếp xúc, thử mở lòng, tự nói với mình phải nhìn về phía trước.”
Nói đến đây, anh dừng một lát.
Nghênh Thần hỏi: “Sau đó thì sao?”
Vừa mở miệng cô đã phát hiện giọng mình hơi khàn khàn.
“Sau đó.” Lệ Khôn trầm thấp cười một tiếng: “Tất cả đều thất bại.”
Bất luận anh tự thuyết phục mình như thế nào, cố gắng quên đi quá khứ, anh vẫn không cách nào tập trung tinh thần để bắt đầu một đoạn tình cảm khác. Từ nhỏ đến lớn, anh không phải là một người dễ chấp nhận, một người đàn ông dễ thỏa hiệp.
Vì lẽ đó mà lúc xảy ra mâu thuẫn, anh và Nghênh Thần bị kẹp ở giữa, anh đã dùng một cách thức dứt khoát đến thế để kết thúc mối quan hệ. Không dễ nhìn, không thể diện, không đẹp đẽ. Đến mức sau khi chia cách mấy năm, mỗi lần anh nhớ đến khoảng thời gian ngắn ngủi lúc xưa thì tim lại đau giống như khoét một miếng thịt.
Tưởng tượng, liền đau.
Không nghĩ thì có thể làm bộ không đau.
Nhưng vết thương kia, từ đầu đến cuối đều mãi mãi ở ngay đó.
Xinh đẹp là tiểu Nghênh Thần.
To gan là tiểu Nghênh Thần.
Cười lên mặt mày cong cong, dịu dàng như nước là Nghênh Thần.
Cưỡi trên người anh làm xằng làm bậy, để anh muốn ngừng mà không được là Nghênh Thần.
Cô gái này, chân thực sôi động giống như mặt trời nhỏ mới lên, yêu ghét rõ ràng, nhiệt tình nóng bỏng, từ mười tám tuổi cho đến tận bây giờ vẫn không hề thay đổi.
Không phải vì mối tình đầu làm người đàn ông khó quên nhất.
Đối với Lệ Khôn mà nói, bởi vì người kia là Nghênh Thần nên anh không buông bỏ quá khứ xuống được, cũng không muốn phóng túng chính mình.
Được, vậy cam chịu số phận thôi, đầu hàng thôi.
Anh trốn cũng tốt, tránh cũng được, nhưng đều không ngăn nổi mà muốn gặp cô một chút, cuồng nhiệt phun trào, không thể khống chế nhịp tim.
Người có thể nói dối nhưng nhịp tim chưa bao giờ nói dối.
Lệ Khôn nhìn cô rất lâu, dù chưa nói chuyện nhưng đáy mắt dường như có thủy triều đang cuộn trào. Tự bản thân phân tích câu kia, “tất cả đều thất bại.”, Nghênh Thần nghe được hốc mắt hoàn toàn ẩm ướt.
Cô hít mũi một cái, ổn định cảm xúc, thở ra một tiếng cười nhẹ nhõm: “Là các cô ấy không tốt sao? Anh nhìn các cô đều chướng mắt.”
“Không, ai ai cũng tốt.” Ngữ khí Lệ Khôn thường thường: “Chỉ là, đều không ai tốt như em.”
Nghênh Thần cười vang, nghiêng đầu, ánh mắt hoạt bát lại hiện ra: “Nói thật đi, lúc biết em bị chôn sống, anh có cảm giác như thế nào?”
Ánh mắt anh đen nhánh, khóe môi nhếch lên đôi chút.
“Thẳng thắn sẽ khoan hồng.” Nghênh Thần nhìn rõ anh đang chống cự lại, đưa ngón trỏ ra chỉ vào anh, hù dọa: “Thành thật một chút, khai báo lòng dạ lúc đó cho rõ ràng.”
Để người đàn ông này nói ra nhiều lời trong lòng như vậy thật khó mà có được. Hậu tri hậu giác, Lệ Khôn Ϧóþ tay cô, nắm chặt, như đang nắm lấy trái tim mềm mại trong tay.
“Em muốn phách lối, hả?”
Nghênh Thần giương cầm lên: “Không phách lối một chút thì có thể theo đuổi được anh sao?”
Lệ Khôn nghe được lời này thì vô cùng vui vẻ thoải mái.
Nghênh Thần xét rễ hỏi ngọn nguồn: “Anh vẫn chưa trả lời em đấy, nếu em ૮ɦếƭ thật, anh có khóc hay không?”
Lệ Khôn nhíu mày: “Nào có ai nói mình như vậy?”
Nghênh Thần rút tay ra, nắm ngón giữa anh, lắc lắc: “Nói đi nói đi.”
Lệ Khôn không quen thổ lộ tình cảm trực tiếp như vậy, thế là cố ý hung dữ nói: “Mất thì mất thôi, anh lại đi xem mắt tiếp là được rồi.”
Từ đầu đến cuối, Nghênh Thần đều đần độn vui vẻ.
Vui đủ rồi, ngẫm nghĩ lại, có một số việc không cần thiết phải tra rõ ngọn nguồn.
Hai người đều ăn ý, sau khi yên lặng, nhìn nhau cười một tiếng.
Nghênh thần cầm lấy ngón tay anh hỏi: “Anh có thể ở lại đây với em bao lâu?”
Lệ Khôn nhướn mày, lộ ra một chút xấu xa: “Em muốn anh phục vụ em bao lâu?”
Thấp thoáng có vẻ mập mờ. Nghênh Thần không nói lời nào, cúi đầu xuống, ánh mắt nhẹ nhàng lơ lửng.
Một khoảng thời gian im lặng này, dường như làm quay ngược thời gian rất hiệu quả.
Đoán chừng hai người cùng chung một suy nghĩ, ngay cả Lệ Khôn cũng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Không đùa cô nữa, Lệ Khôn điều chỉnh tâm trạng đứng đắn lại, nói thật: “Nửa tiếng sau anh phải trở lại quân khu.”
Trên mặt Nghênh Thần lập tức viết lên hai chữ thất vọng.
Trong lòng Lệ Khôn cảm thấy có lỗi, nhưng quân kỷ như sơn, nhất định phải nghiêm khắc tuân thủ.
“Tháng mười hai phải tập huấn mùa đông, một tháng sau mới có thể trở về.”
Nghênh Thần gật gật đầu, trầm giọng nói: “Ừm.”
Lệ Khôn không đành lòng, giống như trấn an: “Ban đêm được phép gọi điện thoại, một tuần hai lần.”
Lúc này Nghênh Thần mới ngẩng đầu, vô tội nói: “Em không muốn nói chuyện điện thoại với anh. Anh thì có nhiệm vụ, còn em thì rất bận rộn.”
Lệ Khôn ngẩng người, mỉm cười nói: “Em bận bịu? Em nằm trên giường bệnh này bận bịu sao?”
Đáy mắt Nghênh Thần giống như có ánh sao, ngấm ngầm chịu đựng, đến cùng cũng không dám nói câu kia ra miệng.
Hai người lại không tiếng động mà nhìn nhau, sắc mặt Lệ Khôn lại chìm xuống.
Trái tim Nghênh thần nhảy ầm ầm, vô ý thức nuốt yết hầu một cái. Cổ cô trắng nõn, một đường cung nhỏ bé, mềm mại.
Lệ Khôn bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, lại gần sát bên cạnh cô.
Sau đó nghiêng đầu, từng chút từng chút lại gần mặt cô, Nghênh Thần nhắm mắt lại, bờ môi cũng nhè nhẹ run lên.
Nhưng nụ hôn trong dự liệu lại không rơi xuống đúng ý nguyện.
Lệ Khôn chỉ in một dấu hôn nóng bỏng bên tay cô cùng câu nói: “Trưởng thành rồi lại không dám nói thật sao?”
Khóe miệng của anh cong lên: “Có phải muốn nói---------------rất muốn anh, hả?”
Nghênh Thần mặc kệ, ôm cổ anh, dâng môi lên.
Hai người gặm cắn nhau vừa mạnh vừa vội, đầu lưỡi chạm răng, đau đớn, lại cam tâm tình nguyện.
Khó bỏ khó phân, vẫn là muốn được...
Lệ Khôn dùng hết sức lực ổn định lại, kéo dài khoảng cách, thở hổn hển nói: “Thật sự phải đi rồi, nếu như đến trễ, lão Lý kia lại phạt anh.”
Nghênh Thần đỏ mặt, còn chưa lấy lại được tinh thần đang bị điên đảo.
Lệ Khôn vỗ vỗ lưng cô: “Dưỡng thương cho thật tốt đó.”
Nghênh Thần: “Vâng.”
Lệ Khôn: “Không được phép ăn đồ ăn vặt bậy bạ.”
Nghênh Thần: “Vâng.”
Không hài lòng, Lệ Khôn nhíu mày: “Vâng cái gì mà vâng?”
Nghênh Thần: “Chính là vâng đấy.”
Lệ Khôn hiểu rõ ý đồ xấu xa của cô, ngôn từ nghiêm túc: “Lời anh vừa nói, em lặp lại một lần nữa.”
“….” Nghênh Thần chống đỡ không nổi ánh mắt anh, không tình nguyện nói: “Em cam đoan không ăn khô cá cay.”
Lệ Khôn kỹ tính, sửa lại: “Không đúng.”
Nghênh thần ngẩng thẳng đầu, ỉu xìu đến thế: “Em cam đoan không ăn hạt tiêu.”
Lúc này mới hài lòng.
Yên tĩnh một lát, Lệ Khôn nói: “Em bồi bổ cơ thể cho thật tốt, lúc về anh sẽ thưởng cho em.”
Trong nháy mắt, Nghênh Thần khôi phục lại tinh thần.
Từ nhỏ đến lớn cô đều như thế, vui vẻ hay không vui vẻ đều viết rõ lên trên gương mặt.
Lệ Khôn không khỏi bật cười.
Đôi mắt cô gái nhìn anh chớp chớp hai lần, dường như đang hỏi: thưởng gì đó.
Thật sự phải rời đi, Lệ Khôn đứng lên, trên góc áo jacket ngắn đã có một nếp nhăn nho nhỏ. Lúc nãy không chú ý đến, bây giờ nhìn gần, Nghênh Thần mới phát hiện, áo khoác của anh và cả áo len màu đậm bên trong đều là mới mua nha.
Anh cố ý bận nguyên bộ đồ mới đến gặp cô.
Đồng thời thấp giọng nói với cô, dưỡng thân thể cho thật tốt, trở về có thưởng.
“Lúc trở về, Nghênh Thần, cùng anh hẹn hò đi.”
------------------------
Ngay hôm đó Lệ Khôn quay về quân đội, tham gia thông lệ tập huấn mùa đông của đội đặc chiến.
Sau ngày anh đi, Hứa Vĩ Thanh dẫn theo vài người đồng nghiệp đại diện đến thăm Nghênh Thần.
Toàn bộ đùi phải Nghênh Thần đều bị cố định lại bằng thạch cao, tư thế khi*p người vô cùng.
“Hứa đổng, cái này nhìn trông rất nghiêm trọng nhưng thực sự bình phục nhiều rồi.” Tính tình Nghênh Thần vui vẻ, làm thay đổi bầu không khí: “Bởi vì cháu hay lộn xộn, nên bác sĩ mới trói chắc như thế.”
Hứa Vĩ Thanh thở dài một tiếng: “Chịu khổ rồi.”
Thư khí đi theo chủ tịch đưa quà qua thăm hỏi: “Đây là một chút thành ý của công ty, còn có, các đồng nghiệp của phòng cô rất mong chờ cô, bọn họ cũng xin đến đây, nhưng Hứa đổng cân nhắc cho sức khỏe cô, sợ quá nhiều người sẽ quấy rầy cô nghỉ ngơi.”
Hứa Vĩ Thanh nói: “Chờ cháu khỏe hơn, bọn họ sẽ đến thăm cháu.”
Nghênh Thần gật gật đầu, hỏi: “Bọn Khương Hải đâu?”
Chính là các vị đồng nghiệp cùng đi đến Tứ Xuyên.
Ánh mắt Hứa Vĩ Thanh tiếc nuối, trầm tĩnh nói: “Thương tích của Triều Dần quá nặng, không thể cứu được. Mấy người còn lại may mắn chỉ bị thương thôi.”
Trong phòng bệnh, lâm vào trầm mặc.
Nghênh Thần khó chịu, nhẹ nhàng quay đầu chỗ khác.
“Cháu yên tâm đi, đối với thương vong của nhân viên, công ty sẽ nhất định sẽ xử lý ổn thỏa theo quy định, đồng thời tăng thêm tiền trợ cấp một khoản lớn, chắc chắn sẽ giải quyết tốt hậu quả của việc này.”
Hứa Vĩ Thanh nói: “Người phụ trách mỏ vàng cũng bị cơ quan công an bắt giữ thẩm vấn, bất cứ khi nào chúng ta cũng có thể nhúng tay vào, phải làm cho bọn hắn nhận được sự trừng trị của pháp luật.”
Nghênh Thành cũng cảm thấy đây là chuyện đã định trước.
Sau này cô mới biết được, giúp đỡ báo cảnh sát hôm đó chính là bé trai có làn da ngăm đen mà cô đã tốt bụng cho một gói kẹo sữa trước khi xuống dưới hầm.
--------------------
Khi Đường Kỳ Sâm đến đã là buổi tối.
Anh mang theo một bó hoa bách hợp, bản thân anh đã có khí chất ôn hòa, còn mang theo một bó hoa quả là hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của phụ nữ.
Nghênh Thần thầm tưởng tượng một phen, đột nhiên thấy buồn cười.
“Lần trước, anh bị viêm phổi nằm viện, tôi đi thăm sếp. Lần này, đến lượt tôi nằm viện, sếp đến thăm tôi. Có qua có lại, không ai thiếu nợ ai rồi.”
Động tác của Đường Kỳ Sâm cẩn thận, cắm hoa bách hợp vào bình pha lê. Nghe vậy, tay anh dừng lại, hơi nghiêng mắt, nửa thật nửa giả hỏi một câu: “Anh không nợ em sao?”
Nghênh Thần mấp máy bờ môi, cuối cùng vẫn không tiếp lời.
Ánh mắt Đường Kỳ Sâm đột nhiên trở nên nặng nề: “Lúc đầu vốn dĩ là anh được phân công đến Tứ Xuyên.”
Bởi vì bị viêm phổi nằm viện nên mới để Nghênh Thần đi thay.
Giọng nói của anh, như tự trách, lại giống như đau lòng, còn có….. sự áy náy không hề che đậy.
Nghênh Thần bình tĩnh đáp: “Anh đừng nghĩ như vậy, thiên tai nhân họa, anh có thể tránh thì phải tránh.”
Đường Kỳ Sâm im lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó lẳng lặng quay đầu, tiếp tục gẩy bó hoa bách hợp trong tay.
Hương hoa nhàn nhạt, chỉ thoáng chốc, Nghênh Thần đã có thể ngửi được mùi thơm dễ chịu từ bó hoa. Tuy nhiên không khí giữa hai người chẳng thể vì vậy mà bớt kỳ quặc.
Từ lúc vừa bước vào cửa, tâm trạng Đường Kỳ Sâm đã nặng nề, nghiêm trọng.
Anh có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi, muốn xác nhận.
Nhưng… Anh không dám.
Một lát sau.
Nghênh Thần nhẹ nhàng gọi anh: “Kỳ Sâm.”
Không phải sếp, không phải Đường tổng, không phải Đường Kỳ Sâm.
Người đàn ông phong lưu, ôn nhã hằng ngày đột nhiên trở nên trầm mặc.
Nghênh Thần thẳng thắn nói: “Tôi và Lệ Khôn, làm hòa rồi.”
Bảy chữ này như bảy chiếc đinh đóng thẳng vào tim anh, chặt đứt toàn bộ hy vọng, dù là mong manh nhất trong lòng Đường Kỳ Sâm.
Căn phòng đột nhiên lâm vào yên lặng.
Một lúc lâu sau, Nghênh Thần bình tĩnh, tiếp tục nói: “Tôi rất thích anh ấy, từ mười tám tuổi đã thích đến mức cuồng si, và vẫn cứ luôn thích người đàn ông ấy như vậy.”
“Thế nên?” Đường Kỳ Sâm rất gay gắt, ánh mắt anh dò xét, nhìn thẳng vào mắt cô: “Em muốn khuyên anh điều gì? Em không thích anh, em đã nói rất nhiều lần rồi, anh biết mà.”
Nghênh Thần không thể phản bác được.
Đường Kỳ Sâm lạnh nhạt đáp: “Có lẽ giờ khác, em sợ anh sẽ gây phiền phức cho em, hay sợ bạn trai em không vui, đúng không?”
Nghênh Thần điềm tĩnh nói: “Tôi không muốn anh lãng phí thời gian và sức lực trên người tôi nữa. Đường Sâm buông tay thôi!”
Vốn chỉ là lời nói, nhưng tình cảm của anh đối với cô gái này là thế: CHẤP NIỆM QUÁ SÂU, CHẲNG THỂ QUAY ĐẦU. Anh cực kỳ so đo, ngang ngạnh nói: “Không được.”
“…” Sắc mặt Nghênh Thần đen lại, cũng không thoải mái lắm, kìm nén tức giận: “Anh đừng như vậy.”
“Anh thế nào? Thích một người là có lỗi sao?” Đường Kỳ Sâm khó khăn nói.
Ánh mắt anh sắc bén, giọng điệu cố chấp: “Anh theo đuổi cô gái mình thích là sai sao? Anh giành lấy sự công bằng cho người đến sau là không đúng sao? Em và anh ta chưa kết hôn, chưa được pháp luật công nhận, chưa phải là vợ chồng, anh cạnh tranh công bằng… chẳng lẽ cũng không được?”
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, vành mắt anh đã đỏ lên, những cảm xúc dồn nén cứ thế bùng lên, không thể kiểm soát nổi. Tình cảm dành cho cô, sự vô vọng chạy theo người con gái không thuộc về mình, điên cuồng, ghen tị, khát cầu, bi thương… tất cả những tình cảm đó đồng thời được giải thoát khiến bộ dáng ôn nhã, phong lưu ngày thường hoàn toàn sụp đổ.Chỉ còn lại tuyệt vọng và không cam lòng.
Đường Kỳ Sâm khàn giọng: “Nghênh Thần, hai ta đã sát cánh bên nhau bốn năm, bốn năm, nếu như em trân trọng chút tình này, niệm tình anh đối xử tốt với em suốt bao lâu này, xin em đừng tuyệt tình như vậy. Được không?”
Bốn năm qua, từ khi non nớt, chập chững bước vào xã hội đến khi trưởng thành thuần thục như ngày hôm nay. Có thể nói Nghênh Thần của bây giờ là một tay Đường Kỳ Sâm dẫn dắt. Anh dùng kinh nghiệm phong phú của mình để dạy cho cô cách làm việc, cách đối nhân xử thế. Chính anh đã tôi rèn lên một Nghênh Thần tự tin, quyết đoán, thành thục như ngày nay.
Anh vừa là thầy, vừa là bạn, vừa là người có ơn với cô.
Đêm nay Đường Kỳ Sâm căn bản không để cho cô mở miệng, anh cảm thấy chỉ còn lúc này, chỉ còn cơ hội này để bày tỏ rõ với cô: “Em nợ anh. Nghênh Thần là em nợ anh. Chỉ cần em chưa lấy chồng, thì anh vẫn còn có thể cạnh tranh công bằng.”
Nói đến đây, bản thân anh cũng cảm thấy không thích hợp, không có khả năng. Đường Kỳ Sâm bật cười, tự giễu: “Ha ha nào có cái gì gọi là công bằng trong tình yêu. Anh phải tự nhận lấy thôi, ai bảo anh thích em đến thế.”
Sau đó anh vội vàng đứng lên, xoay người bỏ đi.
-------------------------------
Bước vào tháng mười hai, nhiệt độ càng ngày càng giảm. Khí hậu vô cùng gay gắt.
Nghênh Thần ở bệnh viện một tuần, mới được xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng, theo sự chỉ đạo của bác sĩ tuyệt đối nằm trên giường.
Mặc dù mấy năm nay cô làm việc bên ngoài, nhưng phòng ngủ trong nhà vẫn được quét dọn sạch sẽ gọn gàng, Cô ở nhà, Thôi Tĩnh Thục cũng chưa từng quấy rầy, mỗi ngày đều hầm xương với đủ các loại quả, bà không dám đi đưa thì gọi Nghênh Nghĩa Chương hoặc Nghênh Cảnh bưng qua.
Hiếm khi Nghênh Thần được rảnh rỗi, cô lật từ sách giáo khoa cao trung, sơ trung cho đến nhật ký trước kia ra xem. Từng chút một đều là hồi ức, trong đó có một phần nhật ký là Mạnh Trạch dẫn cô trốn học đi chơi, bị ban cán bộ bắt tại hiện trường, thầy giáo tức giận phạt hai người đứng phía sau lớp học.
Tiểu Nghênh Thần da mặt mỏng, cảm thấy rất mất mặt, sau khi bị phạt xong còn khóc huhu đòi viết “di thư”.
Bây giờ nhìn lại bức di thư kia, rất nhiều lỗi chính tả, Nghênh Thần cười không thôi.
Cứ như vậy.
Bông hoa trên bệ cửa sổ, nở rồi lại tàn, sau khi trải qua đợt không khí lành đầu tiên, nó hoàn toàn trơ trọi.
Thạch cao băng được một tháng, Nghênh Thần có thể đi bệnh viện kiểm tra lại.
Nhìn từ phim chụp X-quang, chỗ gãy xương kia đã được chỉnh lại ngay ngắn.
Giáo sư Mạnh căn dặn: “Có thể chống nạn xuống đất, phải tập luyện trong thời gian ngắn nhiều lần.”
Đi cùng với Nghênh Thần là Mạnh Trạch, anh không yên tâm hỏi: “Cậu à, chân cô ấy chưa tốt hoàn toàn đâu, đi đường có thể gây ảnh hưởng xấu không?”
“Không tập luyện mới là chuyện xấu đó.” Giáo sư Mạnh nói: “Con bé nằm quá lâu rồi, sợ cơ bắp bị suy thoái, cứ theo kế hoạch hồi phục của cậu mà làm đi.”
Nói thì nói như thế nhưng đến lúc tập luyện thật thì Nghênh Thần lại không làm được.
Cô không chịu dùng gậy cũng không chịu xuống đất.
Vì sao?
Bởi vì đau đó.
“Đau ૮ɦếƭ em rồi, em sẽ bị té ngã, té ngã sẽ tàn phế, mà tàn phế thì không được mặc váy hoa.” Nghênh Thần viện cả trăm lý do, Mạnh Trạch và Nghênh Cảnh hoàn toàn cạn lời.
Mạnh Trạch: “Em đi một bước anh sẽ mua cho em một gói khô cá cay.”
Nghênh cảnh: “Không thể ăn cá trê, con cá này có lông, làm sao ăn được chứ.”
Mạnh Trạch: “…”
Nghênh Cảnh: “Chị, chị xuống đất đi, đi một bước em sẽ tặng chị một con chó robot, đi hai bước sẽ tặng hai con.”
Nghênh Thần ghét bỏ nói: “Chị không ngốc, nó sẽ lại nổ.”
Đương nhiên, cuối cùng cô vẫn bị thuyết phục.
Bởi vì Mạnh Trạch đùa cô: “Nếu cơ thể em bị suy thoái, để xem Lệ Khôn còn muốn em hay không?”
Rốt cuộc Nghênh Thần cũng vì yêu mà xuống đất.
Mặc dù có thể khen thưởng cho dũng khí này nhưng hiện thực vẫn rất tàn nhẫn.
“Em không dám đi, em sợ xương cốt lại gãy.”
“Ai nha, không đi lâu quá, chân cũng không biết phải bước làm sao?”
“Cây gậy này xấu quá đi mất, có thể thay cây khác có hoa văn màu xanh lam được không?”
Mạnh Trạch: “….”
Nghênh Cảnh: “…”
Hai người đứng trên bãi cỏ của khuôn viên bệnh viện, yên lặng nhìn qua Nghênh Thần cách đó năm mét.
Nghênh Thần thật sự rất sợ đau, thế nên cố ý chơi xấu để kéo dài.
Đúng lúc này----------------
“Kiếm đâu ra lắm lý do như thế?”
Giọng nói quen thuộc ôn hòa đó, giọng nói của người đàn ông luôn trú ngụ trong tim cô, người cô không lúc nào thôi nhung nhớ.
Mạnh Trạch và Nghênh Cảnh cùng quay đầu lại nhìn, vừa thấy người lập tức kinh ngạc sửng sốt.
Nghênh Thần và anh đang ở vị trí đối diện, cô ngay tức khắc thấy Lệ Khôn từ mặt đằng xa đi tới. Hôm nay anh mặc một thân quân trang đường hoàng, chỉnh chu, làm nổi bật lên mặt mày chính khí, anh tuấn.
Nghênh Thần thất thần mấy giây.
Tinh thần của Lệ Khôn có vẻ khá sảng khoái, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.
Lúc cách cô chỉ khoảng ba bốn mét, anh dừng bước chân, đứng nguyên tại chỗ.
Lệ Khôn nhìn Nghênh Thần, đáy mắt thâm tình, khóe miệng giương lên một đường cong rất đẹp.
Sau đó anh chậm rãi giang hai tay, bá đạo nói.
“Còn không mau lại đây?”
Anh vừa dứt lời, Nghênh Thần tựa như chỉ chờ có thế, trong nháy mắt, khuôn mặt bừng sáng, đáy mắt lấp lánh, khóe môi cong lên, giống hệt cô bé lanh lợi, hoạt bát, dám yêu, dám hận năm đó. Yêu kiều say lòng người.
Mười giờ sáng, ánh nắng đầu đông tinh khôi, xuyên qua tầng mây mỏng, rải khắp nhân gian thứ nắng vàng như mật.
Trời xanh, mây trắng, xa xa vài cánh chim lướt qua nền trời xanh thăm thẳm.
Tất cả đều đẹp đẽ, rực rỡ, tỏa sáng. Thời tiết cũng rất ôn hòa.
Nghênh Thần chống gậy, không sợ hãi tiến thẳng vào lòng anh.
Em đương nhiên muốn đến.