Xin Em Ở Lại Bên Anh - Chương 30

Tác giả: Giảo Xuân Bính

Một trái tim

Edit: Sắc Team
Beta: BRANDY

Từng đóa hồng đỏ thắm, bó thành một bó lớn như thế nhìn rất có thành ý.
Lệ Khôn đi đến xe cô, Nghênh Thành cũng không tránh né, ánh mắt nhìn thẳng anh, không hề e sợ.
Khi anh đến gần, Nghênh Thần chậm rãi, ung dung đạp chân ga một cước, chiếc xe “vèo” một tiếng cứ thế mà chạy đi.
Lệ Khôn ăn đầy một miệng khói, thật không ngờ cô gái ranh ma này lại chơi một chiêu như thế.
Một người đàn ông to lớn, cao một mét chín lại cầm bó hoa hồng trong tay quả thật nhìn rất chói mắt, người đi đường đều quay đầu nhìn anh. Anh cúi đầu suy nghĩ một chút, không chút do dự lập tức quay về xe của mình.
……….
Lúc Nghênh Thần đến công ty, nhìn thấy cửa văn phòng của Đường Kỳ Sâm đóng chặt, cô quay người hỏi thư ký: “Đường tổng không đến công ty sao?”
Thư ký nói: “Dạ không. Đường tổng xin nghỉ rồi.”
“Xin nghỉ!??” Nghênh Thần cảm thấy kỳ lạ.
“Vâng. Nghỉ bệnh ạ!”
Trong ấn tượng của cô, sức khỏe của Đường Kỳ Sâm rất tốt. Là đồng nghiệp cùng nhau bao nhiêu năm ngay cả cảm mạo cũng hiếm thấy. Vừa xong công việc, Nghênh Thần lập tức gọi điện cho anh.
Kết nối được nhưng lại không nhấc máy.
Đang băn khoăn liền không biết liên lạc với anh kiểu gì đã bị Hứa Vĩ Thành gọi đi họp. Công vụ bề bộn, Nghênh thần cũng quên khuấy mất chuyện này. Xong hết việc đã đến giờ tan tầm, Nghênh Thần ra khỏi văn phòng nhìn thấy nhân viên đứng túm tụm lại một góc.
“Chúng ta mua chút hoa quả được chứ?”
“Được, sữa bỏ nữa thêm cả một lẵng hoa.”
Từ trước đến nay Nghênh Thần là một người rất hòa đồng, đồng nghiệp kể cả cấp dưới đều dễ dàng nói chuyện, cô lại gần, nhẹ nhàng hỏi: “Đang bàn bạc gì vậy?”
Một trưởng phòng nói: “Chị Thần, tụi em chuẩn bị đi thăm Đường tổng.”
Nghênh Thần nhíu mày: “Thăm anh ấy.”
Một người khác đáp: “Đúng vậy, Đường tổng nhập viện rồi, bị viêm phổi.”
Chứng viêm phổi này cũng rất ghê gớm, cả ngày này Đường Kỳ Sâm đã truyền sáu bình nước biển, nằm liệt giường đến tận trưa vẫn không tỉnh.
Các đồng nghiệp đến mang theo rất nhiều lẵng hoa quả đủ loại. Sau khi mọi người bàn bạc, cảm thấy nên mua thêm hai bình sữa bột nữa. Cả một nhóm người hùng hậu đứng trong phòng bệnh khiến nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên.
Một nhóm người đông đúc bước vào đồng thanh lên tiếng chào hỏi, Đường Kỳ Sâm cũng hơi bất ngờ.
Tuy nhiều người đồng thời bước vào, nhưng ánh mắt của anh như vô thức mà tìm kiếm bóng dáng ai đó.
Nghênh Thần đi phía sau cùng, cô vừa lộ mặt ra, ánh mắt của Đường Kỳ Sâm lập tức liếc đến, là an tâm.
Đường Kỳ Sâm là một người vô cùng chính trực, gặp chuyện đều có cách hóa giải, đối xử với ai cũng hòa nhã, dễ gần nên rất được lòng mọi người. Sự quan tâm của tất cả đồng nghiệp đều xuất phát từ tận đáy lòng.
“Đường tổng, anh phải chú ý nghỉ ngơi đó.”
“Việc khai thác nguyên liệu ở Tứ Xuyên chúng tôi đang tiến hành, anh yên tâm đi.”
“Sữa bột này rất tốt, không đường nên không lo béo phì.”
Câu cuối cùng này làm cho không khí trở nên vui vẻ.
Một nữ nhân viên dò xét anh một lượt, bất mãn nói: “Đường tổng có phải kiểu người thường xuyên tập luyện thể thao đâu? Sao dáng người lại đẹp vậy chứ.”
Cô gái trẻ này rất thích Đường Kỳ Sâm. Anh ôn tồn lễ độ, thực lực làm việc hơn người, được phụ nữ yêu thích cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng đến cùng, vẫn chỉ là một cô bé mới chập chững bước chân vào xã hội, không đủ tinh tế, nói chuyện cũng chẳng biết suy nghĩ trước sau, không biết nhìn bầu không khí mà mở miệng, khiến không khí đột nhiên lâm vào lúng túng. Nhóm người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh ngượng ngùng không ai lên tiếng.
Mà nhân vật chính lại đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt trầm tĩnh không hề có ý muốn giải vây. Đường Kỳ Sâm giống như đang chờ, chờ một người nào đó.
Cuối cùng vẫn là Nghênh Thần đánh đứng ra dàn xếp.
Cô cười tươi tắn, khéo léo kéo tay cô bé đang lúng túng, xấu hổ cúi đầu kia, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Diêu, em đi mua ít nước đến cho mọi người uống nhé.”
Bầu không khí lại khôi phục vẻ tự nhiên như bình thường.
Khách khí hỏi thăm thêm mấy phút nữa, mọi người mới rời đi. Đường Kỳ Sâm gọi Nghênh Thần lại: “Em giúp tôi mời bọn họ đi ăn cơm tối nhé.”
Nghênh Thần gật đầu, xem như đồng ý.
Nhưng giữa chừng, các nhân viên rất ăn ý mà ngăn cản cô: “Chị Thần, không cần để ý đến tụi em. Đường tổng cũng chưa ăn cơm đó.”
Được lắm, cá mè một lứa, không hổ là người do anh dìu dắt mà.
Nghênh Thần cứ vậy mà bị mọi người đẩy về bên cạnh Đường Kỳ Sâm. Không chấp nhất với người bệnh, Nghênh Thần lên lầu trước, rất có lòng mà mang theo một bát cháo.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Đường Kỳ Sâm nhắm mắt nằm ngoan ngoãn trên giường bệnh. Lúc Nghênh Thần bước vào, Đường Kỳ Sâm không mở mắt lại đột nhiên thốt ra một câu: “Là cháo gạo sao?”
Nghênh Thần cười một tiếng: “Mũi thật thính.”
Lúc này Đường Kỳ Sâm mới mở mắt, chống tay ngồi dậy.
Trên tay anh còn ghim kim nên không tiện dùng lực. Nghênh Thần đem hộp cháo cho anh, rửa sạch sẽ thìa , tráng nước sôi, bỏ vào, sau đó ngồi lên ghế, hai tay khoanh lại, lưng thẳng tắp.
Đường Kỳ Sâm cười nói; “Em nghiêm túc như thế, anh làm sao ăn một cách tự nhiên được.”
Nghênh Thần cũng cười: “Không ăn cũng được, dù sao cũng đang truyền nước, nhịn ăn một bữa cũng không gầy đâu.”
Đường Kỳ Sâm thu lại nụ cười, nhìn cô một hồi, đột nhiên Nghênh Thần lên tiếng: “Đường tổng.”
“Tối hôm qua hai người nói chuyện tốt chứ.” Đường Kỳ Sâm tiến trước một bước, bình tĩnh hỏi.
Nghênh Thần thoáng im lặng, hồi lâu sau mới thành thật trả lời: “Không tốt lắm.”
Đường Kỳ Sâm ừm một tiếng, chờ cô nói tiếp.
“Nhưng cũng không xích mích gì nhiều.” Nghênh Thần không đầu không đuôi thốt ra một câu, nói xong cô chợt nở nụ cười.
Nụ cười kia không giống như hằng ngày, nụ cười kia xuất phát từ nội tâm cô, bớt đi ít thành thục, ổn trọng, nhiều hơn phần ngọt ngào, thanh thuần.
Đối với anh, điều này còn đau khổ hơn gấp nhiều lần, so với những câu từ chối của cô trước đây.
Ý của Nghênh Thần là chỉ cần Lệ Khôn chịu tiến lên một bước, thì những rắc rối trước kia của hai người đều xí xóa. Cô không nói với Đường Kỳ Sâm là vì anh chỉ là người ngoài, cô không có nghĩa vụ phải nói, anh cũng chẳng có lý do gì để đòi hỏi nguyên nhân.
Nghênh Thần tinh ý vô cùng, cho anh một lối thoát, khẽ cong môi nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi đi.” Cô lập tức đứng dậy, đeo túi lên.
Đường Kỳ Sâm mặt không biến sắc, vô cùng tự nhiên gật đầu: “Ừ, đi thong thả.”
Cửa vừa đóng.
Cuối cùng anh cũng chậm rãi cúi đầu xuống, ấn ấn vết kim tiêm trên mu bàn tay mình.
Trong lòng chua cay, đắng chát.
………………….
Nghênh Thần rời khỏi bệnh viện, lái xe về Vạn Khoa Thành.
Dừng xe lại, cô nhìn thoáng qua điện thoại, cảm thấy không yên lòng lại kiểm tra hộp thư đến một lượt.
Anh chàng khốn kiếp, cứng đầu kia thật sự không liên lạc với cô.
Nghênh Thần thoáng lơ đễnh nhưng lập tức lấy lại tinh thần, cô nắm chặt tay, tự nhủ: KHÔNG ĐƯỢC MỀM LÒNG.
Cũng không phải mười tám tuổi nữa, không thể cứ dành tâm sức và tinh lực vào anh như thế.
Nghĩ thông suốt, cô tự tin gật đầu. Cô quả thật cực kỳ, cực kỳ muốn về bên anh, nhưng với điều kiện đó là: Giữa hai người không còn khúc mắc gì.
Nếu không, thà đừng bắt đầu lại nữa.
Suy nghĩ vẩn vơ một hồi, không biết đã về đến nhà lúc nào. Nghênh Thần bước ra khỏi thang máy, vừa ngước lên đã bị dọa sợ.
Khá lắm, người đàn ông này!
Lệ Khôn đang ngồi dưới đất, xem chừng là đã đợi rất lâu rồi, sắc mặt mệt mỏi khó giấu được. Bó hoa hồng lúc sáng đặt ngay bên chân, héo đi không ít.
Thấy người trở về, anh nhanh chóng đứng dậy, án ngữ giữa cửa giống hệt như bức tượng.
Nghênh Thần ung dung bước đến, tiếng đế giày gõ xuống lên nhà lộp cộp lộp cộp giòn vang.
Lệ Khôn vẫn lì lợm đứng đó, cô không cách nào mở cửa được.
Hai người mặt đối mặt, không ai chịu người ai, cũng không định mở lời trước. Tóm lại chính là hai cái đầu lừa, vừa cứng, vừa ngang. Giờ là cuộc đấu xem ai lỳ hơn? Ai đầu hàng trước.
Cuối cùng, khóe mắt Nghênh Thần hơi nhíu lại, đó là thói quen khi cô tức giận.
Lệ Khôn dời qua bên cạnh nửa bước, không tình nguyện thỏa hiệp.
Nghênh Thần đi đến cửa, vươn tay ra, nhưng được nửa giữa chừng lại thu lại, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Em muốn ấn mật mã.”
Lệ Khôn làm như không nghe thấy, không nhúc nhích tí nào.
“Em muốn nhập mật mã.” Lặp lại một lần nữa.
“Em nhập là được rồi.” Lệ Khôn có thái độ thờ ơ “………198804, có phải anh không biết đâu.”
Nghênh Thần muốn phản bác, há miệng mấy lần, cuối cùng đành uất ức nuốt trở về.
Cửa mở, cô nhanh chóng lách người đi vào, vội vàng xoay người muốn đóng cửa.
Nhưng rất tiếc, Lệ Khôn đã nhanh hơn một bước, một tay chống đỡ cánh cửa, chân phải bước thẳng vào trong phòng, cả người anh như tảng đá, chặn cửa không cho cô đóng lại.
“Anh tránh ra.” Nghênh Thần đề cao giọng, cánh tay vẫn đặt trên tay nắm, không hề có ý nhượng bộ.
Nhưng đối thủ của cô cũng chẳng phải người dễ chơi. Lệ Khôn trợn mắt nhìn cô, cố chấp dùng hết sức, lách người vào.
Nói không được, Nghênh Thần nóng nảy, cũng cố gắng dùng sức đóng cửa, hai người y hệt như hai đứa nhóc đang thi kéo co.
Lệ Khôn nhíu mày: “Anh có lời muốn nói với em.”
Nghênh Thần: “Tối qua đã nói cả rồi.”
Lệ Khôn: “Còn chưa nói xong.”
Nghênh Thần: “Bỏ đi, em cũng không muốn nghe lại.”
Lệ Khôn: “Em thật sự không muốn nghe sao?”
Mặt anh trầm xuống, giọng nói hơi cao lên, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra vẻ cảnh cáo. Nghênh Thần hiểu rõ, đây là dấu hiệu trước khi Lệ Khôn tức giận, đoán chừng hiện tại đã nóng nảy muốn bẻ gãy cánh cửa rồi.
Nhưng cũng đâu phải chỉ mình anh biết giận.
Cô cũng đang tủi thân lắm đấy, cô thầm nghĩ, em cũng không vui đâu, bị anh ngáng chân như thế, giờ anh còn giả vờ mình là người bị oan ức, bày ra bộ mặt hờn dỗi cho em xem.
Thế là cô nhéo mặt anh lại, nóng nảy hét lên: “Không nghe.”
Thừa dịp Lệ Khôn thoáng lơ đãng, Nghênh Thần dùng hết sức lực đẩy anh ra ngoài, sau đó âm thanh đóng cửa “đùng” vang lên, thành công ngăn anh ở bên ngoài. Vẫn cảm thấy chưa an lòng, cô tiếp tục khóa trái cửa lại.
Nghe được tiếng khóa trái cửa “cùm cụp” rõ ràng bên trong, Lệ Khôn dở khóc dở cười.
Trong nhà, Nghênh Thần cảm thấy rất nóng, vén hai tay áo lên, vẫy tay quạt gió lên mặt. Quạt vài lần, đột nhiên động tác dần dần chậm lại, cô lặng lẽ áp lỗ tai lên cánh cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
Lặng yên không một tiếng động.
Đi rồi sao?
Nghênh Thần nhíu mày, dán mặt càng chặt hơn, sau đó kết luận, đi thật rồi.
Tên đàn ông lì lờm này, cô mắng quả thật không oan mà.
Nghênh Thần tức giận, vặn nắm đấm cửa bước ra ngoài, đang định lên giọng mắng Lệ Khôn khốn kiếp cho hả giận.
Lệ Khôn bỗng từ đâu lao ra, giơ bó hồng đến trước mặt cô.
Nghênh Thần bị dọa sợ gần ૮ɦếƭ, nhìn thấy vậy tay đang vỗ иgự¢ nắm thành nắm đấm đánh thẳng vào cơ thể anh.
“Làm em sợ gần ૮ɦếƭ! Bị anh dọa tim sắp rơi ra luôn rồi đây này.”
Lệ Khôn nhìn cô chằm chằm, hai người mắt đối mắt.
Nghênh Thần quay đầu nhìn anh, khóe miệng hơi cong lên, nhịn không được bật cười vang.
Hai người cùng nhau cười.
Cả hai chỉ tự cảm thấy mình thật ngốc nghếch, ấu trĩ, nụ cười này cũng không có hàm nghĩa gì khác, chỉ có điều quan hệ căng thẳng lại nhờ tình huống này mà có thể hóa giải một cách vô thanh, vô thức.
Lệ Khôn hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Nghênh Thần lắc đầu: “Chưa ăn.”
“Anh cũng chưa ăn.” Ánh mắt anh rất chân thật, buột miệng nói: “ Đi cùng nhau chứ?”
“Ai cùng nhau với anh?” Nghênh Thần quay đầu chỗ khác, mặc dù giọng điệu rất bướng bỉnh, nhưng động tác tay lơ đễnh đã bán đứng cô.
“Đưa đây.” Nghênh Thần chìa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, dài nhỏ mềm mại.
Lệ Khôn không hiểu cho lắm.
“Anh muốn cầm bó hoa này đi trên đường hay sao.” Giọng nói Nghênh Thần đầy vẻ ghét bỏ: “Ngốc nghếch.”
Nói xong, cô rút thẳng bó hoa ra khỏi tay Lệ Khôn, đặt lên mặt đất cạnh cửa.
Lệ Khôn im lặng, còn tưởng rằng cô đem vào trong nhà.
Nghênh Thần hất cằm giống như đang nói: Anh đừng có mơ.
Khu vực tiểu khu không tệ, sau khi rời khỏi ánh đèn phồn hoa nơi đây, ba mặt Đông Nam Bắc còn có các tòa đại học nên có rất nhiều cửa hàng ăn nhẹ. Nghênh Thần đi trước, Lệ Khôn đi theo sau.
Hai bên là sạp hàng quà vặt rực rỡ muôn màu, Nghênh Thần nhìn bên này, ngó bên kia. Từ đầu đến cuối Lệ Khôn đều đi theo phía sau, cách khoảng nửa mét.
Nghênh Thần nổi lên tâm tư, đột nhiên tăng bước.
Lệ Khôn nhanh chóng đuổi theo, cũng tăng bước.
Nghênh Thần đột nhiên chậm lại.
Anh cũng chậm lại.
Hai người anh truy đuổi em, chợt nhanh chợt chậm, không biết còn tưởng họ đang tham gia cuộc đua chạy bộ.
Sau đó Lệ Khôn không còn kiên nhẫn nữa, cuối cùng bắt lấy cánh tay cô, mạnh mẽ dùng lực kéo Nghênh Thần về đối mặt với mình.
“Anh nói em…”
“Em thích chạy bộ, anh quản em được sao?” Kẻ xấu Nghênh Thần lên tiếng trước, chặn ngang lời giải thích của anh trước một bước.
Đúng vậy.
Lệ Khôn gật đầu, đột nhiên lên tiếng cười nhạo: “Trước kia sao không thấy em thích rèn luyện thân thể như thế, đừng nói đến chuyện chạy bộ, buổi sáng kéo em dậy khỏi giường đã rất khó rồi.”
Mặt Nghênh Thần biến sắc.
Lệ Khôn cũng kịp phản ứng lại.
Lúc nhắc chuyện này, giọng điệu anh vậy mà tự nhiên đến thế tựa như giữa hai người chưa bao giờ có hiềm khích như vậy.
Một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Nghênh Thần cũng không muốn anh không thoải mái, hào hứng nói: “Kiếm chút gì ăn đi.”
Hai người tìm một quán bột cá.
Hương vị chính thống, Nghênh Thần vốn dĩ không đói, quấy đũa hai lần rồi gác lại.
Lệ Khôn liếc thấy nhưng cũng không lên tiếng, anh ăn vài miếng liền đứng dậy: “Anh đi toilet một chút.”
Nghênh Thần “ừm” một tiếng, wechat không ngừng nhắc nhở thông báo, cô vào xem, cúi đầu nhìn rồi trả lời. Căn bản không chú ý đến Lệ Khôn đã ra khỏi tiệm.
Hai ba phút sau, anh trở về, trong tay cầm theo một vật gì đó.
“Này.”
Nghênh Thần ngẩng đầu, nhìn lên trên bàn lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Sao vậy?”
“Chẳng phải không thích ăn bột cá hay sao? Ăn cái này đi.” Anh vừa ra ngoài mua cơm chiên trứng. Đơn giản tự nhiên lại có thể dễ no bụng.
Nghênh Thần đặt điện thoại xuống, mãi đến khi màn hình tắt đi cô cũng không nói chuyện.
Lệ Khôn cắt đầu đinh, lúc không mặc quân trang có một chút cà lơ phất phơ của công tử, lúc chuyên chú làm chuyện gì đó, trên người lại lộ ra một vẻ hấp dẫn cực mạnh.
Dù chỉ là một bát bột cá.
Ăn xong một bát, Lệ Khôn không chút khó chịu nào đưa tay qua bên kia bàn, bưng chén bột cá trước mặt Nghênh Thần về. Sau đó bỏ đũa mình xuống, nhặt đôi đũa bên trên bát kia, tiếp tục ăn từng ngụm từng ngụm.
Nghênh Thần không nhịn được nhắc nhở: “Ấy!” Đôi đũa này, cô vừa nếm qua rồi.
Lệ Khôn giống như không chú ý đến điều này hoặc là anh không thèm để ý, chỉ nói một câu: “Đừng lãng phí.”
Cúi đầu tiếp tục ăn bột.
Nghênh Thần không nói nữa, yên lặng mở chén cơm chiên trứng nóng hỏi ra, cũng bắt đầu ăn một ngụm lớn.
Buổi cơm tối bình an vô sự.
Đi ra khỏi quán ăn, hai người không giống như lúc đầu một trước một sau, anh đuổi em, hờn giận lẫn nhau nữa. Giờ phút này, hai người họ đi song song với nhau, thỉnh thoảng đông người, lúc né tránh Nghênh Thần khẽ ᴆụng vào vai Lệ Khôn.
Từng cái từng cái đèn đường bật sáng.
Trên mỗi sạp hàng ở vỉa hè đều có học sinh dừng chân lựa chọn: cài tóc, dây buộc tóc, còn có đinh ngân nhĩ, dây chuyền trang sức. Đồ chơi của mấy cô gái nhỏ tràn đầy được học sinh chọn, đang cùng với ông chủ cò kè mặc cả.
Bữa ăn khuya nơi xa này, lửa than lúc tỏa lúc lu, cây thì là hành hoa tỏa ra mùi hương nồng nàn.
Chợ 乃úa sinh hoạt, tháng ngày bình thường, tất cả đều là khói lửa nhân gian.
Hai người đi một đoạn đường, Nghênh Thần dừng trước một sạp xem náo nhiệt.
Súng bắn khí cầu.
Mười đồng một phát đạn.Đánh vỡ bảy cái khí cầu sẽ được một phần quà nhỏ, nếu trúng hết thì được một con 乃úp bê lớn.
Nghênh Thần nhìn người khác chơi, độ khó trang thiết bị vẫn rất cao.
Lệ Khôn thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, mặt mày chăm chú giống như không còn để ý chuyện gì khác nữa.
Giữa hai người còn một nút thắt không chặt lắm.
Hai tay Lệ Khôn đút trong túi, im lặng hồi lâu rồi kêu cô: “Nghênh Thần.”
“Ừm?” Bên cô qua sáng, trên mặt cô có chút ánh sáng ôn nhu.
Lòng Lệ Khôn lặng lẽ rung động, bỗng nhiên mở miêng nói: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
“À. Được rồi.” Nghênh Thần dường như đã thỏa hiệp, nhẹ nhàng gật đầu.
“Chúng ta….” Vừa nói được mấy chữ đầu.
“Rất xin lỗi.” Điện thoại Nghênh Thần reo lên, nhìn thấy người gọi, cô không dám chậm trễ, đi qua một bên nghe máy: “Alo, Hứa đổng, vâng, xin mời ngài nói ạ.”
Chuyến đi công tác gấp gáp này vì hạng mục khảo sát quặng mỏ ở Tứ Xuyên có tiến triển.
“Vâng, tôi đã soạn xong tất cả tài liệu rồi ạ.” Nghênh Thần vừa nghe vừa trả lời: “Ngày mai sao? Dạ được.”
Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy từ quầy hàng cách đó không xa truyền đến tiếng súng khí, âm thanh nổ ra của khí cầu, còn có âm thanh ríu rít tán thưởng của quần chúng quay quanh xem.
Chắc là có vị cao thủ nào đó đang chơi rồi.
Cùng lúc đó, Nghênh Thần nhanh chóng quét qua một vòng, không nhìn thấy Lệ Khôn đâu cả.
“Vâng, không có vấn đề ạ.” Điện thoại công việc cuối cùng cũng kết thúc.
Nghênh Thần suy nghĩ lại, cất bước về hướng bên kia, đi tìm Lệ Khôn.
Đúng lúc, Lệ Khôn vừa bước ra khỏi quầy súng khí đó, bên đó còn có người giơ ngón tay cái lên với anh: “Bắn thật không tệ.”
Nghênh Thần ngờ vực: “Anh?”
Lệ Khôn nhìn cô, bình tĩnh lên tiếng: “Hai chúng ta mỗi lần muốn nghiêm túc nói chuyện thì kiểu gì cũng sẽ có người nào hoặc chuyện gì đó cắt ngang.”
Nghênh Thần gãi gãi gương mặt, hình như chuyện này cũng đúng thật.
“Không nói nữa.” Lệ Khôn vứt lại một câu, ánh mắt nâng lên.
Nghênh Thần vừa muốn mắng, này? Tính tình đại gia lại tái phát rồi đúng không?
Lệ Khôn lại chỉ về phía bên phải: “………những lời muốn nói đều ở phía bên đó đấy.”
Nghênh Thần nhìn theo hướng cánh tay anh chỉ.
Cái nhìn này…..sửng sốt.
Súng khí bày phía sau, khí cầu được bày trí trên bảng đã bị súng khí bắn nát, không nhiều không ít vừa đủ ra một cái hình…
Một trái tim.
Một trái tim rất đúng chuẩn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc