Xin Em Đứng Đắn Chút - Chương 25

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Hôm sau là Chủ nhật, Doãn Đình đi dạo phố với Doãn Quốc Hào, chuyển mùa rồi, phải mua quần áo và giày mới cho ông. Cô lén xem qua hàng dành cho giới trẻ, không dám chọn đồ cho Cừu Chính Khanh trước mặt Doãn Quốc Hào, cô định đợi có cơ hội sẽ dẫn anh đến đây dạo một vòng.­
Hôm đó Cừu Chính Khanh cho Doãn Đình một bất ngờ, anh đã đi xem bộ phim kia. Một mình. Buổi tối chat video với nhau, Cừu Chính Khanh thảo luận tình tiết phim với Doãn Đình, anh nói anh phải đi chứng thực xem bộ phim có giống như Doãn Đình nói hay không. Kết quả, lập trường và quan điểm của cả hai quả nhiên không giống nhau.­
“Rất thú vị mà, lần sau chúng ta cũng tìm một bộ phim rồi cùng đi xem nhé.” Cừu Chính Khanh nói. Trước giờ anh không xem phim nhiều, ngoài những buổi công chiếu của đối tác ra, anh chưa từng chủ động đến rạp chiếu phim. Bây giờ mới biết, thì ra tranh cãi tình tiết trong phim với bạn gái, cũng thú vị lắm.­
“Được. Mục tiêu tiếp theo, phim kinh dị.” Doãn Đình xoa xoa hai tay, phim kinh dị thì sẽ càng có nhiều tình tiết để tranh cãi! Trong lúc xem còn có thể thừa cơ ôm lấy bạn trai mà làm nũng. Tuy cô không sợ hãi gì, nhưng làm nũng thì nhất định phải có!­
Nhật ký tình yêu ngày hôm đó, Doãn Đình viết: “Anh đi xem phim một mình, tuy không dẫn em theo, nhưng em vẫn rất cảm động. Cảm nhận về bộ phim của chúng ta khác nhau, quan điểm khác biệt, khi tranh luận không ai nhường ai, đây là lần đầu tiên. Chúng ta đã hẹn lần sau sẽ đi xem phim kinh dị, dáng vẻ nhíu mày của anh rất buồn cười. Anh đã cho em biết rằng, có lúc biểu hiện của sự thay đổi và cảm độngkhông phải kích động và nước mắt, mà chỉ đơn giản là cứ làm đi, sau đó cùng nhau cười.”­
Hôm sau, thứ hai, đi làm thôi!­
Cừu Chính Khanh vẫn như thường lệ, họp hành, kiểm tra thư, phê báo cáo, ký duyệt, đàm phán, ra quyết định. Doãn Đình gọi điện qua, nói mấy ngày tới e là không thể gặp anh được.­
“Bố em nói, thời gi¬an này em đừng ra ngoài chơi, bây giờ đang có dịch bệnh, rất dễ bị lây.”­
“Ừm.” Trong này có ý gì đương nhiên Cừu Chính Khanh cũng rõ. Kế hoạch B của phụ huynh quả nhiên là kiểu ‘tôi không mắng không chửi cậu, chỉ hạn chế không cho các người gặp nhau’. Nếu con cháu cố ý không vâng lời, cãi nhau với ông, ngược lại dẫn đến mâu thuẫn và xung đột. “Cứ nghe bố em trước đi.”­
“Em cũng nghĩ thế.” Doãn Đình nhẹ nhàng cất tiếng, thấy Cừu Chính Khanh cũng nghĩ giống mình, cô khẽ thở phào một hơi. Trước đây cô còn lo lắng anh sẽ không vui. “Vậy hôm nay anh sẽ làm thêm giờ?”­
“Ừ.” Thứ Hai nào cũng khá bận rộn, chiều còn hai cuộc họp, đống giấy tờ anh cần xem đang chất đống.­
“Vậy em gọi cơm cho anh nhé.”­
“Được.” Cô không cằn nhằn việc anh làm thêm giờ là tốt rồi.­
Khoảng sáu giờ rưỡi, Cừu Chính Khanh kết thúc cuộc họp cuối cùng trong ngày trở về phòng làm việc, thấy trên bàn anh có một gói đồ lớn. Thư ký nói: “Cô Doãn nhờ người gi¬ao tới, nói là bữa tối của anh, bảo tôi nhận thay. Cô ấy còn nói có gửi email cho anh”.­
Cừu Chính Khanh chầm chậm liếc nhìn thư ký một cái. Anh nhớ lại lời Doãn Đình đã nói.­
“Tiếp theo em muốn tấn công vào đám bạn của anh. Bắt đầu từ thư ký của anh trước.”­
Cừu Chính Khanh bật cười, nói cảm ơn với thư ký. Thư ký hỏi anh còn việc gì không, Cừu Chính Khanh dặn dò công việc đã bàn trong cuộc họp, sau đó bảo cô về trước. Anh quay lại chỗ ngồi, mở gói đồ ra, hai hộp cơm, một tròn một vuông, rất lớn và rất đẹp.­
Anh mở hòm thư lên, thấy thư của Doãn Đình. Cô nói không muốn quấy rầy cuộc họp của anh, nên không gọi điện hay nhắn tin. Cô bảo anh cho hộp cơm vào lò vi sóng hâm lại, đừng ăn đồ nguội. Hộp hình vuông có hai tầng là cơm và thức ăn, hộp hình tròn là canh, ăn xong thì rửa sạch hộp, đừng vứt đi.­
Câu cuối cùng trong thư là: Tuy em không thể cùng anh ăn tối, nhưng vẫn hy vọng anh có thể ăn được một bữa ngon lành và nóng hổi. Cố lên, ăn thật no mới có sức làm việc.­
Hôm đó Cừu Chính Khanh ăn rất no, toàn là những món anh thích. Trong công ty có lò vi sóng, cơm canh đều nóng hổi, nuốt xuống thấy ấm áp vô cùng.­
Cừu Chính Khanh và Doãn Đình đã hơn hai tuần không gặp nhau.­
Doãn Quốc Hào quản Doãn Đình rất chặt. Ông không mắng cô, cũng không nói ngang, chỉ kiếm đủ loại cớ không cho Doãn Đình ra khỏi cửa. Doãn Thực muốn giúp em gái còn nửa thật nửa giỡn nói Cừu Chính Khanh là người đàn ông tốt. Kết quả Doãn Quốc Hào trả lời: “Đúng là người đàn ông rất tốt, nhưng bố không muốn cậu ta làm con rể, mà bố cũng không nghĩ là cậu ta thích đàn ông đâu”.­
Doãn Thực cứng họng. Bị bố trêu chọc thì thôi, còn để em gái lại nghe bố nói không đồng ý Cừu Chính Khanh, anh thấy rất áy náy.­
Doãn Thực thương lượng với Doãn Đình: “Thế này không được, anh yểm trợ cho em, em lén chạy ra ngoài.”­
Doãn Đình chớp mắt hỏi anh: “Có cần trở về không?”.­
“Đương nhiên có rồi!” Doãn Thực sầm mặt. Chẳng lẽ định bỏ trốn sao? Nếu cô bỏ nhà đi, bố sẽ đánh gãy chân anh cho xem.­
Doãn Đình tiếp tục chớp mắt: “Vậy trốn ra được một hai lần thì có ý nghĩa gì?”.­
“Hả?” Doãn Thực ngơ ngác, yêu cầu cao thế à? Lâu rồi không được gặp mặt, không được hẹn hò, không phải nên vội vàng chuồn ra rồi trở về chịu đòn sao? Đương nhiên bố sẽ không đánh, cùng lắm chỉ mắng vài câu, không sao.­
“Em không cần anh yểm trợ cũng chạy được mà, đâu phải là bị gi¬am lỏng. Nhưng ra ngoài hẹn hò một hai lần thì có ích gì? Chọc giận bố thì càng thêm mâu thuẫn, không hay chút nào. Em và Xin Nghiêm Chỉnh mỗi ngày đều gặp nhau trên mạng, cũng không tệ. Bọn em có thể kiên nhẫn mà. Kiên nhẫn chờ đến một ngày bố đổi ý. Đợi bố mềm lòng, hoặc khi có cơ hội thích hợp, bọn em mới gặp nhau.”­
“Bố rất cố chấp.” Doãn Thực thấy em gái như vậy thật đáng thương.­
Doãn Đình cười hì hì: “Em cũng thế”.­
Thôi được. Nụ cười này khiến Doãn Thực thấy, thật ra không cần thương tiếc cho nó.­
Doãn Đình nói lại với Cừu Chính Khanh chuyện anh trai cô muốn giúp, Cừu Chính Khanh cười lớn. Sau đó, anh đến quán bar của Doãn Thực, cảm ơn anh ta. Doãn Thực uống vài ly với Cừu Chính Khanh, hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, đều là những chuyện liên quan đến Doãn Quốc Hào và Doãn Đình.­
Lần này Doãn Thực mới phát hiện ra, đối với một vài người đàn ông, tình bạn thiết lập không phải dựa trên việc cùng chê bai bạn bè và người thân, mà cùng thảo luận và khẳng định người mình yêu.­
Doãn Thực muốn khuyên Cừu Chính Khanh đừng trách bố anh, bố anh cũng không dễ chịu gì, tuy là một ông già khó tính, nhưng những năm qua, ông vẫn luôn cố gắng làm một người cha tốt. Không ngờ Cừu Chính Khanh không cần anh khuyên, kể với Doãn Thực quá trình Doãn Quốc Hào gặp anh, cả những lời ông đã nói.­
Người lớn có lí của người lớn, anh hiểu được. Hơn nữa sau khi đắn đo rất lâu, anh thấy Doãn Quốc Hào thật ra không hẳn là không để chút đường lui nào cho họ. Ít nhất, ông không dùng thủ đoạn gì quá hiểm, vì vậy anh và Doãn Đình đều thống nhất khi tìm cách giải quyết thì tránh đối đầu với ông, không làm tăng thêm mâu thuẫn. Chỉ cần mọi người đều dùng cách ôn hòa để giải quyết, vậy thì vẫn còn chút cơ hội.­
Thật ra Doãn Quốc Hào đang quan sát họ, họ cũng đang quan sát ông.­
Hàng ngày Doãn Đình đều gọi người mang cơm đến cho anh, hộp cơm ba món thay đổi liên tục. Phải chọn món, phải gọi cho nhà hàng, chắc chắn tốn không ít thời gi¬an và công sức. Cừu Chính Khanh nghĩ Doãn Quốc Hào chắc chắn biết, nhưng ông không ngăn cản.­
Có một ngày cuối tuần Doãn Quốc Hào lại kiếm cớ đi dạo phố mà chiếm dụng thời gi¬an của Doãn Đình, Doãn Đình bèn thử trong lúc chọn giày giúp bố, đã mua một đôi cho Cừu Chính Khanh. Doãn Quốc Hào không ngăn cản.­
Đôi giày Cừu Chính Khanh đang đi dưới chân chính là đôi Doãn Đình mua. Anh nghĩ tâm tư của Doãn Quốc Hào không kiên định được như anh và Doãn Đình. Nhưng ông vẫn ngăn không cho anh và Doãn Đình gặp mặt, nên họ cũng không có ý định thử thăm dò giới hạn của Doãn Quốc Hào. Tạm thời nghe theo lời ông, sau đó dùng hành động chứng minh cho ông biết rằng họ thật sự có thể làm được. Cho dù tính cách và lối sống khác nhau, nhưng một khi đã yêu, họ có thể điều chỉnh bản thân để mang lại hạnh phúc cho nhau.­
Doãn Thực thở dài: “Gặp anh vợ tương lai còn nhiều hơn bà xã tương lai, cái này không được chút nào”.­
Cừu Chính Khanh bật cười.­
Doãn Thực vừa thở dài vừa cười, Doãn Đình và Cừu Chính Khanh cũng cười. Rốt cuộc thì ông già ấy đang phản đối ai vậy?! Hai người này chẳng thấy buồn bã gì cả, bố anh cứ như đang độc diễn vậy, thật là đáng thương.­
Doãn Thực hỏi Cừu Chính Khanh: “Anh có muốn gửi gì cho em gái tôi không? Tôi sẽ giúp anh chuyển phát nhanh đến cho con bé.”­
Cừu Chính Khanh nghĩ một lúc lâu: “Hay là, anh mang tôi về đi”.­
“…” Doãn Thực sầm mặt. Mẹ kiếp, lúc nãy là ai bình tĩnh như không nói không gặp cũng không sao, không muốn đối chọi với ông già nhà anh, dùng cách ôn hòa để giải quyết, đợi ông ấy mềm lòng rồi mới dịu dàng phản kích? Bây giờ vừa mở miệng đã yêu cầu con trai ruột của ông dẫn quân địch về nhà. Ông già không đánh em gái, nhưng sẽ đánh anh đó.­
Nửa giờ sau, điện thoại của Doãn Đình đổ chuông, thấy người gọi là Doãn Thực.­
Cô bắt máy: “Anh!”.­
“Anh trai em uống say rồi, em xuống đón cậu ta đi.” Giọng nói ở đầu bên kia không phải Doãn Thực, mà là Cừu Chính Khanh.­
Doãn Đình ngây người, lát sau mới vội nói: “Anh uống say à? Được, em xuống đón anh”. Cô chạy ra khỏi phòng, nói với Doãn Quốc Hào đang ngồi trong phòng khách xem ti vi: “Con xuống đón anh Doãn Thực. Anh ấy uống say rồi”.­
Doãn Quốc Hào gật đầu. Doãn Đình thay giày rồi mở cửa ra ngoài.­
Ra khỏi cửa nhà, Doãn Đình bắt đầu bật cười. Nhớ đến giọng nói của Cừu Chính Khanh, nghĩ đến việc anh đang ở bên dưới, cô cười thật tươi, không khép miệng lại được. Thang máy lên rất chậm, khiến người ta nôn nóng không thôi. Khó khăn lắm mới lên tới nơi, lúc xuống vận tốc cũng như rùa bò, thật nóng lòng quá đi.­
Ra khỏi thang máy, Doãn Đình chạy thẳng ra cửa, vừa nhìn đã thấy Cừu Chính Khanh đang đứng đó!­
Doãn Đình cười hớn hở, nhanh chóng chạy qua, nhào vào lòng Cừu Chính Khanh.­
Doãn Thực thấy em gái xuống, đang giơ tay lên định chào, giải thích vì sao Cừu Chính Khanh lại ở đây, sau đó nói vài câu tình cảm giữa anh em ruột với nhau. Kết quả tay mới giơ lên một nửa, Doãn Đình không thèm nhìn anh một cái đã nhào thẳng vào lòng Cừu Chính Khanh.­
Cừu Chính Khanh không hề khách khí, dang tay ôm chặt Doãn Đình.­
Doãn Thực đứng bên cạnh xụ mặt xuống. Hai vị! Có thấy anh trai còn đang đứng bên cạnh không?­
Rõ ràng hai người ấy không thấy!­
Vì họ bắt đầu hôn nhau.­
Doãn Thực không nhìn nổi nữa, quay lưng bỏ đi. Được! Hai người được lắm! Anh cao to thế này, vậy mà cả việc làm bóng đèn cũng không đủ trọng lượng sao? Doãn Thực nghĩ thầm trong bụng, hay là anh đi gọi bố xuống, đợi em gái hôn bạn trai xong quay đầu lại nhìn, ai da, sao anh trai lại biến thành bố rồi.­
Đương nhiên, Doãn Thực chỉ nghĩ thôi chứ không làm vậy đâu. Nếu không, anh sẽ bị bố đánh cho một trận, rồi lại bị em gái đánh thêm trận nữa thì khổ.­
Cừu Chính Khanh không nỡ xa Doãn Đình, nhưng anh cũng không thể ở lại quá lâu. Hôn rồi lại hôn, phần nào đã thỏa nỗi lòng, cuối cùng anh vẫn phải nói: “Anh đến chỗ anh trai em uống rượu, tài xế vẫn đang đợi trong xe, anh phải về trước đây”.­
Doãn Đình gật đầu, ôm chặt anh. Không gặp thì thấy không sao, gặp rồi mới phát hiện ra, thật sự cô rất nhớ anh, rất nhớ.­
“Em phải kiên trì, đừng nôn nóng, chúng ta còn rất nhiều thời gi¬an.” Cừu Chính Khanh nói tiếp.­
Doãn Đình gật đầu.­
Hai người, anh nhìn em, em nhìn anh, không nói lời nào. Chỉ nhìn nhau cười.­
Thật ra hàng ngày họ đều nói chuyện qua mạng, cũng gọi điện cho nhau không ít lần. Gặp nhau rồi, vẫn thấy còn rất nhiều chuyện muốn nói.­
Cừu Chính Khanh cúi đầu hôn lên môi cô một cái, thì thầm: “Lên nhà đi”.­
Doãn Đình mím môi, nhón chân hôn trả anh: “Anh về nhớ ngủ sớm nhé”.­
Doãn Thực đứng cách đó không xa, đã bắt anh nhìn cảnh hai người tình tứ, lại còn bắt anh nghe đoạn đối thoại này.­
Sau lưng bỗng bị vỗ một cái, anh quay đầu lại, đập vào mắt là gò má đỏ bừng và nụ cười sởn gai ốc của Doãn Đình, còn Cừu Chính Khanh đang đứng trước cửa vẫy tay với anh: “Cảm ơn”.­
Cừu Chính Khanh đi rồi, Doãn Đình ôm cánh tay Doãn Thực đi vào thang máy. Mãi mà cô vẫn không ngừng cười.­
Doãn Thực ai oán nói: “Em đừng có cười ghê rợn như vậy nữa được không?”.­
Doãn Đình đáp lại anh: “Anh trai à, em yêu anh lắm”.­
“Đừng dùng chiêu dành cho người yêu đáng sợ này để đối phó với anh trai em.” Doãn Thực liếc cô, thầm nghĩ anh cũng nên tìm bạn gái thôi. Sau đó dẫn bạn gái tới trước mặt hai người này tình tứ, bù đắp lại những tháng ngày này.­
Cừu Chính Khanh như được tiếp thêm năng lượng từ nụ hôn của Doãn Đình, anh lại cảm thấy tràn đầy lòng tin. Vì vậy ngày hôm sau, Thần Cảm Hứng đột nhiên ghé thăm Cừu Chính Khanh. Lúc đó anh đang họp, thư ký mở cửa vào đưa tài liệu cho anh, anh thấy động tác đó, đột nhiên nghĩ đến vấn đề về kính chắn mà Doãn Đình đã nói.­
Cảm hứng hiện ra không chỉ dừng ở câu hỏi về tấm kính chắn, còn có cả chủ đề thảo luận của cuộc họp hôm đó: Phương án tiêu thụ sáu tháng cuối năm của thương hiệu giày dành cho phái nữ thuộc tập đoàn Vĩnh Khải – Tú.­
Tú là một trong những thương hiệu có tiếng nhất của Vĩnh Khải, chuyên sản xuất giày nữ. Cừu Chính Khanh nghe Doãn Quốc Hào kể chuyện ngày xưa mới biết, thương hiệu này trước kia do ông sáng lập. Mẹ của Doãn Đình, tên là Từ Tú Bình.­
Thương hiệu này vì sao lại được đặt là Tú, phòng Mar¬ket¬ing của Vĩnh Khải vẫn cho rằng, cái tên đó thể hiện cho vẻ đẹp của phái nữ.­
Còn Cừu Chính Khanh lại đoán, lúc Doãn Quốc Hào lập ra thương hiệu này, chỉ đơn thuần là lấy một chữ trong tên của vợ mình.­
Giày nữ Tú thật ra không thuộc quyền quản lí trực tiếp của Cừu Chính Khanh, nó là một công ty con hoạt động độc lập. Nhưng tất cả những kế hoạch lớn của các công ty con đều phải báo cáo lại cho phó tổng phụ trách kinh doanh của tập đoàn để nhận được nguồn hỗ trợ và phối hợp tiếp thị từ tập đoàn. Hai bộ phận này, đều do Cừu Chính Khanh quản lí.­
Sản phẩm của Tú chất lượng tốt, kênh tiêu thụ vững mạnh, thương hiệu có uy tín, doanh thu trước nay đều rất ổn định. Cừu Chính Khanh luôn an tâm với kế hoạch kinh doanh của họ. Bây giờ là tháng ba, Tổng giám đốc của chi nhánh đang báo cáo kế hoạch sáu tháng cuối năm của thương hiệu này.­
Trọng điểm của Tú trong sáu tháng cuối năm là giày đế bằng, đánh vào đặc điểm thoải mái và tự do của sản phẩm. Kế hoạch của chi nhánh là tìm một ngôi sao làm đại diện, thực hiện khảo sát qua mạng về hoạt động dùng thử, thúc đẩy sản phẩm mới trên thị trường, ngoài ra còn một vài phương án tuyên truyền nữa.­
Cừu Chính Khanh vừa nghe báo cáo vừa cảm thấy hưng phấn vì ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu. Báo cáo của chi nhánh rất chi tiết, ý tưởng của Cừu Chính Khanh cũng dần dần được hoàn thiện.­
Điều quan trọng nhất trong lần tuyên truyền thương hiệu vẫn là Tú, cái đẹp và thể hiện cái đẹp.­
Trong báo cáo, tất cả những ý tưởng và phương án được đưa ra đều xoay quanh chủ đề này.­
Cừu Chính Khanh đợi nhân viên chi nhánh trình bày kế hoạch xong, nghe qua ý kiến mọi người, anh mới lên tiếng: “Tôi có một ý tưởng”.­
Phòng họp liền trở nên yên ắng, đợi nghe ý tưởng của Cừu tổng đại nhân.­
“Phụ nữ, ai cũng đều mơ ước có một mái nhà.”­
Vị đại diện của chi nhánh tỏ ra kinh ngạc. Cừu tổng đại nhân nghiêm túc cuồng công việc có phải uống nhầm thuốc “Hôm Nay Tôi Rất Cảm Tính” rồi không? Những người khác cũng thấy cảm động, cả Cừu tổng đại nhân cũng bị uốn nắn thành ra thế này rồi sao? Phụ nữ đâu chỉ mơ ước có một mái nhà, mà cần có cả người xây nhà nữa.­
“Hoạt động dùng thử rất thú vị, nhưng tôi thấy chưa đủ mạnh, chưa đủ sức ảnh hưởng.” Cừu Chính Khanh nói. “Đừng để ai cũng có cơ hội dùng thử, không có cảm giác thử thách họ sẽ không thấy quý trọng. Nhưng cũng không thể để nó quá khó, sẽ khiến người ta thấy phản cảm”.­
Cho nên? Mọi người lại tiếp tục chờ đợi. Phong cách của Cừu tổng đại nhân không phải nêu ra một đống lí luận như có như không sau đó bảo họ tự mình suy nghĩ, một khi anh đã nói ra, thì thật sự đã có ý tưởng cụ thể.­
“Một đôi giày thoải mái tự do, phái nữ nên mang nó đi thực hiện ước mơ của mình. Quá trình này, phải cho mọi người thấy. Chúng ta cho họ một sân khấu, cho họ một phần thưởng.”­
“Giống như tổ chức cuộc thi?” Có người hỏi.­
“Đúng, vậy mới có tính thách thức, sức ảnh hưởng mới rộng. Cứ dùng mạng In¬ter¬net là được. Chủ đề là: Lữ hành gia. Thế nào gọi là lữ hành gia? Chính là sau khi phát hiện được cái đẹp thì chia sẻ nó cùng mọi người, rồi lan truyền tinh thần đấy đến những người khác. Chỉ cần là phái nữ, sử dụng Tú đều được tham gia. Địa điểm tự chọn, muốn đến Mỹ hay Ai Cập đều được. Chúng ta sẽ hỗ trợ về tài chính. Trước tiên, họ phải trình bày kế hoạch của mình, để mọi người bình chọn chuyến đi nào gây nhiều cảm hứng nhất. Người vào vòng tiếp theo sẽ mang theo Tú và bắt đầu đi tìm ước mơ của mình. Họ tự viết bài, chụp ảnh, tự đăng lên. Người có chuyến đi nhận được nhiều sự quan tâm và đón nhận của mọi người nhất, chính là người thắng cuộc, chúng ta sẽ trao tiền thưởng.”­
Mọi người trong cuộc họp đã hiểu ra. “Để họ kể những câu chuyện của họ.”­
Câu chuyện, là cách để thu hút sự chú ý của cộng đồng. Không phải cảnh đẹp, không phải mỹ nhân, mà là câu chuyện.­
“Đúng, cứ để họ ‘thể hiện’ là được.” Cừu Chính Khanh tổng kết.­
“Cái này đúng là thú vị hơn hoạt động dùng thử nhiều.”­
“Nhưng Tú đâu phải giày du lịch?”­
Mọi người bắt đầu bàn bạc.­
“Chủ đề của chúng ta đâu phải du lịch, là ước mơ. Không nhất định cứ phải đi du lịch mà. Hành trình cuộc sống cũng được, phải không?” Một đồng nghiệp nữ rất thích kế hoạch này. “Còn nữa, giày đế bằng cũng có thể mang đi du lịch thoải mái. Một đôi giày đế bằng phối với quần hay váy đều được. Tôi đi du lịch cũng ít khi dùng giày thể thao, chỉ cần giày đế bằng là được. Vả lại, đúng lúc có thể thể hiện được ưu điểm của sản phẩm là sự thoải mái và tự do. Tôi thích ý kiến này.”­
Một người khác nói: “Hoạt động này cũng dễ tổ chức hơn dùng thử, vì khống chế được mục tiêu của người tham gia, không cần số lượng nhiều, chỉ cần chất lượng tốt. Những người đi du lịch nổi tiếng trên mạng cũng rất quen thuộc với chuyện hợp tác cùng các công ty, chắc sẽ dễ bàn bạc. Hợp tác với họ, mời họ tham gia, với sự nổi tiếng của họ, vòng sơ tuyển chắc chắn có thể thông qua, sau đó lại mượn sự nổi tiếng này, tiến hành cuộc thi chung kết. Sức ảnh hưởng của hoạt động này có thể đảm bảo.”­
Vậy sao? Cừu Chính Khanh không hiểu mấy chuyện người đi du lịch nổi tiếng trên mạng. Anh chỉ biết thiên sứ Tiểu Đình nhà anh rất lợi hại. Trong lòng anh, không ai biết tìm kiếm và truyền tải cái đẹp hơn cô nữa.­
Cô có một mơ ước, cô muốn trở thành lữ hành gia. Anh không thích du lịch, nhưng anh rất muốn giúp cô thực hiện ước mơ đó.­
Cô nói lữ hành gia chính là người thấy được cái đẹp thì chia sẻ nó với mọi người, vậy anh cho cô một sân khấu, để có thêm nhiều người thấy được cái đẹp mà cô nhìn thấy.­
Anh cũng muốn cho Doãn Quốc Hào thấy, khi hai người hoàn toàn khác nhau, việc có thể làm không chỉ là chiều chuộng, mà còn là ủng hộ lẫn nhau. Anh sẽ không trói buộc đôi cánh của Doãn Đình, anh muốn dùng thương hiệu mang tên mẹ cô, giúp cô bay lên.­
“Tài khoản ‘Khinh Khí Cầu’ có hơn hai triệu người theo dõi, ‘Cô Gái Thích Đi Bộ’ có hơn một triệu...” Những người khác vẫn còn đang thảo luận.­
Cừu Chính Khanh lấy lại tinh thần, cái gì, mấy người nổi tiếng kia không làm gì cũng một hai triệu người theo dõi? Tiểu Đình nhà anh có bao nhiêu, hai ba mươi nghìn thì phải?­
Cừu Chính Khanh tạm thời gạt việc so sánh mức độ nổi tiếng qua một bên. Việc quan trọng cần làm bây giờ là xác định những việc có thể làm, những chi tiết khác có thể bàn bạc sau.­
Nửa giờ sau, trải qua cuộc thảo luận sôi nổi cùng đồng nghiệp, kế hoạch sơ bộ cơ bản đã hình thành. Đại diện của chi nhánh sau khi trở về sẽ nhanh chóng lập kế hoạch chi tiết, đồng thời hợp tác với công ty quảng cáo 4A, cho ra bản kế hoạch khả thi và chuẩn bị đầu tư truyền thông.­
“Tú – Hành trình đi tìm ước mơ”.­
Hoạt động này sẽ thay thế cho hoạt động dùng thử trong báo cáo trước đó.­
Cừu Chính Khanh yêu cầu đầu tháng tư phải hoàn thành xong kế hoạch, để các bộ phận phụ trách công việc tiếp theo có đủ thời gi¬an phối hợp. Mọi người đều đồng ý.­
Sau khi tan họp, Cừu Chính Khanh vẫn còn rất hưng phấn, anh chỉ muốn lập tức báo tin tức này cho Doãn Đình biết. Anh muốn nói với cô, em hãy chọn một nơi nào đó em muốn đến, mang đôi giày có thương hiệu do bố mẹ em sáng lập. Đi làm việc em muốn làm, ghi lại những cái đẹp em nhìn thấy, rồi kể lại cho mọi người.­
Nhưng anh biết, bây giờ vẫn chưa nói cho cô biết được. Còn chưa có quyết định cuối cùng, kế hoạch chi tiết cuối cùng cũng chưa xong, cả quy trình thực hiện cũng thế. Anh muốn lúc anh nói với Doãn Đình, tất cả đều đã chắc chắn rồi, cô chỉ cần vui vẻ gật đầu nói “được”, rồi mua ngay vé máy bay đi đến nơi cô muốn đến nhất.­
Muốn làm được như vậy, ngoài kế hoạch chi tiết và quá trình của hoạt động ra, còn một người quan trọng anh phải giải quyết cho xong. Anh cảm thấy, nhất định anh sẽ giải quyết được.­
Doãn Quốc Hào nhận được lời mời của Cừu Chính Khanh thì không hề tỏ ra kinh ngạc, ông rất bình tĩnh nghe Cừu Chính Khanh nói anh muốn gặp ông lần nữa để nói chuyện. Hai người hẹn gặp tại nơi lần trước, vẫn là thứ sáu, lúc bảy giờ tối.­
Lúc Cừu Chính Khanh đến thì Doãn Quốc Hào đã ở đó. Hai người chào hỏi qua lại, vẫn dùng bữa trước giống lần trước. Ăn xong, hai người bắt đầu vào chủ đề chính.­
“Cậu muốn nói gì với tôi? Mong tôi thay đổi ý kiến, đồng ý chuyện của cậu và Tiểu Đình?” Doãn Quốc Hào uống một ngụm trà, bắt đầu nói trước. “Vẫn câu nói cũ, quan điểm của tôi hoàn toàn không thay đổi.”­
“Cháu không muốn nói chuyện đó. Khơi lại chuyện cũ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, còn lãng phí thời gi¬an, không hiệu quả.” Cừu Chính Khanh mỉm cười: “Cháu nghĩ chúng cháu phải tiến hành từ một góc độ khác mới có thể giải quyết sự xung đột này”.­
“Ví dụ như?” Doãn Quốc Hào vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt, không tỏ ra tò mò chút nào.­
Cừu Chính Khanh lại cười, không trả lời thẳng vào câu hỏi của ông, mà lại nói: “Hôm bác phản đối chuyện của chúng cháu, Tiểu Đình đã đặt một câu hỏi cho cháu. Cô ấy nói, tấm kính chắn giống như lí trí vậy, bảo vệ tình cảm của chúng ta. Chúng ta đứng sau tấm kính, tránh được gió táp mưa sa, lại có thể thấy được cảnh đẹp nơi xa. Có một điểm không ổn, chính là khi bác muốn đến gần cảnh đẹp kia, lại bị tấm kính cản lại. Muốn vượt qua, thì phải đập vỡ nó. Nhưng đập vỡ rồi, tuy có thể đến gần cảnh đẹp kia, lại không còn sự bảo vệ nữa. Thậm chí, chúng ta có thể bị mảnh vỡ của nó làm bị thương. Cô ấy hỏi cháu, phải làm sao đây?”.­
Doãn Quốc Hào không lên tiếng.­
Cừu Chính Khanh tiếp tục nói: “Khi cô ấy nói những lời này, trong đầu cháu hiện lên một bức tranh, cháu đứng sau tấm kính thủy tinh, Tiểu Đình đứng ở phía đối diện. Chúng cháu thấy nhau rất rõ, nhưng lại không thể chạm tới. Tấm kính ấy đã chia cách chúng cháu. Đập vỡ nó, mảnh vỡ đâm vào người, gió mưa tràn vào. Không đập, chúng cháu vĩnh viễn xa cách. Cháu nhớ đến câu bác nói, nước cờ ૮ɦếƭ”.­
Anh nói đến đây, ngưng một chút, “Nước cờ ૮ɦếƭ, tuy cháu không đồng tình, nhưng cháu nghĩ rất lâu vẫn không ra đáp án tốt nhất. Mãi đến hôm đó, cháu đang họp, thư ký đẩy cửa bước vào đưa tài liệu cho cháu. Đột nhiên cháu như được khai sáng.”­
Anh nhìn Doãn Quốc Hào. Ông không uống trà nữa mà dừng lại, nghiêm túc nhìn anh.­
“Sao cứ phải đập vỡ nó? Mở một cánh cửa cho nó là được rồi. Một đáp án đơn giản như thế, cháu lại không nghĩ ra. Trung bình mỗi ngày cháu đều phải ngồi trong phòng họp, số lần thấy cánh cửa ấy được đẩy ra nhiều không đếm xuể. Vậy mà cháu không nghĩ đến. Sau đó thì cháu hiểu ra, vì sao cháu lại không nghĩ tới.”­
Doãn Quốc Hào nhếch khóe miệng lên cười, lại tiếp tục uống trà.­
“Vì khi Tiểu Đình đặt ra câu hỏi kia với cháu, trong đầu cháu dựa theo lời cô ấy mà phác họa ra bức tranh kia. Bức tranh ấy là cảnh cháu nhận định, cháu không nhảy ra khỏi bức tranh đó để suy nghĩ. Tình huống này, gọi là thành kiến. Cháu mang theo thành kiến mà nghĩ tới bức tường thủy tinh, chỉ suy nghĩ sự mâu thuẫn giữa phá và không phá, lại bỏ qua việc đơn giản nhất mà ngày nào cũng nhìn thấy.”­
Doãn Quốc Hào hỏi: “Ý cậu nói tôi có thành kiến với cậu?”.­
“Trong lòng bác Tiểu Đình là cô gái nhỏ ngây thơ lãng mạn muốn trở thành lữ hành gia, trong lòng bác cháu là một người cuồng công việc, nếu không làm việc thì sẽ không chịu được. Bác nghĩ mâu thuẫn của chúng cháu là giữa niềm vui và công việc, chúng cháu bên nhau tất phải có một bên hy sinh lợi ích của mình.”­
“Chẳng lẽ không phải?” Doãn Quốc Hào lại hỏi.­
“Không hoàn toàn như thế.”­
“Vậy cậu định thuyết phục tôi thế nào? Cậu mới nói, chuyện cũ khơi lại cũng vô tác dụng mà thôi.”­
Cừu Chính Khanh gật đầu: “Cháu nghĩ, chúng ta đều nên thay đổi cách tư duy. Hàng ngày cháu và Tiểu Đình đều nói rất nhiều chuyện, hiểu biết về nhau cũng không ít, nhưng sự tiếp xúc giữa cháu và bác thì lại rất ít. Bác tự trách mình vì sự ra đi của mẹ Tiểu Đình, lại áy náy chuyện Tiểu Đình vì bầu bạn với bácmà từ bỏ ước mơ. Bác thấy cháu giống bác của quá khứ, nên cháu sẽ đi theo vết xe đổ của bác, lại nghĩ sự tồn tại của cháu giống bác của hiện tại, ràng buộc Tiểu Đình, sẽ khiến cô ấy mất đi cuộc sống mà cô ấy mong muốn”.­
“Đúng là như vậy, không sai.”­
Cừu Chính Khanh mỉm cười: “Bác của quá khứ đã qua đi theo thời gi¬an, không cách nào thay đổi được. Vậy bác và cháu của hiện tại, vì người con gái chúng ta cùng yêu thương, phải chăng có thể thay đổi một chút?”. Anh dừng lại, giải thích: “Không phải vì chiều chuộng mà cứng nhắc thay đổi, mà là chúng ta có thể thử điều chỉnh lại chính mình”.­
“Chẳng hạn như?”­
“Chẳng hạn như cuối tuần chúng ta có thể cùng đi câu cá, có thể cùng ăn cơm, có thể cùng dạo phố uống trà trò chuyện. Cháu không biết chơi cờ tướng, bác có thể dạy cháu, chúng ta có thể cùng nói những chuyện cả hai đều có hứng thú, bác cũng có thể cằn nhằn than vãn về bạn bè bác với cháu. Chúng ta có thể cùng đi xem kịch, bàn luận tình tiết. Chúng ta cũng có thể cùng đi mua sách.” Cừu Chính Khanh dừng lại suy nghĩ: “Bố mẹ cháu mất sớm, cháu không có kinh nghiệm sống cùng người lớn, bác cháu ta sẽ từ từ xem xét thêm còn việc gì chúng ta có thể làm cùng nhau nữa”.­
Doãn Quốc Hào hơi bất ngờ, không nghĩ tới Cừu Chính Khanh lại ra chiêu này. Ông thẳng thừng hỏi: “Ý của cậu bây giờ, là lấy lòng tôi?”.­
“Không ạ, bác vốn đâu có ghét cháu, không phải sao? Bác chỉ không muốn cháu làm con rể mà thôi. Chúng ta có thể thử tiếp xúc với nhau nhiều hơn, cháu thay Tiểu Đình bầu bạn cùng bác, như vậy cô ấy có thể yên tâm làm việc mình muốn rồi. Bỏ đi thành kiến ban đầu, chúng ta sẽ trò chuyện cùng nhau theo cách bình thường nhất, không phải rất tốt sao?”­
Doãn Quốc Hào ngạc nhiên. Cừu Chính Khanh muốn thay Tiểu Đình làm bạn với ông?­
Doãn Quốc Hào cười: “Tôi vẫn còn một cậu con trai”.­
“Nhưng Doãn Thực không thích nói chuyện kinh doanh. Cậu ấy không biết những thương hiệu trước đây bác đã bán đi bây giờ thế nào, cũng không biết công việc của những người bạn kinh doanh cũ của bác ra sao, quy mô công ty như thế nào. Cậu ấy không biết những kế hoạch trong giới kinh doanh, không biết doanh nghiệp nào vừa thay người lãnh đạo. Còn nữa, bác đã sống cùng Doãn Thực hai bảy hai tám năm, thành kiến sẽ lớn hơn đối với cháu. Còn nữa, nếu bác cháu ta thân thiết với nhau, Tiểu Đình sẽ yên tâm hơn. Vì thế cô ấy có thể thực hiện những việc cô ấy muốn làm. Còn bác, bác cũng sẽ thấy cháu và Tiểu Đình ở bên nhau hạnh phúc như thế nào.”­
Doãn Quốc Hào ngay lập tức phản pháo: “Nói thì lúc nào cũng dễ hơn làm.”­
Cừu Chính Khanh quyết không bỏ cuộc: “Mười ngày nữa là sinh nhật của Tiểu Đình, bác và cháu cùng nhau tổ chức một bữa tiệc cho cô ấy đi”.­
Doãn Quốc Hào nhìn Cừu Chính Khanh. Trong ánh mắt ông lộ ra ý cười.­
Anh thật sự thông minh, quả thực là rất thông minh. Anh không yêu cầu ông đồng ý cho anh và Tiểu Đình hẹn hò trong ngày sinh nhật, mà lại đề nghị họ cùng mừng sinh nhật với Tiểu Đình.­
“Được.”­
Cừu Chính Khanh đợi mãi, cuối cùng cũng được Doãn Quốc Hào đồng ý. Anh thở phào nhẹ nhõm, sự vui mừng hiện giờ khó có thể diễn tả thành lời.­
“Tôi nghĩ nhất định cậu đã chuẩn bị quà cho Tiểu Đình.”­
“Dạ đúng.”­
“Nhưng tôi nói trước để cậu khỏi cảm thấy mất lòng. Tôi đồng ý để cậu cùng mừng sinh nhật với Tiểu Đình, không có nghĩa tôi đồng ý chuyện hai đứa.”­
“Vậy là cháu cần tiếp tục cố gắng rồi.” Cừu Chính Khanh không tỏ ra nhụt chí hay thất vọng, dường như đáp án này anh đã dự liệu từ trước, thế nên anh vẫn tràn đầy niềm tin.­
“Thời gi¬an ở bên con gái tôi cậu còn chẳng có, còn nói bầu bạn với tôi, lời này nói hơi quá rồi.”­
“Cháu nói là khi Tiểu Đình đi chơi xa, thời gi¬an sau khi cháu tan ca và cả ngày cuối tuần sẽ hoàn toàn dành cho bác, tất nhiên cháu không thể đi với bác cả ngày như Tiểu Đình rồi”.­
“Vậy thì có khác gì với việc không đi cùng?”­
“Có chứ ạ, khác ở chỗ quan tâm và không quan tâm.” Cừu Chính Khanh không để ý đến việc ông cố ý bắt bẻ anh, anh còn rót trà cho ông, mỉm cười nói: “Cháu quan tâm bác, chăm sóc bác, bác hiểu cháu, chấp nhận cháu, vậy đôi cánh của Tiểu Đình, còn có gì ràng buộc nó nữa?”.­
Doãn Quốc Hào trầm ngâm, ông không có lời nào để đáp lại câu hỏi đó của Cừu Chính Khanh.­
Bữa cơm kết thúc, trước khi Doãn Quốc Hào lên xe, ông quay đầu lại nói với Cừu Chính Khanh: “Có một chuyện cậu đã nhầm. Tấm kính đó, rồi cũng sẽ vỡ, cậu muốn lắp cửa lên, chẳng phải sẽ cắt nó ra sao?”.­
Lúc Cừu Chính Khanh ngẩn người, Doãn Quốc Hào đã tươi cười ngồi vào xe.­
Lần đầu tiên Cừu Chính Khanh cảm thấy, có lẽ Doãn Quốc Hào vốn không thật sự phản đối anh và Doãn Đình.­
Ngày mười ba tháng tư sắp đến rồi.­
Hôm đó Cừu Chính Khanh đăng một bài lên Wei¬bo, anh viết: “Sinh nhật vui vẻ!”.­
“Đình Đình Ngọc Lập 413” ngay lập tức xuất hiện!­
“Tem!!!!!” Cô vẫn dùng năm dấu chấm than, kèm theo biểu tượng nhảy nhót.­
Cừu Chính Khanh trả lời cô bằng một cái mặt cười thật lớn.­
Tiếp theo đó, có rất nhiều người bắt đầu hiểu ra hôm nay là sinh nhật của Đình Đình Ngọc Lập, họ kéo nhau qua tài khoản của Doãn Đình chúc mừng cô. Khoảng hơn nửa tiếng sau, Cừu Chính Khanh nhận được điện thoại của bạn gái.­
“Aaaaa, em phát hiện ra rồi, phát hiện ra rồi!” Cô rất kích động đến mức hét ầm ĩ trong điện thoại.­
Cừu Chính Khanh cười: “Anh đang đợi xem khi nào em mới phát hiện ra”.­
“Xin Nghiêm Chỉnh, anh nhanh qua đây, cho em cắn một cái nào.”­
Cừu Chính Khanh lại cười lớn: “Tối anh sẽ qua”. Tiệc sinh nhật của Doãn Đình được tổ chức tại nhà riêng, chỉ có người nhà cô và anh. Cừu Chính Khanh rất hài lòng với sự sắp xếp này. Một lần nữa anh cảm thấy, có lẽ Doãn Quốc Hào thật sự không phản đối bọn họ đến thế. Tuy rằng đến tận bây giờ, ông vẫn chưa đồng ý cho Doãn Đình gặp anh, cũng không đồng ý cùng anh đi câu cá.­
“Xin Nghiêm Chỉnh, em rất yêu anh. Anh còn để ngày sinh của em lên trước nữa.” Đây là chuyện cô mới vừa phát hiện ra. Tên hiển thị trên mạng của Cừu Chính Khanh đã thay đổi. Nhìn kỹ lại, thì ra là 413510, trước là ngày sinh của cô, sau là của anh.­
“Đúng vậy, anh để em lên trước. Em biết mà, sự chú ý của con người thường tập trung ở những số đuôi, anh làm vậy để nhắc nhở em đừng có quên ngày sinh nhật của anh”.­
Doãn Đình cười lớn: “Anh đừng có sửa đấy, sau này cứ dùng cái này đi”.­
“Được.” Cừu Chính Khanh đáp: “Đây là món quà sinh nhật thứ nhất anh tặng em”.­
“Còn có cái thứ hai nữa cơ à?”­
“Đúng vậy. Tối nay anh sẽ đưa em.”­
Sau dịp Tết vừa rồi, đây là lần thứ hai Cừu Chính Khanh bước vào cửa nhà họ Doãn. Anh đưa một cái hộp cho Doãn Đình, bên trong là một bộ đồ dùng văn phòng gồm sổ tay, giấy nhớ, 乃út màu, 乃út phối với bìa sổ và cả túi đựng tài liệu, thước...­
“Whoa.” Doãn Đình kinh ngạc thốt lên. Bộ này đầy đủ thật, còn là màu xanh nhạt mà cô thích. “Không ngờ anh lại mua nó cho em!” Đây đúng là điều bất ngờ. Cô còn tưởng anh sẽ mua những thứ phụ kiện nhỏ gì đó.­
“Đây là món quà thứ hai.” Cừu Chính Khanh nghiêm túc nói.­
“Vẫn còn món quà thứ ba nữa sao?”Doãn Đình thuận miệng hỏi.­
“Đúng vậy.” Cừu Chính Khanh đáp.­
Doãn Đình nhìn trên tay anh, chỉ thấy anh cầm túi đựng máy tính xách tay thôi. Cô nhìn anh, tỏ vẻ nghi hoặc.­
Cừu Chính Khanh cười: “Hát xong bài chúc mừng sinh nhật mới đưa cho em.”­
“Không phải anh định tặng chính mình chứ?” Doãn Đình cố ý tỏ vẻ đáng yêu, hỏi khẽ.­
“Còn có bố em ở đây, chẳng đứng đắn gì cả.” Cừu Chính Khanh nghiêm túc nhìn về phía Doãn Quốc Hào, sau đó nói nhanh: “Bây giờ bác không nhìn chúng ta, em có thể hôn anh một cái”.­
Doãn Đình cười lớn, lấy sổ tay che mặt lại.­
Thôi xong! Bạn gái anh cười lớn tiếng như vậy, nhất định bố cô ấy sẽ quay lại nhìn. Cừu Chính Khanh khẽ đảo mắt, quả nhiên Doãn Quốc Hào đã quay đầu qua nhìn về chỗ họ. Cừu Chính Khanh khẽ thở dài, tiếc nuối nhìn Doãn Đình một cái. Doãn Đình cười hì hì, hung hăng ôm lấy cổ Cừu Chính Khanh, nhón chân lên hôn mạnh một cái lên má anh, sau đó hí hửng xoay người chạy về chỗ bố cô.­
“Bố! Bố xem! Xin Nghiêm Chỉnh tặng con đó. Rất đẹp đúng không?”­
“Cũng được.” Doãn Quốc Hào không kích động như con gái. Sau đó ông đi vào phòng, mang một cái hộp ra: “Đây là quà sinh nhật bố tặng con.”­
Doãn Đình nhìn Cừu Chính Khanh, ngoắc tay bảo anh qua cùng cô mở quà.­
Doãn Đình xé giấy gói ra, mở hộp quà, trong đó là hai cái hộp khác. Chưa mở chúng ra cô đã thấy phấn khích. Máy ảnh! Máy ảnh! Còn có ống kính cô vẫn luôn muốn mua. Cái hiện tại cô đang dùng cũng rất tốt, từng tiêu tốn của cô mấy chục nghìn tệ nên Doãn Đình không nỡ thay. Tuy vậy cô vẫn động lòng với cái mới, chỉ không ngờ bố cô lại biết được!­
Doãn Đình rất kích động, ôm Doãn Quốc Hào nũng nịu nói: “Con cảm ơn bố”.­
Doãn Thực ngồi trong phòng ăn không nhịn được nữa: “Mấy người không đói sao?”. Hai người đàn ông tranh sủng trước mặt một người con gái, loại kịch này anh không muốn xem chút nào có biết không? Anh đã ra sức dùng ám hiệu, họ lại chẳng thèm để ý đến anh.­
Ăn cơm ăn cơm! Doãn Đình cất quà đi, một tay kéo tay bố mình, một tay kéo Cừu Chính Khanh về phía bàn ăn.­
Một bữa cơm không có gì đặc biệt vẫn chỉ ăn ăn uống uống, nói nói cười cười. Cuối cùng cũng chuyển sang màn quan trọng nhất.­
Nến trên bánh đã được thắp lên, đèn cũng đã tắt. Đến lúc hát bài chúc mừng sinh nhật rồi.­
Vì thời khắc này, Cừu Chính Khanh đã tập luyện một thời gi¬an dài. Nhưng anh vẫn không dám hát to, vì thế khi Doãn Thực nói: “Chúc em sinh nhật vui vẻ, chuẩn bị!”, Cừu Chính Khanh chỉ nhỏ tiếng hát, định là sẽ để giọng mình lẫn trong tiếng hát của Doãn Quốc Hào và Doãn Thực cho đến hết bài.­
Kết quả anh vừa mở miệng, phát hiện kế hoạch đã hỏng bét.­
Hai người kia hoàn toàn không hát!­
Chỉ thấy mỗi giọng hát như nói thầm của anh vang lên, quả thực rất buồn cười. Anh biết mình bị bố vợ cùng ông anh vợ tương lai chơi xỏ rồi. Lúc nãy có phần hồi hộp nên Cừu Chính Khanh đã hát sai nhạc.­
Doãn Quốc Hào cúi thấp đầu, Doãn Thực hai vai run run, cười đến thế mà còn cố không phát ra tiếng! Họ không sợ nhịn đến bệnh à? Cừu Chính Khanh định thần lại, thôi kệ, một mình anh hát cũng được. Anh bắt đầu hát to hơn.­
Doãn Đình cười đến chảy cả nước mắt rồi ngả vào lòng anh: “Lần đầu tiên em nghe bài hát chúc mừng sinh nhật bị lạc nhịp. Thật cảm động”.­
Cừu Chính Khanh chớp mắt nghiêm túc nói: “Anh có thể hát thêm mười lần nữa, xin mọi người đừng rời khỏi vị trí.”­
Doãn Đình lại cười ngặt nghẽo. Doãn Thực thì nhảy dựng lên: “Nam tử hán đại trượng phu, sao lại ghi thù như thế chứ! Trả thù cũng đâu cần nặng tay như thế! Còn em nữa”. Anh chỉ Doãn Đình: “Cười gì mà cười, chẳng lễ phép chút nào cả!”.­
Cừu Chính Khanh liếc Doãn Thực một cái, cười khoa trương nhất là anh đó biết không? Vô tình đảo mắt, anh thấy Doãn Quốc Hào cũng đang cười, nếp nhăn trên mặt ông cũng vì nụ cười này mà hiện lên rõ hơn.­
Cắt bánh gatô xong, mọi người cùng ra phòng khách ngồi. Doãn Đình nhận nhiệm vụ pha trà.­
Lúc này Doãn Thực mới lấy quà mình đã chuẩn bị ra. Là một chiếc máy tính xách tay loại nhỏ.­
“Whoa.” Doãn Đình lại thốt lên: “Quà của mọi người hôm nay đều khiến em rất bất ngờ”.­
Doãn Thực cười, nhìn về phía Cừu Chính Khanh.­
Doãn Đình quay qua nhìn Cừu Chính Khanh, thấy anh lấy từ trong túi của mình một bản kế hoạch rồi đưa cho cô: “Đây là món quà thứ ba của anh”.­
Doãn Đình tỏ vẻ nghi hoặc nhưng vẫn nhận lấy nó. Anh đưa cô một tập giấy tờ? Không phải thỏa thuận tiền hôn nhân chứ? Nếu vậy bố cô có đánh gãy chân anh không?­
Kết quả lại không phải.­
Doãn Đình đọc lướt qua một lượt. Một lúc sau, khóe mắt cô nóng lên.­
“Ước mơ của con là trở thành một lữ hành gia.”­
“Lữ hành gia là gì?”­
“Là người có thể đi thật nhiều nơi, được ngắm thật nhiều cảnh đẹp, sau đó chia sẻ nó với người khác.”­
Hành trình đi tìm ước mơ.­
Doãn Đình chăm chú đọc, đến câu cuối cùng, cô dần lấy lại bình tĩnh, lưu luyến đóng bản kế hoạch lại.­
Cô sụt sịt mũi, cố không cho nước mắt rơi xuống. Doãn Đình ngẩng đầu lên nhìn ba người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, sau đó nở nụ cười với bố và anh trai: “Hai người đều biết rồi, đúng không?”. Thế nên họ mới tặng cô những món quà kia.­
Doãn Quốc Hào và Doãn Thực gật đầu.­
Doãn Đình nhìn họ, lại nhìn Cừu Chính Khanh, nước mắt bỗng chốc lã chã rơi, “Mọi người tốt với em quá.” Cô nói, rồi vòng tay ôm lấy Doãn Thực.­
Doãn Thực ôm em gái, thầm nhíu mày. Tiểu Đình xảo quyệt thật! Ôm bố thì sợ Cừu Chính Khanh ghen, ôm Cừu Chính Khanh thì sợ bố không vui, nên mới chuyển qua ôm anh? Được được, vậy thì làm ơn ôm lâu một chút, vậy anh có bị trừng phạt cũng không thấy mình bị thiệt.­
Doãn Đình vùi đầu vào lòng Doãn Thực, đợi khi tâm trạng bình tĩnh lại, cô ngồi thẳng lên, nói với Cừu Chính Khanh: “Em muốn tham gia!”. Giọng cô rất dứt khoát, cũng rất kiên định.­
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc