Xin Em Đứng Đắn Chút - Chương 19

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Hôm sau, Doãn Đình gặp Cừu Chính Khanh, anh đã hỏi ngay chuyện liên quan đến bố cô, “Thứ Sáu Tần tổng có nói sẽ đi uống trà với bố em, không biết họ có nhắc đến anh không?”.
“Ồ”. Doãn Đình nhớ đến lời bố nói, lại nhớ tới lúc nãy hai người ngồi trong xe hôn nhau cuồng nhiệt, cô có thể cảm nhận được Cừu Chính Khanh hơi kích động, còn “động chân, động tay” với cô nữa. Cô không ngăn cản, còn anh tất nhiên cũng không dừng lại. Hai người ngồi một lúc để bình tĩnh lại rồi anh mới khởi động xe. Cứ theo đà này, có khi nào bọn họ sẽ thật sự phát sinh chuyện kia không? Bất chợt cô cảm thấy ngại nói ra.
“Ồ là cái gì?” Cừu Chính Khanh vừa lái xe vừa nhìn cô. “Sao em lại đỏ mặt?”. Nói xong anh cũng nhớ tới nụ hôn khi nãy, bản thân có chút mất kiềm chế, anh ho khẽ, tỏ vẻ nghiêm túc rồi nói với cô: “Lần sau, em có thể đẩy anh ra, hoặc đánh anh một cái”.
Sao cô phải làm thế? Cô cũng không ghét anh “động chân, động tay” với mình. Doãn Đình mím môi, quyết định tốt hơn hết vẫn nên truyền đạt lại tinh thần của ông Doãn: “Bố em nói, nếu em học theo Vũ Phi vác bụng bầu về đòi kết hôn, bố sẽ đanh gãy chân của anh”.
Vô lăng trong tay Cừu Chính Khanh suýt thì xoay một vòng. Mất một lúc anh mới bình tĩnh lại được, hỏi cô: “Em nói gì mà để bố em có suy nghĩ này vậy?”.
“Em có nói gì đâu.” Doãn Đình đỏ mặt đánh anh một cái. “Không phải tại đàn ông các anh đều xấu xa như nhau sao? Nên bố mới cảnh báo trước cho em thôi.”
Cừu Chính Khanh không cách nào phản bác lại câu này, đàn ông đúng là đôi khi có chút xấu xa. Nhất là khi hai người đang yêu nhau, phát sinh chuyện kia cũng là bình thường.
Đừng, anh nghĩ đi đâu rồi. Thôi được, Cừu Chính Khanh thừa nhận đúng là anh có “ý đồ” với Doãn Đình. Nhưng có “ý đồ” với bạn gái cùng là chuyện quá đỗi bình thường, huống hồ anh lại biết kiềm chế, cũng chưa làm chuyện gì xấu, bố vợ tương lai không thể trừ điểm mặt này của anh được.
Nhưng, thật sự không được làm chuyện xấu sao?
Doãn Đình đang nghĩ vẩn vơ, khi xe chạy qua một bệnh viện, Doãn Đình nhìn thấy, đột nhiên nhớ ra: “Qua Tết Tây, chúng ta phải dẫn mèo Đại Đại đến bệnh viên thôi, cũng đến lúc rồi”.
Cừu Chính Khanh giật mình: “Nó bị làm sao?”. Đại Đại nhà anh rõ ràng rất khỏe mạnh, cơ thể mạnh mẽ săn chắc, toàn thân sờ đâu cũng thấy toàn thịt, mập mạp tròn trịa, ăn uống ngủ nghỉ đều rất tốt, tại sao lại phải đến bệnh viện?
“Thì để triệt sản.” Doãn Đình nháy nháy mắt, “Đàn ông các anh hiểu mà”.
“...” Cừu Chính Khanh hiểu rõ rồi.
“Sau khi được bảy, tám tháng là có thể triệt sản, tuổi của Đại Đại đủ từ lâu rồi. Nếu có động dục, sẽ tiểu tiện khắp nơi, sẽ phá hoại đồ đạc trong nhà, còn muốn bỏ ra ngoài nữa, mà cứ để vậy thì không tốt cho sức khỏe của nó. Vậy nên trước đây em có hỏi bác sĩ về vấn đề này, bây giờ nó đã có nhà, anh cũng nuôi nó được một thời gian, sức khỏe của Đại Đại cũng ổn định hơn. Lần trước em dẫn nó đi tiêm phòng, bác sĩ nói là có thể triệt sản được rồi.”
Doãn Đình giải thích rất nghiêm túc, qua tai Cừu Chính Khanh thì những lời cô nói lại có ý nghĩa hoàn toàn khác. Cô vừa mới truyền đạt lời cảnh báo của cha vợ tương lai, tiếp theo lại nói nới anh sẽ biến con mào nhà anh thành công công, hai chủ đề này đã tiếp nối nhau, cô có suy nghĩ đến cảm giác của người đàn ông là anh không vậy?
“Để anh suy nghĩ đã.” Đại Đại là con mèo của anh, thân là chủ nhân, anh có quyền đấu tranh cho nó một chút. cùng là đàn ông với nhau, chỉ có anh mới giúp được Đại Đại thôi.
“Ồ.” Doãn Đình nghiêng đều nhìn anh: “Mèo với người không giống nhau. Để về em gửi những tài liệu em từng xem cho anh. Em còn có sách nuôi dạy mèo, có gì sẽ đem cho anh đọc luôn”.
“Thôi được.” Cừu Chính Khanh nghĩ, chắc là Đại Đại không thoát được số phận trở thành công công rồi. Anh có chút đồng cảm với nó. Giờ phải tốt với nó hơn mới được, vậy thì... nó muốn vào phòng sách chơi thì cứ cho nó vào, nó muốn lên giường ngủ thì cho nó lên giường ngủ, tối nay không cản nó nữa.
“Mặt anh làm sao vậy?” Doãn Đình nhìn anh, đột nhiên hiểu ra, cô bật cười lớn. “Bố sẽ không làm vậy với anh đâu.”
Cảm ơn thiên sứ tiểu thư, em thật biết cách anh ủi người khác.
Hôm nay, Cừu Chính Khanh cùng Doãn Đình muốn hoàn tất hợp đồng với Mao Tuệ Châu. Thật ra chi tiết hợp đồng, Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu đã bàn xong từ trước rồi, chỉ còn thiếu chữ kí của Doãn Đình thôi. Công ty này, Doãn Đình nắm bốn mươi phần trăm cổ phần, các hạng mục như phân chia hoa hồng, quan hệ tài chính, trách nhiệm quyền lợi... trong điều khoản hợp đồng đều đã ghi hết. Về mặt này Cừu Chính Khanh cân nhắc rất kĩ lưỡng, không vì Mao Tuệ Châu là bạn bè mà qua loa. Việc chuẩn bị cho các điều khoản chi trả, Doãn Đình cũng đã giao cho bên kiểm toán cuẩn bị xong hết.
Hôm nay họ đển thăm văn phòng, cơ bản đã tu bổ xong xuôi. Doãn Đình đã đến vài lần, Cừu Chính Khanh thì mới đến lần đầu. Văn phòng nhìn qua rất có phong cách, đơn giản mà phóng khoáng. Mao Tuệ Châu nói đa số đều là nhờ Doãn Đình góp ý khi sửa sang, mắt thẩm mĩ của cô rất tốt.
Doãn Đình thấy mình đượ khen thì cười rất vui, đợi Mao Tuệ Châu đi rồi, cô liền quay qua giơ chữ V với Cừu Chính Khanh, nới: “Anh xem, phòng bếp và phòng khách bây giờ đẹp biết mấy”.
Cừu Chính Khanh bất đắc dĩ nói: “Xin đừng nhắc nhở anh ngyên nhân phòng bếp nhà anh phải sửa lại toàn bộ nữa”.
Doãn Đình đáp lại: “Em muốn thay lại rèm cửa trong phòng sách và phòng ngủ”.
Cừu Chính Khanh hỏi: “Giường có cần hay không?”.
Doãn Đình đỏ mặt, đánh nhẹ vào người anh một cái. “Anh đừng nói chuyện đen tối ở đây”.
Cừu Chính Khanh ngẩn người, đúng là anh có ý trêu ghẹo Doãn Đình, nhưng sau khi cô nhắc thì anh lại có chút mơ màng, tưởng tượng, Doãn Đình nàm trên giường lớn của anh... Lúc trước, bố vợ tương lai không nhắc tới chuyện này, anh cũng không nghĩ nhiều như thế. Giờ ông cảnh báo xong, lúc nào anh cũng nghĩ tới chuyện đó. Không biết ông có “xử” anh không nếu biết anh có suy nghĩ đen tối với Doãn Đình. Cừu Chính Khanh nghiêm mặt giả ngốc: “Thay đổi nội thất thì sao lại đen tối?”.
“Anh phiền quá.” Doãn Đình bật cười, đánh anh một cái nữa, sau đó kề sát vào tai Cừu
Chính Khanh, cố ý chọc anh: “Giường nhà anh có phát ra tiếng không vậy?”.
Cừu Chính Khanh suýt nữa thì vấp phải chân của chính mình: “Cô Doãn Đình!”.
Doãn Đình che miệng cười.
“Không được lúc nào cũng trêu chọc bạn trai.”
Doãn Đình không hề tự kiểm điểm.
“Này hai người.” Mao Tuệ Châu đang dẫn họ tới xem phòng làm việc của Tổng giám đốc chợt quay đầu lại, nhắc nhở đôi tình nhân đàn thân mật: “Nghĩ tới cảm giác của người độc thân có được không?”.
Doãn Đình chạy vọt về phía trước, “Đều tại anh ấy không tốt. Chị phê bình anh ấy đi”.
Cừu Chính Khanh trừng mắt, anh mới là người vô tội nhất. Cái gì mà suy nghĩ đen tối, cái gì mà giường phát ra tiếng, đều là cô bày ra.
Doãn Đình quay đầu lại cười với anh. Nụ cười này làm cho sự tức giận của Cừu Chính Khanh đều bay biến hết.
Tiếp đó Mao Tuệ Châu và Cừu Chính Khanh bàn chuyện công việc, Doãn Đình nói, cô đến phòng trà rót nước cho họ, Mao Tuệ Châu nhân lúc đó nói với Cừu Chính Khanh:
“Chúc mừng cậu. Tiểu Đình đúng là người con gái tốt. Cậu chọn cô ấy rất là sang suốt”.
“Cảm ơn.” Cừu Chính Khanh cũng thấy mình rất sáng suốt trong chuyện này.
Mao Tuệ Châu nói tiếp: “Hồi trước, mình từng tưởng tượng xem nếu chúng ta đến với nhau, chắc sẽ lúc nào cũng vừa ăn cơm vừa bạn chuyện công việc. khi ăn thì thảo luận báo cáo tài chính, lúc ngủ thì thảo luận phương án tiêu thụ hàng hóa và nguồn khách hàng. Hoặc là cậu làm thêm giờ mình cũng tăng ca, cơm chẳng cần nấu, hai người nửa đêm mới về nhà rồi cùng nhau ngủ”.
Cừu Chính Khanh cười, ban đầu, anh thấy như vậy chẳng phải vấn đề gì to tát. Bây giờ thì anh không nghĩ như thế nữa.
“Cậu đúng là may mắn, Chính Khanh. Mình nói thật đó.” Mao Tuệ Châu nói: “Mình rất ngưỡng mộ cậu”.
“Cậu cũng sẽ gặp được người phù hợp thôi”.
“Mình?” Mao Tuệ Châu nhún nhún vai: “Mình không giống cậu, mình là phụ nữ, với tuổi của mình, sự lựa chọn rất hạn hẹp. Đương nhiên cũng không thể nói là không có, chẳng qua...”. Mao Tuệ Châu dừng lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó nói: “Bây giờ mình cảm thấy độc thân cũng ổn”.
“Theo mình, chúng ta cùng một loại người. Nên có lẽ cách nghĩ của chúng ta không khác biệt mấy. Trước năm ba mươi tuổi, mình và cậu đều nghĩ độc thân chẳng có gì không ổn, bây giờ mình mới phát hiện ra, có một người ở bên cạnh thật sự rất tuyệt.” Cừu Chính Khanh tiếp tục: “Ba mươi năm qua mình cho rằng bản thân đã đạt được tất cả mọi mục tiêu rồi. Bây giờ mới biết thực ra cuộc sống lại thiếu một thứ rất quan trọng. Khi không có được thì không nhận ra, đến khi có được rồi mới hiểu được cảm giác đó”.
Mao Tuệ Châu cười hỏi: “Ý cậu nói mình vẫn chưa có được, nên không biết đúng không?”.
“Mình đang nói bản thân mình.”
“Vậy thì chính là nói mình rồi. Nhìn cậu, mình có cảm giác như đang soi gương vậy.” Mao Tuệ Châu nói: “Nhưng chắc mình cũng không giống cậu được, vận khí khác nhau mà”.
Vậy sao? Cừu Chính Khanh chợt nghĩ đến Ngô Phi, Doãn Đình nói cậu ta có ý với Mao Tuệ Châu, không biết có đúng không. Nếu đúng, chẳng thể dự đoán được mối quan hệ của hai người họ sẽ như thế nào. Cừu Chính Khanh đột nhiên phát hiện ra, con người anh đã phần nào thay đổi. Trước đây, anh không quan tâm đến những chuyện ngoài công việc và kinh doanh. bây giờ thì anh không khác gì mấy ông già, quan tâm đến cả chuyện tình cảm của người khác.
Thật ra Cừu Chính Khanh nghĩ, anh cũng chẳng lo nổi chuyện của người ta, chuyện của anh còn bao nhiêu vần đề phải giải quyết nữa là.
Ví như tối hôm nay, đã rất khuya rồi, anh vẫn chưa thể ngủ được. Dưới sự nhắc nhở liên tục của bố vợ và bà xã tương lai, lòng anh làm sao mà “bình tĩnh” nổi chứ. Anh nhận ra bản thân anh quả thật đang suy nghĩ xem, giường của mình có phát ra tiếng động gì hay không.
Anh nằm trên giường dùng sức nhún vài cái, thấy giường rất chắc chắn, không kêu. Nhưng động tác này làm cho anh nghĩ đến Doãn Đình, thế là cơ thể anh cũng trở nên rất “chắc chắn”. Cừu Chính Khanh nằm trên giường một lúc lâu, vẫn chưa “bình phục” lại, anh nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Trời mùa đông mà tắm nước lạnh khác gì tự tra tấn, nhưng làm cái “gì đó” lại càng không lành mạnh hơn.
Ngày hôm sau đi làm, tâm trạng của Cừu Chính Khanh không được tốt, cũng chẳng che giấu được. Không phải anh cố ý làm mặt ngầu, mà tâm trạng thật sự đang rất ủ ê. Thực ra cũng chẳng có chuyện gì xấu xảy ra, sáng sớm Doãn Đình còn nhắn tin chúc anh buổi sáng tốt lành. Thời tiết cũng không tệ, trời trong xanh, nắng ấm áp, cả bản báo cáo kế hoạch trong buổi họp sáng thường lệ cũng không tồi.
Nhưng tâm trạng của Cừu Chính Khanh vẫn không khá lên, có thể nói là mặt mày tối sầm. Mặt không biểu cảm, nói chuyện cứng nhắc, làm cho cấp dưới ai cũng run cầm cập.
Họp xong, Giám đốc Trần bị mọi người giao trọng trách đi tìmCừu Chính Khanh nói chuyện, để tỏ lòng quan tâm của mọi người. Giám đốc Trần cảm thấy mình không phải lựa chọn tốt nhất, thấy thư ký của Cừu Chính Khanh thích hợp hơn nhiều. Nhưng thư ký lại nói: “Tôi là phụ nữ, Cừu tổng lại là người nghiêm túc như thế, lowc anh ta hiểu lầm là tôi có ý với anh ta, muốn quấy rối tình dục anh ta tại nơi làm việc thì sao? Tôi không đi đâu”.
Giám đốc Trần lại chuyển tầm ngắm sang trợ lí của Cừu Chính Khanh. Trợ lí một mực từ chối: “Không được, nếu tôi đi, lỡ làm cho Cừu tổng không vui, công việc sau này phải tính sao ?Giám đốc Trần đi đi, chức vụ của ông cao hơn, Cừu tổng sẽ nể tình vài phần, còn nữa, nếu tâm trạng Cừu tổng càng trở nên tồi tệ hơn, sau này công việc có vấn đề gì, vẫn còn tôi ở lại báo tin cho ông”.
Nghe qua cũng có lí, nhưng tại sao nhất định phải đi nói chuyện? Giám đốc Trần bị tất cả nhân viên trừng mắt một cái. Vì quan tâm chứ sao!
Thôi được. Thật ra là vì muốn hóng hớt. Bản thân Giám đốc Trần cũng là người nhiều chuyện. Vì sau khi Cừu tổng biết yêu thì như trở thành một người khác, bỗng có tình người hơn, lại thích cười, tính tình ôn hòa, tan ca cũng sớm!
Đúng Phó tổng giám đốc nghiêm túc đứng đắn trở nên ôn hòa thì không có gì đáng sợ cả, anh ta không tăng ca mới là chuyện đáng kinh ngạc nhất trong lòng mọi người. Giám đốc Trần và những đồng nhiệp khác đều tog mò. “Đình Đình Ngọc Lập 413” đúng là rất cao tay, không những theo đuổi được Cừu tổng mà còn thay đổi cả con người anh ta. Nhưng hôm nay Phó tổng giám đốc phiên bản ôn hòa dường như trở lại thành người khó gần năm xưa rồi. Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Thật muốn biết quá đi! Đám nhân viên đứng sau Giám đốc Trần chính là những con ma nhiều chuyện, Giám đốc Trần cũng thế. Vậy là ông ta đi... đi báo cáo công việc mà tuần trước Cừu tổng nói phải xử lí, “sẵn tiện” tỏ lòng quan tâm của mọi người với Cừu tổng.
Giám đốc Trần bàn chuyện công việc với Cừu Chính Khanh xong, dò hỏi thử: “Tâm trạng hôm nay của Cừu tổng hình như không được vui, trong nhà có chuyện gì à, chúng tôi có thể giúp gì không? Haha”.
Cừu Chính Khanh ngước mắt lên, anh mắt chuyển từ bản hợp đồng lên Giám đốc Trần. Chuyện gì đây, bây giờ mối quan hệ giữa anh và đồng nghiệp đã phát triển thành loại có thể nói chuyện phiếm tâm sự với nhau rồi sao?
“Không có gì không vui cả, tôi vẫn ổn”.
“Ồ, vậy là anh có chỗ nào không vừa ý về bản báo cáo hôm nay?”
“Không có, tháng này hiệu suất làm việc của mọi người rất khá”.
Cái gì cũng ổn thật à? Vậy sao lại nghiêm mặt? Giám đốc Trần không dám hỏi thẳng có phải Cừu Chính Khanh cãi nhau với bạn gái không, vậy là hỏi vòng vo một chút “Đình Đình Ngọc Lập gần đây không thấy đến”. Xem như hỏi chuyện nên hỏi rồi, ông ta ra ngoài cũng có thể đối phó với mọi người.
Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Giám đốc Trần, Tiểu Đình là bạn gái tôi”.
“Đúng, đúng.” Giám đốc Trần gật đầu lia lịa, anh biết mà, ông đâu có định giành bạn gái với anh. Sau đó ông ta nhìn sắc mặt Cừu Chính Khanh, đột nhiên hiểu ra. “Ồ, ra là thế. Cừu tổng vất vả rồi.” Ồng dùng giọng điệu của người từng trải nói: “Đàn ông là vậy, phải chịu khổ song cũng chỉ có thể nhịn. Tôi hiểu, tôi hiểu mà.”
Ông hiểu cái gì? Cừu Chính Khanh tỏ ra mơ hồ, anh không hiểu, nhưng ngẫm lại lời của Giám đốc Trần, anh giải thích một câu: “Tôi và Tiểu Đình không cãi nhau”.
“Phải, phải.” Vậy lại càng hợp logic, chắc chắn là do “cái kia”, ông thật sự đã hiểu ra vấn đề. Giám đốc Trần rút lui thành công, nói thêm vài câu với Cừu Chính Khanh rồi xin phép ra ngoài.
Buổi chiều, Cừu Chính Khanh tới phòng trà nước, vừa đến cửa, nghe được một đồng nghiệp nam đang an ủi một người khác vừa bị anh yêu cầu làm lại một bản kế hoạch cho quý II năm sau: “Được rồi, cậu cũng đừng buồn, sắp nghỉ Tết rồi, nhanh chóng nghĩ xem chỉnh sửa thế nào đi, trước kỳ nghỉ phải được thông qua. Về phía Cừu tổng, cậu cũng nên thông cảm một chút, nhu cầu không được thỏa mãn đương nhiên tâm trạng sẽ không tốt rồi. Cậu sửa lại đi, hai hôm nữa tâm trạng anh ta tốt hơn nói không chừng lại không có vấn đề gì nữa”.
Cừu Chính Khanh sầm mặt, người nào nhu cầu không được thỏa mãn cơ?
Lúc này hai người cầm theo cốc nước đi trở ra, người bị trả bản kế hoạch đang định than vãn, vừa quay đâu lại thấy Cừu Chính Khanh, lập tức im bặt.
Cừu Chính Khanh nghiêm túc nói: “Thứ nhất, vấn đề của bản kế hoạch tôi có nói qua, mục tiêu đăth ra quá cao không thực tế, người của bộ phận các cậu nên ra ngoài khảo sát thị trường nhiều hơn. Tuy cuộc họp thường niên của phòng tiêu thụ vẫn chưa tiến hành, nhưng số liệu trong báo cáo năm nay có lẽ đã có, dự tính của quý I cao là vì lượng tiêu thụ trong đợt Tết, lại thêm quảng cáo và khuyến mại cuối năm. Quý II dựa vào đâu mà lại đặt mục tiêu cao như thế? Đã họp mấy lần với bên sản xuất rồi? Thảo luận được chi tiết dến đâu? Sản phẩm mới chưa xong, chưa có hướng tiêu thụ kèm theo ngân sách quảng cáo dự tính thì tôi sẽ không duyệt. Điều quan trọng là bản kế hoạch của các cậu chưa thuyết phục được tôi. Bất luận tâm trạng tôi thế nào, những chuyện này đều là nhận xét chuyên nghiệp, sẽ không thay đổi”.
Hai người bị nói đến á khẩu, không dám bỏ đi, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu vâng theo.
“Kế hoạch phải chuẩn bị từ sớm, hơn nữa phải có căn cứ, không phải đoán dại một con số rồi viế ra vài phương án thì gọi là chuẩn bị. Còn nữa, tôi không có nhu cầu nào không được thỏa mãn”. Cừu Chính Khanh mặt mày tối sầm đi vào phòng trà nước, hai đồng nghiệp kia nhanh chóng cụp đuôi chạy mất.
Khi Cừu Chính Khanh quay lại phòng làm việc, không khí trong phòng yên ắng vô cùng. Anh vừa bước vào trong, đám người bên ngoài liền thở phào một hơi. Còn nói không phải nhu cầu không được thỏa mãn, rõ ràng là như vậy mà!
Sáu giờ rưỡi, chuông báo thức của Cừu Chính Khanh vang lên. Lúc này anh mới nhớ ra đã tới giờ phải về nhà rồi. Nhưng kế hoạch làm việc hôm nay của anh vẫn chưa hoàn thành, năm giờ hơn anh lại vừa giáo huấn một cấp dưới xong. Sắp nghỉ lễ rồi, ai cũng hơi lơ là công việc. Nhưng nghỉ lễ là việc của nghỉ lễ, công việc cần làm thì vẫn phải hoàn thành cho xong.
Cừu Chính Khanh suy nghĩ một lúc, anh giáo huấn cấp dưới một trận, bản thân cũng nên lấy mình làm gương, hơn nữa chưa làm xong việc anh thaath sự không muốn về, buổi tối ăn cơm với Doãn Đình xong chắc chắc không có thời gian làm. Ngày kia là bắt đầu nghỉ lễ, anh chỉ còn hai ngày, thời gian thật sự không đủ dùng.
Cừu Chính Khanh suy nghĩ, Doãn Đình nói có thể là xin “nghỉ phép”. Thế là anh gọi điện cho Doãn Đình.
“Anh tan ca rồi à?” Trong giọng nói của Doãn Đình mang theo cả ý cười, rất có sức sống.
“Ừm, vẫn chưa.” Cừu Chính Khanh có cảm giác việc xin phép tăng ca này không dễ dàng gì, anh rất ít khi xin nghỉ phép ở công ty, đúng hơn là chưa bao giờ xin qua. Anh chưa từng nghĩ rằng, với bạn gái mà cũng phải tiến hành trình tự này. “Công việc hôm nay của anh quá nhiều, thật sự chưa thể về được. Có lẽ anh sẽ về nhà muộn một chút.”
“Ồ.” Giọng Doãn Đình liền trở nên mất hứng.
Cừu Chính Khanh day trán: “Sắp tới Tết Tây, có rất nhiều công việc cần phải giải quyết cho xong, nếu không sau kỳ nghỉ Tết, mọi thứ sẽ rất rắc rối. Ngành nghề của bọn anh bận nhất là vào cuối năm. Xin lỗi em, tối nay anh phải tăng ca rồi”.
Cừu Chính Khanh nói chuyện với Tần Văn Dịch cũng chưa từng hạ mình như vậy.
“Không sao.” Doãn Đình nói, “Vậy anh làm việc đi. Nhớ gọi cơm trước, đừng nghĩ đợi làm xong việc mới ăn, đến lúc đó cũng không biết mấy giờ rồi”.
“Được.” Cừu Chính Khanh rất nghe lời.
“Vậy em không đợi anh nữa, anh cứ yên tâm làm việc đi.” Doãn Đình nhìn những món ăn bày biện trên bàn, chúng vừa được giao tới, cô mới bày ra đĩa xong.
Cừu Chính Khanh hơi do dự: “Hay là em ở lại chỗ anh xem ti vi, chơi với mèo Đại Đại một lúc. Anh sẽ về ngay thôi”.
“Thôi không cần đâu. Nếu anh bận như vậy thì cứ yên tâm làm việc đi. Có em bên cạnh thì anh sẽ bị phân tâm, không cần phải lo cho em đâu. Với lại anh làm thêm giờ, Lúc về tới nhà cũng mệt rồi, còn phải lái xe đưa em về, em cũng không muốn. Vậy anh cứ chuyên tâm làm việc đi. Nhưng phải gọi cơm ăn trước, cẩn thận vấn đề dạ dày đấy. Dạ dày của bố em có vấn đề, lúc nào ông cũng than đau. Anh đừng để bị như thế đó”.
“Không đâu, lát nữa anh sẽ gọi cơm ngay.” Cừu Chính Khanh rất áy náy. “Vậy em về nhé, chú ý an toàn.”
“Vâng, em cúp máy đây.” Doãn Đình cười cười nói tạm biệt. Cúp điện thoại, mặt cô liền xị xuống, bĩu môi một cái. Nếu anh không về, vậy cô sẽ ăn một mình. Nhân lúc cơm canh còn nóng, khỏi phải hâm lại lần hai. Cô tự xới một bát cơm, ngồi xuống ăn được vài miếng, lại thấy không muốn ăn nữa. Bữa tối như vậy chẳng có ý nghĩa gì, cô về nhà ăn cơm với bố mình còn hơn.
Doãn Đình cất thức ăn vào tủ lạnh, rửa sạch bát đĩa. Sau đó, cô kiểm tra thức ăn là nước uống của mèo Đại Đại, dọn dẹp sạch sẽ nhà vệ sinh cho nó, rồi khóa kỹ cửa, đi về nhà.
Ở nhà họ Doãn, Doãn Quốc Hào vừa ăn tối xong, đang xem ti vi thì thấy con gái về.
“Con ăn tối chưa?” Ông rất ngạc nhiên, không phải nói là hẹn hò đến tối muộn rồi Cừu Chính Khanh mới đưa nó về sao? Bây giờ còn chưa tới bay giờ.
“Con chưa ăn. Hôm nay anh ấy tăng ca nên không về, con nghĩ chi bằng về nhà ăn. Anh Doãn Thực đâu ạ? Ang ấy qua quán bar rồi ạ?”
“Ừ” Doãn Quốc Hào vội gọi cô giúp việc chuẩn bị cơm cho Doãn Đình, ông cũng ngồi xuống bàn ăn cùng con gái. Nhưng Doãn Đình lại không chịu ngồi yên, chạy vào nhà bếp đòi tự nấu, nói cô giúp việc đứng bên cạnh chỉ dạy là được. Doãn Quốc Hào cũng theo con gái vào, còn cằn nhằn: “Về nhà ăn tối cũng không báo trước một tiếng để bố biết mà đợi con”.
Doãn Đình cười hì hì: “Vậy lát nữa bố ăn thêm với con một bữa nữa”.
“Hừ, con cho là bố ăn được nhiều thế à.” Doãn Quốc Hào ngồi bên cạnh vừa nói chuyện với con gái vừa nhìn cô xào rau. Bây giờ con gái ông cầm muôi cũng ra dáng lắm, nhưng vừa mói khen thầm trong lòng xong, thấy Doãn Đình nêm gia vị, ông không cần nếm thử cũng biết là cho nhiều muối rồi.
“Có mặn quá không hả cô?” Doãn Đình không dám chắc.
“Hơi hơi.” Cô giúp việc nói.
Doãn Đình thử một miếng, đúng là rất mặn. “Vậy thì để cháu đổ thêm nước vào.” Cô đổ mước vào rất dứt khoát. Cô giúp việc đứng bên cạnh cười: “Vậy đâu được, sẽ không ngon đâu”.
“Thì cứ coi nó như món rau luộc thôi ạ.” Doãn Đình đặt tên cho món ăn này.
Doãn Quốc Hào không thể tiếp tục nhìn được nữa. Trình độ thế này mà còn nằng nặc đòi xuống bếp.
Một lát sau, Doãn Đình vừa ăn món rau luộc mình tự làm, vừa hỏi Doãn Quốc Hào: “Bố còn thân với thầy dạy lái xe nào không? Giới thiệu cho con một người đi”.
“Làm gì?” Doãn Quốc Hào đau đầu, “Lại muốn học lái xe? Không phải con nói bỏ cuộc rồi à? Con phải nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho cơ chế tim mạch của các thầy và sự an toàn của người đi đường”.
“Con chỉ muốn thử học lại thôi mà.” Doãn Đình đang nhai món rau luộc chẳng ngon lành gì, tự động viên bản thân rằng vẫn còn thời gian để rèn luyện khả năng nấu nướng cho tiến bộ. “Con có kinh nghiệm tích lũy từ những lần trước, biết đâu lần này con thành công thì sao?”
Doãn Quốc Hào lắc đầu: “Hết rồi, mấy người trường dạy lái xe bố quen biết, đều đã bị con dọa cho hết hồn. Bây giờ người ta mà biết con muốn học lái xe chắc sẽ cáo ốm ngay thôi”.
“Làm gì đến mức đó.” Doãn Đình không phục, nhưng cô cũng biết mấy lần trước cô thảm hại đến mức nào, đến Doãn Thực cũng không dám dạy cô. Đối với kĩ thuật lái xe đúng là cô hơi ngốc. Không đúng, nên nói là cô không có khả năng về mặt này. Nhưng bây giờ cô thật sự muốn học, Cừu Chính Khanh đi làm về mệt như thế, không thể để anh ngày nào cũng đưa cô về được. Chạy tới chạy lui vất vả lắm. Nếu cô biết lái xe, sẽ giảm bớt một gánh nặng cho anh.
“Con bỏ ý định đó đi, dù miễn cưỡng lấy được bằng lái, bố cũng không yên tâm cho con lái xe. Con học cũng vô ích, đừng nói mục đích chính là đến đón Cừu Chính Khanh tan sở đấy nhé!”
Ồ, cái này cũng không tệ, cô cảm thấy mình rất ngầu. Còn có thể phóng xe phanh gấp trước mặt Cừu Chính Khanh, diễn một màn “không có thời gian giải thích đâu, lên xe nhanh” nữa. Doãn Đình tưởng tượng cảnh tượng lúc đó, tự nhiên bật cười.
Doãn Quốc Hào rất muốn gõ đầu con gái, còn cười ngây ngô được cơ à?
Mười giờ tối ngày hôm đó, Cừu Chính Khanh gọi điện thoại cho Doãn Đình, thông báo với bạn gái đại nhân là anh đã về đến nhà.
“Đã muộn lắm rồi, anh qua ôm hôn Đại Đại, sau đó tắm rửa rồi ngủ đi.” Doãn Đình ra chỉ thị.
“Ừ.” Cừu Chính Khanh lập tức đáp ứng, hỏi cô: “Em đang làm gì thế?”.
Doãn Đình vừa không ngừng tay vừa nói: “Đang làm chuyện em thích làm”.
“Chuyện em thích làm là chuyện gì?”
“Có nhiều lắm, hứng thú của em nhiều vô kể.” Doãn Đình hỏi: “Đúng rồi, công việc của anh làm xong chưa?”
“Không phải em từng nói công việc của anh nhiều không đếm xuể sao? Ngày mai anh lại tiếp tục, em nói xem như vậy là đã làm xong chưa?”
“Vậy mai em không qua nữa. Anh tranh thủ thời gian làm việc đi, mai em hẹn bạn đi chơi, không thì họ lại trách em. Tết dương lịch, chúng ta sẽ có nhiều thời gian cho nhau hơn.” Doãn Đình nói ra kế hoạch của mình.
Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Ngày mai em không đến? Không phải đã nói nếu xin phép trước thì không bị phạt sao?”.
“Không phải phạt. Nhưng anh cũng đâu có xin phép trước, sáu giờ rưỡi anh mới gọi điện mà, em đã mua xong cơm tối rồi. À, thức ăn để trong tủ lạnh, mai anh đi làm về thì hâm nóng lại mà ăn.”
“Nhưng anh muốn gặp em.”
“Mai không có cơ hội.” Doãn Đình tự nhắc nhở mình không được mềm lòng. “Nhưng em phải thông báo với anh một chuyện, nếu xin phép, cũng nên giới hạn số lần nhỉ. Ba lần đi, quá ba lần cũng phải phạt.”
“Vậy giống như tình huống ngày mai, anh cũng nên ghi lại để được em bù đắp.”
“Ha, còn mặc cả nữa.” Doãn Đình bật cười.
“Cứ vậy đi. Ngày mai em hẹn bạn bè tụ tập, xem như em nghỉ phép một lần, tính vào số lần được xin phép của anh.”
Doãn Đình cười lớn, cô thật sự nghĩ là nếu anh quá bận thì không cần miễn cưỡng hẹn hò, hai người đều sắp xếp thời gian hợp lí, anh lại nắm bắt cơ hội mà tăng quyền lợi cho mình. “Được, em đây rất hào phóng.” Doãn Đình nhìn tờ giấy trên tay, tỏ vẻ hài lòng. Cô giục anh: “Anh mau đi tắm rồi ngủ đi.”
Cừu Chính Khanh đồng ý, cúp điện thoại. Anh đi vào phòng sách, hôm nay anh đã rút thêm tiền, định để trong ngăn kéo kia dự phòng, cũng để tiện cho Doãn Đình lấy tiền chợ. Anh mở ngăn kéo ra, phát hiện trong đó có thêm một túi bìa trong suốt in hình hoạt hình màu hồng phấn, nhìn qua là biết phong cách của Doãn Đình. Bên trong hình như có giấy và tranh vẽ. Anh hơi ngạc nhiên, nhất thời không đoán ra được cô đã để cái gì trong này.
Cừu Chính Khanh mở túi bìa, lấy tờ giấy bên trong ra. Tổng cộng có ba tờ.
Tờ đầu tiên là lời nhắn cho anh: Quý ngài Xin Nghiêm Chỉnh, do món quà anh tặng em, em rất thích. Cho nên em định tặng lại anh một món quà đáp lễ không thua kém gì chiếc khung ảnh đó. Xin hãy bảo quản cẩn thận, đây là phiên bản độc nhất vô nhị đấy. Sau một năm yêu nhau, em định sẽ đem chúng đóng thành một cuốn sổ để làm kỉ niệm. Có thể lưu lại bao nhiêu kỉ niệm, toàn bộ dựa vào mức độ cẩn thận của anh đó.
Trịnh trọng đến thế cơ à? Cô còn muốn đóng thành sổ? nhưng rõ ràng chỉ có hai tờ trong này thôi mà.
Cừu Chính Khanh xem tiếp.
Tờ thứ hai có một bông hoa do chính tay Doãn Đình vẽ, giữa bông hoa viết hai chữ: Thư tình.
Nhìn qua nó chỉ như một trang bìa.
Bên dưới trang bìa viết hàng chữ nhỏ: Chỉ ghi lại những chuyện tốt đẹp.
Tờ thứ ba, dán một tấm hình tòa nhà Vĩnh Khải. Bên dưới có viết chữ.
Em có hỏi Vũ Phi và Cố Anh Kiệt, họ đều không nhớ được hôm đó cụ thể là ngày bao nhiêu. Em cũng không nhớ. Chỉ nhớ hình như là tháng Năm. Đó là lần đầu tiên em gặp anh.
Tòa nhà đó, văn phòng đó, em đã đi qua rất nhiều lần. Nhưng những lần trước, em không nhớ được rằng mình có từng gặp qua anh không. Em nghĩ chắc là có đấy, dù gì anh cũng làm việc ở đó mà. Nhưng em không quen anh, anh cũng không quen em. Có lẽ chúng ta là hai người vô tình đi lướt qua nhau nhưng không để lại chút ấn tượng gì cho đối phương.
Mãi cho đến một hôm.
Hôm đấy, mục tiêu của em là Cố Anh Kiệt. Theo lệnh của Tần Vũ Phi, em phải kéo anh ấy đi. Còn anh, khi đó lại ngồi cùng với anh ấy.
Chuyện tốt đẹp xảy ra trong ngày hôm đó, chính là anh đã biết em, em đã biết anh. Tuy ấn tượng ban đầu của chúng ta về nhau không được tốt, chắc anh nghĩ em trốn việc đi chơi, là cô gái không có tính trách nhiệm, còn em lại thấy anh là một người cuồng công việc đến đáng sợ.
Tuy là như thế, nhưng mọi thứ vẫn tốt đẹp!
Phía sau có hình bàn tay chữ V do Doãn Đình vẽ.
Cừu Chính Khanh ngồi xuống ngay dưới sàn nhà. Anh đọc lại tờ giấy kia hai lần, cái này có thể xem là nhật kí tình yêu của họ nhỉ? Anh nhớ lại ngày hôm đó, lần đầu tiên anh gặp Doãn Đình. Cô giả vờ như vô tình thấy Cố Anh Kiệt, Cố Anh Kiệt hỏi có phải cô đến tìm Vũ Phi không, cô nói phải nhưng Tần Vũ Phi không ở đây. Anh cho rằng cô là khách hàng của Tần Vũ Phi, sợ Tần Vũ Phi bỏ lỡ công việc gì, vậy nên hỏi cô tìm Tần Vũ Phi làm gì.
Đây là đoạn đối thoại đầu tiên của họ.
Tính từ tháng Năm đến giờ, hai người quen biết nhau đã hơn nửa năm rồi.
Mèo Đại Đại chạy qua, rất có hứng thú với túi bìa mà Cừu Chính Khanh đặt trên sàn nhà, lại thấy ngăn kéo không đóng, nó bò lên tỏ ý muốn trèo vào. Cừu Chính Khanh vội đóng ngăn kéo lại, bế mèo Đại Đại, xoa xoa đầu nó, lấy điện thoại ra xem lại lịch làm việc, sau đó gọi điện cho Doãn Đình.
Điện thoại reo vài tiếng Doãn Đình mới nhận máy, Cừu Chính Khanh mở miệng, phát hiện cổ họng mình hơi khô, “Hôm đó chắc là ngày hai mươi hai”.
“Hả?” Doãn Đình chưa kịp hiểu.
Cừu Chính Khanh hắng giọng, nói lại: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chắc lầngỳ Hai mươi hai”.
“Anh nhớ được sao?” Doãn Đình ngạc nhiên.
“Ừm. Anh mới xem lại lịch làm việc, trên đó ghi ngày hai mươi hai có cuộc họp với Minh Đức.”
“Ồ.” Doãn Đình lắc đầu, cái ngừoi ta nhớ không phải lần đầu tiên họ gặp nhau, mà là cuộc họp. “Ngài Xin Nghiêm Chỉnh, anh đúng là cá thể tổng hợp giữa sự lãng mạn và mâu thuẫn.”
“Danh từ mới gì đây?”
“Lần trước anh tặng em khung ảnh điện tử, em cảm động muốn ૮ɦếƭ, kết quả anh nói là nhìn phần mềm Power Point nên nảy ra ý tưởng đó. Em hỏi Vũ Phi và Cố Anh Kiệt, họ đều không nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau là ngày nào. Anh thì lại nhớ, em rất cảm động, nhưng anh lại cho em biết là lịch làm việc ghi lại hôm đó có cuộc họp.”
“Ừm.” Cừu Chính Khanh không biết nên nói gì, anh nghĩ đây là chuyện bình thường, không phải à? Đúng thật trên lịch làm việc của anh có ghi lại hôm đó có cuộc họp. Hơn nữa còn đúng vào lần đầu tiên anh gặp Doãn Đình.
Doãn Đình đợi mãi, chỉ thấy Cừu Chính Khanh “ừm” một tiếng rồi thôi. “Thôi được”. Cô biết hai người lại không cùng chung một suy nghĩ rồi. Không sao, cô xuất phát từ cảm tính, mà anh vẫn hiên ngang bước đi trên con đường lí tính, sau đó hai người gặp nhau tại giao lộ. Ừm, rất tốt, cô muốn ghi lại câu này, sau này có thể dùng.
“Sao em không nói gì nữa vậy?” Cừu Chính Khanh hỏi.
“Không có gì, em vừa có cảm hứng mới, đang ghi chép lại”.
“Không tập chung vậy à, có phải anh nên kháng nghị một chút không?” Cừu Chính Khanh thuận miệng nói.
“Tuy em thấy không cần thiết, nhưng em cũng muốn nghe thử xem anh sẽ kháng nghị thế nào.” Doãn Đình lại chọc ghẹo anh, cười hì hì: “Mời kháng nghị!”.
“...” Cừu Chính Khanh nhất thời cứng họng, sau đó nhớ lại chiêu của Doãn Đình, “Đợi anh tìm được từ ngữ thích hợp rồi nói cho em”.
Doãn Đình cười lớn: “Ngài Xin Nghiêm Chỉnh mặt dày thật”.
“Chắc là do em dạy hư rồi.”
“Anh đừng có đùn đẩy trách nhiệm.”
“Anh có đùn đẩy đâu, em chính là trách nhiệm của anh.”
“Câu này chẳng lãng mạn tí nào.” Doãn Đình thở dài, “Thật muốn xem như em chưa từng nghe qua”.
“Câu này có vấn đề ở đâu?”
“Trách nhiệm. Chúng ta mới bắt đầu yêu nhau, anh cảm thấy như đang gánh trách nhiệm sao? Tình cảm đâu?”
“...” Cừu Chính Khanh ngẩn người, có trách nhiệm và có tình cảm thì xung đột chỗ nào? Thiếu logic ở điểm nào?
“Kháng nghị chính là không cần logic mà.”
“Cái gì?” Sao cô lại lái qua vấn đề logic rồi?
“Lúc nãy em vừa làm mẫu cho anh thấy cách kháng nghị giữa hai người yêu nhau. Anh không cần cảm ơn em đâu.” Giọng nói của Doãn Đình còn mang theo ý cười.
“Em chắc chắn là bị anh nói trúng tim đen, không biết phản bác thế nào nên lấy chuyện làm mẫu ra làm cái cớ.”
“Ồ, thì anh cứ xem như em làm mẫu cho anh thấy cách tỏ ra mặt dày mày dạn giữa hai người yêu nhau như thế nào đi. A, không đúng, mặt anh dày sẵn rồi, em không cần dạy.”
“...”
“Được rồi, vừa rồi em dạy anh cách cãi nhau của các cặp đôi đang yêu, anh học được chưa?”
Cừu Chính Khanh day trán, “Sự thông minh và tài trí của em đã được phản ảnh đầy đủ”.
Doãn Đình cười ha ha, sau đó vui vẻ nói: “Tốt quá, nhật kí hôm nay có chuyện để ghi lại rồi. Có gì em sẽ viết, chúng ta tiến hành một cuộc đối thoại tình yêu vừa nhàm chán vừa thú vị. Cộng điểm cho việc tiếp xúc thân mật”.
“Đối thoại tình nhân vừa nhàm chán vừa thú vị, đây là chuyện tốt đẹp?” Cừu Chính Khanh quét mắt qua trang bìa Doãn Đình làm, trên đó viết “chỉ ghi lại những chuyện tốt đẹp”.
“Phải đó, rất có ý nghĩa mà. Không lẽ lại ghi chuyện anh tăng ca không về ăn tối, đến sáu giờ rưỡi mới gọi điện xin phép trong khi cơm can hem đều đã dọn xong hết rồi?”
Cừu Chính Khanh nghẹn lời, lại nghe tiếng Doãn Đình cười: “Lúc nãy là em dạy anh cách than vãn khéo léo giữa các cặp đôi đang yêu nhau”.
“Ừm, anh hiểu rồi. Lần sau anh sẽ nhớ gọi điện sớm hơn.”
“Còn gì nữa?” Giọng Doãn Đình vừa nũng nịu vừa mềm mỏng, Cừu Chính Khanh nghe được mà thấy lòng mềm nhũn, nhất thời chưa hiểu: “Còn chuyện gì nữa?”.
“Quan trọng nhất là sau này anh không được tranh thủ tăng ca nữa, cho dù nhất định phải làm vậy. Việc có thể mang về nhà làm thì mang về, đừng ở lại bên ngoài quá khuya khiến bạn gái lo lắng.” Doãn Đình nói một hơi, “Đây là dạy cho anh muốn thể hiện quyết tâm thì phải thể hiện đúng cách.”.
“Cừu Chính Khanh hoàn toàn bị Doãn Đình đánh bại rồi. Trong đầu cô sao lại chứa nhiều thứ kì lạ và cổ quái vậy, đến dạy dỗ người yêu mà cũng có đến mấy chục cách. Giáo trình dài quá khiến anh chưa thể tiêu hóa hết được. Hơn nữa sao anh có cảm giác rõ ràng là cô đang dạy dỗ bạn trai, nhưng lại như tính toán, đòi nợ vậy.
Lúc này Doãn Đình lại nói: “Anh yên tâm đi, những chuyện này em sẽ không ghi lại trong nhật kí đâu. Em chỉ ghi lại những chuyện tốt đẹp thôi. Vì những chuyện đó dễ bị lãng quên”.
Vậy sao? Chuyện vui thì dễ bị lãng quên?
“Em đều ghi lại hết, sau này khi chúng ta mở ra xem, sẽ có cảm giác hạnh phúc hơn. Khi chúng ta không vui hay gặp trắc trở mở ra xem, có thể nhớ lại, thì ra lúc đó chúng ta đã vì đối phương làm những chuyện này, thì ra lúc đó chúng ta đáng yêu đến thế, thì chúng ta sẽ cảm thấy tâm trạng vui lên ngay.” Doãn Đình lấu ra mấy tờ giấy cô để trong hộc bàn, đọc cho anh nghe: “Ngày Ba mươi mốt tháng Tám, xe đạp của em bị hỏng, anh lái xe đi ngang qua, giúp đỡ em, còn mời em ăn trưa, cho em vay tiền. Rất có phong độ. Nhưng tình hình hẹn hò của anh và chị Châu Châu khiến em cảm thấy anh rất cần sự giúp đỡ. Lúc đó chúng ta vẫn chưa yêu nhau, nhưng vẫn nghĩ đến việc phải giúp đỡ đối phương. Ngày hôm đó thời tiết rất tốt, em nhớ có một đám mây rất đẹp, em mải đuổi theo, đuổi không kịp, nhưng giữa đường lại bị anh ‘nhặt’ được.”
Cừu Chính Khanh im lặng nghe cô đọc, bất giác mỉm cười, anh thấy cảm động vô cùng.
“Ngày mùng Ba tháng Chín, em lại đến công ty anh, trả tiền cho anh, còn tặng anh một sợi chỉ đỏ. Lúc đó em nghĩ, anh thật sự cần sự chỉ dẫn của Thần Tình Yêu để có cảm hứng yêu đương, nếu không làm sao mà theo đuổi được người ta đây? Bạn gái tương lai sẽ ‘đá’ anh đó. Nhưng bây giờ, em đã trở thành bạn gái anh. Em thấy anh cũng tình cảm lắm, tuy ban đầu có hơi ngượng ngùng. Em cũng không muốn ‘đá’ anh, lúc đang viết những dòng này, em thầm mong chúng ta có thể ở bên nhau lâu dài.”
Cừu Chính Khanh nâng tay lên che mắt mình lại, nếu đàn ông nghe bạn gái mình đọc nhật kí mà rơi lệ, có mất mặt lắm không?
“Tết Trung Thu, chúng ta gặp nhau ở nghĩa trang. Thì ra mẹ em và bố mẹ anh lại là hàng xóm, thật có duyên mà. Lúc đó, em vẫn chưa biết rằng sau này chúng ta lại hi vọng họ có thể trở thành thông gia.”
“Em còn tặng anh một quả bưởi lớn, rất ngọt.” Cừu Chính Khanh nói, “Lần đầu tiên anh được ăn quả bưởi ngọt đến vậy, trước giờ anh chưa từng nghĩ nó lại ngon đến thế. Sau đó anh mua một trái trong siêu thị, nó chua kinh khủng, chua đến độ anh muốn gọi điện bảo em qua mà ăn”.
Doãn Đình cười lớn, “Thật sao?”.
“Thật. Quả bưởi đó thật sự rất chua, anh đặt ra nhiệm vụ mỗi ngày ăn hai múi mới miễn cưỡng ăn được hết.”
Doãn Đình vẫn cười, cười đến chảy cả nước mắt, “Sao anh lại ngốc thế?”.
“Đây không phải ngốc, mà là không muốn lãng phí. Dù sao cũng không thể bỏ đi được.”
“Không phải, nếu chua quá, anh có thể lột bưởi ra, cắt miếng nhỏ rồi thêm đường ăn mà. Vị chua ngọt ngọt không phải sẽ ngon hơn à?”
“...” Cừu Chính Khanh ngây người, đúng quá, không ngờ còn có cách này.
“Ngốc ૮ɦếƭ đi được.” Doãn Đình cười lớn.
“Anh không ngốc...”
“Anh ngốc, em biết mà, biết mà.” Doãn Đình giành nói nửa câu sau, rồi đột nhiên cô hỏi: “A! Em lại nghĩ ra câu hỏi mới. Xin hỏi, vì sao bưởi lại chua?”.
“Vì cần em cho thêm đường.” Cừu Chính Khanh thở dài tiếp lời.
Doãn Đình cười ha ha: “Anh trở nên thông minh hơn rồi. Không sai, vì sao bưởi lại chua? Vì cần anh cho thêm đường. Tình yêu vì sao mất đi ý nghĩa? Vì cần anh cho thêm đường.
Cuộc sống vì sao lại buồn chán? Vì cần anh cho thêm đường. Không phải những thứ đó vốn không tốt, mà là vì nó muốn để lại cho anh một cơ hội để thể hiện. Anh bỏ lỡ không làm, vậy thì không thể trách chúng được.” Doãn Đình hí hửng, “Em phải ghi lại, câu hỏi cảm hứng này em rất thích. Xin Nghiêm Chỉnh, anh chính là nguồn cảm hứng của em”.
Cừu Chính Khanh bị cô chọc cười: “Vậy có cần ghi lại vào nhật kí rằng hôm nay anh đã tạo cảm hứng cho em không?”.
“Cần chứ, cần chứ, phải ghi lại. Câu hỏi cảm hứng này cũng phải ghi lại.” Doãn Đình rất vui, “Em vốn cho rằng sau hôm nay không có gì đáng để nhớ, kết quả một lúc sau đã thi thập được rất nhiều chuyện ý nghĩa. Em còn phải ghi bù lại chuyện anh mua bưởi nữa”.
“Em viết được mấy tờ rồi?”
Doãn Đình đếm: “Sáu tờ ạ”.
“Sao chỉ để ở chỗ anh một tờ?”
“Em định mỗi ngày sẽ để vào một tờ mà. Hôm nay là ngày đầu tiên. Sáu tờ đang ở chỗ em tạm thời giữ lại. Em đang nghĩ, mỗi lần đến nhà anh để lại một tờ, mỗi lần đều để lại chút kỉ niệm tốt đẹp lại chỗ anh. Thế nào? Ý tưởng của em hay không?”
“Rất hay.” Suýt làm cho “ông già” như anh phải khóc rồi.
“Đúng rồi, sao anh lại mở ngăn kéo ra vậy?”
“Sợ tiền chợ của em không đủ, hôm nay anh mới đi rút tiền.”
“Tốt quá, cái này cũng phải ghi lại. Anh tăng ca cực khổ như thế, còn nhớ tới khoản tiền chợ của em, đây là biểu hiện của sự tỉ mỉ và chu đáo.”
“Đây là chuyện nhỏ mà thôi.” Còn cô lúc nào cũng tìm ra điểm cảm động trong những chuyện nhỏ nhặt. Đi rút tiền cho vào ngăn kéo, thật sự là việc nhỏ, rất nhỏ, không thể nhỏ hơn nữa. Nhưng cô lại phát hiện sự tỉ mỉ chu đáo của anh. Anh nghĩ cô thật sự là thiên sứ.
“Chuyện nhỏ mới phải ghi lại, vì dễ bị bỏ qua, cũng dễ bị quên lãng. Em nói cho anh biết, mỗi ngày em phải để lại cho anh một tờ giấy kỉ niệm, chính là sợ bản thân em không kiên trì, lười biếng một cái là không ghi chép gì nữa. Nhưng nếu mỗi ngày đến nhà anh đều phải để lại một tờ, vậy thì em có động lực để làm tiếp rồi. Em sẽ nghĩ, anh thấy nó sẽ rất vui. Hơn nữa, cái này còn có tác dụng để báo động. Nếu em kiên trì ghi chép lại, bản ghi chép ở chỗ em ngày một nhiều, chứng tỏ đã rất lâu chúng ta chưa gặp mặt. Báo động cấp 1. Nếu trong tay em không còn nữa, vậy chứng tỏ chúng ta ngày ngày gặp nhau, nhưng mối quan hệ đã trở nên vô vị đến mức không còn chuyện gì đáng để ghi lại nữa. Báo động cấp 2.”
“Chiêu cao thâm như vậy, chỉ có em nghĩ ra được.”
“Nghĩ ra thì dễ, kiên trì làm mới khó. Nếu em đánh mất sự kiên trì, anh phải cổ vũ em. Chuyện này có thể cho chúng ta một chủ đề chung để nói. Công việc và cuộc sống của chúng ta đều không có giao điểm, cũng nên có việc gì đó để làm cùng nhau chứ, đúng không? Bây giờ em chỉ mới bắt đầu, còn phải tiếp tục cố gắng. Em định ghi chép lại hết, đến ngày kỷ niệm một năm yêu nhau, anh đưa hết những tờ anh giữ lại cho em, em sẽ đóng lại thành một quyển sổ. Anh nhìn đi, ở bên trái em đã chừa một chô để bấm lỗ rồi.”
“Mỗi năm một cuốn?”
“Được đó.”
“Vậy anh phải giành riêng một ngăn tủ cho em bỏ mấy cuốn nhật kí này mới được.” Cừu Chính Khanh nói.
Doãn Đình cười, vậy có nghĩa là, hai người bọn họ sẽ bên nhau rất nhiều rất nhiều năm. “Chúng ta sẽ ở bên nhau đến khi đầu bạc răng nong nhỉ?”
“Sẽ như vậy.” Cừu Chính Khanh nói rất chắc chắn.
“Tuy em cũng nghĩ thế, nhưng cũng có lúc em lại phân vân, không biết có chuyện gì ngăn trở mình không. Anh nói xem, vì sao nhiều người yêu nhau rất sâu đậm, đến cuối cùng họ lại chia tay?”
“Vì họ không viết nhật kí.” Cừu Chính Khanh trả lời.
Doãn Đình cười lớn.
“Anh nghiêm túc đấy.” Cừu Chính Khanh lại nói, anh không nói đùa. Nếu hai bên có đủ quyết tâm và nghị lực để ghi lại những chuyện tốt đẹp nhỏ nhặt trong cuộc sống, làm sao họ có thể chia tay nhau. Anh nghĩ không ra, cũng thấy không thể.
Doãn Đình nói: “Lúc em viết những dòng này, em từng phân vân, lần đầu tiên chúng ta cãi nhau mà chiến tranh lạnh, có cần ghi lại không? Vì cãi nhau chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng em lại thấy nó là chuyện rất đáng để lưu lại thành kỉ niệm”.
“Chúng ta không cãi nhau là được.”
“Nhất định sẽ có, nhưng em không nghĩ ra vì lí do gì. Có thể vì lúc nào anh cũng tăng ca.”
“Ừm, em lại đang phổ biến kĩ năng trách móc một cách uyển chuyển sao?”
Doãn Đình bật cười, sau đó nói: “Em quyết định rồi, vẫn nên ghi lại, tránh để sau này chúng ta hối hận. Liệt nó vào mục những khó khăn trở ngại dễ gặp phải khi yêu nhau đi”.
“Sao mà cả khó khăn trở ngại cũng là chuyện tốt đẹp?” Không phải cô nói chỉ ghi lại những chuyện tốt đẹp thôi à.
“Chúng ta đương nhiên không phải. Nhưng khắc phục được khó khăn trở ngại thì lại chuyện tốt. Cho nên phải ghi lại.” Doãn Đình cười nói.
Lúc này Cừu Chính Khanh không nói được lời nào, anh nghĩ nếu cô có thể ghi lại rất nhiều chuyện tốt, đó là vì cô luôn quan tâm đến mối quan hệ của hai người, cô mới là điều tốt đẹp nhất. Cừu Chính Khanh chợt thấy hoang mang, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, anh thật sự có thể có được thiên sứ sao?
Anh không nghĩ ra được lí do sau này sẽ khiến họ cãi nhau, cũng không nghĩ ra họ có thể gặp phải trở ngại gì. Bây giờ, Cừu Chính Khanh chỉ cảm thấy hạnh phúc và viên mãn. Nhưng Doãn Đình nói đúng, nhất định sẽ có những khó khăn mà họ phải đối mặt, bởi đây là thực tế.
“Anh yêu em.” Cừu Chính Khanh đột nhiên thốt ra ba từ đó. Anh quyết định mỗi ngày sẽ nói với cô câu này. Tương lai không thể biết trước được, nhưng anh hi vọng cô biết, anh yêu cô, yêu trái tim thiên sứ của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc