Doãn Đình hỏi Cừu Chính Khanh: “Cừu tổng đại nhân, bạn bè anh có người nào có thể nuôi Đại Đại không? Không nuôi được lâu dài cũng không sao, em sẽ tiếp tục tìm người nhận nuôi nó. Chỉ tạm thời gửi nuôi thôi, em có thể trả phí. Tất cả thức ăn hay vật dụng cho mèo em bao hết, em còn đưa theme phí nuôi dưỡng nữa”. Vẻ mặt Doãn Đình đầy kỳ vọng, cô đã nhờ rất nhiều bạn bè, nhưng chẳng ai nhận lời cô.
Cừu Chính Khanh lắc đầu, anh thật sự không biết người nào có thể nhận nuôi. Bình thường anh cũng không nói chuyện riêng với đồng nghiệp. “Để tôi nghĩ xem.” Anh nói.
Doãn Đình mở to mắt nhìn anh. Cái lắc đầu kia ý nói là không có? Vậy còn nghĩ xem là ý gì? “Mèo con có chỗ đi vệ sinh của mình, sẽ không làm bẩn chỗ ở đâu. Mỗi ngày chỉ cần giúp nó dọn vệ sinh một chút là được. Em sẽ chuẩn bị bàn cào móng cho nó, tránh nó cào đồ vật trong nhà, nếu lỡ cào hỏng, em sẽ đền, mua cái mới thay. Có được không?”
Cừu Chính Khanh không lên tiếng, Doãn Đình đợi mấy giây, không nhịnđược bèn hỏi: “Anh nghĩ ra người nào chưa?”.
“Chưa nghĩ ra. Tôi đang nghĩ, trong nhà tôi cũng có phòng trống, nhưng tôi không có nhiều thời gian ở nhà, còn nữa, nếu cô tìm mãi không được người nhận nuôi, tôi có thể nuôi nó luôn hay không. Cô biết đó, vào cửa thì dễ ra cửa khó.” Cừu Chính Khanh nói. Trước khi làm bất cứ việc gì, phải suy nghĩ kỹ ưu nhược điểm, các tình huống có thể phát sinh, tính toán hậu quả, đây là nguyên tắc làm việc của anh.
Trước mắt là một cơ hội tốt, nếu mèo Đại Đại đến chỗ anh ở, vậy Doãn Đình nhất định sẽ đến thăm nó, giữa anh và Doãn Đình có một mối quan tâm chung rồi, là một cơ hội tốt để tiếp cận và theo đuổi cô. Nếu đến cuối cùng anh theo đuổi thất bại, Doãn Đình thích người khác, mèo Đại Đại thì mãi vẫn không tìm được người nhận nuôi, anh cũng tự hỏi, mình có tiếp tục nuôi nó nữa hay không. Dù sao thì đó cũng là một sinh mạng, anh nên chịu trách nhiệm với nó.
Doãn Đình lập tức kích động: “Em, em, bảo đảm nhất định sẽ sắp xếp cho nó thật tốt. anh không ở nhà cũng không sao, buổi sang để sẵn thức ăn ở đó, tối về rồi cho nó ăn them, chỉ cần nó không bị đói là được. Nếu không, em sẽ mua một chiếc máy thức ăn hẹn giờ. Mèo thì không cần dẫn đi tản bộ, nó có thể chơi một mình được. Chỉ cần có một chỗ trú thân thôi”.
“Xưa nay tôi chưa từng nuôi thú cưng.” Cừu Chính Khanh thành thật nói.
“Em cũng thế mà.” Doãn Đình cố gắng thuyết phục anh: “Nhưng nuôi mèo rất dễ, sau khi em gặp Đại Đại mới lên mạng nghiên cứu cách chăm sóc mèo. Không khó đâu. Em sẽ lo hết tất cả mọi thứ, anh chỉ cần cho nó một chỗ ở là được rồi. Thật đó, thật đó. Em sẽ cố tìm người nhận nuôi, nói không chừng rất nhanh sẽ tìm được nhà cho nó. Đến lúc đó thì sẽ không làm phiền Cừu tổng nữa”.
“Vậy được thôi.” Cừu Chính Khanh nhận lời. Chỉ là một con mèo thôi mà. Hơn nữa còn rất giống anh, đều xui xẻo, thôi thì anh nhường chút vận may cho nó vậy.
“Tốt quá đi.” Doãn Đình mắt lại rưng rưng, kích động đến mức ôm lấy Cừu Chính Khanh. “Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút, anh thật tốt quá đi. Em thay Đại Đại cảm ơn anh.”.
“Ừm. đừng khách sáo.” Anh nhân cơ hội này ôm lại cô chắc không quá đáng chứ? Nhưng khi anh vừa định giơ tay, Doãn Đình đã buông anh ra. Cô nắm lấy tay anh, kéo anh đến trước cái Ⱡồ₦g: “Đến đây nào, để Đại Đại chính thức làm quen với anh”.
Cừu Chính Khanh ngồi xổm trước cái Ⱡồ₦g, đối diện với đôi mắt mèo.
Chỉ là một con mèo long hổ bình thường, có đôi mắt to, hoa văn rõ, trông rất lanh lợi. Nó cảnh giác lui vào phía trong nhìn Cừu Chính Khanh.
“Hi.” Cừu Chính Khanh chào hỏi nó. Đưa ngón tay qua khe hở của cửa Ⱡồ₦g chọc chọc nó.
Mèo Đại Đại nhìn anh, sau đó ra tay chớp nhoáng, dùng cái chân nhỏ đánh vào ngón tay anh, lại lui về phía sau.
“Nó rất thích anh.” Doãn Đình tuyên bố.
“Vậy sao?” Cừu Chính Khanh không tin. Khi nãy rõ ràng còn đánh anh mà.
“Nó không giương vuốt ra, chỉ dùng cái đệm thịt nhỏ kia vỗ anh một cái, nó không muốn làm anh bị thương.” Doãn Đình nói tốt cho Đại Đại. “Hôm nay nó bị dọa không ít lần, nhưng nó không làm ai bị thương cả, anh xem, nó rất ngoan đấy.”.
Cừu Chính Khanh bật cười: “Yên tâm, tôi đồng ý mang nó về mà, sẽ không nuốt lời đâu”.
Doãn Đình thở phào một hơi, lại nói: “Anh chớp mắt với nó, với mèo thì đó có nghĩa là hôn. Nó sẽ hiều được.”
Cừu Chính Khanh không nghĩ là con mèo này sẽ hiểu, nhưng anh vẫn chớp chớp mắt với nó, mèo Đại Đại không có phản ứng gì, chỉ nhìn anh chằm chằm. Cừu Chính Khanh nhìn Doãn Đình, cô đang dựa rất sát vào anh, tiếp tục nói tốt cho mèo Đại Đại: “Nó hiểu đấy, nó biết là anh sẽ thu nhận nó”.
Cừu Chính Khanh cười, dáng vẻ hơi căng thẳng của cô cũng rất đáng yêu. Anh chớp chớp mắt với cô, cô cũng chớp lại hai cái, ý cười của anh càng thêm đậm.
“Bây giờ chúng ta đi được chưa? Còn phải chuẩn bị những gì?” Anh hỏi cô.
“A, đúng rồi!” Doãn Đình nhảy lên, “Chúng ta qua tiệm thú y kia mua ít đồ cho Đại Đại đi. À mà anh đang đi đâu thế? Có việc à? Bây giờ đến chỗ anh có được tiện không?”.
“Tôi… tình cờ đi ngang qua đây thôi. Không có việc gì, bây giờ tiện lắm.” Tất nhiên Cừu Chính Khanh sẽ không nói rằng hôm nay mình bị kích động, cho nên cố ý lái xe đến gần khu chung cư để chặn đón cô.
“Tốt quá.” Doãn Đình rất vui, cô xách cái Ⱡồ₦g lên đi về phía trạm thú y. Cừu Chính Khanh đón lấy cái Ⱡồ₦g: “Để tôi cầm cho”. Anh nhấc xem thử trọng lượng, “Tên nhóc này không nhẹ chút nào”.
Doãn Đình cười ngọt ngào, cô rất vui vì mèo Đại Đại đã có nơi trú thân. “Mỗi ngày đều được ăn no, nó rất cứng cáp.”
Đến trạm thú y, người trong đó biết Doãn Đình, rất quan tâm tới tình hình của chú mèo kia, Doãn Đình vui vẻ nói: “Tìm được người có thể nuôi Đại Đại rồi, chúng tôi đến mua ít đồ”. Cừu Chính Khanh đứng một bên, nhìn Doãn Đình mặt mày hớn hở, may mà hôm nay anh đến tìm cô.
“Coi như mày gặp may.” Anh nói với Đại Đại qua cái Ⱡồ₦g. Mèo Đại Đại đến trạm thú y thì rất căng thẳng, cuộn mình lại vào một góc của Ⱡồ₦g. Con chó hung dữ trong trạm vẫn sủa không ngừng, Cừu Chính Khanh trừng mắt với nó mấy lần.
Doãn Đình ở khu vật dụng cho thú cưng mua một cái nhà nhỏ bằng nhựa để cho mèo đi vệ sinh, một túi lớn cát vệ sinh, hai cái bát, cây chơi với mèo, còn mua năm hộp thức ăn nữa. Cừu Chính Khanh thấy cô mua rất nhiều đồ, anh bèn lái xe đến cửa trước để đợi cô, sau đó thì xách đồ đạc, xách mèo, rồi hai người lên xe. Tiếp đó đi một chuyến đến nhà Doãn Đình, Cừu Chính Khanh ngồi trong xe đợi, Doãn Đình chạy lên lấy những vật dụng trước đây mua cho Đại Đại như thức ăn, chăn đệm, sau đó mới đến nhà Cừu Chính Khanh.
Loanh quanh một hồi, hai người một mèo đã vào đến nhà Cừu Chính Khanh.
“Nhà anh rộng thật đấy, không tệ, không tệ.” Doãn Đình bước vào, xoay một vòng.
Cừu Chính Khanh dẫn cô cùng con mèo đi vào một căn phòng: “Nó cứ ở chỗ này, được không?”.
“Được, được ạ.” Doãn Đình không hề kén chọn, tuy cô cảm thấy nếu mèo Đại Đại có được một không gian lớn hơn để tự do hoạt động thì càng tốt, nhưng bây giờ người ta cho một phòng đã là vô cùng, vô cùng tốt rồi. Cô rất thỏa mãn, rất cảm kích.
Đây là căn phòng trống, chẳng có vật dụng gì trong đó cả. Doãn Đình đóng cửa phòng lại, mở cửa Ⱡồ₦g ra. Mèo Đại Đại không ra ngay, nó vẫn ở trong Ⱡồ₦g cẩn thận quan sát. Doãn Đình cũng không ép nó, chỉ đặt cái bát của nó xuống góc tường, đổ thức ăn và nước vào, sau đó thì bắt đầu lắp nhà vệ sinh. Cừu Chính Khanh đi qua giúp một tay, Doãn Đình len lén nhìn anh.
Cừu Chính Khanh như biết cô đang nghĩ gì, anh nói: “Lúc trước tôi từng nói với mẹ mình, phải mua một căn nhà lớn. nhưng bây giờ chỉ còn mình tôi ở. Có hai căn phòng cũng vô dụng,c ho nên không mua vật dụng gì”.
Doãn Đình gật đầu, cảm thấy Cừu Chính Khanh có chút đáng thương. “Lúc anh cô đơn có thể chơi với Đại Đại”.
Cừu Chính Khanh cười, nếu vậy anh thà tìm cô nói chuyện còn hơn. “Cô đói không? Đã ăn gì chưa?”.
Doãn Đình lắc đầu, lại gật đầu: “Rât đói. Lúc trưa em cũng không ăn gì?”.
Cừu Chính Khanh nhíu mày, gọi thức ăn ngoài phải đợi rất lâu, “Mì ăn liền được không?”. Nhà anh chỉ có mì ăn liền có thể làm bữa chính thôi.
Doãn Đình gật đầu. Cừu Chính Khanh đứng lên: “Vậy tôi đi nấu mì, lát nữa xong sẽ gọi cô”.
Cừu Chính Khanh ra ngoài rồi, Doãn Đình tiếp tục lắp ráp nhà vệ sinh. Mèo Đại Đại cuối cùng cũng chầm chậm bò từ trong Ⱡồ₦g ra, đi một vòng xung quanh, sau đó lại gần chỗ Doãn Đình.
Doãn Đình xoa đầu nó, dịu dàng nói: “Đại Đại, mày có nhà ở rồi, không cần chịu lạnh nữa, cũng sẽ không bị người ta đánh. Cừu tổng đai nhân thật tốt bụng, đúng không? Tuy anh ấy hơi nghiêm túc, nhưng là người tốt, lại rất ấm áp. Mày phải tốt với anh ấy đó”.
Mèo Đại Đại cảnh giác cẩn thận nhìn xung quanh, Doãn Đình lấy cái chăn của nó ra, để qua một bên: “Đây là ổ của mày này. Đừng sợ, Đại Đại, tao sẽ không bỏ mặc mày đâu”.
Cừu Chính Khanh ở trong bếp nấu mì, anh không giỏi chuyện bếp núc cho lắm, cũng chẳng mấy khi ᴆụng tay ᴆụng chân vào việc này. Bình thường, anh chỉ trữ sẵn ít thức ăn đóng gói như sủi cảo đông lạnh, mì ăn liền. Sủi cảo thì tối qua anh ăn khuya hết rồi. Anh có chút hối hận, sớm biết thì để tới hôm nay cho Doãn Đình ăn, sủi cảo vẫn tốt hơn mì ăn liền mà.
Hơi nóng nước sôi bốc lên hất vào mặt tạo cảm giác âm ấm. Trái tim Cừu Chính Khanh cũng thấy ấm áp. Doãn Đình đang ở trong nhà anh, anh đang nấy mì cho cô. Cảm giác này thật tốt, hôm nay là ngày may mắn của anh.
Thịt viên đông lạnh nấu chin rồi, cho vắt mì vào, cho thêm thịt hộp, đập thêm quả trứng, cho ít hành, nêm gia vị. Xong xuôi rồi, anh quay người định đi gọi Doãn Đình thì thấy cô đã ngồi trước bàn ăn cười với anh, còn giơ hai bàn tay lên nói: “Báo cáo, em đã rửa tay sạch sẽ rồi ạ”.
Thật đáng yêu. Cừu Chính Khanh bị nụ cười của cô làm cho mặt nóng bừng, anh vội nói: “Mì nấu xong rồi”.
Bưng hai bát mì lớn ra, cô một bát, anh một bát. Thấy cô cười rất vui vẻ, trong long anh cũng cảm thấy ấm áp. Thật vui, không ngờ lần đầu tiên được cùng cô ăn bữa cơm chỉ hai người lại là trong bếp nhà anh.
“Ấy, sao tô của anh không có thịt.” Doãn Đình phát hiện ra rồi gắp ít thịt viên và thịt hộp trong bát của mình qua cho anh.
Cừu Chính Khanh đỏ mặt. Chẳng qua anh muốn cho cô ăn ngon và nhiều một chút. Tiếc là trong tủ lạnh nhà anh chẳng có gì ngon.
“A, anh đỏ mặt rồi.” Doãn Đình lại phát hiện.
Cừu Chính Khanh bị cô nói mặt càng đỏ hơn, cố gắng nghiêm mặt lại.
“Có nghiêm mặt thì nó vẫn đó mà.” Doãn Đình không chút nể tình vạch trần anh.
Doãn Đình mím môi cười, Cừu Chính Khanh không để ý đến coo, cúi đầu ăn mì. Anh gắp miếng thịt lúc nãy cô cho anh vào miệng trước, rất ngon. Ăn loại thịt này bao nhiêu năm, trước giờ anh không biết nó lại ngon như vậy.
Doãn Đình càng muốn cười, thì ra khi anh đối tốt với người khác thì sẽ xấu hổ. Nghĩ lại thì, anh vẫn luôn đối xử với cô và những người khác rất tốt, tuy có lúc nghiêm túc quá. Anh lén bỏ hết thịt vào bát của cô, Doãn Đình đột nhiên cũng đỏ mặt.
Cô lén đưa mắt nhìn Cừu Chính Khanh, anh gần như dán hẳn mặt vào trong bát rồi. Cô thấy anh cũng đáng yêu lắm, người nghiêm túc như vậy mà cũng xấu hổ.
Ăn được gần nửa bát mì thì nghe tiếng Đại Đại kêu trong phòng. Doãn Đình liền bỏ đũa xuống chạy đi xem, Cừu Chính Khanh cũng đi theo, con mèo kia không sao cả, Doãn Đình xoa đầu trấn an nó, nó không kêu nữa.
“Chắc là nó hơi sợ.” Doãn Đình nói. Với kinh nghieemj ít ỏi về lĩnh vực chăm sóc mèo của cô, cô cảm thấy như vậy.
“Vậy thì để nó một mình làm quen với nơi này chút đi.” Cừu Chính Khanh thấy động vật nhỏ cũng như trẻ con vậy, không thể chiều chuộng quá được.
Doãn Đình ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Hai người ra ăn mì tiếp, ăn chưa được hai miếng lại nghe tiếng mèo Đại Đại kêu. Lần này Doãn Đình kiên quyết không đi xem nó, quyết tâm để Đại Đại tự mình thích ứng với nơi ở mới. Nhưng Đại Đại vẫn tiếp tục kêu, hai người họ ăn xong mì vẫn chưa ngừng.
Doãn Đình thấy rất ngại: “Thật xin lỗi, xin lỗi, nó chỉ hơi sợ thôi, đợi khi nó quen rồi sẽ không kêu nữa”. Cô vội vàng quay vào phòng xem con mèo. Mèo Đại Đại vừa thấy cô vào liền ngồi ngay ngắn, ngẩng cái mặt nhỏ nhìn cô.
“Đại Đại.” Doãn Đình ngồi xuống thương lượng với nó: “Đừng kêu nữa được không? Mày phải ngoan, ở đây vừa đươc ăn ngon vừa có chỗ trú chân. Tao sẽ mua đồ chơi cho mày”.
Mèo Đại Đại đi loanh quanh trong căn phòng trống, cuối cùng ngồi xuống góc tường kêu “meo meo”.
Doãn Đình nhanh chóng qua đó gãi gãi cằm nó, dỗ dành: “Đừng kêu nữa, làm phiền người khác là không hay đâu. Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút là người tốt, anh ấy có long tốt thu nhận mày, mày không được làm phiền anh ấy, biết chưa? Mày rất may mắn khi gặp được anh ấy. Mày phải cảm ơn người ta, không được làm ồn đâu đấy”.
Mào Đại Đại khép hờ đôi mắt, rõ ràng rất hài long khi được xoa đầu và gãi cằm. Nó không kêu nữa, nàm dài xuống đất. Doãn Đình vẫn tiếp tục vuốt ve nó, mèo Đại Đại bắt đầu rên hừ hừ, hiển nhiên là đang rất hưởng thụ. Doãn Đình thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu nó thêm một lúc thì dừng lại, thấy nó không kêu lên nữa cô mới ra ngoài.
Đúng lúc thấy Cừu Chính Khanh đang rửa bát, Doãn Đình lại xin lỗi: “Ngại quá, mới đầu nó còn chưa quen”.
“Không sao.” Cừu Chính Khanh bơm nước rửa chén vào giẻ rửa bát, tay áo đã xắn lên bị rơi xuống. Anh đưa cánh tay lên, dùng mặt mình đẩy đẩy tay áo, nhưng lại không đẩy nó lên được. Doãn Đình rất tự nhiên đi qua, giúp anh xắn tay áo lên. Cô vừa xắn vừa nói: “Nếu như nó làm phiền anh, mong anh bỏ qua cho. Em nghĩ nó thích ứng rồi thì sẽ ổn thôi. Em sẽ cố gắng nhanh chóng tìm người nhận nuôi nó.”
“Ừ.” Thaarht ra thì Cừu Chính Khanh chẳng nghe rõ cô đang nói gì, anh chỉ chú ý đến việc cô đang đứng rất gần anh, anh cúi đầu nhìn cô, có thể thấy được vầng trán trắng mịn của cô, chỉ cần cúi xuống chút nữa là có thể hôn lên đó.
Có một chút rung động, anh cố gắng kiềm chế.
Ngón tay cô lướt qua cánh tay anh, cảm giác như có một luồng điện, từ chỗ ngón tay cô chạm vào truyền thẳng vào tim anh.
Một hành động nhỏ như xắn tay áo thế này, nhưng bao nhiêu năm nay chưa từng có ai làm cho anh. Từ trước đến nay, anh một mình học tập, một mình làm việc, một mình ăn cơm, một mình sống. Công việc là bạn đồng hành của anh, là thú vui duy nhất của anh.
Bây giờ, không còn như thế nữa.
Cô giúp anh xắn tay áo, rì rầm nói chuyện với anh.
Cừu Chính Khanh rất xúc động, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
Cô xắn xong tay áo cho anh, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong nháy mắt tựa như có một loại ma lực khiến cô ngơ ngẩn. Ánh mắt sâu thẳm và chăm chú của anh khiến tim cô loạn nhịp. Cô lui về sau một bước, cười với anh: “Xong rồi. Để anh nấu mì cho em còn phiền anh rửa bát, thật ngại quá”.
Anh có chút hụt hẫng khi cô lại tạo khoảng cách, anh mỉm cười, nụ cười ấy ấm áp ánh vào mắt cô. “Không có gì. Đừng khách sáo.” Giọng nói anh trầm thấp hấp dẫn. Mặt Doãn Đình lại dần đỏ lên.
Cừu Chính Khanh đang lo che giấu tâm tư của mình, không để ý thấy sự thẹn thùng của cô, quay đầu lại tiếp tục rửa bát. Doãn Đình thì tự trách mình suy nghĩ lung tung, đàn ông có chút tư sắc có thể khiến con gái tim đập liên hồi cũng là chuyện bình thường thôi. Chẳng qua trước đây cô không để ý, thì ra anh cũng có khí chất lắm đấy chứ.
Doãn Đình lén nhìn Cừu Chính Khanh mấy lấn, người đàn ông tốt như thế mà đến tuổi này vẫn chưa tìm được bạn gái, đúng là đáng tiếc mà. Con gái thời đại mới không phải đều rất dũng mãnh sao? Sao lại bỏ qua miếng thịt ngon như thế được?
Cừu Chính Khanh cảm thấy bả vai và gò má mình có chút ngứa ngáy, cảm giác như có một ánh mắt đang dẫn lên người anh, khiến anh rửa có cái bát cũng phải làm dáng, thật cực khổ. Qua một lúc anh nhịn không được nứa, quay đầu lại xem cô đúng là có đang nhìn anh hay không, kết quả điện thoại Doãn Đình reo lên, cô chạy đi mở túi xách lấy điện thoại ea nghe.
“A, cậu tìm được một nhà đáng tin cậy để gửi nuôi?” Doãn Đình vừa nói vừa liếc nhìn Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh lắc đầu với cô, dùng khẩu hình n ói: “Không cần”.
Doãn Đình mừng thầm trong bụng, thật ra cô cùng ích kỷ, muốn mèo Đại Đại có thể ởlại chỗ Cừu Chính Khanh. Theo cô thấy thì người nhận nuôi đáng tin mấy cũng không bằng Cừu Chính Khanh. Nhưng đây chỉ là trực giác. Nếu dùng lí trí phân tích, Cừu Chính Khanh không có kinh nghiệm nuôi mèo, công việc rất bận rộn, không thường xuyên ở nhà, còn nhốt mèo Đại Đại vào phòng, xét mọi mặt đều chẳng ra sao, nhưng Doãn Đình cứ tin tưởng anh. Quá trình tìm chủ cho Đại Đại rất gian nan, có lúc khiến cô thấy nản lòng. Nếu để cô chọn lựa, cô sẽ chọn Cừu Chính Khanh.
Bây giờ có một đường lui khác, Cừu Chính Khanh lại tỏ ý mèo Đại Đại có thể tiếp tục ở lại, Doãn Đình đương nhiên vui mừng rồi.Cô nói với người bạn kia: “Mình tìm được người nhận nuôi rồi, tạm thời không cần chuyển chỗ. Cảm ơn cậu nhé”. Hai bên nói thêm vài câu, chuyện này qua chuyện khác.
Cừu Chính Khanh nghe được ý của cuộc nói chuyện, biết mèo Đại Đại sẽ ở lại đây, anh thở phào nhẹ nhõm. May thật mà, anh đi trước một bước, nếu không thì đã lỡ mất cơ hội này rồi. Sau khi anh chuẩn bị tốt tâm lí, anh không muốn trước khi mọi chuyện kết thúc lại mất đi “con tin” Đại Đại này.
Doãn Đình đang “buôn” điện thoại, lại nghe thấy mèo Đại Đại kêu. Cô vội nói tạm biệt với bạn mình, ngắt máy,chạy vào phòng xem mèo Đại Đại.
Mèo Đại Đại vẫn thế, nhất quyết không chịu ở một mình. Doãn Đình vào xoa đầu, gãi cằm cho nó thì nó ngừng kêu ngay. Doãn Đình cũng hết cách, đành tiếp tục nói chuyện với nó, dỗ dành nó. Nó ngoan ngoãn nằm xuống dưới bàn tay Doãn Đình. Cừu Chính Khanh bước vào phòng, nhìn thấy cảnh cô gái ngọt ngào đáng yêu đang vỗ về một con mèo béo ú.
Anh nhìn chăm chú, hoàn toàn không muốn rời mắt khỏi đó.
Căn phòng này trước giờ anh không hề bước vào, vì nó là căn phòng trống, chẳng có gì đáng xem. Nhà của anh rất lớn, nhưng trống trải lạnh lẽo, bây giờ cảm giác bỗng chốc khác hẳn. Anh cảm thấy chính mình cũng khác đi, trước đây anh nghĩ cái anh muốn là một cuộc sống hiệu quả, có thành tựu. Còn bây giờ, anh muốn cuộc sống có Doãn Đình.
“Anh có muốn vuốt ve nó không?” Doãn Đình ngồi trên sàn nhà, ngước mắt cười với anh.
“Được.” Cừu Chính Khanh bước qua, ngồi xuống bên cạnh cô. Mèo Đại Đại lập tức đứng dậy, lùi về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn Cừu Chính Khanh.
Bàn tay Cừu Chính Khanh dừng lại giữa chừng, có chút lúng túng. Doãn Đình thấy vẻ mặt của anh, mím môi cười. Cừu Chính Khanh thở dài, “Thôi được rồi”. Anh nói với Doãn Đình: “Tôi thử cách của cô”. Anh nhìn mèo Đại Đại, chớp chớp mắt với nó, chớp mấy lần.
Mèo Đại Đại hoàn toàn không có phản ứng gì, vẫn cẩn thận trừng mắt nhìn anh.
“Chậm lại một chút.” Doãn Đình hướng dẫn anh, “Có lẽ nên chớp nhẹ nhàng hơn. Có khi làm vậy Đại Đại mới cảm thấy anh đang hôn nó. Cũng như với người vậy, thô lỗ hung dữ đè người ta xuống so với ôm hôn dịu dàng có cảm giác hoàn toàn khác nhau, đúng không?”.
So sánh kiểu gì vậy! Cừu Chính Khanh không biết mèo thích cái nào. Anh chỉ biết Doãn Đình nói cái gì thô lỗ ấn xuống đất hay dịu dàng ôm lấy anh đều rất sẵn lòng, anh sẽ không tỏ ra hung hăng mà… e hèm, suy nghĩ hơi xa, hơi đen tối rồi, nhanh chóng dừng lại thôi.
“Anh xem, làm như em này.” Doãn Đình còn muốn làm mẫu cho anh. Cừu Chính Khanh ngượng ngùng không dám nhìn cô, anh tìm cớ đứng lên: “Hay là để tôi thực hiện kế hoạch B đi”.
Anh ra ngoài, cầm theo hộp thức ăn vào.
“Bụp” một tiếng, chiếc hộp được mở ra ngay trước mặt mèo Đại Đại.
Đại Đại ngửi thấy mùi thơm, sự chú ý lập tức dồn lên hộp thức ăn. “Muốn ăn không?” Cừu Chính Khanh dịu dàng hỏi. Lấy một ít bò trên tay mình. Mèo Đại Đại nhìn chằm chằm thức ăn, sau đó từ từ đi tới. Mới đầu nó chỉ ngửi ngửi, Cừu Chính Khanh không nhúc nhích. Sau đó nó mới yên tâm, bắt đầu ăn từ từ, đợi lúc nó ăn được vài miếng, Doãn Đình vuốt ve lưng nó, Cừu Chính Khanh cũng đưa tay vuốt, mèo Đại Đại không kháng cự, vẫn cắm cúi ăn.
Doãn Đình cười với Cừu Chính Khanh: “Xem ra thức ăn có tác dụng hơn thể hiện tình cảm rồi”.
Cừu Chính Khanh cũng cười, lời cô nói thật ý nghĩa, cô nói cái gì anh cũng thấy ý nghĩa. Anh tiếp tục vuốt ve Đại Đại, Doãn Đình cũng đang vuốt, tay hai người khi có khi không khẽ chạm vào nhau. Doãn Đình không để ý, bắt đầu huyên thuyên: “Hôm nay Đại Đại bị hoảng sợ, không dám để bác sĩ tắm cho nó. Em có mua sữa tắm dành cho chó mèo. Sức khỏe cũng kiềm tra rồi, móng cũng được cắt sạch sẽ, mấy ngày trước Đại Đại đã chích ngừa mũi thứ hai, tháng sau đưa nó đi trích mũi thứ ba là xong. Trên người nó không có bệnh, không sĩ bọ, anh cứ yên tâm. Đại Đại rất thích sạch sẽ, ngày nào cũng liểm sạch mình, nó không bẩn đâu”.
“Ừ.” Cừu Chính Khanh đáp, anh không có ý chê bai con mèo này. Không phait bây giờ anh đang vuốt ve nó sao?
“Nếu anh muốn thân với Đại Đại mà nói không chịu đừng ép nó. Đừng nóng vội, cứ từ tốn thôi. Nó mà sợ thì sẽ phản kháng, không cẩn thận làm anh bị thương thì không hay.”
“Ừ.” Anh hiều, giống theo đuổi con gái vậy, anh từ từ tiến lên, có kế hoạch A, B, C, D, E, F.
“Em sẽ mua đồ chơi cho nó, mua bàn cào, mua máy thức ăn hẹn giờ, cố gắng để nó không làm phiền đến anh. Em sẽ thường xuyên đến thăm nó.”.
“Ừ.” Câu cuối cũng này mới quan trọng, anh rất vui.
Lúc này Địa Đại ăn xong rồi, đang chạy qua một bên Lเế๓ láק cái chân nhỏ của mình. Doãn Đình và Cừu Chính Khanh đều nhìn nó, sau đó nhìn nhau cười.
“Cảm ơn anh.” Doãn Đình nói.
“Đừng khác sáo.” Hôm nay đúng là ngày may mắn của anh.
Sau đó hai người cứ ngồi trên sàn nhà cùng với Đại Đại. chú mèo ăn no rồi thì đưa mắt nhìn khắp nơi, đi một lúc, ngồi một lúc, lại nằm một lúc, không kêu nữa. Doãn Đình rất vui, cô nghĩ chắc không còn vấn đề gì nữa rồi. Nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng không còn sớm, Doãn Đình nói cô phải về.
Cừu Chính Khanh muốn đưa cô bề, Doãn Đình vội nói: “Không cần đâu, hôm nay đã phiền anh lắm rồi. Em ra bắt taxi là được”.
Cừu Chính Khanh nghiêm túc nhìn cô: “Muộn như vậy rồi, cô từ chỗ tôi đi ra, tôi không thể để cô một mình bắt taxi về được, như vậy không an toàn”.
“Vậy cũng được ạ.” Doãn Đình cảm ơn.
Cừu Chính Khanh bảo cô đợi một chút, anh đi lấy áo khoác. Doãn Đình nhìn theo bóng lưng anh, nhẹ giọng nói với Đại Đại: “Anh ấy quả là người rất rất tốt, đúng không?”. Mèo Đại Đại không trả lời, nó nằm xuống bên cạnh Doãn Đình ngửa bụng lên thở phì phò làm nũng.
Cừu Chính Khanh đưa Doãn Đình về. Như lệ cũ, anh dừng xe ở cổng khu chung cư, Doãn Đình bước xuống, cách cửa xe, lớn tiếng nói với anh: “Cảm ơn anh, chúc ngủ ngon”.
“Ngủ ngon.” Anh đáp lại. Cô không nói “có cơ hội gặp lại”, anh nở nụ cười, tin rằng ngày mai là họ có thể gặp lại rồi.
Doãn Đình nhanh chân bước đi, Cừu Chính Khanh nhìn theo bóng lưng cô, cảm thấy không nỡ, còn lâu lắm mới đến ngày mai mà. Anh buông tiếng thở dài. Đợi đến khi cô bước vào trong, anh ngồi lại thêm một lúc, sau đó mới khởi động xe về nhà.
Vừa bước vào cửa đã nghe tiếng Đại Đại kêu ở trong phòng. Cừu Chính Khanh lớn tiếng nói: “Được rồi, được rồi, tao về rồi đây”.
Mèo Đại Đại vẫn kêu. Cừu Chính Khanh mở cửa vào phòng, nó đang ngồi ngay ngắn, ngước cái mặt nhỏ nhìn anh. Cừu Chính Khanh đóng cửa lại, ngồi xổm xuống, nói với nó, “Tao đưa cô ấy về rồi. Mày cũng thấy nhớ cô ấy đúng không?”.
Mèo Đại Dại không lên tiếng, chỉ chớp đôi mắt.Điệu bộ đó chọc ho Cừu Chính Khanh cười, anh đưa tay cho nó, hỏi: “Cho sờ không?”.
Mèo Đại Đại nhìn bàn tay anh, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay anh.
Cừu Chính Khanh vui mừng khôn xiết. Anh cười lớn. “Mày đang làm nũng à?”.
Mèo Đại Đại nhích lại gần, dụi đầu vào chân anh.
Cừu Chính Khanh vuốt ve nó, “Mày thích tao?”. Đại Đại lại cọ vào người anh. Cừu Chính Khanh cười ha ha: “Vậy theo mày cô ấy có thích tao không?”.
Mèo Đại Đại tất nhiên không thể trả lời. Cừu Chính Khanh gọi điện cho Doãn Đình, cô nhận điện thoại rất nhanh: “Có phải Đại Đại xảy ra chuyện gì không?”.
Cừu Chính Khanh cười: “Vừa nãy nó dụi đầu vào lòng bàn tay tôi, kiểu như đanglàm nũng vậy”.
Doãn Đình vui mừng thốt lên: “Ngưỡng mộ quá đi!!! Em cũng muốn!!!”.
Cừu Chính Khanh cười, việc con mèo dụi đầu vào tay anh nào có gì quan trọng, cái chính là câu tiếp theo này: “Cô nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp lại”.
“Dạ.” Doãn Đình không hề cảm thấy có gì bất thường, còn dặn dò anh: “Ngày mai anh đừng cho nó ăn đồ hộp, chỉ cho ăn thức ăn dành cho mèo thôi, đồ hộp cứ để phần em. Em cũng muốn thực hiện kế hoạch B”.
Cừu Chính Khanh lại cười lớn rồi nói, “Được”. Sau khi cúp máy thì thấy trên sàn nhà vẫn còn vương lại ít thức ăn đóng hộp chưa ăn hết, anh đem cất nó đi, “Tiểu Đình nói không cho mày ăn nữa.” Mèo Đại Đại bây giờ đã ăn no, không thèm để ý đến lời anh nói, chỉ đi loanh quanh bên chân anh.
“Ngày mai cô ấy lại đến, mày có vui không?” Cừu Chính Khanh hỏi mèo Đại Đại, nó không trả lời, nhưng lại ôm lấy chân Cừu Chính Khanh, đứng lên giơ bàn chân nhỏ của mình ra, định móc lấy quần áo của anh đùa nghịch. Nó có đôi mắt vừa to vừa tròn lại rất có thần, làm cho Cừu Chính Khanh lại nhớ Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh dùng một tay nhấc mèo Đại Đại lên ôm vào lòng. Mèo con nó không hề vung vẫy, chỉ tò mò đưa mắt nhìn anh.
“Mày thật may mắn vì đã gặp được cô ấy.” Cừu Chính Khanh nói với mèo Đại Đại, “Tao cũng thế. Tao cũng rất may mắn vì đã gặp được Doãn Đình”.
Ở một nơi khác, Doãn Đình đang lăn qua lăn lại trên giường, rất vui vẻ, rất hưng phấn. Hôm nay là ngày may mắn của cô. Sáng sớm phát hiện ra Đại Đại bị đuổi đánh cho đến khi tìm được nó, cô không ngừng gọi điện thoại nhờ giúp đỡ, cuối cùng cũng tìm được cho Đại Đại một mái nhà. Quá trình này cô thấy quả thật quá trắc trở.
“Bởi vậy mới nói, có khó khăn thì chứng tỏ hạnh phúc sau này càng lớn mà.” Doãn Đình ôm lấy gối, nhớ đến Cừu Chính Khanh, lòng cô chợt cảm thấy ấm áp, anh ấy thật sự tốt quá đi.
Cừu Chính Khanh đóng cửa phòng lại, dọn dẹp một chút rồi tắm rừa đi ngủ.
Nghe thấy thấp thonasg tiếng mèo kêu, anh đi kiểm tra mấy lần, nó không sao cả, chỉ kêu thôi. Anh không thèm để ý, quay về phòng ngủ. Anh tắt đèn, không gian lại chìm vào yên ắng không một tiếng động.
“Meo~”
Cừu Chính Khanh nhíu mày, được rồi, biết rồi, biết mày đang ở đây rồi.
“Meo~”
Cừu Chính Khanh trở mình. Mau ngủ đi, đèn cũng tắt rồi, tắt đèn là phải đi ngủ. Trong phòng có nước, có thức ăn, có nhà vệ sinh, mày có thiếu cái gì đâu.
“Meo~”
Cừu Chính Khanh vờ như không nghe thấy.
“Meo~”
Mèo Đại Đại vô cùng cố chấp, rất cố gắng, cứ kêu mãi không ngừng.
Cừu Chính Khanh ngồi bật dậy, chẳng lẽ nhà vệ sinh Doãn Đình chưa dựng xong? Nó muốn đi vệ sinh sao? Anh mở đèn, đi qua phòng Đại Đại, lấy cái xẻng nhỏ xới xới, có một bãi nước tiểu, làm cho cát kết lại thành một cục, người trước giờ chưa nuôi thú cưng như anh lần đầu thiên nhìn thấy. Anh xúc ra bỏ vào thùng rác. Suốt thời gian đó mèo Đại Đại ngồi bên canh nghiêm túc giám sát, còn chạy vào trong phòng làm loạn nữa.
Làm xong rồi, Cừu Chính Khanh giúp nó san bằng cắt bên trong. Mèo Đại Đại liền chạy vào ngồi trên đống cát, bá chiếm địa bàn.
“Xong rồi, nhà vệ sinh sạch sẽ rồi. Không ai giành với mày đâu. Ngoan ngoãn ngủ đi, biết chưa?”. Anh nói với nó xong còn cẩn thận kiểm tra một lượt nữa, thức ăn vẫn còn, nước cũng còn. Rất tót. Anh đem thùng rác ra ngoài sau đó đóng cửa phòng Đại Đại.
Cừu Chính Khanh rửa tay sạch sẽ lại leo lên giường ngủ.
“Meo~”
Vừa nằm xuống được vài phút, lại nghe tiếng Đại Đại kêu. Lần này Cừu Chính Khanh thật sự không muốn để ý đến nó, mày thích thì cứ kêu, đại ca ngủ đây!
“Meo~”
Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng “meo” kia vang vọng khắp nhà, mãi vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Cừu Chính Khanh thở dài, lại ngồi dậy, qua căn phòng kia, mèo Đại Đại thấy anh đến, ngồi lại ngay ngắn, mở đôi mắt to tròn vô tội nhìn anh.
“Mày muốn gì?” Cừu Chính Khanh hỏi nó. Mèo Đại Đại không trả lời anh, một lúc sau, lại bắt đầu kêu meo meo.
“Được rồi, đừng kêu nữa, đêm hôm sẽ làm phiền hàng xóm đấy.” Cừu Chính Khanh xoa đầu nó, mèo Đại Đại để anh xoa, sau đó thì không kêu nữa.
“Mày sợ sao?” Cừu Chính Khanh hỏi nó, “Đây là nhà của mày, không ai đánh mày, không ai bỏ đói mày. Chỉ hơi cô đơn chút thôi”.
Mèo Đại Đại đến gần anh, nằm xuống lăn một vòng.
“Được rồi, không được kêu nữa biết chưa?” Anh xoa xoa đầu nó, chọc lưng và bụng nó, nó kêu hừ hừ ra chiều thú vị, còn rất lớn tiếng nữa.
Cừu Chính Khanh ngồi với nó một lúc, rồi quay lại phòng ngủ. Lần này còn chưa nằm xuống đã nghe tiếng Đại Đại kêu.
Cừu Chính Khanh tức giận xông vào phòng, trừng mắt nhìn con mèo kia. Mèo Đại Đại thấy anh đến, lại ngồi ngay ngắn, đôi mắt to long lanh vô tội nhìn anh. Lại không kêu nữa rồi? Cừu Chính Khanh bị nó nhìn đến mềm lòng. “Không có người bầu bạn thì không được à?” Anh hỏi nó.
Mèo Đại Đại kêu hừ hừ, nhích một chút trên sàn gỗ.
“Được rồi, được rồi.” Cừu Chính Khanh ngồi trên sàn nhà nhìn nó, “Tao ở đây với mày một lúc nữa. khuya rồi đừng kêu nữa, làm ồn ảnh hường đến hàng xóm thì không phải công dân tốt, biết chưa?”.
Mèo Đại Đại chẳng biết công dân tốt là gì, nhưng nó quả thật không kêu nữa. Cừu Chính Khanh ngồi một lúc thì cảm thấy lạnh, đinh đi mặc thêm quần áo. Vừa bước ra đóng cửa phòng lại thì mèo Đại Đại lại bắt đầu kêu. Cừu Chính Khanh tức giận, dứt khoát ôm chăn qua, cuộn mình lại. Anh chưa từng nuôi mèo, trong tiềm thức cảm thấy không thể để động vật ngủ trên giường. Cho nên anh không định đem mèo Đại Đại về phòng ngủ với mình, chỉ có thể cắn răng ôm chăn tới phòng này ngủ.
“Chỉ ở với mày đêm nay thôi. Nể tình mày mới tới có thể chưa kịp thích ứng. Biết chưa?” Anh nói với mèo Đại Đại. “Còn nữa, mày ồn ào quá! Mày cũng không muốn để hàng xóm phàn nàn, phải không?”
Câu trả lời của mèo Đại Đại là một cái ngáp dài.
“Mau ngủ đi. Lát nữa mày ngủ rồi tao mới đi.” Cừu Chính Khanh tính toán rất chu toàn.
Nhưng, mèo Đại Đại lại mãi không chịu ngủ! Nó đi tới đi lui, lúc thì ngồi xuống, lúc thì nằm, không thì Lเế๓ láק lông, đôi mắt vẫn một mưc mở to. Thế nào cũng quyết không chịu ngủ!
Cừu Chính Khanh không còn lời nào để nói. Cuối cùng anh buồn ngủ đến díp cả mắt, quấn chăn nằm trên sàn nhà ngủ thi*p đi.
Buổi sáng Cừu Chính Khanh bị tiếng đào cát làm thức giấc. Mở mắt ra, đối diện là đôi mắt to của Đại Đại, nó đang cảnh giác nhìn anh. Lúc này đây nó đang đứng trong nhà vệ sinh, cúi thấp ௱ôЛƓ thản nhiên đi “vũ trụ” “giải quyết”. Cừu Chính Khanh biết vì anh ngửi thấy mùi hôi. Hôm qua do lo lắng mèo Đại Đại chưa quen nhà vệ sinh nên Doãn Đình không lắp cửa cho nó, còn nói với anh là đợi vài ngày nữa khi Đại Đại quen rồi mới lắp.
Bây giờ thì hay rồ, không có cửa, anh bị ép phải quan sát màn trình diễn hấp dẫn này. Cừu Chính Khanh ngồi dậy, anh hoàn toàn tỉnh táo rồi. Mèo Đại Đại đi vệ sinh rất nhanh, quay lại nhìn kiệt tác của mình, dùng cái chân nhỏ xới xới, lấy cát che lấp tác phẩm mà nó vừa thải ra. Sau đó Đại Đại nó đi ra, nhìn Cừu Chính Khanh.
“Thôi, không cần bắt tay chào buổi sáng với tao đâu.” Cừu Chính Khanh đứng lên thư giãn gân cốt, ngủ trên sàn nhà khiến toàn thân anh đều đau nhức.
Mèo Đại Đại tiến về phía anh hai bước, quay đầu nhìn nhà vệ sinh của mình, phát hiện ra có một góc chưa được lấp hết, vội vàng quay lại lấp cho đàng hoàng rồi mới trở ra. Cừu Chính Khanh bật cười. Anh quyết định phải ghi lại việc này để chia sẽ với Doãn Đình. Hẳn cô cũng sẽ bật cười như anh.
Lúc đi ra đánh răng anh nghĩ, cả việc mèo đi đại tiện anh cũng muốn nói với Doãn Đình sao? Đây là chủ đề hay à?
Cừu Chính Khanh rửa mặt cạo râu sạch sẽ, thay quần áo, chuẩn bị đi làm. Thời gian lâu vậy mà cũng không nghe tiếng tiềng mèo kêu. Tên nhóc này tối qua cố ý chỉnh anh sao? Đúng rồi, suýt thì quên kiểm tra tình hình của nó. Vào căn phòng dành cho mèo Đại Đại, anh đổ đầy thức ăn vào bát, sợ nó ăn không no, anh lại đổ thêm, nước cũng cho một bát đầy. Sau đó, anh dọn dẹp sạch sẽ nhà vệ sinh của nó. Mèo Đại Đại vẫn luôn ở bên cạnh giám sát công việc. Xong xuôi, Cừu Chính Khanh quay sang nói với mèo Đại Đại: “Xong rồi đấy, tao đi đây, mày ở nhà ngoan nhé. Tối nay gặp lại”.
Anh mở cửa phòng ra, quay đầu nhìn Đại Đại cái nữa, nó ngồi ngay ngắn giữa phòng, đôi mắt to trong, vẻ mặt vô tội. Cừu Chính Khanh lại nhớ tới Doãn Đình. “Tối nay gặp lại.” Anh nói với Đại Đại. Anh đóng cửa phòng, khóa cửa lớn rồi đi làm.
Đang đi trên đường thì Cừu Chính Khanh thấy hơi buồn ngủ, xem ra hôm nay phải uống ba ly cà phê mới chịu được.
Vừa bước vào phòng làm việc, anh nhận được điện thoại của Doãn Đình. Anh bất giác nở nụ cười, cô gọi sớm thật.
“Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút! Chào buổi sáng!”
Tinh thần của cô ấy đúng là rất kỳ lạ, Cừu Chính Khanh lập tức không thấy buồn ngủ nữa.
“Xin chào.”
“Tối qua Đại Đại có ngoan không, có làm ồn không?”
“Không ồn, ngoan lắm.” Anh nói dối rất trôi chảy, không hề có chút do dự.
“Lúc anh đi làm, nó thế nào?”
“Nó ngoan lắm. Tôi đổ thức ăn rất đầy, nước cũng thế, nhà vệ sinh đã được dọn dẹp sạch sẽ. Yên tâm đi.”
“Tốt quá, cảm ơn anh.” Doãn Đình rất vui, cô báo cáo với anh: “Em đã mua rất nhiều đồ cho Đại Đại, có bàn cào, đồ chơi, có máy cho ăn hẹn giờ, lúc trước em đã đặt xong hết rồi, chỉ đợi đến khi có người nhận nuôi nó, em sẽ tặng hết cho người đó. Bây giờ nhà anh cũng rộng rãi, em mang qua để Đại Đại dùng trước, có được không ạ? Sau này nếu tìm được người nhận nuôi thích hợp em sẽ dọn chúng đi”.
“Được.”
“Vậy buổi tối em đến công ty đợi anh nhé? Chúng ta có thể cùng nhau về xem Đại Đại.”.
“Để tôi đi đón cô, cô không có xe.”
“Không cần đâu, tầm đó hay tắc đường, lại phiền anh phải vòng qua bên này đón em. Cứ để em qua chỗ anh cũng được.”
Cừu Chính Khanh suy nghĩ, đúng rồi, hôm nay còn phải họp, có thể sẽ không tan ca đúng giờ được. “Vậy cũng được, cô qua đây đi.” Lần đầu tiên được con gái chủ động đợi anh tan làm, còn là người con gái mình thích nữa, Cừu Chính Khanh bất chợt biết được cảm giác hạnh phúc như thế nào rồi.
“Vậy ngày mai em có thể qua nhà anh nữa không? Những thứ đã mua có lẽ ngày mai mới giao tới, em đề địa chỉ nhà của anh.”
“Được.” Ngày nào cô cũng đến càng tốt. Cừu Chính Khanh quyết định phỉa đối xử tốt với mèo Đại Đại, tối qua không uổng công anh bầu bạn với nó cả đêm.
“Tốt quá.” Doãn Đình rất vui. “Vậy chiều gặp lại nhé, anh làm việc đi.”
Cuộc gọi kết thúc hơi nhanh. Nhưng Doãn Đình nói đúng, anh phải làm việc đã, hoàn thành công việc sớm mới có thể tan ca sớm rồi cùng Doãn Đình về nhà. Cừu Chính Khanh tưởng tượng ra cảnh đó, len lén mừng thầm trong lòng.
Cả ngày cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Làm việc, làm việc, lại làm việc. Hiệu suất của Cừu Chính Khanh rất cao, để có thể tan ca đúng sáu giờ, có thể nói, anh đang chạy đua cùng thời gian.
Đồng nghiệp A B C D ai oán than: “Hôm nay rõ ràng trời rất trong xanh mà, sao xếp Cừu lại biến thành ma vương thế này”. Tâm trạng của lão đại vừa nhìn đã thấy rất vui vẻ, nhưng lại không ngừng hối thúc công việc, hối thúc tiến độ, hối thúc báo cáo, thật sự không thể lí giải được mà.
Một vị đồng nghiệp khác cũng bị dọa. “Hôm nay lúc Cừu tổng đi ngang qua chỗ của tôi, nhìn thấy hình Nhị Ca nhà tôi.”
Nhị Ca là con mèo lông ngắn nhà anh ta nuôi, anh ta rất yêu quý nó. Anh ta dán hình nó trên bàn làm việc của mình.
“Thế nào? Tưởng Nhị Ca là vợ anh à?”
“Không, sếp cười rất dịu dàng, lại còn nói: ‘Mèo anh nuôi à? Rất đáng yêu’.” Đồng nghiệp kia bắt chước giọng điệu của Cừu Chính Khanh khiến tất cả mọi người hoảng loạn.
Thứ sáu rồi mà, để người ta trải qua ngày hôm nay trong yên bình đi.
Buổi chiều lúc sắp tan ca, có một vị khách tìm đến công ty. Máu nhiều chuyện của các đồng nghiệp trong công ty lập tức sục sôi, quan hệ của Đình Đình Ngọc Lập với Cừu tổng đại nhân thật khó hiểu, bảo họ là một đôi đang yêu nhau thì thấy không đúng lắm. Nếu nói không phải, cũng không đúng. Nếu nói quan hệ đó mờ ám, thì dáng vẻ thẳng thắn kia của Đình Đình Ngọc Lập không đúng, nếu nói không mờ ám, thì dáng vẻ thỉnh thoảng thất thần như bị ma nhập của Cừu tổng là sao?
Nhìn đi! Hôm nay lão đại không bình thường, kết quả Đình Đình Ngọc Lập xuất hiện rồi!
“Cừu tổng.” Trước mặt người khác, Doãn Đình luôn luôn khách sáo với Cừu Chính Khanh, “Em qua chỗ Vũ Phi chào cô ấy một tiếng”. Cô cười tươi rói, Cừu Chính Khanh nhẩm tính lượng công việc còn lại, gật đầu.
Doãn Đình chạy qua tìm Tần Vũ Phi. Tần Vũ Phi đang vùi đầu trong bản kế hoạch. Cừu Chính Khanh ૮ɦếƭ tiệt lại yêu cầu đẩy nhanh tiến độ công việc của bộ phận cô, cả ngày cứ hối hối hối, trễ vài ngày thì có vấn đề gì. Lửa giận đang bốc ngùn ngụt thì cô thấy Doãn Đình đến.
“Mình không rảnh để chơi với cậu đâu.” Cô ta nói. “Lát nữa còn phải giao cái này.”
“Không sao. Mình không phải đến tìm cậu, mình đến tìm Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút, tiện đường qua chào cậu một tiếng.” Doãn Đình thật thà khai báo.
Tay Tần Vũ Phi khựng lại, rồi cô chầm chậm ngẩng đầu lên: “Cậu lại nợ tiền anh ta à?”.
“Mình gửi nuôi Đại Đại ở chỗ anh ấy rồi, mình đến đợi anh ấy tan ca rồi qua xem Đại Đại thế nào.”.
Tần Vũ Phi kinh ngạc: “Tên đó nhận nuôi con mèo của cậu?”.
“Phải. Tất nhiên mình vẫn phải tìm người khác nhận nuôi Đại Đại. Hôm nay lại nhờ vài người hỏi giúp, còn qua trạm cứu hộ mèo một chuyến. Đợi khi tìm được người thích hợp, mình mới đưa Đại Đại đi.”
“Anh ta mà lại đồng ý nuôi con mèo của cậu?” Tần Vũ Phi hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được chuyện này có thể xảy ra. Cừu Chính Khanh chẳng hề mang lại cho người khác cảm giác anh ta là người thích động vật. Quái thú mặt lạnh cuồng công việc, vậy mà lại nhận nuôi mèo con?!
“Nhưng thật ra thì mình vẫn hy vọng người quen nhận nuôi Đại Đại, vậy thì mình có thể thường xuyên đến thăm nó, còn có thể mua đồ cho nó. Sau này nếu mình có gia đình riêng, mình có thể đón nó về nuôi.” Doãn Đình và Tần Vũ Phi có suy nghĩ riêng của mình, cô đang tự lẩm bẩm, “Nhưng mà mình cũng biết chuyện này không thực tế. Đại Đại đến nhà người ta, thì là mèo của người ta rồi. Sau này cho dù mình đòi nó về thì cũng không công bằng với nó và chủ của nó. Hơn nữa với con đường tình yêu không thuận buồm xuôi gió của mình, không biết đến bao giờ mới tìm được đối tượng nữa. Đến khi đó Đại Đại đã có tình cảm sâu đậm với người chủ mới, quên mất mình rồi”.
Nói xong, cô nhìn Tần Vũ Phi: “A, đúng rồi, lúc nãy cậu nói rất bận mà, vậy mình không quấy rầy nữa, mình qua chỗ Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút đây. Tạm biệt”.
Tần Vũ Phi cứng họng, nhìn Doãn Đình hí hửng chạy mất.
Cô vẫn không thể tin được, Cừu Chính Khanh mà lại nhận nuôi con mèo hoang của Doãn Đình.
Chắc chắn anh ta có âm mưu!
Tần Vũ Phi gọi điện thoại nội bộ cho thư ký ngồi bên ngoài: “Nếu thấy Cừu tổng tan ca thì báo cho tôi biết”. Cô nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là sáu giờ. Hôm nay Cừu Chính Khanh bận tối mắt tối mũi, cô muốn xem anh ta mấy giờ thì ra về.
Sáu giờ ba phút, thư ký gọi điện vào: “Tần tổng, Cừu tổng tan ca rồi”.
Tần Vũ Phi tắt máy tính, nhét vào túi xách, tức tốc chạy về hướng thang máy. Anh ta tan ca, cô cũng tan ca.