Xin Em Đứng Đắn Chút - Chương 03

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Kỳ nghỉ đã kết thúc, Cừu Chính Khanh trở lại làm việc, cảm thấy thật thoải mái.
Mao Tuệ Châu cũng đã về, có trò chuyện vài câu với Cừu Chính Khanh qua mạng. Nhưng hai người vẫn chưa gặp nhau, vì Mao Tuệ Châu phải đi công tác. Cừu Chính Khanh không để ý lắm, dù sao anh cũng không gấp, thời hạn mục tiêu là hai năm, anh thấy cũng đủ rồi.
Không gặp được Mao Tuệ Châu nhưng Cừu Chính Khanh lại gặp được Doãn Đình.
Hôm đó là thứ Sáu, tập đoàn Hoa Phú mở tiệc khai trương công ty mới, Cừu Chính Khanh đại diện cho Vĩnh Khải đến tham dự. Cũng giống những lần tham dự trước kia, vào cửa báo danh, tặng quà, nghe phát biểu, vỗ tay, uống rượu, trò chuyện với vài người bạn quen biết trên thương trường, giới thiệu bạn bè với nhau, trao đổi danh thi*p, bàn về nghiệp vụ, bàn về nghành nghề, bàn về kinh tế, bàn cách quản lí...
Không có gì thay đổi, anh ứng phó rất tự nhiên.
Nhưng buổi tiệc xã giao này có chút khác biệt. Đại diện của Hoa Phú đột nhiên đi qua, giới thiệu Phó tổng của Hoa Phú với bọn họ, một cô gái trẻ, khi cười trông rất ngọt ngào.
“Xin chào, tôi là Thẩm Giai Kỳ.” Cô gái kia nhiệt tình thoải mái nói.
Đại diện của Hoa Phú rất cẩn thận và cung kính, cô gái kia lại mang họ Thẩm, Cừu Chính Khanh đã biết người này là ai rồi. Thẩm Phú Hoa, ông chủ của Hoa Phú, có một cô con gái, nghe nói tuổi trẻ nhiệt huyết, hai mươi sáu tuổi, có chút giống với Tần Vũ Phi. Chẳng phải là người trước mặt anh sao?
“Xin chào.” Cừu Chính Khanh lịch sự đáp lại, “Tôi là Cừu Chính Khanh ở Vĩnh Khải”.
“Tôi biết.” Thẩm Giai Kỳ cười nói: “Nghe danh đã lâu”. Hai người trao đổi danh thi*p với nhau, Cừu Chính Khanh cũng cười với cô: “Thẩm tổng khách sáo quá rồi”.
“Lời tôi nói là thật đó.” Thẩm Giai Kỳ nói vài câu xã giao, Cừu Chính Khanh lịch sự lắng nghe, sau đó thuận tay lấy một ly rượu từ trên khay của người phục vụ vừa đi qua đưa cho cô.
Thẩm Giai Kỳ nhận lấy và nói cảm ơn. Cô nhìn đại diện của Hoa Phú một cái, anh ta vội nói với Cừu Chính Khanh rằng mình phải đi tiếp đãi người khác, mời anh cứ tự nhiên. Sau khi vị đại diện kia đi thì Thẩm Giai Kỳ và Cừu Chính Khanh bắt đầu trò chuyện. Cô bày tỏ sự ngưỡng mộ và chúc mừng cho Vĩnh Khải vừa giành được vài hợp đồng lớn, còn nhận xét vị trí quan trọng của Cừu Chính Khanh trong việc này.
Cừu Chính Khanh cười: “Thẩm tổng quá khen rồi. Hiểu biết của Thẩm tổng về Vĩnh Khải xem ra không ít”.
“Đúng vậy. Chúng tôi từng tìm hiểu rất kỹ về Vĩnh Khải. Bố tôi thường nói, việc thông minh nhất chú Tần đã làm trong mấy năm nay chính là mời được anh đến Vĩnh Khải. À, cũng gần bốn năm rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.” Cừu Chính Khanh không thay đổi nét mặt. “Tin tức của Thẩm tổng cũng thật nhạy bén.”
Thẩm Giai Kỳ cười: “Đúng là rất nhạy bén, tôi còn biết Thắng Kỳ và Anh Lợi muốn lôi kéo anh qua đó đều không thành công”. Cô nhìn thằng vào mắt anh, mỉm cười hỏi: “Không biết Cừu tổng suy nghĩ như thế nào?”.
“Cũng không có suy nghĩ gì, chỉ là không có lí do gì để rời khỏi Vĩnh Khải thôi.”
Thẩm Giai Kỳ nghiêng đầu, có chút khiêu khích: “Lương cao, chức cao hay là cảm giác thành tựu?”.
“Tất cả mọi thứ đều không tệ, tôi rất hài lòng.” Cừu Chính Khanh lạnh nhạt nói.
Thẩm Giai Kỳ lại cười, nhanh gọn nói: “Xem ra Cừu tổng là người thẳng thắn, vậy tôi cũng không cần nói vòng vo. Anh cũng biết Hoa Phú không hề thua kém Vĩnh Khải. Những gì Vĩnh Khải có thể cho anh, Hoa Phú cũng có thể, điều kiện có thể còn cao hơn Vĩnh Khải. Bài phát biểu của bố tôi lúc nãy anh cũng nghe rồi, tầm nhìn của Hoa Phú không ngắn, mục tiêu cũng rất lớn, có không gian cho Cừu tổng trổ tài. Hoa Phú chúng tôi cần người tài, điều kiên có thể bàn bạc”.
Cừu Chính Khanh cũng cười, “Cảm ơn đã xem trọng tôi”.
“Cừu tổng chắc đã quen với những lời khen ngợi rồi, tôi biết có rất nhiều công ty thèm muốn miếng thịt béo bở là anh. Hoa Phú chúng tôi cũng tỏ rõ thái độ, nếu Cừu tổng suy nghĩ xong, bết cứ lúc nào cũng hoan nghênh anh.”
“Cảm ơn.” Cừu Chính Khanh trực tiếp từ chối: “Nhưng trước mắt tôi không hề có ý định rời khỏi Vĩnh Khải”.
“Việc này tôi có thể hiểu được.” Thẩm Giai Kỳ thoải mái đáp, sau đó lại cười: “Được rồi, nhiệm vụ bố tôi giao đã hoàn thành. Loại chuyện lôi kéo này nếu anh không muốn thì người có tuổi như ông ra mặt sẽ mất thể diện lắm, thế nên đành để tiểu bối đến thăm dò làm quen trước. Tương lai còn dài mà”.
Đúng là rất thẳng thắn, Cừu Chính Khanh chỉ có thể nói: “Vô cùng cảm kích”.
“Vậy tiếp theo là mong muốn của chính tôi.” Thẩm Giai Kỳ đưa tay làm động tác mời, “Không biết Cừu tổng có nể mặt nhảy với tôi một điệu không?”.
Cừu Chính Khanh đặt chiếc ly trong tay mình qua một bên, “Mong Thẩm tổng không chê, khả năng khiêu vũ của tôi khá vụng về”.
Thẩm Giai Kỳ cười vang, cũng để ly qua một bên, sau đó đặt tay vào tay của Cừu Chính Khanh, hai người cùng bước ra sàn nhảy.
Cừu Chính Khanh nói mình không giỏi khiêu vũ hoàn toàn không phải do anh khiêm tốn, anh thật sự không giỏi khoản này. Sau khi đi làm, để ứng phó những trường hợp như vậy anh đã cố học một khóe khiêu vũ xã giao, nhưng vốn không có năng khiếu, lại thêm tính cách nghiêm túc, không thích chơi, ít luyện tập, thế nên anh chỉ biết nhảy nhót linh tinh mà thôi.
Bây giờ anh đang đỡ lấy eo Thẩm Giai Kỳ, nắm lấy tay cô, nghiêm túc nhảy theo từng bước một. Thẩm Giai Kỳ nhìn anh không nhịn được cười: “Cừu tổng là bạn nhảy nghiêm túc nhất tôi từng gặp đó”.
“Kỹ thuật không tốt, chỉ có thể nghiêm túc một chút để tỏ thành ý. Khi bạn nhảy có chê thì cũng có lí do để giải thích rằng ‘tôi rất nghiêm túc, đã cố hết sức mình rồi’.”
Thẩm Giai Kỳ bật cười: “Cừu tổng thật là vui tình”.
Cừu Chính Khanh nhíu mày. Vui tính sao? Anh đang nói thật lòng mà. Vui chỗ nào? Trong đầu chợt hiện lên câu nói của Doãn Đình trong tin nhắn, ừm, vậy lúc nãy chắc là anh lại bị vị Thần Hài Hước kia ôm một cái rồi.
Cừu Chính Khanh vừa nghĩ như thế thì một dáng người quen thuộc lọt vào tầm mắt anh.
Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh giật mình, ngỡ đâu mình bị ảo giác, nếu không thì sao mà vừa nghĩ đến cô thì cô xuất hiện ngay. Cái giật mình này làm cho Cừu Chính Khanh bước lạc mất một nhịp, đạp trúng chân Thẩm Giai Kỳ.
Cừu Chính Khanh vội vành xin lỗi, Thẩm Giai Kỳ chớp chớp mắt: “Được rồi, tôi không khen anh nữa đuuợc chưa? Đừng đạp tôi mà”>
Cừu Chính Khanh bị cô chọc cười, lại xin lỗi, nói bản thân thật sự nhảy không giỏi. Hai người tiếp tục khiêu vũ đến khi hết nhạc mới rời khỏi sàn nhảy. Có một người quen gọi Cừu Chính Khanh, Cừu Chính Khanh chào Thẩm Giai Kỳ một tiếng rồi đi đến chỗ người kia.
Người này họi Cừu Chính Khanh qua là muốn hỏi vấn đề liên quan đến một dự án, Cừu Chính Khanh nói qua một chút cho đối phương, đồng thời giới thiệu thêm hai người bạn. Người kia rất vui mừng, nói lời cảm ơn rồi cùng bạn mình đi tìm người khác. Cừu Chính Khanh lại thấy chán, nhìn ngó xung quanh, không thấy Doãn Đình đâu cả. Anh không khỏi hoài nghi chính mình có phải bị ảo giác hay không. Những buổi tiệc xã giao này chắc là Doãn Đình không tham gia đâu nhỉ?
Cừu Chính Khanh đến quầy lấy chút đồ ăn. Gắp một miếng bít tết nhỏ bỏ vào miệng, sau lưng anh đột nhiên có một giọng nói: “Em đã bảo là sợi chỉ đỏ ấy linh lắm mà!”.
Cừu Chính Khanh bị hù suýt chút nữa phun luôn miếng thịt ra, cái đĩa trên tay cũng cầm không chắc. Anh quay đầu lại nhìn, đúng là Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh cố gắng nhai rồi khó khăn nuốt miếng thịt kia xuống. Doãn Đình chu đáo đưa cho anh một ly nước. Cừu Chính Khanh uống một ngụm lớn, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
“Sao cô lại đến đây?” Anh hỏi cô.
“Anh ăn bít tết sao? Cái này không ngon đâu. Em thử rồi, nhiều gân, khó nuốt ૮ɦếƭ đi được. Món mực nướng này ăn cũng được còn cả sườn heo chiên nữa. Đùi dê nướng tỏi cũng không ngon. Salad thì ngon cực, anh có thể ăn thử.” Doãn Đình không để ý đến câu hỏi của anh, ngược lại rất nhiệt tình giới thiệu món ăn cho anh.
Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Được, chắc chắn cô trà trộn vào đây để ăn rồi”.
“Đúng đó!” Doãn Đình sảng khoái thừa nhận. Cừu Chính Khanh cảm thấy không có gì buốn cười, nhưng biểu cảm cương trực đầy tráng khí của Doãn Đình khiến anh không nhịn được cười.
“May khoe rằng nhà cô ấy được một đầu bếp siêu cấp đến nấu cho bữa tiệc, đương nhiên em phải đến kiểm tra xem siêu cấp đến cỡ nào chứ.”
“May?”
“Chính là người mới khiêu vũ với anh đó.” Doãn Đình quay đầu nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Giai Kỳ.
“Ồ.” Cừu Chính Khanh hiểu ra. Xét trên góc độ tiệc xã giao mà nói thì Doãn Đình không thể xuất hiện được, nhưng xét trên góc độ nhà bạn bè mở tiệc chiêu đã mà nói thì Doãn Đình xuất hiện cũng không có gì lạ
“Anh khiêu vũ vừa nhìn là biết ít luyện tập rồi.” Doãn Đình nhận xét từ thức ăn đến khả năng khiêu vũ của Cừu Chính Khanh.
Cừu Chính Khanh không có lời nào để nói, người ta đâu có chê anh nhảy xấu, người ta khéo léo nói anh ít luyện tập. Anh có thể nói không phải sao? Đúng là ít luyện tập, bởi vậy mới xấu.
“Cảm ơn nhận xét của cô.” Cừu Chính Khanh không vui nói.
“Nhưng mà sợi chỉ đỏ cũng rất linh, mau cảm ơn em đi.”
“Linh chỗ nào?” Vừa nãy có người muốn lôi kéo anh, còn hào phóng nói điều kiện có thể bàn bạc, miễn cưỡng có thể xem như Thần Tài ôm anh một cái, mắc mớ gì tới tơ hồng của Nguyệt Lão ở đây?
“May có ý với anh.” Doãn Đình tuyên bố.
Cừu Chính Khanh bật cười: “Chẳng qua chỉ là lễ nghi xã giao, nhảy với tôi một bản thôi”.
“Không chỉ có thế đâu.” Doãn Đình lắc lắc ngón tay. “Dựa vào trực giác của con gái, cộng thêm đôi mắt có thể phát hiện tình yêu, em cho anh biết, cô ấy chắc chắn thích anh. Cho dù không đến mức vừa gặp đã yêu, nhưng chắc chắn vừa thấy đã có thiện cảm. Anh vốn rất nổi tiếng ,à? Nếu cô ấy đã nghe nhiều về việc anh tài giỏi thế nào, rồi một ngày đẹp trời gặp nhau. À, người này trông cũng được đó, có phong thái nhân tài, trong lòng tự nhiên sẽ có chút suy nghĩ rồi. Lúc nãy khiêu vũ hai người nói những gì? Anh khiến cô ấy rất vui, chắc chắn cô ấy thích anh rồi. Anh không chú ý đến vẻ mặt cô ấy khi nhìn anh đâu, rõ ràng là vui mừng khi nhìn thấy con mồi!”
Lại còn vui mừng khi thấy con mồi! Cách dùng từ này... Cừu Chính Khanh sầm mặt, cô Doãn Đình này bị phù thủy nhập sao?
Anh trêu lại cô: “Đôi mắt cô có thể phát hiện tình yêu, vậy đôi mắt ấy có giúp cô tìm thấy chàng trai cô thích không?”
“Có chứ. Em còn can đảm bước đến, bỏ qua tự tôn mà bày tỏ sự ngưỡng mộ. Chỉ là... trái tim của họ không cảm nhận được linh khí tốt đẹp của người và việc.” Doãn Đình nói cứ như thật làm cho Cừu Chính Khanh lại muốn cười.
“Nhưng em sẽ không nhụt chí đâu, tiếp tục cố gắng!” Cô vừa nói vừa nhìn xung quanh.
Cừu Chính Khanh lúc này mới hiểu, thì ra Doãn Đình đến dự tiệc lần này là muốn bắt được cả thức ăn ngon cùng đàn ông. “Có thấy người nào thích hợp không?”
“Không có. Vả lại chỉ nhìn thôi thì làm sao biết có hợp hay không chứ, lúc mới đầu thì chỉ xem có vừa mắt hay không. Nếu nhìn cảm thấy thuận mắt thì mới tiếp tục tìm hiểu.”
Cừu Chính Khanh vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng nhớ đến lịch sử theo đuổi đàn ông bi thảm của Doãn Đình thì nhịn không được chỉ điểm một chút cho cô: “Nếu muốn giành được mối hợp tác, bình đẳng về lợi ích là rất quan trọng. Vừa mắt là một chuyện, nhưng thực lực và nhu cầu đôi bên tương đương cũng quan trọng không kém. Đôi bên cùng có lợi, như vậy mới có thể tiếp tục hợp tác, cô hiểu không?”.
Doãn Đình có chút ngây ngốc, nếu nói là cô không hiểu, phải chăng quý ngài Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút sẽ tiếp tục giảng dạy cho cô? Cô không hứng thú muốn nghe. Nhưng nếu nói mình đã hiểu, vậy thì quá giả dối rồi, lương tâm cô sẽ không cho phép. Đôi bên cùng có lợi, tiếp tục hợp tác? Anh đang nói vấn đề yêu đương đó sao? Doãn Đình chớp mắt, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Cừu Chính Khanh đang nhìn mình, đột nhiên hỏi: “À, hay là chúng ta cược với nhau đi, em đoán May nhất định sẽ hẹn anh”.
Cừu Chính Khanh thật sự không vui, nói với cô một đằng, cô lại chỉ một nẻo. Quả nhiên là ông Thần Vô Tâm vẫn đang ôm chặt lấy cô.
“Không cược với cô.”
Doãn Đình lại rất tò mò: “Vậy... anh cảm thấy May và Zoe, người nào được hơn?”.
Người nào được hơn? Hai người này làm sao có thể so sánh được.
Doãn Đình lại nói: “Đúng rồi, chưa hỏi anh, Zoe đã là bạn gái của anh chưa? Nếu anh và chị ấy đang yêu nhau rồi thì không được bắt cá hai tay đó”.
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Cừu Chính Khanh rất muốn cốc đầu cô một cái giống như Doãn Thực đã làm. “Zoe vẫn chưa phải là bạn gái của tôi, còn cô Thẩm cũng không có ý định theo đuổi tôi.”
“Em đã bảo là sợi chỉ đỏ linh lắm mà, anh xem, bây giờ anh gặp vận đào hoa rồi.” Doãn Đình mặc kệ câu nói của anh, mặt đầy kích động, tiếc là Cừu Chính Khanh không có phản ứng gì.
“Được rồi.” Doãn Đình quyết định đổi cách nói: “Bây giờ đơn đặt hàng của anh có rất nhiều người dòm ngó đấy”.
Lần này thì Cừu Chính Khanh đã có phản ứng. Anh nhướng mày, đáp lại: “Tôi sẽ xem xét điều kiện các bên thật cẩn thận. Cảm ơn cô”. Nói xong anh lại không nhịn được cười. Cụm từ “đơn đặt hàng” này để cô nói sao mà buồn cười đến thế.
Doãn Đình nhăn mặt, có chỗ nào buồn cười vậy, nhìn anh đâu giống như vì có nhiều người theo đuổi mà cười. Nhưng cũng phải nói lại, sao sợi chỉ đỏ đến tay người khác thì phát huy hết công lực, còn ở chỗ cô thì không có chút linh nghiệm gì? Không sao, có trắc trở cho thấy sau này hạnh phúc càng lớn. Đừng nhụt chí!
Mấy ngày sau, hành động của Thẩm Giai Kỳ đã chứng minh rằng trực giác con gái và đôi mắt có thể phát hiện tình yêu của Doãn Đình cũng có vài phần chuẩn xác.
Đầu tiên là hai ngày sau buổi tiệc, hôm đó là thứ bảy. Cừu Chính Khanh như thường lệ ngồi trong phòng sách nhà mình xem tài liệu. Đột nhiên máy tính báo có email đến, sau khi xem xong đoạn tài liệu đang cầm trên tay anh mới mở ra xem, tên người gửi là MayShen.
Thẩm Giai Kỳ?
Cừu Chính Khanh mở mail ra đọc, quả nhiên là Thẩm Giai Kỳ. Trong mail cô cảm ơn Cừu Chính Khanh đã nể mặt đến tham dự buổi tiệc, rồi nói rằng trò chuyện với anh rất thoải mái, hy vọng hai người có thể làm bạn với nhau. Trong mail để lại tài khoản mạng xã hội của cô, hy vọng Cừu Chính Khanh kết bạn với cô.
Cừu Chính Khanh lập tức kết bạn. Thói quen của anh là có việc thì phải lập tức xử lí, nếu không thì có quá việc dồn lại rất dễ bị xót. Sau khi kết bạn xong anh tiếp tục xem tài liệu. Không bao lâu sau đã có thông báo.
Cừu Chính Khanh xem thêm một đoạn nữa mới ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính. Thẩm Giai Kỳ nhắn qua: “Anh đang ở đó sao?”.
“Đúng vậy.” Cừu Chính Khanh trả lời.
“Làm việc?”
“Đúng vậy.”
“Rất yêu nghề.”
“Đúng vậy.” Cừu Chính Khanh cười thật thà.
Sau đó Thẩm Giai Kỳ gửi qua một tràng “ha ha ha ha ha ha ha”, tiếp theo là: “Anh thật là vui tính”.
Cừu Chính Khanh sầm mặt, anh lại không hiểu, có chỗ nào buồn cười sao? Anh thật sự đang làm việc, anh đúng là rất yêu nghề. Những câu này không phải cô ấy nói sao? Cô nói rồi anh trả lời. Vui chỗ nào? Cừu Chính Khanh không biết trả lời thế nào, tạm thời không thèm để ý đến vậy.
Nhưng Thẩm Giai Kỳ lại nhắn một câu: “Khi người khác khen anh, anh nên khiêm tốn một chút chứ”.
Câu này Cừu Chính Khanh thấy mình có thể trả lời được, anh muốn nói “nhưng cô khen đâu có sai”, nhưng nghĩ lại nói như vậy có phải không khiêm tốn rồi không? Thế là anh sửa lại: “Được”.
Ai lại gửi đến một tràng “ha ha ha ha ha ha ha”.
Cừu Chính Khanh nhíu mày, rốt cuộc thì cô đang “ha” cái gì vậy? Cuộc đối thoại này phải tiếp tục thế nào đây?
“Được.” Thẩm Giai Kỳ gõ lại một chữ.
Cừu Chính Khanh vẫn không hiểu nổi, cô ấy “được” cái gì? Anh đợi, quả nhiên sau đó Thẩm Giai Kỳ lại nhắn: “Nói chuyện với anh đúng là rất vui”.
Cừu Chính Khanh tự nhủ được thôi, ít nhất trong hai người họ cũng có một người vui. Anh trả lời: “Cảm ơn”. Người ta dù sao cũng khen anh có óc hài hước, anh cũng nên nói tiếng cảm ơn.
Lần này Thẩm Giai Kỳ không cho anh một tràng “ha ha ha” nữa, cô cho anh một biểu tượng mặt cười thật lớn. Cừu Chính Khanh không muốn để ý nữa, anh còn có tài liệu phải xem, với lại anh không biết cô gái này thật ra đang muốn nói cái gì.
Cũng may Thẩm Giai Kỳ là người biết chừng mực. Cô hỏi: “Có phải anh đang bận không?”.
“Tôi đang xem tài liệu.” Cừu Chính Khanh nhắn xong câu này ngừng một lúc, định câu tiếp theo sẽ nói với cô là “hôm khác có thời gian chúng ta nói chuyện tiếp”.
Nhưng tốc độ đánh máy của Thẩm Giai Kỳ nhanh hơn anh nhiều, cô nói: “Chú Tần thật là may mắn, có thể mời được một nhân tài vừa giỏi vừa chăm chỉ như anh. Tôi không làm phiền anh nữa, sau này có thời gian nói tiếp”.
Cừu Chính Khanh xóa đi mấy chữ mình vừa gõ xong, gõ lại câu khác “được, tạm biệt”.
Vừa gửi đi lập tức được Thẩm Giai Kỳ đáp lại bằng một cái mặt cười và hai chữ “tạm biệt”.
Cừu Chính Khanh thở phào một hơi, cuối cùng cũng được yên tĩnh làm việc rồi. Anh tập trung tinh thần tiếp tục duyệt tài liệu, sau khi làm xong đột nhiên nhớ ra, Doãn Đình cũng rất thích “ha ha ha ha ha”, thật không hiểu nổi đám con gái, có gì đáng mà “ha”?
Ngày hôm đó không còn chuyện gì xảy ra nữa. Buổi tối Cừu Chính Khanh đến phòng tập thể hình, sau đó trở về và đi ngủ sớm. Cuộc sống của anh rất có quy củ, một tuần đi tập hai lần, đi siêu thị mua thức một lần, làm việc bảy ngày. Bao nhiêu năm qua ngày nào cũng thế.
Hôm sau, chủ nhật, là ngày Cừu Chính Khanh đến siêu thị mua thức ăn.
Đẩy xe dạo quanh siêu thị, hiệu suất mua sắm của Cừu Chính Khanh rất cao. Anh lập sẵn danh sách những thứ cần mua, sau đó đi thẳng đến quầy hàng. Chợ xa hơn siêu thị, anh thì ít khi nấu ăn ở nhà, chỉ có một mình nấu cơm cũng phiền cho nên anh cũng ít đi chợ, thường thì toàn vào siêu thị. Thứ cuối cùng cần mua là trái cây. Anh chọn ít táo, lê và nho, đang chuẩn bị đi thì thấy bưởi. Anh do dự một chút, mùi vị ngon lành trong trí nhớ khiến anh định mua một quả.
Về đến nhà, anh mang bánh chẻo vừa mua trong siêu thị đi nấu, xem như xong bữa tối. Sau đó anh nhìn chằm chằm quả bưởi kia, vừa ăn bưởi vừa xem ti vi có vẻ là một lựa chọn rất tốt.
Cứ làm như vậy đi!
Vừa xem ti vi vừa từ tốn gọt vỏ bưởi, từng chút từng chút lột sạch lớp cùi trắng, tuy hơi mất thời gian nhưng cũng rất thoải mái. Bây giờ anh mới phát hiện ra thì ra gọt bưởi là một hoạt động giải tỏa áp lực rất tốt. Cuối cùng cũng gọt xong, anh vui vẻ tách từng múi rồi xếp ngay ngắn, cảm giác rất hài lòng. Quả bưởi này không lớn như Doãn Đình cho, nhưng anh đã có bài học lớn, không thể ăn quá nhiều một lúc. Thế là Cừu Chính Khanh trịnh trọng cất một nửa vào tủ lạnh.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, anh háo hức trở lại trước bàn, nhìn những múi bưởi được xếp ngay ngắn rồi lột một múi, cắn một miếng thật lớn.
...
Mặt anh lập tức hóa đá, hàm răng đang gào thét vì sao lại đối xử với nó như vậy!
Mùi vị này chỉ có một chữ để hình dung: CHUA!
Cực kỳ chua!
Cừu Chính Khanh vẫn cố nuốt xuống.
Mẹ kiếp! Anh chửi thầm trong bụng, vừa chửi vừa nuốt. Đều là bưởi như nhao, sao lại có thể khác biệt lớn đến thế.
Khó khăn lắm mới ăn hết một múi. Anh hoàn toàn mất sạch hứng thú, trừng mắt nhìn những múi còn lại đang xếp ngay ngắn làm người khác đau đầu. Càng đau đầu hơn nữa là anh xuất thân nghèo khó, không lãng phí lương thực là nguyên tắc sống của anh.
Tuy quả bưởi ngang ngược đáng ghét này không tính là lương thực, nhưng anh cũng không thể lãng phí.
Cừu Chính Khanh cắn răng ăn thêm một múi, ăn xong thì trong lòng cũng thấy chua. Anh chịu không nổi nữa, ném hết số còn lại vào trong tủ lạnh, mắt không thấy thì tâm không phiền, thật muốn gọi điện cho Doãn Đình bảo cô qua đây ăn bưởi. Nếu không phải cô dùng quả bưởi ngon dụ dỗ anh thì anh cũng không mắc bẫy của quả bưởi xấu này. Vốn cả đời này đâu có tính mua bưởi về ăn, tất cả đều tại cô ấy.
Tuy nhiên việc ấu trĩ như vậy Cừu Chính Khanh cũng chỉ nghĩ trong đầu thôi, không thể làm thật được.
Buổi tối đi ngủ anh cảm thấy mình đang mang trong một trái tim chua lét lên giường, trong đầu thì tính toán, mỗi ngày cố gắng ăn hai múi, vậy một quả bưởi phải ăn mấy ngày đây? Ăn bao nhiêu thì phải chịu tội bấy nhiêu ngày. Trong nhà chỉ có một mình thật không hay, thiếu một người thích ăn bưởi rồi.
Thứ Hai, đi làm. Thường thì đây là ngày Cừu Chính Khanh rất vui vẻ, nhưng hôm nay lại khác.
Một đồng nghiệp vác ba quả bưởi đến công ty, còn nói là mang từ dưới quê lên, hứng chí bừng bừng chia cho mỗi người hai múi. Tầng này có nhiều người làm việc, tất nhiên không phải ai cũng được chia phần. Nhưng xui xẻo thay Cừu Chính Khanh lại là người giữ chức vụ cao nhất ở đây, nhờ vậy mà anh được chia những ba múi.
Cừu Chính Khanh sau khi lịch sự mỉm cười và cảm ơn vị đồng nghiệp kia thì ngồi trong phòng làm việc nhìn chằm chằm ba múi bưởi. Lúc này trong lòng anh chợt nảy ra một suy nghĩ, tại sao anh lại thấy đem những múi bưởi được gọt sạch sẽ đến công ty mời đồng nghiệp là một việc mất mặt? Nếu biết trước thì anh cứ ném hết mặt mũi qua một bên, mang theo mấy múi bưởi kia đi làm. Bây giờ có thể len lén trộn chúng trong đống bưởi kia mà cho người khác ăn rồi!
Thần không biết, quỷ không hay, toàn thân khoan khoái.
Đáng tiếc, chúng vẫn ngoan ngoãn nằm trong tủ lạnh nhà anh, anh còn phải nghĩ cách giải quyết ba múi này.
Trên đường đi đến phòng trà, nhân lúc không ai chú ý, anh để mấy múi bưởi lên bàn của một đồng nghiệp nọ, đúng lúc người ấy không có ở đó, không ai biết là ai đã làm.
Khi đi ra từ phòng trà, thấy vị đồng nghiệp kia đang cầm múi bưởi lên ăn, anh thở phào một hơi. Nhưng nhớ đến tối nay về nhà còn có nhiệm vụ xử lí cho xong hai múi bưởi thì anh lại buồn.
Thứ Ba, Cừu Chính Khanh có cảm giác toàn thân mình đều có mùi chua của bưởi, đến tận buổi chiều cũng không có tinh thần làm việc, mải đấu tranh tư tưởng xem có nên lãng phí một lần hay không? Nhưng như vậy không hay lắm, anh tự phê bình bản thân. Vừa nghĩ đến đây thì thư ký gọi điện thoại vào, nói có một vị tên là Thẩm Giai Kỳ đến tìm, không có hẹn trước, không biết anh có gặp không?
Thẩm Giai Kỳ? Không phải Doãn Đình sao? Cừu Chính Khanh không hiểu sao bản thân lại cảm thấy hơi thất vọng. Nếu là Doãn Đình thì hay biết mấy, anh có thể nhân cơ hội này nhờ cô tiêu hủy mớ bưởi kia, cô phải chịu trách nhiệm cho việc dụ dỗ của mình.
“Mời cô ấy đến phòng tiếp khách ngồi đợi, pha một ly cà phê.” Cừu Chính Khanh dặn dò, trong đầu thì vẫn đang nghĩ đến Doãn Đình, lúc đó cô nói “ngọt lắm đó”, nét mặt ấy đến giờ anh vẫn nhớ. Đó là chuyện đương nhiên, nếu không ăn phải quả bưởi chua như vậy thì e là anh đã quên lâu rồi.
Anh điều chỉnh lại tinh thần, đến phòng tiếp khách gặp Thẩm Giai Kỳ. Cô thấy anh liền nở nụ cười: “Không làm phiền anh chứ?”.
“Làm gì có, Thẩm tổng đại giá quang lâm, sao có thể nói là làm phiền được.” Cừu Chính Khanh khách sáo nói vài câu xã giao.
“Đúng lúc tôi có chút việc đi ngang qua đây, sẵn tiện ghé qua gặp anh. Sản phẩm mới của công ty, tặng Cừu tổng nếm thử.” Thẩm Giai Kỳ lấy túi giấy để bên ghế đưa cho Cừu Chính Khanh. Hoa Phú có một dòng thực phẩm, không những đứng đầu thị trường trong nước mà còn xuất khẩu ra nước ngoài.
“Cảm ơn.” Cừu Chính Khanh vẫn giữ vẻ mặt khách khí, trong lòng thì nghĩ chỉ cần không phải bưởi là được.
“Ngoài ra còn có một vài vấn đề liên quan đến thương nghiệp muốn nhờ Cừu tổng chỉ giáo, nhưng bây giờ nói không được tiện, tôi sắp phải đi rồi, hôm khác sẽ hẹn Cừu tổng, được không?” Thẩm Giai Kỳ thản nhiên mỉm cười, Cừu Chính Khanh nói không được cũng không hay. Anh đang định nói “được” thì Tần Vũ Phi đột nhiên xuất hiện.
“Ồ, xem ai đây này!” Tần Vũ Phi dựa vào cạnh cửa, trông có vẻ đang tức giận.
Cừu Chính Khanh yên lặng, hôm nay không biết đại tiểu thư Tần Vũ Phi đây uống nhầm loại thuốc súng nào, lửa giận không nhỏ.
“Chào, Vũ Phi. Mình đến tìm Cừu tổng tán gẫu.” Thẩm Giai Kỳ uyển chuyển nói, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng.
“Muốn chiêu mộ người của chúng tôi sao?” Nói đến thẳng thắn châm chọc người khác thì Tần Vũ Phi tuyệt đối không thua ai.
“Cũng muốn lắm, nhưng không thành công.” Nhìn biểu cảm và giọng điệu của Thẩm Giai Kỳ, Cừu Chính Khanh có thể khẳng định cô cố ý chọc giận Tần Vũ Phi.
“Mặt dày cũng là một môn nghệ thuật, cậu luyện cũng không tệ.” Tần Vũ Phi đầy vè khiêu khích nói.
Cừu Chính Khanh âm thầm nhíu mày, hai vị tiểu thư này cãi nhau ngay trước mặt anh tì sẽ khó xử đến mức nào.
Sau đó Thẩm Giai Kỳ bật cười ha hả: “Lúc trước Tiểu Đình nói khi nào nghĩ ra phải phản bác mình thế nào sẽ nói với mình, đến bây giờ vẫn chưa thấy cô ấy đến tìm mình”.
Lúc này Cừu Chính Khanh thật sự nhíu mày, liên quan gì đến Doãn Đình ở đây?
Tần Vũ Phi tức giận: “Cậu phiền quá đi”.
Thẩm Giai Kỳ vẫn cười ha hả: “Ai bảo cô ấy tức cười như thế, phản ứng lại chậm, bị chọc cũng không biết nói lại, nhìn cái vẻ nhịn không được nhưng lại không biết đáp thế nào thật sự rất buồn cười”.
“Cậu cũng đâu hơn gì.”
“Được, được, lần sau không bắt nạt cô ấy nữa.” Thẩm Giai Kỳ vẫn còn cười.
Chân mày Cừu Chính Khanh vẫn chưa giãn ra được, đợi chút, bây giờ giọng điệu lại thành chúng ta là bạn bè, là chị em tốt, chuyện này là sao? Trước đó không phải còn đang đấu đá kịch liệt sao?
“Mau chóng xéo đi, không được chiếm người của Vĩnh Khải nhà mình, nếu không mình qua dỡ nhà cậu.” Tần Vũ Phi hung dữ nói.
Thẩm Giai Kỳ xem như gió thổi ngang tai, giả ngu nói: “Mình sợ quá đi mất”, sau đó lại cười nói: “Được rồi, không đùa với cậu nữa, mình còn có việc phải đi trước”. Cô quay sang Cừu Chính Khanh: “Tạm biệt Cừu tổng, chúng ta hẹn gặp sau”, rồi lại vẫy tay với Tần Vũ Phi: “Mình đi đây, gặp nhau sau nhé”.
Sau đó thì cô ta đi thật.
Tần Vũ Phi không rời mắt khỏi thân hình cô ta, rồi quay lại nhìn chằm chằm Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh hỏi: “Hai người không hợp nhau?”.
“Là bạn bè.” Tần Vũ Phi đáp.
“Ồ.” Cách thể hiện tình bạn của bọn họ cũng thật đặc biệt. Cừu Chính Khanh không có hứng thú hỏi quá nhiều nên trở về phòng làm việc. Rồi lại nhớ đến bọn họ có nhắc đến Doãn Đình, nói cái gì mà Doãn Đình nghĩ ra cách phản bác lại thì sẽ tìm cô ta, vậy có nghĩa là Doãn Đình bị người ta công kích bằng lời nói?
Thô bỏ đi, anh không muốn hỏi đâu. Anh không thích nhiều chuyện.
Thế nhưng buổi tối hôm đó Cừu Chính Khanh lại nhận được điện thoải của Doãn Đình, người ta tự mình tìm đến cửa rồi.
“Em đã nói mà, cô ấy chắc chắn có ý với anh.” Vừa bắt đầu Doãn Đình đã nói như thế.
Cừu Chính Khanh nghẹn lời, nhưng anh phải thừa nhận rằng mình cũng cảm thấy có chút chút “ý” kia. Có thể là lòng hư vinh của đàn ông trong anh tác quái, có thể là do chịu ảnh hưởng từ những gì Doãn Đình nói, tóm lại là anh cũng trở nên nhạy cảm. Chỉ không biết Thẩm Giai Kỳ là vì muốn lôi kéo anh hay muốn đùa giỡn. Trước khi Cừu Chính Khanh tan ca còn nhận được biểu tượng mặt quỷ đáng yêu do cô ta gửi nữa.
Dường như rất quen thuộc, quen đến mức có cảm giác thân thiết.
“Em nói cho anh biết, nếu cô ấy triển khai chiến lược công kích mãnh liệt, anh nhất định phải giữ bình tĩnh.” Doãn Đình lại còn mách nước cho anh. “Cô ấy đã đến công ty tìm anh rồi, bước tiếp theo nhất định là hẹn anh đi ăn, anh phải tìm lí do kéo dài thời gian, đừng nhận lời nhanh quá.”
“Làm sao cô biết cô ấy đến công ty tìm tôi?”
“Vũ Phi nói cho em biết.”
Quả đúng như vậy, phụ nữ thật là nhiều chuyện.
“Cô ấy hẹn tôi đi ăn thì sao lại không thể nhanh chóng nhận lời?”
“Bởi vì trước đây cô ấy cứ cười em theo đuổi con trai toàn thất bại. Cô ấy nói: mặt dày cũng là một môn nghệ thuật, cần luyện cũng không tệ.” Doãn Đình bắt chước giọng điệu của Thẩm Giai Kỳ.
Thì ra câu này là câu Thẩm Giai Kỳ dùng để châm chọc Doãn Đình, Cừu Chính Khanh đã hiểu.
“Cho nên anh đừng nhận lời nhanh quá, nếu không em sẽ thấy khó chịu.”
Hai từ khó chịu này làm Cừu Chính Khanh nhớ đến cái gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, não bộ lại nghĩ đến chuyện khác, anh nói với Doãn Đình: “Có một số người bẩm sinh da mặt đã dày, không cần phải luyện tập thêm”.
“Sao cơ?” Doãn Đình không hiểu.
“Không phải cô muốn nghĩ ra một câu đáp trả hay sao?”
“Hả? Đúng! Đúng!” Doãn Đình lập tức trở nên hưng phấn, “Anh nói lại lần nữa đi”.
Cừu Chính Khanh than thầm, nói lại lần nữa cho cô nghe. Doãn Đình cười lớn: “Hay lắm, em lập tức gọi điện cho cô ấy. Anh không cần chần chừ nữa, nhanh chóng nhận lời đi. Cảm ơn anh, tạm biệt”. Còn chưa đợi Cừu Chính Khanh nói gì thì Doãn Đình đã cúp máy.
Cừu Chính Khanh hậm hực nhìn chiếc điện thoại, cái gì gọi là giả vờ chần chừ? Anh không có sở thích cũng như dự định chơi trò này. Hơn nữa người ta đâu có hẹn anh! Vả lại nhận lời hay không cũng là chuyện của anh, đâu cần cô chỉ đạo.
A! Đúng rồi!
Cừu Chính Khanh nhớ ra rồi. Bưởi! Thảo nào khi nãy nghe cô nói khó chịu anh chợt nhớ ra gì đó! Bưởi!
Mang số bưởi còn lại chuyển phát nhanh cho Doãn Đình chắc không quá đáng đâu nhỉ? Anh vừa giúp cô nghĩ ra một câu đáp trả đối thủ còn gì.
Cừu Chính Khanh khó khăn nuốt thêm hai múi bưởi, vừa nuốt vừa khó chịu.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Cừu Chính Khanh nhận được một tin nhắn của Doãn Đình, trong đó viết: “Đúng rồi, quên nói với anh, tuy con người luôn hướng đến chỗ cao hơn, nhưng em cảm thấy Vĩnh Khải cũng đã rất cao rồi, anh phải suy nghĩ thật thận trọng chuyện mình bị lôi kéo đó. Đương nhiên mỗi người đều có cách nghĩ riêng, em không can thiệp vào được, chỉ muốn nói cho anh biết là em đứng về phía Vũ Phi”.
Cừu Chính Khanh không biết nói gì, tiểu thư Doãn Đình à, thật ra thì cô đang muốn biểu đạt cái gì vậy?
Thật ra Cừu Chính Khanh rất hài lòng với hiện trạng bây giờ, Tần Văn Dịch đối xử với anh không tệ, đã ủng hộ anh rất nhiều và cho anh không gian để phát triển, về mặt lương bổng càng không bạc đãi anh, cũng biết Tần Văn Dịch đối với anh rất rộng rãi và tin tưởng, tất cả anh đều ghi nhớ trong lòng tuy anh cũng cảm thấy mình xứng đáng với giá đó. Vô số lần nhận được lời mời từ các công ty khác anh đều không hề suy nghĩ tới.
Ngày đó khi Tần Văn Dịch đến tìm anh, cũng không phải chỉ bàn một lần ssax thành công. Bọn họ đã gặp nhau mấy lần, trò chuyện không ít. Tần Văn Dịch không hề nói với Cừu Chính Khanh rằng sẽ cho anh điều kiện tốt thế nào, mà ông chỉ nói với anh về Vĩnh Khải, về ngành nghề của Vĩnh Khải, các điểm mạnh lẫn điểm yếu của Vĩnh Khải. Sau đó ông phân tích cho Cừu Chính Khanh thấy, với thành tích học tập của anh, kinh nghiệm làm việc, những công việc đã từng làm, danh tiếng tạo được, những tài nguyên có thể khai thác... ông lại mang Cừu Chính Khanh và Vĩnh Khải nối lại với nhau, Vĩnh Khải có thể cho anh những gì, anh có thể làm được gì cho Vĩnh Khải. Ông nói với Cừu Chính Khanh, Vĩnh Khải cần anh.
Cừu Chính Khanh vì vậy mà dao động. Vĩnh Khải cần anh.
Anh biết năng lực của bản thân, rất nhiều công ty đều cần đến những người như anh, nhưng anh lại cần một ông chủ như Tần Văn Dịch và một môi trường làm việc như Vĩnh Khải. Anh không hề hỏi mức lương bao nhiêu đã đồng ý. Sau đó Tần Văn Dịch hỏi, anh cảm thấy bản thân đáng giá bao nhiêu? Cừu Chính Khanh ra một con số rất cao, không có lấy một chút khiêm nhường.
Tần Văn Dịch cười nói: “Cậu đánh giá rất đúng bản thân mình. Nhưng trong lòng tôi cậu đáng giá hơn thế nhiều. Tôi cũng hy vọng cậu hiểu, cậu phải có được nhiều hơn cái cậu muốn, đây gọi là dã tâm. Người trẻ tuổi cần phải có dã tâm, nếu không trên dưới Vĩnh Khải nhiều nhân viên lâu năm, quản lí cấp cao như thế, cậu làm cách nào có thể trụ được vững?”. Cuối cùng Tần Văn Dịch tự mình định giá cao gấp một lần rưỡi cho anh.
Sau này sự thật đã chứng minh, tuổi trẻ chính là lợi thế mạnh nhất của Cừu Chính Khanh. Khi anh mới đến Vĩnh Khải, cũng vì tuổi còn trẻ nên phải nhận không ít sự hoài nghi cùng khiêu khích, cản trở và thái độ chống đối của một số người. Nhưng anh đều có thể giải quyết tất cả, sự khiêu chiến như thế làm anh rất hưng phấn, Tần Văn Dịch cũng không quản anh làm càng hài lòng. Ông trả thù lao cao như vậy cho anh không phải để anh vào công ty rồi lại quay sang cầu cứu ông. Cừu Chính Khanh hiểu rõ điều này nên càng thêm mạnh dạn. Sau đó anh đã thành công.
Một lãnh đạo xuất thân bình thường, không quyền không thế từ đâu xuất hiện, cuối cùng cũng có thể làm cho tất cả bài phục. Bây giờ những nguyên lão trong Hội đồng quản trị đối với anh cũng rất tôn trọng. Tần Văn Dịch lại càng không cần nói tới sự coi trọng và tín nhiệm của ông đối với Cừu Chính Khanh ai ai cũng biết. Thậm chí Tần Văn Dịch còn có ý để cho Tần Vũ Phi và Cừu Chính Khanh phát triển tình cảm, dù sao đứa con gái này cũng không quan tâm đến sự nghiệp, vừa hay Cừu Chính Khanh lại vô cùng thích hợp.
Nhưng Tần Vũ Phi lại không hề để ý đến Cừu Chính Khanh, Cừu Chính Khanh thì không cách nào chịu được thái độ làm việc nửa vời của Tần Vũ Phi.
Lúc đầu Cừu Chính Khanh cũng từng xem xét ý định này của Tần Văn Dịch, sau này ý nghĩ đó đã bị anh thẳng tay ném qua một bên. Còn chuyện nhảy qua công ty khác thì chỉ cần Vĩnh Khải vẫn là Vĩnh Khải đó, Tần Văn Dịch vẫn là Tần Văn Dịch hiện tại, vậy thì anh sẽ không bỏ đi. Không lí do gì vì cái lợi trước mặt mà bỏ qua cơ hội phát triển lâu dài, điểm này anh đã cân nhắc rất kỹ.
Hôm sau đi làm, Tần Vũ Phi đến tìm anh, nói là muốn mời anh bữa cơm.
Đương nhiên không phải là giữa cô và anh có chuyện gì, cũng không thể là vì lo lắng anh sẽ bị người khác lôi kéo rời đi. Vì thế phản ứng đầu tiên của Cừu Chính Khanh chính là: “Cô lại gây họa gì rồi?”.
“Tuy tôi không thông minh giỏi giang gì nhưng cũng không tới mức gây họa.”
“Được, vậy xin hỏi có việc gì cần tôi giúp đỡ sao?”.
Tần Vũ Phi tỏ vẻ bất cần: “Anh nghĩ quá nhiều rồi, có việc gì mà tôi không giải quyết được, cần gì anh giúp đỡ. Chẳng qua là cùng đồng nghiệp với nhau, thỉnh thoảng tôi cũng nên nịnh nọt anh một chút, cùng nhau trò chuyện, bồi dưỡng tình cảm, như vậy sẽ càng hiểu nhau để phối hợp công việc tốt hơn”.
Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Sao nghe có cảm giác sự việc lần này không phải chuyện tốt gì”. Nói thì nói vậy, cuối cùng Cừu Chính Khanh vẫn cùng Tần Vũ Phi đi ăn trưa.
Tần Vũ Phi nói đông nói tây, lại bàn luận chút chuyện công việc với anh, Cừu Chính Khanh càng thêm nghi ngờ. Ăn được một nửa, Tần Vũ Phi cuối cùng lên tiếng hỏi: “Cừu tổng, anh cảm thấy Cố Anh Kiệt là người thế nào?”.
“Rất tốt, tuổi trẻ có tài, làm việc thành thật, năng lực cũng rất khá.”
Tần Vũ Phi ngập ngừng một lúc rồi nói: “Ừm, thật ra tôi muốn nói, tôi và anh ấy đang yêu nhau”.
“Ồ.” Trong lòng Cừu Chính Khanh nghĩ, thì ra đây mới là trọng điểm. Sợi chỉ đỏ của Doãn Đình cho anh đã làm phép gì, không chỉ mang đến vận đào hoa, còn kéo luôn cả tin tức đào hoa của người khác. Chuyện yêu đương của đại tiểu thư nói cho anh biết để làm gì?
Tần Vũ Phi lại hỏi tiếp: “Tôi còn chưa dám nói cho bố mẹ tôi biết. Cũng không biết bố tôi nghĩ thế nào về anh ấy, nếu ông biết, không biết có phản đối chúng tôi không?”.
Cừu Chính Khanh nghĩ thầm, anh không phải bố mẹ cô thì làm sao mà biết được. Nhưng anh vẫn nên an ủi vài câu, sau đó nói: “Tần tổng cũng đánh giá khá cao cậu ba nhà họ Cố, trước mặt tôi cũng từng khen cậu ấy vài lần. Tôi nghĩ cô không cần phải lo lắng chuyện này”. Dừng một chút, anh nói tiếp: “Cô mời tôi ăn cơm chính là muốn dò hỏi cách nhìn của Tần tổng về cậu ba nhà họ Cố sao?”.
“Đương nhiên không phải rồi.” Tần Vũ Phi nói, “Thật ra, tôi muốn nói chuyện của Tiểu Đình”.
Doãn Đình? Cừu Chính Khanh đối với chuyện của Doãn Đình có hứng thú hơn chuyện tình cảm của Tần Vũ Phi với Cố Anh Kiệt, anh nhướng mày: “Cô ấy có chuyện gì?”.
“Là như thế này, tôi nghe nói lần trước Tiểu Đình có đến công ty tìm tôi, lúc đi ngang qua phòng họp nhìn thấy anh và Cố Anh Kiệt đang ngồi bên trong, cô ấy đã thuận miệng mời hai người đi ăn. Cố Anh Kiệt cảm thấy Tiểu Đình rất nhiệt tình với anh, vừa gặp đã mở miệng mời, thế nên anh ấy hiểu lầm Tiểu Đình có ý với anh. Tôi biết anh và Tiểu Đình lúc đó còn chưa quen biết, cô ấy mời anh ăn cơm như thế sẽ khiến anh hiểu lầm, vậy nên tôi mời anh đi ăn, nhân tiện giải thích một chút.”
“...” Cừu Chính Khanh sầm mặt. Anh hiểu lầm người nào cũng sẽ không hiểu lầm Doãn Đình có ý với anh. Cô gái bị Thần Vô Tâm ôm chặt kia... Thật ra lúc đó anh nghĩ Doãn Đình có ý với Cố Anh Kiệt, nhưng bây giờ đại tiểu thư đã nói rằng cô ấy đang yêu đương với Cố Anh Kiệt, anh không giải thích vẫn tốt hơn, kẻo lại gây thêm phiền phức cho cô ngốc Doãn Đình kia.
“Thật ra tôi hy vọng anh đừng hiểu lầm cô ấy có ý nghĩ quá phận nào với anh. Lần đo slaf vì tôi và Cố Anh Kiệt không ưa nhau, không muốn thấy anh ấy, thế nên Tiểu Đình mới qua giúp tôi dẫn hai người đi chỗ khác.” Cừu Chính Khanh không muốn nghe tiếp, nhưng Tần Vũ Phi thì vẫn chưa giải thích xong.
Cừu Chính Khanh nhanh chóng nắm được trọng điểm: “Cô đang nói lần đó rõ ràng cô đang ở trong công ty nhưng lại cố ý làm lơ chỉ thị của tôi, không chịu qua họp, còn tìm một người ngoài đến làm gián đoạn cuộc trò chuyện của tôi và khách hàng? Tần Vũ Phi, thái độ làm việc của cô ở đâu hả? Cô không chịu nghiêm túc một chút, đem chuyện cá nhân vào công việc là biểu hiện không chuyên nghiệp chút nào”.
“Dừng! Dừng!” Tần Vũ Phi kêu lên.
Cừu Chính Khanh không thèm để ý đến cô, anh đã lên lớp người khác thì sao có thể dễ dàng ngừng lại được. Anh tiếp tục nói một tràng, “Lần trước cũng may không phải cuộc họp quan trọng gì, nhưng cũng không nên làm như vậy”. Tần Vũ Phi liền tức giận, xụ mặt với anh.
Xụ mặt anh cũng không sợ. Cừu Chính Khanh nắm bắt cơ hội, đem những vấn đề trong thái độ việc của Tần Vũ Phi giảng dạy một hồi. Lúc về đến công ty, nhìn sắc mặt đó của Tần Vũ Phi... anh nghĩ nhất định cô đã hối hận khi mời anh ăn bữa cơm này.
Nhưng vì muốn giải thích một sự hiểu lầm có thể có giúp cho Doãn Đình mà cố ý mời anh ăn bữa cơm, có chút kì lạ. Lúc Doãn Đình nói chuyện với anh hình như chẳng hề kiêng dè gì, nếu sợ anh hiểu lầm thì sao lại còn tỏ vẻ vừa gặp đã là bạn bè thân thiết với anh? Còn tặng chỉ đỏ, tặng bưởi cho anh nữa.
Cừu Chính Khanh suy nghĩ nữa ngày vẫn không hiểu, cuối cùng rút ra kết luận: không nên suy đoán tâm tư phái nữ, làm vậy chỉ lãng phí thời gian. Dù sao cũng không liên quan gì đến anh.
Hôm đó Cừu Chính Khanh họp với Tần Văn Dịch, khi trở lại thấy vẻ mặt Tần Vũ Phi là lạ, như có chuyện muốn nói rồi lại thôi. Cừu Chính Khanh quyết định không hỏi thì tốt hơn, nếu có việc gì Tần Vũ Phi sẽ tự nói ra, anh không cần mất thời gian suy nghĩ, còn rất nhiều việc đang chờ anh xử lí.
Không ngờ khi sắp đến giờ tan ca chiều hôm sau, Tần Vũ Phi đột nhiên giận đùng đùng chạy đến chất vấn anh, có phải anh đã nói cho bố cô biết chuyện cô và Cố Anh Kiệt đang yêu nhau hay không.
Cừu Chính Khanh rất kinh ngạc: “Tần tổng biết rồi sao? Chuyện đó không phải tôi nói”.
Tần Vũ Phi cũng rất kinh ngạc: “Ý anh là anh với bố tôi hợp nửa ngày trời, không hề nhắc tới chuyện tôi và Cố Anh Kiệt chút nào sao?”.
“Đúng vậy.” Cừu Chính Khanh khó hiểu, “Đó là chuyện riêng của hai người, nếu như muốn để cho Tần tổng biết cũng nên để hai người tự nói, tôi là một người ngoài, sao phải nhắc đến chuyện này? Chuyện nhà các người tôi nhiều chuyện làm gì?”. Chuyện này là lẽ đương nhiên không phải sao? Không cần cảm ơn anh.
Nhưng Tần Vũ Phi lại không hề tỏ ý muốn cảm ơn anh, ngược lại càng giận hơn.
Anh chợt hiểu: “Chắc không phải là cô cố ý nói cho tôi biết chuyện này vì muốn tôi nói lại cho bố cô biết đáy chứ?”.
“Đương nhiên là không phải!” Tần Vũ Phi sầm mặt quay đầu bỏ đi.
Cừu Chính Khanh nghĩ thêm nửa ngày trời, vẫn không hiểu. Đại tiểu thư Tần Vũ Phi trước giờ không phải vẫn có phong cách thẳng thắn phóng khoáng sao? Từ lúc nào lại trở thành người vòng vo, do dự chần chừ thế kia rồi.
Nghĩ đến hai từ chần chừ này anh chợt nhớ đến Doãn Đình. Tin tức này của Tần Vũ Phi thật sự rất chấn động, không biết Doãn Đình đã biết chưa. Chắc là biết rồi, Tần Vũ Phi và cô trước nay có chuyện gì cũng nói cho nhau nghe kia mà. Đúng rồi, có khi nào Tần Vũ Phi sẽ oán giận nói anh không chịu giúp không?
Anh cũng không phải cố ý không giúp, anh thật sự không biết là cô ấy cần giúp đỡ mà. Cừu Chính Khanh suy nghĩ một lúc, thở dài một tiếng, phụ nữ đúng là phiền phức. Anh gọi điện qua văn phòng của Tần Vũ Phi, “Giám đốc Tần, nếu cô cần tôi giúp truyền tin này đến chỗ Tần Vũ Phi thì tôi vẫn có thể giúp cô”.
“Không cần!” Tần Vũ Phi tức giận đùng đùng cúp điện thoại.
Cừu Chính Khanh nhìn điện thoại trên tay, bình tĩnh đặt trả nó về chỗ cũ. Tốt quá rồi, không cần thì anh lại bớt được chút việc. Nhớ phải khen anh là thanh niên tốt nhiệt tình muốn giúp người, là cô tự nói không cần giúp thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc