Chương 80: Đây là ngọn lửa ta đốt cho người
Liêu Đình Nhạn nửa đêm đột nhiên giật mình ngồi dậy, nhìn bình hoa ở mép giường cắm một cành đào núi, duỗi tay lay tỉnh Tư Mã Tiêu bên cạnh, cao giọng hỏi: “Chàng đã nhớ ra ta, còn muốn ta biến thành rái cá cho chàng xem?! Còn làm bộ xà yêu đùa ta chơi?!”
Tư Mã Tiêu không mở mắt, ách giọng thở dài một tiếng. Kéo Liêu Đình Nhạn trở về ấn vào trên иgự¢, trấn an vỗ lưng nàng, chôn mặt ở đỉnh đầu nàng.
Tư Mã Tiêu: “Ngủ.”
Liêu Đình Nhạn điên cuồng lắc đầu, quăng tóc đầy mặt Tư Mã Tiêu, rốt cuộc nháo tỉnh hắn. hắn đành phải buông Liêu Đình Nhạn ra, mở mắt nằm trên giường, nhéo nhéo mũi, liếc xéo nàng một cái.
Liêu Đình Nhạn: A, nửa đêm lắc người tỉnh quả nhiên thực sảng a. Thấy chưa, không phải không báo, là thời điểm chưa tới.
Tư Mã Tiêu: “Nàng…… không bằng ngồi lên người ta lắc?”
Liêu Đình Nhạn phát ra một tiếng ghét bỏ “Ách —— ai muốn lăn giường!”
Tư Mã Tiêu ngồi dậy, “Được rồi, ta đây tới.” hắn đột nhiên nhào về phía Liêu Đình Nhạn, đè nàng lên giường, sau đó lăn một vòng.
Liêu Đình Nhạn: “!!” Chàng làm gì!
Lăn vài vòng dừng lại, Liêu Đình Nhạn thổi một chút tóc rơi trên mặt, cảm thấy Tư Mã Tiêu có phải đầu óc lại có bệnh hay không? Hơn nửa đêm lăn giường?
Liêu Đình Nhạn: “Xin hỏi, chàng đang làm cái gì?”
Tư Mã Tiêu: “Đương nhiên là lăn giường.”
Liêu Đình Nhạn nhớ tới sự kiện “sờ cá” xa xăm trước kia, sắc mặt tức khắc có chút dữ tợn, nàng dùng sức một cái, ôm eo Tư Mã Tiêu quay cuồng trở về, “Được, tới lăn a!”
Bên ngoài cung nhân gác đêm nghe thấy hơn tiếng động vào nửa đêm, trên mặt lộ ra thần sắc vi diệu, bệ hạ và Quý Phi…… Chậc chậc chậc, thật là kịch liệt a.
Hai người giống như chơi đùa lăn hai vòng, làm chăn đơn gối đầu trên giường lăn đầy đất, Liêu Đình Nhạn ᴆụng đầu vào khung giường, Tư Mã Tiêu duỗi tay che chắn một chút, làm trận trò chơi ấu trĩ này dừng lại, bàn tay hắn che đỉnh đầu Liêu Đình Nhạn, cúi đầu hôn lên mặt nàng, “Rồi, ngủ đi?”
Liêu Đình Nhạn: “……” Vừa rồi ta đang làm gì? Vì sao bây giờ mỗi lần tức giận, liền đột phát tính bị hắn lây bệnh sa điêu, người này có độc sao?
Nhìn biểu tình của nàng, Tư Mã Tiêu cười rộ lên, Liêu Đình Nhạn cảm giác иgự¢ hắn chấn động, cảm thấy ngứa mũi, ghé vào иgự¢ hắn cọ một chút.
Cọ xong phát hiện Tư Mã Tiêu có biểu tình không đúng lắm. Ngón tay hắn leo lên vạt áo nàng kéo ra, cọ cọ trên cổ nàng, “Được rồi, chờ lát nữa ngủ tiếp.”
Sau đó hai người lăn giường với một ý nghĩa khác. Khác với vừa rồi đá gối đá chăn nháo lung tung, lần này an tĩnh lại triền miên. Liêu Đình Nhạn ngay lúc này hoài nghi Tư Mã Tiêu từ trước có phải thật sự là xà yêu hay không, dây dưa tinh mịn không tiếng động như thế làm người ta run rẩy hít thở không thông.
“Tê ——” nàng hít một hơi, nắm chặt bả vai Tư Mã Tiêu, bên tai nghe được tiếng Tư Mã Tiêu hơi hơi thở dốc và tiếng cười.
“Ta nhớ ra cùng với ta muốn nhìn rái cá thì có quan hệ gì?”
Liêu Đình Nhạn: “……” Niết ௱ôЛƓ hắn!
……
Về sau Liêu Đình Nhạn lại truy vấn hắn nhớ được bao nhiêu, Tư Mã Tiêu chỉ nói: “Nên nhớ đều nhớ ra.”
Liêu Đình Nhạn không hỏi lại cái này, chỉ đi theo hắn giống như cái bóng, Tư Mã Tiêu đi nơi nào, nàng liền đi nơi đó. Tư Mã Tiêu ngẫu nhiên sẽ cố ý một mình đi ra ngoài, sau đó thảnh thơi mà nhìn nàng vội vàng tới tìm.
Liêu Đình Nhạn: “Tổ tông! Đừng cách xa ta quá!”
Nàng mỗi lần nhìn Tư Mã Tiêu có vẻ mặt “thật không có biện pháp với nàng, tiểu yêu tinh dính người này”, liền có cảm giác khó chịu như là dì cả tới, nhịn không được lớn tiếng bức bức với hắn: “Tổ tông! Chàng có chút tự giác được không!”
Tư Mã Tiêu ngoài ý muốn thực thích nhìn nàng biến thành cá muối táo bạo, nhìn đủ rồi mới hỏi: “Tự giác cái gì?”
Liêu Đình Nhạn quả thực bị hắn chọc tức đến bay lên, xụ mặt bước nhanh tới, nàng vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Tư Mã Tiêu đã giơ một tay bế nàng lên, cái loại ôm đùi nâng lên làm Liêu Đình Nhạn thiếu chút nữa bị hắn ôm đến ngã lộn ngược. Nàng đổ về phía trước ghé vào trên người Tư Mã Tiêu, bị hắn ôm lên thềm đá vẫn tích một tầng tuyết thật dày.
Chỉ táo bạo ba giây liền khôi phục nguyên dạng, Liêu Đình Nhạn ôm vai hắn, “một chút chàng cũng không sợ sao.”
Vẫn là con đường phía trước kia, Tư Mã Tiêu ôm nàng đi lên trên, bước chân không nhanh không chậm: “Có cái gì mà sợ.”
Liêu Đình Nhạn trầm mặc thật lâu, phảng phất như lầm bầm lầu bầu nói: “Ban đầu, chàng bị nhốt ở Canh Thần Tiên Phủ, sau đó chàng có thể thoát vây, chỉ sợ trả giá không nhỏ, khi đó ta còn không hiểu, nhưng sau đó liền suy nghĩ cẩn thận.”
“Chúng ta lần đó thoát khỏi Canh Thần Tiên Phủ, thiếu chút nữa chàng đã ૮ɦếƭ, ăn xong một viên đan hoàn đó, hiệu quả thật tốt quá, hiện tại ngẫm lại chữa khỏi hoàn toàn tổn thương của chàng như vậy, chỉ sợ là có trả giá, đó là trả giá cái gì?”
“Về sau, chàng cơ hồ Gi*t hết tộc Sư thị còn có nhiều tu sĩ đứng đầu Canh Thần Tiên Phủ như vậy, muốn Gi*t bọn họ, chàng lại phải hy sinh cái gì? Linh hỏa của chàng có phải chính là từ lúc ấy bắt đầu mất khống chế không? Ở Ma Vực mấy năm, đều nói chàng thích Gi*t chóc, thường xuyên vô duyên vô cớ đốt người thành tro, là bởi vì lúc ấy chàng đã không thể khống chế có phải không?”
hắn người này, chính là đau đến muốn ૮ɦếƭ, bị thương sắp ૮ɦếƭ, cũng không muốn làm người ta nhìn ra một chút, chỉ muốn bày ra bộ dáng nắm chắc thắng lợi.
“Chàng từng nói với ta, chàng nói trời muốn tộc Tư Mã vong, chàng chính là người cuối cùng, cho nên chàng nhất định sẽ ૮ɦếƭ.”
hắn từng giãy giụa, cuối cùng lựa chọn đem sinh mệnh cho nàng. Tự mình hy sinh cơ hồ không nghĩ ngợi.
“Chàng vốn dĩ hẳn là đã ૮ɦếƭ, là ta, là ta cưỡng bách kéo thần hồn chàng lại, khổ cho chàng vốn dĩ hẳn là từ mười bảy năm trước đã ngừng nghỉ……”
Nếu như vậy, hắn sẽ không trở thành bệ hạ hiện tại này, sẽ không có một quốc gia vỡ nát như vậy, sẽ không gặp tai nạn trời giáng không ngừng nghỉ đó. Nếu chỉ như vậy, nàng có thể che chở hắn, nhưng để hắn lại lần nữa đi lên con đường tu tiên, Tư Mã Tiêu đã không có linh hỏa và một thân huyết mạch Tư Mã, hắn còn có thể đối kháng một vùng thiên địa này sao?
Nàng có thể bảo hộ được hắn lúc “trời phạt” sao? Nếu không bảo hộ được hắn, nàng sao có thể nhìn hắn đau khổ giãy giụa ở thế gian này.
“Tư Mã Tiêu…… Ta thực vô dụng, dù chàng trăm phương nghìn kế để lại linh hỏa cho ta, ta cũng không lợi hại như chàng, ta sợ ta không bảo hộ được chàng. Nếu ta mạnh mẽ giữ chàng lại, để rồi chàng lại thống khổ ૮ɦếƭ đi một lần, ta đây vì sao còn cầu hiếu thắng?” Cho nên, chỉ có vài thập niên bình an hỉ nhạc thế này, không thể sao?
Nàng càng nói thanh âm càng thấp.
Tư Mã Tiêu ôm nàng đi lên thềm đá, đột nhiên cười ra tiếng.
Liêu Đình Nhạn: “……” Chàng xem không khí bi tình này, loại thời điểm này chàng có thể đừng cười sao? Chàng tôn trọng một chút lòng ta thống khổ được sao?
Tư Mã Tiêu: “Nàng sai lầm một chuyện.”
Liêu Đình Nhạn: “Cái gì?”
Tư Mã Tiêu: “Nếu ta quyết định chủ ý hôi phi yên diệt, nàng không có khả năng ‘cường lưu’ thần hồn ta.”
Liêu Đình Nhạn sửng sốt xong, bỗng nhiên phản ứng lại, ngửa ra sau, không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm mặt Tư Mã Tiêu, “Chàng……”
trên mặt Tư Mã Tiêu lộ ra cái cười nàng rất quen thuộc, chính là mười bảy năm trước, hắn ở trước mặt nàng bốc cháy lên, trên mặt cũng là cái cười đó, mang theo hiểu rõ hết thảy, mang theo sớm có đoán trước.
Nhưng hiện tại nàng mới xem như hiểu.
“Đó là ta cho nàng lựa chọn. Nếu nàng tình nguyện thừa nhận thống khổ cũng muốn ta lưu lại, ta sẽ lưu lại, nếu nàng không yêu ta như vậy, ta cũng nguyện ý dùng thần hồn làm một lần đèn dẫn cho nàng.” Tư Mã Tiêu thực tùy ý nói: “Tóm lại đã cho nàng, nàng nguyện ý thế nào, là có thể như vậy.”
“hiện tại cũng là như thế.”
Liêu Đình Nhạn nhớ tới tình cảnh lúc trước mình tách thần hồn Tư Mã Tiêu từ trong linh hỏa, xác thật so với nàng tưởng tượng còn dễ dàng hơn.
Đột nhiên nàng hận đến ngứa răng, cúi đầu cắn một ngụm lên vai Tư Mã Tiêu, lần đầu tiên nàng dùng sức như vậy, trong miệng thực nhanh nếm được mùi tanh. Tư Mã Tiêu lại hừ cũng không hừ một tiếng, thậm chí còn cười ha hả.
“Nàng xem, nàng muốn ta lưu lại, muốn ta bồi nàng thật lâu, ta đều có thể làm được. Hơn nữa, kỳ thật ta cũng không cần nàng bảo hộ.”
Khi nói chuyện, hắn đã đi tới dã đình trong núi.
Tư Mã Tiêu nghiêng đầu, vỗ đầu Liêu Đình Nhạn một phen, “Được rồi, buông miệng.”
hắn đặt Liêu Đình Nhạn ở dưới tàng cây đào núi, đỡ nhánh cây, khom lưng hôn môi nàng dính đầy máu. “thật hung dữ, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng hung như vậy.”
Liêu Đình Nhạn dựa vào thân cây đào núi, bị hôn ngẩng đầu lên, nàng thấy đôi mắt Tư Mã Tiêu đen nhánh, phảng phất nhảy lên ngọn lửa, còn thấy trên đỉnh đầu bọn họ cái cây như có gió xuân thổi qua, tuyết trắng hòa tan, trên cành khô tràn ra vô số đóa hoa đào hồng nhạt.
Nàng nghe thấy tiếng sấm. Bắt lấy vạt áo Tư Mã Tiêu túm thật chặt.
Tư Mã Tiêu cầm tay nàng, ngẩng đầu, môi đỏ cong lên, “Nàng ở đây nhìn ta độ trận lôi kiếp này.”
hắn muốn độ lôi kiếp? Vì sao nàng không thể nhìn ra hắn tới lúc độ lôi kiếp?
Có cái gì che lấp cảm giác của nàng, thậm chí che khuất thiên cơ?!
Liêu Đình Nhạn thấy hắn đứng dậy lui về phía sau, suýt nữa đuổi theo, lại bị Tư Mã Tiêu dùng một tay ấn trở về.
“An tĩnh nhìn.”
hắn nghiêng người đứng ở kia, ngửa đầu nhìn trời. Trước mắt Liêu Đình Nhạn hoảng hốt một cái, giống như thấy lại lúc trước ở Tam Thánh sơn, sư tổ đứng ở tháp cao đối địch với một đám tu sĩ Canh Thần Tiên Phủ bên ngoài.
Liêu Đình Nhạn đồng tử bỗng nhiên co lại, bởi vì trong tay Tư Mã Tiêu xuất hiện một ngọn lửa. không phải ngọn màu đỏ trước kia, mà là vô sắc, chỉ có thể nhìn ra một chút màu lam ở bên rìa, ngọn lửa này rất nhỏ, nhưng nó vừa xuất hiện, nhiệt độ chung quanh nháy mắt tăng cao, một mảnh núi rừng này lấy một chỗ dã đình sụp xuống làm trung tâm, tuyết đọng nhanh chóng tan ra, phảng phất thật nhanh, trên mặt đất mọc ra cỏ xanh như nhung, chung quanh cây cối cũng bắt đầu xanh tươi.
Đây là…… linh hỏa? Vì sao hắn còn linh hỏa, lại vì sao là màu sắc này?
Liêu Đình Nhạn đầy bụng nghi vấn, Tư Mã Tiêu nhìn về phía nàng, nói: “Đây là lửa nàng đốt cho ta.”
Đây là lúc trước Tộc Sư thị dùng huyết nhục tộc Phụng Sơn đào tạo ra một ngọn linh hỏa mới, cũng là thứ bị hắn dung hợp vào, làm cho thân thể hắn lúc trước nhanh chóng hỏng mất. Bất quá hiện tại, trải qua linh hỏa dung hợp, lại có huyết nhục một Tư Mã thị cuối cùng luyện hóa, hiện giờ bị ngọn linh hỏa trên người Liêu Đình Nhạn kia dẫn châm, đã biến thành một linh hỏa hoàn toàn mới, có thể không ngừng sinh trưởng.
—— đây là kết quả tốt nhất lúc trước hắn đã tính toán. hắn đánh cuộc thắng.
Từng tiếng sấm rơi xuống, lại lần lượt không cam lòng tan đi. Linh hỏa trong tay Tư Mã Tiêu trở về thân thể, vừa rồi linh khí tràn đầy thân thể hắn, dung hợp vào linh hỏa xong, hơi thở hắn lại lần nữa trở nên thuần túy, phảng phất như phàm nhân, Liêu Đình Nhạn cũng không nhìn ra khác thường.
hắn phẩy tay áo một cái, phất đi bụi bậm trên người, đi đến trước người Liêu Đình Nhạn, vươn tay cho nàng, “đi thôi, trở về.”
Liêu Đình Nhạn mờ mịt nhìn hắn.
Tư Mã Tiêu lắc lắc cành hoa, chấn động rớt xuống đầy người nàng.
Liêu Đình Nhạn hoàn hồn, hỏi hắn: “Có phải chàng còn có thể bồi ta thật lâu không?”
Tư Mã Tiêu: “Nàng muốn bao lâu thì có bấy lâu.”
Liêu Đình Nhạn: “Vậy, ta cũng không cần sợ hãi?”
Tư Mã Tiêu: “Ta đã sớm nói với nàng không cần sợ.”
Liêu Đình Nhạn: “Cho nên cái gì chàng cũng không giải thích, cố ý nhìn ta vì chàng vội đến xoay quanh?”
Tư Mã Tiêu: “…… không có.”
Liêu Đình Nhạn hiểu ra, “Nhiều lời vô ích, cẩu tặc nhận lấy cái ૮ɦếƭ! Xem chiêu!”
Nàng nhảy dựng lên, Tư Mã Tiêu nghiêng người tránh thoát, giữ chặt cổ tay nàng đặt ở bên môi hôn một cái, “Vì sao lại tức giận.”
Liêu Đình Nhạn không chút do dự kéo tóc hắn một phen, “Hôm nay ta phải nói cho chàng, chuyện gì cũng lừa gạt lão bà, một ngày nào đó sẽ gặp bạo lực gia đình! Chàng thật cho rằng ta sẽ không đánh chàng phải không?! A!”
không thừa dịp hiện tại hắn còn chưa khôi phục thực lực đỉnh cấp mà đánh hắn một trận, ngày sau càng không đánh nổi.
Tư Mã Tiêu: “Tê ——”
Bệ hạ bị ấn ở trên cây đánh, cả một cây đào núi bị hai người lay động rụng hết hoa.
Tư Mã Tiêu để nàng không đầu không đuôi ấn ở trên cây, vừa định xoay người bắt lấy tay nàng, liền nghe thấy nàng vừa đá chân hắn vừa khóc lớn, tức khắc đau đầu mà bò về.
Thôi, để nàng đá đủ rồi lại nói, dù sao cũng không quá đau. Tư Mã Tiêu, một lão cẩu bức có thể vì Liêu Đình Nhạn đi tìm ૮ɦếƭ, lại tuyệt không hiểu giờ phút này vì sao nàng khóc lớn.