Chương 60: Song tu không bằng cắn thuốc
Sư Nhạn nằm ở trên giường phía trước cửa sổ, nhìn kiến trúc ngoài cửa sổ một mảnh trắng xóa. Trắng che trời lấp đất, nếu có thể sơn chút màu lam, chính là phong cách Địa Trung Hải, có lẽ còn có thể giả mạo một chút thị trấn nhỏ trắng xanh nổi tiếng [Editor: Santorini, Hy Lạp]. Làm một du dân mất việc thất nghiệp, vậy hiện tại nàng thể có được cảm giác nghỉ phép càng thêm nồng hậu.
Nàng không bờ bến suy nghĩ chút lung tung rối loạn, hưởng thụ cuộc sống cái gì cũng không làm, chỉ nằm tiêu xài thời gian xa xỉ.
không trung nơi xa bỗng nhiên xuất hiện một chút màu đen, màu đen này càng bay càng gần, cuối cùng dừng ở trên cửa sổ khắc hoa mộc lan.
Là một con chim nhỏ màu đen tinh xảo, chỉ lớn bằng bàn tay, hai mắt như hạt đậu nhìn chằm chằm Sư Nhạn, như là đang ngắm kỹ nàng, Sư Nhạn cùng với con chim này nhìn nhau trong chốc lát, hoài nghi mình nhìn ra hơi thở trí tuệ trong mắt con chim.
Nàng từ bàn nhỏ bên cạnh lấy ra một mâm hạt dưa, thứ này ở Ma Vực kỳ thật không gọi là hạt dưa, nhưng Sư Nhạn cảm thấy hương vị rất giống, sau đó nghe ‘ma chủ phu nhân’ gọi thứ này là hạt dưa, từ đó ở Đông thành sửa tên, trực tiếp gọi đó là hạt dưa.
Sư Nhạn bóc hai hạt dưa cho chim ăn, cái mỏ đen của con chim mổ lên khung cửa khắc hoa mộc lan, phát ra tiếng cạch cạch. Nó ăn xong hai hạt dưa, Sư Nhạn lại định sờ đầu nó, nó liền bất động cho sờ.
Sư Nhạn bóc một ít hạt dưa, cho chim ăn trong chốc lát. Hình như là ảo giác, nàng cảm thấy con chim này ăn một ít hạt dưa, thân mình đã mượt mà không ít. Từ phía sau nàng bỗng nhiên vươn ra một cái tay tái nhợt, cái tay tóm con chim tròn vo lôi đi.
Sư Nhạn quay đầu, nhìn thấy Tư Mã Tiêu Ϧóþ mỏ con chim đen. Sau đó con chim ở trong tay hắn hóa thành một đám hắc khí, lại biến thành một trang giấy màu đen. trên mặt giấy còn có một đống nhân hạt dưa, không khác gì vừa rồi lúc con chim ăn vào.
Sư Nhạn mơ hồ nhìn thấy trên mặt giấy bị hạt dưa che khuất viết hai hàng chữ.
Sư Nhạn: “……” Nguyên lai là bồ câu đưa thư?
Tư Mã Tiêu quét đống hạt dưa vào lòng bàn tay, mở ra đặt ở trước mặt Sư Nhạn, một tay khác cầm tờ giấy xem, nói: “Ma âm điểu, dùng để truyền tin, còn có thể vận chuyển một ít đồ vật nhẹ.”
Vừa rồi nó nghe lời là bởi vì ở trên người Sư Nhạn cảm giác được hơi thở của hắn, mổ hạt dưa là bởi vì nó cho rằng đó là ‘tin’ muốn nó đưa.
Sư Nhạn yên lặng ăn đống hạt dưa còn nguyên nhân. Thầm nghĩ chim này thật lợi hại, lấy tu vi của nàng, cũng không nhìn ra kỳ thật cũng không phải là chim.
Tư Mã Tiêu xem xong tin tức, gấp tờ giấy viết thư màu đen hai lần, không biết thế nào lại biến nó thành hắc điểu, đặt trong lòng bàn tay Sư Nhạn.
“Thích? Cầm đi chơi đi.”
Sư Nhạn sờ sờ lông chim hắc điểu bóng loáng trong tay, nhéo nhéo cái bụng tròn xoe, cảm thấy xúc cảm này có chút mỹ diệu, đáng tiếc không phải chim thật.
“Buổi chiều mang nàng đi gặp một người.” Tư Mã Tiêu ngồi ở một bên nhìn nàng chơi trong chốc lát mới nói như vậy.
“Ak.” Sư Nhạn phi thường thành thật, thái độ giống như ở trước mặt Sư Thiên Lũ.
Tư Mã Tiêu đứng dậy đi rồi. Nhưng Sư Nhạn biết hắn không đi xa, hình như chỉ ở chung quanh chỗ nào đó nhìn nàng, cho nên nàng thật sự cảm thấy hắn giống mèo, thói quen âm thầm quan sát cũng giống. Bất quá Tư Mã Tiêu che dấu hơi thở rất giỏi, Sư Nhạn cũng không biết mình làm thế nào có thể chuẩn xác cảm giác được hắn ở gần bên cạnh.
Nàng coi như không phát hiện, còn con chim nhỏ ngoan ngoãn, chờ nó tới thời gian sẽ tự động tan thành một mảnh bụi mù.
Sau đó không đến chốc lát, ngoài cửa sổ một đám hắc điểu bay qua, đàn hắc điểu này ở trong một mảnh thế giới màu trắng có vẻ dị thường bắt mắt, hơn nữa chúng nó đều như có mục đích, vòng quanh một tầng bay một vòng rồi dừng ở trước cửa sổ lớn Sư Nhạn mở ra, cơ hồ đậu đầy một khung cửa khắc hoa mộc lan bên ngoài.
Bộ dáng không khác bồ câu, tiếng kêu ku ku ku, chỉ là màu sắc bất đồng. Lúc này Sư Nhạn cẩn thận quan sát, xác định đây là một đám chim thật. nói thật nàng ở chỗ này nằm mấy ngày cũng chưa thấy một con chim nào dám tới gần cấm cung của Tư Mã Tiêu, hiện tại đàn chim đột nhiên xuất hiện, phỏng chừng cũng không phải là tự bay tới.
Phỏng chừng là đại lão thấy nàng muốn cho chim ăn, liền xua một đám tới cho nàng chơi, phương diện này vị đại lão Ma Vực này thật sự có cẩn thận hoàn toàn bất đồng với thanh danh thân phận. Đường đường là ma chủ, chu đáo như vậy sao?
Sư Nhạn nghĩ không sai, ở phía dưới cấm cung, một ma tướng có thể sử dụng ma vật và mãnh thú, mặt vô biểu tình triệu hoán loài chim vô hại lại đáng yêu ở phụ cận tới đây. Nàng, trước nay triệu hoán đều là loại thú hung tàn ăn thịt người, nàng cũng chỉ thích triệu loại nào hung tàn, hiện giờ là lần đầu tiên trong đời này triệu hoán loại vật nhỏ, thật là cảm giác toàn thân đều không dễ chịu.
Nhưng mà không có cách nào, ma chủ có lệnh, chỉ có thể con mẹ nó đi làm.
Sư Nhạn cho chim ăn một buổi sáng, tới buổi chiều, nàng nhìn thấy một đám người đưa thứ gì vào cấm cung, tiếp theo Tư Mã Tiêu tới dắt nàng đi gặp người.
Người là người quen, cô cô Sư Thiên Độ lúc trước nàng từng gặp một lần.
Vị cô cô này bị chế trụ, động không thể động, trên người mang vết thương, hung hăng trừng các nàng.
Chân thật cầm tù: Nhốt ở trong không gian nhỏ, không có tự do thân thể, không ăn không uống, bị đánh thực thảm, giống Sư Thiên Độ. Giả dối cầm tù: Muốn đi chỗ nào là có thể đi, muốn ăn gì là có thể ăn, còn có người trăm phương nghìn kế làm nàng vui vẻ, giống Sư Nhạn.
Sư Thiên Độ không thể nói, nhưng bà ta muốn nói đều ở trong ánh mắt, Sư Nhạn nhìn ra bên trong viết hai chữ đại đại phản đồ. Sư Nhạn nhìn cô cô tình cảm plastic này, do dự nhìn Tư Mã Tiêu bên cạnh. Tuy rằng nàng không nói chuyện, nhưng Tư Mã Tiêu giống như bị chọc giận, hắn nổi giận liền rơi trên người Sư Thiên Độ.
Giữa trán Sư Thiên Độ bị Tư Mã Tiêu hung hăng vồ một trảo, hiện ra một chút vầng sáng mờ mịt giãy giụa, Sư Nhạn cả kinh, hoài nghi đây là hồn phách người, nàng tới thế giới này đã nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên thấy hồn phách chân thật trảo ra từ nhân thể, có chút bị ấn tượng khắc sâu từ lâu.
Tư Mã Tiêu bắt lấy tay nàng, nắm một cái ấn vào vầng sáng vặn vẹo kia.
Sư Nhạn trong đầu nghĩ đến mấy chữ ‘lục soát hồn’, liền cảm giác thị giác nháy mắt có biến hóa, rất nhiều hình ảnh xuất hiện giống đèn kéo quân, ngay sau đó lại như bị người ta kích thích mà nhanh chóng biến mất, thực nhanh ngừng ở một đoạn hình ảnh. Sư Nhạn phát hiện đoạn hình ảnh này, có chính mình.
Hình như là ở trong cung điện nào đó, bên ngoài có vườn hoa, trong phòng cũng tráng lệ huy hoàng, một ít người vây quanh nàng, như muốn bắt nàng, cuối cùng xác thật nàng bị bắt, còn là Sư Thiên Độ động tay.
Bọn họ nói nàng là một nữ nhân không có tác dụng, lại nói nàng được Tư Mã Tiêu bảo hộ một đường mang về, khẳng định có thể uy Hi*p Tư Mã Tiêu, nhẹ nhàng mang nàng đi, đưa tới một địa phương gọi là Thái Huyền phong. Rất nhiều người chuyển động ở trước mắt nàng, nàng còn thấy huynh trưởng Sư Chân Tự thường xuyên cho nàng tiền tiêu vặt, hắn phụng mệnh trông coi nàng.
Bọn họ đều gọi nàng là Liêu Đình Nhạn, mà không phải Sư Nhạn.
Hình ảnh lại chuyển, Sư Nhạn nhìn thấy Sư Thiên Độ đi vào một chỗ kỳ quái, nhìn thấy lão cha Sư Thiên Lũ đang đánh nhau với Tư Mã Tiêu, nhưng rõ ràng ông ta đánh không lại, bị ép liên tục lui về phía sau, nơi nơi đều là lửa, hỏa tương phun trào che trời lấp đất.
Tư Mã Tiêu không hề cố kỵ mà trào phúng, lại bị một câu của Sư Thiên Độ bức cho thay đổi sắc mặt.
“Nữ nhân bên cạnh ngươi kia, cũng ở trên Thái Huyền phong, chúng ta ૮ɦếƭ, nàng cũng phải cùng ૮ɦếƭ theo!”
Tiếng cười của Sư Thiên Độ giống như thế giới tận thế, nổ mạnh cùng hỏa tương trong đất khô cằn trước mắt, làm người ta có chút loá mắt.
Sư Nhạn cảm giác trước mắt tối sầm, rồi khôi phục thanh tỉnh, cũng đã được Tư Mã Tiêu ôm ở trong иgự¢, đầu dựa vào trước иgự¢ hắn.
“Tu vi bà ta cao hơn nàng, ta mang nàng đi lục soát hồn, nàng cũng chỉ có thể thừa nhận hình ảnh ngắn ngủi.” Tư Mã Tiêu ngón tay lạnh lẽo ấn ở huyệt Thái Dương nàng, vững vàng nâng đầu nàng. không biết hắn làm gì, Sư Nhạn cảm thấy mình lập tức tốt hơn rất nhiều, cảm giác đau đầu cũng dần dần biến mất.
Nàng từ trong lòng иgự¢ Tư Mã Tiêu nhìn ra, thấy ánh mắt Sư Thiên Độ vẩn ᴆục, nước miếng giàn giụa, tựa hồ đã không còn thần trí.
Lục soát hồn là một thuật bá đạo, nếu không phải người thi thuật so với người bị thi thuật có tu vi cao hơn rất nhiều, là không thể thành công, hơi không lưu ý còn có khả năng bị phản phệ, kẻ bị lục soát hồn, nhẹ thì ngu dại, nặng thì hồn phi phách tán. Chính Sư Nhạn còn chưa từng nghe nói có thể mang theo người khác cùng lục soát hồn, loại thao tác cao cấp này không khỏi quá nghịch thiên!
“hiện giờ tin tưởng ta?” Tư Mã Tiêu hỏi nàng.
Sư Nhạn gật đầu: “Ta tin tưởng ta là Liêu Đình Nhạn.”
Trong lòng nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, má ơi còn may lão cha Sư Thiên Lũ táo bạo cùng sinh sống nhiều năm không phải cha ruột. Nghĩ như vậy nguyên lai Liêu Đình Nhạn đó cũng không phải quá đáng thương, tốt xấu gì cha ruột không phải cái loại người muốn cho nàng làm pháo hôi, không ngừng giáo huấn nàng cừu hận.
Tư Mã Tiêu nhìn nàng nửa ngày, nhìn đến mức Sư Nhạn cảm thấy sau lưng mình dựng cả lông. Bọn họ rời khỏi nơi này, đi trên hành lang dài của cấm cung, Tư Mã Tiêu ngẫu nhiên dùng ánh mắt như suy tư gì nhìn nàng: “Nàng hình như vẫn không tin mình là Liêu Đình Nhạn.”
Liêu Đình Nhạn chính sắc: “không có, ta thật sự tin tưởng mình là Liêu Đình Nhạn.” Xem xem, nàng còn tự sửa lại tên.
Tư Mã Tiêu đột nhiên nở nụ cười: “Nàng đương nhiên là Liêu Đình Nhạn, nhưng hiện tại ta bắt đầu hoài nghi, Liêu Đình Nhạn không phải nàng.”
Liêu Đình Nhạn cảm thấy mình hẳn là nghe không hiểu.
Tư Mã Tiêu: “Bắt đầu từ khi ta gặp được nàng, nàng chính là cái dạng này, mặc kệ tên gọi là gì, ta đều sẽ không sai nhận.” hắn lại đột nhiên thở dài, “Ta sẽ không nhận sai, bởi vì ta thông minh, mà nàng nhận sai, ta cũng không kỳ quái.”
Liêu Đình Nhạn: “……”? Mẹ ngươi? Ngươi nói thêm câu nữa ta liền không thèm làm Liêu Đình Nhạn này.
Tư Mã Tiêu: “Nàng biết vì cái gì ta sẽ không nhận sai sao?”
Liêu Đình Nhạn giả cười: “Vì cái gì?”
Tư Mã Tiêu coi như không nghe thấy nàng ở trong lòng đang mắng mình, một ngón tay gõ lên trán nàng, thần thái phi thường đương nhiên mà ngạo nghễ: “Bởi vì chúng ta là đạo lữ, phần ấn ký này ở thần hồn nàng. Nàng cho rằng ta là ai, chẳng lẽ đến thần hồn còn nhận sai, dù hiện giờ nàng ở trong thân hình khác, ta cũng có thể nhận ra nàng.”
Liêu Đình Nhạn sửng sốt, trong lòng có chút luống cuống. Cái gì, hồn phách? Thân thể không phải của nàng, nhưng hồn phách là của nàng không sai, đại lão nói vậy có ý tứ gì?
Tư Mã Tiêu nghe ở trong lòng nàng hô to ổn định không cần hoảng hốt, cười đến càng thêm ý vị thâm trường, “Nàng cảm thấy vì cái gì nàng không có ác ý với ta? Nàng hẳn là có thể cảm giác được, trong ý thức nàng ỷ lại ta, thân cận ta, dù lúc trước còn không biết chân tướng, tiềm thức của nàng cũng càng nguyện ý tin tưởng ta. Bởi vì tư duy của nàng còn nở đóa hoa thuộc về ta.”
Tư Mã Tiêu cảm thấy bộ dáng hiện tại của nàng có chút giống như lúc biến thành rái cá, bị người ta đột nhiên đè gáy, thần vận cứng đờ.
Cơ sở thao tác về tư duy, thần hồn này đó, Liêu Đình Nhạn vẫn biết. Bởi vì biết, nàng mới bắt đầu cảm thấy không ổn. Có phải nàng quá chắc hẳn phải vậy mà cứng rắn rơi vào chuyện cẩu huyết thế thân mất trí nhớ? Loại thế giới huyền huyễn này, hồn phách so với thân thể càng cao cấp, đại lão này vừa mới còn suýt thì tay không túm hồn phách từ trong thân thể người ta ra. Xem qua một màn này, nàng không chút nghi ngờ đại lão cũng có thể túm hồn phách mình ra khỏi thân thể.
Đại lão như vậy, sẽ không phát hiện ra bạn gái mình đổi tim?
không được, không thể lại suy nghĩ nữa, còn nghĩ liền phải thoát đơn.
Tư Mã Tiêu cười lau mồ hôi trên trán cho nàng, dường như vô tình đặt ngón tay ở trên cổ nàng, hỏi nàng: “Có phải thực hoảng hốt hay không?”
Liêu Đình Nhạn giả cười đều cười không nổi, nàng xác thật cảm thấy có chút hoảng, mấy ngày này nàng có bao nhiêu đúng lý hợp tình mà ở trong lòng lớn tiếng bức bức ‘ Liêu Đình Nhạn và Trâu Nhạn ta có cái quan hệ gì ’, hiện tại càng có bấy nhiêu hoảng.
Nàng đột nhiên cảm giác mấy ngày nay ăn ngon uống tốt ngủ say, là Tư Mã Tiêu nhìn nàng thân hãm địch doanh không dễ dàng, cho nên riêng đưa ra để nàng nghỉ ngơi tử tế, hiện nàng nghỉ ngơi tốt, hắn liền bắt đầu một lần tính sổ.
Tư Mã Tiêu: “Mấy ngày này nàng nghỉ ngơi tốt, có chuyện xác thật hẳn nên giải quyết.”
Liêu Đình Nhạn trong lòng cả kinh, nghĩ thầm quả nhiên!
Tư Mã Tiêu ghé sát vào nàng, ấn hai vai nàng, ở bên tai nàng trầm giọng nói: “Thay nàng khôi phục tu vi.”
Liêu Đình Nhạn: “……” Ngữ khí ái muội như vậy, ta nghĩ tới chuyện không quá hài hòa như là song tu gì đó. Vốn dĩ dựa theo phương pháp cơ bản, chữa thương phổ biến dựa vào song tu, đây là câu chuyện tình yêu tiêu xứng ở thế giới huyền huyễn!
Nhưng nàng còn chưa chuẩn bị tốt, triết học chung cực ‘ta là ai?’ còn chưa biết rõ ràng! Trong não Liêu Đình Nhạn là trận gió lốc một đám hình ảnh hai người Tʀầռ tʀʊồռɢ trong bụi hoa, song chưởng tương tiếp chữa thương. Lúc lấy lại tinh thần đã phát hiện Tư Mã Tiêu đỡ cây cột to bên cạnh đang cuồng tiếu.
Liêu Đình Nhạn: “……” Ta lần đầu tiên biết tính hướng yêu thích của mình có thể là loại hình như vậy.
Nàng bất động thanh sắc não bổ một đường màu vàng, nghe bên cạnh nam chính trong não đi hai bước phụt một tiếng, giống như Cừu Điên.
Cuối cùng…… chữa thương thế nhưng không phải dựa vào song tu, mà là cắn thuốc.
Tư Mã Tiêu ngồi ở đối diện nàng, bày ba hàng bình thuốc từ cao đến thấp, nói: “Ăn đi.”
Bên trong mỗi lọ có một viên thuốc, đổ ra còn tưởng là trân châu huân hương, muốn nuốt cả viên to như vậy, cảm giác có thể sặc ૮ɦếƭ người.
Liêu Đình Nhạn nhìn một đống lớn bình thuốc, nghĩ thầm, phải nuốt nhiều thuốc như vậy, còn không bằng song tu đâu.
Tư Mã Tiêu đẩy ngã một cái chai, để nó lăn đến trước mặt Liêu Đình Nhạn, nói: “Ngọt.”
Người này tuy rằng ăn cái gì không quá kém chọn, cái gì cũng thích ăn, nhưng đắng thì nàng tuyệt đối không ăn. Là cái đồ lười sợ đắng, lại sợ đau, còn sợ mệt.
Liêu Đình Nhạn: “……” A, lừa trẻ con à, đan dược đều thực đắng, mấy năm nay ta uống nhiều thuốc như vậy.
Tư Mã Tiêu lại đẩy ngã một cái chai, thong thả ung dung sửa sửa tay áo mình, “Đan dược phẩm cấp tối cao đều ngọt.”
Phải không? Liêu Đình Nhạn bán tín bán nghi, thử ăn một viên.
Thế nhưng ngọt thật!
Nàng cũng không biết, mấy vị luyện dược sư đứng đầu Ma Vực, vì thỏa mãn yêu cầu của ma chủ vô cớ gây rối, trong thời gian ngắn ngủn đem đan dược làm ra vị ngọt, thiếu chút nữa sầu rụng hết tóc.
PS: Sủng quá à!