Kết Cục 3Ba năm tương tư, ba năm chờ đợi, ba năm độc thủ khuê phòng, cuối cùng cũng đợi được Hùng Khải tốt nghiệp nghiên cứu sinh mang theo bầu trời tương lai rộng mở trở về. Đêm trước khi tốt nghiệp, Hùng Khải từng được phái qua Đức huấn luyện một năm, sau khi về tinh thần đều đổi mới hẳn.
Tháng thứ hai sau khi Hùng Khải đi trường quân sự, Tu Dĩnh sinh cho Tiểu Hùng một cậu con trai, một nhóc con béo múp trắng nõn. Lúc ấy vừa đúng 1 – 10, Hùng Khải vẫn chạy về, cũng bất chấp lãnh đạo trường nhìn anh ra sao. Anh không thể chờ đợi giây phút con mình sinh ra nhưng ít nhất vợ ở cữ anh săn sóc được cô mấy ngày, như vậy anh đã mắc nợ cô rồi.
Nhìn con nằm cạnh vợ, anh cảm thấy thỏa mãn, cảm giác thỏa mãn tràn trề này khiến cả người anh thư thái. Đời bất quá như thế mà thôi, có vợ có con, đương nhiên nếu trai gái đủ cả thì càng tuyệt. Đáng tiếc anh là một người lính, chỉ có thể nhìn người ta nếp tẻ đủ cả mà than thở. Tu Dĩnh lại cười anh “Sao, sinh con cho anh anh còn không vui à?”
Hùng Khải đáp “Đâu mà không vui?”
“Vậy trề môi làm chi?” Tu Dĩnh hỏi anh.
“Chỉ cảm thán nhà người ta có trai có gái thôi mà.”
Tu Dĩnh lườm anh mắng “Sướng mà không biết hưởng.”
Hùng Khải hí hửng chạy qua gọi con, nhìn mặt con bụ bẫm hồng hào, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Cháu ngoại ra đời, đối với bà Tu mà nói, đó là hạnh phúc khá bận rộn. Hùng Khải tài giỏi, bà tán dương không thôi, cứ luôn miệng khen “Con gái lấy được người chồng tốt.” Những lúc này ông Tu lại thích vặn bà “Không biết hồi đầu là ai cứ nhất quyết không đồng ý, thậm chí còn bắt Tiểu Hùng ra quân nữa đây.”
“Sao cứ thích nhè chỗ đau của người ta thế?” Những lúc như vậy bà Tu toàn thẹn quá hóa giận.
Bé Tiểu Hùng ra đời, cao hứng nhất không ai khác ngoài ông Hùng và bốn bà chị gái. Từ khi Tu Dĩnh mang thai đến khi sinh nở, họ không giúp được gì vì điều kiện gia đình kém xa nhà họ Tu nhưng tháng cuối cùng trước khi bé con chào đời, cả nhà đều chạy tới, chờ đến khi bé con ra đời.
Ông Hùng hay nói “Tiểu Hùng nhà này có phúc, cưới được người vợ hiền thục như Dĩnh Dĩnh.” Họ làm sao mà biết, Tiểu Hùng và Tu Dĩnh đã trải qua bao nhiêu khúc chiết, giày vò mới có thể kết hôn.
Năm đầu tiên Hùng Khải giành được học bổng toàn phần. Năm thứ hai trường học và quân đội liên kết tổ chức diễn tập đối kháng, giành được thắng lợi, được một cái huân chương hạng hai và huân chương tập thể hạng nhất. Hùng Khải giao huân chương cho Tu Dĩnh nói “Huân chương chiến công có một nửa là của em, nếu không phải em ủng hộ anh không đi tới ngày hôm nay.
“Ba, lớn lên con cũng làm lính.” Bé Tiểu Hùng nhìn quân hàm trên vai ba, cũng sờ bộ quân phục nhí trên người mình, nói.
Hùng Khải bế con lên, dùng hàm râu chọc chọc khuôn mặt mũm mĩm của bé “Con trai lớn lên nhất định phải thi đại học. Năm xưa ba không thể đi học mới đi làm lính, đây là tiếc nuối cả đời của ba, con phải hoàn thành nguyện vọng này giúp ba mới được.”
“Không mà, con muốn làm lính, muốn làm thống soái như ba, còn đi diễn tập nữa.”
“Biết cả diễn tập à?” Nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của bé Tiểu Hùng, Hùng Khải cười.
“Đương nhiên biết rồi. Ông ngoại cứ chỉ vào ti vi nói trong này có ba, ba cầm súng, này này…” Bé Tiểu Hùng dùng tay làm động tác bắn súng.
Hùng Khải bị lời lẽ trẻ thơ của con chọc cười, ôm con hôn một hồi.
Biểu hiện của Hùng Khải ở trường rất xuất sắc, ý tứ của thủ trưởng đơn vị cũ rõ ràng hết mức, muốn anh tốt nghiệp xong về lại đơn vị. Đến thời điểm này tiểu đoàn trưởng Lưu Vũ đã điều đến đơn vị khác từ lâu, nghe nói là trưởng phòng chính trị, đại đội trưởng Tiếu cũng chuyển nghề rồi, nghe nói đến sở cảnh sát, những lãnh đạo chân chính có ơn với anh ở đơn vị cũ người thì điều đi, người thì chuyển nghề, không còn ai cả.
Lúc anh tốt nghiệp, chọn phương hướng nghề nghiệp thì Từ Lỗi gọi điện tới, bảo anh tham gia tập trận liên hiệp giữa toàn quân và quân đội nước ngoài, diễn tập quy mô lớn như thế, tiền đồ có thể đoán được. Từ Lỗi từ trưởng khoa thăng lên làm chủ nhiệm, sau lại đảm nhận tổng chỉ huy diễn tập lần này, thế mà vẫn nhớ mãi Hùng Khải không quên, có thể thấy ông coi trọng Tiểu Hùng thế nào.
Đối với vị thủ trưởng có ơn tri ngộ này, Hùng Khải không cần nghĩ ngợi nhận lời ngay. Lệnh điều động gửi xuống không lâu sau đó, lãnh đạo trường có lý nào không phê, đây là vinh dự của trường họ. Lúc ấy chính ủy trường vỗ vai Hùng Khải “Lãnh đạo quân khu coi trọng, là cơ hội tốt biểu hiện bản thân, đừng để nhà trường thất vọng, nhất định phải trổ hết bản lĩnh thật sự, để mọi người chứng kiến thực lực của trường ta.”
Lần tập trận này, tuy Hùng Khải đảm nhiệm chức đại đội trưởng nhưng lại là đại đội quan trọng trung tâm, có danh hiệu “Mũi dao”, kết quả Hùng Khải từ đại đội trưởng lên thẳng tiểu đoàn trưởng. Hùng Khải từng là lính thiết giáp, bây giờ ở trường lại học được kỹ thuật nhiễu sóng tin tức, không nghi ngờ gì như hổ thêm cánh, tức thời khiến cả lực lượng quân đội mạnh lên.
Cả nhà họ Tu từ lớn tới bé ngồi trước ti vi quan sát trận diễn tập quân sự quy mô lớn này, Tu Dĩnh chỉ vào người mặc quân phục huấn luyện màu xanh lá mạ nói “Winnie, coi, ba kìa.”
“Ba, ba, ba…” Bé Tiểu Hùng gọi miết.
Lúc này bé Tiểu Hùng đã được ba tuổi, thật ra trẻ con ba tuổi có biết gì đâu, làm sao mà biết tầm quan trọng của ba trong gia đình, trong quân đội?
Sau khi tập trận trở về, Hùng Khải quấn lấy vợ con cả ngày. Ba năm, anh không ở bên vợ con trọn vẹn, mỗi lần có dịp nghỉ phép hiếm hoi - trường quân sự cũng giống như địa phương, có nghỉ đông nghỉ hè - lần nào cũng bị trường học đặc biệt kêu về, không có nhiệm vụ này thì có nhiệm vụ khác, anh đã quen rồi. Lần này tập trận thắng lợi, điều kiện duy nhất của anh với Từ Lỗi là: “Về nhà cùng vợ con, đây là thiếu sót duy nhất anh nợ vợ con anh.”
Phải, anh thiếu Tu Dĩnh quá nhiều. Cô mang thai, anh không thể ở bên cạnh, lúc ấy anh còn đang miệt mài bồi dưỡng quân sự và văn hóa cho việc thăng hàm. Cô sinh con, anh không thể canh bên ngoài phòng sinh, khi ấy anh đã đậu trường quân sự, đang ở trường học. Tuy sau đó thừa dịp 1 – 10 chạy về mấy ngày nhưng làm sao bù đắp được món nợ với vợ anh? Con lớn, anh cũng không làm hết trách nhiệm của người cha, luôn bận bịu, trong mắt con, có lẽ anh là anh hùng nhưng lại không phải người cha tốt.
Thấy mặt con là lúc anh từ sân huấn luyện trong trường ra, lúc đó Tu Dĩnh dẫn con đến thăm anh. Anh nhìn thấy sự sợ hãi, lạ lẫm trong mắt con. Trong trái tim nhỏ bé của con, anh chẳng khác nào người xa lạ, sau con dần dần đón nhận anh thì không được mấy ngày lại phải chia lìa, anh nhìn con khóc gọi “ba” mà lòng chua xót, song vẫn cố ép mình quay lưng đi không nhìn, mãi đến khi Tu Dĩnh bồng con đi.
Năm ấy, anh lập công trong trận diễn tập Trung - Ngoại, mang về vinh dự cho tổ quốc, sau được khen tặng huân chương chiến công hạng nhất, huân chương tập thể hạng nhất. Cùng năm, trường học cử anh ra nước ngoài du học, ở Đức một năm, không lúc nào anh không nhớ vợ con mình. Đức và Trung Quốc chênh lệch múi giờ, cách nhau tới bảy tiếng đồng hồ. Mỗi lần ở bên này rút ra được thời gian rảnh thì bên kia Trung Quốc đã là nửa đêm, tuy không nỡ gọi điện thoại quấy rầy vợ nhưng nhiều lúc nhớ quá anh vẫn gọi. Tu Dĩnh cũng đã tập thành thói quen, nửa đêm chờ điện thoại của Hùng Khải, nói không hết lời ngọt ngào tình tứ cùng nỗi nhớ mong khắc khoải cho nhau nghe.
Tuy không thấy mặt chồng, có lúc Tu Dĩnh cũng oán trách nhưng cô biết chồng mình là người tài giỏi nhất, ở bên cạnh người tài giỏi luôn phải chịu hết giày vò. Vì cổ vũ cho chồng, cô chỉ có thể giấu nỗi khổ ấy vào lòng. Có đôi khi cô nhịn không nổi nhớ nhung, lại dẫn con vượt trùng dương, đi nước Đức xa xôi thăm chồng, cho dù chỉ được nửa tháng ngắn ngủi cũng đỡ phần nào tương tư mong nhớ.
Sau khi về, tiền đồ Hùng Khải đúng lúc rộng mở. Năm con bốn tuổi anh bị điều đến sư đoàn XX, được phá cách thăng lên làm tiểu đoàn trưởng số 1. Giai đoạn sau Hùng Khải liên tục lên chức, rất nhiều người hâm mộ, ghen ghét, nhưng có ai biết tất cả đều do anh nỗ lực giành lấy. Từ lúc thăng hàm tới lúc thi nghiên cứu sinh, sau đó biểu hiện xuất sắc ở tập trận, cuối cùng được phái đi Đức du học, nếu không phải bản thân anh giỏi giang, bản thân anh cố gắng, cơ hội tốt mấy cũng bỏ lỡ.
Lúc này, bà Tu không khỏi cảm thán, con rể từng bị bà ghét bỏ bây giờ lại xuất sắc như thế, còn cái cậu Phương Thành bà nhìn trúng thì, nghe nói lấy một cảnh sát, sau đó vì vấn đề tham ô mà bị cách chức rồi. Chuyện trên đời đúng là khó lường, khi không xem trọng người nào đó, lại không biết người đó giỏi thế nào. Vàng thì luôn phát sáng, chẳng qua là bị cát vàng che lấp mà thôi, không thể không thừa nhận đó là vàng. Tài năng cũng như thế, tạm thời gặp khó khăn không có nghĩa cả đời này sẽ không xuất sắc. Hùng Khải có cơ hội tốt, bởi vì anh gặp được lãnh đạo tốt, nếu năm đó Lưu Vũ không ra sức bảo vệ anh, nếu năm đó bà Tu đến quân đội làm loạn không có Lưu Vũ giúp đỡ, có lẽ không có anh ngày hôm nay, mặc dù nó còn nhờ vào sự cố gắng của anh nữa. Tục ngữ nói, anh hùng tiếc anh hùng, bởi vì anh là nhân tài khó gặp, Lưu Vũ mới cực lực che chở anh.
Phần Từ Lỗi, cũng là quý nhân trong đời anh. Lần này diễn tập hiển lộ tài năng, nếu không có lệnh điều động của Từ Lỗi, anh có tài hoa cách mấy cũng không có chỗ thể hiện.
Nhưng đời này, người anh cảm kích nhất là vợ mình. Lúc anh khốn khó nhất, sa cơ nhất cô không rời không bỏ, không chê anh nghèo khó như bà Tu, Tu Dĩnh mang lại vận may cho anh, anh ghi nhớ trong lòng. Anh đã nói không chỉ một lần “Dĩnh Dĩnh là người đem đến may mắn. Quen biết anh, mang lại vận may cho anh, khiến anh gặp được lãnh đạo tốt, con đường sau này mới bằng phẳng như thế.”
Nằm trong lòng chồng, Tu Dĩnh cảm thấy thật hạnh phúc, bởi vì đời này cô có một ông chồng xuất sắc lại trọng tình như thế.
Mấy năm nay cứ bôn ba bên ngoài, không chăm sóc vợ con đàng hoàng, tuy đã đăng ký kết hôn nhưng anh vẫn thiếu vợ một lễ cưới, đây là thiếu sót cả đời anh.
“Dĩnh Dĩnh, còn thiếu hôn lễ, thiếu cơ hội mặc áo cưới, lần này rốt cuộc ổn định rồi, chúng ta làm bù đi.” Vuốt ve mặt Tu Dĩnh, Hùng Khải áy náy nói.
“Không cần đâu, mấy năm rồi còn gì, thiếu hôn lễ gì nữa chứ? Con lớn thế này nói ra không sợ người ta cười à?!” Hiện giờ, Tu Dĩnh có con rồi càng thêm chín chắn xinh đẹp, so với thời thiếu nữ trẻ trung, bây giờ ở cô toát lên nét ý nhị khó mà diễn tả được.
“Sao không cần cho được? Đời con gái sao có thể không mặc áo cưới, không mời khách? Có con rồi thì đã làm sao? Tiểu Hùng bận không có thời gian, có thể tha thứ được, lễ cưới vẫn phải làm.” Bà Tu biết quyết định của Hùng Khải rồi thì tán thành cả hai tay.
Trong mắt bà Tu, năm đó con gái chưa cưới đã có bầu đủ mất mặt lắm rồi. May mà khi ấy Hùng Khải lập tức đi trường học báo danh, bà con cũng không tiện nói gì, dù sao nghề nghiệp quân nhân đặc thù. Bây giờ con rể học thành tài, tiền đồ tươi sáng, nói sao cũng phải cho con mình nở mặt, hôn lễ không thiếu được.
“Con muốn tham gia hôn lễ, muốn tham gia hôn lễ…” Bé Tiểu Hùng bên cạnh cũng ầm ỹ lên.
“Xùy xùy xùy, con nít biết cái gì?” Tu Dĩnh vừa tức vừa buồn cười.
“Con muốn tham gia hôn lễ ba mẹ.” Bé Tiểu Hùng hào hứng hơn bất cứ ai.
“Con nít tham gia hôn lễ cái gì? Đây là lễ cưới của ba mẹ.” Hùng Khải véo mũi con.
Bé Tiểu Hùng bĩu môi “Vì sao không được tham gia, vì sao ông bà ngoại thì được?”
Ngôn ngữ trẻ thơ của bé Tiểu Hùng làm mọi người đều bật cười, bà Tu bồng cháu lên hôn chụt một tiếng “Cháu cưng, sao mà đáng yêu thế này?”
“Còn phải nói, con là con ai chứ, con của anh hùng không đáng yêu sao được? Đúng không ba?”
“Quỷ con, biết anh hùng là sao không?” Hùng Khải cười mắng.
“Giống như ba thì là anh hùng. Sau này con lớn cũng đi làm lính, con cũng muốn làm anh hùng.” Ý nguyện lớn lên làm lính của bé Tiểu Hùng càng lúc càng kiên định.
Bé Tiểu Hùng hét lớn ý nguyện của mình, mọi người cười càng vui vẻ.
Hôn lễ của Hùng Khải và Tu Dĩnh cử hành đúng dự định. Vốn định tổ chức ở thành phố H xong lại về quê Tiểu Hùng tổ chức nhưng ông Hùng lại nói đừng rườm rà làm gì, đến lúc về quê bày mấy bàn là xong, không cần làm lớn, có điều anh thành công lớn như thế, quả thật phải thắp hương cho tổ tiên, hẳn là ông bà phù hộ đây.
Ngày hôm đó, sau bốn năm, cuối cùng Tu Dĩnh cũng khoác lên người áo cưới, váy cưới trắng tinh mặc trên người cô càng thêm xinh đẹp rực rỡ.
Hồi đó hai người cũng không chụp ảnh cưới. Lý do là vì Hùng Khải xót vợ, không muốn Tu Dĩnh mệt nhọc vì bụng lớn, vì thế sau bốn năm, cuối cùng ảnh cưới mới cũng ra lò. Chỉ khác mỗi chỗ, trong ảnh cưới xuất hiện một cái đầu củ cải – bé Tiểu Hùng. Thằng nhóc này ưa ồn ào, nhất định đòi xuất hiện trong ảnh cưới của ba mẹ, vì thế cuối cùng quyết định nhường một phần ba ảnh chụp cho bé Tiểu Hùng ra mặt.
Tu Dĩnh cười tươi như hoa, thâm tình nhìn thiếu tá tiểu đoàn trưởng Hùng Khải, bé Tiểu Hùng nghịch ngợm đáng yêu, cả gia đình hạnh phúc xuất hiện trong ảnh cưới làm người ta hâm mộ không thôi.
Hôn lễ cử hành như đã định. Ngày hôm ấy bạn bè thân thích nhà họ Tu đến đông đủ, ngoài ra còn có già trẻ lớn bé nhà Hùng Khải, còn có một số bà con, đồng đội của Hùng Khải nữa.
Ngày hôm đó, Từ Lỗi và Đồng Diệp đến theo lời mời, lúc này Đồng Diệp đã là mẹ của hai đứa bé, tuổi con hai nhà không chênh nhau bao nhiêu, đều sinh cùng năm. Lưu Vũ và Từ Nhan vợ ông cũng tới, bụng Từ Nhan đã to rồi, nghe nói dự sinh vào cuối năm.
“Tiểu Hùng, chúc mừng.” Lưu Vũ đấm vai Hùng Khải.
“Tiểu đoàn trưởng, em cũng chúc mừng anh, chị dâu sắp sanh rồi không đến cũng được mà.” Nhìn lãnh đạo của mình, mắt Hùng Khải nóng lên, tiểu đoàn trưởng đối với anh ân nặng như núi, nhìn chị dâu mang thai, lo lắng tàu xe mệt nhọc liệu có ảnh hưởng đến thân thể hay không.
“Không sao, Tiểu Nhan đã qua ba tháng đầu nguy hiểm rồi, hơn nữa cô ấy cũng muốn xem viên tướng tôi bồi dưỡng năm đó.” Nhìn vợ mình, trong mắt Lưu Vũ tràn ngập tình yêu.
Hùng Khải không khỏi cảm thán, này thôi, gặp được một người đi cùng cả đời không hề dễ. Cho dù là anh hay Lưu Vũ, Từ Lỗi, đời này có thể chung sống với người mình yêu, trời xanh đã không phụ họ.
“Ba, chừng nào mẹ sinh em gái?” Không biết bé Tiểu Hùng thò đầu ra dưới chân anh lúc nào.
Hùng Khải cười “Đời này không có em gái được rồi.” Thân là lính, sinh con thứ hai là chuyện viễn vông.
“Winnie, làm con nuôi chú đi, như vậy con sẽ có em trai hoặc em gái.” Liếc mắt cái đầu tiên Lưu Vũ đã thích thằng bé rồi.
Bé Tiểu Hùng nghiêng đầu ngẫm nghĩ “Làm con thì được rồi, làm con của ba mẹ, bằng không em gái cho làm vợ con đi.”
Mọi người phá lên cười.
“Nghiêm túc đó, cô nhất định phải sinh con gái nha, tương lai gả cho con.” Bé Tiểu Hùng căn dặn.
“Lỡ cô sinh con trai thì sao?” Từ Nhan chọc nó.
“Không thích, con muốn vợ.” Bé Tiểu Hùng nghiêm trang.
Hùng Khải và Lưu Vũ nhìn nhau cười, chẳng lẽ là đính hôn từ bé…?
Tiếng cười tràn ngập đại sảnh lộng lẫy xa hoa.
Hoàn Chính Văn
Phiên Ngoại 1.
Bé Tiểu Hùng, tên ở nhà là Winnie, tên chính thức, tạm thời không nói cho mọi người biết. Không sai, mọi người đều biết, ba mẹ rất nổi tiếng đó, chí ít thì trong lòng là thế.
Lúc còn chưa ra đời, ba mẹ chịu không ít khổ, nguyên do phải kể đến bà ngoại. Trẻ thơ nhỏ dại, đương nhiên không biết vì sao khi đó bà ngoại lại như thế nhưng mà biết nhất định ba mẹ rất khổ.
Mẹ luôn nói ba là anh hùng. Tóm lại anh hùng là gì? Không biết nữa, chỉ biết cầm súng là anh hùng. Vì thế nguyện vọng từ nhỏ là có ngày cầm súng, có ngày có thể làm anh hùng.
Còn chưa chào đời thì ba đã đi học. Kỳ lạ, đi học không phải việc của trẻ con sao? Ba lớn như thế sao cũng đi học nhỉ? Rất thích ba, muốn đi cùng ba nhưng mẹ nói ba có việc của ba, ba đang dốc sức vì tương lai của hai mẹ con.
Lần đầu tiên thấy ba, mặt ba toàn râu, ba dùng râu cọ mặt, sợ quá, trốn sau lưng mẹ.
“Tiểu Hùng, ba nè.” Ba cười toe.
“Không, không phải ba, ba là đại anh hùng, không giống vậy đâu.” Vẫn sợ hãi trốn trong lòng mẹ.
“Winnie, đây là ba, mau gọi ba đi.” Mẹ vỗ nhẹ đầu.
“Không, chú ấy không phải ba.” Vẫn cố chấp gào lên.
Cuối cùng vẫn gọi ba, bởi vì ba cạo râu xong nhận ra liền, ba đẹp trai y như trong hình.
Cùng mẹ ở trọ bên cạnh trường ba, ba sẽ cùng đi chơi, còn dẫn hai mẹ con vào trường chơi nữa. Trong trường có rất nhiều chú mặc đồ giống ba, cực kỳ thích đồng phục của họ. Nhìn họ luyện tập, nghe bọn họ hò hét, cảm giác sớm muộn gì mình cũng trở thành một người trong số họ. Hóa ra trong lúc bất tri bất giác đã yêu thích cuộc sống kiên cường như thế.
Mỗi ngày đều khao khát được ở cùng ba nhưng mỗi lần ước mong đó đều đến rất trễ, đi lại quá sớm. Ba nói ba có sự nghiệp của ba, ba phải vì quốc gia nên bỏ qua nhà mình, không hiểu, chỉ biết muốn ở với ba. Lúc rời đi khóc ầm ỹ nhưng cuối cùng vẫn phải ngồi lên tàu hoặc máy bay, nhìn ba đứng bên ngoài vẫy tay, lần nào cũng muốn nhào tới nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi.
Ba, gần như vậy lại xa xôi đến thế, hạnh phúc lần nào cũng ngắn ngủi, đều bị lệnh điều động gấp của bộ đội phá hỏng, có một thời gian rất ghét sự phá ngang đó, nhưng đa phần là hướng về cuộc sống như thế.
Lần đầu tiên, cảm thấy làm anh hùng tương đương với cô độc.
Về sau, rốt cuộc ba cũng quay về, trên tivi nhìn thấy ba anh hùng oai phong, tình kết với anh hùng càng thêm sâu.