Gọi Điện ThoạiLần này Tu Dĩnh bị thương, nói nặng thì cũng không nặng lắm nhưng nói không nặng chút nào thì, da sưng đỏ, phồng rộp, nổi mụn nước, đối với phụ nữ ưa đẹp mà nói là rất nghiêm trọng. May mà lúc đó có đồng nghiệp biết cách sơ cứu kịp thời, xối rất nhiều nước lên vết thương nên cảm giác đau nhức giảm đi. Vì mức độ sưng phù rất nghiêm trọng nên lúc đến bệnh viện, bác sĩ nói may mà lúc ấy xử lý kịp thời mới không làm vết thương nặng thêm, cũng không bị rộp nước trên diện rộng, chỉ có một vết nho nhỏ, đối với Tu Dĩnh mà nói là chuyện may mắn nhất rồi. Quan trọng nhất là, lúc tách café rớt xuống, theo phản xạ cô rụt chân lại nên tuy nóng nhưng diện tích phỏng không lớn.
Tu Dĩnh ở bệnh viện sơ cứu xong, muốn đi về làm tiếp nhưng ông bà Tu nói sao cũng không đồng ý. Bà Tu nói: “Da dẻ con gái là quan trọng nhất. Cho dù chỉ là da chân cũng quan trọng như nhau, mùa hè con cũng không thể cứ mang giày sandal được chứ?” Ông Tu nói: “Nhà này không thiếu chút tiền con đi làm, nếu vì lý do này mà bị đuổi, ba nuôi con.” Song Tu Dĩnh có suy nghĩ riêng, công ty này tuy chẳng phải trùm đứng đầu gì trong giới địa ốc nhưng cô làm bao nhiêu năm, cũng có tình cảm, không thể vì chân bị thương mà không đi làm. Có điều lúc đó lãnh đạo cũng nói, cho phép cô nghỉ mấy ngày, đợi lành lặn đã, bộ dạng cô bây giờ đi làm cũng không tiện.
Vì chân bị phỏng, Phương Thành bộc lộ sự quan tâm quá mức. Tuy nói, là con gái, trong lòng luôn khao khát được người khác quan tâm nhưng cô muốn người đàn ông cô yêu lo lắng cho mình mà không phải là người đàn ông đang theo đuổi cô.
Lúc ở bệnh viện, Phương Thành nhận được tin lập tức chạy tới. Lúc đó có đồng nghiệp ở đó, ông Tu bà Tu cũng có mặt. Anh ta biểu hiện không khác gì bạn trai, có đồng nghiệp lén hỏi cô: “Bạn trai cậu hả?”
Tu Dĩnh thấy rất lạ, vì sao đồng nghiệp lại hỏi thế nhưng vẫn lắc đầu: “Không phải, anh ta không phải bạn trai tớ.”
“Cậu gạt ai hả? Không phải bạn trai mà chăm sóc cậu thế à? Thành thật khai ra, các cậu đang yêu hả?” Đồng nghiệp lại hỏi, vẻ mặt rất mờ ám.
Tu Dĩnh vẫn lắc đầu: “Không phải bạn trai tớ thật, chỉ là bạn bình thường thôi, tớ có bạn trai rồi, là bộ đội.”
Đồng nghiệp tỏ vẻ không tin, hiển nhiên cho rằng Tu Dĩnh lừa cô ấy, song cuối cùng không hỏi thêm nữa.
Việc Phương Thành chạy đến, thật ra Tu Dĩnh đã dự đoán trước, chỉ là cô lấy làm lạ, biểu hiện của bà Tu không có vẻ gì là kinh ngạc hay lạ lẫm, ngược lại giống như quen biết anh ta, nói chuyện rất vui vẻ. Ông Tu đã gặp Phương Thành rồi, trò chuyện quen thuộc cô không thắc mắc nhưng thái độ của bà Tu làm cô nghi ngờ.
Sau khi đồng nghiệp đi về, ba mẹ nói phải đi lấy thuốc và nộp tiền, kêu Phương Thành chăm sóc cô đàng hoàng liền đi ra ngoài. Nháy mắt trong phòng ngoài một vài bệnh nhân ra chỉ còn cô và Phương Thành. Tu Dĩnh cảnh giác nhìn anh ta, nghĩ hồi lâu bèn hỏi: “Anh quen ba mẹ tôi?”
“Quen chứ, không phải bây giờ quen rồi sao?” Phương Thành không cần nghĩ đáp liền.
Tu Dĩnh cau mày: “Tôi nói là trước lúc nãy.”
Phương Thành ngẩn ra, cười đáp: “Lúc trước gặp bác trai rồi, cái này không phải em cũng biết sao?”
Phương Thành này thật gian trá, không phải gian trá bình thường. Tu Dĩnh kiểm tra hoàn tất, không nể mặt vạch trần anh ta: “Nhưng anh và mẹ tôi lần đầu tiên gặp nhau, anh lại tỏ vẻ nhiệt tình như thế?”
“Cái này á… là vì dì rất hòa nhã dễ gần.” Anh ta đáp rất gượng ép.
Bà Tu dễ gần hay không, ai rành bằng Tu Dĩnh? Đúng thế, quả thực bình thường bà Tu cư xử với mọi người rất ôn hòa nhưng đối với đối tượng cô muốn quen, nhất định sẽ giữ cửa nghiêm khắc, trừ phi là người bà nhìn trúng. Bởi vì thái độ của bà Tu quá bình tĩnh, vì thế Tu Dĩnh nảy sinh nghi ngờ thân phận của Phương Thành, anh ta chắc chắn là người mẹ quen.
“Vì sao anh lại quan tâm tôi thế?” Tu Dĩnh lại quăng ra một trái lựu đạn.
Kỳ thật cô muốn hỏi là: anh thích tôi à? Nhưng nói vậy thì không hay, lỡ người ta không hề thích cô, vậy rất mất mặt, nên cô thay đổi cách hỏi.
“Bởi vì anh thích em.” Phương Thành cũng không hàm hồ cho qua, trực tiếp nói ra miệng chữ thích.
Tu Dĩnh không dè anh ta nói thẳng như thế, thẳng thừng đến mức cô không chuẩn bị nên trả lời thế nào. Cô cứ cho chỉ có Tiểu Hùng mới thẳng thắn như vậy, không ngờ anh chàng tiểu đoàn phó Phương Thành này cũng thẳng tính như thế, không chút do dự.
“Tu Dĩnh, anh thích em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã thích rồi.” Anh xúc động nói, còn dám thò tay nắm chặt lấy tay Tu Dĩnh.
Tu Dĩnh giật thót, hoàn hồn lại muốn rút tay ra, nhưng anh ta nắm chặt quá, vùng vẫy một hồi tay vẫn nằm trong lòng bàn tay anh ta.
“Xin lỗi, tôi đã có…” Tu Dĩnh đang định cự tuyệt, nói cho anh ta biết mình có bạn trai rồi thì ông bà Tu quay vô.
Phương Thành vội buông tay ra, đứng cách Tu Dĩnh chừng một mét, nhìn hai ông bà chậm rãi từ hành lang bên kia đi qua.
Mặt Tu Dĩnh đỏ lên, nghĩ thầm: tên Phương Thành này thật đáng sợ, sau này phải cách anh ta xa một chút.
Hai ông bà về tới, sửng sốt thấy Phương Thành và Tu Dĩnh mặt mũi người nào cũng đỏ bừng. Kỳ lạ là không ai hỏi gì, cũng không thắc mắc gì hết.
Tu Dĩnh bị thương ở chân, tuy phỏng không nhẹ nhưng bác sĩ cảm thấy không cần thiết nằm viện. Tu Dĩnh cũng thích ở nhà cho thoải mái, vì thế quyết định về nhà dưỡng thương, chỉ cần tới bệnh viện thay băng là được.
Cô nghĩ giai đoạn này Tiểu Hùng sẽ không liên lạc với cô nhưng ngay trong ngày cô từ bệnh viện trở về, hơn tám giờ tối, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Số là của Tiểu Hùng nhưng giọng nói thì không phải, khiến cô thấy kỳ lạ.
“Tiểu Tu à?” Đầu bên kia vang lên một giọng nói nghe rất quen nhưng lại xa lạ.
Tu Dĩnh giật mình, nhìn số điện thoại trên màn hình ngẩn người, vội hỏi: “Là tôi, xin hỏi anh là?”
“Anh là đại đội trưởng của Tiểu Hùng đây mà, em không nhớ anh à?” Đầu kia truyền đến giọng nói sang sảng.
Đại đội trưởng Tiếu? Sao lại là anh ấy? Vừa nãy cô nhìn số điện thoại, còn tưởng là Tiểu Hùng kia. Cô thấy lạ, sao đại đội trưởng Tiểu lại gọi cho cô, còn dùng số của Tiểu Hùng nữa, câu nói kế tiếp của đại đội trưởng khiến cô hoảng sợ, thiếu chút nữa bật dậy khỏi giường: “Tiểu Hùng bị thương rồi.”
“Là chuyện gì? Sao lại bị thương? Bị lúc nào?” Cô hỏi liền một hơi.
“Buổi chiều, tổ của Tiểu Hùng đang tiến hành nhiệm vụ kiểm tra dã ngoại, sắp hoàn thành rồi, Tiểu Hùng cứu một chiến sĩ nên bị rắn mắt kính cắn trúng.”
Tim Tu Dĩnh thắt lại, cùng buổi chiều, sao mà khéo thế, cô và Tiểu Hùng đồng thời bị thương? Cô có cảm giác như trong lòng có một cây kéo lớn, cắt hết toàn bộ dây thần kinh của cô, đau quá.
“Bây giờ anh ấy sao rồi? Có nặng lắm không? Chích huyết thanh giải nọc rắn chưa?” Lại hỏi liền một hơi.
Đại đội trưởng Tiếu thở dài ở đầu bên kia: “Tình huống không khả quan lắm. Tuy kịp thời giải nọc rắn nhưng cậu ấy cứ hôn mê mãi, bác sĩ nói con rắn đó quá độc. Cậu ấy cứ gọi tên em mãi nên anh mới nghĩ đến chuyện gọi cho em…”
Cứ hôn mê suốt? Gọi mãi không tỉnh? Tu Dĩnh khóc thành tiếng, tim cô vì Tiểu Hùng bị thương mà đau, đau quá. Sao lại như thế? Không phải chỉ bị rắn cắn thôi sao? Không phải đại đội trưởng nói đã kịp thời giải độc rồi sao? Vì sao còn không tỉnh? Rốt cuộc anh bị thương nghiêm trọng đến mức nào?
Cô khóc trong điện thoại: “Vì sao không nói cho em biết sớm?”
Đại đội trưởng lại trả lời cô thế này: “Lúc cậu ấy mới bị cắn, bọn anh đều bấn loạn hết lên, chỉ nghĩ được một chuyện là đưa cậu ấy tới bệnh viện. Lúc đó cậu ấy vẫn còn tỉnh táo, còn nói, rốt cuộc cũng kết thúc sát hạch, có thể gọi điện cho Tu Dĩnh được rồi nhưng về sau tình huống càng lúc càng không ổn, cuối cùng xuất hiện hiện tượng co giật. Trước khi cậu ấy hôn mê nắm tay anh nói: ‘Đại Đội Trưởng, Lỡ Em Có Bề Gì, Anh Tuyệt Đối Đừng Nói Với Tu Dĩnh, Không Thể Để Cô Ấy Lo Lắng, Em Không Muốn Cô ấy Khóc.’ Sau đó thấy cậu ấy cứ gọi tên em mãi, kêu thế nào cũng không tỉnh, anh mới nghĩ đến em, có lẽ em sẽ gọi cậu ấy tỉnh dậy được.”
Tu Dĩnh bị tin tức này làm cho mất hồn mất vía, cô hấp tấp ngắt điện thoại, cũng chẳng quan tâm làm vậy có lễ phép hay không. Cô nhảy xuống giường, tuy chân rất đau nhưng vẫn mở máy vi tính, bắt đầu tìm vé máy bay. Cô muốn qua đó gặp anh, không muốn để lỡ thêm một giây nào nữa. Trời đã khuya lắm rồi nên không còn vé chuyến tối, cô đành đặt vé chuyến sáng sớm.
Vé máy bay đã mua được nhưng vừa nghĩ đến thương thế của Tiểu Hùng, cô lại không kềm được mà bật khóc, cảm giác lạnh buốt từ trong ra ngoài, còn lo sợ thế này khiến cô không sao bình tĩnh suy nghĩ được.
Cô khóc nức nở trong phòng làm ba mẹ ở ngoài giật mình, ông Tu đi vào hỏi cô có chuyện gì? Chân đau còn chơi vi tính làm gì, Tu Dĩnh nhào vào lòng ba nói: “Ba, con làm sao bây giờ? Làm sao đây?”
“Sao vậy con? Ai chọc Dĩnh Dĩnh của ba đau lòng thế này?” Ông Tu hoảng hốt, ôm lấy cô vỗ về.
Tu Dĩnh gì cũng không nói, chỉ khóc nức nở, lúc này lòng cô rối như tơ vò, không lên tiếng được.
“Rốt cuộc là làm sao? Con nói xem nào?” Ông Tu nóng cả ruột.
“Anh ấy bị thương rồi, làm sao giờ?”
“Ai? Ai bị thương?”
“Tiểu Hùng, anh ấy bị rắn cắn, đại đội trưởng nói bị không nhẹ. Ba, con muốn đi thăm anh ấy.”
Phản ứng đầu tiên của ông Tu là ngăn cản: “Không được, chân con còn bị thương mà, ba không đồng ý.”
“Chân con bị không nặng, có thể đi được. Nhưng nếu Tiểu Hùng không tỉnh lại, cả đời này con sẽ hận bản thân mình. Ba, con muốn gặp anh ấy, nhất định phải gặp anh ấy.” Tu Dĩnh cũng rất kiên quyết, mắt sưng đỏ vì khóc.
Ông Tu nhíu mày nghĩ ngợi, lúc này mới đồng ý: “Được, sáng mai ba đưa con đi. Con đi một mình ba không yên tâm, không được cãi…”