Điều Tra Chính TrịNgồi trong taxi, Ôn Hoàn nhớ lại người vừa rồi gặp phải trước cửa biệt thự. Cô không nhận lầm, người kia là Thành Dân Sơn, ba của Thành Việt! Trước đây lúc ba cô còn đảm nhiệm chức thư ký đảng ủy của thành phố B thì ông ta là thư ký trưởng.
Trên đường trở về, Ôn Hoàn liên tục nhớ lại những chuyện đã qua, từ lúc ba bị người ta tố cáo tham ô nhận hối lộ đến cách chức kỷ luật để điều tra cuối cùng là xem xét ra quyết định, một loạt hành động nhanh chóng làm cho người ta không kịp có bất cứ phản ứng nào, thậm chí ngay cả đang lúc điều tra ba sợ tội nhảy lầu tự sát cũng nhanh đến mức khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận.
Trước đây đêm ba bị bắt đi, mẹ không có cách nào chỉ có thể đi tìm Thành Dân Sơn nghĩ dựa vào quan hệ hai nhà, ít nhất Thành Dân Sơn sẽ hỗ trợ nghĩ ra cách nào đó. Nhưng sau khi trở về mẹ một câu cũng không nói liền đi thẳng vào phòng, cô gọi điện cho Thành Việt muốn hỏi một chút tin tức nhưng hoàn toàn không có cách nào kết nối được.
Mẹ nhốt mình ở trong phòng một ngày, sau khi đi ra liền nghĩ ra cách gọi cho những người quen biết nhờ bọn họ giúp đỡ, nhưng chuyện vi phạm lớn như vậy, mọi người tránh còn không kịp làm gì có người nào bằng lòng ra tay giúp đỡ.
Vào ngày thứ ba, ba bị mang đi điều tra có người gọi điện tới nói trong lúc ba đang tiếp nhận điều tra vì sợ tội đã nhảy lầu tự sát, sau khi mẹ nghe xong liền điên lên khóc lóc ầm ĩ, cuối cùng toàn bộ tinh thần đều bị sụp đổ.
Tang lễ của ba trôi qua cô liền dẫn mẹ rời khỏi thành phố B, về sau có dịp trở về thành phố B cũng chỉ là bởi vì yêu cầu của công việc, cô chưa bao giờ ở lại, không ngờ sáu năm qua, chỗ ở của bọn họ trước đây đã trở thành nhà của người khác, mà người đó lại chính là Thành Việt!
"Tiểu thư, tiểu thư, đã đến nơi rồi..." Tài xế taxi quay đầu nhìn Ôn Hoàn gọi.
Lúc này Ôn Hoàn mới phục hồi lại tinh thần, xoay đầu nhìn bên ngoài, hóa ra trong lúc vô tình xe đã về tới cửa khách sạn. Ôn Hoàn gật đầu, lấy tiến trong từ trong túi đưa cho tài xế, tự mình mở cửa xuống xe.
Mới bước vào đại sảnh khách sạn đã nhìn thấy Tiểu Lâm có phần sốt ruột chạy vội tới phía cô nói: "Chị Ôn, chị trở lại rồi, chị đi ra ngoài sao không mang theo điện thoại di động vậy!"
Nghe vậy Ôn Hoàn sờ soạng trong túi, lúc này mới phát hiện do mình vội vã thay quần áo lại quên cầm điện thoại đặt ở trên đầu giường theo.
Cô hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chị Lynda gọi điện cho chị không ai bắt máy, lo lắng chị xảy ra chuyện gì." Tiểu Lâm thật thà nói.
"Chị có thể xảy ra chuyện gì chứ." Ôn Hoàn cũng không thèm để ý, đi tới thang máy thuận miệng hỏi: "Sao em quay về sớm vậy, không đi dạo thêm à?"
Tiểu Lâm lúng túng lắc đầu, nói: "Không, chị Lynda gọi bảo em đi theo bên cạnh chăm sóc chị." Vừa rồi chị Lynda nói trong điện thoại, nếu như Ôn Hoàn làm ra sai lầm gì, phần công việc này của cô ta coi như không cần làm tiếp, so với đi dạo phố, dĩ nhiên bát cơm quan trọng hơn rồi.
Ôn Hoàn nhìn cô bé một cái không nói gì, đi thẳng vào thang máy.
Tiểu Lâm đưa điện thoại di động của cô tới trước mặt nói: "Vừa rồi không tìm được chị đã nhờ quản lý khách sạn mở cửa phòng của chị mới phát hiện chị không mang điện thoại theo."
Ôn Hoàn đưa tay nhận lấy, quả thật có vài cuộc của chị Lynda, còn một số điện thoại khác lạ hoắc, đoán chừng là của bên tiếp thị quảng cáo.
Ra khỏi thang máy Ôn Hoàn tháo khẩu trang và kính râm xuống, hỏi Tiểu Lâm bên cạnh: "Chị Lynda có nói tìm chị có chuyện gì không?"
Tiểu Lâm suy nghĩ một lát rồi nói: "Vẫn chưa nói gì, nhưng nghe giọng điệu rất gấp, bảo thấy chị thì kêu chị lập tức gọi điện lại cho chị ấy."
Vào phòng, đem chiếc mũ lưỡi trai đang đội trên đầu ném xuống giường, ngồi vào ghế sô pha giữa gian phòng nhìn điện thoại một lúc lâu mới tìm số của chị Lynda gọi lại.
Bên kia điện thoại Lynda giống như vẫn luôn đợi điện thoại của cô, điện thoại mới kết nối đã được nhận.
"Ôn Hoàn, là Ôn Hoàn sao?" Giọng của Lynda nghe có chút kích động.
"Vâng, chị tìm em à?" Ôn Hoàn hỏi.
Xác định là cô, Lynda bên kia điện thoại có phần gấp gáp hỏi: "Ôn Hoàn, em thực sự muốn kết hôn?"
"Gì cơ?" Ôn Hoàn nghe có chút mơ hồ, không rõ vì sao đột nhiên chị ta lại hỏi như vậy: "Vì sao bỗng nhiên hỏi như vậy?"
"Ôn Hoàn, em còn muốn giấu nữa sao?" Tâm tình Lynda có chút kích động, giọng nói cũng cao ✓út.
"Em không rõ ý của chị, lúc nào em nói cho chị là em muốn kết hôn?" Thật là chẳng biết tại sao lại nghĩ thành như vậy, cô chưa từng nói về việc này.
Lynda ý thức được tâm tình của mình có phần kích động, hít sâu để điều chỉnh tốt tâm tình nói: "Vậy em nói cho chị biết, rốt cuộc bạn trai em là ai?"
"Chị Lynda, rốt cuộc chị muốn nói cái gì với em?"
"Cái người bạn trai làm lính của em là con trai Lục Lâm Phong chủ tịch tập đoàn Lục Thị phải không?" Lynda bên kia điện thoại hỏi thẳng.
Ôn Hoàn nhíu mày có chút không vui: "Chị điều tra anh ấy?"
"Chị không hề." Lynda phủ nhận, hỏi tiếp: "Chị hỏi lại em, em thực sự quyết định kết hôn rồi sao?"
"Lúc nào em đã nói với chị là kết hôn?"
"Ngày hôm nay có người đến công ty lấy hồ sơ cá nhân của em, bảo là muốn điều tra chính trị hôn nhân quân sự, là vợ chồng chủ tịch Lục đích thân dẫn người tới." Chị ta tạm thời bị công ty gọi quay lại cũng là vì chuyện này, cả công ty và chị ta hoàn toàn không chuẩn bị gì, càng không ngờ tới chính là tên lính chị ta vẫn không đặt trong mắt kia vậy mà lại là hoàng tử của Lục thị.
Nghe vậy chân mày Ôn Hoàn nhíu chặt hơn, lắc đầu nói: "Cái gì mà điều tra chính trị hôn nhân quân sự, em không biết." Cô chỉ xem tên Lục Thần kia nói đùa, mặc dù buổi tối hai ngày nay có gọi điện nói cái gì báo cáo kết hôn được phê duyệt, nhưng cô hoàn toàn không để ở trong đầu.
"Em không biết?" Bên kia điện thoại Lynda có chút không tin: "Hôm nay chủ tịch Lục tìm ông chủ khắp nơi thảo luận vấn đề hợp đồng của em!"
Ôn Hoàn yên lặng, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Em gọi điện hỏi đã."
"Em..."
Lynda giống như còn muốn nói điều gì, nhưng Ôn Hoàn không chờ chị ta nói xong đã cúp điện thoại, tìm số của Lục Thần gọi tới.
Điện thoại của Lục Thần ở tình trạng tắt máy, không cách nào kết nối được. Suy nghĩ một lát, Ôn Hoàn quyết định đến đơn vị tìm anh, đứng dậy nói với Tiểu Lâm: "Tiểu Lâm, chị ra ngoài một chuyến."
"Em đi cùng với chị." Tiểu Lâm bình tĩnh nhìn cô.
"Không cần." Ôn Hoàn từ chối, cầm mũ lưỡi trai và kính râm đeo lên rồi đi ra ngoài.
Buổi Tối Ở LạiÔn Hoàn gọi xe bảo chạy thẳng tới hướng đơn vị của Lục Thần. Hôm Lục Thần đưa tới là buổi tối, dọc đường đi vốn không nhìn thấy rõ phong cảnh, cho dù cô ở thành phố B 20 năm, tự nhận mọi ngõ ngách lớn nhỏ ở thành phố B này đều đã đi qua nhưng chưa bao giờ biết còn có một lối đi nhỏ như vậy. Hai bên đường rộng rãi không một bóng nhà, chỉ có một ít hoa cỏ dại ven đường, thua xa hoa hồng xinh đẹp hay mẫu đơn tao nhã nhưng trái lại có một ý vị riêng của nó.
Ngồi trên xe Ôn Hoàn tiếp tục gọi điện thoại cho Lục Thần nhưng vẫn luôn trong tình trạng bị tắt máy. Trong lòng thầm lẩm bẩm, người này bình thường không có việc gì thì chăm gọi điện thoại, vừa có chuyện cái là ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Đơn vị này đóng ở vùng ngoại thành cách trung tâm thành phố một khoảng cách lớn, ngày đó Lục Thần lái nhanh cũng mất tầm một giờ là đến, hôm nay người lái xe lái gần một tiếng rưỡi mới đến cổng đơn vị, dĩ nhiên lúc đi trời vẫn còn sáng sủa giờ đã dần dần xám xịt.
Thanh toán tiền xe, Ôn Hoàn bước từ trên xe xuống, gọi điện cho Lục Thần vẫn không thấy mở máy, nghĩ một hồi định đi tới phía trước nhưng lại bị người lính canh gác ở cổng vẻ mặt nghiêm túc ngăn lại.
"Cô tìm ai?" Người sĩ quan nghiêm túc hỏi, từ trước đến nay đơn vị đối với khách ra vào rất cẩn thận nghiêm khắc, nhất là Ôn Hoàn còn đeo kính râm và cố ý hạ thấp mũ lưỡi trai xuống.
Ôn Hoàn nhìn cậu ta, có phần bị khí thế nghiêm túc của cậu ta dọa sợ, nói: "Tôi, tôi tìm Lục Thần."
"Trung tá Lục?" Người lính gác kia nhỏ giọng lẩm bẩm sau lại ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Ôn Hoàn nói: "Cô là thế nào với anh ấy, tìm anh ấy có chuyện gì?"
"Tôi..." Ôn Hoàn muốn nói cô tìm Lục Thần để hỏi rốt cuộc anh ta điều tra chính trị là ý gì, nhưng xấu hổ không nói được.
"Nếu cô không nói, tôi không thể để cho cô đi vào, mời lập tức rời khỏi." Người lính gác nghiêm túc nói.
Ôn Hoàn suy nghĩ một chút, nói: "Vậy anh giúp tôi gọi điện thoại cho anh ấy, nói là, nói là có người thân tìm anh ấy."
Người lính gác nhìn cô gật đầu, cầm điện thoại lên bấm số.
Ôn Hoàn không biết bên kia đầu dây điện thoại nói gì, chỉ nhìn thấy người lính gác kia gật đầu nói: "Được, biết rồi."
Đợi cậu ta cúp điện thoại, Ôn Hoàn vội hỏi: "Thế nào rồi, có đồng ý cho tôi đi vào không?"
"Xin lỗi, ngày hôm nay trung tá Lục dẫn lính ra ngoài huấn luyện chưa trở về đơn vị, cho nên cô không thể đi vào." Người lính gác kia thật thà nói.
"Nhưng tôi thực sự có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh ấy." Chị Lynda nói bác trai bác gái Lục đã cùng với tổng giám đốc công ty cô thảo luận vấn đề hợp đồng sau này của cô, mà cô cái gì cũng không biết, cô phải tìm Lục Thần hỏi rõ rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
"Xin lỗi, không có cách nào, có lẽ cô nghĩ xem có người quen nào có thể nhận ra cô không, để tôi cho người gọi điện hỏi." Người lính gác giải quyết theo nguyên tắc.
Ôn Hoàn lắc đầu, cô đâu có quen ai khác, chỉ quen mỗi Lục Thần nhưng Lục Thần không ở đây.
"Vậy thì không có cách nào, mời cô ngày mai trở lại." Người lính gác đưa tay làm động tác mời cô rời đi.
Ôn Hoàn không nói được gì nữa chỉ có thể gật đầu lui sang một bên. Phía sau có xe đi tới, là xe quân sự, hình như mới từ bên ngoài huấn luyện trở về, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng hát của binh sĩ trên xe.
Xe lái qua mang theo đầy bùn đất, gió đêm thổi tới làm cho người ta sặc cả mắt mũi. Ôn Hoàn giơ tay che miệng tránh sang một bên.
Đột nhiên có một chiếc xe việt dã quân sự dừng trước mặt cô, không đợi Ôn Hoàn phản ứng kịp, Lục Thần mặc đồ rằn ri từ trên xe bước xuống, đi nhanh tới trước mặt cô, đưa tay cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cô cố ý kéo thấp xuống, xác nhận rõ là Ôn Hoàn, giọng nói có phần mừng rỡ kêu lên: "Nhóc con!"
Lúc này Ôn Hoàn mới ngẩng đầu lên nhìn anh bỏ chiếc mũ bộ đội xuống lộ ra khuôn mặt có phần ngăm đen vì phơi nắng, cả người còn mang theo mùi mồ hôi khó ngửi sau khi huấn luyện.
Lục Thần thấy cô có chút kích động, toét miệng cười hỏi: "Sao cô tới đây?"
Ôn Hoàn tức giận trừng anh, nói: "Anh làm gì mà không mở điện thoại." Nếu anh mở máy cô còn phải chạy từ xa đến đây sao.
"Lúc huấn luyện tất cả không được mở máy di động." Lục Thần giải thích nói.
Đi theo phía sau Lục Thần huấn luyện trở về nhóm người Lưu Đại Quân có chút ồn ào hô to: "Đội trưởng, chị dâu tới thăm anh à." Nói rồi xoay người về phía lính gác la: "Ôi trời, sao các cậu lại để vợ của đội trưởng chúng ta ở bên ngoài, cẩn thận đội trưởng chúng ta xé xác cậu."
"Ha ha, đúng vậy." Những người khác cũng ồn ào theo.
"Đám nhóc các cậu vẫn chưa được trừng trị đủ à." Lục Thần quay đầu cười mắng: "Còn không mau cút vào cho tôi, vẫn chê hôm nay huấn luyện chưa đủ muốn tăng thêm đúng không?"
Đám người Lưu Đại Quân cười vang nhanh như chớp chạy hết vào, đội phó Trương Tiến Vũ phía sau vừa cười vừa nói: "Đội trưởng, mang chị dâu vào trước đi."
Lục Thần nghĩ một chút liền gật đầu, vươn tay kéo Ôn Hoàn đi về phía lính gác nói: "Đây là Ôn Hoàn tới thăm, là vị hôn thê của tôi."
"Vâng." Người lính gác khom người chào với Lục Thần.
Lục Thần kéo Ôn Hoàn vào đơn vị, nghĩ đến cái gì liền xoay người nói với Trương Tiến Vũ sau lưng: "Tôi không qua đó, cậu giúp tôi đi giáo huấn đám nhóc kia một trận."
Trương Tiến Vũ cười gật đầu: "Biết rồi, có muốn bảo nhà bếp đưa cơm cho cậu không?"
Lục Thần suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được."
Nói rồi kéo Ôn Hoàn đi về phía ký túc xá của mình. Bị anh lôi kéo như vậy, dọc đường đi có nhiều binh sĩ nhìn bọn họ, Ôn Hoàn có chút không quen giãy dụa muốn rút tay về: "Buông ra, người khác đang nhìn kìa."
"Để cho bọn họ nhìn có sao đâu." Lục Thần không thèm để ý nói.
Ôn Hoàn không giãy dụa được, cuối cùng chỉ có thể mặc anh lôi kéo đi như vậy, dù sao cũng không phải lần đầu tiên biết đến sự bá đạo của anh, có phản kháng nữa đoán chừng cũng là phí công vô dụng.
Lục Thần ở một căn phòng trên tầng ba của khu ký túc xá, phòng vừa phải không lớn lắm, nhưng rất chỉnh tề, chăn trên giường được gấp gọn gàng giống như khối đậu hũ, vừa nhìn là biết phòng của quân nhân.
Chỉ có điều Ôn Hoàn cũng không để ý quan sát nhiều các thứ trong phòng, vừa bước vào là xông tới hỏi thẳng anh: "Anh cho người tới điều tra chính trị tôi?"
Lục Thần gật đầu, vẻ mặt coi như chuyện đương nhiên nói: "Hôn nhân trong quân đội vốn là phải điều tra chính trị, có gì kỳ quái đâu."
"Tôi không nói muốn kết hôn với anh, đây mới là trọng điểm!"
Lục Thần nhíu mày nói: "Báo cáo kết hôn đã phê xuống, cô phải kết hôn cùng tôi." Buồn cười, hắn vốn không hề cho cô cơ hội từ chối.
"Sao tôi phải kết hôn với anh, lẽ nào tôi không có quyền tự quyết định?" Người đàn ông này sao lại có thể bá đạo như vậy?! Thật quá đáng!
"Là cô nói muốn chịu trách với tôi, chuyện của chúng ta ồn ào lớn như vậy, tất nhiên phải kết hôn rồi." Lục Thần nói, thậm chí không để cho cô mở miệng, nói tiếp: "Được rồi, vấn đề này nói tới đây thôi, trước tiên cô ngồi xuống đã, tôi đi tắm, buổi tối ở lại đây." Nói rồi kéo cô ấn xuống ghế sô pha, còn mình thì đi nhanh vào phòng ngủ cầm quần áo vào nhà vệ sinh.