Xin Chào Trung Tá Tiên Sinh - Chương 11

Tác giả: Mạc Oanh

Vợ Là Để Cưng Chiều
Ôn Hoàn theo bản năng đưa tay đẩy, lại bị anh túm tay ra sau lưng, dán vào môi cô nói: "Ngoan chút, mỗi lần đều không phối hợp như vậy, sau này kết hôn thì phải làm sao." Vừa nói, môi cũng không buông cô ra.
Bị anh lấp kín môi như vậy, Ôn Hoàn chỉ có thể nỉ non nói: "Ai, ai muốn kết hôn với anh..." Tay muốn vùng vẫy lại bị anh cầm thật chặt.
"Cô không kết hôn cùng tôi thì kết hôn với ai, chuyện của chúng ta mọi người đều biết, cô phải chịu trách nhiệm với tôi!" Bá đạo từ chối nghe bất kỳ lời cự tuyệt nào từ miệng của cô, tay đặt trên hông cô hôn càng thêm sâu.
Ôn Hoàn không đẩy anh ra nữa, muốn nói chuyện, vừa mở miệng lại càng thuận tiện cho anh đem toàn bộ đầu lưỡi thâm nhập vào trong khoang miệng của cô. Cuối cùng chỉ có thể biết điều vứt bỏ phản kháng, tùy anh bá đạo ôm hôn.
Cũng không biết bị anh ôm hôn như vậy bao lâu, cho đến khi Ôn Hoàn cảm giác mình khó chịu sắp không thở nổi, lúc này Lục Thần mới thỏa mãn buông cô ra, tay vẫn bá đạo đặt trên hông cô như cũ, môi vuốt ve an ủi hôn lên mặt cô, vừa hôn vừa có chút oán trách nói: "Thể lực của cô thế nào vậy, mới hôn một chút đã mất sức rồi."
"Anh..." Ôn Hoàn bị anh làm tức giận, anh đây là được tiện nghi còn khoe mẽ sao?
Lục thần nhìn bộ dạng cô bĩu môi mặt còn đỏ bừng, nhịn không được đưa tay cưng chiều nhéo mũi cô một cái, vẻ mặt thành thật nói: "Tôi cái gì, sau này buỗi sáng mỗi ngày rèn luyện chạy bộ một tiếng."
"Anh, nếu như anh chê tôi như vậy cũng không cần hôn, còn hôn gì mà hôn." Ôn Hoàn tức giận đến mức nói năng hơi lộn xộn, tức giận ngoảnh mặt sang một bên, miệng lẩm bầm trề ra.
Thấy bộ dạng cô đáng yêu như vậy, Lục Thần không nhịn được nở nụ cười, nói: "Tôi không hôn cô chẳng lẽ lại đi hôn người khác à, cô mới là bà xã của tôi, nếu như tôi thật sự đi hôn người khác, vậy đến lúc đó cô không được phạt tôi quỳ gối kiểm điểm đấy nhé."
"Ai là bà xã của anh, tôi mới không thèm làm bà xã của anh, anh muốn ai hôn thì hôn." Nói xong gắng sức đẩy anh qua một bên, thở phì phò nói: "Tôi phải đi về!" Nói rồi đi về phía xe.
Lục Thần nhìn bộ dạng cô không được tự nhiên, buồn cười lắc đầu, sau đó mới theo cô quay về xe.
Lên xe, Lục Thần liếc nhìn vẻ mặt tức giận của cô, trêu ghẹo nói: "Vẫn còn giận à, yên tâm đi, ngoài cô ra ai tôi cũng không hôn, tuyệt đối trung thành giữ gìn!"
"Anh muốn hôn ai thì hôn, tôi mặc kệ." Vểnh cái miệng nhỏ nhắn, ngay cả Ôn Hoàn cũng không phát hiện, lời nói của mình chứa bao nhiêu giấm chua.
"Cô là bà xã của tôi, cô lại mặc kệ cho ai quản?" Lục Thần cười, vẻ mặt coi như chuyện đương nhiên.
Ôn Hoàn trừng anh, vẻ mặt tức giận: "Đừng có nói hươu nói vượn, tôi không phải bà xã của anh, đừng gọi loạn như vậy."
"Không gọi bà xã vậy gọi vợ." Anh rất dễ nói chuyện, cô không cho gọi là bà xã vậy không gọi nữa, gọi vợ cũng giống như vậy cả thôi: "Dù sao cô cũng phải chịu trách nhiệm với tôi."
"Anh..." Ôn Hoàn vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn anh câm nín hồi lâu mới bật ra một câu: "Anh chính là người lưu manh vô lại nhất."
Lục Thần cười, cũng không tức giận, nói: "Tôi chỉ giở trò lưu manh với vợ của mình."
Ôn Hoàn tức giận xoay đầu đi, cô quyết định không nói thêm gì với anh nữa, tránh cho bị anh khi không bỗng dưng được lợi, lại đã quên kể từ lúc bắt đầu gặp Lục Thần, bất kể lời nói hay hành động gì của cô đều bị thua hoàn toàn.
Lục Thần khởi động xe chuẩn bị rời đi, một chiếc xe quân sự việt dã tương tự xuất hiện ở phía trước con đường đất sỏi, giống như phát hiện ra xe của anh, bọn họ ấn còi về phía anh.
Xe dừng lại bên cạnh họ, lái xe chính là Lục Đại Quân của đại đội đặc chủng, ngồi ở vị trí kế bên tài xế là đội phó Trương Tiến Vũ. Nhìn thấy Ôn Hoàn đang ngồi bên cạnh Lục Thần, họ liền cười xấu xa có phần mờ ám với Lục Thần, Lưu Đại Quân lớn tiếng hỏi: "Đội trưởng, đây là chị dâu của chúng em phải không?" Nói rồi cất tiếng tự giới thiệu bản thân với Ôn Hoàn: "Chị dâu, em là Lưu Đại Quân, là binh nhì dưới quyền đội trưởng!"
Ôn Hoàn có chút xấu hổ, không nghĩ tới gặp đồng đội của Lục Thần ở chỗ này, môi giơ lên nhưng không biết nên nói cái gì.
Lục Thần liếc mắt trừng hai người, sắc mặt hạ xuống nói: "Hai người các cậu sao còn ở bên ngoài dạo chơi, ngày mai không cần huấn luyện à?"
Trương Tiến Vũ cười, ở bên cạnh nói: "Đi dạo một chút, không phải bây giờ đang quay lại sao."
Lục Thần trợn mắt nhìn bọn họ nói: "Mau cút đi cho tôi, một đám ở bên ngoài càn rỡ còn ra thể thống gì nữa." Nói xong khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Thấy bọn họ muốn đi, Lưu Đại Quân liều lĩnh hô to về phía Ôn Hoàn: "Chị dâu, cả đại đội đều thích chị, thích xem chị đóng phim, lúc nào ký tên cho mỗi người bọn em một bức ảnh đi."
Nghe vậy, còn không kịp đợi Ôn Hoàn mở miệng, Lục Thần bên này vươn tay đánh xuống đầu đội mũ của Lưu Đại Quân, nói: "Buổi sáng ngày mai nộp bản kiểm điểm 5000 chữ, thiếu một chữ tôi cho chạy quanh bãi tập 10 vòng!" Nói xong khởi động xe rời thẳng đi.
Ôn Hoàn ngồi trên xe, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu than của Đại Quân, tiếng nói theo xe càng chạy càng nhỏ dần. Ôn Hoàn nghiêng đầu nhìn anh, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Bộ dạng anh dạy dỗ người rất hung dữ."
Lục Thần nhếch khóe miệng lên, quay đầu nhìn vào mắt cô hỏi: "Sợ à?"
"Vậy anh sẽ hung dữ như vậy với tôi sao?" Ôn Hoàn hỏi ngược lại.
Gần như không cần nghĩ ngợi, Lục Thần trả lời thẳng: "Không."
Ôn Hoàn tò mò: "Vì sao?"
"Vợ là để cưng chiều." Vợ của mình và binh lính dưới quyền mình anh phân chia rất rõ ràng, không thể quơ đũa cả nắm.
Ôn Hoàn nhăn mũi với anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai muốn làm vợ của anh chứ." Rồi quay đầu không hỏi thêm nữa.
Lục Thần cười khẽ, vươn tay sang nắm tay cô thật chặt. Ôn Hoàn muốn rút về lại bị anh nắm chặt hơn, nói: "Đừng lộn xộn, đang lái xe đấy."
Ôn Hoàn oán trách lườm anh, trong bụng nói thầm, anh cũng biết lái xe, có người nào đang lái xe còn cầm tay người khác như thế không!
Không thoát được anh, cũng không có cách nào, chỉ có thể mặc cho anh nắm như vậy, xoay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, đầu tiên là vẻ mặt bĩu môi mất hứng, dần dần ngay cả chính cô cũng không phát hiện, khóe miệng không vui vô tình hóa thành nụ cười nhàn nhạt, rất nhạt rất nhẹ nhưng quả thực là cười.
Biệt Thự
Thời điểm Lục thần đưa Ôn Hoàn trở lại khách sạn đúng lúc gặp phải Lynda từ bên ngoài trở về ở cửa khách sạn. Lynda nhìn thấy Lục Thần, chân mày không ngừng nhíu chặt, mắt nhìn Lục Thần, không nói chuyện.
Lục Thần cũng không nhìn cô ta, chỉ giơ tay cưng chiều xoa xoa đầu Ôn Hoàn, căn dặn cô buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút rồi ngồi lên xe lái thẳng đi.
Đợi Lục Thần đi rồi, Lynda kéo Ôn Hoàn hỏi: "Cậu ta cũng theo tới đây à?"
"Anh ấy đóng quân ở thành phố B." Ôn Hoàn bình thản trả lời, nói xong liền áp chặt mũ xuống đi vào trong khách sạn.
Lynda theo cô vào khách sạn, ở sau lưng cô truy hỏi: "Cậu ta làm lính?!"
"Vâng." Ôn Hoàn gật đầu, ấn thang máy khách sạn.
Thang máy dừng ở tầng một, không cần đợi liền mở cửa ra luôn.
Hai người đi vào, ở trong thang máy Lynda có chút khinh thường nói: "Sao em lại tìm một người lính." Thật sự nếu muốn yêu đương rồi kết hôn, ít nhất cũng phải tìm một nhà giàu có mới xứng với thân phận.
Ôn Hoàn chăm chú nhìn biển báo trên đầu, thản nhiên trả lời: "Làm lính thì có gì không tốt."
"Cậu ta là một người lính thì có thể cho em cái gì?" Lynda cười nhạt, ý giễu cợt trong lời nói rất rõ ràng.
Ôn Hoàn xoay đầu nhìn chị ta: "Em không cần anh ấy cho em cái gì."
Thang máy lên đến tầng I, Ôn Hoàn không nói thêm gì nữa, xoay người đi thẳng ra khỏi thang máy. Lynda đứng ở phía sau có chút bất mãn bĩu môi, cuối cùng xoay người đi tới gian phòng của mình.
Phim mới lần này của Ôn Hoàn là một bộ phim tình yêu thành thị, tên là "Gần như vậy, xa đến thế". Nói về một tiểu thư nhà giàu có đột nhiên gia đình bị sa sút cùng người yêu mối tình đầu xa nhau, vài năm sau mang theo hiểu lầm gặp lại, cô gái vì sinh tồn mà sống vất vả, cậu bé trước đây đã trở thành người đàn ông thành công trong sự nghiệp. Người đàn ông vẫn thích cô gái, mong muốn nối lại tình cảm, nhưng cô gái bởi vì năm đó lúc cô cần người đàn ông đó nhất lại đoạn tuyệt ra đi mà không thể tha thứ. Rõ ràng hai người yêu nhau vô cùng lại có một khoảng cách không thể vượt qua. Nhưng bởi vì trong lòng từ đầu đến cuối vẫn có hình bóng đối phương, hai người cố gắng thử bắt đầu lại một lần nữa, nhưng lỗ hổng mấy năm đó người đàn ông không còn là cậu bé trước kia, cô gái cũng không phải là cô gái lúc trước. Hai người cho dù đang ở cùng một căn phòng nhưng cả hai bên lại như là bị người ta kéo khoảng cách ra xa vài mét, gần như vậy, xa đến thế. Cuối cùng sau khi thử nghiệm, hai người lựa chọn chia tay, bởi vì bọn họ biết cho dù cố gắng thêm nữa, trước đây đã bỏ qua thì chính là bỏ qua cả đời.
Lúc nhận được kịch bản này Ôn Hoàn cảm thấy rất giống bản thân, cái kiểu trải qua tình cảm và cảnh ngộ này gần như là phiên bản của cô, chỉ khác là cô sẽ không bắt đầu lại với Thành Việt.
Người cộng tác diễn vai tình nhân với Ôn Hoàn chính là ảnh đế Văn Phong, song Văn Phong vì có chuyện nên mấy ngày nữa mới đến đoàn phim. Cho nên mấy ngày nay chỉ có thể quay trước phân đoạn của Ôn Hoàn.
Bởi vì mình khá giống nữ nhân vật chính trong kịch bản cho nên nhân vật này từ lúc bắt đầu diễn hoàn toàn không có trở ngại, thậm chí không cần cố gắng nuôi dưỡng cảm giác. Vì vậy hai ngày nay quay vô cùng thuận lợi, thậm chí ngay cả số lần NG cũng rất ít.
Đứng trước camera xem lại những đoạn đã quay, Ôn Hoàn cảm thấy có loại cảm giác thời gian đảo ngược lại, giống như thực sự trở lại quá khứ, trong lúc nhất thời có phần chưa hoàn hồn lại.
"Diễn không tệ." Đạo diễn Trương vừa xem vừa gật đầu nói: "Ôn Hoàn, gần đây kỹ năng diễn của cô tiến bộ không ít."
Nghe vậy, Ôn Hoàn phục hồi lại tinh thần, khẽ cười: "Phải không?"
"Đúng vậy, ban đầu tôi còn lo lắng cô diễn với Văn Phong sẽ có vấn đề, cô cũng biết Văn Phong có yêu cầu khá cao đối với kỹ năng diễn xuất, nhưng mà bây giờ xem ra tôi lo lắng hoàn toàn không cần thiết." Đạo diễn Trương nhìn cuộn phim chạy trên màn hình, gật đầu nói.
Ôn Hoàn chỉ gật đầu, vươn tay nhận chai nước khoáng mà trợ lý Tiểu Lâm đưa tới, mở ra uống một ngụm hỏi: "Đạo diễn, buổi chiều không có phân đoạn của tôi có phải không?"
Nghe vậy đạo diễn Trương đứng dậy, nói: "Đúng vậy, trưa ngày mai Văn Phong sẽ đến thành phố B, hai ngày nay tiến độ quay nhanh hơn mong đợi của tôi, cho nên thời gian còn lại tôi quay phân đoạn của mấy diễn viên phụ và diễn viên quần chúng. Trưa mai Văn Phong đến là có thể bắt đầu quay cảnh diễn đôi của hai người rồi, vì vậy hai ngày tiếp theo cô nghỉ ngơi, học thuộc kịch bản đoạn sau đi."
Ôn Hoàn gật đầu: "Được, tôi biết rồi, vậy tôi về khách sạn trước đây."
Thực ra kịch bản đoạn sau ngay từ đầu Ôn Hoàn đã học thuộc lòng rồi, có lẽ là câu chuyện của nữ nhân vật chính cùng việc đã trải qua của mình tương tự nhau, cho nên Ôn Hoàn đặc biệt có cảm tình với bộ phim này, vì bộ phim này làm đủ công tác chuẩn bị.
Lúc quay về khách sạn Tiểu Lâm hỏi cô có thể ra ngoài đi dạo được không, Ôn Hoàn gật đầu đồng ý, Tiểu Lâm hỏi cô có muốn cùng đi không, cô từ chối.
Về đến phòng, nhìn chăm chú ngoài cửa sổ một lúc lâu, cô đã bao lâu chưa trở lại thành phố này, cô đã sống ở đây hai mươi năm, nhưng sau khi rời đi vẫn không có can đảm quay trở lại, nơi này có nhiều kỷ niệm với cô, đau khổ và vui sướng đều có.
Kéo rèm cửa sổ ra rồi nằm trở lại trên giường, nhắm mắt nằm một lúc lâu như vậy, cuối cùng vẫn xoay người từ trên giường đứng dậy, thay bộ quần áo thể thao vào, đeo khẩu trang và kính râm cộng theo mũ lưỡi trai. Nhìn trong gương ngay cả chính mình cũng không nhận ra, lúc này mới yên tâm ra cửa.
Nhìn lại căn biệt thự trước mặt này, Ôn Hoàn có cảm giác như đã trôi qua mấy đời, cô đã từng ở bên trong căn nhà này mà bây giờ chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn vào. Cô không biết năm đó căn nhà này bị niêm phong sau cuối cùng dùng cách gì bán đi, cũng không biết tất cả mọi thứ trong nhà còn bộ dáng lúc trước không. Hôm nay cô không vào được, chỉ có thể đứng cách xa bên ngoài nhìn vào.
Gió nhẹ thổi tới có phần hơi lạnh, Ôn Hoàn xoay người chuẩn bị quay về, quay đầu liếc nhìn ngôi nhà lần cuối, khóe miệng gợn lên ý cười tự giễu.
Kéo chiếc khóa áo thể thao cao đến cổ, Ôn Hoàn chậm rãi đi dọc theo con đường đi bộ, đột nhiên phía trước xuất hiện chiếc xe Audi màu đen, ngẩng đầu lên cô nhận ra người lái xe bên trong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc