Đến Đoàn PhimThời điểm nhận được điện thoại của mẹ Lục Ôn Hoàn mới vừa kết thúc buổi họp báo. Nhìn dãy số xa lạ còn tưởng là của bên tiếp thị với quảng cáo, nhận rồi mới biết hóa ra là mẹ Lục bên kia gọi tới, hỏi cô lúc nào có thời gian đến thăm bọn họ, ngoài ra bà và ba Lục cũng muốn tìm một thời điểm thích hợp đến viện điều dưỡng thăm mẹ cô.
Ôn Hoàn suy nghĩ một chút, cuối cùng hẹn chiều ngày mai. Bởi vì ngày mai cô có thể bớt chút thời gian, ngày kia cô phải theo đoàn làm phim đến thành phố B, dự định ở đó quay phim gần một tháng.
Ba Lục mẹ Lục hoàn toàn đồng ý với thời gian cô sắp xếp trên, nói cô làm việc xong thì gọi điện cho bọn họ là được. Ngày hôm sau lúc ba Lục lái xe tới đón cô vừa vặn gặp phải Lynda ở cửa, Lynda sửng sốt, vội bước lên phía trước muốn nói chuyện cùng ba Lục. Thực ra chủ yếu là muốn cùng ba Lục thảo luận về vấn đề đại diện phát ngôn cho xí nghiệp \'Lục thị\' sáu tháng cuối năm, Lynda đối với chuyện đại diện này đã nhìn chòng chọc một thời gian rất lâu, chỉ là vẫn chưa có cơ hội mà thôi.
"Tổng giám đốc Lục." Lynda vội vàng cười chìa tay với Lục Lâm Phong.
Thấy Lynda trước mặt nhiệt tình Lục Lâm Phong lộ vẻ hơi nghi ngờ hỏi: "Cô là?" Nói rồi nhìn sang Ôn Hoàn ở phía sau lưng Lynda.
Lynda ở trong giới giải trí lăn lộn bao nhiêu năm như vậy đã sớm học được cách đoán ý tứ người ta qua sắc mặt, thấy ông ta nhìn về phía Ôn Hoàn liền cười hỏi: "Tổng giám đốc Lục biết Tiểu Hoàn nhà chúng tôi à?"
"Đúng vậy, tôi tới đây là tìm Tiểu Hoàn." Lục Lâm Phong gật đầu nói.
"Vậy thật tốt quá, tổng giám đốc Lục, thực ra tôi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói chuyện với ngài, tôi cảm thấy về chuyện xí ngiệp các ngài định đổi người đại diện sáu tháng cuối năm này, Ôn Hoàn nhà chúng tôi có phong cách và hình tượng rất phù hợp, hơn nữa..."
"Chị Lynda." Ôn Hoàn ngắt lời chị ta, có chút không vui nhíu mày nói: "Em còn có việc." Nói xong quay đầu nhìn ba Lục: "Bác Lục, chúng ta đi thôi."
Lục Lâm Phong cười cười gật đầu với Lynda, hai người đi tới chiếc xe đậu ven đường, mẹ Lục thấy bọn họ đi đến, từ ghế sau mở cửa xe ra, vẫy tay với Ôn Hoàn: "Tiểu Hoàn."
Nhìn chiếc xe Bingley màu đen kia biến mất trong dòng xe cộ, Lynda đứng tại chỗ khẽ nói thầm với mình: "Ôn Hoàn và người của nhà họ Lục rất quen biết sao?"
Trên xe, Ôn Hoàn đối với việc Lynda vừa nói nhận lỗi với ba Lục: "Xin lỗi bác Lục, cháu không biết chị ấy lại nói với bác những điều ấy."
Lục Lâm Phong nhìn cô qua kính chiếu hậu, vừa cười vừa nói: "Thực ra người đại diện của cháu đề nghị rất đúng, công ty của bác đúng là phải thay đổi hình tượng, đề nghị của cô ta có thể xem xét."
"Không được." Ôn Hoàn từ chối, nói thẳng: "Hình tượng của cháu không tốt, rất nhiều chuyện xảy ra xung quanh, sẽ hạ thấp hình ảnh của toàn xí nghiệp \'Lục thị\'".
Ba Lục cười, không nói thêm gì nữa.
Lúc đến viện điều dưỡng mẹ Ôn đang cùng y tá đi dạo trong vườn hoa, nhưng ánh mắt vẫn ngây ngốc trống rỗng. Ôn Hoàn khẽ gọi bà, bà cũng chỉ quay đầu ngơ ngác liếc mắt nhìn Ôn Hoàn như một người xa lạ, không nói gì lại quay đầu đi. So với lần trước, lần này mẹ Ôn lại quên mất cô.
Mẹ Lục thấy vậy có phần không đành lòng, che miệng hốc mắt ửng đỏ, trước đây bà cùng mẹ Ôn quan hệ rất tốt, mặc dù không ở cùng một thành phố nhưng thường xuyên tán gẫu qua điện thoại. Chỉ là không ngờ vài năm sau gặp lại, bà ấy đã hoàn toàn không nhận ra bà.
Ba Lục hỏi thăm tình hình với bác sĩ, sau đó dặn dò nhất định phải nghĩ hết biện pháp chữa khỏi bệnh của mẹ Ôn. Ba người cùng mẹ Ôn ngồi một lúc lâu, rồi mới từ trong viện điều dưỡng đi ra. Trên đường trở về, Ôn Hoàn có vẻ im lặng, tâm tình của ba Lục và mẹ Lục cũng trở nên nặng nề.
Lúc đèn đỏ, mẹ Lục đưa tay kéo tay Ôn Hoàn tới, vỗ vỗ tay của cô, an ủi nói: "Sẽ tốt lại thôi."
Ôn Hoàn xoay đầu, cười với bà, nói: "Cháu không sao, sáu năm qua cháu đã tiếp nhận sự thật này."
Mẹ Lục không biết nên nói gì, hốc mắt ửng đỏ gật đầu.
Không khí trong xe có vẻ hơi nặng nề, ba Lục chuyển đổi đề tài hỏi Ôn Hoàn: "Tiểu Hoàn, gần đây có liên lạc với A Thần không?"
Ôn Hoàn hơi sửng sốt, lắc đầu, có chút lúng túng khẽ cười. Thực ra mấy ngày đầu mỗi ngày Lục Thần đều gọi điện cho cô, nếu không thì cũng phải gửi tin nhắn. Nhưng khoảng mười ngày gần đây, điện thoại hay tin nhắn đều không có, mặc dù như vậy có phần không quen, nhưng ngay từ đầu đã không muốn cùng anh thật sự có gì đó, cho nên cũng không chủ động gọi cho anh.
"Chắc là chuyện diễn tập đấy, lúc trước đi cả mấy đêm mới quay về, bọn chúng diễn tập vô cùng nghiêm ngặt, phải cắt đứt liên lạc với bên ngoài." Mẹ Lục bên cạnh giải thích.
Ôn Hoàn chỉ khẽ cười, không nói gì, cô sợ mình nói nhiều sai nhiều. Buổi tối sau khi ăn cơm cùng ba Lục và mẹ Lục xong thì quay về, mới vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của chị Lynda nhắc nhở cô sáu giờ sáng ngày mai xe đi thành phố B.
"Buổi tối em xếp đồ đi, sáng sớm ngày mai đúng giờ bọn chị qua đó đón em."
"Vâng, em biết rồi." Ôn Hoàn cầm điện thoại trả lời, vò đầu chuẩn bị lấy quần áo đi tắm.
Bên kia điện thoại Lynda không có ý cúp máy, thăm dò hỏi: "Ôn Hoàn, em cùng tổng giám đốc Lục thị rất quen biết sao?"
Động tác vò đầu dừng lại, nghiêm mặt nói: "Nếu như chị muốn nói tới chuyện đại diện kia, em đã từ chối rồi."
"Em điên à, cơ hội tốt như vậy em lại đi từ chối!" Lynda hoàn toàn không thể hiểu nổi rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì!
"Hình tượng của em không phù hợp, bác Lục là bề trên của em, em không muốn công ty của bác ấy vì hình tượng của em mà bị tổn thất."
Lynda bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu sau mới hỏi: "Ôn Hoàn, trước kia nhà em làm gì?"
Nghe vậy, Ôn Hoàn dừng lại, lạnh giọng nói: "Buổi sáng ngày mai em muốn nghỉ ngơi." Nói xong liền cúp thẳng điện thoại.
Từ Giang Thành đến thành phố B cần hơn sáu tiếng, cho nên khi xe của mấy người Ôn Hoàn đến đoàn phim thời gian không sai biệt lắm, cất đồ đạc vào trong khách sạn đoàn phim đã đặt trước, rồi cùng mấy người trong đoàn phim đi ăn. Bữa cơm này ăn xong mất cả buổi chiều, lúc quay trở về khách sạn đã sắp nhá nhem tối, đạo diễn thông báo nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bắt đầu chính thức quay phim
Phòng của Ôn Hoàn là phòng đơn, buổi chiều lúc ăn cơm có uống chút rượu, cộng thêm hơn sáu tiếng đồng hồ đi xe, thật sự có chút mệt mỏi, trở về phòng rửa mặt xong liền lăn lên giường ngủ.
Nhưng lúc đang mơ mơ màng màng ngủ thì chiếc điện thoại đặt ở trên đầu giường vang lên, mơ hồ với tay lấy điện thoại: "Alo?"
Bên kia điện thoại Lục Thần hỏi: "Cô đang làm gì đấy, sao giọng nói uể oải vậy?"
Ôn Hoàn đưa điện thoại ra nhìn một chút, xác định là điện thoại của anh, xoa huyệt thái dương nói: "Tôi ở khách sạn."
"Khách sạn, không phải cô lại đi gặp mấy tên chế tác chó má đấy chứ?!"
Ôn Hoàn đảo mắt, biết anh đang nghĩ cái gì liền giải thích: "Ngày hôm nay tôi đến đoàn phim, phải ở chỗ này hơn một tháng."
"Không ở Giang Thành?"
"Ở thành phố B."
"Chỗ nào thành phố B, bây giờ tôi đi tìm cô?"
Quân Giải Phóng Còn Biết Giở Trò Lưu ManhÔn Hoàn cho rằng anh đùa giỡn, nhưng một tiếng sau lại nhận được điện thoại của Lục Thần gọi tới bảo đang ở tầng dưới của khách sạn, cô thật sự bị anh dọa sợ.
Mở cửa sổ từ trên lầu nhìn xuống, quả thực trông thấy anh đứng bên cạnh chiếc xe việt dã quân sự đậu ở dưới lầu. Không nghĩ nhiều liền cầm mũ lưỡi trai đội vào, lấy điện thoại di động rồi chạy xuống tầng dưới.
Chạy đến cửa khách sạn, trông thấy anh dựa vào xe, trên người còn mặc quân phục, miệng ngậm điếu thuốc là, thấy cô đi ra giơ tay lấy điếu thuốc xuống cười với cô.
Ôn Hoàn sững sờ nhìn anh, vẫn còn có phần không dám tin anh thật sự đã tới, đứng tại chỗ mắt chăm chú nhìn anh chằm chằm.
Lục Thần cười to, vứt điếu thuốc trong tay, đi về phía cô, đưa tay gõ vào đầu đang đội mũ của cô, nói: "Sao vậy, nhìn ngốc rồi à, thấy tôi liền kích động như vậy?" Nói xong đưa tay kéo cô đi về phía chiếc xe việt dã.
Lúc này Ôn Hoàn mới hồi phục lại tinh thần, muốn rút tay về lại bị anh nắm thật chặt, vội hỏi: "Anh, anh muốn mang tôi đi đâu?"
"Đi hóng gió!" Vẻ mặt Lục Thần tự nhiên nói, quay đầu nhìn cô với ý xấu, cười nói: "Hay là cô muốn mời tôi lên trên đó?" Nói rồi liếc nhìn tòa nhà khách sạn sau lưng.
Ôn Hoàn đỏ mặt, tức giận trợn mắt mắng anh: "Lưu manh!"
Lục thần cất giọng cười lớn, mở cửa xe cho cô đi vào, còn mình thì vòng qua đầu xe tới cửa bên kia, khởi động xe rời đi.
Ngồi trên xe, Ôn Hoàn hỏi: "Đơn vị của anh đang ở thành phố B?"
"Tôi không nói cho cô biết à?" Lục Thần hỏi ngược lại, xem ra tâm tình không tệ, nụ cười trên khóe miệng từ lúc bắt đầu gặp đến giờ vẫn chưa ngừng lại.
Ôn Hoàn không nhìn anh, nhỏ giọng ở bên cạnh khẽ lẩm bẩm: "Nếu như anh nói cho tôi biết, tôi đã không nói cho anh tôi ở thành phố B."
Tiếng nói của cô quá nhỏ, anh nghe không rõ, hỏi: "Đang một mình nói thầm cái gì đấy?"
"Không có gì." Ôn Hoàn không nói cho anh, quay đầu nhìn những tòa nhà bên ngoài cửa sổ trôi qua rất nhanh, hỏi: "Anh muốn mang tôi đi đâu?"
Lục Thần cười, quay đầu nhìn cô một cái rồi nói: "Đơn vị."
Nghe vậy, Ôn Hoàn nhíu mày, xoay đầu nhìn anh nói: "Tôi không muốn đi, buổi sáng ngày mai tôi còn phải quay phim."
Lục Thần cũng không quay đầu lại, chỉ vừa cười vừa nói: "Tôi cũng không để cô ở lại, cô sợ cái gì."
"Anh..." Ôn Hoàn nhìn anh chằm chằm, giống như mấy lần giao chiến trước, cô chưa từng thắng được, nếu không phải anh đang mặc quân phục cô thật sự nghi ngờ anh là chánh án hoặc là cái khác, mồm mép lanh lẹ như thế.
Trừng anh một lúc lâu, Ôn Hoàn có chút tức giận xoay đầu qua chỗ khác, bực bội nói: "Vô lại."
"Này, cô có thể đổi từ khác được không, không phải vô lại thì là lưu manh, tôi nghe chán rồi." Lục Thần bên cạnh có chút vô sỉ nói, nói xong còn đưa tay cố ý ngoáy lỗ tai.
Ôn Hoàn không nhìn anh, khẽ nói: "Dù sao tôi sẽ không ở lại." Cô cũng không muốn mua thêm phiền phức, sau khi đến nơi cô nhất định không xuống xe.
Lục Thần cười, chân đạp ga tăng nhanh tốc độ. Ôn Hoàn hình như thật sự hơi tức giận, dọc đường đi không nói thêm câu nào, ngay cả khi Lục Thần cố ý tìm một đề tài hỏi cô, cô cũng không tiếp chuyện, bĩu môi nhìn bên ngoài.
Xe lên đường xấp xỉ gần một tiếng, từ nội thành phồn hoa chạy đến vùng ngoại thành có phần xa xôi, ruộng đồng bạt ngàn cùng con đường rải đầy đá sỏi, phía trước chính là doanh trại đơn vị, Lục Thần không lái xe đến cổng đơn vị mà dừng lại cách đó khoảng 300 mét, ngồi ở trong xe chỉ phía trước nói: "Này, chỗ đó chính là đơn vị."
Ôn Hoàn nhìn theo tầm mắt của anh, thấp thoáng có thể trông thấy lính gác đứng nghiêm thẳng tắp trước cổng đơn vị. Theo bản năng hỏi: "Anh không lái qua đó sao?"
Lục Thần buồn cười vươn mình tới nhìn cô hỏi: "Cô muốn qua đó?"
"Không muốn!" Ôn Hoàn vội vàng lắc đầu, thái độ kiên quyết.
Lục Thần cười to, bàn tay vỗ xuống vành mũ của cô, sau đó mở cửa xuống xe: "Xuống đây đi, ngày hôm nay chỉ mang cô đến đây cho biết đường, lần sau tự mình đến đấy sẽ không lạc."
Ôn Hoàn bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi không thèm đến." Giơ tay chỉnh lại ngay ngắn chiếc mũ trên đầu, lúc này mới mở cửa xuống xe.
Ban đêm ở vùng ngoại ô rất yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng động ồn ào và ầm ĩ như trong nội thành, nếu có cũng chỉ là tiếng côn trùng kêu mà ở trong thành phố khó nghe được.
"Ngọn núi kia chính là mỗi buổi sáng huấn luyện chúng tôi phải leo tới đỉnh núi." Lục Thần chỉ vào ngọn núi cách đó không xa nói: "Bên kia lưng chừng núi người dân trong thôn có loại cam rừng, gần đến ngày 11 hàng tháng, mỗi ngày huấn luyện qua đó luôn có mấy thằng nhóc chạy vào rừng hái cam, mấy ông chủ lâm trường kia kêu la khắp nơi chạy đuổi theo phía sau bọn họ." Mặt cười, môi mang theo đường cong đẹp mắt.
Tưởng tượng ra cảnh như vậy, Ôn Hoàn khẽ cong khóe miệng, hỏi: "Vậy anh từng bị ông chủ kia đuổi theo chạy khắp núi chưa?"
Lục Thần quay đầu nhìn cô, nói: "Mỗi một người lính ở đây đều từng bị ông chủ kia đuổi theo chạy khắp núi."
Ôn Hoàn nhăn mũi với anh, chế nhạo anh nói: "Vậy mà còn nói quân giải phóng bảo vệ dân chúng, tôi thấy toàn là ức Hi*p lên đầu dân chúng." Túm cây cỏ dại ven đường để trong tay ngắm nghía.
"Nhóc con."
"Làm sao." Kéo dài giọng trả lời, ngẩng đầu nhìn lại anh, trong bóng tối mặt của anh có chút mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra một đường viền.
Lục Thần chăm chú nhìn cô, tiến thêm một bước, vươn tay ôm chầm eo cô, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần. đầu hơi hạ thấp, hơi thở phả trên mặt cô.
Ôn Hoàn không yên muốn lui về phía sau lại bị anh siết chặt eo, hơi thở của anh phả trên mặt cô làm cho cả người bắt đầu có chút khô nóng, không nén được khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt: "Anh, anh muốn làm gì..."
Lục Thần cười nhẹ, tiếng nói trầm ổn trong đêm tối yên tĩnh ở đây mang theo một tia hứng thú khác, thấp giọng nói: "Cô có biết, quân giải phóng ngoài biết hái cam còn biết cái khác không?"
Ôn Hoàn cảm giác mình có chút bị mê hoặc, theo lời của anh hỏi: "Còn biết...cái gì?"
"Còn biết giở trò lưu manh." Nói xong cúi đầu hôn lên môi của cô, lại nhất thời quên mất trên đầu cô vẫn đội mũ lưỡi trai, bị vành mũ kia cản lại.
Ôn Hoàn sửng sốt, cũng không để ý đẩy anh ra, thấy bộ dạng anh cau mày vẻ mặt buồn bực, nhịn không được cười ra thành tiếng.
Lục Thần hơi ngượng ngùng, cau mày có chút không vui nói: "Đêm tối mang mũ làm gì." Nói rồi trực tiếp đưa tay kéo mũ trên đầu cô xuống vứt sang bên cạnh, sau đó cúi người lần này chuẩn xác hôn lên môi cô, làm cho cô không còn cười ra tiếng nữa.