Lynda Nổi GiậnThời điểm Lục Thần quay lại cổng chính khu nhà đúng lúc gặp phải Lynda đang vội vã chạy đến, nhưng chỉ nhìn cô ta một cái, cũng không dừng lại tiếp tục đi về phía xe của mình.
Lynda nhận ra cậu ta, vội vàng quay đầu lại hướng về phía cậu ta gọi to: "Này, cậu đứng lại!"
Nghe thấy vậy, Lục Thần xoay đầu nhìn Lynda lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì?" Biểu cảm kia lạnh đến nỗi có thể đóng băng người khác.
Nhưng bây giờ cơn giận của Lynda quá lớn, thở hồng hộc chạy đến: "Tôi muốn nói chuyện với cậu."
"Chuyện gì?" Lục Thần giơ tay lên nhìn thời gian, có chút không kiên nhẫn.
Lynda liếc nhìn bốn phía nói: "Ở đây không tiện, chúng ta đến quán cà phê đối diện." Nói rồi chỉ quán cà phê bên đường.
Lục Thần liếc mắt, không chút lịch sự nói: "Tôi không có hứng thú cùng người không quen biết uống cà phê, có gì thì nói luôn ở đây đi, tôi cho cô một phút."
"Cậu...!" Lynda nhìn cậu ta chằm chằm, vẻ mặt kia giống như có loại kích động muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta.
Lục Thần vốn chẳng buồn nhìn sự căm phẫn trên mặt cô ta, giơ tay lên nhìn đồng hồ nói: "Cô còn 50 giây, nếu như cô muốn dùng 50 giây này để tiếp tục lườm tôi thì xin cứ tự nhiên, tôi còn có thể cho cô lườm nhiều hơn 50 giây nữa."
Lynda tức giận đến nối nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt gân xanh đều nổi lên, nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, nhìn cậu ta chằm chằm nói: "Mời cậu lập tức rời khỏi Ôn Hoàn, các cậu vốn không phải là cùng một loại người!"
Lục Thần không ngẩng đầu, thậm chí không nhìn cô ta mà nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ đeo tay.
Thấy cậu ta không nói lời nào, Lynda cắn môi tiếp tục nói: "Cậu ra giá đi, phải bao nhiêu mới chịu rời khỏi Ôn Hoàn?" Ôn Hoàn là một tay cô ta nhào nặn ra, cô ta đem tất cả sức lực và tinh thần đặt người Ôn Hoàn, mỗi lần phóng viên phỏng vấn đều là cô ta tỉ mì bày kế, mỗi scandal đều là cô ta tính toán sắp đặt.
Lần này làm cho Ôn Hoàn đi gặp cái tên mặt lợn ông chủ Vương kia, cô ta không muốn Ôn Hoàn chịu thua thiệt để cho ông chủ Vương được lợi nên cô ta đã tính toán tốt, đợi Ôn Hoàn đi vào liền gọi điện báo cho bà chủ Vương, ngấm ngầm mưu tính được lên trang đầu các tờ báo buổi sáng hôm nay. Nhưng cô ta lại không ngờ cái tên mặt lợn kia lại bỏ thuốc vào trong đồ uống, càng không ngờ tới bởi vì bị hạ thuốc cho nên lại làm cho tên đàn ông hoàn toàn không quen biết này được lợi!
Mặc dù trang đầu các tờ báo ngày hôm này viết về Ôn Hoàn, thậm chí còn dài hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều. Nhưng những tin tức như vậy sau này dùng để trao đổi chi phí cho sự nghiệp diễn xuất của Ôn Hoàn cũng không phải là mong muốn của cô ta!
"Nói đi, phải bao nhiêu tiền cậu mới bằng lòng tránh xa Ôn Hoàn." Lần này coi như cô ta không gặp may, chỉ cần có thể đuổi được người đàn ông này đi cô vẫn có thể kiếm lời lại.
Lục Thần nhìn cô ta, tay buông xuống cười nhạt không nói gì quay đầu bước đi.
Thấy cậu ta xoay người rời khỏi, Lynda bước lên phía trước kéo cậu ta lại, tức giận nhìn cậu ta: "Cậu có ý gì, đừng không biết xấu hổ." Người đàn ông này thực quá không coi ai ra gì!
Cúi đầu nhìn tay mình bị nắm, Lục Thần không vui nhíu mày, mặt không chút thay đổi nói: "Buông ra."
Tính nhẫn nại của Lynda sắp bị cậu ta bào mòn hết rồi, nhìn cậu ta uy Hi*p nói: "Cậu đừng được đằng chân lân đằng đầu, cho cậu tiền bảo cậu biến thì biến, không phải là tôi không có cách làm cho cậu biến mất!"
Lục Thần cười nhạt nhìn cô ta nói: "Tôi lại thật muốn nhìn xem cô có cách nào làm cho tôi cút đi." Nói xong hất tay cô ta ra, không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Lynda lui mấy bước mới dùng lại được, trừng mắt nhìn bóng lưng cậu ta hét lớn: "Cậu cứ chờ đấy!"
Lục Thần không quay đầu lại chỉ lạnh lùng nhếch môi, mở cửa xe ngồi vào.
Thời điểm Lynda gõ cửa, Ôn Hoàn mới vừa lấy quần áo đang định đi tắm. Mở cửa cho chị ta đi vào lại thấy chị ta thở phì phò đẩy vội cô ra vào trong phòng khách, vẻ mặt tức giận ngồi trên ghế sô pha.
Ôn Hoàn đóng cửa lại, thấy chị ta vẫn không nói gì liền cầm quần áo định đi tắm.
"Ôn Hoàn em đứng lại đó cho chị!" Lynda tức giận đứng dậy.
Ôn Hoàn dừng bước, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, có chút mệt mỏi nói: "Em mệt lắm rồi, có gì chờ em tắm xong rồi hãy nói."
Lynda không quan tâm cô, vẫn cố nói: "Em cho rằng tên đàn ông kia thực sự thích em sao, em nhầm rồi, hắn vốn chỉ là một tên lừa gạt!" Cả người Lynda có chút kích động, bước đến trước mặt cô nói tiếp: "Em có biết vừa rồi ở dưới lầu chị gặp cậu ta, cậu ta liền đòi tiền chị, bảo chị đưa cho cậu ta 500 vạn cậu ta sẽ rời khỏi em." Nếu như có thể lừa dối để cho cô quay đầu lại, vậy chị ta không ngại gạt cô, đây tất cả đều là vì muốn tốt cho cô, nếu như cô và người đàn ông này dây dưa với nhau sẽ ảnh hưởng đến công việc của chị ta!
Ôn Hoàn ngước mắt nhìn chị ta buồn cười lắc đầu nói: "Không có khả năng."
"Vì sao không có khả năng, em không tin chị lại đi tin cậu ta sao, em cùng cậu ta quen biết được bao lâu, em biết gì về cậu ta, đừng để đến lúc bị cậu ta lừa vẫn còn nói tốt cho cậu ta. Chị nói cho em biết, trên thế giới này không có ai tự nhiên vô duyên vô cớ đối tốt với em, người ta đối tốt với em là vì em còn có giá trị lợi dụng mà thôi!" Lynda giận điên lên, nói trắng ra mặc kệ có tổn thương người khác hay không.
Ôn Hoàn nhìn chị ta chằm chằm, một lúc lâu sau đột nhiên bật cười.
"Em cười cái gì?" Lynda thực sự cảm giác mình bị cô làm cho tức giận đến đau tim.
Ngừng cười, Ôn Hoàn lắc đầu nói: "Chẳng qua chỉ muốn nói cho chị biết, nhà họ Lục bọn họ vốn không thiếu chút 500 vạn này, đoán chừng còn có thể cho chị gấp mấy lần 500 vạn đó."
"Em, em có ý gì?" Lynda nhíu mày, đối với lời của cô chút không hiểu, theo hiểu biết của chị ta về Giang Thành, ở Giang Thành có bao nhiêu nhà danh gia vọng tộc chị ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng người đàn ông kia chị ta chưa một lần gặp qua!
Ôn Hoàn không giải thích lại, cầm quần áo đi vào phòng tắm, nhưng trước khi vào đột nhiên dừng lại, vừa cười giễu cợt vừa nói: "Người khác phải có giá trị lợi dụng chị mới đối xử tốt! Những lời này của chị thật chó má!"
Thành ViệtLúc Ôn Hoàn tắm xong từ trong phòng tắm bước ra, Lynda vẫn chưa đi, còn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhưng cơn tức dường như giảm không ít.
Thấy Ôn Hoàn đi ra, Lynda bước lên phía trước, nhận lấy chiếc khăn lông giúp cô lau tóc.
Ôn Hoàn cũng không cảm kích với tay rút lại khăn mặt trong tay chị ta, vừa xoa đầu vừa nói: "Chị muốn nói gì thì cứ nói đi, hôm nay em mệt lắm muốn đi nghỉ sớm."
Lynda mang theo nụ cười có vẻ nịnh nọt nói: "Tiểu Hoàn, em biết chị nói nhiều như vậy, làm nhiều như vậy đều là vì muốn tốt cho em, vì sự nghiệp của em mà lo nghĩ. Em cũng biết, giờ có được thành công này có bao nhiêu khó khăn, đằng sau em lại còn bao nhiêu cô gái xinh đẹp trẻ tuổi hơn muốn chiếm chỗ."
Ôn Hoàn không nói gì, vừa cầm khăn mặt lau tóc vừa đi tới phía sô pha ngồi. Bạn đang
đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Lynda nói tiếp: "Chị không muốn em yêu đương chẳng qua là không muốn em vì chuyện tình cảm mà chậm trễ công việc, nhưng nếu như em vẫn kiên trì muốn đoạn tình cảm này chị cũng không thể ép buộc được em. Chỉ là Tiểu Hoàn à, trước đó chúng ta phải quy định ba điều, em không được vì chuyện tình cảm mà chậm trễ công việc, mặt khác những hoạt động thương mại cần phải phối hợp chúng ta cũng nhất định phải phối hợp."
"Ha ha." Ôn Hoàn cười khẽ, lạnh lùng nhếch miệng, nhưng vẫn như cũ không nói chuyện.
Thấy cô không nói lời nào, Lynda tăng thêm giọng điệu có chút cảnh cáo nói: "Tiểu Hoàn, bệnh của mẹ Ôn không giống bệnh thường, lúc nào khá lên vẫn còn là ẩn số, nếu như bệnh tình cứ như vậy không có chuyển biến tốt thì chi phí điều trị ở viện điều dưỡng không phải nhỏ, điểm ấy em hẳn là hiểu rõ."
Ôn Hoàn vẫn không nói lời nào chỉ khẽ cắn môi, nghe Lynda nói vậy mặc dù khiến cho rất khó chịu nhưng tất cả đều là sự thực.
Biết lời của mình đem đến tác dụng, Lynda cũng không nói thêm nữa: "Được rồi, ngày hôm nay em cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút, 8 giờ sáng ngày mai chị tới đón em, chị đã giúp em nhận một buổi lễ do doanh nghiệp tổ chức." Nói rồi Lynda cầm lấy túi xách trên ghế sô pha: "Đúng rồi, chị đã tìm cho em một người trợ lý, buổi sáng ngày mai sẽ mang cô ấy tới đây, xong rồi, em đi ngủ sớm đi đừng thức khuya, chị đi đây." Nói xong cầm theo túi xách rời đi.
Lynda đi rồi, Ôn Hoàn có chút tức giận đem khăn mặt ném qua một bên, ngửa đầu tựa ở trên sô pha.
"Trên thế giới này không có ai tự nhiên vô duyên vô cớ đối xử tốt với em, người ta đối tốt với em là vì em còn có giá trị lợi dụng!"
Lời của Lynda vẫn văng vẳng ở bên tai cô, tính cả người đã cùng cô đi qua năm tháng tuổi xuân. Nụ cười miễn cưỡng ở bên mép nhàn nhạt lan ra, lẩm bẩm: "Mẹ kiếp đúng là..."
Cho dù không tình nguyện, sáng hôm sau Ôn Hoàn vẫn đúng giờ thức dậy thu xếp xong xuôi rồi ngồi vào xe. Người trợ lý mới tới này mặt mũi rất thanh tú, dáng dấp gầy gò nhìn có phần mong manh, cô không nhịn được lo lắng không biết cô ta có thể chịu được cường độ áp lực công việc cao không nữa.
Ôn Hoàn nhìn cô bé hỏi: "Tên em là gì?"
"Chị Ôn, em là Tiểu Lâm." Cô bé kia hắng giọng nói, giọng điệu rất trong trẻo sáng sủa.
Ôn Hoàn gật đầu, quay đầu hỏi Lynda: "Cô ấy gầy còm như vậy có thể làm được không?" Trợ lý cho ngôi sao tưởng tượng không hề đơn giản như vậy, cường độ công việc so với những công việc khác lớn hơn rất nhiều, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.
Không đợi Lynda mở miệng, Tiểu Lâm vội vàng nói: "Em có thể, em có thể, chị Ôn, mong chị cho em ở lại." Một đôi mắt to khẩn cầu nhìn Ôn Hoàn.
Ôn Hoàn không nói nữa, chỉ gật đầu.
Buổi họp báo hôm nay là một nghi lễ cắt băng khánh thành tòa cao ốc, Ôn Hoàn cùng tổng giám đốc công ty địa ốc chụp ảnh cắt băng, dĩ nhiên giữa lúc đó có không dưới mấy lần bị lão ta †ïηh †rùηg lên não ăn đậu hũ của cô.
Kết thúc nghi lễ khánh thành là một buổi tiệc chúc mừng được tiến hành ở một vùng đồng cỏ rộng rãi thông thoáng. Vốn cái này cũng không nằm trong phạm vi công việc lần này của Ôn Hoàn, nhưng khi nghi lễ khánh thành kết thúc, lão tổng giám đốc kia lôi kéo tay Ôn Hoàn muốn cô ở lại cùng tham gia, mặt khác nói với Lynda tính thêm chi phí phát sinh.
Ôn Hoàn nhìn bộ dạng lão tổng giám đốc háo sắc kia chỉ muốn ói, cau mày ám chỉ Lynda đừng đồng ý. Nhưng Lynda dù sao cũng là người đại diện, nghiêm túc mà nói là một thương nhân, nhìn vấn đề chỉ xuất phát từ lợi ích, nghĩ tiếp theo Ôn Hoàn cũng không có lịch trình gì, vì vậy không quan tâm Ôn Hoàn có bằng lòng hay không, trực tiếp gật đầu một cái liền đồng ý.
Chuyện như vậy cũng không phải là một hai lần, cho dù Ôn Hoàn có bất mãn bao nhiêu đi nữa cũng chỉ có thể mang theo khuôn mặt tươi cười tiếp tục công việc. Nếu như đây chỉ là một công việc đơn giản, cho dù không thích Ôn Hoàn cũng sẽ mang theo nụ cười tiếp tục làm tốt nhiệm vụ của mình. Chỉ là cô thật sự không ngờ ở chỗ này lại gặp phải người kia, cái người đàn ông đã cùng cô đi qua năm tháng ngây thơ đơn thuần.
Ôn Hoàn bưng ly rượu nhìn hướng bên thấy được người đàn ông đó, nụ cười trên mặt và tất cả động tác trong lúc nhất thời đều bị đình chỉ, cô không ngờ ở đây gặp phải Thành Việt, mà lại gặp ở trong tình cảnh vì liên quan đến công việc đang bị tên đàn ông bụng bự ngu ngốc kia đưa tay xoa eo cô.
Thành Việt đi tới hướng bên này, thấy Ôn Hoàn đứng bên cạnh nhất thời có chút sửng sốt, rõ ràng có chút bất ngờ khi gặp cô ở đây. Thấy anh ta qua đây, lão tổng giám đốc địa ốc bên cạnh Ôn Hoàn buông cô ra, bày ra vẻ mặt tươi cười nghênh đón nói: "Cục trưởng Thành, thật hiếm thấy thật hiếm thấy, cậu có thể tới đây thật sự là vinh hạnh lớn của tôi." Vừa nói chuyện vừa đưa tay ra bắt tay Thành Việt.
"Tổng giám đốc Lâm, ông chỉ hoan nghênh cục trưởng Thành mà không chào đón tôi sao?" Cùng đi với Thành Việt còn có một cô gái, mà cô gái này cũng không phải ai khác chính là chị tư của Lục Thần, Lục Tĩnh.
"Coi giám đốc Lục kìa, giám đốc Lục có thể đến đây thật là đã cho tôi mặt mũi lớn lắm rồi, nào dám không chào đón." Vừa cười vừa nói chìa tay ra bắt tay với Lục Tĩnh.
Lynda bên cạnh đẩy Ôn Hoàn một cái, ý bảo cô nói gì đi. Lúc này Ôn Hoàn mới phản ứng được, đem ly rượu trong tay buông xuống, thấp giọng nói: "Xin lỗi không tiếp chuyện được." Rồi lướt thẳng qua bọn họ rời đi.
Mấy người ở đây đều sửng sốt, thậm chí Lục Tĩnh có chút bất mãn nhíu mày.
Sau khi Lynda giật mình mới phản ứng kịp, mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười giải thích: "Ôn Hoàn... Ôn Hoàn... có thể trong người cô ấy có chút khó chịu..."
Thành Việt bên cạnh vẫn trầm mặc, thấp giọng nói: "Mọi người trò chuyện đi." Nói xong hướng về phía Ôn Hoàn rời đi bước tới. Để lại một đám người kinh ngạc có chút không hiểu tình huống gì đang xảy ra.