Xin Chào Trung Tá Tiên Sinh - Chương 02

Tác giả: Mạc Oanh

Quyến Rũ
Lục Thần chẳng qua là vì chịu không nổi không khí ngột ngạt của buổi hẹn mặt mà tìm cớ đi vệ sinh trốn ra ngoài hít thở, hoàn toàn không nghĩ tới mình mới từ trong phòng đi ra, một cô gái lại cứ như vậy vừa lúc ᴆụng vào trong иgự¢ anh, hơn nữa còn giở trò sờ soạng!
Đem cô gái trong иgự¢ đẩy ra, Lục Thần lạnh mặt nghiêm túc nói: "Tiểu thư, xin tự trọng!"
Chỉ có điều tay anh vừa mới buông ra, Ôn Hoàn lại cả người mềm nhũn không xương càng thêm dựa vào anh, vươn tay ôm thật chặt anh, trong miệng còn nỉ non nói: "Đừng, đi..."
Lúc này Lục Thần mới phát hiện mặt cô gái trong иgự¢ mình khác thường, dường như ửng hồng quá mức, hơn nữa cả người nhiệt độ cũng rất cao. Song còn không chờ anh kịp phản ứng, đột nhiên vọt tới một đám phóng viên hướng bọn họ chụp ảnh một hồi, ánh đèn loang loáng chớp lên làm anh có chút quáng mắt. Lục Thần hoàn toàn không hiểu được tình hình, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
"Ôn tiểu thư, xin hỏi cô cùng người đàn ông này là quan hệ như thế nào?" Có người cầm 乃út ghi âm lại gần hỏi.
Ôn Hoàn hiện giờ đang ở nơi nào làm gì còn trả lời được với nói được nữa, chỉ có thể dựa vào lòng Lục Thần, tay ôm thật chặt hông của anh, may mà mặt cô quay vào bên trong mới không làm cho những phóng viên kia chụp được sự khác thường.
"Vị tiên sinh này, anh có phải là bạn trai của Ôn tiểu thư không?" Thấy Ôn Hoàn không trả lời, những phóng viên kia liền chĩa mũi nhọn vào Lục Thần.
Lục Thần lúc này mới phản ứng được những phóng viên này e là vì người con gái trong иgự¢ mình mà đến, chỉ có điều cô gái này không phải uống say đoán chừng cũng là bị người hạ độc. Cho dù là loại tình huống nào cũng đều là nan giải, mà xui xẻo nhất chính là trùng hợp ᴆụng phải anh như vậy!
Shit! Trong đầu âm thầm khẽ lên tiếng nguyền rủa, đem cô gái che chở vào trong иgự¢ Lục Thần đẩy đoàn người kia ra đi về phía thang máy. Mà đám truyền thông tinh quái kia đâu chịu buông tha cơ hội tốt như vậy, đương nhiên liền muốn đi qua lại bị bảo vệ khách sạn chạy tới ngăn lại.
Trên tầng vừa là quán rượu vừa là phòng trọ, Lục Thần không để ý nhiều, dọc đường đi chỉ thầm nghĩ xem có ai mở cửa phòng để bọn họ tránh một chút. Mà Ôn Hoàn trong иgự¢ giống như bị phát tác thuốc, ôm eo anh tay lại không ngừng vuốt ve, thậm chí kéo quần áo của anh ra thò vào bên trong tìm kiếm.
"૮ɦếƭ tiệt." Lục Thần khẽ nguyền rủa, đè thấp giọng điệu nói với Ôn Hoàn trong иgự¢: "Cô an phận một chút cho tôi!"
Nhưng bây giờ thần trí Ôn Hoàn đâu còn ở đây nữa, gần như là số không với số âm, tay vẫn ở chỗ cũ đi lại loạn lên trên người anh, dược tính trong cơ thể phát tác làm cho cô cau mày lẩm bẩm nói khó chịu.
Lục Thần chưa kịp tìm được gian phòng thì ý nghĩ đã có chút muốn nổ tung, ngay lúc đó phía trước đột nhiên cửa một gian phòng bị mở ra, nhân viên vệ sinh khách sạn cầm chổi và thùng nước từ trong phòng đẩy ra, thấy thế Lục Thần ôm lấy người sải bước nhanh chóng đi về phía căn phòng kia. Đứng trước cửa phòng bị đóng liền trực tiếp đẩy ra đi vào, trước khi đóng cửa đối với vẻ mặt kinh ngạc mù mịt của nhân viên vệ sinh nói: "Đây là phòng của chúng tôi."
Nói xong rầm... một tiếng liền đem cửa chốt lại.
Nhân viên vệ sinh xách thùng nước và chổi nhìn chằm chằm cửa phòng bị đóng lại một lúc lâu mới phản ứng được nói thầm: "Cô gái này, cô gái này không phải là ngôi sao lớn Ôn Hoàn kia sao?!"
Trong phòng Lục Thần nhìn cô gái nằm trên giường vẻ mặt khó chịu liên tục lôi kéo quần áo mình, anh nên vứt cô ở đây một mình sau đó trực tiếp xoay người rời đi, hoặc là gọi cảnh sát để cho họ đến can dự vào chuyện này. Cuối cùng Lục Thần có chút bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, không xoay người rời đi như vậy, cũng không lấy điện thoại trong phòng gọi cảnh sát.
Dựa theo kinh nghiệm và khả năng quan sát nhiều năm làm lính của anh, anh đoán cô gái này có thân phận không đơn giản, ít nhất cũng không phải là người bình thường, chuyện như vậy lấy thân phận của cô mà nói đoán chừng không muốn bị làm lớn chuyện.
Không thể báo cảnh sát cũng không thể cứ như vậy vứt bỏ cô lại rồi đi, Lục Thần chỉ có thể nghĩ xem trên người cô nếu như mang theo điện thoại có thể liên lạc với bạn bè của cô hoặc người nhà tới đón. Nghĩ xong liền tiến lại chuẩn bị trước tìm xem trên người cô có mang theo điện thoại hay không, nhưng kéo cô lại mới chú ý tới trên người cô mặc lễ phục dạ hội khoét sâu hình chữ V, nơi đó làm quái gì có cái túi nào cất giữ điện thoại chứ!
Cứ như vậy trong nháy mắt Lục Thần nhìn chằm chằm bộ иgự¢ sữa trắng như tuyết của cô không chớp mắt, phải biết rằng ở đơn vị bộ đội ngây ngô lâu ngày, con gái đối với binh lính mà nói vốn là heo mẹ sánh với Điêu Thuyền! Huống hồ cô gái trước mắt này không phải heo mẹ, hơn nữa dáng dấp còn rất đẹp!
"Shit!" Khẽ nguyền rủa lại quay mặt đi, anh chưa bao giờ cho rằng mình là người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy!
Lúc này Ôn Hoàn bị tính năng của thuốc kia ђàภђ ђạ đến không còn lý trí, khó chịu cầm lấy quần áo trên người mình, cô chỉ cảm thấy nóng, cả người giống như lửa đốt, khó chịu nỉ non: "Nóng... Nóng quá..."
Ôn Hoàn quơ tay lung tung, đánh tới bên cạnh Lục Thần, giống như người ૮ɦếƭ đuối vớ được phao cấp cứu, bò tới bên anh, dứt khoát nhảy cưỡi lên người anh, mặt mang vẻ quyến rũ, thò tay muốn cởi bỏ quần áo trên người anh. Lục Thần cảm giác mình sắp bị cô gái này làm điên rồi, thân thể căng thẳng mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm, anh là một người đàn ông bình thường, một người đàn ông bình thường không có khả năng đối mặt với trêu chọc như vậy còn có thể hoàn toàn thờ ơ!
Hít một hơi thật sâu, cắn răng nhắm mắt lại, mới hạ quyết tâm đưa tay gạt bỏ đẩy cô ra, chợt ngoài miệng mềm nhũn, trước anh một bước, Ôn Hoàn nhảy qua cưỡi trên người anh trực tiếp cúi người hôn lên môi của anh. Đầu lưỡi mềm mại kia trực tiếp cạy mở môi anh đưa vào trong khoang miệng của anh, Lục Thần chỉ cảm thấy cả người toàn thân như có lửa, ngay cả máu cũng sôi trào.
Kêu rên một tiếng duỗi tay ôm lấy cô trực tiếp xoay người đem cô đặt ở dưới thân, gần như thô lỗ gặm cắn hôn trả cô. Đang lúc răng môi quấn quít cắn xé, quần áo của hai người từng cái từng cái rơi ra, tay Ôn Hoàn hướng đến dây lưng anh tìm kiếm, Lục Thần chợt lấy lại tinh thần, thu hồi lý trí, đưa tay đẩy cô ra ngồi dậy.
"૮ɦếƭ tiệt!" Tay nặng nề đánh ở trên giường.
Nằm trên giường nửa thân trần trụi Ôn Hoàn khó chịu nỉ non, không ngừng khua tay. Liếc nhìn cô lại cúi đầu nhìn mình, khẽ nguyền rủa nói: "Mẹ kiếp, hôm nay ông đây ra ngoài có phải quên xem lịch hoàng đạo không!"
Phun một câu, gãi đầu, Lục Thần xoay người tay ôm lấy Ôn Hoàn trên giường bay thằng đến phòng tắm đi vào.
Rốt Cuộc Cô Là Ai?
Ôn Hoàn bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào tỉnh giấc, đầu nhức như bị người dùng kim đâm vào. Đưa tay che lại cái trán, mắt dần dần thích ứng tia sáng trong phòng.
Đợi thích ứng với độ sáng trong phòng, Ôn Hoàn lúc này mới từ từ mở mắt ra, theo bản năng đưa tay muốn túm đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, sờ soạng nửa ngày lại không mò thấy gì cả.
Đột nhiên dừng lại, lúc này mới chú ý tới căn phòng này hình như không phải của cô. Dồn sức từ trên giường ngồi dậy, chăn theo thân thể của cô chảy xuống, cúi đầu nhìn chỉ thấy trên người mình bây giờ đang mặc áo choàng tắm. Có chút bất an cúi đầu kéo ra áo tắm nhìn vào bên trong, bên trong rỗng tuếch!
Thoáng cái từ dưới đáy lòng lan tràn ra hoảng loạn và sợ hãi từ trước tới nay chưa từng có, tay nắm thật chặt áo choàng tắm, có loại kích động không khỏi muốn khóc. Cô không biết tối qua xảy ra chuyện gì, cô chỉ nhớ rõ hôm qua cô cùng ông chủ Vương kia dùng bữa, sau đó uống ly nước chanh, chỉ cảm thấy mình rất khó chịu, về sau cô cái gì cũng không nhớ được...
Cô tiến vào cái giới này điểm mấu chốt là không phải bán mình, lại không nghĩ rằng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục như vậy.
"A!.........." vùi mặt chôn ở trong chăn, Ôn Hoàn ảo não kêu lên, tay không ngừng đập xuống giường, cô thật căm hận!
"Này, cô tên là gì?" Một tiếng nói trầm thấp ở trong phòng vang lên.
Lục Thần Tʀầռ tʀʊồռɢ phần trên từ trong phòng tắm đi ra, trên cổ vẫn còn quấn loại khăn lông trắng dùng một lần chỉ có ở khách sạn. Nghe tiếng Ôn Hoàn chợt ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ cùng cô ở trong phòng không phải ông chủ Vương kia mà là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ!
"Anh là ai?!" Trợn mắt nhìn anh, Ôn Hoàn chất vấn, một tay nắm thật chặt Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, một tay nắm thật chặt chăn trên giường.
"Lục Thần." Lục Thần giật mình nói ngắn gọn.
Ôn Hoàn rất chắc chắn người đàn ông này mình vốn không quen biết, mà cái tên này mình cũng chưa từng nghe chị Lynda nhắc tới!
Ngón tay nắm chặt chăn bông, mắt oán hận nhìn anh, ánh mắt sắc nhọn gần như có thể đem anh đâm thủng, hỏi: "Quần áo trên người tôi là anh cởi?"
Lục Thần liếc nhìn bốn phía, hỏi ngược lại: "Nếu không trong phòng còn có người khác sao?"
Nghe vậy, Ôn Hoàn một mạch kéo chăn ra xuống giường đi thẳng tới chỗ anh, đứng vững trước mặt anh. Lục Thần nhìn cô, có chút không hiểu cô muốn làm gì. Mà đang lúc Lục Thần còn chưa hiểu cô muốn làm gì, Ôn Hoàn giơ tay lên, một cái tát hung hăng rơi ở trên mặt anh.
"Chát!........"
Lục Thần hoàn toàn không có đề phòng, một cái tát rắn chắc, đau đớn cũng cứng rắn, thoáng cái liền nổi giận, xoay đầu trừng mắt nhìn cô gái trước mặt: "Mẹ kiếp! Cô đang làm gì!"
Ôn Hoàn tức giận căm hận, giơ tay lên lại muốn cho anh thêm một cái bạt tay nữa, lần này bị anh bắt lại cổ tay: "Cô điên rồi sao?!"
Tay không nhúc nhích được Ôn Hoàn đành phải dùng tới chân, vừa đá anh vừa khóc nói: "Anh tên lưu manh này, anh là đồ lưu manh đáng ૮ɦếƭ..."
Lục Thần tóm một cái đem tay cô lật ngược về phía sau lưng cô, úp người cô đè lại trên bức tường, nói: "Cô đủ rồi, tôi không đánh phụ nữ, đừng ép tôi động thủ!"
Bị anh áp ở trên tường như vậy Ôn Hoàn hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể lớn tiếng mắng: "Anh đồ lưu manh đáng ૮ɦếƭ này, khốn kiếp, tên cặn bã! Anh đây là cưỡng gian, tôi phải báo cảnh sát, tôi muốn tố cáo anh!"
Lục Thần lần này rốt cuộc nghe rõ, nói: "Cô cho rằng tôi cưỡng gian cô?!"
"Không phải anh thì còn ai, anh đồ lưu manh này, khốn kiếp, tên cặn bã!" Ôn Hoàn giùng giằng, muốn tránh thoát khỏi sự kìm hãm của anh.
Lục Thần áp chặt cô, gần như có chút тһô Ьạᴏ ở bên tai cô nói: "Con mẹ nó tối qua tôi cùng cô trút nước lạnh cả đêm, nếu như tôi muốn cưỡng gian cô, ông đây cần gì phải tưới nước lạnh cùng cô!" Nói xong một tay đẩy cô ngã xuống giường.
Ôn Hoàn sửng sốt, cũng không đoái hoài tới tới cổ tay mình bị tay anh túm đau, nhìn anh hỏi: "Anh, anh, anh nói anh không hề đối với tôi..."
Lục Thần tức giận nhìn mắt cô, cơn tức vẫn tràn đầy như cũ nói: "Nếu như cô nghĩ, bây giờ tôi không ngại thỏa mãn cô!" Nói xong đưa tay xoa xoa mặt bị cô quăng một cái tát, nhìn cô gái này một thân gầy còm nho nhỏ không ngờ sức lực lại khỏe như vậy.
Nghe vậy Ôn Hoàn vội vàng nắm chặt áo choàng tắm trên người mình, nhìn anh một chút lại xoay người xốc chăn trên giường lên nhìn một chút, lúc này mới yên tâm lại, quay đầu nhìn, thấy mặt anh bị mình đánh đỏ, trong lòng không khỏi vì mình vừa rồi lỗ mãng mà có chút hổ thẹn ngại ngùng: "Xin, xin lỗi."
Lục Thần nhìn mắt cô, không nói chuyện, khom lưng nhặt lên quần áo trên đất trùm thẳng lên đầu. Biết là một trận hiểu lầm, biết chuyện mình lo lắng nhất cũng không xảy ra, Ôn Hoàn cả người thở phào nhẹ nhõm, tìm điện thoại di động định gọi cho Lynda tới, lúc này mới phát hiện điện thoại mình mang theo vốn không có bên người, vừa lật chăn trên giường vừa hỏi: " Điện thoại di động của tôi đâu?"
"Nếu như tôi tìm được điện thoại của cô, tôi cũng không phải ở lại với cô một đêm." Nói tới điện thoại, Lục Thần sờ sờ túi áo, giờ mới phát hiện điện thoại của mình lại không ở trên người. Chăm chú suy nghĩ một lúc mới nhớ tới tối qua thời điểm gặp mặt điện thoại để trên bàn, lúc đi ra cũng không cầm theo. Nhắc tới tối hôm qua, vì chuyện này mà buổi gặp mặt của anh mới diễn ra được một nửa, ông bà nhà anh sắp xếp anh cùng cô giáo dạy tiểu học gặp mặt nhét vào trong phòng! Phiền não gãi đầu, trở về thế này thể nào cũng bị mấy ông bà nhà anh nói tới hỏng đầu.
Ôn Hoàn dùng điện thoại trong phòng gọi cho Lynda, điện thoại mới kết nối đầu dây bên kia Lynda gần như là sư tử Hà Đông lớn tiếng rống hỏi: "Rốt cuộc em đang ở đâu? Sao không nhận điện thoại của chị, em có biết chị gọi cho em bao nhiêu cuộc không? Còn nữa, sáng sớm hôm nay báo chí viết tất cả đều là chuyện tối qua em cùng một người đàn ông vào khách sạn thuê phòng, rốt cuộc em đang làm cái gì? Tổng giám đốc công ty muốn chị cho bọn họ một câu trả lời, em bảo chị nói như thế nào?!"
Ôn Hoàn đưa tay ấn xuống huyệt thái dương, đầu đau lợi hại, chỉ nói: "Em còn đang ở khách sạn, tối qua em bị tên Vương Đại Phú kia bỏ thuốc."
"Cái gì! Tên khốn kiếp kia!" !" Lynda ở đầu dây bên kia mắng: "Bây giờ cửa khách sạn gần như tất cả đều là phóng viên chờ em đi ra, đoán chừng em vừa ra đó bọn họ mỗi người một câu phỏng chừng nước bọt có thể làm cho em ૮ɦếƭ đuối."
Ôn Hoàn nhíu nhíu mày, nói: "Chị nghĩ cách đưa em ra đi, hôm nay em muốn đi thăm mẹ em."
Bên kia điện thoại Lynda trầm mặc một chút, nói: "Bây giờ mọi người đều biết em và người đàn ông kia thuê phòng, nếu không để cho người đàn ông kia phối hợp diễn một khúc?"
Nghe vậy, Ôn Hoàn liếc nhìn Lục Thần đang mang giầy.
Lynda tiếp tục nói: "Chờ các em đi ra, chị sẽ nhắm chuẩn thời cơ đi tới, đừng lo lắng, không có việc gì."
Ôn Hoàn gật đầu nhẹ giọng đồng ý, bây giờ đoán chừng cũng chỉ có thể như vậy.
Thấy cô cúp điện thoại, Lục Thần đứng dậy nói: "Cô không có chuyện gì vậy tôi đi trước đây." Anh còn phải suy nghĩ thật kỹ làm sao giải thích với ông bà nhà anh.
"Bên ngoài bây giờ rất nhiều phóng viên, chuyện bên ngoài đã đăng lên báo, bây giờ anh đi ra chắc chắn có một đám người vây quanh anh, anh muốn đi cũng không được." Ôn Hoàn khách quan nói.
Lục Thần dừng lại, nhìn cô hỏi: "Rốt cuộc cô là ai?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc