Thời gian nhẹ tựa mây bay, như nước dưới chân cầu, chầm chậm trôi qua…
Kể từ ngày Dung Âm nhận được đoạn video đó…thấm thoắt đã hơn một tháng trôi qua…
Một tháng thật là thinh lặng…
Trải qua bao nhiêu sóng gió dữ dội, cuộc sống vốn dĩ quay cuồng như gió như sương, đột nhiên lại trở nên an tĩnh tới mức bất thường, khiến cho Dung Âm không ngừng được cảm thấy có chút không quen.
Cha cô vẫn cứ ở bệnh viện để chăm sóc chú Phúc, chú Phúc đã khỏe lại rất nhiều, nhưng tâm trí thì dường như không thể hồi phục nữa…nhưng cha cô nói vậy cũng tốt, quên đi được những chuyện nên quên, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ…cũng là một loại hạnh phúc.
Mạc Thiệu Khiêm dạo này bận tới mức quay cuồng, công việc của anh ngày thường đã dồn ngập, giờ lại thêm cả việc giải quyết vấn đề công ty của chú Phúc, việc của anh tự nhiên tăng gấp mười lên…Có ngày cô còn chẳng thấy mặt anh…
Về chuyện của anh và cô, may mắn mà cha cô chẳng còn phản đối nữa, cho dù cô biết trong lòng cha dường như vẫn còn canh cánh không yên….nhưng mà cô tin rằng thời gian sẽ giúp ông nhận ra được con người tốt đẹp của anh…
Cũng may Mộ phu nhân và Mai Hương hồi tâm chuyển tính, trả lại toàn bộ số tiền họ đã lấy của chú Phúc nên công việc cũng coi như thuận lợi. Có đôi lần cô canh cánh hỏi anh, liệu có khi nào bà ấy cùng Mai Hương đột nhiên quay trở về không? Mạc Thiệu Khiêm lập tức quả quyết khẳng định với cô rằng bà ấy sẽ không bao giờ quay trở về nữa…Nhìn dáng điệu của anh, Dung Âm thật sự có đôi lần mơ hồ tự hỏi, không hiểu tại sao anh lại có thể chắc chắn như vậy?
Có thể đây là sự tự tin của người có quyền lực sao?
Cửa hàng của cô và Khang Kiều đang dần dần hoàn thiện. Nói là của cô thì thật là xấu hổ, cô chỉ là lên ý tưởng, còn lại toàn bộ đều là do Mạc Thiệu Khiêm đứng ra lo liệu hết. Thậm chí số tiền cô tích góp được những tháng ngày qua đưa cho anh để giúp chỗ Phúc anh cũng không cầm, có suýt chút nữa vì chuyện này mà giận cô. Cực chẳng đã cô đành nói em muốn tự mình đầu tư cửa hàng này, muốn tự mình đứng ra làm chủ…Thế mà anh lại nói việc làm bà chủ đương nhiên là của em, anh chẳng thèm tranh giành….còn tiền thì nhất định không cầm!
Anh thế này là đang muốn cô mắc nợ anh đây? Phải không?
Đợi mãi đợi mãi, cuối cùng thì Mạc Thiệu Khiêm cũng coi như tạm xong được công việc…Ngày hôm nay đột nhiên anh có thời gian rủ cô ra ngoài chơi…Dung Âm đương nhiên đồng ý, chẳng mấy khi anh có thời gian rảnh, phải bắt anh chở đi thật xa cho thỏa thích.
Ngồi trong không gian rộng rãi quen thuộc của chiếc Zenvo ST1, nhưng giờ chẳng còn chút áp lực nào nữa, Dung Âm thoải mái vươn người ôm lấy eo lưng rắn rỏi của Mạc Thiệu Khiêm, tựa đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp cứng cỏi của anh, hít đầy hương thơm Cam Thảo đen gợi cảm đặc trưng của anh, đột nhiên cảm thấy cuộc sống lại có thể hạnh phúc đến thế…
_ Anh định chở em đi đâu thế?
Dung Âm nhẹ giọng hỏi Mạc Thiệu Khiêm, anh chỉ mỉm cười mà không nói, bàn tay anh dịu dàng đan vào bàn tay cô, siết lấy từng ngón tay nhỏ nhắn, đưa lên đôi môi khắc nghiệt nồng nàn hôn xuống.
_ Để em đoán nhớ…anh định chở em đi ra biển ư?
Im lặng.
_ Hay đi xem phim?
Im lặng.
_ Hay đi mua sắm? Em thấy bộ rèm cửa của nhà cũng cũ rồi…minh đi mua rèm cửa ạ?
Im lặng.
_ Trời ơi rút cuộc anh định đưa em đi đâu đây? Hồi hộp quá đi mất!
Dung Âm lớn tiếng mè nheo với Mạc Thiệu Khiêm…nụ cười đầy ẩn ý cùng sự im lặng tuyệt đối của anh khiến cô nóng ruột phát điên lên được!
Tiếng thở dài hậm hực của Dung Âm vang lên, Mạc Thiệu Khiêm nhìn đôi môi hờn dỗi của cô, không nhịn được bất giác mỉm cười…
_ Anh đưa em về nhà!
_ Dạ?
Thanh âm trầm thấp của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, lời nói ra làm Dung Âm kinh ngạc…
Về nhà?
Ý anh là sao? Không phải anh và cô vừa từ biệt thự rời đi hay sao? Đây cũng không phải là đường tới căn nhà cô thuê mà…?
Khoan đã….!
Dung Âm vội vã ngồi bật dậy, sát về phía cửa sổ. Bàn tay cô đặt lên tấm kính trơn nhẵn lành lạnh…con đường này, hàng cây này….quen thuộc quá!
Đây chẳng phải là….
Đường về nhà cũ của cô sao?
Chiếc xe dừng lại trước con ngõ nhỏ quen thuộc, Mạc Thiệu Khiêm nhanh chóng xuống xe, mở cửa cho cô…
Nhưng Dung Âm thì dường như đã hóa thành đá, đôi chân cô không thể nào nhấc nổi để bước xuống nữa….
Chầm chậm ngước nhìn về phía anh, đôi môi mềm mại của cô khẽ run bắn lên khi cô khẽ thốt nên lời…
_ Anh…
_ Nào…bé con…xuống xe thôi! Anh đưa em về nhà!
****
Căn nhà vẫn như thế, nguyên vẹn trong trí tưởng tượng của cô…Cánh cổng bằng sắt đã nhuốm màu thời gian, tiếng cọt kẹt từ khung cửa sổ, từng góc tường quen thuộc…và cả chiếc bàn may mà mẹ cô thường ngồi…tất cả vẫn y nguyên ở đây, như thể thời gian chưa từng bao giờ trôi qua nơi này.
Ngón tay của Dung Âm lướt trên những đồ đạc còn lại tại nơi đây, không khỏi ngạc nhiên khi những đầu ngón tay của cô không hề dính một chút bụi bẩn nào…
_ Sao mà…
_ Hàng tuần anh đều cho người qua đây quét dọn nên mọi thứ đều rất sạch sẽ, như những ngày tháng em còn ở đây vậy…
Cánh tay buông thõng xuống, Dung Âm không thể tin vào những gì cô đang chứng kiến…Cô có hàng chục, hàng trăm câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng tại sao lại không thốt ra nổi lời nói nào…
Cơ thể cô đột nhiên cảm thấy một luồng hơi ấm rực….khi Mạc Thiệu Khiêm dịu dàng từ phía sau ôm lấy cô. Lồng иgự¢ mạnh mẽ cùng hơi ấm nóng rẫy, mùi hương Cam Thảo đen mạnh mẽ quấn quýt không rời…
_ Ngày em rời đi…anh như phát điên, một mạch chạy tới đây! Lúc đó mọi người ở đây nói em đã sớm bán nhà rời đi rồi…Lúc đó anh cảm giác như đất dưới chân mình sụt xuống….anh chẳng biết làm thế nào để giữ lại em…Lúc đó anh đã nghĩ nếu như anh mua căn nhà này, nhất định chắc chắn sẽ có hi vọng một ngày nào đó em sẽ trở lại…Đây là căn nhà của mẹ em, nhất định em sẽ không để mất nó…
Dịu dàng đặt lên hõm vai cô một nụ hôn, Mạc Thiệu Khiêm thì thầm với cô êm như hơi thở.
_ Với cả…anh không muốn bất kì một người khác sống trong nơi em từng sống, ngồi tại nơi em từng ngồi, nằm tại chiếc giường em từng nằm…Anh muốn mọi thứ thuộc về em đều phải có anh ở đó….anh muốn sở hữu mọi thứ của em…
Dung Âm mím môi lại…Trên đời này làm gì có người đàn ông nào vô lý như anh cơ chứ?
_ Âm nhi….
Vòng tay anh siết chặt lấy cô, thanh âm trầm ấm yêu thương dịu dàng…
_ Anh muốn em nương tựa vào anh, đời này kiếp này, chỉ cần em an yên tựa vào anh như thế này…Anh muốn em biết rằng, cho dù thế giới ngoài kia có thế nào đi nữa, chỉ cần em bước tới, vòng tay của anh sẽ luôn rộng mở đón em vào lòng…
Một giọt nóng bỏng mong manh dâng lên trong lòng mắt của Dung Âm, trái tim cô thắt lại, ngập tràn tình yêu với người đàn ông này…
_ Xin lỗi vì đã không nói cho em biết sớm hơn…Nhưng anh muốn vào một thời gian thích hợp nhất, bình yên nhất mang căn nhà này trả lại cho em…như vậy thì câu chuyện mới có một cái kết đẹp….Hơn nữa…
Tiếng cười của anh vang lên, niềm vui tràn ngập như thể anh chưa từng cmar thấy điều gì vui như thế.
_ Công việc của công ty chú Mộ đã giải quyết xong, mọi thứ đã có thể trở lại ổn định. Anh đang phụ trách điều hành công ty…nhưng mà…Âm nhi…Công ty vốn dĩ ban đầu một nửa thuộc về cha và em…nên anh đã nhờ Nhi*p luật sư hoàn tất thủ tục, chuyển giao toàn bộ quyền sở hữu cho em! Giấy tờ chuyển nhượng anh đã để sẵn trong xe rồi!
Ngay sao câu nói đó, Mạc Thiệu Khiêm có cảm giác người con gái trong lòng mình cứng đờ lại. Phản ứng của Dung Âm khiến anh chột dạ lo lắng, vội vàng hỏi cô…
_ Âm nhi…em làm sao vậy?
_ Thiệu Khiêm…!
Thanh âm mong mảnh như làn khói của cô vang lên, khiến cho Mạc Thiệu Khiêm có chút hoảng hốt…
Chầm chậm quay lưng lại, Mạc Thiệu Khiêm có chút thất thần khi nhìn thấy gương mặt người anh yêu dấu đã sớm ngập tràn nước mắt.
_ Anh đừng như vậy…
Nuốt nghẹn sự nức nở vào trong, Dung Âm cắn môi lắc đầu, nghẹn ngào nói với anh…
_ Đừng chu đáo với em như vậy, đừng đối xử với em tốt như vậy, đừng ân cần với em như vậy….
_ Nếu không…em sợ mình sẽ yêu anh….nhiều tới mức ૮ɦếƭ mất!
Gương mặt của Mạc Thiệu Khiêm ngỡ ra….anh chẳng thể phản ứng nữa, ngay cả khi cô lao vào ôm chặt lấy anh, anh cũng chẳng thể phản ứng nữa…
_ Khiêm…em chẳng cần gì cả….em chỉ cần anh thôi!
Khiêm! Em yêu anh!
Niềm hạnh phúc trào dâng trong Ⱡồ₦g иgự¢, bàn tay to lớn của anh vươn lên ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của cô, khẩn thiết vùi môi vào hõm cổ cô, nồng nàn hôn xuống…
Trong căn nhà nhỏ ấm cúng, anh và cô yêu thương ôm chặt lấy nhau, trải qua biết bao nhiêu sóng gió như sương mù vây thành, cuối cùng cũng tìm được ánh sáng của tình yêu...!