Xiềng Xích Dịu Dàng - Chương 78

Tác giả: Thư Thư Kỳ

Hai tuần sau
Nơi nào đó tại London – Anh
Trong một căn phòng khách sạn bốn sao, một người đàn bà mặc một bộ áo choàng tắm bằng vải bông thượng hạng, nằm trên chiếc giường lớn, nhâm nhi những quả nho chín mọng trong chiếc đĩa đặt bên cạnh, mắt không ngừng dán vào màn hình Tivi đang phát chương trình nào đó từ một đài địa phương của Đại lục.
Rải rác trong phòng là rất nhiều tờ giấy được in ra từ những bài báo Hán ngữ được tìm thấy trên mạng những ngày gần đây…dường như người sống trong căn phòng khách sạn tại London này vô cùng lưu tâm tới tình hình tại Đại lục xa xôi…
Ngón tay mập mạp của người đàn bà vặt một trái nho căng mọng, ánh mắt láo liên lướt nhanh qua chiếc đồng hồ treo trên tường, đã quá 8h tối rồi mà con bé trời đánh đó còn chưa chịu về.
Người đàn bà đó với lấy chiếc điện thoại, ngón tay sơn đỏ lướt trên màn hình và gạt sang phải…
Chuông đổ rất lâu mới có tiếng trả lời, ngay sau đó là tiếng nhạc xập xình chát chúa vọng ra từ chiếc loa điện thoại.
_ Mày đang ở đâu? Mau về ngay!
_ MẸ…MỚI CÓ CHƯA TỚI 9H TỐI MÀ….
Chất giọng nhừa nhựa hét lên hòa cùng tiếng nhạc chát chúa và tiếng la hét chói tai vang lên, người đàn bà rít lên qua hàm răng nghiến chặt, điệu bộ giống như một con rắn chuẩn bị phun nọc độc…
_ Mày có biết là bây giờ tao với mày đang ở trong hoàn cảnh nào không mà mày còn chơi bời đàn đúm như thế hả con kia? Liệu hồn về ngay, nếu như vì mày mà tao bị lộ ra thì đừng có mà…
Tiếng hét của đứa con gái vang lên chói gắt qua điện thoại, chất giọng chua chát và hỗn xược khiến chính mẹ cô ta phải mím chặt môi lại, khiến đôi môi mụ ta càng thêm mỏng dính như dính sát vào da mặt…
_ MẸ! MẸ LÀM ĐỦ MỌI CÁCH ĐỂ CÓ TIỀN! CÓ TIỀN ĐỂ LÀM GÌ KHI MÀ KHÔNG ĐƯỢC TỰ DO ĂN CHƠI CHỨ? THÔI NHÉ….CON DẬP MÁY ĐÂY! MẸ CỨ NGỦ TRƯỚC ĐI NHÉ!
_ NÀY! MAI HƯƠNG! MAI HƯƠNG…!
Tiếng tút tút vang lên, Mộ phu nhân rít lên một tiếng tục tĩu khi mụ ta ném chiếc điện thoại xuống giường.
Mụ ta đã nghĩ ra mọi cách để cuỗm đi số tiền khổng lồ từ công ty của người chồng giờ không rõ sống ૮ɦếƭ, bỏ ra một số tiền lến tới hàng trăm ngàn đô la, nhờ tới một thế lực ngầm lừng lẫy để làm ra năm tấm thẻ căn cước giả, cùng Mai Hương chạy trốn tới Paris, Hà Lan, Bắc Iceland và cuối cùng là London để những kẻ mà mụ ta chắc chắn sẽ đuổi theo không thể tìm ra nổi dấu vết…Chỉ cần chờ một thời gian ngắn nữa thôi, khi bệnh viện thẩm mĩ tại Hàn Quốc hoàn tất thủ tục của mụ ta và con gái….Thay dạng đổi hình và mụ ta sẽ cao chạy xa bay cùng số tiền khổng lồ trong tay mà chẳng hề may mảy thương xót đến người chồng mà chính mụ ta đã đang tâm hãm hại, trong khi cũng chẳng hề may mảy hay biết chính người đàn bà này đã từng tàn nhẫn Gi*t ૮ɦếƭ đứa con của ông ta…!
Nhưng đứa con trời đánh của mụ ta, con nhỏ Mai Hương này vẫn cứ ngựa quen đường cũ, chỉ có vài ba ngày yên thân giờ đã tót đi đàn đúm…nếu như chẳng may bị phát hiện, thì…
Không! Bình tĩnh nào! Đừng tự mình dọa mình như thế! Mụ ta đã ẩn thân rất kĩ, làm sao mà Mạc Thiệu Khiêm có thể tìm ra…Thời gian trôi qua lâu như vậy, chắc chắn cậu ta cũng đã rơi vào bế tắc…Tổ chức mà mụ ta làm căn cước giả vô cùng có danh tiếng trong thế giới ngầm, chỉ cần là khách hàng tuyệt đối sẽ không để lộ thông tin, uy tín đã được dùng cả máu để đánh đổi!
Chỉ cần chờ thêm một chút thời gian nữa thôi, khi mụ ta và con gái được làm phẫu thuật, khi đó thì chắc chắn chẳng ai còn nhận ra được nữa!
Số tiền đó đã được để trong các ngân hàng tại Thụy Sĩ, Mỹ và Đức, những tổ chức tín dụng uy tín hàng đầu thế giới, số tiền đủ cho mụ ta và con gái sống xa hoa suốt quãng đời còn lại…
Không hề….không hề có chút thương xót nào dành cho người chồng đầu ấp tay gối suốt những năm qua!
Mụ đàn bà đó đứng dậy bước ra cửa sổ, vén tấm rèm lên nhìn ra bên ngoài…Vòng quay Thiên niên kỷ - Con mắt London sừng sững lấp lánh ánh đèn, rực rỡ như một vòng tròn được dệt bằng hàng ngàn ánh sao lấp lánh trong nền đêm sâu thẳm…
Phải!
Mụ ta đang ở London!
Mụ ta đang ở nơi cách Đại lục hàng nghìn, hàng nghìn km…Tại nơi mà chẳng ai để ý tới ai, ngay cả khi là hàng xóm ở sát cạnh nhà nhau….Ở nơi mà Mạc Thiệu Khiêm chắc chắn sẽ không thể tìm được, giữa một biển người lao xao nhường này…
Thả lỏng đi! Thả lỏng đi!
Đây là cuộc sống mà mụ ta đã phải dày công tốn sức mới giành được, không nên tự mình dọa mình….sớm thôi….mọi thứ sẽ trở nên hoàn hảo!
Nhưng tại sao mụ ta vẫn cảm thấy thật bồn chồn bất an thế này?
_ Cộc Cộc!
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, khiến cho mụ ta giật nảy mình…
Chầm chậm bước ra, ghé mắt nhìn qua mắt mèo, thanh âm ngờ vực vang lên….
_ Ai vậy?
_ Thưa bà! Tôi là phục vụ phòng! Bữa tối của bà đã sẵn sàng được phục vụ ạ!
Thanh âm trong vắt vang lên, đó là thứ tiếng Đại lục êm tai nhất mà mụ ta được nghe trong suốt những ngày tháng qua. Có lẽ số tiền lót tay hậu hĩnh mà mụ ta đưa cho quản lý khách sạn đã khiến ông ta tận tình lựa chọn cho mụ ta một căn phòng hạng sang trên tầng thượng, biệt lập riêng tư và cắt cử thêm một người phục vụ có thể nói tiếng Đại lục…
Đúng là thế giới được cai trị bằng quyền lực của đồng tiền!
_ Vào đi!
Giọng nói hách dịch vang lên, cho dù đi đâu đi chăng nữa, thay đổi nhân dạng thế nào thì thái độ trịnh thượng của mụ ta vẫn không thể lẫn đi đâu được.
Người phục vụ mở cửa vào, đó là một cô gái lạ mặt rất xinh đẹp với đôi mắt sắc sảo và nốt chu sa thu hút trên gò má, đôi môi đầy đặn và mái tóc dày dặn được cột gọn sau lưng, dáng vẻ thông minh nhanh nhẹn trong ánh mắt thu hút khiến mụ ta không khỏi cảm thán….1
Đúng là khách sạn lớn, đến cả người phục vụ phòng cũng tuyển người đẹp tới mức này sao?
Cô gái đẩy xe đựng thức ăn vào bên trong, đóng cánh cửa lại sau lưng, cung kính nói với mụ ta…
_ Thưa bà! Bữa tối hôm nay gồm cháo yến mạch nấu với sữa và bơ nhạt, bánh nướng gà và ngô ngọt, rau chân vịt xào tỏi và tôm sốt cà chua cùng nước táo lên men. Bà muốn dùng trên giường hay dùng tại phòng khách ạ?
_ Trên giường đi!
Giọng nói chảnh chọe vang lên và mụ ta thả người nằm xuống giường, với thái độ và ánh nhìn như thể mụ ta là Nữ hoàng Anh vậy.
_ Dạ!
Cô gái mỉm cười để lộ hàm răng đều tăm tắp, thân hình uyển chuyển nhanh nhẹn cúi xuống, nhấc lên một chiếc bàn bằng bạc, chuyên dụng đựng đồ ăn trên giường, những chiếc khăn trắng sạch sẽ, bắt đầu bày biện.
Mụ ta nhìn cô gái tác phong rất thành thục, ánh nhìn nheo nheo đầy vẻ dò xét khi thanh âm trịnh thượng vang lên.
_ Đây là ngày đi làm đầu tiên của cô sao? Nhìn cô lạ lắm!
_ Vâng thưa bà! Hôm nay là ngày đầu tiên trong thời gian thử việc của tôi!
Người con gái ấy trả lời, cùng nụ cười rạng rỡ và đôi mắt cuồng nhiệt, khiến cho mụ ta đột nhiên cảm thấy khó chịu…
Mụ ta thấy khó chịu với nhan sắc của cô ta!
Cầm lấy chiếc ly vừa được đặt trên bàn bạc, mụ ta chao chiếc ly trong tay, nhìn cô gái bằng ánh mắt khinh miệt…
_ Để một kẻ mới thực tập phục vụ tôi sao? Nực cười!
_ Thưa bà…?
Cô gái dừng động tác, dùng ánh mắt không hiểu nhìn mụ ta…
Nào ngờ cái nhìn đó khiến mụ ta lại có thêm cái cớ hoạch họe cô gái…
_ Nhìn cái gì? Trong lúc đào tạo bọn họ nói cô được phép dùng thái độ xấc xược này để phục vụ khách sao?
XOẢNG!
Tiếng chiếc ly bằng thủy tinh vỡ nát khi mụ ta đột nhiên ném nó xuống đất…Cô gái vội vàng tránh một mảnh thủy tinh khỏi văng trúng chân mình, ngạc nhiên không hiểu vì sao người khách này đột nhiên điên loạn như vậy?
_ Gọi quản lý khách sạn tới đây cho tôi!
Mụ ta hống hách ra lệnh, từ trên giường chỉ xuống như thể một mệnh phụ phu nhân, còn cô gái đó không khác gì con ở trong chế độ quân chủ.
_ Nhưng thưa bà….quản lý của khách sạn đang phải giải quyết một việc…
_ Việc gì?
_ Thưa…ở dưới sảnh có một người chồng đang lao vào đây muốn tìm người vợ đang bỏ trốn của mình!
_ CÁI GÌ?
Tiếng hét giật của bà ta khiến cô gái giật mình…cô thấy đôi mắt của bà ta đột nhiên trở nên hoảng loạn khi bà ta hét về phía cô.
_ Cô nói cái gì? Mau nói lại ngay!
_ Thưa…vừa rồi dưới sảnh có một người đàn ông lao vào khách sạn. Ông ta nói ông ta muốn tìm vợ mình, bà ta đã lừa hết tài sản của ông ta, còn dắt theo đứa con gái bỏ trốn…Quản lý khách sạn đang phải giải quyết…
Câu nói của cô gái khiến cho mụ ta hoảng loạn, gương mặt lập tức trở nên tái nhợt và khuôn miệng không ngừng lắp ba lắp bắp…
_ Thế giờ ông ta đâu rồi?
_ Tôi cũng không biết nữa…thưa bà….Thưa bà?
Cô hầu gái nhẹ giọng trả lời, nhìn thấy người đàn bà ấy đột nhiên trở nên hoảng loạn, hét lên với cô.
_ BỎ CÁI KHAY QUÁI QUỶ NÀY RA KHỎI GIƯỜNG CỦA TA!
Cô phục vụ vội vã nhấc khay thức ăn ra khỏi giường và mụ ta phóng xuống đất, bỏ mặc tiếng gọi thất thanh của cô gái…
_ THƯA BÀ! BÀ SAO VẬY Ạ?
Đôi chân của bà ta liêu xiêu như người say sóng, vội vã đâm ra phía cửa…
Không! Không thể nào đâu! Chắc chắn chỉ là sự trùng hợp thôi! Không thể có chuyện lão ta tìm thấy ta được!
Tâm trạng hoảng loạn nhen lên Ⱡồ₦g иgự¢ nghẹn ứ, mụ ta như thể hoảng loạn trốn chạy, lao về phía cửa lớn…
_ Thưa bà! Bà không nên lao về phía ấy đâu ạ…
Tiếng lảnh lót của cô phục vụ vang lên sau lưng, nhưng đã quá muộn…
Bàn tay bà ta nắm lấy tay nắm cửa, theo bản năng mở mạnh nó ra…
Và đồng tử mắt của bà ta giật lên một tia kinh hoàng, bà ta đứng ૮ɦếƭ trân tại chỗ, cảm thấy hơi ấm trong người rút hết ra ngoài…
Trước cửa…là Mạc Thiệu Khiêm đứng sừng sững ở đó, với ánh mắt như thể sứ giả địa ngục…
Người nữ phục vụ thong thả bước tới, lảnh lót lên tiếng…
_ Thưa bà…tôi quên mất không dặn bà….Nếu bà muốn thoát thân xin đừng bước ra phía cửa…mà tốt nhất hãy trèo lên ban công bên ngoài cửa sổ mà nhảy xuống….Như thế sẽ giúp bà nhảy sang được kiếp sau nhanh chóng và êm ái hơn….là để anh ấy giúp bà!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc