Khi Kính Hàm theo Cẩm Vọng vào trong, bên ngoài sân chỉ còn Ni Ni và mẹ con của Cẩm đại thẩm.
Đứa bé tên là Cẩm Nhi, níu lấy tay mẹ, dùng ánh mắt nửa thân thiện nửa tò mò nhìn Ni Ni…
Không khí ngượng ngùng xen vào giữa ba người…Ni Ni chẳng biết cách nào khác ngoài dùng nụ cười ngượng ngùng để bày tỏ thiện chí của cô…Bầu không khí chỉ trở nên dễ chịu khi Cẩm đại thẩm lên tiếng…
_ Mời cô ngồi nghỉ chân một chút…
_ Vâng…cám ơn chị!
Ni Ni ngại ngùng mỉm cười, vừa nãy cô còn chẳng đợi ai mời, tự tiện ngồi xuống…Mong là chưa ai kịp nhìn thấy…
_ Đường vào trong thôn rất nhỏ, lại còn quanh co…Chắc cô cậu không thể lái xe mà phải đi bộ vào đây, để tôi đi lấy nước cho cô uống!
_ Vâng…nếu được như vậy thì tốt quá ạ!
Đúng là Ni Ni vẫn là Ni Ni, cho dù có xấu hổ thì cũng chẳng giữ ý được lâu, nhất là khi cơn khát đang dần dần dày vò cô…
Cẩm đại thẩm bỏ đi sau khi để lại cho Ni Ni một nụ cười, lúc này chỉ còn Ni Ni và cô bé Cẩm Nhi…Cô bé con có đôi mắt rất ngoan ngoãn ấy nãy giờ cứ nhìn Ni Ni, rồi lại nhìn vào chỗ đồ ăn vặt mà cô để trên mặt bàn, dường như trong lòng rất muốn nhón một miếng nhưng ngại Ni Ni mà không dám xin.
Biểu cảm trong đôi mắt trong vắt ấy Ni Ni hiểu quá rõ, vì vừa rồi cô cũng nhìn Kính Hàm bằng chính đôi mắt “xin xỏ” như vậy…
_ Cháu có muốn ăn món gì không? Đây đều là đồ ăn vặt cô mua trên đường vào nhà cháu đấy…
Cẩm Nhi ngượng ngùng nhìn Ni Ni, suy nghĩ một chút rồi chậm chạp bẽn lẽn gật gật đầu.
Ni Ni lập tức trở nên hào hứng, cô mở tất cả những gói đồ ăn vặt ra trước mặt cô bé, vừa hào hứng liệt kê, vừa ngỡ ngàng tự nhủ…Giờ cô mới thấy cô mua nhiều thứ thật!
_ Đây là đài sen, đây là kẹo hồ lô, đây là bánh lúa mì, đây là bánh bao nhưng bị nguội mất rồi, đây là đậu phộng rang…cháu muốn ăn thứ gì?
Cô bé cắn cắn môi, bàn tay xinh xinh khẽ chạm lên đài sen mập mạp xanh tươi, nhỏn nhẻn trả lời…
_ Cháu muốn ăn hạt sen tươi….
_ Để cô bóc cho nhé!
Ni Ni vui vẻ nói với cô bé, những ngón tay nhỏ nhắn của cô thoắt thoắt tách những hát sen trắng ngần ra, còn cẩn thận tách cả tâm sen trước khi đưa cho cô bé.
Cẩm Nhi từ tốn cắn tiếng miếng, ngoan ngoãn mỉm cười gật gật khi Ni Ni dịu dàng hỏi cô bé…
_ Có ngon không Cẩm Nhi?
Cô bé rất ngoan, nhìn Cẩm Nhi ăn hạt sen rất giống một con sóc nhỏ…Đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt tròn to trong vắt…nhìn thật dễ thương.
_ Cháu mấy tuổi rồi?
_ Cháu 7 tuổi ạ…
_ À…vậy là cháu sẽ đi học muộn một năm so với các bạn nhỉ?
Ni Ni nhẹ giọng nói, bất chợt cảm thấy dường như mình đã lỡ lời khi nhìn thấy cô bé bất chợt chở nên ngọn nghẹn…
Cô bé con giữ hạt sen trong tay, mím mím môi, nhỏ nhẹ lên tiếng…
_ Vì cha mẹ cháu gặp chút khó khăn khi xin học cho cháu nên năm ngoái cháu chưa thể đi học ngay được ạ…Nhưng ý cháu là cháu đi học muộn một năm cũng không sao, cháu có thể có một năm giúp đỡ bố mẹ công việc nhà…!
Ni Ni âu yếm nhìn cô bé, cảm thấy cô bé con này vừa đáng yêu vừa đáng thương, đúng là có những đứa trẻ hiểu chuyện tới đau lòng!
_ Nhà tôi chỉ có nước râu ngô luộc, hi vọng cô không chê!
_ Dạ! Em thích nước râu ngô lắm! Cám ơn chị!
Cẩm đại thẩm trở lại, đặt một ly nước màu vàng nhạt trong vắt rất lớn trước mặt Ni Ni. Cơn khát khiến Ni Ni chẳng khách khí, lập tức nhấc cốc nước lên uống liền một hơi…
Biểu cảm thỏa mãn của Ni Ni khiến cho Cẩm Nhi cười khung khích nói với mẹ.
_ Cô ấy nhìn buồn cười quá mẹ ơi…
_ Suỵt! Con bé này, tại sao lại hư như vậy? Xin lỗi cô đi!
_ Không sao ạ! Em cũng cảm thấy em tức cười mà…nhỉ Cẩm Nhi!
Ni Ni chọc cười cô bé, cả gương mặt lẫn đôi mắt đều lấp lánh niềm vui…Không gian có tiếng cười của trẻ con trở nên vô cùng thoải mái dễ chịu…
Lúc này Cẩm đại thẩm mới dịu dàng hỏi Ni Ni…
_ Em là bạn gái của Kính Hàm tiên sinh đúng không?
_ Dạ…
Ni Ni gật đầu, nụ cười trên môi cô cũng trở nên bẽn lẽn…Cẩm đại thẩm gật đầu, từ tốn nói với Ni Ni.
_ Kính Hàm tiên sinh tuy rằng là người trong thế giới ngầm, nhưng bản chất của ngài ấy là người tốt, cũng khá ấm áp…Giống như Cẩm Vọng…
Ni Ni thinh lặng nhìn Cẩm đại thẩm thở ra một hơi nhẹ, ánh mắt ấm áp yêu thương nhìn con gái mình khi cô nhẹ nhàng xoa đầu Cẩm Nhi.
_ Có lẽ em cũng giống mọi người, đều cảm thấy Cẩm Vọng rất hung tợn, rất dữ dằn…nhưng thật ra anh ấy là người rất tốt, rất yêu thương vợ con, từ lúc anh chị cưới nhau tới giờ, cũng chưa từng một lần nặng lời với chị…nhưng mà…
Một tiếng thở dài xen vào giữa, Cẩm đại thẩm mỉm cười nhìn Ni Ni, chậm rãi tâm sự với cô…
_ Anh ấy là người từ nơi khác tới Giang Nam, khi tới đây thì chẳng mang theo giấy tờ gì, còn chị…chị cũng như thế….
Cẩm đại thẩm vuốt mái tóc của Cẩm Nhi, nhẹ nhàng nói với con…
_ Con ra kia chơi mẹ nói chuyện với cô được không?
_ Dạ!
Cẩm Nhi ngoan ngoãn gật đầu, cầm theo ngó sen chạy ra ngoài chơi….Ni Ni tĩnh lặng nhìn Cẩm đại thẩm vén mái tóc lòa xòa ra sau tai…
_ Chị có tuổi thơ không hạnh phúc, cha chị nghiện rượu, còn mẹ chị thì đau ốm…Khi mẹ chị qua đời, cha chị mang chị đi bán làm con ở cho người ta để lấy tiền mua rượu…Nhà chủ đối xử với chị tàn nhẫn lắm, sau nhiều năm chịu đủ đòn roi, chị cũng chạy trốn được tới đây….Rồi chị gặp Cẩm Vọng….
_ Lúc đó chị cũng cảm thấy Cẩm Vọng rất đáng sợ…chắc em cũng hiểu mà…Nhưng duyên phận thì cũng có mấy ai ngờ đâu…
Cẩm đại thẩm mỉm cười ngượng ngùng, còn Ni Ni thì nhìn thấy được cả sự hạnh phúc trong đôi mắt của cô ấy…
_ Sau khi Ni Ni ra đời, bởi vì anh chị chỉ đăng kí tạm trú tại nơi đây, không có hộ khẩu nên rất khó làm giấy khai sinh cho con bé, rồi cả khi con bé tới tuổi nhập học…Thật sự rất khó khăn….Không ngờ đến hôm nay những chuyện khó khăn đó, Tề tiên sinh lại có thể giải quyết thật gọn gàng.
Cẩm đại thẩm dùng giọng nói thán phục khi nhắc đến tên của Tề Yến Thanh…Ni Ni mím môi lại, cẩn thận hỏi cô, cố gắng không làm mình trở nên quá mức tò mò tọc mạch…
_ Vừa nãy em nghe thấy mọi người nhắc tới Khuất lão gia và tổ chức B…là sao ạ?
Cẩm đại thẩm chầm chậm lắc đầu, gương mặt biểu tình ra cô cũng chẳng hiểu rõ hơn Ni Ni về chuyện này…
_ Chị cũng không rõ nữa…nhiều người chuyện quá khứ Cẩm Vọng không kể với chị bao giờ…Chị chỉ biết rằng ngày trước hình như Cẩm Vọng có giúp Tề tiên sinh một chuyện gì đó, nhưng rồi kẻ thù lúc đó của ngài ấy là Tổ chức B đã tìm tới anh ấy để ép buộc anh ấy nói ra thông tin của Tề tiên sinh…Chuyện khủng khi*p lắm…rồi anh ấy bỏ lại tất cả để tới Giang Nam sống ẩn dật…
Cẩm đại thẩm nhẹ nhàng kể chuyện, rồi chợt nhận ra gương mặt trầm ngâm thất thần của Ni Ni, vội vàng hỏi cô…
_ Sao vậy em?
_ Ơ….không…không sao ạ!
Ni Ni vội vã nói dối…cô làm sao có thể kể với vợ của người bị Tổ chức B hãm hại rằng cô chính là cháu gái nuôi của Khuất lão gia, kẻ đứng sau tổ chức B, cho dù chính cô là cũng là con tốt thí trong những nước cờ tàn nhẫn của ông ta?
_ Mẹ ơi…mẹ ơi nhìn con này!
Tiếng lảnh lót của Cẩm Nhi bất chợt vang lên, phá vỡ sợ tĩnh lặng…Ni Ni cùng Cẩm đại thẩm nhìn về phía cô bé con đang quay tròn cùng nụ cười trẻ thơ hạnh phúc…
_ Thật ra bỏ lại tất cả mọi thứ phía sau không hề dễ dàng…Nhưng khi em yêu một người đàn ông, em sẽ tự khắc biết khi nào mình sẽ phải ở bên cạnh anh ấy, khi nào cần nắm tay anh ấy, khi nào em biết mình sẽ thuộc về anh ấy trọn đời này…Rồi em sẽ có những đứa con của anh ấy, của em…Tin chị đi, một đứa con sẽ gắn kết hai người lại, chắc chắn, bền chặt hơn tất cả mọi thứ trên đời….
****
Trên đường về, Kính Hàm bị sự tĩnh lặng của Ni Ni làm cho lo lắng…Anh liên tục nhìn cô cứ trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, sự ít nói khác hẳn bản tính lảnh lót như một con chim sâu nhỏ thường ngày của cô, cảm thấy dường như khi từ nhà của Cẩm Vọng trở về, trong cô có gì khang khác…
Kính Hàm còn nhớ vừa rồi khi ở nhà của Cẩm Vọng, trong lúc anh đang thương thuyết với ông ta, và sự lì lợm của ông ta dường như chẳng hề suy suyển, khi ông ta bướng bỉnh nói với anh.
_ Nếu như Tề tiên sinh đã ba đầu sáu tay tới như vậy, tại sao ngài ấy không tự mình dùng áp lực của danh tiếng, của quyền lực trong tay mình đi ép cậu ta khai ra đi? Tại sao phải tìm tôi? Tại sao tôi phải ra mặt?
_ Tôi nghĩ quãng thời gian ông ở trong thế giới ngầm, ông cũng hiểu đôi khi quyền lực không thể giải quyết được chuyện, đôi khi phải giải quyết bằng ân nghĩa…Cậu ta là người mang ơn ông, nếu như ông chấp nhận thì mọi chuyện sẽ rất nhẹ nhàng…Hơn nữa ông cũng biết đấy, ngày trước Tề tổng cũng đã vi phạm luật pháp khi dùng thẻ căn cước giả trong quãng thời gian rất nhạy cảm, giờ muốn tạo áp lực thì cũng rất khó….
_ Một người như ngài ấy còn sợ vi phạm pháp luật sao?
Cẩm Vọng lạnh nhạt lên tiếng, khiến cho Kính Hàm phải nén đi một tiếng thở dài…
_ Đôi khi tránh được rắc rối gì thì nên tránh rắc rối đấy…ông có hiểu không?
_ MẸ ƠI! MẸ NHÌN CON NÀY!
Tiếng lảnh lót của Cẩm Nhi vang lên, bất giác cả Kính Hàm và cả Cẩm Vọng đều nhìn ra ngoài cửa…
Và khung cảnh hạnh phúc ùa vào mắt của hai người đàn ông, nụ cười hạnh phúc của Cẩm đại thẩm, của Ni Ni, và cả tiếng cười trẻ thơ của Cẩm Nhi nữa…
Dường như ở ngoài kia, chỉ cách trong nơi đây một bậc thềm cửa…là một thế giới tràn đầy hạnh phúc…
Kính Hàm lẳng lặng nhìn Cẩm Vọng, chậm rãi lên tiếng…
_ Những người phụ nữ đôi khi còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông chúng ta, vì họ biết cách chấp nhận, và tha thứ….
Cẩm Vọng thở hắt ra, chầm chậm nhìn Kính Hàm khi anh từ tốn nói với ông ta…
_ Thật ra Tề tổng đã không còn bận tâm đến chuyện này từ lâu rồi, chỉ có ông là vẫn mãi để trong lòng…Cẩm Vọng, đôi khi tha thứ cho một người khác, cũng là tha thứ cho chính bản thân mình…Hạnh phúc thật bình dị, nhưng cũng thật khó tìm, ông cũng không muốn bản thân đã tìm được, lại bị đánh mất chứ?
Ẩn ý trong câu hỏi của Kính Hàm đã trở nên quá mức rõ rệt, trong giọng nói trầm lặng của anh có cả sự đe dọa ngấm ngầm…
Và trong đôi mắt mờ mịt của người đàn ông trước mặt…cuối cùng cũng nhìn ra ánh nhìn mệt mỏi…và buông xuôi….
_ Em sao vậy?
Kính Hàm nhẹ giọng hỏi Ni Ni khi thấy cô vẫn cứ im lặng và im lặng…Ánh nhìn lo lắng của anh in qua khung cửa kính, in cả bóng hình của anh…
_ Kính Hàm…
Giọng nói của Ni Ni vang lên, dịu dàng như hơi thở….
Rồi cô lẳng lặng quay lại, đôi mắt dịu dàng đầy yêu thương, và nụ cười ngọt ngào nở ra trên môi của cô…
_ Em muốn về nhà….với anh!
Thịch!
Một khoảng khắc tĩnh lại trước khi Kính Hàm hiểu ra điều mà Ni Ni muốn nói…và ngay lập tức….là….
KÉTTTTTT!!!!
Tiếng xe phanh gấp vang lên, Ni Ni giật mình sau cú níu chặt của dây an toàn ghim chặt cô vào ghế…và ngay sau đó là vòng ôm thít chặt của Kính Hàm…
Thanh âm vỡ òa của anh vang bên tai cô, hổn hển như thể xen vào đó là sự xúc động đang nghẹn lên trong Ⱡồ₦g иgự¢…
_ Em…em nói sao? Em nói thật chứ…Ni Ni? Em…sẽ về nhà anh….về nhà cùng anh?
Ni Ni gật gật trên bả vai anh, trong vòng ôm thít chặt, và trong cả dòng nước mắt mặn chát đang thấm vào khóe môi cô…
_ Vâng…Kính Hàm….Em….
Em sẽ kết hôn…với anh!