Xiềng Xích Dịu Dàng - Chương 71

Tác giả: Thư Thư Kỳ

Quán Bar Curacao nằm trong khuôn viên khách sạn Le Miel thuộc sở hữu của tập đoàn Tề thị. Mặc dù Curacao là một trong những quán bar sang trọng bậc nhất trong thành phố, nhưng đặc biệt đây lại là lần đầu tiền Mạc Thiệu Khiêm tới đây, mặc dù anh cũng là một trong những nhân vật danh tiếng lừng lẫy tại Đại lục, và trùng hợp quán Bar Curacao – nơi lưu tới ưa thích của Tề Yến Thanh và Lôi Triệt lại chuyên phục vụ cho những nhân vật tiếng tăm….Nhưng Mạc Thiệu Khiêm vốn không thích những nơi xô bồ ồn ã, anh thích những nơi tĩnh lặng, yên bình hơn những nơi quá mức xa hoa lộng lẫy….
Đối với anh thì ánh trăng dịu dàng vẫn mê đắm hơn ánh mặt trời rực rỡ…
Người phục vụ dẫn anh tới một căn phòng đóng kín cửa…cánh cửa gỗ và tay cầm bằng vàng xa hoa…Với con mắt của một người đã quá quen thuộc với các loại kim loại quý, đá quý…Mạc Thiệu Khiêm chắc chắn đây là vàng nguyên khối, chứ không phải loại vàng mạ hòa nhoáng mà những kẻ giàu sổi thường sử dụng.
Khi cánh cửa được mở ra, một mùi hương thơm ngát đặc biệt ùa tới, pha trộn giữa mùi nước hoa, mùi rượu vang, mùi gỗ…mùi của sự sang trọng và cổ điển…
Bất giác Mạc Thiệu Khiêm bỗng nhiên lại có cái nhìn khác về quán bar mà anh đang đặt chân tới đây….
_ Thưa ngài Mạc! Tề tiên sinh đang chờ ngài ở phía trong!
_ Cám ơn cậu!
Mạc Thiệu Khiêm mỉm cười, đường hoàng bước vào bên trong.
Cánh cửa đóng lại phía sau lưng, Mạc Thiêu Khiêm dưa mắt quan sát căn phòng, từ chiếc ghê bọc da đỏ dậm, tấm thảm Ba tư có giá hàng triệu đô dưới chân đến tủ rượu với những chai thủy tinh pha lê xe kẽ từ thế kỉ 18…Và tiếng đàn vĩ cầm dìu dặt lả lơi và day dứt…
_ Ngài Mạc! Ngài đã tới rồi!
Một thanh âm êm mượt như nhung lụa vang lên phía sau bức rèm nhung, và ngay phút giây sau, một dáng người anh tuấn đẹp như tượng tạc xuất hiện.
Đôi mắt sâu thẳm, sắc bén, hun hút như hồ đêm tĩnh lặng không đáy, hàng lông mày sắc nét như lưỡi kiếm, sống mũi thẳng tắp và đôi môi khắc nghiệt với nụ cười nửa miệng cao ngạo. Bộ trang phục cắt may thủ công nhuộm phong cách thời trang đậm nét Tư bản Ý, nhìn lướt qua cũng biết là hàng độc quyền….Và thanh âm trầm thấp vang lên, lập tức khiến người ta liên tưởng tới tiếng gió lùa qua những tán rừng rậm.
_ Tôi vừa đi lấy hai ly rượu, không kịp đón tiếp ngài, thật thất lễ!
_ Kính chào ngài! Tề tiên sinh!
Đôi mắt sâu thẳm của Tề Yến Thanh nhìn vào người đàn ông trước mặt. Ánh mắt tinh anh thông tuệ, ngũ quan hài hòa cân đối, ánh nhìn lý trí kiên định, từng đường nét đều đẹp đẽ hoàn hảo, thân hình cao ráo cân đối, nếu quá to lớn thì thành thô cứng cục mịch, nhưng nếu quá gầy mỏng thì lại thành yếu ớt, là sự dẻo dai mạnh mẽ đối xứng hoàn hảo, thần thoát toát ra từ ánh mắt đến nụ cười điềm đạm, tĩnh lặng và lí trí…
Đúng là so với những tấm hình chụp Mạc Thiệu Khiêm thường để trên những trang bìa của những tạp chí kinh doanh đình đám, bên ngoài anh còn điển trai khí chất hơn rất nhiều.
Còn Mạc Thiệu Khiêm thì lại đang nghĩ trong đầu, thầm đoán định số tuổi của người đàn ông phía trước mặt kia, sự từng trải lão luyện trong ánh mắt và nét thâm trầm tĩnh lặng trong nụ cười và phong thái hút hồn trẻ trung….
Trong khoảng khắc từng nốt nhạc gợi cảm vang lên, hai người đàn ông trong căn phòng rộng tách biệt, yên lặng đánh giá nhau qua ánh mắt vừa tôn trọng, vừa thách thức.
Rồi Tề Yến Thanh là người lên tiếng trước, phá đi sự tĩnh lặng lắng sâu nhưng lại không hề khó chịu ấy. Bàn tay với những ngón tay thon dài rất đẹp hướng tới chiếc ghế bọc dạ đỏ sang trọng, lời mời trầm thấp thân thiện vang lên.
_ Ngài Mạc! Mời ngài ngồi!
_ Cám ơn! Vậy tôi không khách khí nữa!
Mạc Thiệu Khiêm ngồi xuống, đối diện với Tề Yến Thanh…Ngay lập tức, một mùi hương cổ điển thu hút tràn tới chỗ anh. Mùi hương pha trộn giữa mùi gỗ tuyết tùng sang trọng, mùi xì gà Cohiba đắt tiền và mùi rượu mạnh từ chai Remy Martin đang tràn từ vị trí của Tề Yến Thanh…
Ngược lại, hương Cam Thảo đen mãnh liệt, nồng nàn và gợi cảm từ những lớp vải áo vest màu đen lấp lánh như dát bạc của Mạc Thiệu Khiêm khiến Tề Yến Thanh không khỏi cảm thán đặc biệt, chiếc cài caravat nạm đá quý lấp lánh dưới ánh đèn màu vàng mật ong, vô tình lại thành hữu ý, hợp hoàn hảo với màu rượu sóng sánh trong ly.
​​
_ Mừng buổi gặp mặt!
_ Mừng buổi gặp mặt!
Hai ly rượu chạm vào nhau, hai người đàn ông mạnh mẽ thành đạt, vừa như đối ẩm, lại vừa như ngấm ngầm so đấu.
Rượu tràn vào khoang miệng thơm nồng, Mạc Thiệu Khiêm đặt chiếc ly rỗng xuống bàn, biểu đạt thành ý vô cùng thiện chí.
Tề Yến Thanh cũng không hề tỏ thái độ bất hợp tác, tận tình đơm thêm rượu vào hai chiếc ly rỗng không.
Sau chén thứ hai, Mạc Thiệu Khiêm mới lịch thiệp lên tiếng.
_ Ngài Tề…đường đột thế này cũng thật ngại ngần…Chắc ngài cũng biết tôi có chuyện muốn nhờ ngài nên mới mạn phép quấy rầu!
_ Mạc tiên sinh! Vừa rồi ngài nói ngài không khách khí, nhưng theo tôi thấy ngài vẫn còn quá mức câu nệ rồi! Phải là tôi cảm thấy có lỗi mới đúng, lại hẹn ngài vào giờ muộn thế này! Nhưng dạo gần đây…đúng là tôi có chút bận bịu!
Tề Yến Thanh lịch sự trả lời, và Mạc Thiệu Khiêm nhanh chóng đáp lễ.
_ Tôi biết! Công việc của Tề tiên sinh chắc chắn rất bận bịu….
_ À…không phải là công việc!
Nụ cười ẩn ẩn hiện hiện trên khóe môi của Tề Yến Thanh cùng lời thú nhận thành thật khiến cho Mạc Thiệu Khiêm ngẩn ra một chút.
_ Thật ra vợ của tôi đang mang thai, dạo gần đây bắt đầu có chút khó ở nên tôi cần dành toàn tâm toàn ý chăm sóc hai mẹ con cô ấy! Sở dĩ tối muộn như vậy mới hẹn được ngài, vì tôi chỉ có thể rời đi khi cô ấy đang ngủ say, nếu như không có tôi trong nhà cô ấy sẽ không có cảm giác an toàn!1
Lời nói vang lên, Mạc Thiệu Khiêm ngạc nhiên nhìn thấy trong lòng mắt lạnh lẽo sâu thẳm ấy đột nhiên dâng lên một tia dịu dàng yêu thương…Tề Yến Thanh trên thương trường vốn là kẻ lãnh khốc vô tình, vậy mà khi nhắc đến vợ con lại trở nên ấm áp yếu mềm thế này…thật khiến cho người ta kinh ngạc!
_ Vậy là Tề tiên sinh và Tề phu nhân sắp đón con đầu lòng…! Tôi thất lễ quá! Xin chúc mừng ngài và phu nhân!
Mạc Thiệu Khiêm nói rất chân thành, nhưng không ngờ lại khiến cho Tề Yến Thanh rơi vào thinh lặng…
Một tia ám ảnh mất mát như dội về từ quá khứ, và thanh âm trầm lặng của hắn khẽ khàng vang lên…
_ Thật ra….không phải là đầu tiên….
_ Ngài nói sao?
Mạc Thiệu Khiêm ngỡ ngàng gặng hỏi, lại thấy Tề Yến Thanh đột ngột mỉm cười, ngón tay của hắn ưu nhã nhấc ly rượu lên, chạm vào ly của anh, nói sang chuyện khác.
_ Không có gì! Ngài Mạc! Mời ngài!
Lòng mắt thông tuệ của Mạc Thiệu Khiêm khẽ hiện ra vẻ xét đoán kì lạ, nhưng anh cũng rất biết ý, lập tức chuyển sang chủ đề khác.
_ Tề tiên sinh! Cũng không muốn làm mất thời gian của ngài! Ngày hôm nay tôi tới đây chính là muốn nhờ ngài tìm giúp cho tôi hai người!
Ly rượu chao nghiêng trong ngón tay, Tề Yến Thanh lắng nghe Mạc Thiệu Khiêm tận tình thuật lại câu chuyện với một sự chăm chú không hề che dấu. Từ đầu tới cuối chỉ lặng yên lắng nghe lời của Mạc Thiệu Khiêm, cho tới khi anh chốt lại bằng một lời đề nghị khiến cho nụ cười trên đôi môi của Tề Yến Thanh đột ngột nhếch lên.
_ Vì thế tôi rất muốn tìm hai người đàn bà đó! Cực chẳng đã tôi mới phải phiền ngài, tôi biết ngài là người có mối quan hệ rất rộng, không nói ở thế giới bình thường, mà ngay cả ở thế giới ngầm…Vì thế nếu như ngài có thể đồng ý giúp tôi, tôi sẽ giao cho ngài bất kì thứ gì mà ngài yêu cầu trong khả năng của tôi, ngay cả tới 30% số lượng cổ phiếu niêm yết trên thị trường của Mạc thị!
_ Ngài Mạc! Nếu tôi thật sự yêu cầu quyền điều hành Mạc thị, ngài cũng đưa sao?
Tề Yến Thanh đặt ly xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào gương mặt của người đàn ông trước mặt, lạnh lùng nhấn nhá từng câu từng chữ.
Trong lòng mắt đối diện hắn ấy hiện lên sự lý trí kiên định, và Mạc Thiệu Khiêm không nhanh không chậm, từ tốn trả lời.
_ Phải!
_ Qua câu chuyện ngài vừa kể, thứ lỗi nếu như sự hiểu biết hạn hẹp của tôi khiến tôi cảm nhận sai…Nhưng tôi cảm thấy trong câu chuyện này mối thù cá nhận của ngài không phải nguyên nhân chủ yếu cấu thành lên sự tức giận ngày hôm nay của ngài Mạc…Mà có lẽ vì ngài muốn đòi lại công bằng cho…Dung tiểu thư?
Thanh âm vừa phải vang lên, từ tốn nhắc tới tên của cô….trong khoảng chốc, gương mặt đang nghiêm lại của Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên giãn ra, như thể tên của cô là một thứ âm thanh tuyệt diệu dịu dàng, đối với anh còn hay hơn cả tiếng đàn vĩ cầm dìu dặt kia nữa…
Đôi mắt anh hướng xuống, lặng lẳng mỉm cười….nhưng lại không hề lên tiếng khẳng định.
Nhưng biểu cảm của Mạc Thiệu Khiêm cũng đủ để Tề Yến Thanh ngầm hiểu. Hắn đưa ly rượu chầm chậm nhấp nhẹ, thong thả lên tiếng.
_ Xem ra tôi đoán loạn vô tình lại trúng rồi!
_ Ngài Tề đây vốn là người thông tuệ hơn người, tôi không có ý kiến gì!
_ Không phải đâu…chẳng qua vì ngài và tôi cũng giống nhau mà thôi!
Đáp lại lời nói của Mạc Thiệu Khiêm, Tề Yến Thanh chỉ chầm chậm đáp lại, với nụ cười cứ ẩn ẩn hiện hiện nơi khóe môi…
Những gì mà Mạc Thiệu Khiêm đang trải qua, Tề Yến Thanh đương nhiên hoàn toàn hiểu được, vì bản thân của hắn cũng đã, và đang trải qua cảm giác vì một người con gái, sẵn sàng làm tất cả mọi thứ…!
Nhưng giât phút sau, đôi mắt của Tề Yến Thanh đột nhiên lại lạnh lại, và hắn đặt ly rượu xuống bàn, trầm giọng lên tiếng.
Thanh âm khiến cho Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy có chút lành lạnh…
_ Nhưng ngài Mạc….vừa rồi ngài nói tôi có thể lấy tất cả, kể cả 30% cổ phiếu của Mạc thị! Thịnh tình của ngài tôi thật sự cảm kích, nhưng cũng cảm thấy khá khó chịu!
Ngón tay hắn gõ gõ xuống mặt bàn kính, vài cái nhìn rất sắc liếc về phía Mạc Thiệu Khiêm.
_ Có phải trong đầu ngài luôn nghĩ tôi là một kẻ xã hội đen, chỉ biết ăn thịt sống uống máu tươi, sẵn sàng dồn người ta đến nước ૮ɦếƭ, chỉ để đạt được mục đích của mình hay không?1
Câu hỏi của Tề Yến Thanh khiến Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy ngần ngại….Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của hắn, Mạc Thiệu Khiêm tĩnh lặng thâm trầm...Đôi mắt lý trí và cương quyết, không hề tỏ ra chút nóng vội sợ hãi...
Rồi thoáng chốc sau, anh nhẹ nhàng mỉm cười, từ tốn lên tiếng.
_ Đối với tôi, nếu một người đàn ông biết dành thời gian cho gia đình của anh ta thì tuyệt đối anh ta không bao giờ là một người xấu!
Câu trả lời của Mạc Thiệu Khiêm khiến cho khóe môi của Tề Yến Thanh hằn sâu hơn một nét cười....
Và rồi, hắn ngả người ra ghế, đôi mắt sắc bén chớp nhẹ....rồi đủng đỉnh lên tiếng....
****
_ Mình đã gạt bỏ tất cả, cận lực nhờ Nhi*p Phong tác động tới cả Lôi Triệt, nhờ Lôi Triệt nói với Tề Yến Thanh để hắn chịu giúp chúng ta vụ này với yêu cầu ít quá đáng nhất! Sao rồi, Mạc Thiệu Khiêm, yêu cầu của hắn là gì?
Tiếng hỏi gấp gáp của Kiến Hào vang lên, chất chứa sự nóng vội lo lắng...
Mạc Thiệu Khiêm lái xe trên đường vắng, ánh đèn đường loang loáng trôi qua cửa kính như những đốm lửa, tai nghe bluetooth gắn trên tai, và nụ cười ngạo nghễ thì gắn trên môi.
_ Cậu đoán xem...
_ Trời ạ ai mà đoán được! Hắn có đòi cổ phiếu của Mạc thị không? Hay nhà máy? Hay bất động sản? Ngày trước có người còn thấy hắn ςướק trắng cả một khách sạn năm sao ở Italia nữa đó!
_ Vậy sao...vậy thì chắc mình may mắn, hoặc hắn thấy mình quá nghèo nên chẳng có gì để ςướק cả!
Mạc Thiệu Khiêm nửa đùa nửa thật, nhẹ tênh trả lời, khiến cho Kiến Hào lại càng sốt ruột...
_ Thôi đi Mạc Thiệu Khiêm! Cậu làm mình nóng ruột quá đi mất! Rút cuộc thì Tề Yến Thanh hắn đòi cái gì vậy?
Nụ cười càng lúc càng nở rộ....Kiến Hào cũng không biết chính Mạc Thiệu Khiêm còn đang không hiểu thật sự Tề Yến Thanh đang nghĩ gì khi anh đủng đỉnh trả lời...
_ Hắn ta đòi một chiếc nhẫn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc