Xiềng Xích Dịu Dàng - Chương 69

Tác giả: Thư Thư Kỳ

Lòng mắt trong vắt của Dung Âm không dấu nổi sự lo lắng, ngó đăm đăm Mạc Thiệu Khiêm bằng ánh mắt phân vân sợ hãi…
Mạc Thiệu Khiêm quay lại với Dung Âm, ngón tay anh đưa lên môi làm ra một cử chỉ im lặng bí mật, rồi anh mỉm cười với cô trước khi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Chỉ còn lại một mình trong căn phòng rộng, với nỗi lo ngày càng phình lớn như một quả bóng cao su được bơm đầy hơi. Dung Âm nhìn liễn cháo trước mặt, tự nhiên mất hết cả vị giác, chẳng còn chút thèm ăn nào. Cô đặt liễn cháo sang bên cạnh, vội vàng bước xuống giường.
Vừa rồi cô nhất định không nghe nhầm, Mạc Thiệu Khiêm chính là vừa gọi Tề tiên sinh!
Nếu thực sự người đó là Tề Yến Thanh…thì không xong rồi!
Tề Yến Thanh – người đàn ông đáng sợ nhất Đại Lục. Người nắm giữ cả một đế chế ngầm hùng mạnh, hành tung bí ẩn kín kẽ…Cả Đại lục này nghe được danh của Tề Yến Thanh, nhưng số người được nhìn thấy hắn trực tiếp thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có người đồn hắn còn rất trẻ, chỉ gần 30 một chút, là một người thanh niên khôi ngô tuấn tú, khí chất bất phàm, có người lại đồn hắn đã gần 40 tuổi, mang dáng vẻ của một kẻ không hề biết cười, lạnh lùng tàn nhẫn, có người lại nói hắn là một người đàn ông trung niên đã ngoài 50 tuổi, từng trải, thành đạt và thông tuệ...!
Nhưng cho dù trong phiên bản nào, thì Tề Yến Thanh đều song hành với một lời đồn, rằng hắn là kẻ tàn nhất nhất, tuyệt tình nhất, lãnh khốc nhất và nguy hiểm nhất…Nhất định không được làm phật lòng, càng nhất định không được phát sinh quan hệ!
Mạc Thiệu Khiêm là một người kinh doanh chân chính, từ trước đến nay anh chưa từng có phát sinh bất kì quan hệ nào ngoài xã giao với những người như Tề Yến Thanh hay Lôi Triệt…Nhưng lần này…tại sao anh lại nhận điện thoại của Tề Yến Thanh?
Chẳng lẽ….?
Chẳng lẽ….?
Dung Âm lần theo bậc cầu thang lạnh ngắt, bước xuống phòng khách….
Cô thấy Mạc Thiệu Khiêm đang ngồi trên sô pha rộng, ánh nhìn của anh kiên định và kín bưng, gương mặt lí trí lãnh cảm….Không rõ trong anh đang suy nghĩ điều gì, nhưng thật sự khiến cô nóng ruột lo lắng…
Khi Dung Âm bước xuống những bậc thang cuối cùng, Mạc Thiệu Khiêm nhận ra sự có mặt của cô, Mạc Thiệu Khiêm lập tức lên tiếng…
_ Được! Tối nay tôi sẽ tới điểm hẹn đúng giờ! Tạm biệt Tề tiên sinh!
Tắt máy điện thoại, Mạc Thiệu Khiêm đứng dậy, bước về phía Dung Âm, dịu dàng nói với cô.
_ Sao em không nghỉ ngơi thêm một chút đi! Nào…để anh bế em lên!
Dung Âm lách người khỏi vòng ôm của Mạc Thiệu Khiêm. Đôi môi cô khẽ bĩu ra một chút, nóng lòng hỏi anh…
_ Mạc Thiệu Khiêm… Có phải anh vừa gọi điện cho Tề Yến Thanh đúng không?
Nhìn vào ánh mắt trong vắt của cô, Mạc Thiệu Khiêm nở một nụ cười trấn an…Bàn tay của anh ấp lên gò má của cô, từ tốn gật đầu.
_ Ừ! Anh có chút chuyện muốn bàn với Tề tiên sinh....chỉ là chuyện kinh doanh thôi, em đừng lo lắng!
_ Anh đừng gạt em! Có phải anh muốn nhờ thế lực ngầm của Tề Yến Thanh để tìm mẹ con Mai Hương đúng không?
Ánh mắt của Dung Âm rối bời nhìn Mạc Thiệu Khiêm…Một thoáng trầm lặng xen vào trong lòng mắt đen thẫm của anh…Mạc Thiệu Khiêm khẽ hạ mi tâm một chút, rôi nhẹ nhàng mỉm cười, gật đầu với cô.
_ Đúng…anh muốn nhờ Tề Yến Thanh tìm bọn họ!
_ Không được!
Dung Âm gay gắt lắc đầu, bàn tay cô nắm lấy bàn tay Mạc Thiệu Khiêm, sốt sắng siết chặt lại.
_ Thiệu Khiêm! Chuyện tìm mẹ con Mai Hương đã có cảnh sát lo…Chỉ cần một thời gian nữa thôi, chúng tôi chỉ cần chờ một chút nhất định sẽ có kết quả! Anh tuyệt đối không được nhờ tới thế giới ngầm!
_ Thời gian càng dài, tung tích của bọn họ sẽ càng giống bóng chim tăm cá…Đôi khi trong một số chuyện, chúng ta phải chấp nhận luật ngầm để giải quyết…Nhưng em đừng lo…bé con! Chỉ là chuyện nhỏ thôi!
_ Không! Thiệu Khiêm! Anh nghe em đi! Tề Yến Thanh không phải là người chúng ta có thể kết giao đâu! Cho dù em không biết ông ta, nhưng những lời đồn đại xung quanh ông ta thật sự rất khủng khi*p! Có người còn nói ông ta còn ૮ưỡɳɠ éρ chính con gái của mình, có người còn nói ông ta pha máu vào rượu để uống….Ông ta…căn bản không phải là người! Thiệu Khiêm….anh đừng…anh tuyệt đối không được giao kết với ông ta!1
_ Nào…đừng kích động….Bé con!
Dung Âm hoảng loạn vấp váp níu lấy tay anh, đôi mắt sợ hãi ùa ra nhìn Mạc Thiệu Khiêm, khiến cho anh phải vươn tay ôm lấy cô vào lòng.
Cảm nhận được sự run rẩy dữ dội như một con chim non lìa tổ của cô trong lòng mình, trái tim của Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy rất khó chịu. Bàn tay anh vỗ về đỉnh đầu của cô, âu yếm hôn nhẹ…
_ Dung Âm! Tin đồn chỉ là tin đồn thôi…em đừng để bị dọa như thế chứ?
_ Mạc Thiệu Khiêm…nếu như anh vì em mà phải làm tới mức này…thì đừng nữa!
Đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm lập tức đong đầy tâm trạng, иgự¢ áo của anh bị bàn tay cô nắm chặt lấy….Dung Âm cắn đôi môi mình, nghẹn ngào lên tiếng…
_ Em biết…em biết trong lòng anh bây giờ đang rất tức giận, đang rất khó chịu! Em cũng như vậy…em cũng tức giận, cũng khó chịu! Nhưng Thiệu Khiêm…chuyện cũng đã là quá khứ rồi, anh tuyệt đối đừng vì chuyện này mà lại gây ra một lỗi lầm khác…Em không để ý nữa! Anh cũng đừng để ý nữa….có được không?
Thanh âm khẩn thiết ồ ạt như sóng biển vỗ lên bờ cát….Dung Âm sợ…thật sự rất sợ hãi!
Cô sợ anh sẽ vì cô mà làm ra những chuyện…khiến cho bản thân mình phải hối hận!
Cô sợ anh sẽ vì cô mà khiến cho bản thân mình kí vào giao kèo với ác quỷ, không thể quay đầu!
Nói rằng cô có hận mẹ con của Mai Hương không? Chắc chắn cô rất hận! Nói rằng cô có muốn mẹ con cô ta trả giá không? Cô nhất định rất muốn mẹ con họ trả giá! Không phải chỉ vì cô…mà còn vì chú Mộ…vì Lan Anh…vì cả cha cô!
Nhưng nếu như để lựa chọn giữa đuổi cùng Gi*t tận…và từ bỏ chấp niệm…thì cô vẫn sẽ lựa chọn cách thứ hai…!
Cô không muốn anh phải vì cô mà làm tới mức này!
Mạc Thiệu Khiêm nhìn vào gương mặt sợ tới tái mét của Dung Âm, trong lòng anh vừa cảm thấy yêu thương ngọt ngào, vừa cảm thấy xót xa đau xót…
Lúc nào Dung Âm cũng như vậy, cũng đều nghĩ tới người khác, cũng đều sợ người khác tổn thương….mà mặc kệ bản thân mình!
Âm nhi….!
Lần này hãy để anh…vì em mà mặc kệ bản thân mình một lần!
_ Không sao đâu! Bé con…em đừng cảm thấy áp lực! Anh không phải cao thượng thế đâu! Anh muốn mẹ con mụ ta trả giá không phải vì mỗi em, mà còn vì chú Mộ, vì cha em…và vì chính bản thân mình! Có lợi ích riêng của anh trong đó nữa…nên em đừng tự trách!
Dung Âm nghẹn lời….Anh hiểu cô quá rõ! Anh hiểu cô quá rõ để có thể nói ra những lời an ủi cho cô yên lòng, nhưng lại càng làm cho cô đau đớn…
_ Nhưng….!
_ Được rồi! Việc của em bây giờ là khỏe lên! Dùng sức khỏe, dùng tâm trí của mình tận tâm tận lực yêu anh! Những chuyện khác, để anh lo!
Mạc Thiệu Khiêm lắc đầu, trầm giọng khỏa lấp cắt ngang lời nói của cô. Rồi cúi thấp người, bế bổng cô lên.
_ Nhìn bộ dạng này của em, chắc là cháo còn chưa ăn hết đúng không? Lên ăn nốt đi…sau đó thì uống thuốc rồi nghỉ ngơi! Cấm nghĩ linh tinh nữa!
Dung Âm nín lặng trong Ⱡồ₦g иgự¢ của Mạc Thiệu Khiêm, những ngón tay của cô níu chặt lấy иgự¢ áo của anh…
Tại sao cô lại yêu người đàn ông cố chấp cương quyết này tới như vậy?
Tại sao….lại bất lực tới như vậy?
****
Khang Kiều bước vào quán bar Curacao, bộ dạng càn quấy của cô chẳng hợp với phong cách lịch thiệp của nơi này một chút nào. Ánh mắt của cô lướt qua những gương mặt xa lạ, tìm kiếm bóng hình của một kẻ mà cô ghét tới tận xương tận tủy…
_ Xin lỗi! Tiểu thư có phải là Khang Kiều không?
Một người phục vụ lịch sự tới hỏi Khang Kiều với nụ cười nhã nhặn.
_ Phải! Là tôi!
Khang Kiều gật đầu, và người phục vụ vui vẻ cúi người nói với cô…
_ Thưa tiểu thư! Ngài Lưu đang chờ cô trong phòng VIP số 1. Mời tiểu thư đi lối này ạ...!
Khang Kiều nghiến răng lại….Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Là cô tự mình hẹn hắn tới! Là cô tự mình hẹn hắn tới!
Người phục vụ dẫn cô tới trước một căn phòng sang trọng, lịch sự nói với cô.
_ Đây là phòng VIP số 1. Ngài Lưu đang chờ tiểu thư! Tôi xin phép được mở cửa….!
Cánh cửa mở ra, người phục vụ tươi cười cúi đầu cung kính…
_ Thưa ngài Lưu! Khách của ngài đã tới rồi ạ!
Khang Kiều cảm ơn người phục vụ, bước vào bên trong…
Và không ngoài dự đoán, trên bộ sô pha bọc dạ đỏ sang trọng, Kiến Hào đang tươi cười nồng nhiệt lên tiếng…
_ Khang Kiều! Em đã tới rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc