Xiềng Xích - Chương 01

Tác giả: Khánh An

Chương 1: Có lẽ nàng đã sai
Đêm tháng bảy, oi bức không một cơn gió.
Ngoài cửa sổ, côn trùng chưa ngủ, thỉnh thoảng kêu lên những tiếng rả rích.
Trong khuê phòng tam cô nương của Trường Bình Hầu phủ, chiếc bình phong thêu ngăn cách không gian. Ngoài bình phong là một chiếc giường nhỏ, hạ nhân gác đêm đang ngủ trên giường, còn bên kia đặt một chiếc giường mây sơn đen kề sát cửa sổ, bốn phía rủ màn trướng dệt kim, bên trong là tam cô nương Lâm Uyển của quý phủ đang nằm.
Người từng hầu hạ tam cô nương đều biết, tam cô nương vốn không chịu được nóng, mỗi khi tới mùa hè, ban đêm đi ngủ sẽ không muốn bước lên chiếc giường sát tường, hầu hết đều nằm trên giường mây sơn đen cạnh cửa sổ này.
Khi trăng treo lên cao, côn trùng ngoài cửa sổ dần thôi kêu.
Ngoài bình phong cũng không nghe thấy tiếng trở mình, chỉ còn lại vài tiếng ngáy khe khẽ.
Lâm Uyển không ngủ. Nàng vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng bất động, thất thần như đang nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ đến đờ ra, trong đầu lại máy móc phát lên vô hạn tuần hoàn khung cảnh hôm trước nàng và Tấn Trừ cãi nhau.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, nhưng là lần ầm ĩ khó coi nhất.
Nguyên nhân gây nên là gì nhỉ? Phải rồi, nguyên nhân là nàng vô tình biết được từ cô bạn thân rằng, hậu viện của hắn có hai thông phòng.
Bạn thân của nàng là ấu nữ của Giang thái phó triều đại đương thời - Giang Thái Vi. Đương là tuổi chớm biết yêu, lúc các thiếu nữ túm tụm lại, khó tránh việc sẽ lén lút thì thầm vài câu về những thanh niên tài tuấn trong kinh thành.
Mà thế tử Tấn Trừ của Trấn Nam Vương phủ mặc dù hành vi quái đản, thêm cả danh tiếng bên ngoài có phần không hay, nhưng không cản nổi trước quyền thế, giàu sang ngập trời của Trấn Nam Vương phủ, lại thêm dung mạo hắn trời sinh phong dã diễm lệ, khiến người ta đã gặp thì khó thể nào quên. Điều này làm các tiểu thư khuê các trong kinh thành thêm phần ngưỡng vọng hắn. Thường ngày, những lúc lén xì xào bàn tán, khó tránh khỏi cũng sẽ nói về hắn vài phần.
Ban đầu lúc Giang Thái Vi nhắc đến Tấn Trừ với nàng, thật ra là đang cảm khái, cảm khái Tấn thế tử phóng túng ngỗ ngược có vẻ đang thay đổi tính tình, một năm qua lại không đến chốn làng chơi, ngay cả những oanh oanh yến yến ở hậu viện đều loại bỏ sạch sẽ, hình như bây giờ bên cạnh hắn chỉ còn lại hai người thông phòng.
Lâm Uyển lại chỉ nghe lọt tai câu đằng sau của nàng ấy, Tấn Trừ còn có hai người thông phòng.
Lúc biết được việc này, nàng tức sôi máu. Sau khi nhịn đủ mấy ngày, cuối cùng tìm một cơ hội lén gặp mặt hắn, đối chất với hắn việc này.
Tấn Trừ cũng không phải là người tính tình tốt gì, điểm ấy từ ngày quen hắn nàng đã biết.
Nhưng ngày trước hắn cũng hơi khoan nhượng với nàng, đó là lúc hai người giận dỗi, hắn cũng có thể khống chế được tâm tính, sẽ thỏa hiệp trước nói lời ngon ngọt với nàng, tránh cho hai người cãi nhau đến khó coi. Điều này khiến cho nàng khó tránh khỏi ảo tưởng, nàng có thể thay đổi hắn.
Loại ảo giác này đã tắt hẳn sau cuộc khắc khẩu lần này...
Trong bóng tối, trong đầu Lâm Uyển lại đang nhiều lần vang vọng âm thanh lạnh lẽo Tấn Trừ nói trước khi phất tay áo bỏ đi.
"A Uyển, đừng một tấc lại muốn tiến một thước như vậy."
Lâm Uyển vẫn không cử động nhìn ánh trăng bao phủ trên song cửa sổ, tinh thần hoảng hốt.
Nàng nghĩ, đúng vậy, trong mắt hắn hay là người ngoài, nàng như vậy chính là một tấc lại muốn tiến một bước. Đừng nói là còn chưa gả cho hắn, cho dù tương lai có gả vào Trấn Nam Vương phủ thật, chẳng lẽ hắn đường đường là Thế tử gia muốn nạp một chính kinh thông phòng, nàng còn có thể ngang ngược sống ૮ɦếƭ can ngăn ư?
Nàng lấy lý do gì ngăn cản? Nàng không có lý do gì.
Trong bóng tối, nàng trở mình, nằm ngửa trên giường mây thấm lạnh, an tĩnh nhìn đỉnh trướng đen như mực.
Giờ khắc này, nàng nghĩ, có lẽ nàng đã sai.
Ngay từ đầu không nên tiếp nhận tình cảm của Tấn Trừ, lại càng không nên vọng tưởng muốn thay đổi hắn.
Thay đổi một người, nói dễ vậy sao. Huống chi, hắn vẫn hành động phóng túng như vậy, không thích bị người ta trói buộc, quản thúc.
Tỷ như nàng, sống mười sáu năm ở nơi thế đạo xa lạ này, cũng vẫn không chấp nhận được quan niệm hôn nhân ở thời đại này.
Không thể bởi vì nàng không thay đổi được bản thân, cho nên đánh tráo khái niệm, ép buộc người khác chấp nhận quan niệm hôn nhân của nàng.
Nhưng vậy là không đúng.
Mà kết quả của việc đó... cũng đã rõ ràng.
Lâm Uyển nhắm mắt, buông tiếng thở dài như có như không.
Có lẽ bọn họ thực sự không thích hợp.
Nàng vốn nên sớm quyết định, lại vẫn cứ luyến tiếc vài phần đối xử tốt đẹp của hắn, ngang bướng kéo dài đến nông nỗi khó coi như ngày hôm nay.
Giờ đây cũng là lúc nên quyết định chấm dứt sự sai lầm này.
Sáng sớm hôm sau, nha đầu thi*p thân của Lâm Uyển là Xuân Hạ đến hầu hạ nàng rời giường rửa mặt. Lúc trang điểm cho nàng thì khéo tay chải cho nàng một 乃úi tóc tinh xảo, châu hoa xinh đẹp đính xung quanh trâm, tức thì tôn lên vẻ đẹp như minh châu sương sớm của nàng.
Lâm Uyển nhìn bóng dáng phản chiếu trong gương đồng, chỉ cảm thấy một đêm tiều tụy không ngủ, cũng làm cho kiểu tóc này giảm đi vài phần đẹp đẽ.
Không nhịn được liếc nhìn tiểu nha đầu đứng sau nàng trong gương đồng. Lúc này Xuân Hạnh đang cúi đầu, cẩn thận chải vài sợi tóc tuột ra cho nàng.
Lâm Uyển biết có lẽ Xuân Hạnh đã nhận thấy hai ngày nay tâm trạng nàng không tốt, cho nên cố ý học kiểu tóc mới để dỗ nàng vui.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi dịu giọng nói: "Học được kiểu tóc mới từ lúc nào thế?"
Nghe thấy câu hỏi, mắt Xuân Hạnh sáng ngời, giọng nói có vẻ vui mừng lắm: "Tháng trước theo cô nương tham gia hội hoa xuân, thấy có tiểu thư thế gia chải đầu như vậy. Lúc đó nô tỳ đã nghĩ, nếu như cô nương chải kiểu tóc này, chắc chắn sẽ rất đẹp. Cho nên lúc đó nô tỳ lén nhìn kiểu tóc của tiểu thư thế gia kia thêm mấy lần, thì cũng nghĩ ra được kiểu tóc này phải chải thế nào."
Lâm Uyển không nén được khẽ cười, nói: "Chắc là ngươi lại mang Lan Thúy ra luyện tập chứ gì."
Xuân Hạnh ngượng ngùng mím môi cười.
Lúc này, Lâm Uyển đã trang điểm xong xuôi. Nàng soi vào gương đồng, cảm thấy son phấn đã che lại vẻ tiều tụy trên mặt thì đứng lên, dẫn theo Xuân Hạnh đi thỉnh an thái thái.
Trong phòng thái thái quản sự của Trường Bình Hầu phủ là Đào Thị, đích trưởng tử Lâm Xương Thành, đích thứ tử Lâm Xương Hi, thứ tam tử Lâm Xương Hàn, còn có con dâu Cao Thị, Lô Thị, Dương Thị, còn cả đích thứ nữ Lâm Uyển đều rất cung kính thỉnh an phụ thân mẫu thân của họ.
Về phần những thứ tử thứ nữ khác, ở trong viện thỉnh an xong thì đều tự quay về viện. Còn những đích tử đích nữ ở trong phòng, cộng thêm Lâm Xương Hàn - đích thứ tam tử được nuôi dưới tay thái thái thì sẽ được ở lại, cùng ăn sáng với Hầu gia và thái thái.
Lúc ăn sáng, mọi người đều im lặng trước sau như một.
Xương cốt Đào Thị trước giờ không tốt, sau khi mệt mỏi ăn vài miếng thì dừng đũa. Sau đó cầm lấy trà dưỡng sinh hạ nhân mang tới, chậm rãi uống.
Chưa đến lâu sau, bà thấy tiểu nữ xưa nay thích ngồi trong góc cũng buông đũa, đang cầm khăn khẽ lau khóe môi.
Trong mắt Đào Thị không khỏi ánh lên vẻ sầu lo.
Sau bao năm nuôi dưỡng mà sức khỏe vẫn yếu ớt như vậy, mai sau nếu làm nhân phụ, chỉ sợ việc con nối dõi khó khăn.
Lại nói, suy cho cùng là do lúc nhỏ Uyển tỷ nhi bị thương, dù cẩn thận điều dưỡng cũng khó nuôi được khỏe mạnh như người ta.
Vừa nghĩ đến đây, Đào Thị không kiềm được nỗi hận mấy bà ✓ú năm đó tìm cho Uyển tỷ nhi.
Từ nhỏ Uyển tỷ nhi đã không khóc không nháo, cho dù đói khát, lạnh hay ốm cũng đều lặng lẽ không gọi người. Mấy bà tử khốn nạn thấy Uyển tỷ nhi dễ trông thì bắt đầu lười biếng, giở thủ đoạn. Đợi khi không ai thấy thì bỏ mặc Uyển tỷ nhi ở một bên, bọn họ tụ tập cùng nhau uống rượu đánh bạc.
Ngày đó bà mang thai Uyển tỷ nhi, Ngũ ca nhi sinh bệnh mà mất, bà đau đớn khôn nguôi khóc lóc ngày đêm, dẫn tới sau khi sinh hạ Uyển tỷ nhi thì bắt đầu bệnh triền miên, không kịp chăm sóc Uyển tỷ nhi.
Mỗi lần đi thăm Uyển tỷ nhi, thấy nàng yên lặng, còn nghĩ rằng mấy bà tử này chăm sóc thật tốt, đâu ngờ Uyển tỷ nhi lại phải chịu thờ ơ như vậy?
Nếu không phải về sau Huệ tỷ nhi vô tình phát hiện ra đầu mối, không biết Uyển tỷ nhi còn phải tiếp tục chịu khổ bao lâu.
Nhưng cuối cùng vẫn là quá muộn. Thương tổn từ gốc rễ, đâu thể dễ dàng chăm sóc lại được.
Ăn sáng xong, Hầu gia mang theo tam nhi tử tới nha môn.
Đào Thị cho mấy người con dâu rời đi.
Còn Lâm Uyển lại bị Đào Thị giữ lại một mình.
Đào Thị kéo tay nàng lại, quan sát một phen.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, cổ và tay áo đều được thêu lan sơn trà, bên ngoài khoác áo lụa xanh trắng đan xen, nhìn phiêu dật lại dịu dàng. Người này cũng giống bà, luôn luôn yên lặng như bức tranh tĩnh vậy.
"Hiếm thấy hôm nay còn biết thoa phấn tô mi, vấn tóc cũng rất đẹp." Đào Thị cười nói: "Sau này nên ăn vận tinh tế như vậy, dung mạo cô nương nhà ta vốn đã như thiên tiên, bình thường cứ giấu giếm làm gì, cũng không phải không nhận ra con."
Lâm Uyển mím môi cười yếu ớt.
Đào Thị thầm than, cô nương nhà bà cái gì cũng tốt, nhưng tính tình nhạt nhẽo, nói cũng ít. Nhất là từ lúc trưởng tỷ của nàng xuất giá, cái tính lầm lì này của nàng càng bộc lộ ra.
"Uyển tỷ nhi, hôm trước con và Dương Thị lại ra ngoài dạo phố à?"
Lâm Uyển hơi giật mình, cân nhắc trả lời: "Nghe nói Trân Bảo Các mới nhập thêm trâm cài, con xin tam tẩu dẫn con đi xem thử."
"Tại sao không để hai tẩu tẩu khác dẫn con đi." Đào Thị nhìn nàng hỏi. Không đợi nàng nói thì bà đã chặn ngang cái cớ của nàng: "Dù đại tẩu con bận chuyện quản gia, thì vẫn còn nhị tẩu con. Nhị tẩu xưa nay yêu cái đẹp, để cho nàng đi dạo cùng con, không chừng nàng còn thích lắm."
Lâm Uyển nhậm rãi cụp mi. Mắt nhìn chằm chằm mũi chân, phút chốc im lặng.
Thấy nàng mím môi không nói, trong иgự¢ Đào Thị như bị người ta nhéo, khó chịu vô cùng.
Đào Thị làm sao không biết, tiểu nữ này của bà trong lòng có khúc mắc. Từ sau khi Huệ tỷ nhi xuất giá, Uyển tỷ nhi và Xương Hi sinh ra hiềm khích, thoáng chốc đã nhiều năm trôi qua, nhưng vẫn không tháo gỡ được vướng mắc này trong lòng.
"Uyển tỷ nhi, con muốn trách thì trách nương, là nương kiên quyết muốn trưởng tỷ con gả cho phủ Hàn Quốc công." Đào Thị kéo tay nàng lại, nhẫn nhịn đau xót nói: "Uyển tỷ nhi, con đừng đối xử lạnh lùng với nhị ca con như vậy, trong lòng nó cũng không chịu nổi. Con nhìn nó xem, bây giờ nó cũng thay đổi rồi, biết tiến thủ, cũng không ra ngoài gây chuyện với người ta nữa..."
Nghe lời tận tình khuyên bảo của Đào Thị, tinh thần Lâm Uyển lại dần hoảng hốt, bên tai dường như vang lên tiếng cười lanh lảnh.
Chủ nhân của tiếng cười trong trẻo đó là trưởng tỷ của nàng, Lâm Huệ.
Năm xưa, để thu dọn tai vạ do nhị ca nàng rước về, để không ảnh hưởng đến tiền đồ của nhị ca nàng, trưởng tỷ xinh đẹp động lòng người của nàng phải gả cho đích tam công tử của Hàn Quốc Công phủ, cái tên mập mặt mâm đó chỉ biết chơi bời lêu lổng, uống rượu đánh bạc, quần áo là lượt.
Lâm Uyển thất thần nghĩ, bây giờ nhị ca thay đổi rồi, biết sai rồi, nhưng có tác dụng không? Có thể đổi lại một đời của trưởng tỷ không?
Ngày đó trưởng tỷ ôm nước mắt lên kiệu hoa.
Cũng chính giờ này ngày này, nàng vẫn có thể nhớ rõ ràng trên giá y đỏ rực, có một chỗ ướt nhẹp nước, đó là nước mắt của trưởng tỷ.
Đào Thị tận tình khuyên bảo một hồi, thấy nàng từ đầu đến cuối đều cúi mặt, giống như bất động, tâm trạng không khỏi thất vọng.
Nhưng cũng biết khúc mắc này tồn tại nhiều năm, không phải một sớm một chiều có thể tháo gỡ được, bèn bỏ nỗi thất vọng trong lòng sang một bên, nói đến chuyện khác.
"Uyển tỷ nhi, nương muốn nói với con chuyện này."
Đào Thị nói đoạn, lại quan sát nàng một phen, mặt mày xưa nay phờ phạc lại ngậm ý cười: "Mấy ngày trước, có gia phụ thế gia bóng gió hỏi thăm con với ta, lúc này nương mới đột nhiên nghĩ đến, Uyển tỷ nhi của chúng ta đã trưởng thành thục nữ xinh đẹp duyên dáng, đương nhiên sẽ có thiếu niên tuấn tú đến cầu thân."
Lâm Uyển nhất thời không phản ứng, kinh ngạc nhìn mẫu thân nàng.
Đào Thị hiếm khi thấy bộ dạng nàng thất thố khi*p sợ, không khỏi có phần vui vẻ, điểm nhẹ lên chóp mũi nàng dịu dàng nói: "Hôn nhân cưới gả là chuyện lớn, chuyện quan trọng, con chớ có xấu hổ. Nương tìm con đến, cũng là muốn hỏi một mình con, con thích kiểu người thế nào? Bất luận là tướng mạo hay là tính cách, con có suy nghĩ gì thì cứ nói với nương. Đến lúc đó, nương cũng dễ giúp con cân nhắc chọn lựa thử xem."
Lâm Uyển hồi phục tinh thần.
Đúng vậy, nàng mười sáu tuổi rồi, cũng đến tuổi nghị thân.
Nếu như không có ngày hôm trước, có thể lúc này nàng sẽ thẳng thắn nói với bà chuyện của nàng và Tấn Trừ, nhưng hôm nay lại không cần nữa. Quá khứ của nàng và Tấn Trừ, nàng sẽ vùi lấp hoàn toàn trong dòng chảy thời gian.
Sau khi nghĩ ngợi một lát, Lâm Uyển nói ra yêu cầu của mình: "Con không thích nam tử thay đổi thất thường. Nếu có thể giữ mình trong sạch, hoặc là trong khuôn phép nghiêm chỉnh, ví dụ như quy tắc bốn mươi không con mới được nạp thi*p, vậy thì không thể tốt hơn."
Đào Thị nghe nàng có thể nói ra yêu cầu, chỉ cảm thấy sức sống cũng dâng lên rất nhiều. Bởi vì khuê nữ này của bà xưa nay ít nói kiệm lời, có lời gì đều giấu trong lòng không lên tiếng, khiến cho người làm mẫu thân như bà luôn cảm thấy bất lực. Hôm nay nghe nàng có thể nói ra suy nghĩ xuất phát từ nội tâm, bà đương nhiên hài lòng, lúc này mới nhận lời.
"Còn gì nữa không? Tướng mạo hoặc là gì khác, có yêu cầu gì không?" Đào Thị chọc ghẹo hỏi nàng.
Trong đầu Lâm Uyển thoáng hiện lên khuôn mặt phong dã diễm lệ của Tấn Trừ.
"Xem qua là được." Nàng nhẹ giọng nói: "Con quan tâm nhân phẩm của người đó hơn."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc