Ba huynh đệ La gia được an tang trên ngọn đồi thông mé tây La gia trang cách chừng hơn một dặm, từ tháp canh góc Tây bắc có thể nhìn thấy rõ huyệt mộ.
Đương nhiên tất cả mọi người trong trang viện đều đưa tang, cả La lão phu nhân tuy cũng rất yếu, mấy hôm trước không ăn uống gì cũng không chịu ở nhà, cương quyết đi theo linh cữu.
Tiêu Kỳ Vũ ngoài việc nghĩa tử là nghĩa tận, chàng dự đám tang với mục đích bảo vệ an toàn cho La Phong và La lão phu nhân.
Ở lại phòng thủ trang viện có Đại tổng quản Tôn Tư Chí, Ngoại tổng quản Bao Quan Đình, Ngô Khải và “Xà Bì” Vĩ Thất và chừng hơn một chục võ sĩ.
Khi đám tang rời khỏi đại môn chừng một dặm thì có địch nhân vượt qua tường bên phải tấn công vào trang viện.
Theo ước định nếu có đại địch tấn công, Tôn Tư Chí phải ra lệnh cho thấp canh phát tín hiệu cho đám tang. Nhưng vì thấy đối phương chỉ có mười tên bịt mặt Tôn Tư Chí tự tin lực lượng hộ trang đủ khả năng ứng phó, vì vậy không phát tín hiệu để khỏi làm kinh động đến đám tang.
Thân thủ bọn này chỉ thuộc hạng tầm thường không cao không thấp. Một mình Tôn Tư Chí dư sức ứng phó với ba tên.
Vị Đại tổng quản được Trang chủ chân truyền cho kiếm thuật, ngoài ra còn được La lão phu nhân dạy thêm về trượng pháp và một số môn võ học khác nên một mình đánh với ba tên địch thủ vẫn rất tự tin.
Ngoại tổng quản Bao Quan Đình đấu với hai tên, “Xà Bì” Vĩ Thất cùng với mấy tên võ sĩ đấu với bọn còn lại. Trận đấu qua chừng một tuần trà, địch nhân bị thương vong mất ba bốn tên, tình thế xem ra rất khả quan.
Chính ngay lúc đó, không biết từ đâu xuất hiện thêm một chục tên bận hắc y bịt mặt như bọn trước gia nhập vào cuộc đấu. Người của La gia trang bị tăng thêm áp lực, tuy vậy vẫn còn đối phó được, chưa lâm vào tình thế nguy cấp.
Nào ngờ chỉ vài khắc sau đối phương tăng cường thêm mười mấy tên hắc y nữa, vừa tới đã nhằm vào các cao thủ La gia trang công kích ráo tiết. Bây giờ số lượng bọn hắc y lên tới trên dưới bốn mươi tên.
Hiển nhiên âm mưu của đối phương đã rất rõ, chúng thừa cơ phần lớn người của La gia trang bận đưa tang, tập kích tiêu diệt mười mấy người canh giữ rồi tính liệu kế sách khác.
Tình thế của Tôn Tư Chí và thuộc hạ càng thêm nguy ngập.
Đầu tiên là bọn võ sĩ lâm vào thế hiểm. Với công lực của chúng chỉ đủ sức đấu một với một địch nhân mà thôi, nhưng bây gì đã phải đối phó với hai tên, vì thế không bao lâu đã rối loạn.
Tiếp đến là Ngô Khải và “Xà Bì” Vĩ Thất, mỗi người đấu với ba tên, còn Tôn Tư Chí thì bị số đông vây kín.
Hai vị Tổng quản ra sức quần địch, kiếm hoa lên như vũ bão, trước sau xả thương năm sáu địch nhân nhưng bọn này vẫn không nao núng vây tròn lấy, tên này ngã xuống tên khác lại xông lên.
Chỉ sau vài chục chiêu trông số võ sĩ đã có hai người bị Gi*t và hai người khác thụ thương, địch thủ của bốn người này cũng bị sát thương ba bốn tên, số còn lại dồn cả sang tấn công hai vị Tổng quản.
Xà Bì Vĩ Thất thấy tình hình nghiêm trọng vội đột phá vòng vây lao về phía tháp canh.
Đối phương đương nhiên hiểu ra ý đồ của Vĩ Thất, lập tức có mấy tên phong phi đao theo, đồng thời hai tên lao tới chặn đường.
Xà Bì Vĩ Thất đành phải quay lại kháng cự.
Bọn võ sĩ hộ viện lại thêm hai người nữa ngã xuống, Ngô Khải và Bao Quan Đình đều đã bị thương. Xem ra tình thế khó duy trì được vài khắc.
Chính lúc đó khoái đao Thẩm Giang Lăng, Mai Hoa Tam Lộng Bùi Phương và Bùi Nhân Nhân vừa đến từ khu tường sát ngay hậu trang.
Bùi Phương lắng tai nghe rồi chợt nói :
- Thẩm sư huynh! Hình như trong trang đang giao chiến!
Thẩm Giang Lăng cũng nghe ra tiếng binh khí chạm nhau chan chát vội gật đầu nói :
- Không sai chúng ta vào nhanh!
Ba người chuẩn bị vượt qua tường viện thì chợt thấy chừng một đám đông chừng ba mươi tên hắc y đại hán bịt mặt kín từ sau tường bước ra!
Thẩm Giang Lăng quay lại cường hắc hắc nói :
- Các bằng hữu! Bỏ khăn trùm mặt ra đi! Thẩm mỗ thừa biết các ngươi là ai rồi, có trùm thêm vài lớp khăn nữa cũng vô ích!
Bọn hắc y nhân không ai lên tiếng, lừ lừ tiến tới vây bọc lấy ba người, tay lăm lăm binh khí.
Rồi cũng không ai nói tiếng nào, cả bọn xông cả vào ào như cơn lốc với phương châm liều mạng, binh khí đánh ra loạn xạ.
Việc tiêu diệt năm mười tên sát thủ đói với ba cao thủ không có gì khó, nhưng chính yếu là làm thế nào để khỏi bị thương. Trách nhiệm của cả ba người còn phải giải nguy cho La gia nữa.
Nhưng ba người phải đấu với ba mươi địch nhân, mặc dù không phải là hạng võ công xuất chúng gì nhưng cũng là cao thủ, đương nhiên việc bảo vệ chẳng phải bị thương không phải là chuyện dễ dàng.
Hẳn là địch nhân biết rõ ba người từ Kinh Sơn đến đây nên tổ chức mai phục chặn đường. Bởi vì từ hậu trang rất ít khi có người đi lại, chỉ từ Kinh Sơn có việc gấp mới phải đi qua đường này.
Chỉ trong chốc lát đã có bốn năm tên hắc y nhân ngã xuống nhưng lại có mười mấy tên khác kéo tới gia nhập vào cuộc chiến, thành thử địch nhân phải tăng cường.
Trái lại, ba cao thủ sau mười mấy chiêu đấu, tuy chưa bị thương nên thể lực giảm sút.
So sánh lực lượng đã rõ đối phương càng đánh càng đông, ba cao thủ sức yếu thêm. Nếu tiếp diễn thế này sẽ đến lúc ba người sức cùng lực kiệt ૮ɦếƭ trong loạn kiếm.
Trong lúc đó thì tình cảnh bọn Tôn Tư Chí đang hết sức bi đát.
Trong số mười hai tên võ sĩ hộ trang thì đã thương vong mất bảy người, chỉ còn năm vẫn dốc sức chiến đấu.
Bốn người khác là Tôn Tư Chí, Bao Quan Đình, Ngô Khải và “Xà Bì” Vĩ Thất y phục tơi tả toàn than nhuốm máu, nhưng vẫn kiên cường chống trả.
La trang chủ đối với thuộc hạ gia nhân rất khoan hậu, vì thế trừ một vài người tiền nhập vào đây có ý đồ, còn lại không ai lâm nạn mà bỏ chạy thoát thân, quyết chiến đến giọt máu cuối cùng không rời đồng đội.
Ngô Khải trúng một thương và ba kiếm, “Xà Bì” Vĩ Thất cũng bị hai nhát đao và quất một roi. Giống như gà chọi đang cơn say máu, hai người không mất nhuệ khí, vừa đánh vừa chửi, tuy tay chân mình mẩy bị thiệt thòi nhưng trái lại, miệng lưỡi chiếm thế thượng phong!
Ngoại tổng quản Bao Quan Đình khắp người bê bết máu vừa là máu của chính mình vừa là máu của địch nhân, y phục rách như xơ mướp, đã hạ sát năm tên nhưng bản thân trúng năm đao và một kiếm chủ yếu vào chân nên di chuyển một cách khó nhọc. Tuy thế thanh kiếm của Bao Quan Đình vẫn vung lên những đường chí mạng khiến đối phương phải kinh hồn!
Giữa trường đấu ngổn ngang xác ૮ɦếƭ mà người bị thương tới hơn hai chục người kẻ nằm bất động, người còn ՐêՈ Րỉ.
Địch nhân kéo đến mỗi lúc một đông.
Ngoài cao thủ chúng còn mang đến một xe ngựa và năm tên hộ tống theo con đường phía Đông trang viện chạy vào dừng giữa đấu trường.
Xe vừa dừng trừ tên xà ích vẫn ngồi nguyên chỗ, bốn tên khá trên xe liền nhảy xuống, rồi cứ hai tên mang một tử thi ném tới tấp lên xe!
Bất kể quân ta hay địch quân, bất chấp nạn nhân hết hay còn bi thương, hễ thấy nằm bất động giữa đấu trường là bốn tên hán tử ném lên xe, tới khi đầy là chạy theo đường cũ tới những chiếc hố rộng vừa được đào sẵn ven rừng cách La gia trang chừng sáu bảy dặm phía Đông, ném tất cả xuống đó rồi vùi đất lại!
Hiển nhiên bọn người tàn ác này quyết chẳng để lại một chút tang vật hay nhân chứng nào cho dù là những xác ૮ɦếƭ.
Tôn Tư Chí thét to một tiếng trường kiếm quét ra một chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân” chém bay đầu hai tên hắc y nhân nhưng chính ông cũng lao tới trước ngã sấp xuống.
Ngay lúc đó ba mũi phi đao phóng theo, một mũi cắm vào lưng một cắm vào vai, còn một mũi khác sướt qua cổ tạo thành một vết thương dài máu tuôn ra như xối.
Tôn Tư Chí biết rằng tối đa chỉ nửa canh giờ sau là chín người cuối cùng còn lại trong trang đều bị tiêu diệt.
Đối với họ ૮ɦếƭ không là điều đáng sợ, thế nhưng khi toàn bộ ngã xuống rồi, địch nhân sẽ đưa người tiềm phục trong La trang, hậu quả sẽ vô cùng nguy hiểm.
Chỉ trong chớp mắt phân thần ông lại bị một đao nữa vào hông, đau đến tận tâm phế.
Tôn Tư Chí quờ tay rút ngay hai mũi phi đao cắm trên lưng và vai, mới kịp ngược ngồi lên thì nghe kiếm khí đâm tới hậu tâm vội thụp người xuống lăn đi mấy vòng. Khi ông đứng lên dược thì chỉ còn cách “Xà Bì” Vĩ Thất hơn một trượng, ngay bên dưới tháp canh!
Tuy mất nhiều máu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo Tôn Tư Chí dốc hết tàn lực nhảy lên tháp canh. Hai tên hắc y nhân chờ sẵn, một tên vung giáo đâm tới, một tên phát đao chém qua. Tôn Tư Chí ôm kiếm lao thẳng vào иgự¢ tên hán tử cầm thương rồi tay không lao tới tên cầm đao.
Phập!
Bịch!
Hai âm thanh sắc giòn tiếp liền nhau, tên hán tử hứng một chưởng vào иgự¢ đổ xuống tháp canh nhưng cũng kịp chém một đao vào sườn đối thủ.
Tôn Tư Chí nghiến răng chịu đau chụp lấy thanh đao lê đến bên chiếc trống gõ vào mặt trống ba bốn tiếng ròi mới chịu gục xuống.
Tùng... tùng...
Chỉ có hai tiếng đầu âm vang, nhưng sau đó vì Tôn Tư Chí không đủ sức chỉ vang lên tiếng bình bịch rồi tắt hẳn. Nhưng với khoảng cách chỉ hơn một dặm, chỉ cần hai tiếng trống người ở mộ địa vẫn có thể nghe thấy.
Cùng lúc đó có người phá cửa địa lao giam giữ ba tên Phùng Ái Quân, Tiểu Kim Tước và Liễu Trực.
Người kia bước vào cửa nói :
- Phùng cô nương! Liễu Tam Cước khuỷu tay phải bị dập nát trở thành phế nhân cứ để thị sống ૮ɦếƭ do mệnh!
Phùng Ái Quân quát :
- Nói bậy! Vừa rồi mụ ta thú nhận cả rồi, để làm gì?
Người kia dạ một tiếng nhưng chưa kịp xuất thủ thì Liễu Trực nghiến răng nói :
- Thế mới gọi là “Trình phụ một lần thất tiết, suốt đời chịu tiếng trăng hoa”. Liễu Trực ta làm nên tội nghiệp ૮ɦếƭ không oan. Nhưng Phùng Ái Quân! Cha con ngươi tàn độc như thế không thành công đâu! Chỉ xuống suối vàng sau ta một bước chỉ sợ còn bi thảm hơn!
Vừa dút lời chưa kịp để đối phương hạ thủ liền cắn lưỡi tự vẫn.
Phùng Ái Quân và Tiểu Kim Tước chạy nhanh ra khỏi địa lao, hỏi vắn tắt tình hình rồi băng mình qua trường hỗn chiến.
Tiểu Kim Tước hỏi :
- Phùng cô nương bây giờ là lúc báo cừu rửa hận cô nương còn đi đâu?
Phùng Ái Quân không đáp lao ra khỏi trang viện.
Riêng Tiểu Kim Tước ra nhập vào trường đấu.
Sau khi hạ huyệt tiếng nhạc ai tiếng khóc vang lên thống thiết hầu hết mọi người đều không nghe được hai tiếng trống từ tháp canh trong viện. Chỉ riêng Tiêu Kỳ Vũ không những thính lực tinh nhạy mà tâm chí chàng vẫn để ở trang viện nên vẫn nghe được. Chàng liền ra hiệu cho La phu nhân rồi đưa La Phong phóng hết tốc lực trở về trang.
Vừa chạy vừa quan sát, Tiêu Kỳ Vũ thấy ở sau hậu trường trang viện có ánh binh khí loang loáng và âm thanh của cuộc hỗn chiến nên kéo La Phong chạy nhanh về phía đó.
Vừa qua khỏi góc tường, thì toàn cảnh chiến trường đã hiện rõ.
Trước khu từ đường giữa bãi trống rộng tới một mẫu đất, Thẩm Giang Lăng, Bùi Nhân Nhân và một trung niên phụ thân mà Tiêu Kỳ Vũ chưa biết mặt nhưng đoán chắc đó là Mai Hoa Tam Lộng Bùi Phương bị vây giữa một đám đông hắc y nhân bịt mặt chừng trên dưới ba mươi tên.
Cả ba cùng bị thương nhưng vẫn sát cánh bên nhau cùng chống trả đối phương đang dùng phương thức liều mạng. Trong ba người thì Bùi Nhân Nhân bị thương ít hơn cả. Nàng chỉ mới bị một nhát đao, không phải võ công cao cường hơn hai người kia mà trái lại còn kém hơn nhiều, chỉ là được Thẩm Giang Lăng và Bùi Phương cố sức bảo hộ.
Tình trạng ở đây cũng giống như trong trang viện, có một chiếc xe ngựa và năm tên hán tử liên tục chở tử thi và những kẻ bị thương đi.
Vì thế mà sau nửa canh giờ, ba cao thủ đã hạ sát không ít hai chục tên hắc y hán tử nhưng chỉ thấy nằm lại có ba bốn tên.
Tiêu Kỳ Vũ nói to :
- Thẩm huynh! Nhân Nhân! Và vị tôn giá mà tại hạ đoán là Bùi nữ hiệp nữa! Xin lùi về nghỉ một lúc để tại hạ đối phó với bọn người liều mạng này được chứ?
Cuộc đấu tạm ngưng chốc lát, cả ba người bị vây lẫn ba chục tên bao vây cùng quay nhìn về phía Tiêu Kỳ Vũ và La Phong.
Thẩm Giang Lăng gật đầu ra hiệu với Bùi Phương và Bùi Nhân Nhân rồi cả ba cùng nhảy ra khỏi vòng đấu tới bên La Phong.
Cùng lúc đó Tiêu Kỳ Vũ tung mình lên cao năm trượng nhảy vào giữa vòng vây, nhưng từ trên không chợt đảo người xà xuống tung ra hai chưởng rồi mới đáp nhẹ vào giữa đấu trường.
Nguyên lai thừa cơ ba người nhảy khỏi vòng vây, có hai tên hán tử phóng theo hai mũi phi lao hòng ám toát, nhưng phi đao vừa mới phóng ra thì Tiêu Kỳ Vũ từ trên không đã nhìn thấy liền phất tay áo làm đổi hướng, đồng thời phát chưởng làm hai kẻ ám toát ૮ɦếƭ gục tại chỗ!
Vừa xuất hiện đã tỏ thần uy, bọn hắc y thoáng chốc đứng ngây ra.
Tiêu Kỳ Vũ cất tiếng hỏi :
- Các ngươi là người trong giang hồ hay thổ phỉ mà hành động đê hèn như thế?
Ba mươi tên hán tử không ai trả lời, cùng ồ lên một tiếng lao vào Tiêu Kỳ Vũ như một bây sói.
Tiêu Kỳ Vũ cười nhạt ống tay áo phất ra. Lập tức ánh ngọc bích phát ra loang loáng như muôn ngàn ánh chớp, tiếp theo đó là tiếng rú thảm thiết tiếp liền nhau, tiếng binh khí rơi xuống đất loảng xoảng, tiếng người ngã xuống bình bịch tạo thành một thứ âm thanh hết sức hỗn độn.
Chỉ trong chớp mắt đã có mười mấy tên hắc y hán tử nằm xuống bất động.
Bọn còn lại hốt hoảng giãn cả ra.
Thẩm Giang Lăng kêu lên :
- Tiêu lão đệ! Giải quyết nhanh gọn bọn chúng. Ở nội viện cũng có giao chiến, chỉ e tình hình còn nghiêm trọng hơn ở ngoài này!
Tiêu Kỳ Vũ lại phất tay áo, lần này Ngọc tiêu phát ra không quyết liệt như trước mà lóe lên từng tia chớp một nhưng bắn ra rồi thu lại hết sức nhanh, cứ mỗi lần phát là điểm trúng huyệt đạo một tên hắc y hán tử rồi bật ngược về đúng vào tay Tiêu Kỳ Vũ đưa ra đón.
Quá trình đó lặp đi lặp lại mười mấy lần, cứ mỗi lần ánh bích quang lóe lên là một nhân ảnh đổ xuống. Không một tên nào kịp tránh chứ đừng nói đến đối phó!
Nguyên đây là lần đầu tiên Tiêu Kỳ Vũ thi triển thân pháp thượng thặng “phi tiêu” phát ra với tốc độ cực kỳ nhanh đến nỗi không nhìn thấy được, cứ mỗi phát trúng ngay huyệt đạo đối phương rồi bật trở lại.
Đương nhiên không những động tác thần tốc mà còn phải hết sức chuẩn xác mới có thể bắn trở lại chính xác vào tầm tay.
Trù hai tên đầu tiên trúng chưởng và mười mấy tên liều mạng trong đợt tấn công đầu bị Gi*t, mười tám tên còn lại đều bị Ngọc tiêu đánh trúng huyệt đạo, nội phủ bị thương. Cho dù được giải huyệt thì trong vài canh giờ không còn khả năng chiến đấu.
Chỉ trong thời gian chưa đầy một tuần trà, ba mươi tên hắc y nhân đều bị thương không sót một tên nào!
Bùi Phương cất lời tán thưởng :
- Mấy chục năm tung hoành khắp giang hồ, đây là lần đầu tiên, Bùi Phương mới chứng kiến một nhân vật tài hoa như vậy có thể nói nhân tài mấy trăm năm hiếm gặp!
Tiêu Kỳ Vũ thu Ngọc tiêu ôm quyền đáp :
- Bùi nữ hiệp quá khen. Phi tiêu gặp phải đối thủ hang nhị lưu mới phát huy được hết uy lực như vậy, nếu gặp phải cao thủ thì khó lòng đắc thủ.
Chàng hỏi sang chuyện khác :
- Ba vị có biết lai lịch bọn này không?
Thẩm Giang Lăng lật mặt mấy tên hắc y nhân ra xem rồi nói :
- Hầu như đều lạ mặt cả. Ngu huynh nhận ra vài tên chủ cửa hiệu binh khí, chắc đều là thuộc hạ của Phùng Cửu được điều động từ toàn quốc tới đây.
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói :
- Vậy thì đúng rồi! Ba vị chúng ta mau vào trang thôi!
Cả năm người lập tức phi qua tường viện.
Tình cảnh trong trang viện vô cùng bi thảm.
Bọn hắc y nhân đã bắt đầu phóng hỏa đây đó ngọn lửa đã bốc lên rừng rực.
Ngô Khải, “Xà Bì” Vĩ Thất cùng bốn tên hộ viện nằm bất động trong vũng máu không biết còn sống hay đã ૮ɦếƭ.
Ngoại tổng quản Bao Quan Đình vừa bị một tên hắc y nhân chém một vết gần đút cánh tay trái chỉ còn dính tý thịt da lủng lẳng, chỉ còn tay phải tuy cũng đã bị thương nhưng cũng liều mạng kháng cự.
Đại tổng quản Tôn Tư Chí tuy đã bị trọng thương nằm trên tháp canh, nhưng chỉ một lát đã hồi phục lại thấy tình trạng tuyệt vọng của thuộc hạ cũng liều lao xuống dùng hết tàn lực nhặt kiếm lao vào đối phương.
Lúc này toàn thân Tôn Tư Chí đẫm máu đầu gối bị chém tới bốn năm nhát không đứng vững phải quỳ xuống, nhưng kiếm vẫn cầm tay lao vào một tên hán tử đến gần nhất cắm thẳng vào bụng hắn.
Một tên khác thấy đối phương không còn binh khí liền đến gần nhằm giữa иgự¢ Tôn Tư Chí đâm tới. Tôn Tư Chí biết đây là giờ phút cuối cùng, chỉ giương mắt nhìn nhát kiếm chí mạng.
Giữa lúc đó thì cứu tinh xuất hiện như kỳ tích.
Mũi kiếm của tên hán tử chưa kịp đâm tới иgự¢ Tôn Tư Chí thì chợt nghe choang một tiếng đánh bật đi. Hắn kịp nhận ra ánh bích quang loang loáng trước mặt thì bị một kiếm chém bay đầu.
Hiển nhiên ánh bích quang chính là Ngọc tiêu của Tiêu Kỳ Vũ vừa kịp cứu mạng Tôn Tư Chí, còn người phát kiếm chém bay đầu tên hán tử là tân đồ đệ của chàng, Tứ thiếu gia La Phong!
Năm người xông vào đấu trường mặc sức tàn sát, ngay cả Tiêu Kỳ Vũ thấy thảm cảnh như vậy cũng không tiếc hạ sát thủ.
Chỉ trong vòng nửa khắc hơn ba chục tên hán tử bịt mặt đã bị sát thương quá nửa tranh nhau bỏ chạy. Nguyên đấu pháp của bọn này là liều mạng chứ có ai liều nạp mạng mình?
Năm người mới đến công lực phi phàm, nhất là vị trung niên văn sĩ như thiên thần giáng hạ, tay phát ra một vật màu ngọc bích trong chớp mắt đã lấy mạng một người rồi quay trở lại phát ra lần khác. Thủ pháp như thế chỉ nghe nói ở nhưng vị kiếm tiên theo truyền ngôn thôi, người trần ai đối phó nổi?
Bọn hắc y nhân còn sống sót chẳng còn hồn vía nào nữa tranh nhau tháo chạy chỉ phút chốc đã không còn một mống!
Tiêu Kỳ Vũ, Thẩm Giang Lăng, Bùi Phương, Bùi Nhân Nhân và La Phong sơ cứu cho Tôn Tư Chí, Bao Quan Đình và thủ hạ.
Ngô Khải và “Xà Bì” Vĩ Thất tuy thương thế trầm trọng nhưng vẫn còn sống. Trong số mười hai tên võ sĩ hộ viện chỉ sống được hai tên nhưng thương tích đầy mình, tất cả đều được đưa vào phòng cứu chữa.
Bấy giờ ở mộ địa, sau khi Tiêu Kỳ Vũ và La Phong đi không lâu thì có bốn mươi tên hắc y hán tử bịt mặt kéo tới.
Lúc đó các vị tăng đạo cầu siêu đã rời khỏi hiện trường, nhưng số còn lại khá đông, gồm La lão phu nhân, Cáp Đạt, Lâm Yến, Đại thiếu phu nhân, bảy tên võ sư hộ viện và vài chục tên gia nhân đệ tử.
Khu mộ địa lập tức biến thành đấu trường đẫm máu. Bọn gia nhân đệ tử không phải là đối thủ của bọn hắc y nhân nên chỉ một lúc đã thương vong bảy tám người. Trong số võ sư hộ viện cũng có một người bị Gi*t và một người bị thương.
Nhưng La lão phu nhân, Cáp Đạt, Đoàn Thúy Liễu và Lâm Yến đều là cao thủ, nhất là La lão phu nhân với cây trúc trượng chỉ đông đánh tây, tung hoành giữa bảy tám tên hắc y hán tử.
Cả bốn người lòng đang mang nỗi bi thương, nay gặp dịp trút mối hận thù nên đánh không tiếc mạng, chỉ công không thủ chỉ sau chưa đầy nửa canh giờ, cả bốn mươi tên hán tử không một tên nào sống sót. Phía La gia trang bị Gi*t mất bốn người trong đó có một võ sư hộ viện và năm người bị thương.
Trong trang viện địch nhân đã chạy tan hết, ngọn lửa vừa cháy lên đã nhanh chóng được dập tắt, những người được sơ cứu đã qua khỏi cơn nguy cấp được nằm tĩnh dưỡng ngay trong tiền sảnh.
Tiêu Kỳ Vũ chạy đến địa lao thì thấy cửa đã bị phá, trong phòng chỉ còn tử thi Liễu Trực, lập tức quay về tiền sảnh nói với Thẩm Giang Lăng mấy câu.
Chỉ thấy Thẩm Giang Lăng gật đầu rồi cùng Bùi Nhân Nhân chạy về hướng mộ địa.
Hai người vừa ra khỏi trang môn thì chính chủ hung cũng kéo tới. Thẩm Giang Lăng tuy nhận ra bọn này nhưng không quay lại.
Mười mấy tên hung hãn kéo vào trang viện.
Đi đầu chính là Phùng Cửu, theo sau hắn là đại đồ đệ Chữ Cường tay cầm một chiếc thương hình mỏ vịt dài bảy thước và tam đồ đệ Tiêu Đinh lưng đeo một thanh đao rộng bản.
Tiếp đó là Đông Khổ Khổ Hạnh tăng Khô Trúc. Đó là một lão hòa thượng chùng hơn năm mươi tuổi, tầm vóc cao lớn, mang thanh Giới đao lưỡii vừa rộng vừa dày gấp rưỡi bình thường.
Người này trong quá khứ không phải là kẻ hành hung tác ác, chỉ vì hai nghìn lượng hoàng kim mua chuộc của Phùng Cửu mà bán rẻ lương tâm, cùng ái đồ “Đoạt Phách Linh” Tiêu Tiêu trở thành đồng phạm của hắn.
Kế đến là Nam Toan Thánh Thủ thư sinh Cổ Vô Sư, tuổi độ ngũ tuần, mặc bộ nho bào văn sĩ.
Cuối cùng là Bắc Lạt “Vô Song Đao” Dư Hận Thiên. Người ta kể rằng tên này đã lấy tới năm thê tử, nhưng không hiểu sao cứ chung sống với lão một thời gian thì ૮ɦếƭ, người lâu nhất không quá hai năm, người sớm nhất mới về ba hôm đã lăn đùng ra ૮ɦếƭ! Vì thế lão vốn tên là Sư Trúc Tâm, do hận tạo hóa không cho mình yên bề gia thất mà cải thành Dư Hận Thiên. Sau khi cải danh lão gia sức luyện võ chỉ năm năm đã đạt được nhiều thành tựu, lấy ngoại hiệu là “Vô Song Đao”.
Dư Hận Thiên quanh năm suốt tháng bận bộ y phục bằng vải thô màu xám sờn cũ, đeo giầy bằng sợi gai giống như một tên làm công trong các gia đình trung lưu, tuy mới năm mươi tuổi nhưng râu tóc đã bạc trắng như bảy mươi tuổi.
Lão mang tên đại đệ tử là tên là Lương Nghĩa, cũng cử song đao.
Tiêu Kỳ Vũ chờ bọn người kia đi tới liền bước ra giữa tiền viện đón, tay ôm quyền nói :
- Hạnh ngộ! Hạnh ngộ! Không ngờ Võ lâm Tứ kỳ đều tới đây cả! Thật là chuyện hiếm trong võ lâm!
Nguyên bốn người này được gọi là Võ lâm Tứ quái nhưng vì có Tây Vam Mai Hoa Tam Lộng Bùi Phương nên chàng mới gọi lệch ra là Võ lâm Tứ kỳ.
Phùng Cửu hừ một tiếng.
Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp :
- Thế nhưng Bùi nữ hiệp là người biết phải trái, phân biệt trắng đen, vì thế mà Tiêu mỗ bất bình thay cho Bùi nữ hiệp phải liệt danh cùng ba vị!
Cổ Vô Sư cười nhạt hỏi :
- Bùi Phương liệt danh với chúng ta có gì không tốt?
Tuy nhìn cách ăn mặc, Tiêu Kỳ Vũ cũng đoán ra người này tất là Nam Toan Thánh Thủ thư sinh Cổ Vô Sư nhưng cứ hỏi :
- Không biết tôn giá quý tính đại danh là gì?
Thánh Thủ thư sinh đáp :
- Lão phu là Cổ Vô Sư.
Tiêu Kỳ Vũ giả bộ không biết nhíu mày nói :
- Nghe nói trong võ lâm có một vị tên là Nam Toan Thánh Thủ thư sinh Cổ Vô Sư, chẳng hay có phải tôn giá không?
Cổ Vô Sư cố nén giận nói :
- Trong võ lâm có ai không biết danh hiệu lão phu?
Tiêu Kỳ Vũ chợt buông tiếng thở dài :
- Tục ngữ có câu “Đau có thể nhịn nhưng ngứa không thể nhịn”. Theo Tiêu mỗ thì chua lại càng khó nhịn hơn!
Vì “Toan” trong hai chữ “Nam Toan” có nghĩa là chua nên nghe câu châm chọc đó Cổ Vô Sư giận tím mặt.
Lão sấn lên định động thủ nhưng Phùng Cửu đưa mắt ra hiệu đành lùi lại.
Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp :
- Tiêu mỗ cho rằng với tuổi tác và uy danh của chư vị, tuyệt chẳng phải là người không hiểu thị phi. Việc một nam nhân không chinh phục được một trái tim của một nữ nhân đó là chuyện thường tình xưa nay. Thế nhưng điều không bình thường là Phùng Cửu ngày xưa không chinh phục được trái tim của vị sư muội Mai Hoa Tam Lộng Bùi nữ hiệp, lại biến tình thành hận, lại phá hoại hạnh phúc đôi lứa giữa Bùi nữ hiệp và đại sư huynh mình là La Kiện Hành bằng thủ đoạn tung tin thất thiệt. Sau đó đưa người phóng hỏa đến nỗi La phu nhân bị mù lòa, làm phu thê nảy sinh sung khắc. Thế mà có người ủng hộ hành động thấp hèn đó. Ít nhất có vị Đoạt Phách Linh môn hạ của vị cao nhân của Không môn. Hay đó chỉ là tin đồn sai sự thật?
Đông Khổ Khô Trúc hòa thượng nghe tới thoáng chốc đỏ mặt lên.
Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp :
- Mới đây La gia bị Gi*t mất cùng lúc ba nhi tử, còn lại duy nhất lão tứ cũng suýt nữa bị sát hại. Đó chẳng phải là hành động diệt môn tuyệt hộ, thần người cùng oán? Hung thủ với La gia trang có thâm thù đại hận gì đáng nói, hắn chỉ trả thù một cách đê tiện sự thất bại của cuộc tình ngày xưa, và mục đích chủ yếu là diệt xong La gia sẽ nghiễm nhiên chiếm hữu tài sản rất lớn của La trang chủ! Không biết ba vị tới đây là để giúp La trang chủ đòi lại công đạo hay giúp hung thủ tham lam tàn bạo đó?
Phùng Cửu thấy không thể không lên tiếng, cười nhạt nói :
- Họ Tiêu kia! Ngươi đừng hung biện, nên tự vấn lương tâm một chút! Ngươi đến đây xen vào chuyện La gia là vô tư hay có mục đích khác? Người khác đều cho ngươi là tài ba lỗi lạc tựa hồ như trên thế gian không có ngươi mặt trời sẽ lặn đằng đông, mặt trăng sẽ mọc đằng tây. Hừ hôm nay nếu ta không..
Hắn chưa dút lời thì chợt nghe một câu Phật hiệu :
- A di đà phật!
Phùng Cửu hiểu rằng mình vừa quá lời, hướng sang Đông Khổ Khô Trúc hòa thượng chắp tay hỏi :
- Đại sư....
Khô Trúc hòa thượng nhìn Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Danh lợi xưa nay chỉ là hư mà không thực, giống như ảo ảnh mà thôi! Tiêu đại hiệp nhất đại cao thâm, can gì nhúng tay vào chuyện của người khác chuốc thêm phiền phức?
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp :
- Bị trừng phạt mà không tỉnh ngộ là chuyện đáng buồn. Biết mình sa chân mà tỉnh ngộ là điều đáng quý. Lấy sai của người khác mà răn mình là điều đáng phục. Nhưng đổ thói xấu của mình cho người khác thì không đáng gọi là kẻ tu hành, không biết đại sư nghĩ sao?
Khô Trúc hòa thượng cứng lưỡi không biết đối đáp như thế nào.
Thánh Thủ thư sinh lấy từ sau lưng ra một cây Thiết phiến rất lớn cầm tay nói :
- Tên cuồng đồ này hà tất phải phí lời? Nếu không trừ hắn đi thì võ lâm không có ngày bình yên?
Xà Bì Vĩ Thất lúc này trị thương trong sảnh, bình phục được mấy phần, gượng bước ra hành lang chỉ vào mặt Thánh Thủ thư sinh Dư Hận Thiên xỉa xói :
- Các ngươi rõ là quân trộm ςướק! Đồ khát máu! Cha nó trên đời làm gì có thứ người mặt dạn mày dày như thế kia chứ?
Tiêu Kỳ Vũ bảo La Phong đưa “Xà Bì” Vĩ Thất vào sảnh đường.
Bấy giờ giữa tiền viện chỉ còn có Tiêu Kỳ Vũ và Mai Hoa Tam Lộng Bùi Phương đối diện với tám tên cường địch.
Nếu so sánh lực lượng, ba tên Nam Hoang, Bắc Lạt, Đông Khổ được bổ xung thêm Phùng Cửu thế lực chẳng kém Võ lâm Tứ quái là mấy, huống hồ còn ba tên đệ tử nữa.
Mai Hoa Tam Lộng Bùi Phương tề danh trong Võ lâm Tứ quái, công lực chỉ có cao hơn Nam Toan một chút nhưng không bằng hai người kia.
Như vậy muốn giữ bình thủ thì một mình Tiêu Kỳ Vũ phải đấu với sáu cao thủ, hiển nhiên là một việc mà trên võ lâm chưa ai làm nổi.
Thế nhưng thái độ của chàng vẫn bình thản, điều đó khiến mọi người đều chấn động kinh ngạc.
Sau khi Cổ Vô Sư rút Thiết phiến cầm tay, những người còn lại cũng phát xuất binh khí.
Người tấn công đầu tiên là Chữ Cường. Hắn hoa chiếc thương hình mỏ vịt dài bảy thước múa tít ba vòng rồi bất thần đâm tới Tiêu Kỳ Vũ. Tiếp theo là Lương Nghĩa đại đồ đệ của Dư Hận Thiên.
Chỉ một đao đánh sang, Tiêu Kỳ Vũ đã nhận ra đao pháp của hắn hơn sư muội Diệp Xuân Hương nhiều.
Tam đồ đệ của Phùng Cửu là Tiêu Đinh cũng từ bên tả quét sang một đao.
Bốn người kia chưa vội xuất thủ, ý chừng quan sát xenm bản lĩnh của Xích Bát Vô Tình Tiêu đến lợi hại đến đâu.
Tiêu Kỳ Vũ đã có chủ ý không đả thương bọn nhãi nhép này trước khi sư phụ chúng động thủ.
Vì thế chàng lướt nhẹ sang trái tránh ngọn thương, cả ba thanh đao kia đều quét vào khoảng không.
Chỉ một chiêu đầu, tam quái nhận ra rằng Xích Bát Vô Tình cũng chẳng là nhân vật gì ghê gớm lắm. Cả ba đều muốn chờ ba tên tiểu bối tấn công một lúc, nếu thất thủ mới ra tay, nhưng Phùng Cửu đã rút kiếm xông vào nói :
- Các vị đã tới đây thì giải quyết nhanh cho xong rồi quyết toán!
Cái gọi là “quyết toán” có nghĩa là hai ngàn lượng hoàng kim mà mỗi người sẽ được trả. Trước đây mỗi người chỉ mới nhận ba trăm lạng tạm ứng trước mà thôi. Theo thỏa thuận thì số còn lại sẽ được quyết toán sau khi tiêu diệt xong La gia này.
Với ma lực của hai ngàn lượng hoàng kim, Tam quái đã nhất tề xông lên cùng Phùng Cửu và ba tên đồ đệ.
Tuy nhiên Khô Trúc và Dư Hận Thiên chưa xuất thủ ngay, vì thấy cả bảy người đối địch với một mình Tiêu Kỳ Vũ thì có phần mất thể diện, có ý dành để xuất thủ cuối cùng.
Bây giờ Phùng Cửu và Cổ Vô Sư đã ra mặt đối địch Tiêu Kỳ Vũ không còn gì ngần ngại nữa.
Chàng tránh một chiêu kiếm của Phùng Cửu, vừa lướt qua Thiết phiến của Cổ Vô Sư, cũng bằng thủ pháp phi tiêu điểm trúng Thiên Thủ huyệt của Tiêu Đinh khiến hắn ngã chúi mặt xuống trước.
Chiếc Ngọc tiêu bắn trả lại nhưng với tốc độ chậm hơn, Tiêu Kỳ Vũ đưa tay ra đón lấy.
Ánh bích quang lại lóe lên nhanh đến nỗi không kịp nhận ra. Nạn nhân thứ hai là Lương Nghĩa đại đệ tử của “Vô Song Đao” Dư Hận Thiên bị điểm trúng Bộ Lang huyệt không kịp kêu lên tiếng đã ngã xuống bất tỉnh ngay.
Tiêu Kỳ Vũ đón lấy chiếc Ngọc tiêu bắn trả lại hóa giải chiêu kiếm của Phùng Cửu vừa đâm tới, thừa thế bức lùi hắn.
Một mình đối phó với năm cao thủ đệ nhất lưu mà vẫn chiếm thượng phong, khí định thần nhàn, không còn rối loạn nữa chỉ chớp mắt đã điểm ngã hai tên, quả thật là chuyện xưa nay võ lâm hiếm thấy!
Nhưng động tác của chàng chưa dừng lại ở đó, nhằm cổ tay cầm Thiết phiến của Cổ Vô Sư phóng một cước.
Thừa lúc lão quái này hơi chững lại, Tiêu Kỳ Vũ lại lắc cổ tay. Ánh bích quang vừa lóe lên, đại đồ đệ của Phùng Cửu là Chữ Cường tay ôm lấy Đại Hoành huyệt gục xuống!
Như vậy Tiêu Kỳ Vũ đã loại ba tên Lương Nghĩa, Chữ Cường và Tiêu Đinh ra khỏi vòng chiến mà chưa đánh lấy một chiêu nào. Kỳ thực chỉ là ba cái phát tay không tính là chiêu thức được. Hơn nữa. Tiêu Kỳ Vũ quyết ý hạ thủ ngay trong lúc ba tên trưởng bối của chúng xuất chiêu.
Hai đại cao thủ tề danh trong giang hồ, nhất là một người tề danh trong Võ lâm Tứ quái cùng liên thủ đối phó với Xích Bát Vô Tình Tiêu mà bị y đả thương cả ba tên đồ đệ ngay trước mũi cũng đành chịu bất lực. Tin tức đó tryền ra giang hồ thì còn gì là uy danh nữa?
Thánh Thủ thư sinh Cổ Vô Sư xưa nay coi thiên hạ chẳng ai ra gì, thử hỏi làm sao chịu được nỗi nhục đó?
“Soạt” một tiếng Thiết phiến gấp lại rồi nhanh như tia chớp bổ xuống vai Tiêu Kỳ Vũ mạnh và sắc như một nhát kiếm!
Cổ Vô Sư danh liệt vào trong Tứ quái chẳng phải là hư danh, năm mươi bốn chiêu Phong Lôi kiếm từng làm kinh hoàng không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm, đương nhiên uy danh không nhỏ.
Bên cạnh đó trường kiếm của Phùng Cửu cũng thi triển đến mức lâm ly uy Hi*p từng tấc không gian.
“Vô Song Đao” Dư Hận Thiên và Khổ Hạnh tăng Khô Trúc thấy năm người liên thủ mà vẫn không đánh bại được Xích Bát Vô Tình, nay ba tên tiểu bối đẫ thụ thương còn lại hai thì làm sao thắng được?
Chúng tới đây vì hai ngàn lượng hoàng kim, chỉ còn một trận này thôi là nắm chắc trong tay lẽ nào lại bỏ phí?
Thế là chẳng kể gì đến thân phận và thể diện, một tên múa Vô Song đao, tên kia vung Đại giới đao vừa to vừa dày nhất loạt xông vào.