Xích bát vô tình - Hồi 36

Tác giả: Trần Thanh Vân


Đứng giữa vòng vây địch nhân, Tiêu Kỳ Vũ vẫn bình thản không chút hoang mang bảo La lão tứ :
- Bất luận phát sinh chuyện gì ngươi cứ đứng sau lưng ta không được rời xa một bước, nhớ chưa?
La Phong gật đầu đáp :
- Dạ! Vãn bối tuân lệnh Tiêu đại hiệp!
Vừa rồi y đã thấy Tiêu Kỳ Vũ thi triển thần công nên tuyệt đối tin vào vị “Tiêu đại phu” có đủ khả năng bảo vệ mình.
Tiêu Kỳ Vũ quét mắt nhìn đối phương, lạnh lùng nói :
- Tiêu mỗ từ khi xuất đạo đến nay không cho mình loạn sát Nhưng hôm nay đối với hạng người mất hết lương tri các ngươi thì ta không dám bảo đảm điều này.
Tư Mã Khâm cười “hắc hắc” nói :
- Họ Tiêu kia! Chớ có vội buông lời khoác lác! Đấu võ mồm thì không Gi*t được ai bao giờ đâu!
Hắn nói xong rút phắt ra một chiếc Cửu Tiết tiên.
Bốn tên còn lại cũng rút binh khí ra.
Diệp Xuân Hương sử song đao, Từ Ánh Tuyết dùng trường kiếm, lão đầu Lưu Tượng dùng một đôi chùy đao, còn tên hán tử Trương Thái thì cầm một chiếc Tam Tiết côn.
Tên hán tử Trương Thái phát động công kích trước tiên. Chỉ thấy cây côn ba đốt rít lên như gió lốc nhằm La Phong quất tới.
La Phong cũng đã xuất kiếm cầm tay định đối phương thì Tiêu Kỳ Vũ đã quát lên :
- Đừng động!
Rồi quặt tay phải lại quơ nửa vòng.
Chỉ trong nháy mắt, cây côn của Trương Thái gồm ba đốt thì hai đốt đã nằm gọn trong tay Tiêu Kỳ Vũ!
Trương Thái cầm đốt côn còn lại chỉ dài mấy tấc trong tay nhìn Tiêu Kỳ Vũ đến phát ngơ, thậm chí đến lúc này còn chưa nhận ra mình đã thất thủ như thế nào?
Cùng lúc đó bốn tên còn lại là Tư Mã Khâm, Lưu Tượng, Từ Ánh Tuyết và Diệp Xuân Hương từ bốn hướng nhất loạt xông vào.
Dường như chúng đã thỏa thuận với nhau từ trước nhằm vào hai mục tiêu dốc tận lực công kích.
Lão đầu Lưu Tượng dùng cả hai ngọn chùy đao quét xuống đùi La lão tứ.
Còn “Oanh Thiên Lôi” Tư Mã Khâm tay phải vung Cửu Tiết tiên quất chênh chếch xuống vai trái Tiêu Kỳ Vũ.
Cây trường kiếm trong tay Từ Ánh Tuyết giống như bạch xà thổ tín đâm vào hung bộ La Phong.
Còn Diệp Xuân Hương dùng song đao cực kỳ linh diệu, múa lên thành một màn đao quang giữ chặt lấy bên tả Tiêu Kỳ Vũ.
Bọn Tư Mã Khâm phối hợp với nhau rất ăn ý, nói rằng công tới hai người nhưng thực chất chỉ uy Hi*p mình Tiêu Kỳ Vũ mà thôi, vì chàng phải đảm bảo an toàn cho La Phong nên không chỉ tập trung đối phó với hai kẻ tấn công mình được.
Khi Lưu Tượng vừa quét chùy đao và đùi La Phong, Tiêu Kỳ Vũ tung chân phóng lui một cước.
Giống như sau lưng có mắt, một cước của Tiêu Kỳ Vũ đá trúng cổ tay trái Lưu Tượng làm một ngọn chùy đao rời khỏi tay bay tít vào rừng, lão hoảng hốt nhảy lui lại mấy bước.
Cây Cửu Tiết tiên của Tư Mã Khâm quất xuống với thế lực rất uy mãnh, trong năm tên thì hắn là người có võ công cao cường nhất nên Tiêu Kỳ Vũ không dám coi thường. Đêm trước hắn thi triển võ học “Mai Hoa Tam Lộng” rất huyền ảo, chỉ tiếc rằng không đủ hỏa hầu nên chưa phát huy hết uy lực, tuy vậy cũng không dễ đối phó.
Tiêu Kỳ Vũ rút Ngọc tiêu trong tay áo ra, khi ngọn roi vừa đánh tới bèn đưa tiêu điểm đúng vào đầu roi.
Cây Cửu Tiết tiên lập tức bị đánh bật lui, Tư Mã Khâm liền lộ ra chỗ sơ hở.
Tiêu Kỳ Vũ thừa cơ nhằm vào không môn phóng ngay một cước trúng vào sườn trái Tư Mã Khâm làm hắn bắn ra xa hai trượng.
Từ Ánh Tuyết đang đâm kiếm tới иgự¢ La Phong, bị lão tứ xuất một kiếm hóa giải được ngay.
Trong lúc đó, song đao của Diệp Xuân Hương vẫn tạo thành một bức màn chắn bên tả Tiêu Kỳ Vũ.
Lúc này đối với Tiêu Kỳ Vũ không còn áp lực nào nữa, chàng ung dung đưa Ngọc tiêu điểm ra hai phát ngay vào hai lưỡi đao làm Diệp Xuân Hương không giữ nổi đành buông tay làm song đao rơi xuống đất.
Giá như Tiêu Kỳ Vũ điểm vào người Diệp Xuân Hương tất thị phải thụ thương, nhưng Tiêu Kỳ Vũ cho rằng bọn này chỉ bị người khác lợi dụng làm vật hy sinh nên vẫn chưa hạ sát thủ, chỉ muốn cảnh cáo chúng mà thôi.
Như vậy, chỉ sau ba chiêu, bọn Tư Mã Khâm năm người đã rơi vào bại thế.
Trong năm người thì Tư Mã Khâm đã bị thương, Lưu Tượng và Diệp Xuân Hương đã mất binh khí, trường kiếm của Từ Ánh Tuyết không làm gì được La Phong.
Thế nhưng Lưu Tượng vẫn cầm trong tay một ngọn chùy đao, lão này không biết sống ૮ɦếƭ phi đao vào giữa иgự¢ La Phong!
Tiêu Kỳ Vũ cười nạt một tiếng phất tay áo làm ngọn chùy đao bị cuốn đi mất tăm mất dạng!
Biết rằng mình không phải là đối thủ, nếu đấu thêm tất sẽ nếm khổ đau, bọn Tư Mã Khâm cả năm tên đều hiểu rằng muốn bảo toàn tính mạng chỉ còn cách đánh bài chuồn mà thôi!
Thế là không ai nói thêm một lời nào, cả năm tên đệ tử của năm vị cao thủ bậc nhất võ lâm lẳng lặng kiếm đường tẩu thoát.
Tiêu Kỳ Vũ không đuổi theo.
Khi chàng quay lại, chợt thấy La Phong đang quỳ sụp xuống sau lưng mình, Tiêu Kỳ Vũ ngạc nhiên hỏi :
- La lão tứ! Ngươi làm gì thế?
La Phong nói :
- Tiêu đại hiệp! Từ khi La Phong bắt đầu nhận thức được thế giới này đã đem lòng tôn kính vị “Bát Tuyệt thư sinh”. Thậm chí đến con dế mà La Phong yêu quý nhất cũng đặt tên là “Xích Bát Vô Tình”. Điều đó là vô lễ, phạm thượng nhưng cũng chứng tỏ lòng ái mộ vô bờ bến, coi người như là một thần tượng. Thế mà không ngờ nhân vật La Phong này coi như là huyền thoại đó lại đang ở ngay trước mắt mình đây, là khách của La gia! Vừa rồi thấy được Tiêu đại hiệp thi triển thần công, La Phong chẳng khác nào vén mây mà thấy được trời xanh! Vãn bối đã quyết ý bái lão nhân gia làm sư phụ!
Tiêu Kỳ Vũ hết sức bất ngờ, vội kêu lên :
- Nói bậy! Mau đứng dậy đi! Chúng ta cần phải nhanh chóng trở về trang viện xem tình hình như thế nào?
La Phong cương quyết nói :
- Nếu lão nhân gia không chịu nhận vãn bối này làm đệ tử, La Phong sẽ không đi đâu cả, chỉ quỳ mãi ở đây thôi!
Tiêu Kỳ Vũ bấy giờ mới nhận ra đây không phải là chuyện đùa, liền nhẹ giọng khuyên can :
- La Phong! Ngươi còn chưa biết rằng Tiêu mỗ là người quen lưu lãng giang hồ, xưa nay chưa từng có ý định thu nhận đồ đệ. Ta không thể ở lại đây dạy võ nghệ cho ngươi được. Hãy tha lỗi cho ta! Ngay sau khi xong việc ở đây, ta lập tức phải đến Ly Giang ngay.
La Phong ngước nhìn Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Nếu lão nhân gia không muốn ở lại đây thì La Phong theo người đi cũng được chứ gì? Vãn bối quyết không làm ảnh hưởng đến công việc của lão nhân gia đâu! Hay lão nhân gia cứ ước định thời gian và địa điểm, chờ đến khi làm xong việc của mình sẽ tới đó.. La Phong xin chờ lão nhân gia!
Tiêu Kỳ Vũ chưa từng gặp trường hợp nào rắc rối thế này.
Tuy chàng không muốn nhưng trước nhiệt tâm của La Phong, chàng khó chối từ liền nghĩ ngợi một lúc rồi nói :
- Không được! Có thể sau này ta sẽ tìm một nơi thâm sơn cùng cốc nào đó ẩn thân xa lánh giang hồ..
La Phong hớn hở nói :
- Thế thì càng hay chứ sao? Lão nhân gia muốn tìm nơi minh sơn thủy tú ẩn cư, La Phong nguyện làm đồ đệ kiêm tiểu đồng hầu hạ lão nhân gia, chỉ cách đó mới có dịp báo đáp một phần nhỏ đại ân cứu mạng chỉ dạy.
Tiêu Kỳ Vũ bị truy bức, bối rối trả lời :
- Không.. không được! Ngươi chớ có vội xưng hô như vậy!
Chàng nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp :
- Bây giờ thế này.. Việc này cần phải nghiên cứu thêm đã. Bây giờ hãy trở về trang viện bẩm lại với lệnh đường và Thẩm sư thúc ngươi, thỉnh thị ý kiến của họ rồi quyết định sau, được chứ?
La Phong mừng rỡ, vội đáp :
- Dạ! Dạ!
Y còn dập đầu ba lần mới chịu đứng lên.
Tiêu Kỳ Vũ nhìn theo kẻ nối dõi cuối cùng của La gia vừa được mình cứu sống, trong lòng thầm nghĩ :
- “Xem ra khó mà cự tuyệt được lòng nhiệt thành của thiếu niên này rồi đây! Vì chuyện này, chắc rằng mình sẽ gặp phiền phức không ít!”
* * * * *
Ở La gia trang, sau khi Tiêu Kỳ Vũ và La Phong truy theo phỉ đồ, không khí hoang mang sau cuộc tập kích vẫn chưa lắng dịu lại ngay được.
Đầu tiên là Tiểu Kim Tước vừa tập tễnh chạy tới khán đài vừa ՐêՈ Րỉ thì gặp ngay Nội tổng quản Liễu Trực chặn lại hỏi :
- Tiểu Kim Tước! Ngươi làm gì mà om sòm lên thế? Ngươi thấy tình hình ở đây còn chưa đủ rối tinh lên rồi hay sao?
Tiểu Kim Tước ngồi phệt xuống nói :
- Liễu đại thẩm.. tiểu tỳ suýt nữa thì mất mạng.. bởi bọn tặc nhân rồi!..
Liễu Trực nhíu mày hỏi :
- Tặc nhân nào?
- Chính là bọn phỉ đồ vừa bỏ chạy đó!
- Ngươi đi đâu mà gặp chúng?
Tiểu Kim Tước vừa thở vừa đáp :
- Chẳng phải vừa rồi chính.. Liễu đại thẩm sai tiểu tỳ đi lấy thêm hoa quả để cho Vương lão lão điểm tâm hay sao? Các loại trái cây đều hết cả, chỉ còn mấy quả lê thôi. Tiểu tỳ lấy được một giỏ vừa ra khỏi nhà bếp thì chợt nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, chính đang hoang mang thì chợt thấy hai tên mặc y phục nhà tuồng chạy sầm sập tới..
Liễu Trực gật đầu nói :
- Đúng là bọn phỉ đồ đang sắm vai diễn làm loạn xong bỏ chạy.
Tiểu Kim Tước “dạ” một tiếng, nói tiếp :
- Tiểu nữ chặn lại hỏi xem chuyện gì thì một tên vung đao chém một nhát..
Liễu Trực lo lắng hỏi :
- Chém trúng chỗ nào?
Tiểu Kim Tước chỉ vào bắp chân phải nói :
- Chém trúng chỗ này!
Bấy giờ vị Nội tổng quản mới trông thấy quả thật tên tỳ nữ của Nhị thiếu phu nhân bị một vết chém ngang đùi trái, máu thấm đỏ cả y phục.
Chính lúc đó Đại tổng quản Tôn Tư Chí đi ngang qua hỏi :
- Có chuyện gì thế?
Liễu Trực lắc đầu đáp :
- Bọn phỉ đồ bỏ chạy gặp phải nha đầu này..
Rồi kể lại vắn tắt những điều mình vừa nghe.
Tôn Tư Chí nói :
- Liễu đại muội! Bây giờ chúng ta đang bận, đại muội hãy đưa Tiểu Kim Tước nhờ Nhị thiếu phu nhân coi sóc giùm, chúng ta cần phái người đi tìm Tiêu đại phu và Tứ thiếu gia, lão phu nhân đang lo lắm!
Liễu Trực gật đầu đáp :
- Chính thế. Lão phu nhân vừa nói với tiểu muội rằng trước khi Tứ thiếu gia về tới đây, phu nhân quyết không về tịnh thất.
Vừa lúc đó thì Nhị thiếu phu nhân Phùng Ái Quân đến gần, Liễu Trực liền nhờ cô ta chăm sóc cho Tiểu Kim Tước rồi vội vàng bỏ đi.
Phùng Ái Quân nhanh chóng dìu tên tỳ nữ của mình về biệt lâu.
Gia nhân trong trang viện đến xem hát hầu như đã tản về cả, chỉ còn một số người có trách nhiệm ở lại canh phòng và giải quyết hậu quả.
Mười mấy tên võ sĩ được lệnh Đại tổng quản Tôn Tư Chí dọn dẹp lại hí trường, không để lại chút dấu vết gì khác thường, vì không muốn để sự cố xảy ra ở bổn trang truyền ra thị trấn.
Vương lão lão đã được cử người đưa về biệt thất chăm sóc và bảo vệ, chỉ còn La lão phu nhân là vẫn ngồi nguyên chỗ, mắt dõi về phía xa trong đêm tối đầy lo lắng, có Đại thiếu phu nhân Đoàn Thúy Liễu, Đại tiểu thư La Y Hương và Lâm Yến chăm sóc.
La lão phu nhân rầu giọng nói :
- Nếu Phong nhi gặp mệnh hệ nào thì ta còn sống làm gì nữa?
Đoàn Thúy Liễu cất lời an ủi :
- Mẹ! Không sao đâu! Vừa rồi mẹ cũng biết đấy, vị Tiêu đại phu đã chứng tỏ mình là một cao thủ tuyệt thế. Với thân thủ đó, bọn phỉ đồ kia quyết không thể động đến một cọng lông chân của tứ đệ nổi đâu!
La lão phu nhân vẫn chưa yên tâm nói :
- Tuy biết là vậy nhưng bọn tặc nhân này bất chấp thủ đoạn, ngụy kế đa đoan. Người chính trực bao giờ cũng chịu thiệt thòi..
Đến lượt Tôn Tư Chí trấn an :
- Lão phu nhân! Với thân thủ như thế, theo tại hạ suy đoán thì vị Tiêu đại phu rất có thể là vị cao nhân tuyệt thế “Xích Bát Vô Tình”. Thuộc ha còn tin rằng vị đó đã khám ra âm mưu của địch nhân từ trước, nhờ thế mới hủy đi phần lớn chất nổ, nhờ thế mà bổn trang mới được bình yên vô sự như bây giờ..
La lão phu nhân nước đôi mắt mù lòa hỏi :
- Đúng vị đó là “Bát Tuyệt thư sinh” thật sao?
Tôn Tư Chí khẳng định :
- Thuộc hạ dám chắc không sai đâu! Trong võ lâm ngoài vị đó ra, thuộc hạ không biết nhân vật nào nho nhã thoát tục, lại giỏi y thuật và văn võ trác tuyệt đến thế!
La lão phu nhân hỏi :
- Chẳng phải Trang chủ bảo ngươi giữ vị Tiêu đại hiệp lại hay sao? Có phải vì Lão trang chủ biết đó là “Bát Tuyệt thư sinh”?
Tôn Tư Chí đáp :
- Theo thuộc hạ thì có lẽ cả Lão trang chủ cũng không biết đó là “Bát Tuyệt thư sinh”!
La lão phu nhân ngờ vục hỏi :
- Vậy thì ai đã dẫn kiến?
- Thuộc hạ nghĩ rằng chính Thẩm đại hiệp có giao tình với “Bát Tuyệt thư sinh”, vì thuộc hạ có lần trông thấy vị Tiêu đại hiệp tới phòng Thẩm đại hiệp.
La lão phu nhân nói :
- Nếu thế thì chúng ta thất lễ với “Bát Tuyệt thư sinh” quá! Nếu biết rõ Tiêu đại phu là “Bát Tuyệt thư sinh” Tiêu đại hiệp thì lão thân cũng không cần phải lo lắng cho Phong nhi làm gì!
Chợt từ sau hí đài vừa được thu dọn có người cao giọng nói :
- Lão phu nhân hãy yên tâm! Tại hạ và lệnh lang đã về đây rồi!
Tiếp đó một người chạy nhào tới kêu lên :
- Mẹ!
Chính là La Phong.
Y chạy bổ tới bên La lão phu nhân hổn hển nói :
- Mẹ, chính Tiêu đại phu là “Bát Tuyệt thư sinh” Tiêu đại hiệp. Vị đó dắt con đuổi theo bọn phỉ đồ, chỉ cần cầm cổ áo con là lao ✓út đi như chim vậy! Truy được bảy tám dặm, quả nhiên đuổi kịp bọn nam nữ tặc đang túm tụm lại trong rừng. Chúng không phải ai khác, gồm tên đóng vai Hoa Đức Lôi danh hiệu là “Oanh Thiên Lôi”, ba kẻ từng hành nghề mãi võ đã tới bổn trang gồm tiểu lão đầu, tên hán tử và một nữ nhân, còn có một tên đóng vai ả đào nữa. Thì ra bọn chúng đều là đệ tử của “Đông Khổ”, “Tây Cam”, “Nam Toan” và “Bắc Lạt”. Cả năm tên vây lấy con và Tiêu đại hiệp, nhưng chưa đến hai chiêu, cả con còn chưa kịp động thủ thì ba tên đã bị đánh bay binh khí, hai tên thụ thương liền ôm đầu chạy trốn. Mẹ! Trước đây con ngưỡng mộ vị “Bát Tuyệt thư sinh”, không ngờ người ta đến ở ngay trong nhà mà mình không biết! Bây giờ con đã bái Tiêu đại hiệp làm sư phụ rồi!
Y nói liến thoắng một hơi từ đầu đến cuối, đến nỗi La lão phu nhân không nhịn được cười mắng yêu :
- Ngươi thật là! Miệng cứ như nước chảy như sợ ςướק mất phần không cho ai chen vào được nữa!
Tiêu Kỳ Vũ ôm quyền nói :
- Lão phu nhân! Tiêu mỗ tuy xưa nay quen lưu lãng giang hồ, không có nơi nào trú thân cố định quá một tháng, vì thế chưa hề nghĩ đến chuyện thâu nhận đồ đệ. Hôm nay lệnh lang có yêu cầu như thế, vì thái độ thiết tha không nỡ chối từ, nhưng tại hạ trả lời rằng việc này để chờ ý kiến của lão phu nhân và Thẩm đại hiệp rồi sẽ quyết định.
La lão phu nhân vội đứng lên nói :
- Tiêu đại hiệp là long phụng ở trên trần gian, đến tệ trang mà lão thân không biết, thật là có nhiều thất thố, mong đại hiệp bỏ lỗi cho!
Tiêu Kỳ Vũ vội nói :
- Tạ hạ đâu dám?
La lão phu nhân nói tiếp :
- Trang chủ trước khi ra đi đã dặn bảo Tôn tiên sinh, nhưng chỉ nói rằng có vị Tiêu đại phu y thuật cao minh, phải tìm mọi cách lưu lại làm khách càng lâu càng tốt. Nào ngờ chính vị Tiêu đại phu là ân nhân cứu mạng cho La gia mà không lộ ngọc diện..
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Xin lão phu nhân chớ qua lời. Thực ra Tiêu mỗ chưa làm được gì đáng kể đâu. Còn việc giữ kín thân phận, dám mong phu nhân lượng thứ vì lúc đó tuy La lão gia đã biết Tiêu mỗ là ai nhưng do “Khoái Đao” Thẩm đại hiệp yêu cầu phải tuyệt đối giữ bí mật nên buộc phải làm thế, nếu không chỉ e đối phương biết được mà đề phòng thì khó lòng đối phó.
La lão phu nhân rầu giọng :
- Giá như Tiêu đại hiệp đến sớm được vài ngày, lão thân tin chắc rằng đại hiệp nhất định sẽ phá được công án này, lão đại La Tương không đến nỗi gặp thảm họa đâu...
- Tiêu mỗ bất tài, không đến kịp ngăn cản để Đại thiếu gia La Tương thoát khỏi kiếp nạn.. Nhưng bây giờ tuy chậm nhưng Tiêu mỗ đã nắm chắc được toàn bộ kế hoạch và hung thủ, có thể nói là đã phá được vụ thảm án này.
Bấy giờ ở đó ngoài La lão phu nhân và Đại tổng quản Tôn Tư Chí còn có Đại thiếu phu nhân Đoàn Thúy Liễu, Ngoại tổng quản Bao Quan Đình, Đại tiểu thư La Y Hương và Tam thiếu phu nhân Bùi Nhân Nhân. Riêng Nhị thiếu phu nhân Phùng Ái Quân đưa Tiểu Kim Tước vào biệt phòng trị thương là không có mặt.
Vừa nghe Tiêu Kỳ Vũ nói ra câu đó, ngoài Bùi Nhân Nhân là còn giữ được sắc thái bình thường, những người còn lại đều giật mình chấn động!
La lão phu nhân run giọng nói :
- Tiêu đại hiệp! Xin hãy nói hung thủ là ai? Thi thể ba hài tử của lão thân.. hiện giờ ở đâu?
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Trước hết xin lão phu nhân hãy hết sức trấn tĩnh, chớ quá đau buồn. Tiêu mỗ ngay trong đêm nay sẽ công bố đích danh hung thủ là ai. Nhưng trước đó còn phải sắp xếp một số việc đã mới buộc được chúng cúi đầu nhận tội!
Tới đó chàng ghé vào tai La lão phu nhân thầm thì nói một lúc về những phát hiện và những điều khả nghi cũng như cách phá án.
La lão phu nhân gật gật đầu lộ vẻ xúc động rồi ra lệnh cho trù phòng chuẩn bị hai mâm cỗ lớn chuẩn bị mở đại yến.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc