Xích bát vô tình - Hồi 32

Tác giả: Trần Thanh Vân


Chỉ còn một ngày nữa là tới ngày lễ mừng đại thọ lục tuần của La lão thái thái, ban nhạc thuê đã đến trấn.
Tôn Tư Chí đến gặp chủ ban nhạc, song phương thỏa thuận với nhau là sẽ không trú ở khách điếm mà ở ngay trong La gia trang, trong một dãy năm phòng để tạp vật cách dãy thứ tư của La trang chủ không xa.
Ngô Khải và “Xà Bì” Vĩ Thất phụng mệnh đến quét dọn dãy phòng này sắp xếp làm nơi ở cho ban nhạc ca.
Ngô Khải lê chân một cách khó nhọc, phàn nàn với “Xà Bì” Vĩ Thất :
- Lão Vĩ! Hôm nay vào bữa trưa ta có uống một ít rượu “Mao Đài”, còn thêm chút “Liên Hoa Bạch” nữa mà sao bây giờ đôi chân như nhũn ra không đi nổi nữa!
“Xà Bì” Vĩ Thất rủa :
- Cho ૮ɦếƭ mẹ ngươi đi, ai bảo tham cho lắm! Khi nào gặp Tôn Tư Chí thì nhớ mà tránh xa hoặc đừng đứng thuận chiều gió. Mũi hắn tinh lắm, nếu hắn biết chúng ta lấy trộm rượu thì đừng mong toàn mạng!
Ngô Khải văng tục :
- Con mẹ nó! Lão tử không tin mũi hắn tính như mũi chó..
Người ta nói “Nhắc Tào Tháo đến thì Tào Tháo đến” quả không sai!
Ngô Khải chưa kịp nói xong câu thì đã thấy Tôn Tư Chí lù lù dẫn xác đến!
Ngô Khải vội nấp sau lưng “Xà Bì” Vĩ Thất.
Tôn Tư Chí nói :
- Trong hai ngươi tên nào chạy mau đi mời Tiêu đại phu tới đây! Trong ban nhạc có một ả đào bị cảm nắng, phải mau cứu người..
Ngô Khải nói líu cả lưỡi :
- Để tôi đi đi mời Tiêu.. Tiêu đại phu cho!
Vừa nói vừa ngoảnh đít đi ngay.
Tôn Tư Chí nhíu mày nhìn theo, lẩm bẩm :
- Ngô Khải làm sao mà giống bị què thế?
“Xà Bì” Vĩ Thất nhanh nhảu đáp :
- À... đó là do lần trước địch nhân đến đây phóng hỏa, hắn lo cứu hỏa nên bị bỏng mất mấy chỗ, nay còn chưa lành.
Tôn Tư Chí nói :
- Lát nữa Tiêu đại phu tới đay nhờ vị đó coi cho hắn luôn thể.
“Xà Bì” Vĩ Thất vội gật đầu :
- Dạ dạ! Tôn tổng quản yên tâm!
Năm gian nhà còn chưa quét dọn xong, đồ đạc mừng hòm của ban nhạc phải để la liệt giữa đại viện.
May trong viện có rất nhiều cây cối nên tạm tránh được cơn nắng rát bỏng giữa trưa hè.
Ban nhạc có tới hơn hai mươi người, bao gồm cả người diễn trò và dàn ca xướng hát, trong đó có ba nữ nhân Tiêu Kỳ Vũ nghe nói có người bị cảm nắng liền đến ngay tứ viện.
Giữa mùa hè oi bức này thì việc trúng nắng là chuyện thường. Với “Bát Tuyệt thư sinh” thì việc chữa trị cảm nắng không có gì khó.
Chữa trị xong, Tiêu Kỳ Vũ để bệnh nhân nằm ngủ dưới bóng râm.
Lúc này cả Ngô Khải lẫn “Xà Bì” Vĩ Thất đã quét dọn xong mấy căn phòng, ban nhạc lục tục vào nơi tạm trú.
Ngoài sân chỉ còn bệnh nhân và Tiêu Kỳ Vũ, chàng để ý mấy chiếc hòm và bí mật đánh dấu vào.
Khi chàng định trở về, chợt thấy một tên hán tử chừng hăm sáu hăm bảy tuổi xách một chiếc Ⱡồ₦g chim lớn đi ngang qua. Trong Ⱡồ₦g có một con chim lớn lông đen.
Thông thường người ta muôi những loài chim như Khướu, Vẹt, Bách linh và Họa mi. Người yêu chim đến bao nhiêu cũng chẳng dám hy vọng loài vật đáng yêu này trở thành bạn tri kỷ của mình mà chỉ dừng lại ở mức độ tăng thêm chút niềm vui và lòng say mê săn sóc chúng mà thôi.
Cũng lúc ấy, chủ ban nhạc Hách Đại Khánh từ tiền viện đi vào Tiêu Kỳ Vũ chỉ tay vào nữ nhân bị trúng thử nói :
- Hách ban chủ! Người này chỉ cần ngủ một giấc là vô sự. Tại hạ xin cáo từ!
Hách Đại Khánh đáp :
- Đa tạ Tiêu đại phu! Xem ra chỉ có La đại phú hộ mới lưu giữ được một nhân tài như Tiêu đại phu mà thôi!
- Ban chủ quá khen! Trong tiết nóng nực này việc cảm nắng là chuyện thường. Nếu là người có chút kiến thức thông thường, chẳng cần đến thầy thuốc cũng chữa được!
Tiêu Kỳ Vũ nói thêm, giọng ái ngại :
- Tuy nhiên trong quý ban có một vị lâm bệnh không thể đăng đài biểu diễn được thì thật là phiền phức!
Hách Đại Khánh vội gật đầu :
- Chính thế! Ngày mai đã tổ chức đại yến rồi, tên này là một trong ba vai đào, muốn tìm người đóng thay e không kịp!
Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Trong quý ban vai đào có ba vị, còn võ sinh có mấy vị?
Hách Đại Khánh đáp :
- Cũng có ba vị, trong đó một người vừa xách Ⱡồ₦g chim đi qua đây.
Khi Hách Đại Khánh nói câu này, thần sắc y có gì đó khác thường.
Tiêu Kỳ Vũ liền cáo từ.
Khi chàng về đến cổng dãy nhà khách thì cũng vừa lúc một chiếc xe ngựa mới đỗ lại, theo lời Ngô Khải thì tất đây là xe Vương lão lão đã ngoài bảy mươi tuổi, bá mẫu của La Phong.
Vị này tuy đã già nhưng tính cách thích náo nhiệt, lại rất mê diễn tuồng nên vừa được mời liền đến ngay.
Đích thân La lão thái thái và Tứ thiếu gia La Phong ra tận ngoài cổng nghênh đón.
Vương lão lão khoác tay La lão thái thái cười to hỏi :
- Ngâm Thu! Thím mừng đại thọ sáu mươi, sẽ tổ chức xướng ca mấy ngày?
La lão thái thái trả lờ :
- Vui vẻ thì bao nhiêu mặc sức, thế bá tha hồ mà xem các trò náo nhiệt. Nhưng xướng ca thì chỉ có một ngày thôi!
Vương lão lão mở to mắt hỏi :
- Thế nào? Xướng ca chỉ có một ngày thôi sao?
La lão thái thái đáp :
- Vốn định mời xướng ca ba ngày. Thế nhưng sau đó quyết định chỉ cần một ngày là đủ. Mời thế bá vào trong này đã!
Vương lão lão thất vọng thở dài một tiếng đi vào cổng viện không nói gì, chỉ lát sau được đưa vào một tĩnh thất dành riêng cho bà ta ngay trong biệt lâu của La lão phu nhân.
Chính La tứ phu nhân đích thân mang trà đến dâng.
Vương lão lão hỏi :
- Tại sao đến giờ mà ở đây vẫn còn yên ắng quá vậy? Khách khứa không đến hay sao?
La lão thái thái đáp :
- Đại tẩu! Hôm nay tình hình không được bình thường. Trừ đại tẩu ra, không phái danh thi*p mời ai cả. Biết rằng như thế là thất lễ nhưng sau này sẽ giải thích cho các bằng hữu các nơi.
Vương lão lão ngạc nhiên hỏi :
- Có chuyện gì vậy? Đại thọ sáu mươi, đời người chỉ có một lần thôi! Tại sao không tổ chức thật linh đình?
La lão thái thái tiếp lời :
- Đại tẩu còn chưa biết.. nhưng mà chuyện dài lắm, không thể chỉ vài lời mà nói hết được..
Nói xong kể lại những biến cố trong thời gian vừa rồi và việc thất tích của La Tương.
Vương lão lão nghe xong thở dài nói :
- Ngâm Thu! Ta đã trách nhầm. Thì ra phát sinh biến cố nghiêm trọng như thế.
Ăn tối xong, Tiêu Kỳ Vũ đi tản bộ đến trước tịnh thất của “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng.
Cáp Đạt vội chạy ra, cúi mình nói :
- Tiêu gia! Thẩm gia chính vừa sai tiểu nhân đến tìm Tiêu gia đến đàm luận!
Rồi hướng vào cửa gọi to :
- Thẩm gia..
Nhưng lão chưa nói hết câu thì chính Thẩm Giang Lăng đã xuất hiện trước cửa tịnh thất, tươi cười bước ra kéo tay Tiêu Kỳ Vũ vào phòng.
Chủ khách tọa định xong, Tiêu Kỳ Vũ liền cất tiếng hỏi :
- Thẩm huynh! Có chuyện gì mới không?
Thẩm Giang Lăng cười hỏi :
- Tiêu lão đệ nói trước đi!
Tiêu Kỳ Vũ ngạc nhiên nói :
- Làm sao Thẩm huynh biết tiểu đệ có việc cần nói?
Thẩm Giang Lăng nói :
- Rất đơn giản! Bởi vì thân phận của Tiêu lão đệ chưa bị tiết lộ. Nếu không có chuyện gì cấp thiết tất đã không mạo hiểm mà đến đây.
- Xin Thẩm huynh cứ nói trước!
Thẩm Giang Lăng gật đầu nói :
- Thứ nhất, Cáp Đạt hôm nay ra ngoài gặp hai người trong trấn. Hai nhân vật đó đồng thời xuất hiện ở đây là việc không bình thường.
Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Hai người nào vậy?
Thẩm Giang Lăng đáp :
- Đó là “Nam Toan” “Thánh Thủ thư sinh” Cổ Vô Sư và “Bắc Lạt” “Vô Song Đao” Dư Hận Thiên tề danh trong “Đông Khổ, Tây Cam, Nam Toan, Bắc Lạt”.
Tiêu Kỳ Vũ ngạc nhiên hỏi :
- Tiểu đệ nghe nói bốn nhân vật đó tuy cùng tề danh nhưng mỗi người một tính. “Nam Toan” “Thánh Thủ thư sinh” Cổ Vô Sư xưa nay cậy tài ngạo thế, coi thiên hạ chẳng ai ra gì. Còn “Bắc Lạt” “Vô Song Đao” Dư Hận Thiên lại vô cùng độc ác. Hai kẻ đó làm sao lại đồng hành với nhau chứ?
- Chúng không phải đồng hành nhưng lại ở cùng khách điểm.
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu trầm ngâm nói :
- Quả thật việc này không bình thường. Còn việc thứ hai?
Thẩm Giang Lăng trả lời :
- Ta và Cáp Đạt đã từng trông một con “Cửu cung điểu” bay vào bay ra khu vục này tới hai ba lần, chỉ không biết nó bay vào phòng nào. Hôm nay khi ban nhạc tới đây, Cáp Đạt phát hiện được có một người trong ban nuôi một con “Cửu cung điểu”. Tiêu lão đệ thấy chuyện đó có phải chỉ là ngẫu hợp không?
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu :
- Tiểu đệ cho rằng đó không phải là ngẫu hợp.
Thẩm Giang Lăng lại hỏi :
- Lão đệ chắc cũng thấy con chim đó bay vào La trang chứ?
- Có thấy. Hơn nữa tiểu đệ đã xác định được rằng con “Cửu cung điểu” bay vào phòng của Tiểu Kim Tước.
Thẩm Giang Lăng nhíu mày hỏi :
- Tiểu Kim Tước là ai vậy?
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Đó là một tên tỳ nữ của Nhị thiếu phu nhân. Nó đến La đại hộ này chừng một năm.
Thẩm Giang Lăng cười nói :
- Tiêu lão đệ còn biết nhiều chuyện hơn ta nữa đấy!
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu :
- Cũng có thể như thế. Bởi vì Thẩm huynh mạo xưng là lão gia nên không dám xuất hiện nhiều. Còn tiểu đệ dù sao cũng hành động thoải mái hơn.
Thẩm Giang Lăng lại hỏi :
- Tiêu lão đệ thấy về chuyện chim có đóng vai trò gì quan trọng không?
Tiêu Kỳ Vũ trầm ngâm đáp :
- Bây giờ kết luận thì còn sớm. Nhưng dù sao đó cũng là một manh mối.
- Tiêu lão đệ cho rằng việc cả hai nhân vật “Thánh Thủ thư sinh” Cổ Vô Sư và “Vô Song Đao” Dư Hận Thiên cùng xuất hiện ở trấn này có liên quan đến những biến cố mới đây của La gia trang không?
- Theo tiểu đệ thì có đến sáu bảy phần là có liên quan.
Thẩm Giang Lăng nói :
- Theo ta biết thì La đại sư huynh không hiềm khích gì với hai nhân vật “Nam Toan” và “Bắc Lạt” cả.
- Còn theo những gì mà tiểu đệ vừa điều tra được thì mặc dù giữa La Kiện Hành với sư muội ông ta không có xung khắc gì nhưng chính môn hạ của “Mai Hoa Tam Lộng” đã tới La gia trang gây sự.
Thẩm Giang Lăng kinh dị hỏi :
- Thật vậy sao? Chẳng lẽ tứ sư muội lại dính dáng đến việc này?
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu đáp :
- Có lẽ chính “Mai Hoa Tam Lộng” cũng không biết hành động của môn hạ mình..
- Làm sao lão đệ biết việc này?
Tiêu Kỳ Vũ trầm giọng :
- Bây giờ chúng ta hãy tạm gác chuyện này lại. Thẩm huynh cứ tạm tin rằng tiểu đệ nói đều có căn cứ. Còn bây giờ tiểu đệ hy vọng rằng Thẩm huynh hãy lập tức bắt tay hành động!
- Xin làm theo lời lão đệ sai bảo!
Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày hỏi :
- Tại sao Thẩm huynh nói như vậy?
Thẩm Giang Lăng nghiêm giọng :
- Thứ nhất, vì việc của Thẩm mỗ mà liên lụy đến Tiêu lão đệ và vị Tư Mã cô nương ở Ly Giang nên Thẩm Giang Lăng này rất áy náy. Thứ hai, tuy Thẩm mỗ nhiều hơn lão đệ mấy tuổi nhưng cả về kinh nghiệm, cách xem người xét việc, võ công hay cơ trí đều kém xa lão đệ. Vì thế dùng hai tiếng “sai bảo” là rất xứng đáng rồi!
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu nói :
- Thẩm huynh! Chúng ta cộng đồng vì La gia trang và vì võ lâm mà hành sự, chớ nên khách sáo làm gì. Xin Thẩm huynh hãy lập tức đề nghị La lão phu nhân đưa La Phong đến ở bên cạnh huynh không được rời xa bước nào để bảo đảm an toàn.
Thẩm Giang Lăng hỏi :
- Tiêu lão đệ! Tại sao không để hắn bên lão đệ? Như thế chẳng phải an toàn hơn sao?
Tiêu Kỳ Vũ giải thích :
- Làm như thế không được, bởi vì danh chính ngôn thuận tiểu đệ chỉ là một tên thầy thuốc mà thôi, làm sao có thể bảo vệ được nó? Ngoài ra trước mắt tiểu đệ còn có rất nhiều việc phải bí mật điều tra, nếu mang theo La Phong thì bất tiện.
- Tiêu lão đệ có thể cho biết những việc gì không?
Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Cái đó để sau này tiểu đệ nói lại với Thẩm huynh sau được không?
Thẩm Giang Lăng cười hỏi :
- Ngay cả ta mà Tiêu lão đệ cũng giấu thì chắc đó là việc hết sức cơ mật?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu thưa nhận :
- Cũng có thể nói như thế. Còn đề nghị vừa rồi, Thẩm huynh nghĩ thế nào?
Thẩm Giang Lăng đáp :
- Đương nhiên Thẩm mỗ không từ chối, nhưng làm như thế liệu Tiêu lão đệ có đánh giá “Khoái Đao” hơi cao quá không?
Tiêu Kỳ Vũ nghiêm giọng nói :
- Không cao tí nào đâu. Nếu bên cạnh Thẩm huynh có lão quản gia Cáp Đạt, cho dù cả “Nam Toan” và “Bắc Lạt” cùng tới đây cũng không làm gì được hai vị đâu!
Thẩm Giang Lăng thừa nhận :
- Cái đó thì đúng thật! Nếu ta liên thủ với Cáp Đạt thì có thể duy trì được ít nhất là ngoài trăm chiêu.
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu :
- Thế là đủ. Thẩm huynh! Việc này xin hãy tiến hành ngay, được chứ?
- Ngu huynh tuân lệnh! Nhưng.. lão đệ có thể tiết lộ một chút bí mật cho ngu huynh biết được không?
- Có thể! Nhưng chỉ một việc thôi. Trong ban nhạc đến biểu diễn trong lễ đại thọ của La lão phu nhân có một tên gian tà trộn vào. Tiểu đệ đoán rằng trong cuộc đại yến ngày mai, nhất định hắn sẽ có hành động.
Thẩm Giang Lăng biến sắc, vội hỏi :
- Hành động thế nào?
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Trước mắt còn chưa biết. Nhưng dám chắc rằng hành động sẽ hết sức thâm độc!
Thẩm Giang Lăng nhìn thẳng Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Hình như còn việc rất cơ mật khác nữa! Tiêu lão đệ! Thẩm Giang Lăng này không phải là người bẻm mép, dù có lột da cũng sẽ câm như hến! Nếu lão đệ không nói, chỉ sợ tối nay ta chẳng chợp mắt được chút nào đâu! Thậm chí đến mai nuốt cũng không vào..
Tiêu Kỳ Vũ không đáp, chắp tay chào và bước rồi đứng lên bước ra cửa.
Thẩm Giang Lăng cũng đứng lên nói :
- Tiêu lão đệ! Nếu ngươi không chịu nói, ta sẽ nói một câu không dễ chịu chút nào đâu!
Tiêu Kỳ Vũ không quay lại, đáp :
- Không có câu nào dễ chịu cả!
“Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng “hừ” một tiếng nói :
- Lúc đầu Tử Yến thật là mù mắt! Nếu cô ta lấy ngươi thì sẽ hạnh phúc biết chừng nào? Ngươi đa tình, tuấn mỹ, luôn luôn hào hiệp sẵn lòng xả thân vì người khác. Bao nhiêu năm nay ngươi bôn ba khắp chốn, không lúc nào chịu nghĩ đến bản thân mình, cũng không vì bổn môn. Ngươi yêu Tử Yến còn hơn cả sinh mệnh của mình, thế mà..
Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời :
- Thôi được! Thôi được! Thẩm Giang Lăng! Tôi xin cam bái hạ phong vậy! Vì thế xin tiết lộ thêm một chút nữa..
Chàng quay lại đến gần Thẩm Giang Lăng thấp giọng nói :
- La Tương ૮ɦếƭ rồi!
Thẩm Giang Lăng không hề ngạc nhiên nói :
- Cái đó thì đương nhiên rồi. Nhưng có nhìn thấy tử thi hay không?
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Trong kho rượu có tới ba tử thi bị bỏ ngâm trong một thùng rượu “Nữ Nhi Hồng” rất lớn.
Thẩm Giang Lăng nghe nói giật nảy người.
Ngay cả Cáp Đạt cũng đẩy cửa bước vào, đưa mắt vừa đau thương vừa khinh hãi nhìn Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Chính mắt Tiêu gia nhìn thấy chứ?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói :
- Không sai! Nhưng xin hai vị tuyệt đối giữ kín chuyện này, không tiết lộ cho bất kỳ người nào khác. Cũng không được vào kho rượu điều tra hoặc lởn vởn quanh khu vục đó, vì hung thủ nhất định bí mật theo dõi. Chỉ cần chúng ta nghi ngờ, sẽ không mảy may hy vọng điều tra được chút gì nữa cả! Xin hai vị nhớ kỹ cho!
Dút lời đi nhanh ra khỏi phòng.
Cáp Đạt nước mắt chứa chan, run giọng nói :
- Chúng thật là.. ác độc!.. Thẩm đại hiệp! Vị Tiêu gia này.. đâu chỉ là “Bát Tuyệt” nữa.. mà là “Thập Tuyệt”, “Bách Tuyệt”!.. Nếu không có Tiêu gia thì ai có đủ khả năng phá được vụ trọng án này?
Thẩm Giang Lăng không nói gì, nhưng thầm tán đồng ý kiến của Cáp Đạt.
“Xích Bát Vô Tình” chẳng những là đại công tử võ lâm mà còn là bậc kỳ tài trong thiên hạ.
Sau đó không lâu, La lão phu nhân được Lâm Yến mang tới một mảnh giấy đọc cho bà nghe.
Bà sai Lâm Yến dắt đến gặp La Phong nói :
- Phong nhi! Ngay bây giờ con hãy chuyển sang ở hẳn đông phòng trong tứ viện. Nếu không được phép của chủ nhân, con tuyệt đối không ra khỏi phòng một bước!
La Phong tỏ vẻ do dự :
- Mẹ! Chủ nhân của phòng đó chẳng phải là Thẩm sư thúc hay sao?
La lão phu nhân đáp :
- Không sai! Hiện giờ chỗ đó đối với con là an toàn nhất!
La Phong ngập ngừng hỏi :
- Nhưng ở bên cạnh mẫu thân con chẳng an toàn hơn sao?
La lão phu nhân nghiêm giọng :
- Phong nhi! Võ nghệ của mẹ không thua người khác Nhưng đó là chuyện trước kia. Còn bây giờ con cũng biết đấy, mắt mẹ đã mù, đó là một hạn chế rất lớn. Nếu gặp cường địch, mẹ không bảo vệ nổi con đâu. Chúng ta đang gặp hiểm họa lớn.
Bà thở dài nói tiếp :
- Phong nhi! Đại ca con hiện vẫn chưa có tin tức gì. Nhiều khả năng đã gặp chuyện dữ nhiều lành ít. Chỉ là trước mặt đại tẩu con, mẹ cố làm ra vẻ lạc quan để tạo cho nó niềm tin khỏi tuyệt vọng mà thôi. Con hãy nghĩ xem, tình cảnh vừa rồi có khác gì lúc nhị ca và tam ca của con mất tích đâu? La gia của chúng ta bây giờ chỉ còn mình con..
Bà nói nghẹn ngào không hết câu.
Nhưng La Phong vẫn chưa yên tâm hỏi :
- Mẹ! Thẩm sư thúc có chắc bảo vệ được con hay không? Mặt khác, khi địch nhân đến xâm phạm, chúng ta không thể co đầu rụt cổ lại, phải liều đấu với chúng một phen chứ?
Giọng La lão phu nhân lại trở nên nghiêm nghị :
- Phong nhi! Con nên biết rằng bọn hung tàn đó muốn La gia chúng ta tuyệt tự đoạn tôn cho tới khi toàn bộ bị tiêu diệt. Chúng ta chỉ còn cách đối phó duy nhất là không để chúng được toại nguyện! Vì thế cần phải biết cách bảo vệ mình. Võ nghệ Thẩm sư thúc đương nhiên không thể bằng cha con. Nhưng uy danh của “Khoái Đao” cũng đủ làm chấn động giang hồ. Nay lại có thêm Cáp Đạt, cho dù gặp cao thủ tuyệt đỉnh cũng chưa thể thắng được họ đâu!
La Phong không muốn bị câu thúc nhưng để mẹ khỏi phiền lòng liền nói :
- Mẹ đừng lo, con sẽ sang chỗ Thẩm sư thúc ngay.
La lão phu nhân nói :
- Yến nhi!
Lâm Yến cúi đầu đáp :
- Xin lão phu nhân sai bảo!
La lão phu nhân ra lệnh :
- Bây giờ ngươi hãy đưa Tứ gia sang trước đó rồi hãy quay về lấy các thứ cần dùng sau!
- Dạ!
Lúc này, “Xà Bì” Vĩ Thất và Ngô Khải đi ngang qua tịnh thất của Tiêu Kỳ Vũ.
Chàng nhìn ra cửa thấy hai người liền gọi :
- Hai vị lão ca! Hãy vào đây uống một chén, được không?
Hai tên này đúng là loại ma men, chỗ rượu lấy trộm được tối qua đã uống hết, nghe có người mời rượu liền sáng mắt ra.
Tuy nhiên “Xà Bì” Vĩ Thất cố làm ra vẻ khách sáo :
- Tiêu đại phu! Hảo ý đó, chúng tôi đâu dám nhận?
Tiêu Kỳ Vũ cười nói :
- Làm nghề thầy thuốc rong ruổi khắp nơi, nếu không uống rượu chỗ gia nhân thì còn uống rượu với ai? Xin hai vị vào đi, đừng khách khí!
Được lời như cởi tấm lòng, Ngô Khải nói to :
- Lão Vĩ! Tiêu đại phu đã có thành ý như vậy, chúng ta không nên phụ tấm lòng thành đó!
Hai người đi vào tịnh thất.
Tiêu Kỳ Vũ chỉ mang đến hai chén trà rồi ngồi xuống đối diện với khách nhưng không nói gì.
Hai con sâu rượu thấy trên bàn không có rượu cũng không có thức nhắm, cho rằng tên lang băm này lừa gạt mình.
“Xà Bì” Vĩ Thất tức giận hỏi :
- Tiêu đại phu! Rượu đâu?
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp :
- Rượu thì có, nhưng chỉ sợ hai vị chê không thèm nhấp thôi!
Ngô Khải nói :
- Tiêu đại phu đừng khách khí. Nếu có rượu ngon thì đương nhiên càng tốt. Nhưng thứ tầm tầm cũng được, đã vào đây rồi chẳng lẽ..
Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời :
- Vị này nói thế, Tiêu Dật Chi này thật khó tin! Hai vị từng uống các loại thượng hạng như “Mao Đài” của Quý Châu, “Liên Hoa Bạch” của Hà Bắc vang danh khắp thiên hạ, không thua gì ngự tửu của vua, làm sao thứ rượu tầm tầm mà nhấp môi được?
Cả hai tên cùng biến sắc, nghĩ thầm :
- “Chẳng lẽ tên này biết chuyện mình ăn trộm rượu? Hoàn toàn vô lý!”
Nhưng chỉ chốc lát, chúng liền trấn tĩnh được ngay.
“Xà Bì” Vĩ Thất phóng ánh mắt sắc lạnh nhìn Tiêu Kỳ Vũ đầy đe dọa nói :
- Tiêu đại phu! Ngươi đừng tưởng có được chút y thuật là dọa được chúng ta! Nói cho mà biết. Hai chúng ta rất không thích có kẻ nào dây vào, không yên nổi đâu!
Tiêu Kỳ Vũ cười nói :
- Đương nhiên! Hai vị đều là cao thủ võ lâm, công lực thâm hậu. Muốn Gi*t tôi thì dễ dàng như trở bàn tay thôi mà!
Ngô Khải đắc ý nói :
- Ngươi biết vậy là tốt!
Hắn cười nói thêm :
- Tiêu đại phu! Trượng phu chỉ đánh kẻ có tóc, chẳng ai đánh thứ trọc đầu! Chúng ta ở đây hàng chục năm rồi, còn ngươi chỉ là khách mới tới. Nếu biết được chuyện gì, muốn yên thân thì hãy lo giữ mồm giữ miệng!
“Xà Bì” Vĩ Thất tiếp lời :
- Không sai!
Hắn hằm hằm đứng lên, hắt chén trà vào mặt Tiêu Kỳ Vũ!
Nào ngờ chàng không tránh chỉ phùng má thổi một cái, bao nhiêu nước trà dội ngược cả lại bắn hết vào mặt “Xà Bì” Vĩ Thất!
Chén nước bay trở lại tạo thành từng hạt nhỏ như hạt cát bay đi với tốc độ rất lớn làm “Xà Bì” Vĩ Thất đau quá rú lên một tiếng ngồi sụp xuống.
Ngô Khải thấy vậy nhíu mày nói :
- Lão Vĩ! Chỉ một chén nước trà bắn vào mặt mà ngươi còn không chịu được, thật là giẻ rách!
“Xà Bì” Vĩ Thất vẫn bưng lấy mặt ՐêՈ Րỉ.
Ngô Khải cúi xuống gỡ tay hắn ra xem, bỗng nhảy lùi lại, giương mắt nhìn Tiêu Kỳ Vũ chằm chằm đầy kinh dị.
Nguyên trên mặt “Xà Bì” Vĩ Thất vừa xuất hiện hàng chục vết lở lõm sâu vào rách cả da tịt máu me nhoe nhoét trông rất đáng sợ!
Ngô Khải há hốc mồm miệng nhìn Tiêu Kỳ Vũ một lúc mới lắp bắp thốt lên :
- Tiêu Dật Chí.. Chẳng lẽ.. ngươi có tà thuật gì?
Tiêu Kỳ Vũ thản nhiên nói :
- Đó không phải là tà thuật gì mà chỉ là sự trừng phạt nhẹ đó thôi!
“Xà Bì” Vĩ Thất vừa đưa tay lau máu, vừa cố đứng lên run giọng hỏi :
- Tiêu đại phu! Có phải.. đây cũng là một loại.. võ công thượng thặng không?
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp :
- Đâu chỉ có chút công phu đó?
Vừa nói chàng vừa vươn tay ra.
Chỉ thấy từ trong ống tay áo vị Tiêu đại phu bay ✓út ra một vật màu lam dài chừng hai thước xuyên qua giấy dán cửa bay ✓út ra ngoài như tia chớp.
Chỉ lát sau, chính vật màu lam giống như khúc đoản côn đó bay trở lại lọt đúng vào lộ mà nó phá ra trên cửa sổ bay ngược vào phòng.
Tiêu Kỳ Vũ giơ tay thu vật đó vào tay áo.
Hai tên Ngô, Vĩ thấy vậy đều biến sắc.
Chúng đứng ngây ra nhìn Tiêu Kỳ Vũ rồi bất chợt không ai bảo ai cùng quỳ sụp xuống vừa lạy vừa nói :
- Nguyên Tiêu đại phu là vị Phi Tiên Kiếm Hiệp! Bọn tiểu nhân thật là có mắt không tròng, mạo phạm đến Tiêu Đại Kiếm Tiên! Xin Kiếm Tiên tha tội!
Tiêu Kỳ Vũ chỉ nhếch môi cười.
Thực ra chẳng phải là “Kiếm Tiên” hay “Kiếm Thánh” gì như hai tên Ngô, Vĩ vừa nói. Đó chẳng qua là chàng nhìn ra cửa sổ qua lớp giấy thấy bên ngoài có một gốc cây nên dùng Ngọc tiêu phóng ra thật chuẩn xác. Ngọc tiêu bật ngược lại đúng theo đường nó phóng ra, chàng chỉ việc thu vào tay áo.
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Việc hai ngươi ăn trộm rượu ta đều biết cả. Nhưng các ngươi yên tâm đi, bổn nhân không để lộ chuyện đâu. Ngoài ra các ngươi cũng chớ nên nghi ngờ thân phận của ta. Bổn nhân là bằng hữu của La lão gia. Chỉ vì ở đây xảy ra biến cố nghiêm trọng nên mới phải mời ta tới để bí mật điều tra việc thất tích của ba vị thiếu gia. Nếu ta là cừu nhân của La gia trang thì bây giờ dám bảo rằng còn ai sống sót nổi? Các ngươi nghĩ thế có đúng không?
Cả hai tên rối rít trả lời :
- Dạ phải! Dạ phải! Kiếm Thánh! Ngài đúng là vị thần tiên cứu khổ cứu nạn. Có ngài ở đây, cho dù có cả đại ma nữ “Mai Hoa Tam Lộng” Bùi Phương tới cũng không phải là đối thủ của lão nhân gia đâu!
Tiêu Kỳ Vũ nghiêm giọng :
- Việc của ta không được tiết lộ cho bất cứ người nào. Các ngươi nghe rõ chứ?
Ngô Khải và “Xà Bì” Vĩ Thất gật đầu lia lịa :
- Tiểu nhân không dám!
Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp :
- Bây giờ ta nhờ hai ngươi đi làm một việc..
Cả hai đồng thanh đáp :
- Xin Kiếm Tiên cứ sai bảo!
- Từ bây giờ trở đi, các ngươi hãy chú ý kiểm soát khoảng không. Khi nào phát hiện một con “Cửu cung điểu” rất lớn lông đen mỏ vàng bay tới hoặc bay đi thì cần phải xác định cho rõ xem nó bay vào phòng nào hoặc từ phòng nào bay ra?
Ngô Khải nói :
- Bọn tiểu nhân nhất định sẽ làm được!
Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp :
- Nhưng các ngươi phải chú ý, chỉ được ở ngoại viện quan sát mà tuyệt đối không được đột nhập vào nội viện!
Đến lượt “Xà Bì” Vĩ Thất trả lời :
- Kiếm Tiên! Xin tuân lệnh!
Tiêu Kỳ Vũ xua tay nói :
- Đừng gọi ta là “Kiếm Tiên” hay “Kiếm Thánh” gì cả! Sau này cứ gọi ta là “Tiêu đại phu” thôi! Hơn nữa không được nói với bất cứ ai về việc này, cũng không được đi ăn trộm rượu nữa! Khi nào muốn uống rượu thì cứ đến chỗ ta mà lấy. Sau này ta còn báo lại với chủ nhân để ban thưởng cho các ngươi nữa.
Chàng dừng lại, lấy từ gầm bàn ra một bình lớn rượu Sơn Tây, lại tiếp :
- Các ngươi đã uống chán “Mao Đài” và “Liên Hoa Bạch” rồi. Bây giờ hãy uống chút rượu phần nổi tiếng vùng Sơn Tây này để đổi khẩu vị.
Hai tên Ngô, Vĩ đưa mắt nhìn nhau, không ai dám đón lấy bình rượu.
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Đừng để phí thời gian nữa! Mau cầm lấy mà đi đi! Nhớ kỹ những điều mà bổn nhân dặn rồi chứ?
“Xà Bì” Vĩ Thất đáp :
- Dạ! Dạ! Bọn tiểu nhân nhớ kỹ rồi!
Ngô Khải đứng lên bạo gan đưa hai tay đỡ lấy bình rượu nói :
- Đa tạ Kiếm Tiên.. À không.. Tiêu đại phu! Bọn tiểu nhân nhất định sẽ hoàn thành mệnh lệnh!
Cả hai tên cùng chắp tay thi lễ rồi đi ra khỏi phòng.
Lại nói, lúc này La lão phu nhân vẫn còn nói chuyện cùng với Phùng Cửu ngay trong đại sảnh.
Chỉ nghe Phùng Cửu nói :
- Năm xưa trường hỏa nạn làm đại tẩu hỏng cả hai mắt, không phải do nữ nhân đó thì ai gây ra nữa? Thế mà đại sư huynh đến hỏi tội, chỉ cần vài câu nó đã làm cho đại sư huynh mất hết ý chí mà về tay không..
La lão phu nhân nói :
- Ta biết! Nhưng có nhiều người không hiểu, cho rằng ta nghi ngờ đại sư huynh ngươi phóng hỏa. Thật là họ không hiểu lòng ta!
- Nhưng tiểu đệ thì rất hiểu lòng đại tẩu! Thế nhưng sự việc bây giờ đã đến nước này, xin đại tẩu hãy niệm đến tình phu thê của hai người mà bỏ qua cho đại sư huynh. Người ta nói rằng “Không phải oan gia thì không gặp nhau”. Còn tiểu đệ thì thấy rằng đời này kiếp này đã thành phu thê tức là đã có duyên phận, đừng để..
La lão phu nhân bỗng ngắt lời :
- Thế nào? Tam đệ vẫn cho rằng ta là sư tử Hà Đông đã làm khổ La Kiện Hành hay sao?
Phùng Cửu lúng túng :
- Không.. đại tẩu! Tiểu đệ.. không ngờ làm đại tẩu tức giận. Thế nhưng.. tiểu đệ chỉ muốn tốt cho đại sư huynh và đại tẩu mà thôi.
La lão phu nhân thấp giọng nói :
- Tam đệ! Ngươi hiểu lầm ý ta rồi! Từ sau khi Tương nhi thất tích..
Tới đó, bà nghẹn ngào dừng lại.
Phùng Cửu buông lời an ủi :
- Đại tẩu hãy yên tâm! Nếu Tương nhi quả thật đã gặp điều bất hạnh thì nợ máu này quyết phải trả! Hung thủ nhất định sẽ phải đền tội! Sau này nếu chúng đến đây gây sự nữa, chúng ta quyết khôn nhân nhượng đâu, đến tên nào là Gi*t ngay tên ấy, đến một trăm tên thì Gi*t cả trăm tên! Đừng hòng tên nào sống sót!
Tới đó, mặt lão bỗng đỏ bừng, ánh mắt phóng ra những tia thù hận.
La lão phu nhân nói :
- Ta biết! Nhưng bọn này cũng không phải tầm thường.
Bà ta chợt hỏi :
- Tam đệ định lúc nào đi? Không thể ở lại vài hôm sao?
Phùng Cửu bình tĩnh đáp lại :
- Đại tẩu nói thế làm tiểu đệ áy náy quá! Không phải Phùng Cửu này thiếu quan tâm đến đại sư huynh. Nhưng... bản thân tiểu đệ cũng đang gặp chuyện phiền phức..
La lão phu nhân hỏi :
- Còn có chuyện gì phiền phức hơn việc của La gia chúng ta nữa?
Phùng Cửu lúng túng trả lời :
- Đại tẩu! Tuy việc của tiểu đệ.. không nghiêm trọng như ở đây.. nhưng nếu tiểu đệ không thân tự tay giải quyết thì hậu quả sẽ không lường trước được!
La lão phu nhân tỏ ra quan tâm :
- Đã phát sinh ra chuyện gì vậy?
Phùng Cửu đáp :
- Một cửa hiệu lớn chuyên buôn bán binh khí ở Trình Châu thuộc Hà Nam bị địch nhân phóng hỏa đốt trụi, thác cớ ra rằng, vì trong đó có loại binh khí được chế tạo không theo quy củ. Chúng còn đe dọa rằng nếu tiểu đệ không xuất hiện thì chỉ trong vòng một năm mấy chục cửa hiệu bán binh khí ở cả mười ba tỉnh “Nam thất Bắc lục” sẽ bị phóng hỏa tiếp theo.
La lão phu nhân nói :
- Thật là cuồng ngạo! Thủ phạm là ai thế? Nghe khẩu phong thì kẻ đó chừng như rất có thế lực, chẳng phải là hạng cuồng đồ cô thế đâu!
Bà dừng một lúc, nói tiếp :
- Nếu đã thế thì ta không ép tam đệ nữa. Nếu sớm biết chuyện này, ta không bắt tam đệ phải ở lại đây đến hôm nay đâu!
Phùng Cửu nói :
- Tiểu đệ đã đến chúc thọ thì dù thế nào cũng phải chờ đến mai, sau khi bái thọ đại tẩu rồi mới đi mới đúng tình lý!
Tất cả cuộc đôi thoại này đều được Vương lão lão ở một mật phòng sau khách sảnh nghe rõ mồn một.
Trong lòng Vương lão lão chợt nảy ra một quyết định là hôm sau sẽ bàn tới điều bí mật này.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc