Nàng nằm đó, mắt nhắm lại với vẻ mặt nhìn rất bình thản.
Thế nhưng.. ai biết được trong lòng nàng đang nhớ nhung chồng chất.
Nàng nhớ lại lần chia tay ấy, mặt nước Ly Giang trong xanh phẳng lặng như mặt kính.
Nàng nhớ lại lần chia tay ấy, hàng liễu dọc bờ đông che chắn Kỳ Môn tổng đàn chỉ mới nhú đầu lất phất, thế mà giờ đây ngàn liễu xanh ngắt, reo vui trong gió.
Nàng nhớ khi chia tay, con thuyền Ngô lão lão chỉ là một chiếc thuyền mộc mạc hư hại, nhưng nay đã được Ngô lão lão sửa sang lại thay đổi thành một diện mạo hoàn toàn khác.
Nàng nhớ lúc chia tay, rượu của Ngô lão lão mới chưng còn chưa chín, nhưng nay thì hai vò rượu lớn đã chín đượm hương, thế mà vẫn còn chưa thấy có người đến uống.
Nàng nhớ lúc chia tay..
Chừng như mỗi ngọn cây ngọn cỏ mà bước chân chàng đã dẫm cũng đều nằm trong ký ức nỗi nhớ của nàng, cũng đều gây cho nàng nỗi nhớ nhung vô cùng tận.
Cứ thế, tháng ngày trôi qua trong mong chờ đến vật nàng ngã bệnh, cuối cùng nàng quyết không trở lại thuyền Ngô lão lão, nhìn cảnh nhớ người càng thêm khổ tâm. Nhưng những cơn dằn vặt trong lòng đã làm cho Tư Mã Hoàn Thúy từ một thiếu nữ đầy thanh xuân sức sống trở thành một người tiều tụy bệnh hoạn không còn sinh khí.
Giờ đây, những lời của Ngô lão lão càng vục dậy nỗi nhớ chôn sâu trong lòng nàng, khiến nàng mắt nhắm đó mà nước mắt cứ chảy dài, nàng nghẹn ngào không thốt lên được thành lời.
Ngô lão lão đưa tay vuốt nước mắt trên mặt nàng, giọng chân thành nói :
- Tiểu Thúy! Vì sao cháu không sớm nói ra với ta những điều chất chứa trong lòng? Vì sao giam khốn mình trong sầu khổ nhớ nhung? Cháu tự giam mình trong bóng tối mù mịt, cố không nghe những gì bên ngoài, cố không nhìn những gì bên ngoài ải.. Hài nhi! Cháu đã tự hại mình. Nếu như cháu hại mình mà mệnh hệ đến tính mạng, há chẳng có lỗi với Tiêu Kỳ Vũ sau một năm hẹn ước đó chăng?
Tư Mã Hoàn Thúy đôi vai gầy rung rung, rên lên khe khẽ nói :
- Ngô lão lão, lão lão nói đúng..
Ngô lão lão nói tiếp :
- Cháu từng nghĩ chưa? Nếu như cháu giữ gìn nét thanh xuân của mình, giữ gìn sức khỏe của mình, để sau một năm có thể nở một nụ cười tươi tắn xinh đẹp bên bờ Ly Giang đón tiếp Bát Tuyệt thư sinh?
Tư Mã Hoàn Thúy nghẹn lời nói :
- Lão lão.. cháu sợ.. sợ chàng thất hẹn, bởi vì chàng trong giang hồ có ngoại hiệu.. Xích Bát Vô Tình...
Ngô lão lão cười đôn hậu nói :
- Oa nhi! Người đã xưng vô tình, tức là người đa tình nhất, còn nếu như đã thực là vô tình thì chẳng bao giờ còn rung động bởi tiếng sét ái tình nữa. Tiêu Kỳ Vũ từng nói với ta một câu..
Tư Mã Hoàn Thúy nghe thế từ từ mở mắt ra.
Ngô lão lão chậm rãi nói tiếp :
- Đó không phải là một câu đơn giản, mà thực tế là một lời thề chân thành. Tiểu Thúy! Với danh dự của anh ta trong võ lâm, mà nói ra một câu đầy tôn kính với ta như thế chẳng khác gì là một lời hứa nghìn vàng không đổi được!
Tư Mã Hoàn Thúy chớp mắt nhìn Ngô lão lão hỏi :
- Lão lão, anh ấy nói câu gì?
Ngô lão lão nói :
- Anh ta nói, sau một năm sẽ trở lại bên bờ Ly Giang cưới cháu làm vợ.
Tư Mã Hoàn Thúy “á” một tiếng đầy kinh ngạc, đồng thời nước mắt trào ra như mưa, cứ ấp úng mãi mới nói được :
- Vì sao.. vì sao chàng.. không nói thẳng với cháu! Vì sao..
Ngô lão lão nói :
- Vì sao ư? Bởi vì lúc ấy cháu đã không cho anh ta một cơ hội.
Trên khuôn mặt trắng xanh của Tư Mã Hoàn Thúy bấy giờ mới thấy phớt hiện sắc hồng. Nàng nhắm mắt lại, giơ tay lên gạt nước mắt chảy dài bên má mình, thấp giọng hỏi :
- Lão lão nhớ chính xác chứ..
Ngô lão lão hiểu tâm ý nàng bật cười ha hả nói :
- Oa nhi! Chuyện của các ngươi, lão thân cũng thấy vui như các ngươi, lão thân được tận mắt chứng kiến đôi thần tiên trần thế này dắt tay lên thuyền lão thân, uống rượu của lão thân nấu ra. ăn món ăn do lão thân làm. Oa nhi! Chỉ cần nhìn thấy được ngày ấy đến, thì lão thân có nhắm mắt xuôi tay cũng mãn nguyện lắm lắm!
Tư Mã Hoàn Thúy gạt khô nước mắt, nhưng nước mắt mới tiếp nước mắt cũ lăn ra, nàng thốt lên trong sung sướng :
- Lão lão!
- Nhớ lần ấy chỉ vì cháu sợ cảnh đau khổ biệt ly, trong cơn vội vã đã hẹn đến một năm tái ngộ, rồi quay gót bỏ đi đến đầu chẳng ngoảnh lại!
Tư Mã Hoàn Thúy cười khổ sở nói :
- Lão lão, người ta.. đâu dám nhìn lại..
- Lúc ấy ta nhìn thấy Tiêu Kỳ Vũ đau khổ, ta phải trách một câu vì sao nhận lời ước một năm của cháu? Vì sao lại không giữ cháu ngay lại lúc ấy?
Tư Mã Hoàn Thúy hỏi :
- Chàng đã hứa!
Ngô lão lão gật đầu nói :
- Đúng thế! Anh ta là người quân tử trọng chữ tín, anh ta đã nói với ta sau một năm sẽ đến bên bờ Ly Giang này cưới cháu làm vợ, rồi sống mãi trên dòng Ly Giang, mãi mãi không bao giờ xa cháu nữa.
Tư Mã Hoàn Thúy lại kêu lên sung sướng :
- Lão lão!
Nước mắt vắn dài cứ tiếp tục theo nhau trào ra.
khiến cho đôi mắt giờ đỏ lên, nàng thấp giọng nói tiếp :
- Chàng không bao giờ lừa dối lão lão chứ!
Ngô lão lão cười ha hả nói :
- Oa nhi! Chàng cũng không bao giờ lừa cháu!
Rồi bà ta giơ hai cánh tay gầy guộc ôm lấy đầu nàng vừa vuốt ve vừa nói giọng trách móc :
- Oa nhi! Vì sao cháu lại không đến Ly Giang chứ? Vì sao cháu không thổ lộ tâm sự với lão thân? Vì sao cháu cứ mãi thầm lặng dày vò mình? Oa nhi đáng thương, ốm đến nước này thực ai nhìn cũng thấy thương tâm. ải.. Lão thân cần phải nuôi dưỡng cho cháu mạnh khỏe mập lên mới được.
Tư Mã Hoàn Thúy kể từ sau lần chia tay với Tiêu Kỳ Vũ, trong người đổ bệnh, chưa từng có được giây phút vui vẻ sung sướng như hiện tại. Hai cánh tay khẳng khiu của nàng vòng lên ôm lấy cổ Ngô lão lão.
Một tình cảm nồng ấm bao trùm lên hai người, khiến cho Tư Mã Hoàn Thúy vốn đã nhiều ngày mất ngủ giờ đây chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng.
Ngô lão lão cứ vỗ về cho đến khi nghe thất tiếng hơi thở đều đều của Tư Mã Hoàn Thúy, trong lòng bà ta vô cùng yên tâm lẫn sung sướng.
Bắt đầu từ ngày ấy, Ngô lão lão luôn tay luôn chân với bao nhiêu việc, từ việc nghiên cứu nấu các món ăn, sao cho Tư Mã Hoàn Thúy ăn ngon miệng chóng lên cân, cho đến chuyện chăm sóc dung nhan của nàng để nàng sớm hồi phục lại dung nhan kiều diễm sắc nước hương trời trước đây.
Thời gian cứ thế êm ả trôi qua.
Ngô lão lão bận tay bận chân lo từng món thức ăn ngon cho Tư Mã Hoàn Thúy, còn Tư Mã Hoàn Thúy cũng chính vì một câu “chàng sẽ trở lại cưới cháu làm vợ” mà lòng vui phơi phới, nụ cười tươi tắn dường như hiện mãi không bao giờ biến mất trên môi.
Nàng cũng hy vọng sẽ có được một thân thể khỏe mạnh xinh đẹp như xưa để nghênh tiếp vị ý trung nhân của mình, cho nên nàng cố ăn tất cả những món ăn của Ngô lão lão làm ra.
Thế nhưng..
Tư Mã Hoàn Thúy làm thế nào cũng không mập lên được. Không những thế, mà xem ra nàng còn gầy đi nữa, gầy đến nỗi nhìn chỉ còn là một thân hình da bọc xương.
Đây chính là điều Ngô lão lão quan tâm nhất, cũng là điều khiến bà ta lo lắng nhất.
Có thể nói, Tư Mã Hoàn Thúy đã bệnh đến giai đoạn nan y bất trị.
Ngô lão lão mỗi lần nhìn thấy nàng là lòng bà đau như cắt, thế nhưng vẫn cố nén để không buông tiếng thở dài. Chờ sau khi vuốt ve dỗ dành cho nàng ngủ rồi, bà một mình ra quỳ trước mũi thuyền lâm râm khấn nguyện :
- Ông trời ạ! Kể từ sau khi ông nhà tôi gặp tai ương, tôi không hề cầu xin ông điều gì nữa. Ông là một ông trời vừa điếc vừa mù, để cho bọn người xấu thì sống phây phây, người tốt thì đoản mệnh. Nhưng hôm nay tôi chỉ cầu xin ông một điều, xin ông cứu giúp Hoàn Thúy cô nương, tôi già rồi chẳng thiết sống thêm làm gì nữa, xin ông đem dương thọ của tôi chuyển sang cho Hoàn Thúy cô nương! Tôi chỉ van xin ông lười một điều này!
Hằng ngày Ngô lão lão vẫn cứ thế, ra trước mũi thuyền quỳ xuống mà cầu khẩn ông trời, nhưng ông trời không hề thấy đáp lại một dấu hiệu chấp nhận nào. Ngược lại, còn trút xuống những trận mưa tầm tã, khiến cho bà ướt như chuột lột.
Khổ thân Ngô lão lão, hàng ngày bà ta phải cố nén xót xa trong lòng để cười với Tư Mã Hoàn Thúy, dỗ dành cho nàng vui tươi mà ăn uống.
Bà vẫn thường đem những viễn cảnh tô vẽ ra trước mắt để tạo hy vọng cho Tư Mã Hoàn Thúy, bà nói :
- Tiểu Thúy thích ăn những món ăn do lão thân nấu nướng, sau này khi cháu đã thành thân với Tiêu Vô Tình...
Tư Mã Hoàn Thúy cười nói :
- Lão lão! Chàng tên là Tiêu Kỳ Vũ, chẳng phải Tiêu Vô Tình!
Ngô lão lão chép miệng cười nói :
- Mặc cho chàng là Tiêu hữu tình hay Tiêu vô tình, chỉ cần cưới cháu là lão thân nhất định theo chân các ngươi đến cùng. Nếu không thì ai nấu những món ăn này cho Tiểu Thúy ăn?
Tư Mã Hoàn Thúy đương nhiên thầm hiểu Ngô lão lão cố tình chọc đùa cho nàng vui, trong lòng vô cùng cảm động, thế nhưng cảm động cũng thừa, chỉ càng khiến cho nỗi chua xót càng nhiều thêm.
Nàng rơi nước mắt nói :
- Lão lão, chỉ sợ Tiểu Thúy không có phúc phần đó, chỉ sợ phụ lòng kỳ vọng của lão lão!
Ngô lão lão trách nàng :
- Không thể! Không thể như thế! Sau khi lão thân ૮ɦếƭ, chỉ hy vọng Tiểu Thúy cắm cho bà già cô độc này một nén nhang, đốt cho bà già này một tờ giấy vàng mã! Nếu như cháu còn nói bậy, lão thân sẽ nổi giận cho xem!
Bà ta mắng trách như thế, nhưng cố nén nước mắt cho chảy vào lòng.
Ngày tháng trôi qua. Tư Mã Hoàn Thúy bệnh tình mỗi ngày mỗi nặng, thân hình nàng giờ đây đã khô như cây đèn cạn dầu, chỉ cần một ngọn gió nhẹ phảng qua có thể tắt bất cứ lúc nào.
Hôm ấy, Tư Mã Hoàn Thúy yêu cầu Ngô lão lão mang nàng ra nằm đầu mũi thuyền, kê gối dưới đầu hơi nhiều để cho nàng ở tư thế nửa nằm nửa ngồi, nàng nói :
- Cháu muốn nhìn con đường kia, dù cháu có ૮ɦếƭ thì linh hồn cháu vẫn ngóng trông con đường kia.. Có điều, Ngô lão lão! Cháu không làm tròn kỳ vọng của lão lão, ngược lại còn khiến cho lão lão khổ sở vất vả...
Ngô lão lão nghe một câu này lòng đau như xé, không cầm được nước mắt, khóc nói :
- Tiểu Thúy! Cháu không thể bỏ lại lão thân một mình, chính cháu là người đã đến lấp đi nỗi cô quạnh thân già này, đã mang đến cho lão thân bao nhiêu niềm vui, khiến cho lão thân quên đi đau khổ! Bây giờ...
Bà nói đến đó, bỗng nhiên nén tiếng khóc, đổi giọng măng rủa :
- Tên Tiêu Kỳ Vũ ૮ɦếƭ tiệt kia! Vì sao phải kiên quyết một năm chứ? Vì sao không thể đến thăm Tiểu Thúy sớm hơn? Chỉ lo bôn ba với những lời hứa người khác trong thiên hạ, mà không ngó ngàng gì đến vị hôn thê của mình đang ngày đêm trông ngóng! Thật là đồ ૮ɦếƭ tiệt!
Rồi bà còn đứng lên giậm chân đầu thuyền mắng :
- Để xem, đúng một năm ngươi vác mặt đến đây gặp ta, lúc ấy..
Bà ta còn định chỉ tay thẳng hướng con đường để chửi tiếp, nhưng đột nhiên, vừa lúc ấy từ đầu con đường bụi cuốn tung lên, một con tuấn mã tung vó phóng nhanh.
Ngô lão lão tay ngưng lại lưng chừng, giọng phát run lên nói :
- Tiểu Thúy! Có người đang đến kìa! Có phải lão thiên có mắt, mang tên ૮ɦếƭ tiệt kia đến cho chúng ta!
Nhưng không nghe thất tiếng Tư Mã Hoàn Thúy đáp lại, vì nàng đã ngất đi từ bao giờ.
Đúng lúc ấy, có tiếng người xa xa vọng lại :
- Ngô lão lão, tôi đã trở lại đây!
Ngô lão lão lặng người kinh ngạc và bất ngờ, chớp mắt nhìn đã thấy Tiêu Kỳ Vũ đến còn cách chừng vài dặm.
Đột nhiên, chàng tung người lên không rời khỏi lưng ngựa, thân hình như một mũi phi tiễn phóng tới bên người Ngô lão lão, nắm tay bà ta hỏi ngay :
- Ngô lão lão! Tiểu Thúy vẫn khỏe chứ?
Ngô lão lão giờ chừng như mới sực tỉnh lại sau hồi ૮ɦếƭ lặng, bà ta chỉ tay lui sau lưng, rồi òa lên khóc nức nở.
Tiêu Kỳ Vũ quay người lại, quỳ xuống bên Tư Mã Hoàn Thúy, nhìn thấy nàng giờ đây tiều tụy gầy ốm thế này, bất giác kêu lên :
- Tiểu Thúy! Sao nàng lại ra thế này?
Chàng giơ tay vuốt hau gò má khô gầy của nàng, khôn ngăn nổi dòng nước mắt tuôn trào.
Ngô lão lão nói qua nước mắt :
- Đều vì ngươi! Vì sao ngươi không đến sớm hơn? Tiểu Thúy chỉ vì nhớ ngươi mà khô héo đến ૮ɦếƭ, để xem ngươi ăn nói thế nào với Tiểu Thúy!
Tiêu Kỳ Vũ nghe thế thì trong lòng đau xót, nước mắt chảy ra như mưa, rút vội khăn tay định đưa lên lau nước mắt, đột nhiên như nhận ra điều gì, chàng cơ hồ la lên :
- Ngô lão lão! Chớ hoảng! Tiểu Thúy còn chưa ૮ɦếƭ! Chỉ cần nàng còn một hơi thở, vãn bối nhất định cứu sống được nàng!
Ngô lão lão nghe thế cứ ngơ ngác như người nửa mê nửa tỉnh, lắp bắp nói :
- Ngươi nói.. Tiểu Thúy còn cứu được ư?
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Lão lão! Tuyệt đối không được hoảng..
Nói rồi chàng phi thân lên bờ, đến bên con tuấn mã cởi túi thuốc xuống, rồi phóng người trở lại thuyền.
Chàng nhanh chóng mở túi thuốc ra, chọn trong đống thuốc ấy lấy ra một chiếc bình ngọc màu xanh, mở bình lấy ra một gói giấy mịn như lụa.
Chàng cẩn thận mở gói giấy để lộ ra một củ thuốc màu đỏ bóng như màu máu, đưa cho Ngô lão lão nói :
- May thật, đây là Thiên Niên Hà Thủ Ô..
Ngô lão lão còn chưa hết ngớ người hỏi :
- Dùng được việc gì?
Tiêu Kỳ Vũ khẩn trương nói :
- Lão lão nhanh dùng một chén nước trong, cho vào nồi đun với thuốc này cho đến khi còn lại nửa chén, mang ra đây cho vãn bối.
Ngô lão lão chẳng cần hỏi gì thêm thận trọng nhận lấy củ Thiên Niên Hà Thủ Ô rồi quay gót đi nhanh vào trong thuyền, y theo lời chàng mà làm.
Tiêu Kỳ Vũ sắc mặt lo lắng ngưng trọng, chàng lấy kim châm từ trong túi vải ra.
Bằng một thủ pháp tốc châm, lần lượt châm vào các yếu huyệt khai khiếu tỉnh thần “Nhân Trung”, “Nhĩ Căn”, “Đối Khẩn”.. châm liền năm cây.
Châm xong, chàng đưa tay sờ thử lên mũi Tư Mã Hoàn Thúy, giờ mới thấy chàng thở phào ra một hơi, xem chừng hơi thở Tư Mã Hoàn Thúy đã khá hơn.
Chính tiếng thở phào này khiến cho Ngô lão lão từ trong khoang thuyền nghe thấy, hỏi vọng ra :
- A! Lão thân quên mất.. Nhớ Tiểu Thúy từng nói, y thuật của ngươi đạt đến “Nhất tuyệt”, xem ra cứu được chứ?
Tiêu Kỳ Vũ giọng trầm trầm đáp :
- Hy vọng thì có hy vọng, nhưng Tiểu Thúy đã như đèn khô dầu!
Ngô lão lão nước mắt lại trào ra, khóc nói :
- Nói thế, ngươi trở lại cũng vô dụng!
- Hiện tại còn phải hy vọng đến chén thuốc Thiên Niên Hà Thủ Ô kia, cứu được hay không cũng chỉ chờ xem chén thuốc này!
Ngô lão lão gạt nước mắt im lặng, bà ta giờ đây trông chừng như già thêm đi mấy tuổi.
Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Lão lão, Tiểu Thúy vì sao lại bệnh đến nông nỗi này chứ?
Ngô lão lão nói :
- Ta chẳng nói là nhớ ngươi lâu ngày, trong lòng u uất sinh bệnh đó sao! Ngươi là thầy thuốc, tất biết tâm bệnh tương tư nguy hiểm đến chừng nào rồi!
Tiêu Kỳ Vũ thở dài nói :
- Tội nghiệp cho Tiểu Thúy! Nàng lẽ ra phải biết ta nhất định quay trở lại.
Ngô lão lão bỗng hỏi :
- Mọi chuyện làm xong rồi chứ?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói :
- Đều làm xong. Lão lão, thực ra thì vãn bối đã tự hứa với mình, cho dù là chuyện làm không xong, thì nhất định đúng một năm cũng phải quay lại Ly Giang. Sống trên đời này nếu như không có tình cảm, thì dù có tất cả cũng có ý nghĩa gì chứ?
Ngô lão lão nước mắt cứ lăn dài trên gò má gầy gò, nói :
- Hy vọng tất cả mọi chuyện không đến nỗi quá muộn.
Thời gian chậm chạp trôi qua, khó khăn lắm Ngô lão lão mới chờ đợi cho được chén thuốc, bà ta hai tay hết sức cẩn thận bưng ra.
Tiêu Kỳ Vũ đón lấy chén thuốc, chờ cho hơi nguội một chút mới từng muỗng đút vào miệng Tư Mã Hoàn Thúy.
Xong đâu đó, giờ chỉ còn biết chờ đợi.
Mặt trời trên đầu đã ngả về tây, bóng chàng trải dài trên mặt sông, nhưng chàng chừng như không hay biết. Chàng ngồi bất động, hai ánh mắt cứ ngưng nhìn lên khuôn mặt xanh xao tiều tụy của nàng, chàng chờ đợi mọi diễn biến.
Ngô lão lão từ trong khoang thuyền chui ra, tay bưng bát cháo mang tới nói :
- Ngươi ngồi đã cả buổi.. húp bắt cháo gà cho khỏe..
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu. Đột nhiên mắt chàng rạng sáng lên, giọng lạt đi :
- Lão lão! Tiểu Thúy cứu được rồi! Nàng sống rồi!
Ngô lão lão vừa nghe nói thế hất cả bát cháo ra ngoài, lật đật chạy tới ngồi thụp xuống xem, giờ mới thấy sắc mặt Tư Mã Hoàn Thúy đã hồng nhuận sắc huyết, hơi thở cũng rõ ràng điều hòa, từ trên trán rin ra những giọt mồ hôi dầu lớn như hạt đậu.
Ngô lão lão mừng run người lên, bà ta bò cả người ra tới mũi thuyền, hai tay chấp vào nhau vừa thụp lạy vừa khấn vái :
- Trời xanh có mắt! Trời xanh quả là còn có mắt!
* * * * *
Hoàng hôn vừa đổ xuống, ánh tà dương tỏa sáng đỏ hắt lên mặt sông lấp lánh bạc.
Ly Giang êm ả, gió thổi nhè nhẹ gợn lên những làn sóng lăn tăn mang theo hơi mát nhẹ nhàng.
Liễu rủ bên bờ lất phất thướt tha như làn tóc thiếu nữ buông xõa in bóng xuống mặt sông.
Tư Mã Hoàn Thúy tựa người trên vai Tiêu Kỳ Vũ, hai mắt nhắm lại, bên khóe môi hiện một nụ cười mãn nguyện sung sướng.
Tiêu Kỳ Vũ cởi chiếc Ngọc tiêu bên người ra, ngọn tiêu lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, chàng ghé mắt nhìn bạn tình đang gối đầu lên vai mình, bất giác mỉm cười ngọt ngào.
Chàng hốt nhiên vung tay lên, chiếc Ngọc tiêu rời khỏi tay chàng bay ra xa tạo thành ánh ngọc lấp lánh sáng lòa, rồi nhanh chóng rơi mất hẳn xuống sông.
Chàng lẩm nhẩm nói một mình :
- Trong thế giới đa tình này, hãy chôn vùi cái tên “Vô tình” theo chiếc Ngọc tiêu kia!
Rồi tay chàng vòng qua ôm thật khẽ vị hôn thê của mình, nhưng nàng vẫn nở nụ cười sung sướng như đang chìm vào trong giấc mộng hoàn lương.
Tâm bệnh cần phải dùng tâm dược mới trị được.
Tư Mã Hoàn Thúy vốn không hề bệnh hoạn, chẳng qua chỉ vì quá tương tư nhung nhớ ý trung nhân mà đổ bệnh, căn bệnh ngày càng trầm kha khiến cho bao nhiêu lang trung cũng phải bó tay. Giờ đây, chỉ cần Tiêu Kỳ Vũ đến với nàng, ngày đêm bên nhau ân cần chăm sóc, chỉ qua một tuần thì bệnh tình biến mất, mặt hoa tươi sáng, tâm ý sung mãn, như cây khô héo gặp được mưa xuân.
Hai người quấn quít bên nhau, hưởng thụ những giây phút êm đềm hạnh phúc.
Tư Mã Hoàn Thúy tựa người vào chàng, mắt mơ màng ngắm trăng, bất giác mỉm cười nói :
- Kỳ Vũ! Trăng đêm nay không giống như trăng xưa!
Tiêu Kỳ Vũ đặt nhẹ lên trán nàng một chiếc hôn, cười nói :
- Hoàn Thúy! Trăng muôn thuở vẫn là trăng, nào có gì khác nhau. Có khác chăng chính là “tâm cảnh” mà thôi!
Tư Mã Hoàn Thúy nói :
- Chưa hẳn! Dưới trăng nghe thiền, ý thiền thân viên, dưới trăng luận kiếm, khí phách ngang trời, dưới trăng làm thơ, hồn thơ lai láng, dưới trăng ngắm mỹ nhân, chẳng phải tình ý ngập tràn đó sao?
Nói xong cả hai người cười lên khúc khích.
Vừa lúc ấy, Tiêu Kỳ Vũ đột nhiên phát hiện ra phía trước cách chừng vài mươi trượng xuất hiện một bóng người, đồng thời giơ tay vẫy vẫy chàng ba lần, rồi lập tức nhảy người biến mất.
Tư Mã Hoàn Thúy nhân vì tựa vào vai chàng cúi đầu bước đi, cho nên không để ý thấy.
Trong tình cảnh này, Tiêu Kỳ Vũ quả thực không hề muốn bị bất cứ người thứ ba nào quấy nhiễu mình, nhưng Hoàn Thúy vừa mới lành bệnh, thế mà có người xuất hiện xem ra phải có nguyên nhân.
Tiêu Kỳ Vũ cố phớt lờ đi chừng như không hề nhìn thấy, chàng nhẩm tính người này tất cũng hiểu hiện tại chẳng phải là lúc hắn đến đây quấy nhiễu hai người.
Thế nhưng, qua đi một lúc, bóng người kia lại xuất hiện, lần này vẫn càng nhiều hơn, rồi cũng biến mất như vừa rồi.
Tiêu Kỳ Vũ vốn định lờ tiếp đi nhưng nghĩ lại đây chẳng phải là biện pháp tốt, huống gì người này cố ý vẫy gọi chàng như thế, tất phải có nguyên nhân rất đặc biệt.
Nghĩ thế chàng quyết định đưa Tư Mã Hoàn Thúy trở lại thuyền, rồi mới lên bờ gặp người này xem chuyện gì.
- Hoàn Thúy! Đi cũng hơi xa rồi đó, nàng mới lành bệnh không nên đi nhiều, trở về nghỉ thôi!
Tư Mã Hoàn Thúy ngước nhìn trăng ư hữ một tiếng tỏ ra luyến tiếc, nhưng cũng gật đầu ngoan ngoãn y theo lời chàng.
Tiêu Kỳ Vũ đưa nàng về thuyền rồi, một mình trở lên bờ phóng nhanh đến hướng người kia vừa rồi xuất hiện.
Vừa đến nơi đã thấy một trung niên hán tử đứng giữa đường, vừa nhìn thấy chàng đã ôm quyền thi lễ nói :
- Tiêu gia! Tôi biết lúc này mà đến đây quả là một chuyện không phải, chỉ quấy rầy phá đám mà thôi. Thế nhưng.. có chuyện cấp bách tôi không thể không đến
- Hỗn Giang Long, có chuyện gì mà cấp bách chứ?
Thì ra người kia chính là Hỗn Giang Long, nghe hỏi liền nói tiếp :
- Tiêu gia! Nói ra thực hổ thẹn, tôi được Tiêu gia phó thác trách nhiệm, thế mà không hoàn thành.
Tiêu Kỳ Vũ vừa nghe chau mày hỏi ngay :
- Cái gì? Ngươi nói “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng..
Hỗn Giang Long nhăn mặt xoa tay vào nhau tỏ ra lúng túng nói :
- Tiêu gia, tôi quả thật cũng không biết thế nào, có thể nói là bỏ đi không cáo một lời, mà cũng có khả năng là bị người ta bắt đi. Ài.. tóm lại, nửa đêm tôi tỉnh dậy thì không còn thấy “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng trên thuyền, chỉ thấy để lại một phong thư.
Hỗn Giang Long vừa nói vừa lục trong túi áo lấy ra một phong thư trao cho Tiêu Kỳ Vũ, chàng nắm lấy ánh trăng mà đọc, chỉ thấy thư viết theo lối thơ ngũ ngôn, rằng :
“Muốn tìm Khoái Đao Thẩm,
Hỏa tốc đến Lâm Tương,
Lâm Tương có mười huyện,
Hỏi thăm Ngư Mễ hương,
Lâm Tương, La gia trang,
Phú quý tợ Thái quân,
La gia thế nguy hiểm,
Mong manh trong gang tấc
...”
Có thể nói đây là một lá thư viết theo lối ngũ ngôn trường thi, nhưng trong bài thơ dài hơn ba mươi câu này hoàn toàn không nói rõ nguyên nhân vì sao “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng đi Lâm Tương hay bị bắt đến đó. Mà chỉ nói Tiêu Kỳ Vũ muốn tìm ông ta thì đến những địa chỉ như đã nêu lên trong thư mà thôi.
Tiêu Kỳ Vũ đọc qua một lượt rồi chau mày nhìn Hỗn Giang Long hỏi :
- Hỗn Giang Long! Thực ra chuyện này là như thế nào?
Hỗn Giang Long gãi đầu, mắt nhìn vào bức thư trên tay chàng vẻ bực tức nói :
- Tiêu gia... bức thư này mới thực kỳ quái, làm gì mà toàn là thơ ngũ ngôn, tôi vốn không biết chữ, nhưng cứ tưởng Tiêu gia sở học cùng mình đọc sẽ hiểu ngay, nào ngờ..
Tiêu Kỳ Vũ cắt ngang nói :
- Ngươi biết gì chứ? Bức thư tuy viết theo lối thơ ngũ ngôn, nhưng trong thơ chỉ nói Thẩm đại hiệp đến Lâm Tương, nơi đó có một gia trang họ La hình như gặp đại nạn, ông ta không thể không đi. Còn đại nạn gì thì không thấy trong thư nói đến. Nhưng lời lẽ trong thư hình như có ý ám chỉ chuyện này liên quan đến ta, song không thấy mời ta đi. Người này chừng như biết rõ ta chẳng khi nào bỏ ngang giữa đường chuyện của “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng, đồng thời nét chữ này trông quen quen, có điều nhất thời ta không nhớ ra được là ai viết mà thôi!
Hỗn Giang Long vò đầu vò tai nói :
- Tiêu gia, thế thì quá quái lạ! Thương thế của Thẩm gia sắp lành, nhưng chưa hoàn toàn hồi phục, muốn tìm người giúp sức thì cũng cần phải có sự đồng ý của người ta chứ. Mẹ kiếp, đây rõ ràng là bọn người chuyên bắt cóc bỏ đĩa, đi bán thịt mà chẳng sắm cân!
“Xích Bát Vô Tình” Tiêu Kỳ Vũ rơi vào tình huống áy náy bất an, vốn chàng cứ nghĩ rằng chỉ nội trong mươi ngày nửa tháng nữa thì “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng có thể đoàn tụ với thê tử. Đây là điều tâm nguyện của chàng phải làm cho xong, sau đó chàng mới có thể ung dung về bên bờ Ly Giang xây dựng mái ấm, sống những tháng ngày còn lại.
Thế mà giờ đây xảy ra chuyện này, xem như chuyện chàng làm nửa đường gãy gánh, nhưng liệu chàng có thể tiếp tục rời xa Tư Mã Hoàn Thúy hay không?
Nếu không rời xa Tư Mã Hoàn Thúy, con người vốn coi trọng lời hứa như “Xích Bát Vô Tình” không tìm được “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng, chàng có thể trở lại gặp mặt hai mẹ con đang ngày đêm mỏi mòn chờ ngóng kia chăng?
Hỗn Giang Long ở bên cạnh cứ gãi đầu bức tai liên tục, hắn thấu hiểu tâm trạng của “Xích Bát Vô Tình” Tiêu Kỳ Vũ lúc này, đồng thời chừng như nhận ra lỗi của hắn rất lớn trong chuyện này.
Hai người cứ lặng im qua một hồi lâu, cuối cùng Tiêu Kỳ Vũ nén tiếng thở dài thốt lên :
- Hỗn Giang Long..
Hỗn Giang Long nhìn chàng không dám chớp mắt, hỏi :
- Tiêu gia đi hay không đi?
- Phàm chuyện không nên ૮ưỡɳɠ éρ, nhưng như chuyện học thì không thể không ép. Phàm chuyện không nên tham, nhưng như chuyện học thì không thể không tham. Phàm chuyện không nên đam mê, nhưng làm việc thiện thì không thể không mê!
Hỗn Giang Long chẳng hiểu ất giáp gì, nhăn mặt hỏi lại :
- Tiêu gia, thực ra ông có đi hay không chứ?
Tiêu Kỳ Vũ lẩm bẩm :
- Làm việc thiện không thể không mê!
Hỗn Giang Long nhăn mặt cười khổ nói :
- Tiêu gia! Tôi chỉ như một con trâu, ông đừng đem đàn gảy tai trâu!
Tiêu Kỳ Vũ giọng trầm lại hỏi :
- Hỗn Giang Long, Tiêu mỗ bình sinh có bao giờ làm chuyện đầu voi đít chuột chưa?
Hỗn Giang Long lắc đầu đáp ngay :
- Chưa! Chưa! Tiêu gia... nói như thế là ông chịu nhúng tay vào chuyện này!
Tiêu Kỳ Vũ chỉ im lặng thay cho một lời đáp.
Hỗn Giang Long đánh tiếng nói :
- Tiêu gia, ông đi Hồ Nam, hay là để tôi đi cùng có gì sai khiến chỉ bảo.
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu nói :
- Đa tạ! Hỗn Giang Long, hảo ý của ngươi ta xin tâm lĩnh! Chuyến này ta đi, đến ta cũng phải tùy cơ ứng biến, mang thêm ngươi chỉ bất tiện, thông cảm.
Hỗn Giang Long nói :
- Vâng! Tiêu gia... thực kéo, ở dưới sông nhìn thấy hai người bên nhau âu yếm, tôi... quả không phải muốn nhìn trộm, nhưng vừa khéo Tiêu gia quẳng chiếc Ngọc tiêu xuống..
Nói rồi lôi từ trong áo ra chiếc Ngọc tiêu mà chính Tiêu Kỳ Vũ đã ném xuống sông định rửa tay gác kiếm.
Tiêu Kỳ Vũ nắm lấy Ngọc tiêu vuốt ve như một người thân, nó rời chàng chưa lâu nhưng chàng xem như đã từ biệt nó. Giờ không ngờ nắm lại nó trong tay, tự nhiên thấy yêu quý vô cùng. Chính chiếc Ngọc tiêu này đã theo chàng qua không biết bao nhiêu nơi trong giang hồ, gây nên tiếng tăm không nhỏ.
Nhưng giờ chàng có thoái ẩn giang hồ chăng nữa, cũng không nên ✓út nó xuống sông, chôn vùi trong bùn đất.
Tiêu Kỳ Vũ nâng niu Ngọc tiêu trong tay, xúc động nói :
- Hỗn Giang Long, đa tạ! Ngươi đúng là một vị bằng hữu có tâm huyết!
Hỗn Giang Long nhe răng cười nói :
- Tiêu gia... chớ nên khách khí! Làm được chuyện gì cho Tiêu gia, tôi cũng tình nguyện. Tiêu gia, thế bao giờ ông lên đường?
- Hỗn Giang Long..
Tiêu Kỳ Vũ có chút ngỡ ngàng, chàng trầm ngâm một lúc mới nói được :
- Nếu đã đi thì đi ngay đêm nay..
- Tiêu gia, thế thì xin cáo từ!
Hỗn Giang Long nói rồi chấp tay vái dài, đoạn quay người phóng nhanh vào màn đêm.
Nhưng Tiêu Kỳ Vũ thì cứ đứng ngây người bất động, chàng đứng im lặng như thế có cả hai canh giờ mới như hồi tỉnh lại.
Khi chàng trở về thuyền thì Tư Mã Hoàn Thúy đã ngủ, cứ nhìn bên khóe môi nàng hiện một nụ cười ngọt ngào đủ biết nàng đang trong tâm trạng hạnh phúc thế nào.
Quyết định ra đi của Tiêu Kỳ Vũ chừng như bị nụ cười hiền hòa ngọt ngào này tấn công mạnh, nếu như trong hoàn cảnh này mà để thư lại ra đi thì quá tàn nhẫn. Nhưng nếu như thẳng mặt mà nói với nàng, chàng ra đi chuyến này chí ít cũng hai ba tháng mới trở lại thì e không rời được nửa bước!
Tiêu Kỳ Vũ cứ đứng lặng người bên giường, mắt nhìn nàng với bao nhiêu cảm xúc trong đầu, nhưng cuối cùng ý chí của chàng cũng thắng. Song chàng để lại một bức thư với lời lẽ hết sức uyển chuyển, cố gắng hết sức làm cho Tư Mã Hoàn Thúy vui vẻ yên lòng chờ đợi chàng trở lại.
Chàng cẩn thận đặt thư dưới gối nàng, ngắm nàng thêm một lúc nữa rồi mới lặng lẽ rời thuyền lên bờ...