Tiêu Kỳ Vũ giắt Ngọc tiêu vào người, ngẩng cao đầu bước ra khỏi linh đường.
Nhưng chưa ra tới cửa. Tiểu Hồng đã chạy tới, ngăn lại nói :
- Tiêu gia không thể ra ngoài được!
Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày hỏi :
- Vì sao?
Tiểu Hồng khẩn thiết nói :
- Tiêu gia đang thương tâm như thế, vết thương còn chưa bình phục. Hơn nữa, đã một ngày một đêm không ăn uống gì. Bên ngoài rõ ràng là cường địch, Tiêu gia làm sao đối phó được?
Tiêu Kỳ Vũ trầm tĩnh đáp :
- Tiểu Hồng cô nương! Cám ơn cô đã quan tâm. Nhưng tình cảnh đã như thế, nếu tôi không ra chẳng lẽ phải trốn đi sao?
- Tiêu gia! Không phải là trốn đi! Xin hãy tạm thời tránh tai họa trước mắt, mang “Tàng bảo đồ” rời khỏi đây, Còn tỳ nữ, Toàn Tử và Bán Lục sẽ ứng phó. Nay tiểu thư đã mất, chẳng lẽ chúng lại đê hèn đến mức tàn hại cả bọn tỳ nữ hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ chỉ mỉm cười không đáp.
Tiểu Hồng nói tiếp :
- Tiêu gia! Tiểu Hồng tuy không đọc sách vở gì nhưng cũng biết rằng non xanh còn đó, lo gì mất tiếng suối reo? Xin Tiêu gia suy xét kỹ!
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu nói :
- Tiểu Hồng cô nương! E rằng ta phải phụ mất tấm thịnh tình của cô thôi! Lúc này, thi thể của Diệp Phạn còn chưa lạnh, làm sao ta bỏ mặc nàng mà bỏ đi cho được? Nếu làm như vậy thì sau còn mặt mũi nào nhìn lại cô ấy ở suối vàng nữa?
Nghe Tiêu Kỳ Vũ nói thế, Tiểu Hồng biết không thể lay chuyển được quyết tâm của chàng, đành phải nhường đường, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Tiêu Kỳ Vũ buông lời an ủi :
- Cô nương hãy yên tâm đi! Đối với người luyện võ, đôi ba ngày không ăn uống chẳng đến nỗi hao tốn khí lực quá nhiều đâu!
Vừa lúc ấy, tiếng người bên ngoài lại vang lên :
- “Xích Bát Vô Tình”! Hãy ra đi! Kỳ thực việc giữa chúng ta rất dễ giải quyết! Ngươi không cần phải lo nghĩ nhiều như vậy!
Tiêu Kỳ Vũ dặn Tiểu Hồng :
- Ba vị hãy ở đây bảo vệ linh đường, nếu không thật cần thiết, quyết không được ra ngoài!
Dút lời đẩy cửa bước ra.
Mới ra khỏi hành lang, Tiêu Kỳ Vũ đã thấy từ mái nhà đối diện có ba nhân ảnh phi thân xuống, hình thành thế chân vạc bao vây lấy chàng.
Tiêu Kỳ Vũ nhếch môi “hừ” một tiếng.
Nguyên đứng ở góc bên tả không phải ai khác, chính là vị Bốc Như Kim của Kim Vân kiếm phái.
Chàng chưa cần nhìn hai tên còn lại, quát lên :
- Bốc Như Kim! Ngươi đúng là kẻ vô sỉ bậc nhất trong thiên hạ! Làm sao chóng quên chạy khỏi Bối trang thế nào rồi? Bây giờ còn mặt mũi nào mà kéo bè đảng tới đây nữa?
Bốc Như Kim vừa nhấp nháy môi định nói gì, chàng đã mắng át đi :
- Loại người vô sỉ như thế, đừng mở miệng nói với ta nữa!
Lời chàng vừa cay độc vừa đanh thép khiến Bốc Như Kim đỏ mặt tía tai cúi gục đầu không dám nói gì.
Tiêu Kỳ Vũ nói xong liếc nhìn hai tên còn lại một lần rồi quay người thảnh nhiên bước vào linh đường.
Đứng chặn trước cửa là một lão nhân tuổi trên dưới ngũ tuần, hai mắt hõm sâu sáng quắc như mắt cú để lộ bộ râu dê lướt ra nói :
- “Xích Bát Vô Tình”! Ngươi mắng sai người rồi! Việc này không nên trách Bốc Như Kim. Ngươi đã đánh nát vai hắn, cho dù có ăn phải gan hùm, hắn cũng không dám quay lại đây nữa? Thế nhưng mười rương bảo vật lại có sức hấp dẫn lớn biết chừng nào! Bởi thế lão phu mới bức ép hắn quay lại đó! Bây giờ chúng ta nên thương lượng một chút, “Xích Bát Vô Tình” không phản đối chứ?
Tiêu Kỳ Vũ nén giận hỏi :
- Các hạ là ai? Tiêu mỗ nhớ rằng chưa gặp ngươi lần nào.
Lão nhân vuốt chòm râu dê cười kha kha đáp :
- Lão phu chỉ là hạng vô danh, bì sao được với “Xích Bát Vô Tình” danh chấn thiên hạ?
Tiêu Kỳ Vũ trầm giọng :
- Tiêu mỗ với ngươi chẳng quen biết gì nhau, không có kiểu đùa giỡn sỗ sàng như thế. Có việc gì cứ nói thẳng ra!
Lão nhân vẫn giữ nụ cười hiểm trá, tự giới thiệu :
- Lão phu họ là Thượng Quan..
Đột nhiên lão rút từ sau lưng ra một vật vung lên.
Chỉ nghe một chuỗi tiếng loảng xoảng lạt tai.
Tiêu Kỳ Vũ nhìn lại, hóa ra đó là một thứ binh khí vô cùng cổ quái giống như một ngọn roi dài hơn bốn thước nhưng được kết bằng ba mươi sáu lưỡi liễu diệp đao.
Loại binh khí này không nằm trong số mười tám loại binh khí thường dùng, ba mươi sáu mũi liễu diệp đao được tệ thượng với nhau thành hai cánh đều tắp như chiếc lông chim, khi múa lên phát ra tiếng loảng xoảng rất đáng sợ, được sử dụng vừa cương vừa nhu rất lợi hại.
Hơn nữa, khi cần thiết, ba mươi sáu mũi đao có thể biến thành ám khí phóng ra thành cả trận mưa đao. Khó lòng đối phó nổi.
Hình như trong giang hồ chỉ có một người sử dụng thứ binh khí cổ quái này, đó là Thượng Quan Bất Nhị, vốn là một tên đại cường đạo hoạt động độc lập và rất nổi danh.
Chỉ riêng cái tên “Thượng Quan Bất Nhị” cũng đủ thấy hắn là kẻ kiêu ngạo rồi.
Chữ “Bất Nhị” có nghĩa rằng kẻ nào trở thành địch nhân của tên cường đạo này sẽ không thấy mặt hắn lần thứ hai nữa.
Thượng Quan Bất Nhị đương danh lập túc từ hơn hai mươi năm trước, đến khi “Xích Bát Vô Tình Tiêu” hành hiệp giang hồ thì hắn bỗng bặt tích không biết đi đâu, bởi thế Tiêu Kỳ Vũ mới nói là chưa từng quen biết.
Nhưng vì chiếc binh khí cổ quái trong tay Thượng Quan Bất Nhị thì hầu như các nhân vật trên giang hồ chẳng mấy ai không biết.
Nhưng vì sao Thượng Quan Bát Nhị bặt tích mấy chục năm, bây giờ đột nhiên xuất hiện ở đây?
Tiêu Kỳ Vũ không muốn nghĩ ngợi nhiều, thấy hắn đưa binh khí ra chỉ cười nhạt nói :
- Thì ra là Thượng Quan Bất Nhị!
Tên đại cường đạo cười đáp :
- “Xích Bát Vô Tình” mà cũng biết danh lão phu, thất là quý hóa! Lão phu rất lấy làm vinh hạnh..
Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời :
- Cái đó có gì lạ đâu? Người ta nói “tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn năm ba ngày đường”, giống như một bãi phân ngửi được từ xa vậy!
Bị chửi sát mạt như vậy nhưng Thượng Quan Bất Nhị không hề tức giận, chỉ cười hô hô nói :
- “Xích Bát Vô Tình”! Chỉ cần ngươi giao “Tàng bảo đồ” ra, cho ngươi cứ mặc sức chửi, lão phu chẳng để ý gì đâu!
Tiêu Kỳ Vũ điềm nhiên hỏi :
- Ngươi định nói đến “Tàng bảo đồ” của Bối trang phải không?
Thượng Quan Bất Nhị rối rít gật đầu :
- Không sai! Chính thế! Chính thế!
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Rất tốt! “Tàng bảo đồ” đó hiện đang ở trong người ta. Nhưng cho ngươi biết rằng, cũng nhân thể nói cho Bốc Như Kim, người cuối cùng của Bối gia là Bối Diệp Phạn cô nương đã ૮ɦếƭ rồi!
Bốc Như Kim chợt chen lời hỏi :
- Bối Diệp Phạn ૮ɦếƭ rồi ư? Sao lại thế được? Nó vì sao mà ૮ɦếƭ?
Tiêu Kỳ Vũ lạnh lùng đáp :
- Bốc Như Kim! Ngươi mà cũng quan tâm đến cô ấy hay sao? Chỉ sợ cái làm ngươi quan tâm không phải là chuyện sống ૮ɦếƭ của cô ấy mà chỉ là tấm “Tàng bảo đồ” mà thôi! Nói cho bọn bất lương các ngươi biết rằng đợi sau khi ta chôn cất cho những người trong Bối gia xong, tấm địa đồ đó cũng sẽ cùng Tiêu mỗ lãng tích giang hồ. Khi đó các ngươi cứ đến tìm ta, hoàn toàn không còn quan hệ gì đến Bối cô nương nữa!
Bốc Như Kim ngẩn người đứng như chôn chân xuống đất.
Thượng Quan Bất Nhị cười giảo hoạt nói :
- “Xích Bát Vô Tình”! Hãy giao “Tàng bảo đồ” ra đây! Sau khi đào được bảo vật xong, phần ngươi sẽ được chia một nửa!
Tiêu Kỳ Vũ đanh giọng hỏi :
- Vì sao ta phải nhường cho các ngươi một nửa?
Thượng Quan Bất Nhị cười đáp :
- Làm người đừng nên tham lam quá! Ngươi có biết câu tục ngữ này không? “Sát phu vô tội. Chỉ vật trong người hắn là có tội”! Nếu “Xích Bát Vô Tình” ngươi cứ khư khư giữ lấy bức địa đồ đó tất nhiên sẽ cuốn hút các nhân sĩ khắp giang hồ tìm đến tranh đoạt, cho dù không bị Gi*t ૮ɦếƭ, ngươi cũng không thể sống yên thân. Tại sao hôm nay chúng ta không lấy đi rồi phân chia với nhau? Khi đó ai cũng có phần, và bức mật đồ sẽ không còn giá trị gì nữa, mọi việc đã được an bài, như thế chẳng cao gối nằm yên ư?
Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Thượng Quan Bất Nhị! Ngươi lấy tư cách gì mà chọc tay vào việc này?
Thượng Quan Bất Nhị cười hô hô đáp :
- “Xích Bát Vô Tình”! “Nhạn Linh đao” của lão phu còn chưa lãnh giáo Ngọc tiêu của ngươi. Nếu hôm nay thương lượng bất thành thì cũng nên thử sức một chuyến!
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu đồng ý :
- Hay lắm! Nếu ngươi không muốn gặp ta lần thứ hai trong đời thì cứ thử một trận cũng được!
Thượng Quan Bất Nhị ngửa mặt cất một tràng cuồng tiếu.
Tên cường đạo này vốn mặc chiếc áo choàng đen rộng thùng thình. Lúc này hắn ϲởí áօ khoác ra ném cho tên hán tử đứng trên phiến đá ở góc bên phải Tiêu Kỳ Vũ.
Liền sau đó, hắn múa “Nhạn Linh đao” vang lên loảng xoảng rồi bất thần quất sang Tiêu Kỳ Vũ.
Âm thanh rùng rợn phát ra giữa đêm khuya tĩnh mịch cùng ba mươi mấy lưỡi dao lấp lánh dưới ánh sáng kỳ ảo từ linh đường phát ra làm cho người ta cảm thấy rất ma quái và đáng sợ.
Thứ binh khí mà Thượng Quan Bất Nhị gọi là “Nhạn Linh đao” này vừa giống hàm răng sói, vừa giống đao “đuôi nhạn”, khi quét sang thật lợi hại vô cùng, có cảm giác như chỉ cần xuất thủ là lấy mạng người rồi!
Hiển nhiên chiếc Ngọc tiêu trong tay Tiêu Kỳ Vũ không thể so sánh được với loại binh khí kỳ quái và đáng sợ đó.
Thế nhưng khi mới trông thấy chuỗi liễu diệp đao quái gở đó, chàng đã có kế hoạch đối phó: phải dùng trí để giành chiến thắng.
Thượng Quan Bất Nhị vừa quét sang, Tiêu Kỳ Vũ lập tức tung người nhảy lên, “Nhạn Linh đao” quét sượt qua chân.
Thượng Quan Bất Nhị quả là tay giang hồ lão luyện. Hình như hắn đoán chắc được rằng đối phương không dám trực tiếp đối chiêu, cũng không chịu lùi để giữ thể diện.
Khi Tiêu Kỳ Vũ nhảy lên, “Nhạn Linh đao” liền biến chiêu quét đón vào chỗ Tiêu Kỳ Vũ sắp đáp mình xuống.
Nói thì chậm nhưng diễn biến lúc ấy rất nhanh.
Từ lơ lửng trên không, Tiêu Kỳ Vũ quay lại dùng Ngọc tiêu điểm xuyên qua hàng rãnh của hai dãy liễu diệp đao nhằm vào cổ tay phải đối phương.
Thượng Quan Bất Nhị đành thu chiêu, Tiêu Kỳ Vũ nhoài người sang trái nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Thế là song phương vừa giao thủ một chiêu nhưng xem như bình thủ, không ai chiếm được thượng phong.
Thượng Quan Bất Nhị cười nhạt nói :
- “Xích Bát Vô Tình” quả nhiên danh bất hư truyền!
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Chờ lát nữa ngươi sẽ lãnh giáo chỗ “Vô Tình” của ta mới biết lợi hại!
Thượng Quan Bất Nhị quát lên một tiếng, lại xông vào vung “Nhạn Linh đao” điên cuồng tấn công.
Trong tiếng loảng xoảng đinh tai nhiếc óc, ba mươi sáu mũi liễu diệp đao khi tụ khi tán, khi biến thành nhuyễn tiên, khi trở thành lang nha bổng, thế như cuồng phong tụ vũ tạo thành mọt màn thép dày đặc bao phủ lấy đối phương.
Tiêu Kỳ Vũ cắp Ngọc tiêu ở khuỷu tay, thi triển khinh công, nhân ảnh tung hoành dọc ngang giữa màn đao ảnh đó.
Chỉ thấy bóng chàng thoắt đông thoắt tây, lúc nam lúc bắc, giống như hồ điệp xuyên hoa, trông nguy hiểm vô cùng và cũng ngoạn mục vô cùng!
Nguy hiểm ở chỗ chỉ cần sơ suất trong nháy mắt là vị sa giữa hàng chục lưỡi đao tan xương nát thịt ngay, khiến người xem thấy tim mình giật thót, không dám thở mạnh.
Ngoạn mục ở là thân pháp của Tiêu Kỳ Vũ vô cùng kỳ ảo, ung dung phi vũ như công múa giữa màn đao khiến người ta muốn vỗ tay khán thưởng!
Chỉ tiếc mọt điều là Tiêu Kỳ Vũ chỉ dùng thân pháp tránh địch mà không dùng Ngọc tiêu hoàn thủ.
Chỉ trong chốc lát, Thượng Quan Bất Nhị xuất thủ liên hoàn hơn hai mươi chiêu, dốc hết bản lĩnh sở học, lợi hại vô cùng.
Dưới ánh nến mờ ảo, chỉ thấy nhân ảnh thấp thoáng, đao quang chập chờn, nhìn vào người ta có cảm giác như mắt hoa thần loạn.
Thượng Quan Bất Nhị dốc hết sở học công liền hai mươi chiêu mà không thu được hiệu quả như mong muốn, đã bắt đầu trở nên sốt ruột.
Hắn càng ra sức tăng cường công thế, “Nhạn Linh đao” rít lên như cuồng phong bão tố, khốc liệt hơn nhưng lại tỏ ra kém hiệu quả hơn.
Tiêu Kỳ Vũ thấy đối phương đã sốt ruột, trong lòng lấy làm đắc ý, thấy rằng thờ cơ phản công chế địch đã Trong khi Thượng Quan Bất Nhị xuất một chiêu “Địa Triệu đao” công xuống hạ bàn chưa kịp biến chiêu đánh ngược lên, chàng nhằm chuẩn mục tiêu tung một cước đá vào cổ tay phải cầm đao của Thượng Quan Bất Nhị.
Tên đại cường đạo hốt hoảng rụt tay về.
Tiêu Kỳ Vũ lập tức xuất Ngọc tiêu điểm tới diện môn đối thủ.
Thượng Quan Bất Nhị không ngờ sau hai mươi chiêu, Tiêu Kỳ Vũ đã hoàn toàn lạc vào thế hạ phong mà bất ngờ phản kích.
Hắn hơi ngẩn người ra trong thoáng chốc, thu đao về bảo vệ lấy phần mặt đang bị Ngọc tiêu điểm tới.
Nào ngờ đó chỉ là hư chiêu, cốt làm cho đối phương lùi lại tránh.
Chớp lấy thời cơ trong nháy mắt, Ngọc tiêu chúc xuống gõ vào uyển mạch tay phải Thượng Quan Bất Nhị Tên này kinh hãi kêu lên :
- Úi chao!
Đồng thời “Nhạn Linh đao” thoát khỏi tay rơi xuống đất.
Tiếng loảng xoảng vang lên, hàng chục mũi liễu diệp đao bắn vào nền đá bay tung tóe.
Tiêu Kỳ Vũ không để đối phương kịp trở tay, phóng một cước đá vào đầu gối phải Thượng Quan Bất Nhị làm hắn ngã nhào xuống.
Cuộc chiến lập tức đình chỉ.
Xét cho cùng, qua hơn hai mươi chiêu nhưng thực chất song phương chỉ giao thủ có ba chiêu, Tiêu Kỳ Vũ đã đánh bại tên đại cường đạo khét tiếng bậc nhất giang hồ.
Chàng thu Ngọc tiêu lùi lại hai bước nói :
- Thượng Quan Bất Nhị! Ta muốn cho ngươi biết rằng “Xích Bát Vô Tình” không phải là kẻ tuyệt tình. Bây giờ ngươi có thể đi. Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại!
Thượng Quan Bất Nhị nghiến răng chống tay ngồi dậy ngẩn mặt nhìn Tiêu Kỳ Vũ hồi lâu, trong ánh mắt vừa chứa đựng sự bất lực, lòng thù hận lẫn nỗi ngạc nhiên và khi*p sợ. Nhưng lúc này hình như hắn mới hiểu ra ý nghĩ câu nói của Tiêu Kỳ Vũ, cúi thấp đầu nín lặng.
Tên hán tử đồng bọn vội bước tới dìu hắn đi.
Tiêu Kỳ Vũ chợt kêu lại :
- Hãy chờ một chút!
Cả hai tên quay lại, chỉ thấy Tiêu Kỳ Vũ rút trong túi áo ra một mảnh giấy úa vàng mở rộng đưa cao lên nói :
- Hãy xem đây, chính là bức “Tàng bảo đồ” mà các ngươi cần.
Đột nhiên chàng lướt nhanh vào linh đường, lấy ra một ngọn nến châm vào bức “Tàng bảo đồ”. Tấm đại đồ bắt lửa cháy bùng lên, chỉ phút chốc biến thành tro.
Tiêu Kỳ Vũ phát mạnh tay, tro tàn theo gió tung bay lả tả.
Thượng Quan Bất Nhị đăm đăm nhìn Tiêu Kỳ Vũ, không biểu lộ phản ứng gì.
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- “Tàng bảo đồ” nay đã cháy rồi, cho dù truyền ngôn có thật chăng nữa cũng không ai lấy được bảo vật chôn giấu ở đây nữa, ngoại trừ kẻ nào đủ sức đào tung toàn bộ đất đá trong khu vục mười mấy mẫu của Bối trang này!
Chàng chậm rãi quay sang Bốc Như Kim nói tiếp :
- Bốc Như Kim! Người ta nhận ra lầm lỗi quay đầu hướng thiện không phải là chuyện dễ. Thế mà ngươi đã quay đầu rồi còn để sa chân, chỉ một mảnh giấy, có gì đáng để ngươi đổi cả danh dự, lương tri và chính cuộc sống của mình như vậy chứ?
Chàng dừng mục tiêu, trầm giọng nói :
- Còn bây giờ “Tàng bảo đồ” đã bị đốt mất rồi, cũng đốt luôn cả niềm khát vọng của ngươi. Hãy an tâm mà tu tỉnh lại đi, bởi vì từ nay không còn gì cám dỗ đến nỗi làm ngươi mờ mắt mà đánh mất lương tri và tình nghĩa. Nếu sau này còn để sa chân lần nữa thì không ai cứu được nữa đâu!
Thượng Quan Bất Nhị nhìn “Nhạn Linh đao” đã bị bay tán loạn, thở dài một tiếng rồi ra hiệu cho tên hán tử dìu đi.
Nhưng được vài bước, hắn quay lại nhìn Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói :
- Tạm biệt!
Thượng Quan Bất Nhị đi rồi, Tiêu Kỳ Vũ chẳng ngó ngàng gì đến Bốc Như Kim bước vào linh đường.
Nhưng chàng chưa tới cửa, chợt nghe Bốc Như Kim rụt rè gọi :
- Tiêu huynh!..
Hai tiếng “Tiêu huynh” đầy thiện ý cùng với ngữ khí đầy khẩn thiết khiến Tiêu Kỳ Vũ dừng bước.
Bốc Như Kim nói :
- Tôi biết rằng Tiêu huynh khinh bỉ không thèm nói với tôi một lời.. Nhưng tôi muốn giải thích..
Tiêu Kỳ Vũ không quay lại, hỏi :
- Còn có gì phỉ giải thích nữa? Tất cả nên để lùi về quá khứ!
Bốc Như Kim nói :
- Không! Còn một việc không thể là quá khứ được! Đó là nhân cách của Bốc Như Kim này theo quan niệm của Tiêu huynh.
Tiêu Kỳ Vũ “hừ” một tiếng :
- Ngươi mà cũng xứng bàn về nhân cách ư?
- Tiêu huynh! Nhân cách của một người là một việc hệ trọng, không nên căn cứ vào một vài hiện tượng, một vài sai lầm mà quy kết người ta! Sau khi được Tiêu huynh tha ૮ɦếƭ, Bốc Như Kim này vô cùng hối hận, quyết không bao giờ lặp lại những tội lỗi trước đây. Không ngờ trong lúc đó thì ngẫu nhiên gặp phải Thượng Quan Bất Nhị..
Tiêu Kỳ Vũ quay lại nói :
- Thật chỉ tình cờ gặp thôi sao?
Bốc Như Kim đáp :
- Hoàn toàn đúng thế! Tuy Thượng Quan Bất Nhị là người đầu tiên mà tôi thuê để Gi*t Tiêu huynh, thế nhưng lúc này chỉ ngẫu nhiên gặp hắn giữa đường.
Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Thế rồi ngươi đã kể hết với hắn tất cả mọi chuyện ở đây?
Bốc Như Kim cúi mặt đáp :
- Không thể giấu hắn được.. Tiêu huynh cũng biết đấy, tôi không còn khả năng tự vệ nữa..
Tiêu Kỳ Vũ trầm ngâm một lát rồi hỏi :
- Ngươi gọi ta lại để chỉ nói đến chuyện đó thôi sao?
Bốc Như Kim ngẩng đầu lên, thảm giọng nói :
- Tôi không muốn để Tiêu huynh hiểu lầm. Hảo ý của huynh, Bốc Như Kim này trong suốt quãng đời lãng tử còn lại của mình sẽ không quên, không chỉ là chuyện tha ૮ɦếƭ mà còn chân thành mong cho người khác quay đầu hướng thiện. Xin đa tạ! Hơn nữa qua hành động nghĩa cử vừa rồi đối với Thượng Quan Bất Nhị, tôi càng hiểu rằng “Xích Bát Vô Tình” là một bậc chính nhân quân tử rất chí tình. Nói tận đến đây, một lần nữa xin cảm ơn Tiêu huynh đã chú ý lắng nghe. Vĩnh biệt!
Nói xong quay người nặng nề cất bước.
Tiêu Kỳ Vũ bỗng quát lên :
- Đứng lại!
Bốc Như Kim quay lại hỏi :
- Tiêu huynh có điều gì cần hỏi nữa?
- Ngươi định đi đâu bây giờ?
Bốc Như Kim thở dài đáp :
- Bởi vì ngu muội và tham lam, Bốc Như Kim này đã hủy toàn bộ Kim Vân kiếm phái rồi, còn biết nương thân vào đâu nưa? Chỉ đành lãng tích giang hồ cho hết quãng đời tàn còn lại mà thôi!
Tiêu Kỳ Vũ chợt thay đổi cách xưng hô :
- Tôi có ý kiến thế này, không biết tôn giá có chịu tiếp thu không?
Bốc Như Kim đáp :
- Xin được Tiêu huynh chỉ giáo!
Tiêu Kỳ Vũ nhìn thẳng vào mặt đối phương nói :
- Tôn giá hãy ở lại đây!
Bốc Như Kim kinh dị kêu lên :
- Ở lại đây ư? Tiêu huynh định nói rằng Bốc Như Kim này ở lại Bối trang? Tuyệt đối không thể được!
Tiêu Kỳ Vũ nghiêm giọng hỏi :
- Vì sao không thể được? Tôn giá không muốn ở lại hay sao?
Bốc Như Kim thở dài đáp :
- Vì tham lam mà tôi đã tàn hại đồng môn, biến Bối trang thành thảm cảnh thế này, còn mặt mũi nào mà ở lại đây được nữa?
Tiêu Kỳ Vũ nghiêm giọng :
- Chính vì tôn giá tạo ra hậu quả thảm khốc này, vì thế càng nên ở lại! Chỉ có tôn giá mới phải gánh lấy trách nhiệm chấn chỉnh và khôi phục lại Bối trang. Đó là cơ hội duy nhất để chuộc lại lỗi làm của mình.
Bốc Như Kim vừa ngạc nhiên, vừa kinh dị, lại vừa cảm kích nhìn Tiêu Kỳ Vũ ngập ngừng nói :
- Nhưng tôị..
Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời :
- Tôn giá vừa nói rằng mình là người lãng tử đó sao? Một lãng tử mà biết quay đầu, như thế đủ đáng quý rồi! Nếu trong tình cảnh này mà tôn giá bỏ mặc Bối trang mà đi, chẳng những sau này sẽ ân hận suốt đời mà không có cơ hội chuộc lại lỗi lầm đâu!
Bốc Như Kim vẫn lắc đầu đáp :
- Tiêu huynh! Cơ nghiệp này không phải là nhỏ. Tiêu huynh mới xứng đáng ở lại đây. Còn tôi.. Tôi lấy tư cách gì mà ở lại Bối trang chứ?
- Tôn giá danh chính ngôn thuận là người kế thừa của Bối trang, trừ phi những lời hối hận từ bấy giờ của tôn giá không phải xuất phát từ thực tâm..
Bốc Như Kim kêu lên :
- Tiêu huynh!
Nước mắt lão ứa ra, thống thiết nói :
- Tiêu huynh có thể nghi ngờ tôi bất cứ điều gì khác, nhưng không thể nghi ngờ sự hối hận đó là tuyệt đối chí thành.
Tiêu Kỳ Vũ không nói gì nữa quay vào linh đường.
Chàng tới đứng trước linh sàng của Bối Diệp Phạn, lầm rầm nói :
- Diệp Phạn! Ta phải đi đây! Không biết nàng có đồng ý với ta về cách giải quyết đó không? Nàng là người nhân hậu, ta tin rằng nàng sẽ đồng ý! Vì sao không thể tiếp nhận tấm lòng của người đã thực tâm hối cải? Hơn nữa người đó lại là sư thúc của nàng và đã được nàng tha thứ!
Chàng ngừng một lúc rồi thở dài nói tiếp :
- Ta vốn định ở lại đây để đưa nàng nhập thổ. Nhưng ở lại lâu thêm một khắc thì nỗi đau và lòng hối hận đối với nàng càng nặng thêm một phần! Nàng hãy để cho ta đi! Thân ta tuy rời Bối trang nhưng trong lòng ta vĩnh viễn không bao giờ quên được nơi này. Diệp Phạn! Ta tin rằng có kiếp sau. Xin hẹn nàng kiếp sau tụ hội! Diệp Phạn! Ta phải đi đây!
Tới đó chàng không ngăn được dòng lệ tuôn trào.
Trong đôi mắt nhòa lệ của chàng dường như nhìn thấy trên nét mặt xinh đẹp như đang ngủ của Bối Diệp Phạn phảng phất một nụ cười!
Tiêu Kỳ Vũ len lén đưa tay lau nước mắt rồi mang túi dược lên vai quay người bước ra cửa.
Tiểu Hồng trầm mặc đi theo, tới cửa mới thấp giọng nói :
- Tiêu gia!..
Tiêu Kỳ Vũ dừng ngay trên ngưỡng cửa, không quay lại nói :
- Tiểu Hồng! Cô đã chứng kiến tất cả rồi đáy. Hy vọng rằng cô cũng như Bán Lục và Toàn Tử đồng ý với cách pháp của ta.
Tiểu Hồng đáp :
- Tiêu gia! Chúng tôi là tỳ nữ chỉ biết vâng lệnh hành sự thôi, đâu dám có ý kiến gì?
Tiêu Kỳ Vũ nghiêm giọng nói :
- Cô nói thế là sai rồi! Sau này cô phải gánh vác trách nhiệm rất lớn ở Bối trang đấy! Không phải đối với ta mà đối với Bối cô nương ở dưới cửu tuyền..
Tiểu Hồng khóc nức nở nói :
- Vì sao Tiêu gia không ở lại chứ? Tiêu gia đã nói rằng sẽ ở lại cho đến hết Thất tuần mà?
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu đáp :
- Tiểu Hồng! Hãy lượng thứ cho ta! Ta cần phải đi ngay đêm nay. Nếu không ta sợ rằng sẽ không bao giờ rời khỏi Bối trang được nữa! Bởi vì “Xích Bát Vô Tình” chung quy cũng là một con người có máu có thịt...
Chàng dừng một lúc rồi nói tiếp :
- Nhưng ta hứa với cô rằng ta nhất định sẽ trở lại Bối trang. Hy vọng rằng lúc đó mọi việc ở đây đều quy củ.
Vừa nói xong đã hối hả bước nhanh ra khỏi linh đường, giống như chỉ cần ở lại thêm một lát nữa thôi, chàng sẽ không dút khỏi nơi đây được nữa.
Tiểu Hồng nước mắt nhòa lệ đứng nhìn theo.
Bốc Như Kim đứng giữ sân, chừng như lão đã liệu trước Tiêu Kỳ Vũ sẽ bỏ đi ngay nên chờ đưa tiễn.
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói :
- Bốc lão! Xin đừng để Bối lão gia dưới suối vàng phải thất vọng! Hẹn sau này sẽ có ngày gặp lại!
Chàng không quay lại lần nào, nhưng nghe rất rõ tiếng kêu thống thiết của Tiểu Hồng, Toàn Tử, và cả Bán Lục phía sau.
Tiêu Kỳ Vũ ra khỏi trang môn, bơi ào qua sông sang phía Hoàng Đệ.
Một đám mây đen kéo đến che mất vầng nguyệt khiến bầu trời tối sầm lại.
Từ phía trấn thành vẳng lại tiếng trống điểm canh ba.
Tiêu Kỳ Vũ quay lại đứng lặng nhìn Bối trang chìm trong bóng tối một hồi lâu, nỗi đau trào dâng làm lòng chàng đau nhói.
Đột nhiên chàng quay lại cắm đầu bỏ chạy, bất kể đường sá, cứ ngược hướng Bối trang mà chạy như kẻ phát khùng!
* * * * *
Cách Hoàng Đệ chằng năm mươi dặm có một am nữ tu nhỏ, ngoài cổng viết là “Thủy Nguyệt am”.
Trời chưa sáng hẳn, một tiểu ni cô quét Phật đường xong đến việc tưới nước cho hoa cỏ trước sân điện.
Theo thường lệ, tiểu ni tưới xong lại đến quét bên ngoài cổng am xong là trời vừa sáng.
Nhưng khi vừa mở cổng bước ra, tiểu ni cô bỗng kêu lên một tiếng.
Nguyên lai, có một người nằm thõng thượt ngay bên ngoài cổng, không biết còn sống hay đã ૮ɦếƭ.
Nhưng dáng nằm của người đó rất thiếu tự nhiên, hơn nữa hình như trên khóe miệng có vết máu.
Tiểu ni cô không còn hồn vía nào nữa, ✓út chổi vừa la vừa chạy biến vào chùa báo lại với vị sư thái.
Vị sư thái trụ trì Thủy Nguyệt am vừa viên tịch cách đây không lâu. Người lên thay là một vị sư thái mới chỉ ngoài ba mươi tuổi, tuy đường tu hành chưa dài nhưng đó là một người xuất gia chân chính.
Vị trụ trì này pháp danh là Tịnh Không, lúc đó đang ngồi thiền nhập định trong tịnh thất.
Tiếng kêu của ni cô làm vị sư thái kinh động, định ra xem thì tiểu ni đã chạy vào, vừa thở hổn hển vừa nói :
- Sư phụ! Nguy rồi...