Tiêu Kỳ Vũ hành động vô cùng thần tốc, vừa lao tới đánh bật tung cửa sổ vừa lao ra chỉ trong chớp mắt.
Ngoài cửa sổ là một tiểu hoa viên.
Tiêu Kỳ Vũ lướt mắt nhìn quanh không thấy ai liền nhún chân nhảy lên mái ngói, chỉ hai bước đã đứng ngay trên nóc nhà phát hiện một nhân ảnh vượt qua con sông nhỏ hộ trang ngoài tường viện chạy nhanh vào rừng.
Thân pháp người đó đáng liệt vào hàng nhất lưu, Tiêu Kỳ Vũ suy tính rằng với khoảng cách này khó lòng mà đuổi kịp.
Chàng đành nhảy xuống đất, thấy Xuân Đào đang đứng giữa tiểu hoa viên, tay cầm trường kiếm, vẻ mặt rất căng thẳng.
Tiêu Kỳ Vũ ngạc nhiên hỏi :
- Xuân Đào cô nương...
Xuân Đào gấp giọng hỏi :
- Tiêu tướng công! Có đuổi được hắn không?
Tiêu Kỳ Vũ trầm giọng nói :
- Đó là điều mà ta đang định hỏi cô! Chính cô vừa nói ở “Thì Hoa Tiểu Trúc” không có nam nhân?
Xuân Đào đáp :
- Đó không phải là người của “Thì Hoa Tiểu Trúc”.
Tiêu Kỳ Vũ đanh giọng nói :
- Xuân Đào! Đừng coi Tiêu mỗ như trẻ nít! “Thì Hoa Tiểu Trúc” không phải là nơi mà bất cứ ai cũng dễ dàng thâm nhập vào được. Nhân vật vừa đến đây tuy thân thủ không phải tầm thường, nhưng ít ra người của “Thì Hoa Tiểu Trúc” vẫn có thể phát hiện được.
Xuân Đào lộ vẻ mặt căng thẳng nói :
- Việc này tỳ nữ cần phải tra rõ rồi sẽ bẩm báo lại chủ nhân và Tiêu tướng công.
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu nói :
- Theo ta thấy thì người đó rất thông thuộc địa hình “Thì Hoa Tiểu Trúc”, không thể là người lần đầu tiên đến đây. Nếu cô nương không lừa dối ta thì bên trong tất phải có điều bí ẩn gì đó.
Chàng trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp :
- Cô nương! Bây giờ không cần tra cứu về chuyện đó nữa. Ngày mai ta sẽ trực tiếp hỏi Đinh phu nhân.
Xuân Đào không đáp.
Hai người trầm mặc trở về phòng.
Qua biến cố vừa rồi, Tiêu Kỳ Vũ không còn hứng thú uống rượu nữa. Chàng ăn qua loa vài miếng rồi bảo Xuân Đào dẫn về phòng nghỉ.
Đêm đến ở “Thì Hoa Tiểu Trúc” rất yên tĩnh, trong phòng thoảng đến mùi hương của vô số loài hoa.
Thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa nơi xa và tiếng côn trùng rả rích, không còn tiếng âm thanh nào khác.
Tiêu Kỳ Vũ nằm trên giường thao thức không ngủ được, hồi tưởng lại những biến cố khó hiểu xảy đến với mình trong ngày nhưng không sao giải thích được ở đây đang xảy ra chuyện gì và không giải trừ được những nghi vấn.
Chàng nghĩ mãi về câu nói của nam nhân bí ẩn bên ngoài cửa sổ :
- “Thầy thuốc muốn cứu người, trước hết phải có nhân tâm, sau đó mới dùng y thuật. Thứ hai, cần tỏ ra mình là một người quân tử!”
Hai câu nói đó trong y đức không có gì đặc biệt nhưng trong hoàn cảnh này đối phương muốn ám chỉ điều gì?
Nhưng điều quan trọng hơn cả là người kia có quan hệ như thế nào với “Thì Hoa Tiểu Trúc” mà đang đêm tiềm nhập vào đây?
Vì chàng ư?
Không có lý, vì Tiêu Kỳ Vũ đến đây hoàn toàn vì bất ngờ và bị động, nếu không phải do Đinh phu nhân bố trí thì không ai biết được.
Chỉ có một cách giải thích là nhân vật đó có mối xung khắc với nữ chủ nhân “Thì Hoa Tiểu Trúc”.
Lòng nặng trĩu bởi trăm mối suy tư, Tiêu Kỳ Vũ không sao ngủ được.
Chàng bước xuống giường, lấy ngọc tiêu ra định tấu lên một khúc cho vơi bớt nỗi lòng nhưng bỗng dừng lại nghĩ thầm :
- “Mình là khách. Ở “Thì Hoa Tiểu Trúc” lại tĩnh mịch thế này, và chủ nhân như đang gặp điều gì phiền nhiễu, sao lại làm kinh động người ta?”
Nghĩ vậy chàng thôi không thổi nữa.
Tiêu Kỳ Vũ định cất ngọc tiêu đi thì từ cửa sổ mà chàng vừa đánh bật ra bỗng lóe lên mấy tia chớp.
Còn may là Tiêu Kỳ Vũ đã nhảy xuống khỏi giường.
Vừa thấy ám khí bắn vào, chàng sẵn ngọc tiêu trên tay liền vung lên quay một vòng.
Chỉ nghe vang lên mấy tiếng loảng xoảng, hai mũi phi tiêu bị đánh rơi xuống đất, còn một mũi bị Tiêu Kỳ Vũ thu vào trong chiếc ngọc tiêu.
Chàng ung dung lấy mũi phi tiêu lắc lắc thử trên tay rồi cười nói :
- Cương tiêu này chỉ nặng chừng hai lượng. Tôn giá có thể dùng loại tiêu này phát ra với uy lực kinh nhân như thế, cũng đủ biết võ công chẳng phải tầm thường. Thế nhưng dùng thủ đoạn ám toán hèn hạ đó thì không xứng đáng với hành vi của người quang minh chính đại.
Bên ngoài không có tiếng trả lời.
Tiêu Kỳ Vũ bỗng quát lên :
- May cho tôn giá rằng ta chỉ là khách của “Thì Hoa Tiểu Trúc”, nếu không ngươi đừng hòng yên thân rời khỏi đây mà không bị trừng phạt. Nói nhanh! Ngươi là ai? Đối với Tiêu mỗ này có oán cừu gì mà hạ thủ ti tiện như thế?
Giọng người qua cửa sổ vang lên rất bình tĩnh :
- Trong lúc bất ngờ bị ba mũi phi tiêu đó tập kích, tôn giá không hề bị thương tổn, quả nhiên không hổ danh “Xích Bát Vô Tình”! Nếu là người khác thì nhất định phải trúng ít nhất một mũi vào người rồi!
Tiêu Kỳ Vũ đanh giọng hỏi :
- Ngươi là ai? Nếu không chịu nói rõ, Tiêu mỗ lao ra thì không còn có cơ hội như trước nữa đâu!
Người ngoài cửa sổ lặng đi một lúc mới nói :
- “Xích Bát Vô Tình”! Ta khẩn cầu ngươi đừng làm thế! Bởi vì lúc này chúng ta chưa thể gặp nhau được!
Tiêu Kỳ Vũ sửng sốt đứng ngây ra, một lúc mới hỏi :
- Ngươi khẩn cầu ta?
Người ngoài cửa sổ đáp :
- Ta xưa nay là kẻ ngạo thế khinh nhân. Đây là lần đầu tiên ta khẩn cầu kẻ khác!
Tuy giọng nói có vẻ cấp bách nhưng Tiêu Kỳ Vũ nhận ra trong đó có vẻ hào hùng.
Chàng lại hỏi :
- Ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng ư?
Người kia đáp :
- Ta biết rằng “Xích Bát Vô Tình” không phải là người dung tục, sẽ không bức người khác đến bước đường cùng! Ta khẩn cầu ngươi để được bầy tỏ nỗi khổ tâm, nhưng không phải là lúc này.
Tiêu Kỳ Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi :
- Xin các hạ giải thích cho về ba mũi phi tiêu vừa rồi.
Người kia như đã chuẩn bị trước, nói nhanh :
- Ta biết bản lĩnh của “Xích Bát Vô Tình”, vì thế không có ý đồ đả thương.
Tiêu Kỳ Vũ cười nhạt nói :
- Câu đó khó mà tin được!
- “Xích Bát Vô Tình” từng vượt qua nhiều mối hiểm họa, không có lý nào không tránh được ba mũi phi tiêu đó.
Tiêu Kỳ Vũ thản nhiên hỏi :
- Giả dụ ta không tránh được thì sao?
Người kia trả lời nhanh :
- Một nam nhân đến nghỉ đêm lại ở “Thì Hoa Tiểu Trúc”, nếu không tránh được mũi phi tiêu đó thì dù ૮ɦếƭ cũng đáng.
Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng nói :
- Thật là chuyện võ lâm hiếm có! Được mời nghỉ lại mà đáng bị Gi*t ૮ɦếƭ... “Thì Hoa Tiểu Trúc” là cấm cung của Hoàng đế hay sao?
Tiếng bên ngoài lặng đi một lúc rồi mới cất lên :
- Chúng ta có thể nói chuyện thành thực hay không?
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp :
- Việc đó hoàn toàn phụ thuộc vào các hạ!
Giọng nói bên ngoài cửa sổ lại cất lên sau một hồi yên lặng :
- Thôi được! Xin các hạ bình tâm lắng nghe... Nhưng trước hết xin hỏi, các hạ đã mang danh là “Xích Bát Vô Tình” thì phải mang trái tim lạnh lùng mới phải...
Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày hỏi :
- Việc đó có liên quan gì đến tôn giá?
Người kia trả lời :
- Có liên quan! Bởi vì ta cần các hạ giúp ta Gi*t một người!
Tiêu Kỳ Vũ “à” lên một tiếng, cười nhạt nói :
- Thì ra ngươi cho ta là một kẻ đâm thuê chém mướn! Thế nhưng việc này cần phải xác định cho rõ. Căn cứ vào ba mũi tiêu của ngươi vừa phát ra, chứng tỏ thành tựu không phải tầm thường, vì sao ngươi không tự làm việc đó?
Chàng dừng một lát rồi nói tiếp :
- Trong võ lâm, Gi*t một người xấu là giúp giang hồ trừ hại, chẳng cần gì người có trái tim lạnh lùng mới làm được. Bởi thế ngươi không có lý do gì để người khác làm thay mình việc đó.
Người ngoài cửa rầu giọng nói :
- Vì ta không hạ thủ được!
Tiêu Kỳ Vũ cười nhạt hỏi :
- Vì ngươi không thắng nổi đối phương chớ gì? Nếu vậy thì căn cứ vào đâu mà ngươi cho rằng ta làm được việc mà ngươi không làm nổi?
- Ngươi nhất định làm được!
Tiêu Kỳ Vũ trầm tĩnh hỏi :
- Vì sao ngươi khẳng định như thế?
Ngươi kia đáp :
- Đương nhiên ta có thể khẳng định vì người mà ta cầu xin ngươi Gi*t chính là ta!
Tiêu Kỳ Vũ kêu lên :
- Ngươi nói gì?
Hôm nay ở “Thì Hoa Tiểu Trúc” chàng gặp không ít chuyện kỳ quặc nhưng có lẽ điều vừa nghe mới là điều kỳ quặc nhất.
Tiêu Kỳ Vũ tưởng mình nghe nhầm liền hỏi lại :
- Bằng hữu! Hãy nhắc thử lại lần nữa xem!
- Ta cầu xin ngươi hãy Gi*t ta!
Tiêu Kỳ Vũ nghiêm giọng :
- Bằng hữu! Ngươi thấy rằng ngươi đùa như thế là không đúng lúc đúng chỗ hay sao?
- Đó không phải là chuyện đùa mà hoàn toàn là chuyện nghiêm túc!
- Vậy thì ngươi điên rồi!
Người ngoài cửa sổ nói :
- Ta không điên chút nào cả! Nhưng ngươi nói đúng một phần, bởi vì có lẽ ta sắp phát điên, vì thế mà ta khẩn cầu ngươi Gi*t ta.
Tiêu Kỳ Vũ cười to nói :
- Bằng hữu! Vừa rồi ta đã đáp ứng lời khẩn cầu của ngươi là không ra ngoài cửa sổ xem ngươi là nhân vật nào. Nhưng bây giờ ta không còn hứng thú nói những chuyện điên rồ với ngươi nữa. Đi đi! Ta cần ngủ!
Người kia không chịu đi, hỏi tiếp :
- “Xích Bát Vô Tình”! Nếu ngươi không chấp nhận thỉnh cầu của ta, ta không thể đi được!
- Vì sao ngươi không đi tìm người khác?
- Vì ta không muốn ૮ɦếƭ bởi tay những kẻ vô danh!
- Nếu thế ngươi có thể tự sát mà!
- Không! Tự sát là hành vi đáng thương hại! Ta không muốn mình thành kẻ đáng thương hại!
Tiêu Kỳ Vũ “hừ” một tiếng nói :
- Xin lỗi! “Xích Bát Vô Tình” tuy vô tình thật, nhưng xưa nay chưa từng vô cớ Gi*t người. Bằng hữu! Ngươi hãy đi đi!
Người bên ngoài cửa sổ không đếm xỉa gì đến hai ba lần xua đuổi của Tiêu Kỳ Vũ và nói tiếp :
- “Xích Bát Vô Tình”! Hãy nhớ điều này. Nếu có một ngày, thấy một người nào đó dùng một thanh chùy đao màu lam tẩm độc đâm vào tim ngươi thì hãy đoạt thanh đao đó và Gi*t hắn đi, ta sẽ rất cảm kích, bởi vì người đó chính là ta!
Tiêu Kỳ Vũ chợt nổi tính hiếu kỳ, liền hỏi :
- Bằng hữu! Ngươi nói những chuyện lẩn thẩn gì vậy chứ? Đáo để ngươi là ai?
Người bên ngoài đáp :
- Thôi được, ngươi đã muốn biết ta thì hãy chờ một lát, ta sẽ vào phòng nói chuyện với ngươi. Tuy nhiên ta xin nói trước, khi thấy ta ngươi không được kêu lên đâu đấy!
Tiêu Kỳ Vũ cười nói :
- Ta không đến nỗi là người bị hù dọa mà sợ ૮ɦếƭ khi*p đâu! Mời vào đi!
Bên ngoài vang lên một thứ âm thanh rất cổ quái, giống như tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, nhưng chỉ một lát rồi ngừng.
Tiêu Kỳ Vũ ngạc nhiên nghĩ thầm :
- “Chẳng biết đó là kiểu người thế nào? Tại sao lại tới tìm mình đề xuất yêu cầu quái gở như thế?”
Chàng chờ một hồi lâu nhưng bên ngoài lại hoàn toàn vắng lặng, không có ai đi vào phòng cả. Đến lúc đó chàng mới giật mình tự nhủ :
- “Ta mắc lừa đối phương rồi!”
Tiêu Kỳ Vũ lập tức quyết định tra rõ nhân vật kỳ quặc đó là ai và tới đây nhằm mục đích gì.
Chàng ra khỏi phòng. Ngoài cửa sổ cũng là một tiểu hoa viên, nhưng không còn ai ở đó nữa.
Hiển nhiên Tiêu Kỳ Vũ đã bị mắc lừa. Người kia bảo chàng chờ trong phòng rồi sẽ vào, cốt để lừa chàng khỏi truy đuổi mà thôi.
Bây giờ không xác định được phương hướng, biết truy tìm hắn bằng cách nào?
Tiêu Kỳ Vũ đứng ngây người ra giữa tiểu hoa viên một hồi, miệng lẩm bẩm :
- “Xích Bát Vô Tình”! Từ khi dính vào người của “Thì Hoa Tiểu Trúc”, kể từ “Yên Vũ lâu” tới giờ ngươi luôn luôn bị dồn vào thế hạ phong, thật đáng hổ thẹn!
Chàng ngán ngẩm thở dài rồi trở vào phòng, nằm trằn trọc hồi lâu không sao ngủ được đành trở dậy thắp đèn lên sắp xếp lại hành lý mang theo, định bụng thừa lúc đang đêm rời khỏi “Thì Hoa Tiểu Trúc”, không còn hứng thú can dự vào những chuyện quái gở ở nơi kỳ quặc đầy những chuyện bí hiểm và vô lý này nữa.
Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Kỳ Vũ lại bỏ hành lý xuống chỗ cũ, tự nhủ :
- “Ta cần phải tra rõ xem họ muốn gì ở ta mới cam tâm!”
Bên ngoài lại có tiếng bước chân.
Tiêu Kỳ Vũ đứng bật lên nói :
- Ngươi lại tiếp tục giở trò gì nữa đây? Nên biết rằng sự nhẫn nại của người ta có hạn!
Quả nhiên bên ngoài có tiếng người hỏi :
- Thế nào? Có người đến quấy nhiễu Tiêu đại hiệp.
Tiêu Kỳ Vũ ngạc nhiên hỏi lại :
- Đinh phu nhân đó sao?
Người đứng ngoài cửa sổ đó chính là Đinh phu nhân.
Bà ta vẫn che mặt bằng tấm sa mỏng, 乃úi tóc đen dày, dáng người trẻ trung thon thả, da thịt trắng ngần lộ ra ngoài chiếc áo dài bằng lụa đen phơ phất, có thể đoán rằng bà ta rất đẹp.
Tiêu Kỳ Vũ đứng nhìn một lúc mới hỏi :
- Đinh phu nhân đêm khuya tới đây tất có việc gì rất quan trọng?
Thiếu phụ hỏi lại :
- Tiêu Kỳ Vũ không định mời tôi vào phòng hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ lúng túng chưa kịp trả lời thì Đinh phu nhân đã cười hỏi :
- Ý của đại hiệp muốn nói rằng đêm khuya cô nam độc nữ đến với nhau khó tránh khỏi lời dị nghị phải không?
Tiêu Kỳ Vũ định phản đối thì thiếu phụ đã nói tiếp :
- Không ngờ “Xích Bát Vô Tình” Tiêu đại hiệp mà còn giữ quan niệm thế tục như thế!
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Vừa rồi tôi thực sự có ngủ nhưng bị người đánh thức dậy. Vì thế lúc này Đinh phu nhân vào phòng thì có phần bất kính. Nhưng nếu có vấn đề gì quan trọng thì lại là chuyện khác. Mời phu nhân vào đi!
Đinh phu nhân bước vào phòng.
Không đợi Tiêu Kỳ Vũ mời, bà ta ngồi xuống ghế, buông tiếng thở dài nói :
- Đã mười năm qua! Mười năm tôi phải nín nhịn! Cần phải nói ngay rằng việc tối nay tôi đã lường trước nên chẳng phải bất ngờ. Nhưng Tiêu đại hiệp thì khác. Tôi biết rằng đêm nay đại hiệp không ngủ được, đồng thời trong lòng đầy nghi vấn. Nếu vậy thì tối nay tôi sẽ nói rõ mọi điều.
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Nếu phu nhân đã quyết định như thế thì tại hạ xin lắng nghe.
Đinh phu nhân nói :
- Chắc rằng Tiêu đại hiệp đang rất muốn biết vì sao tôi lại phải dùng thủ đoạn không đường hoàng để mời đại hiệp tới “Thì Hoa Tiểu Trúc”?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu.
Đinh phu nhân chợt gỡ tấm mạng che mặt ra để lộ dung mạo của mình.
Khuôn mặt của một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần lộ ra rực rỡ dưới ánh đèn.
Tiêu Kỳ Vũ từng hành khứ giang hồ mười mấy năm, từng gặp không ít mỹ nhân, đặc biệt vị Tư Mã Hoàn Thúy ở Ly Giang mới đây, nhưng đẹp đến mức như Đinh phu nhân thì chưa từng gặp!
Đinh phu nhân chợt ngẩng lên hỏi :
- Tiêu đại hiệp có cho rằng tôi đẹp không?
Câu hỏi đó quá bất ngờ.
Bất cứ ai cũng có thể trả lời, ngay cả những người khó tính nhất cũng phải thừa nhận rằng Đinh phu nhân rất đẹp.
Nhưng trong trường hợp này, trả lời nó không phải là dễ.
Bởi vì bất cứ nữ nhân nào, dù xấu đến đâu cũng muốn được người khác khen mình đẹp. Và xưa nay chưa có ai nhẫn tâm nói thẳng trước mặt cô ta rằng cô ta không đẹp đâu?
Vì thế khen rằng một mỹ nhân đẹp lại khó hơn khen một nữ nhân bình thường rất nhiều, bởi vì phải trả lời sao cho khỏi bị hiểu là một lời khen khách sáo và dung tục!
Tiêu Kỳ Vũ lại càng thấy khó xử, vì trong lúc này, ở hoàn cảnh này nên trả lời sao cho đúng? Ngoài ra chàng còn phải thử suy đoán xem đối phương hỏi câu đó nhằm mục đích gì?
Thấy hồi lâu Tiêu Kỳ Vũ không đáp, Đinh phu nhân lại hỏi :
- Câu đó khó trả lời đến thế sao?
Tiêu Kỳ Vũ nghiêm mặt trả lời :
- Phải! Đó là một câu hỏi rất khó trả lời. Bởi vì không dễ gì tìm cho được những từ tương ứng để mô tả.
Đinh phu nhân cười thê lương nói :
- “Xích Bát Vô Tình” quả nhiên không hổ là một bậc cao nhân! Tôi đã từng nghe không ít lời tán dương về sắc đẹp của mình và xưa nay chưa từng có ai trả lời như đại hiệp cả!
Bà ta nhắc lại :
- Tiêu đại hiệp quả là một bậc cao nhân!
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Tại hạ chỉ nói thực tâm thôi.
Đinh phu nhân nói :
- Nếu đại hiệp đã nói thực tâm thì tôi cũng xin nói một câu rất thật, đó là “Hồng nhan bạc phận”. Đó không còn là một câu nói nữa mà là chân lý xưa nay.
Câu nói đó kết hợp với rất nhiều sự kiện kỳ quặc mà Tiêu Kỳ Vũ đã chứng kiến càng làm tăng thêm sự bí hiểm. Nhưng bản tính của Tiêu Kỳ Vũ là rất ẩn tình nên chàng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh lắng nghe.
Đinh phu nhân dừng một lúc chợt hỏi :
- Xem ra Tiêu đại hiệp có vẻ như không hứng thú nghe chuyện đúng không?
Tiêu Kỳ Vũ đáp gọn, không khẳng định cũng không phủ định :
- Tại hạ đang nghe.
Đinh phu nhân khẽ gật đầu rồi bắt đầu kể :
- Tô Châu là một nơi văn vật. Nhưng ít người biết rằng đó cũng là nơi xuất sinh ra một cao nhân danh mãn giang hồ võ công cao tuyệt.
Tiêu Kỳ Vũ chăm chú lắng nghe không chen lời.
Đinh phu nhân chợt hỏi :
- Tiêu đại hiệp chắc có nghe đến vị “Vân Trung Hạc” Phó Như Bằng chứ?
Tiêu Kỳ Vũ như bị cuốn hút theo vào câu chuyện, liền đáp :
- Đương nhiên! Phó lão gia đúng là vị cao nhân tiền bối trong giang hồ, trong hắc bạch lưỡng đạo chẳng ai không kính trọng. Nhưng không biết Phó lão gia với phu nhân là...
Đinh phu nhân đáp :
- Đó là tiên phụ.
Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng nói :
- Thì ra là vậy... Tại hạ thất kính!
Đinh phu nhân thở dài nói :
- Nói ra thật đáng hổ thẹn. Nhưng chuyện liên quan đến thân thế nên không thể giấu diếm Tiêu đại hiệp.
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Phó lão gia được giang hồ xưng tôn là “Vân Trung Hạc”, và tài năng đức độ của lão gia đúng là như thế. Ngoài ra vị thiên kim ái nữ của lão gia là Phó Nhã Lãnh cũng là một vị hiệp nữ tài mạo song toàn, danh chấn thiên hạ...
Đinh phu nhân thở dài nói :
- Thì ra tôi đã già mất rồi!
- Xin lỗi! Tại hạ không nói với ý đó.
Đinh phu nhân nở một nụ cười buồn buồn rồi buộc tấm mạng che mặt lên như trước rồi tiếp tục kể :
- Phó Nhã Lãnh theo tân phụ hành khứ giang hồ. Mười lăm năm trước được gả cho Đinh Quân Hào ở Gia Hưng.
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói :
- Tại hạ có nghe nói về cuộc hôn nhân này, người trên giang hồ đều khen đó là một đôi long phụng của trần gian, thế nhưng sau đó không lâu, chẳng hiểu sao không còn tin tức gì về đôi uyên ương đó nữa. Không ngờ bây giờ lại được gặp Đinh phu nhân tại đây.
Đinh phu nhân nhìn ra cửa sổ, chừng như đang tìm lại những ký ức chuỗi ngày mười lăm năm trước.
Tiêu Kỳ Vũ chờ bà ta quay lại mới hỏi :
- “Thì Hoa Tiểu Trúc” này đương nhiên là nơi ẩn thế của hai vị. Nhưng không biết giờ Đinh đại hiệp đang ở đâu?
Đinh phu nhân thở dài một tiếng, không trả lời Tiêu Kỳ Vũ mà nói tiếp :
- Sau khi trở thành Đinh phu nhân, Phó Nhã Lãnh cảm thấy rất mỹ mãn. Xét về nhân phẩm, võ công, danh vọng, Đinh Quân Hào xứng đáng là một người chồng lý tưởng. Nhưng điều cô ta hạnh phúc nhất là phu thê rất tôn trọng và thương yêu nhau. Tiêu đại hiệp vừa nói đó là đôi long phụng của trần gian, quả thật không phải quá lắm. Hai người trượng kiếm hành hiệp giang hồ, kết bạn với các bậc nghĩa hiệp bốn phương, hưởng tận hạnh phúc của trần gian...
Đinh phu nhân dừng một lúc thở dài nói :
- Chỉ tiếc rằng hạnh phúc mỹ mãn của đôi phu thê đó chỉ kéo dài vẻn vẹn năm năm mà thôi!
Tới đó, bà ta lặng đi.
Tiêu Kỳ Vũ chờ một lúc không thấy Đinh phu nhân kể tiếp liền nói :
- Sau đó không ai biết gì về tin tức của hai vị nữa. Nguyên là vì Đinh đại hiệp...
Đinh phu nhân ngắt lời hỏi :
- Tiêu đại hiệp cho rằng Quân Hào đã tạ thế ư?
Tiêu Kỳ Vũ ngạc nhiên hỏi :
- Nếu vậy...
- Không phải thế đâu, Quân Hào hiện vẫn còn sống.
Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng nói :
- Thì ra thế!
Đinh phu nhân rầu giọng nói :
- Quân Hào tuy không chét nhưng mang đến cho Phó Nhã Lãnh nỗi đau thương còn hơn cả trượng phu mình ૮ɦếƭ đi nữa!
Câu đó từ miệng của một người vợ vừa rồi không ngớt lời ca ngợi chồng khiến người ta thật khó hiểu.
Đinh phu nhân nâng tấm mạng lên lau nước mắt rồi kể tiếp :
- Mười năm trước chúng tôi đến Diệu Phong sơn, gặp một con tiểu xà màu trắng rất hiếm thấy. Quân Hào nổi tính hiếu kỳ liền đưa tay ra chộp, không ngờ bị con rắn quay lại cắn một miếng vào tay phải...
Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng thốt lên :
- Quả là một điều bất ngờ!
Đinh phu nhân kể tiếp :
- Quân Hào hoảng sợ nhảy lui làm hòn đá dưới sụt đi, mất đà ngã dập hông vào một gốc cây.
Tới đó, Đinh phu nhân dừng lại, lấy khăn chấm nước mắt.
Tiêu Kỳ Vũ tuy thấy câu chuyện ly kỳ hấp dẫn nhưng ngẫm lại không có vẻ bình thường, nghĩ bụng :
- “Một vị cao thủ võ lâm xuất thủ bắt một con rắn mà bị nó cắn, đó là chuyện khác thường rồi. Y lại bị trượt chân đến nỗi ngã dập hông vào gốc cây, chuyện đó còn khác thường hơn. Đối với nhân vật lừng danh như Đinh Quân Hào, cơ hồ không có khả năng phát sinh tình huống đó!
Nghe qua thì có vẻ như đó chỉ là chuyện thêu dệt mà thôi. Thế nhưng Đinh phu nhân làm sao lại thêu dệt câu chuyện đó làm gì? Chẳng lẽ bà ta lừa dối cả bản thân nữa, vì chính bà ta đang khóc đó thôi?”
Tiêu Kỳ Vũ không phải là một thiếu niên mới xuất giang hồ. Với kinh nghiệm của mình, chàng có khả năng suy đoán được thực hư. Nhưng chàng vẫn giữ nhận xét của mình lại, chờ Đinh phu nhân kể tiếp.
Nhưng sự đợi chờ đó vô ích, vì Đinh phu nhân không kể nữa. Thế là câu chuyện không có đoạn kết.
Tiêu Kỳ Vũ định hỏi nhưng ghìm lại, tự nhủ :
- “Ta không nên hỏi tiếp nữa, vì chuyện sau đó sẽ rất bi thảm. Nếu bắt bà ta kể tiếp là hành động tàn nhẫn!”
Đinh phu nhân nén nỗi khích động hỏi :
- Tiêu đại hiệp đang nghe đấy chứ?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu :
- Tại hạ đang nghe.
- Vì sao đại hiệp không hỏi?
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Trong trường hợp này, bất kỳ ai truy vấn, chẳng những thiếu tế nhị mà còn không có lương tâm!
Đinh phu nhân nói :
- Nhưng đại hiệp lại khác!
- Tại hạ không thấy mình có điểm nào phân biệt với người khác cả.
Đinh phu nhân chợt nói :
- Tiêu đại hiệp! Tôi thỉnh cầu đại hiệp tới “Thì Hoa Tiểu Trúc” này, chủ yếu vì đại hiệp là một thầy thuốc.
Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng nói :
- Phải! Thầy thuốc có thể hỏi những câu mà người khác không nên hỏi. Nếu thế xin hỏi phu nhân, sau đó thế nào?
Đinh phu nhân bỗng cúi đầu nói :
- Đó chính là lý do tôi muốn đại hiệp hỏi mình trước. Một khi thầy thuốc hỏi bệnh nhân, thì bệnh nhân có thể trả lời mà không e ngại gì đúng không?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu :
- Đúng!
Đinh phu nhân nói :
- Sau khi bị ngã giập người vào gốc cây, Quân Hào trở thành tàn phế.
Tiêu Kỳ Vũ thốt lên :
- Tàn phế? Làm gì có chuyện khó tin như vậy chứ?
Đinh phu nhân gật đầu nói :
- Lúc đó chẳng những tôi không tin mà ngay cả Quân Hào cũng không tin. Bởi vì võ công của chúng tôi không phải là kém, cho dù bị đâm trúng một đao vào hông chắc cũng không để lại hậu quả gì. Đằng này chỉ là một cú ngã bình thường, không bong gân, không gãy xương, ai còn để ý làm gì? Thế mà kết quả nửa thân dưới của Quân Hào hoàn toàn bị liệt không cử động được!
- Ô!
Tiêu Kỳ Vũ thốt ra kinh ngạc.
Đinh phu nhân kể tiếp :
- Chúng tôi vẫn cho rằng chuyện đó không có gì trầm trọng. Cho đến ba ngày sau mới thấy sự việc không đơn giản như chúng tôi nghĩ lúc đầu mới đi tìm thầy y nhưng đã muộn.
Tiêu Kỳ Vũ gật gật đầu.
Chàng hiểu sau khi Đinh Quân Hào bị bại liệt, ông ta lâm vào tình cảnh tuyệt vọng như thế nào.
Trong khi Tiêu Kỳ Vũ tỏ ra đồng cảm như vậy thì trái lại, thái độ của Đinh phu nhân lại khá lạnh lùng.
Bà ta kể tiếp :
- Tôi không biết mình sai ở chỗ nào hay Quân Hào sai? Thế nhưng lúc này bình phẩm về sai lầm thì có ích gì nữa? Vì Quân Hào đã trở thành tàn phế! Đó là sự thật quá tàn khốc! Từ đó cuộc sống của chúng tôi đoạn tuyệt với giang hồ, ngôi nhà vốn trước đây rất hiếm khi vắng khách nay hoàn toàn cô tịch...
Tiêu Kỳ Vũ cũng cúi đầu trầm mặc.
Đinh phu nhân nói khẽ nhưng vẻ mặt bà ta lại không có chút khích động nào.
Bà tiếp giọng :
- Chúng tôi cùng chịu đựng hậu quả khốc liệt đó, hết sức an ủi nhau. Nhưng dần dần tính tình của Quân Hào biến đổi trở nên hung bạo, đánh người, chửi người... giống như đã trở thành một người hoàn toàn khác
Giọng Đinh phu nhân mỗi lúc một lạnh lùng vô cảm, như không phải đang kể chuyện của mình vậy.
Tuy vậy cũng không thể trách được, vì chuyện đó đã xảy ra mười mấy năm rồi.
Tiêu Kỳ Vũ vẫn chăm chú lắng nghe.
- Khi không có ai bên cạnh phu thê chúng tôi thì thái độ Quân Hào trầm tĩnh hơn. Nhưng chỉ cần thấy bất kỳ nam nhân nào là chàng lập tức nổi cơn thịnh nộ!
Lúc này hình như Tiêu Kỳ Vũ đã cảm nhận ra được vấn đề gì lên nói :
- Có nguyên nhân đặc biệt nào không?
Đinh phu nhân trả lời gọn :
- Tự ti, ghe tuông.
Tiêu Kỳ Vũ định thốt lên lời nào đó nhưng ghìm lại, hít sâu vào một hơi.
Bấy giờ Đinh phu nhân mới nói :
- Nguyên nhân chủ yếu là trước đây thường nghe quá nhiều lời tán dương sắc đẹp của tôi vì thế mới trở nên tự ti và ghe tuông.
Tiêu Kỳ Vũ dùng thuật ngữ y học bình tĩnh hỏi một câu :
- Đinh đại hiệp có bị ảnh hưởng gì về mặt di truyền không?
Đinh phu nhân lắc đầu nói tiếp :
- Còn một lý do khác nữa. Tôi có một vị sư huynh đồng môn trước đây thầm yêu tôi, nhưng mãi đến lúc đó vẫn chưa lấy vợ. Sau khi biết được tin tức, anh ấy thỉnh thoảng đến thăm và an ủi tôi. Anh ấy thật là đáng quý, vì khi đến thăm tôi hoàn toàn không có chút ý niệm nào, càng không có ý lợi dụng hoàn cảnh
Bà ta dừng một lúc rồi chợt thấp giọng :
- Tiêu đại hiệp! Tôi nói với đại hiệp trên cương vị là một thầy thuốc nên không có ý che giấu. Tôi là một con người bằng xương bằng thịt, có tình cảm, có lòng ham muốn như bất kỳ ai khác... Nhưng vì trượng phu, tôi đã ghìm nén tất cả, chịu đựng tất cả, suốt mấy năm đằng đẵng. Thế nhưng kết quả tôi nhận được gì? Sự lăng nhục, đánh đập và chửi rủa! Nhiều khi tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi nữa, thế mà tôi chịu được trong suốt mười năm trời! Giá như tôi đã phát điên từ lâu rồi mới phải!
Tiêu Kỳ Vũ chợt hỏi :
- Trong việc này, lệnh sư huynh có ảnh hưởng gì không?
Đinh phu nhân trả lời ngay :
- Không! Tuyệt đối không! Anh ấy chỉ thông cảm và an ủi mà không hề tỏ ý gì khác. Tôi có thể lập trọng thề trước trời đất rằng tôi không hề phản bội trượng phu mình và không hề có ý bỏ rơi chàng. Tôi nhận thức được rằng xảy ra bi kịch hôm nay chính là do lỗi của mình, vì thế không có lý do gì bỏ rơi chàng cả!
Ngoài ra tôi càng không thể phạm tội nghịch đạo đức truyền thống của gia đình.
Tiêu Kỳ Vũ chờ Đinh phu nhân dừng lại mới cất lời :
- Đa tạ phu nhân đã tín nhiệm mà bày tỏ chuyện riêng. Nhưng xin hỏi, tại hạ được mời đến “Thì Hoa Tiểu Trúc” đương nhiên không phải để nghe phu nhân bộc bạch. Vậy tại hạ có thể giúp đỡ phu nhân điều gì?
Đinh phu nhân đáp :
- Tiêu đại hiệp là một thầy thuốc hơn nữa còn là một thầy thuốc rất giỏi...
Không chờ đối phương nói hết, Tiêu Kỳ Vũ chợt đứng lên nói :
- Phu nhân! Lương tâm của người thầy thuốc là dốc tận tâm để cứu chữa người chứ không phải là hại người!
Đinh phu nhân khẩn thiết nói :
- Tiêu đại hiệp! Chính vì thế mà tôi mới phải dùng trăm phương nghìn kế để thỉnh cầu bằng được đại hiệp là vị thầy thuốc cao minh nhất tự xưng là “Bát Tuyệt” tới đây hy vọng giúp cho. Vì sợ bị từ chối, cũng sợ Quân Hào biết nên mới phải dùng thủ đoạn.
Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày hỏi :
- Chuyện đó không cần nhắc đến nữa. Còn bây giờ phu nhân xin hãy mói rõ tại hạ cần phải làm gì?
Đinh phu nhân đáp :
- Xin Tiêu đại hiệp hãy xuất quý thủ chữa lành bệnh bại liệt cho Quân Hào để chàng lấy lại lòng tin trở thành một đấng trượng phu khí khái.
Bà ta dừng một lúc, giọng trở nên tha thiết :
- Tôi xin nhắc lại, Tiêu đại hiệp là một thầy thuốc nên tôi không có gì phải giấu diếm. Đương nhiên tôi là một nữ nhân bình thường, có Dụς ∀ọηg. Nhưng sự khẩn cầu này không phải do Dụς ∀ọηg mà chính yếu chỉ vì Quân Hào mà thôi. Chàng là người tốt, có tiền đồ.
- Phu nhân cứ sai bảo!
Đinh phu nhân trầm ngâm một lúc rồi quả quyết nói :
- Nếu chữa được, đương nhiên lòng cảm tạ không biết để đâu cho hết rồi. Nhưng nếu vận mệnh của Quân Hào là như thế thì tôi cũng khẩn cầu đại hiệp cho tôi một liều thuốc...
Tiêu Kỳ Vũ hiểu ngay, thất kinh hỏi :
- Vì sao phải thế chứ?
Đinh phu nhân đáp :
- Không đến nỗi như Tiêu đại hiệp nghĩ đâu. Tôi chỉ cầu xin một liều dược để vĩnh viễn trừ bỏ Dụς ∀ọηg. Hai là để Quân Hào không phải lo lắng, tự ti và ghen ty nữa.
Tiêu Kỳ Vũ nghe nói, vừa cảm động vừa kinh ngạc.
Nhất thời, chàng chưa biết mình có nên đồng ý hay không.
Xét về tình lý thì lời khẩn cầu đó là chính đáng. Xưa nay đã từng có những nữ nhân trinh liệt không ngần ngại hy sinh mình vì trượng phu như thế. Hành động này là biện pháp hiệu quả nhất để cùng chịu nỗi đau khổ với chồng và làm Đinh Quân Hào bớt đau khổ, trừ bỏ sự tự ty và lòng ghen tuông.
Tiêu Kỳ Vũ hiểu rằng muốn chữa được căn bệnh trầm kha đã mười năm bán thân bất toại của Đinh Quân Hào không phải là dễ. Nói cho đúng hơn là hầu như vô vọng, cho dù Hoa Đà tái thế, Biển Thước trùng sinh cũng chưa hẳn đã chữa lành. Trái lại, điều chế một liều thuốc trừ bỏ vĩnh viễn Dụς ∀ọηg của một người là việc không có gì khó.
Tuy nhiên xét về hoàn cảnh thì hoàn toàn là việc hợp lý, nhưng xét về nhân đạo thì rất khó chấp nhận.
Chàng tự nhủ :
- “Không thể! Tuyệt đối không thể! Thầy thuốc chỉ được cứu người mà không được quyền hại người!”
Đinh phu nhân nhìn Tiêu Kỳ Vũ chờ đợi, không dám nói gì.
Nhưng hồi lâu, không nén được liền hỏi :
- Tiêu đại hiệp! Có thể đáp ứng lời thỉnh cầu của tôi không?
Tiêu Kỳ Vũ chậm rãi ngước lên, kiên quyết lắc đầu đáp :
- Tại hạ không thể đáp ứng được!
Đinh phu nhân kêu lên :
- Vì sao chứ? Thiên chức của thầy thuốc là cứu người mà!
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu :
- Phải! Thiên chức và trách nhiệm của thầy thuốc là cứu người chứ không phải hại người!
- Nhưng mà điều mà tôi thỉnh cầu chính là cứu tôi chứ không phải là hại!
- Đó là cách nghĩ của phu nhân chứ không phải là cách nhìn của người thầy thuốc!
Giọng Đinh phu nhân có phần gay gắt :
- Thế nào là cách nhìn của người thầy thuốc? Thầy thuốc không phải là người sao? Chẳng lẽ họ không có sự đồng tình với nỗi khổ đau của người khác?
Tiêu Kỳ Vũ trầm tĩnh đáp :
- Thầy thuốc không những là người mà cũng rất thông cảm với nỗi đau của khổ chủ. Thế nhưng trừ điều đó ra người thầy thuốc có đạo đức nghề nghiệp khác với mọi người.
Đinh phu nhân chợt nghiến răng nói :
- Tôi chỉ muốn moi trái tim của ông để xem nó có màu gì! Có phải màu đen không?
Tiêu Kỳ Vũ quả quyết đáp :
- Tôi không thể chấp nhận yêu cầu của phu nhân, vì điều đó trái với y đức, hơn nữa cũng không có lý do gì khiến tại hạ phải làm như thế!
Đinh phu nhân lạnh giọng :
- Ông quả là “Xích Bát Vô Tình”!
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu :
- Mọi người đều nói thế, tất không giả!
Đinh phu nhân đứng lên lê bước ra khỏi cửa phòng.
Nhưng bà ta bỗng từ từ quay lại nhìn Tiêu Kỳ Vũ hồi lâu mới nói :
- Tiêu đại hiệp! Tôi khẩn cầu ông! Tôi đã vứt bỏ lòng tự tôn, bất chấp cả sự xấu hổ mong được giúp đỡ. Tiêu đại hiệp là người thấu tình đạt lý, xin hãy nghĩ đến hậu quả sau này tôi sẽ sống ra sao? Chẳng lẽ đại hiệp quả thật có trái tim sắt đá vô tình? Cho dù nói đến đạo đức nghề nghiệp thì cũng phải vận dụng nó một cách linh hoạt! Tiêu đại hiệp! Tôi nói tận đến đây. Nếu đại hiệp vẫn kiên trì giữ ý kiến của mình thì ngày mai xin mời cứ tự do rời khỏi đây, chúng ta không cần gặp lại nữa.
Nói tới đó, giọng bà ta nghẹn lại, nước mắt trào ra.
Tiêu Kỳ Vũ chậm rãi nói :
- Đinh phu nhân! Ngày mai chúng ta cần phải gặp lại!
Đinh phu nhân đứng ngây ra một lúc rồi chợt mừng rỡ kêu lên :
- Tiêu... đại... hiệp... không nỡ nhẫn tâm...
Tiêu Kỳ Vũ bình tĩnh ngắt lời :
- Phu nhân! Ngày mai làm thế nào để gặp Đinh đại hiệp, đó là việc của phu nhân, nếu vẫn còn muốn tôi chữa trị cho đại hiệp.
Đinh phu nhân lạnh lùng đáp :
- Mong Tiêu đại hiệp khai triển thần thông cứu giúp, Phó Nhã Lãnh xin kết cỏ ngậm vành báo đáp. Thế nhưng...
Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời :
- Phu nhân đừng nói “nhưng” gì cả! Ngoài Đại La Thần Tiên ra, trong chúng ta chẳng ai có thể dự liệu sẽ xảy ra những chuyện gì.
Đinh phu nhân nói :
- Ngày mai gặp lại!
Nói xong cúi chào rồi bước ra khỏi cửa phòng.
Đến bây giờ thì Tiêu Kỳ Vũ tin chắc là đêm nay mình không tài nào chợp mắt được nữa.
Chàng không có bao nhiêu hy vọng sẽ chữa lành cho Đinh Quân Hào, khi đó sẽ giải quyết thế nào đối với lời thỉnh cầu của Phó Nhã Lãnh?
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu tự nhủ :
- “Ta không phải thần tiên nên không thể lường trước kết quả những việc khó khăn như thế. Chờ đến ngày mai mới biết.”
Đột nhiên chàng cau mày nhìn ra cửa sổ quát hỏi :
- Vị nào ở ngoài đó?