Dọn xong, Ngô lão lão neo cho thuyền trôi giữa dòng sông, cười nói :
- Từ trên bờ ngắm cảnh sông rồi, nay từ dưới sông nhìn lên bờ mới thấy hết cảnh đẹp của Ly Giang!
Quả tình ngồi trên thuyền trôi lững lờ mà nhìn sông nước, thu hết cảnh núi non vào tầm mắt còn thú vị hơn đứng một chỗ trên bờ rất nhiều!
Đôi nam nữ, đặc biệt là Tiêu Kỳ Vũ ngắm cảnh say sưa không biết chán.
Uống hết hai bình rượu thì chiếc thuyền quay về bến cũ. Lúc đó cũng vừa hoàng hôn.
Tư Mã Hoàn Thúy lưu luyến ôm ngang lưng Ngô lão lão nói :
- Lão lão, cháu phải về đây! Lần khác không có Tiêu đại ca, cháu sẽ ngủ lại với lão lão vài đêm.
Ngô lão lão gõ nhẹ lên đầu cô ta nói :
- Nha đầu! Ngươi chỉ nói điêu! Đã bao giờ ngươi ở lại với bà đến hai đêm đâu?
Tư Mã Hoàn Thúy cười khúc khích xuống giọng :
- Thì một đêm chẳng đủ rồi sao?
Rồi buông bà ra nghiêm giọng nói :
- Lão lão, cháu phải về thôi, không sẽ toi mất.
Ngô lão lão hiểu rằng tuy với thân thủ như Tư Mã Hoàn Thúy và Tiêu Kỳ Vũ thì chẳng ngại gì đường rừng trời tối, nhưng trong đêm nam nữ đi với nhau là điều bất tiện nên hướng sang Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Kỳ Vũ! Cám ơn thế huynh và Tiểu Thúy đã đem niềm vui đến cho lão thân gần suốt ngày nay.
Bà thở một tiếng và nói thêm :
- A! Tuế nguyệt vô tình, gần mười năm còm cỏi trên bến sông này, tuy cảnh trí mê nhân, nhưng nếu không có Tiểu Thúy thường đến thăm thì có lẽ lão thân đã không sống nổi đến bây giờ!
Tư Mã Hoàn Thúy xúc động cầm lấy hai bàn tay nhăn nheo của lão phụ nhân nói :
- Lão lão yên tâm đi! Cháu sẽ thường xuyên thường xuyên đến thăm bà.
Hai người lưu luyến từ biệt Ngô lão lão bước lên bờ.
Con thuyền chèo ngược lên khúc ngoặt, chẳng bao lâu đã khuất bóng.
Tư Mã Hoàn Thúy đứng lặng nhìn theo, mắt rớm lệ, miệng lẩm bẩm :
- Ly Giang này còn có thể giữ được người ta bao lâu nữa?
Tiêu Kỳ Vũ hiểu ý lời cảm thán đó, lòng chợt nhói lên nhưng không nói gì.
Một lát, nàng ngước lên nhìn chàng hỏi :
- Tiêu đại ca! Chàng còn chưa nói cho thi*p biết nguyên nhân nào đã dẫn chàng tới Ly Giang?
Tiêu Kỳ Vũ trả lời :
- Ta đến để tìm một người bằng hữu để khuyên ông ấy từ bỏ giang hồ trở lại cuộc sống điền viên cùng thê nhi Nhưng khi tới đây thì vị đó đã đi mất không để lại tin tức gì.
Tư Mã Hoàn Thúy giọng rầu giọng hỏi :
- Liệu chàng có trở lại đây nữa không?
- Sao lại không? Ở Ly Giang này ta có những hồi ức không thể xóa nhòa, lại còn có một người tri kỷ...
Tư Mã Hoàn Thúy ngắt lời hỏi :
- Chỉ có hồi ức và một người tri kỷ thôi sao?
- Hoàn Thúy! Nàng cũng biết ta là một kẻ giang hồ lãng tử, số phận đã định là lênh đênh như cánh bèo trên mặt nước...
Tư Mã Hoàn Thúy chợt hỏi :
- Tiêu đại ca có còn giữ thanh chùy đao đó không?
- Đương nhiên!
Chàng lấy ra thanh đao được Tư Mã Hoàn Thúy trao tối qua, nàng cầm giữ nó trong tay nói :
- Tiêu đại ca! Thi*p đã không còn là thiếu nữ ở tuổi bồng bột nữa. Hôm nay lấy men rượu làm dũng khí muốn bộc lộ nội tâm của mình. Chàng có cho phép không?
Tiêu Kỳ Vũ cố nén xúc cảm, nhẹ giọng :
- Nàng nói đi!
Tư Mã Hoàn Thúy mân mê thanh đao nói :
- Cái này tuy không phải là bảo vật gì nhưng đối với thi*p nó có ý nghĩa hết sức đặc biệt. Thi*p nguyện tặng cho chàng...
Tiêu Kỳ Vũ kêu lên :
- Hoàn Thúy!
Tư Mã Hoàn Thúy giơ tay lên ngăn lại nói :
- Xin chàng đừng ngắt lời, hãy nghe thi*p nói hết! Nếu chàng không muốn giữ nó thì ngày mai chàng hãy cắm nó trên cành liễu bên bờ sông hộ trang mà sáng nay chàng ẩn thân trước khi đối địch với Hắc Thành Long, bởi vì nơi đó có ý nghĩa thế nào, chỉ có hai chúng ta biết mà thôi...
Nàng dừng một lúc rồi run giọng nói tiếp :
- Nếu chàng có thể giữ nó thì đúng một năm sau, thi*p sẽ ở trên thuyền của Ngô lão lão chờ chàng trở lại. Còn bây giờ thi*p phải đi đây...
Tiêu Kỳ Vũ kêu lên :
- Hoàn Thúy!
- Không! Chàng hãy để thi*p đi bởi chỉ cần tỉnh rượu thêm phần nào, thi*p sẽ đau khổ thêm trước cảnh ly biệt phần đó!
Tiêu Kỳ Vũ đỡ tay nàng nói :
- Hoàn Thúy! Một người đã sống qua nửa cuộc đời, lưu lãng giang hồ mười mấy năm có thể chịu được bất cứ nỗi biệt ly nào, chỉ duy nhất không chịu đựng nổi là sợ không trả nổi mối ân tình. Hoàn Thúy! “Xích Bát Vô Tình Tiêu” đã được giang hồ công nhận mười mấy năm nay. Ta không dám...
Tư Mã Hoàn Thúy mắt nhòa lệ nói :
- Tiêu đại ca! Thi*p không buộc chàng phải thề nguyền gì cả, bởi thế mới hẹn chàng chờ một năm sau. Thi*p biết rõ chàng thà bị thù hận còn hơn nói ra lời mà không tin chắc mình có giữ được không, trong lòng thi*p đã chuẩn bị đón nhận nỗi thống khổ suốt đời, bởi thế mới hẹn chàng một năm sau, với hy vọng mong manh. Nhưng lúc đó chàng có thể không đến, nếu thấy rằng gặp lại còn đau khổ hơn là không gặp.
Nàng nói xong giao trả thanh chùy đao cho chàng rồi quay gót bỏ đi ngay, chỉ phút chốc đã mất hút trong màn đêm.
Tiêu Kỳ Vũ đứng nhìn theo, lẩm bẩm :
- Hoàn Thúy! Ta là “Xích Bát Vô Tình” mà! Ta chỉ là một kẻ giang hồ lãng tử, làm sao có thể tiếp nhận ân tứ đó của một mỹ nhân chứ?
Đột nhiên sau lưng chàng có người nói :
- Thật ư? Lão thân thấy nên đổi lại câu đó một chút!
Tiêu Kỳ Vũ quay lại. Ngô lão lão không biết từ lúc nào đang dừng sau lưng chàng. Tiêu Kỳ Vũ ôm quyền nói :
- Ngô lão lão!
Ngô lão lão gật đầu nói :
- Kỳ Vũ! Cám ơn ngươi đối xử với lão thân như Tiểu Thúy, lão thân cũng lấy danh nghĩa thân nhân của nó nói thật với ngươi mấy câu.
- Xin lão lão cứ dạy!
- Lão thân hỏi thật, ngươi có ấn tượng như thế nào về Tiểu Thúy?
- Đó là một vị cô nương hoàn mỹ.
- Ngươi có yêu nó không?
Tiêu Kỳ Vũ lúng túng chưa biết trả lời ra sao. Bởi trong thâm tâm chàng chưa từng nghĩ đến điều này.
Ngô lão lão lên tiếng giục :
- Ngươi không thể trả lời thực tâm được sao?
Tiêu Kỳ Vũ cố lấy can đảm trả lời :
- Có yêu.
- Nếu đã thế, vì sao không ở lại? Hay ngươi chê Kỳ Môn bang không phải là chính phái? Hay có nguyên nhân nào khác nữa?
Tiêu Kỳ Vũ ngập ngừng nói :
- Ngô lão lão!
Ngô lão lão tiếp giọng :
- Cho dù một kẻ lưu lãng giang hồ chăng nữa cũng nên có lúc nghĩ đến tổ ấm cho mình. Được cùng chung sống với người mình yêu ở ngay chốn thần tiên này, chẳng lẽ không là điều mộng tưởng? Kỳ Vũ! Trong đời người ta có rất nhiều việc phải làm, và việc trọng đại nhất là có được một cuộc hôn nhân mỹ mãn. Nếu khi gặp cơ hội mà bỏ qua, sau này có hối hận bao nhiêu cũng vô ích!
Tiêu Kỳ Vũ bấy giờ mới lên tiếng :
- Ngô lão lão nói rất có lý. Thực hiện một cuộc hôn nhân mỹ mãn là một trong những việc rất trọng yếu của đời người. Nhưng tình bằng hữu cũng là một trong những việc như thế! Vãn bối đã thừa lãnh trách nhiệm hàn gắn lại tổ ấm cho một gia đình đang tan vỡ, và hiện tại phải tìm vị ấy để thuyết phục từ bỏ giang hồ.
Ngô lão lão nói :
- Chàng trai trẻ! Hãy nói rõ thêm một chút được không? Xin lỗi, ngươi bảo rằng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng trong mắt lão thân thì vẫn chỉ là một chàng trai trẻ thôi!
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Một gia đình đang sống rất hạnh phúc, nhưng người chồng bỗng chạnh nỗi giang hồ bỏ đi, hiện đang ở bên bờ vục tan nát.
Ngô lão lão nói :
- Trong giang hồ thì chuyện đó là chuyện bình thường
- Nhưng có điều đặc biệt, nữ chủ nhân vốn là bằng hữu của vãn bối.
Ngô lão lão “à” một tiếng nói :
- Nếu thế thì quả là đặc biệt!
Tiêu Kỳ Vũ kể tiếp :
- Cô ấy vì chuyện chia li mà sinh trọng bệnh. Vãn bối đã tình nguyện hàn gắn hạnh phúc cho gia đình này, hứa sẽ tìm được người trượng phu khuyên ông ta trở về. Bởi thế vãn bối không thể nửa đường từ bỏ được Lại càng không thể vì cuộc hôn nhân mỹ mãn của mình mà bỏ mặc một gia đình đang tan nát.
Ngô lão lão hỏi :
- Hoàn Thúy có biết việc này không?
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Cô ấy biết nhưng không tường tận. Chỉ do lòng khoan dung mà cô ấy đã hạn cho vãn bối trong thời gian một năm.
- Ngươi có quyết tâm một năm sau trở lại lấy nó không?
Tiêu Kỳ Vũ quả quyết trả lời :
- Không những quyết tâm trở về lấy cô ấy mà còn làm theo lời lão lão, ở đây cùng Hoàn Thúy suốt đời để tận hưởng cảnh sắc thần tiên của Ly Giang.
Ngô lão lão gật đầu, hỏi tiếp :
- Vì sao ngươi không nói thẳng với Tiểu Thúy?
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Ngô lão lão! Cô ấy cho vãn bối hạn một năm, cũng có nghĩa tự ra thời gian cho mình, làm sao vãn bối nói ngay cho được? Thực tế cô ấy cũng không muốn vãn bối trả lời ngay bây giờ!
Ngô lão lão cười to nói :
- Ôi! “Xích Bát Vô Tình”!
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Ngô lão lão chỉ mới nghe nói tới chữ “Xích Bát Vô Tình” mà thôi chứ vãn bối sẽ lấy hành động để chứng minh.
Ngô lão lão nhíu mày hỏi :
- Ý ngươi định nói rằng sẽ đi bây giờ hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu :
- Phải. Một năm sau nhất định vãn bối sẽ quay lại.
- À!
Ngô lão lão chỉ “à” một tiếng nhưng không nói gì, giống như trong phút chốc già hẳn thêm mấy tuổi.
Lúc sau bà cất giọng run run nói :
- Kỳ Vũ! Đương nhiên Ngô lão lão không giữ ngươi. Thực tình hôm nay ngươi mang đến cho ta rất nhiều niềm vui. Hãy đi đi! Chỉ xin nhớ rằng ở Ly Giang không chỉ có một mình Tiểu Thúy ngày đêm ngóng chờ ngươi mà còn có một bà già đang gần kề miệng lỗ này nữa!
Tiêu Kỳ Vũ lòng đầy thương cảm và xót xa nhưng chàng cố giữ vẻ trấn tĩnh quả quyết nói :
- Ngô lão lão! Nếu có thể tìm được vị bằng hữu đó đưa về nhà sớm ngày nào, vãn bối sẽ tới đây sớm ngày đó Nếu không tìm được một năm sau vào ngày hôm nay, vãn bối nhất định tới đây. Tất cả những món và thức nhắm của lão, vãn bối đều thích. Hy vọng sẽ sớm được lão lão chiêu đãi những món đó.
ánh mắt vị Ngô lão lão hình như lấp lánh nụ cười.
Tiêu Kỳ Vũ cung kính từ biệt rồi quả quyết bước đi.
* * * * *
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhất là đối với lữ khách lại càng nhanh như nước chảy dưới chân cầu.
Khi Tiêu Kỳ Vũ đến Gia Hưng ở Nam Hồ thì đã sang tháng năm, khắp Giang Nam hoa lựu đang phơi màu đỏ lửa.
Tuy nhiên Nam Hồ không phải là thượng giới của hoa lựu mà đây chính là xứ sở của hoa sen.
Tháng năm còn chưa phải là tiết sen nở rộ, thế nhưng với cả vườn sen bát ngát trong suốt phạm vi mười dặm tỏa ngát hương, người ta đủ cảm nhận cảnh quan kỳ vĩ của Nam Hồ mà lưu luyến khó về rồi!
Tiêu Kỳ Vũ người đầy bụi phong trần mải miết đuổi theo dấu chân Thẩm Giang Lăng, nhưng khi tới Giang Hưng thì vị Khoái Đao đã không còn ở đó nữa!
Đến lúc này, toàn thân mỏi mệt rã rời, Tiêu Kỳ Vũ mới cảm nhận được lời hứa của người quân tử có tầm quan trọng đến đâu.
Chàng không thể khẳng định “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng biết có người đang tìm mình không, và vị đó cố tình tránh mặt.
Đã truy theo dấu vết Thẩm Giang Lăng mấy tháng, qua không biết bao nhiêu địa phương, trong lòng Tiêu Kỳ Vũ không khỏi nôn nóng.
Đột nhiên chàng nghĩ ra một biện pháp, truyền ra giang hồ tin tức rằng “Xích Bát Vô Tình” khiêu chiến với “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng! Khi đó bắt buộc ông ta phải xuất diện, nhân thế mà tìm cách khuyên giải một hiệp khách giang hồ từ bỏ ân oán để trở về Lư sơn đoàn tụ với thê nhi Nhưng đó chỉ là ý nghĩ nhất thời của Tiêu Kỳ Vũ trong lúc quẫn bách mà thôi, chưa biết có nên áp dụng hay không.
Tạm thời cần phải hỏi thăm tin tức Thẩm Giang Lăng để tiếp tục truy tìm, trong thời gian chờ đợi thì cố nghỉ ngơi và tranh thủ thưởng ngoạn cảnh sắc thiên nhiên
Du khách đến Nam Hồ chẳng ai bỏ qua cơ hội ghé vào “Yên Vũ lâu” ngay giữa lòng hồ.
Những danh thắng cố nhiên bao giờ cũng có sức cuốn hút, nhưng khi tận mắt chứng kiến, đôi khi người ta vỡ mộng than dài!
Giống như Kim Lăng là một nơi đầy cổ tích danh mãn thiên hạ nhưng khi đến nơi mới biết hầu hết đã điêu tàn!
Khi đó người ta chỉ còn biết chép miệng, tự nhủ rằng thà để danh thắng đó sống trong ước mộng.
Trên đời, nhiều khi kiến diện không bằng nghe danh là thế.
Yên Vũ lâu ở Nam Hồ không những nổi danh, mà ngay cái tên nghe cũng rất kỳ diệu.
Yên Vũ lâu mang đượm chất thơ, nơi chưa bao giờ tới có thể tưởng tượng một ngôi lầu đứng thơ mộng trong màn sương khói...
Quả thật ngôi tửu lâu này không phải là hư danh.
Khi Tiêu Kỳ Vũ đến Yên Vũ lâu mới biết ở đây có một gian chỉ dành riềng cho khách thưởng trà. Quả là một phát hiện thú vị và bất ngờ.
sau phút bất ngờ, Tiêu Kỳ Vũ chỉ mỉm miệng cười thầm.
Ngồi bên bình trà thơm nghi ngút, từ lầu phóng mắt nhìn vào mặt hồ mờ sương chẳng phải là một tình thú hay sao?
Nhưng rủi thay ngày Tiêu Kỳ Vũ đến Yên Vũ lâu, trời bỗng nổi cơn mưa rả rích, vì thế cả mấy tầng lầu chẳng có một khách nhân.
Một tên tiểu nhị đang ngồi bên ngủ gà ngủ gật, thấy Tiêu Kỳ Vũ bước vào mới bừng tỉnh đưa tay dụi mắt ngơ ngác nhìn chàng hồi lâu mới hối hả vào trong quầy mang ra một bếp than nhỏ, lúc sau mới hé ra được một nụ cười nói :
- Khách quan! Xin mời ngồi! Mời ngồi!
Sau khi Tiêu Kỳ Vũ chọn bàn ngồi xong, hắn liền đặt bếp than vào đó lăng xăng chạy đi bưng bình và tách trà.
Nhưng hắn không hỏi gì thêm, tiếp tục gác bên cửa chống tay ngủ gật, chừng như vẫn còn chưa đẫy giấc.
Thấy cung cách phục vụ như thế, Tiêu Kỳ Vũ không bực mình mà chỉ cười thầm, nhủ bụng :
- “Có khi thế mà lại hóa hay! Khách đến đây chỉ nhằm thưởng cảnh nên cốt sao càng im lặng càng tốt!”.
Bàn ghế ở đây khá đặc biệt, bàn hình bán nguyệt sơn son, bình trà bằng đất nung quét nhũ vàng, tách trà lại màu trắng bạc như ngọc, chỉ nhìn màu sắc hài hòa đã đủ khơi lên khẩu vị rồi!
Tiêu Kỳ Vũ lòng rất cao hứng, nghĩ rằng hôm nay toàn bộ cảnh sắc Nam Hồ thuộc sở hữu của riêng chàng!
Ánh mắt vui say ngắm mặt hồ sương khói giữa mùa mưa, tay bưng chén lên nhấp một ngụm, buột miệng khen :
- Trà ngon quá!
Chợt lúc ấy có tiếng chân bước lên thang gác.
Tiêu Kỳ Vũ quay lại nhìn, thấy hai thiếu nữ đang đi lên lầu, tuổi chừng mười tám mười chín, dung nhan xinh đẹp, dáng vẻ yêu kiều. Thiếu nữ đi trước bận thanh y, còn thiếu nữ đi sau bận tử y.
Tiêu Kỳ Vũ ngạc nhiên thầm nghĩ :
- “Không thấy con thuyền nào tiến vào đây cả, vậy hai thiếu nữ này đến đây bằng cách nào vậy chứ?”
Tuy vậy, chàng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nhìn thoáng qua hai khách nhân vừa tới rồi tiếp tục nhìn ra mặt hồ.
Không ngờ hai thiếu nữ đi thẳng về phía Tiêu Kỳ Vũ, đứng trước mặt chàng cúi đầu thi hành lễ!
Tiêu Kỳ Vũ vô cùng sửng sốt.
Nhưng chàng còn chưa kịp phản ứng thì hai thiếu nữ đã đồng thanh nói :
- Tỳ nữ bái kiến Tiêu tướng công!
Tiêu Kỳ Vũ lại càng kinh dị, buột miệng hỏi :
- Hai cô nương làm sao biết tôi họ Tiêu?
Thanh y thiếu nữ nhoẻn miệng cười trả lời :
- Tiêu tướng công được giang hồ xưng là “Vô Tình”, còn tự hiệu là “Bát Tuyệt”, là kỳ nhân của võ lâm. Tiểu tỳ tuy ngu dốt nhưng cũng kính ngưỡng đại danh từ lâu, có lý đâu không biết?
Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày lộ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn giữ thái độ khách khí đáp :
- Cô nương quá khen! Quả thực tôi họ Tiêu là không sai. Thế nhưng hiệu không phải là “Vô Tình”, càng không dám nhận “Bát Tuyệt”. Chắc hai vị cô nương tìm nhầm người rồi!
Tử y thiếu nữ tiếp lời :
- Tiêu tướng công còn chưa biết rằng trước khi tướng công tới Gia Hưng, chúng tôi đã quét đường sẵn sàng hầu giá, làm sao nhận sai người được chứ? Khi được tin tướng công tới Yên Vũ lâu, chúng tôi lập tức đến tiếp rước ngay.
Tiêu Kỳ Vũ chợt cảnh giác.
Nói vậy có nghĩa là đối phương đã đợi chàng từ lâu.
Nhưng rốt cuộc họ là ai và muốn gì ở chàng?
Tiêu Kỳ Vũ không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ hỏi :
- Hai cô nương xưng hô như thế nào? Nếu nói rằng hai vị đến đây tìm Tiêu mỗ thì xin hỏi có gì chỉ giáo?
Thanh y thiếu nữ đáp :
- Hai chúng tôi chỉ là tỳ nữ thôi, có xuất danh tính, tướng công cũng không biết đâu.
Tiêu Kỳ Vũ lại hỏi :
- Vậy quý chủ nhân là vị nào?
Đến lượt tử y thiếu nữ trả lời :
- Tệ chủ nhân chỉ dặn mời Tiêu tướng công đến hàn cư rồi sẽ nói tính danh. Chúng tôi đã có sẵn thuyền chuyên dụng chờ sẵn dưới lầu để hầu giá tướng công vào bờ.
Tiêu Kỳ Vũ từ chối ngay :
- Xin lỗi! Tiêu mỗ đến Yên Vũ lâu này để thưởng cảnh chứ không có ý định viếng thăm bằng hữu. Hơn nữa Tiêu mỗ không nhớ rằng mình có bằng hữu nào ở Nam Hồ này, cho dù có cũng nên thông báo tính danh, vì thế không đến bái yết được. Xin vị về nói với quý chủ nhân giúp.
Thanh y thiếu nữ nói :
- Mặc dù chúng tôi đến mời ở tửu lâu là có phần mạo muội, nhưng Tiêu tướng công cự tuyệt thẳng thừng hảo tâm của người ta như thế thì chẳng hóa ra vô tình lắm sao?
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp :
- Cô nương vừa nói Tiêu mỗ được giang hồ xưng hiệu là “Vô Tình” mà!
Tử y thiếu nữ nói :
- Tiêu tướng công nên biết rằng ở Yên Vũ lâu xưa nay chỉ bán rượu chứ không bán danh trà đâu!
Tiêu Kỳ Vũ nghe nói thế chợt động tâm, hỏi :
- Cô nương nói thế...
Tử y thiếu nữ nhìn sang bình trà đáp :
- Hương trà này chính là do chúng tôi để dành riêng cho một mình Tiêu tướng công mà thôi!
Tiêu Kỳ Vũ lập tức hiểu ngay, trầm giọng hỏi :
- Ý cô nương muốn nói rằng trong trà đã có thi triển thủ thuật rồi phải không?
Thanh y thiếu nữ cười khanh khách đáp :
- “Xích Bát Vô Tình” là một thần long trên giang hồ, đâu dễ một lúc chấp nhận lời mời của một kẻ vô danh? Vì thế nên chúng tôi mới bất đắc dĩ mới dùng một thủ đoạn nhỏ. Tuy nhiên thủ đoạn đó chỉ phục vụ cho lòng thành tâm của chúng tôi mà thôi, hoàn toàn không có ý xấu...
Tiêu Kỳ Vũ không chờ đối phương nói hết, nhanh như chớp thi triển một chiêu “Nộ Long Thân Trảo” chộp lấy uyển mạo thanh y thiếu nữ, quát lên :
- Nói mau, các người là ai?
Thanh y thiếu nữ tuy bị chộp cứng tay không mặt vẫn điềm nhiên không chút hoảng sợ cười nói :
- Tiêu tướng công! Tuy rằng bây giờ công lực tướng công còn chưa mất hết, nhưng xin hãy vận công kiểm tra nội phủ tính xem thế nào rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp được không?
Tiêu Kỳ Vũ đưa mắt nhìn hai tên tỳ nữ rồi buông tay ngồi xuống vận công kiểm tra thật nhanh một vòng cuối cùng đanh giọng hỏi :
- Các người phụng mệnh ai để làm việc ti tiện này? Và hành động như thế với mục đích gì?
Thanh y tỳ nữ chợt nghiêm mặt nói :
- Giang hồ truyền ngôn rằng trong “Bát Tuyệt” thì y đạo của Tiêu tướng công rất tinh thâm, chắc cũng biết rằng hiện trong cơ thể mình có một thứ độc bá đạo, chỉ sao một canh giờ, độc tính phát tác là không thuốc gì cứu được! Ngoại trừ giải dược của bổn môn, lúc này không ai cứu được mạng của tướng công đâu!
Tiêu Kỳ Vũ đưa tay lên nhưng lại từ từ bỏ xuống, bình tĩnh nói :
- Rốt cuộc các ngươi muốn ta làm gì?
Thanh y thiếu nữ đáp :
- Mời Tiêu tướng công theo tỳ nữ xuống thuyền đến tệ trang hội kiến với chủ nhân.
Tiêu Kỳ Vũ hỏi tiếp :
- Sau đó?
- Sau đó là việc của tệ chủ nhân. Không được lệnh, bọn tỳ nữ đâu dám loạn ngôn?
Tiêu Kỳ Vũ cười nhạt hỏi :
- Các ngươi cho rằng Tiêu Kỳ Vũ chịu để cho các ngươi uy Hi*p hay sao?
Thanh y thiếu nữ cười khanh khách đáp :
- Chỉ có kẻ rất ngây thơ mới tin rằng Xích Bát Vô Tình chịu để người khác uy Hi*p. Thế nhưng ở đây một người không phải là cừu địch dùng một chút thủ thuật nhỏ để phục vụ một ý đồ tốt là mời Tiêu tướng công đại giá quang lâm, đó đâu phải là uy Hi*p? Nếu trong trường hợp này lấy cái ૮ɦếƭ để phản kháng, chắc không ai tin rằng một người mẫn tiệp như Tiêu tướng công lại làm chuyện đó!
Tiêu Kỳ Vũ nghĩ thầm :
- “Nha đầu này xem ra giảo hoạt vô sỉ, vừa mềm mỏng lại vừa dọa dẫm. Thị nói không sai, loại độc chất trong cơ thể mình thật là bá đạo Nếu không làm rõ chuyện này mà chịu ૮ɦếƭ một cách ngu ngốc thì thật không nhắm được mắt! Cứ tạm thời chờ xem!”
Nghĩ đoạn liền nói :
- Cô nương đã cơ mưu trí tuệ như thế, chắc rằng quý chủ nhân phải là nhân vật bất tục. Tiêu mỗ cũng nguyện hầu giáo xem sao. Xin hai vị dẫn đường!
Cả hai thiếu nữ cùng cúi mình nói :
- Đa tạ tướng công! Tỳ nữ tuân mệnh!
Cả hai nói xong cùng đi trước xuống lầu. Tiêu Kỳ Vũ trầm tĩnh đi theo.
Bấy giờ ngoài trời vẫn còn mưa rả rích.
Họ xuống lầu rồi vòng ra phía sau Yên Vũ lâu. Ở đó có một mấy cây thường liễu rủ bóng lòa xòa. Một con thuyền có mui khá sang trọng buộc vào gốc liễu, trên thuyền đã có một tên hắc y hán tử cao lớn vạm vỡ mặc áo tơi nón lá đứng sau lái chờ, hai tay cầm hai mái chèo lớn, để lộ bắp thịt cuồn cuộn. Ngồi trước thuyền chính là tên tiểu nhị mà ở trên lầu ngủ gà ngủ gật bưng trà cho Tiêu Kỳ Vũ!
Vừa thấy chàng, hắn nghểnh bộ mặt đen nhẻm lên ngoác miệng cười một cách thân thiện nhưng không nói gì.
Hai thiếu nữ nhường Tiêu Kỳ Vũ bước vào khoang trước rồi lần lượt theo sau.
Chiếc thuyền lập tức nhổ neo rời Yên Vũ lâu hướng vào bờ.
Trên thuyền bài trí khá cầu kỳ, có bàn trà, ghế gỗ, rèm nhung, một chậu hoa bên bệ cửa sổ cắm mấy bông sen.
Thanh y thiếu nữ mời Tiêu Kỳ Vũ ngồi xuống rồi bưng đến một chén trà đặt trước mặt chàng. Tiêu Kỳ Vũ thản nhiên bưng chén trà lên nhấp một ngụm. Quả là trà rất ngon.
Chàng không nén nổi, thốt lên tán thưởng :
- Chẳng trách gì trên thế gian nhiều người biết rõ trong đồ ăn thức uống có độc mà vẫn không sợ cứ thưởng thức!
Thanh y thiếu nữ cười nói :
- Tiêu tướng công cho rằng trà ở đây cũng có độc hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Theo lý thì bây giờ các cô cần gì phải dụng độc nữa? Tuy nhiên đã có thí dụ ở Yên Vũ lâu rồi, Tiêu mỗ không thể không liên tưởng.
Chàng nhếch môi cười nói thêm :
- Cô nương! Có thể thấy rằng để giao kết với người khác thì hai chữ “chân thành” là hết sức trọng yếu!
Thanh y thiếu nữ cười nói :
- Tiêu tướng công! Nếu tỳ nữ nói rằng trong trà này chẳng những không có độc mà còn có giải dược độc môn thì sao?
Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng đáp :
- Nếu thế thì quả là điều Tiêu mỗ không ngờ tới! Bởi vì trên thế gian, dùng trà độc để mời khách là điều hiếm thấy...
Thanh y thiếu nữ ngắt lời :
- Tiêu tướng công! Khi biết mình trúng độc, tướng công không tỏ ra hoang mang. Lúc giải độc cũng không tỏ ra là mình vui mừng. Người ta trong thời điểm sinh tử mà trấn tĩnh được như thế, quả là bất phàm! Hôm nay tiểu muội chúng tôi mời được Tiêu tướng công đại giá tệ trang, quả là tam sinh hữu hạnh!
Tiêu Kỳ Vũ chợt nhận ra hai thiếu nữ này ngôn từ thoát tục, thái độ ung dung, tin rằng không phải phụng mệnh của người nào khác.
Chàng đứng lên nói :
- Đa tạ cô nương quá khen!
Bấy giờ thuyền vừa cập bến.
Hai thiếu nữ đứng giãn ra hai bên cửa khoang chìa tay ra ngoài nói :
- Mời tướng công!
Tiêu Kỳ Vũ bước ra khỏi khoang thuyền.
Tên hắc y hán tử cao lớn đã bắc sẵn một tấm ván từ mạn thuyền xuống bến.
Tiêu Kỳ Vũ nhận ra trên bến đã có một con bạch mã đầy đủ yên cương do một tên tiểu đồng chừng mười ba mười bốn tuổi đầu không mũ, chân không giày, tay dắt cương chờ sẵn.
Hai thiếu nữ vẫn ở lại trên thuyền.
Chờ Tiêu Kỳ Vũ lên bờ xong, tên tiểu đồng lại cung kính nói :
- Mời Tiêu tướng công lên ngựa! Tuy nhiên tiểu nhân không được phép để tướng công phi nhanh mà chỉ đi chậm thôi.
Tiêu Kỳ Vũ thấy thái độ tiểu đồng rất có thiện cảm, cố ý hỏi :
- Tiểu ca! Vì sao thế?
Tiểu đồng cười đáp :
- Ở đây ven đường đều mọc đầy hoa. Cưỡi ngựa giữa hoa đã không được tao nhã rồi, nếu lại phi nữa thì chẳng hóa ra nghịch cảnh lắm sao?
Tiêu Kỳ Vũ nghe nói vậy thất kinh. Trước mặt chàng chỉ là một hài tử mặt còn hôi sữa, đầu bù chân đất, không ngờ lại thanh nhã và nói năng thoát tục đến thế?
Chàng lại hỏi :
- Tiểu ca! Ngươi đã đọc qua sách chưa?
Tiểu đồng lắc đầu cười đáp :
- Một tên hài đồng thân phận tôi tớ như tiểu nhân thì có phúc phần đâu mà được đọc sách chứ? Chẳng qua ngày thường có nghe chủ nhân ngâm nga nên bắt chước mà nói vậy thôi. Xin Tiêu tướng công chớ cười!
Tiêu Kỳ Vũ chợt nghĩ rằng tiểu đồng lý giải như vậy không sai, nhưng một tên giữ ngựa mà ăn nói được lưu loát như thế thì quả là hiếm có.
Chàng lại hỏi :
- Tiểu ca! Quý chủ nhân tên tánh đại danh là gì?
Tiểu đồng chỉ tay về phía trước trả lời :
- Chỉ đi chưa một lần tên nữa là ta gặp mặt chủ nhân rồi Sau đó tự Tiêu tướng công sẽ biết, sao phải vội hỏi ngay bây giờ, hóa ra cùng một tên hạ nhân nói chuyện sau lưng tôn trưởng ư?
Tiêu Kỳ Vũ nghe xong câu đó đúng là dở cười dở khóc!
Thấy chàng trầm mặc không nói gì, tên tiểu đồng cười hỏi :
- Tướng công giận tiểu nhân hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ cất tiếng cười vang, chỉ tay ra xung quanh nói :
- Tiểu ca xem, bốn phía nở đầy các loại hoa muôn hồng ngàn tía như nơi thế ngoại đào viên thế này, có lý do gì mà giận ai cơ chứ? Chẳng qua ta đang nghĩ xem sống ở một nơi mỹ lệ này, chủ nhân ngươi là một nhân vật như thế nào.
Chàng nói vừa dút câu thì tiểu đồng đã chỉ tay nói :
- Đến rồi!
Tiêu Kỳ Vũ đưa mắt nhìn, thấy trước mặt chỉ mấy trượng giữa khu rừng thưa có một bãi cỏ xanh mơn mởn. Một con đường đá trắng thẳng tắp xuyên giữa bãi dẫn tới một chiếc cầu tre rất xinh xắn hình vòng cung bắc ngang con suối nhỏ nước trong veo.
Tiêu Kỳ Vũ liền nhảy xuống ngựa.
Tên tiểu đồng cười khen rằng :
- Tướng công thật là một vị cao nhân!
Tiêu Kỳ Vũ giả bộ nhăn mặt hỏi :
- Chẳng lẽ ở đây không phải cao nhân thì không được đến hay sao?
Tiểu đồng rụt cổ làm ra vẻ khi*p sợ nhưng miệng lại nhoẻn cười, nháy mắt với chàng rồi dắt ngựa đi.
Tiêu Kỳ Vũ cảm thấy tiểu đồng này rất đáng yêu, vừa chân chất tự nhiên lại vừa thông minh tháo vát.
Chàng chợt hỏi to :
- Tiểu ca! Chúng ta có còn gặp nhau nữa không?
Tiểu đồng quay lại vẫy tay nhưng không đáp, đi khuất vào rừng.
Tiêu Kỳ Vũ đứng lặng một lúc rồi chậm rãi bước theo con đường rải đá trắng, vượt qua chiếc cầu tre xinh xắn hình vòng cung thẳng tới trang môn.
Trang môn mở rộng.
Một vị cô nương bận lam y dẫn theo hai con chó vàng bước ra nghênh đón.
Cô nương cất giọng hết sức nhã nhặn nói :
- Tiêu tướng công! Xin đi theo tỳ nữ!
Tiêu Kỳ Vũ bước theo thiếu nữ vào trang viện.
Trong trang viện phong cảnh cực kỳ mỹ lệ, khắp nơi đầy hoa rực rỡ hơn cả đoạn đường tiểu đồng dẫn Tiêu Kỳ Vũ đi qua nhiều.
Lam y thiếu nữ dẫn chàng vòng quanh hòn giả sơn đến trước một hoa sảnh, trên cửa treo một bức hoành phi đề bốn chữ: “Thì Hoa Tiểu Trúc”. Chữ trên hoành phi rất tú lệ, có thể đoán rằng đó là nét chữ của nữ nhân
Thiếu nữ dẫn Tiêu Kỳ Vũ vào xong mời chàng ngồi xuống rồi nói :
- Xin lỗi! Tiêu tướng công xin chờ cho một lát!
Nói rồi cúi chào bước vào hậu sảnh.
Sảnh đường không lớn nhưng tất cả trên bệ cửa sổ và trên mỗi bàn đều đặt một chậu hoa đủ lại tỏa hương thơm ngát, nhìn rất trang nhã.
Tiêu Kỳ Vũ lòng đầy cao hứng.
Chàng đặt túi thuốc xuống nghĩ thầm :
- “Chủ nhân ở đây tất là một vị cô nương rất trang nhã và khả ái. Chỉ cần xem hoa sảnh này đủ biết. Nhưng trong giang hồ chưa từng nghe nói tới một nhân vật nào yêu hoa đến như vậy, không biết vị thanh nhã đó là ai? Mặt khác, chủ nhân đã thanh nhã thế sao lại dùng thủ đoạn thỉnh khách kỳ quặc như vậy? Và mời ta đến đây với mục đích gì? Cho dù là không có ý xấu chăng nữa, nhưng thủ đoạn mời khách bằng cách hạ độc là không thể chấp nhận được!”
Tiêu Kỳ Vũ vừa ngồi ngắm nhìn khắp tòa hoa cảnh vừa chờ chủ nhân đến nhưng hồi lâu vẫn không thấy ai xuất hiện.
Trong lòng không khỏi nghi hoặc, chàng tự nhủ :
- “Đã mời ta đến đây sao không cho xuất diện đón tiếp?”
Vị lam y thiếu nữ lúc nãy dẫn chàng đến từ hậu sảnh đi ra tỏ vẻ bất an nói :
- Tiêu tướng công! Chúng tôi thật có lỗi! Gia chủ nhân vừa nói rằng lúc này không thể ra đây nghênh tiếp được, xin tướng công mở lòng bao dung cho, theo tỳ nữ đến khách phòng tạm nghỉ, sáng mai gia chủ nhân sẽ đến xin bồi tội!
Tiêu Kỳ Vũ lòng không vui cau mày nói :
- xin cô nương nhắn lại với quý chủ nhân rằng Tiêu mỗ đến Nam Hồ thưởng cảnh, đang ngồi ở Yên Vũ lâu thì bị các người dùng độc bỏ vào trà bức ép Tiêu mỗ đến đây. Nay chủ nhân các người lại nói không thể nghênh đón, tấn hề thiết nghĩ đến đây là quá đủ rồi! Tiêu mỗ cần cáo từ, đừng nói độc chất mà đến ૮ɦếƭ ngay cũng không bức Hi*p được Tiêu mỗ đâu!
Thiếu nữ chờ Tiêu Kỳ Vũ nói xong rồi mới cúi mình đáp :
- Tiêu tướng công trách như thế là rất phải. Nhưng tỳ nữ có hai câu này, chẳng hay tướng công có chịu khó nghe không?
- Cô nương cứ nói!
- Thứ nhất, tướng công trúng trà độc đã được giải trên thuyền rồi Nếu tướng công cho rằng chúng tôi dụng độc để cưỡng bách thì bây giờ có thể đi.
Tiêu Kỳ Vũ không khỏi sửng sốt.
Lam y thiếu nữ nói tiếp :
- Thứ hai, gia chủ nhân cũng biết là tướng công đến Nam Hồ là thực sự thưởng cảnh, bị chúng tôi mời tới đây là có phần mạo muội. Nhưng vì có việc bức thiết nên bất đắc dĩ phải làm phiền tới tướng công hành động có trái với lễ tiết thông thường, mong được tướng công lượng tình miễn thứ!
Tiêu Kỳ Vũ chợt động tâm hỏi :
- Chẳng lẽ các vị gặp phải biến cố phi thường gì hay sao?
Thiếu nữ gật đầu :
- Chính thế.
- Cô nương có thể cho biết đó là việc gì không?
Lam y thiếu nữ đáp :
- Việc này không chỉ một hai câu mà nói hết. Hơn nữa gia chủ nhân có mối ẩn tình, chỉ có gia chủ nhân mới tiết lộ được mà thôi!
Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng, trầm ngâm nói :
- Nếu như vậy thì chắc là Tiêu mỗ xử sai mất rồi!
Thiếu nữ mặt chợt tươi ra, nhưng cố lấy lại vẻ trang nghiêm đáp :
- Không dám! Tiêu tướng công tự trách như thế sẽ càng làm cho gia chủ nhân áy náy bất an. Tỳ nữ chỉ phân trần để tướng công lượng thứ mà thôi, hoàn toàn không có ý trách móc.
Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Nếu Tiêu mỗ vẫn không chấp nhận thì sao?
Thiếu nữ đáp :
- Tỳ nữ chỉ có thể xin lỗi tướng công mà thôi. Nếu tướng công vẫn cứ nhất định cần đi thì tỳ nữ sẽ cung giá tướng công rời khỏi.
Tiêu Kỳ Vũ chợt cười nói :
- Cô nương! Người của “Thì Hoa Tiểu Trúc” có tác phong tắc trách đối với khách nhân như vậy sao? Hiện tại Tiêu mỗ đang là khách được các người mời đến kia mà?
Lam y thiếu nữ đứng ngẩn người ra chưa biết trả lời sao thì Tiêu Kỳ Vũ đã nói tiếp :
- Trong giang hồ làm gì có ai mời khách đến ngồi chán chê rồi cứ để mặc họ ngồi đó mà đi?
Bấy giờ thiếu nữ mới hiểu ra, đỏ bừng mặt nhưng lại thở phào một hơi có vẻ nhẹ nhõm ra, cười nhã nhặn nói :
- Thật là thất lễ! Tỳ nữ xin thành thực nhận lỗi. Tiêu tướng công! Xin theo tỳ nữ sang bên này!
Nói xong dẫn Tiêu Kỳ Vũ theo hành lang đi sâu vào hậu cảnh vào một căn phòng khá rộng nửa như phòng ăn, nửa như khách phòng, trong đó đã bầy sẵn một bàn tiệc rất thịnh soạn.
Trên bàn tiệc, ngoài nhiều thứ sơn hào hải vị ra, có một điểm đặc biệt là chỉ có hai đôi bát đũa.
Tiêu Kỳ Vũ không khách khí gì ngồi xuống.
Lam y thiếu nữ rót rượu ra chén cho khách nói :
- Nghe nói Tiêu tướng công trong “Bát Tuyệt” có tửu lượng hơn người. Thật có lỗi, hôm nay không có ai tiếp rượu tướng công.
Nói xong đứng một bên hầu rượu.
Tiêu Kỳ Vũ tiếp lấy chén rượu nhưng không uống ngay mà giữ nguyên chen trên tay hỏi :
- “Thì Hoa Tiểu Trúc” còn biết gì về Tiêu mỗ nữa?
Lam ty thiếu nữ lặng thinh không đáp.
Tiêu Kỳ Vũ lại hỏi :
- Đây thật là một trò đùa bất công! Các vị đối với Tiêu mỗ hiểu rõ như lòng bàn tay, còn Tiêu mỗ lại không biết chút gì về các vị, hơn nữa hỏi gì cũng không nói, đó cũng là cách đối xử với khách của “Thì Hoa Tiểu Trúc”!
Lam y thiếu nữ đáp :
- Tiêu tướng công! Tỳ nữ thừa nhận nói như thế là không sai. Nhưng tỳ nữ cần nói rõ thêm điểm này. Chúng tôi mời tướng công đến “Thì Hoa Tiểu Trúc”, phương pháp quả thực không đúng. Nhưng đó không phải là một trò đùa mà là một việc hết sức nghiêm túc, đối với tướng công có thể nói là sự thỉnh cầu khẩn thiết nữa!
Tiêu Kỳ Vũ tỏ vẻ hoài nghi hỏi :
- Thỉnh cầu ư? Sự thỉnh cầu khẩn thiết? Là Tiêu mỗ thỉnh cầu các vị hay các vị thỉnh cầu Tiêu mỗ?
Lam y thiếu nữ còn chưa kịp đáp thì chợt nghe ngoài cửa sổ có người thay lời đáp :
- Đương nhiên là chúng tôi khẩn cầu tôn giá, vị kỳ nhân võ lâm thân hoài “Bát Tuyệt”!
Tiêu Kỳ Vũ bỏ chén rượu xuống, đứng lên.
Tiếng người ngoài cửa sổ nói tiếp :
- Bởi vì chúng tôi sợ không thỉnh cầu được tôn giá nên buộc phải dùng đến thủ đoạn không được quang minh chính đại như thế. Ngoài ra để tránh khích động không cần thiết nên muốn tôn giá nghỉ ngơi yên tĩnh một đêm để mai thỉnh giáo. Nhưng nào ngờ chúng tôi đã phạm sai lầm. Đối với vị có nhân danh mãn giang hồ như tôn giá, lẽ ra chúng tôi nên thành thực trình bày. Không biết bây giờ chúng tôi có cơ hội được tôn giá tha thứ để sửa chữa sai lầm trước đây không?
Tiêu Kỳ Vũ vội nói :
- Xin hỏi...
Người ngoài cửa ngắt lời :
- Xin trả lời nghi vấn của tôn giá ngay đây. Tôi là chủ nhân của “Thì Hoa Tiểu Trúc”. Với võ công của tôn giá, chỉ chớp mắt là có thể phi thân xuyên qua cửa. Nhưng xin tôn giá cho tôi được giữ một chút lòng tự tôn. Hãy chờ cho một khắc sẽ đến khách phòng tiếp kiến!
Tiếp đó nghe tiếng bước chân rất khẽ, sau đó bên ngoài hoàn toàn tĩnh lặng.
Tiêu Kỳ Vũ đứng một lúc rồi quay lại hỏi :
- Cô nương! Quý chủ nhân là vị...
Lam y thiếu nữ ngắt lời :
- Đó là nữ chủ nhân của chúng tôi.
Tiêu Kỳ Vũ chợt rúng động trong lòng, hỏi :
- Thế vị nam chủ nhân đâu?
Lam y thiếu nữ không đáp, đến bên cửa phòng thấp giọng nói :
- Tướng công! Xin đi theo tỳ nữ!
Nói xong lách ra khỏi cửa.
Tiêu Kỳ Vũ trong lòng đầy nghi hoặc tự hỏi: “Vì sao trong trang viện của mình mà những nhân vật này làm ra vẻ thần bí như vậy? Quả thật đang có một lực lượng nào uy Hi*p hay sao?”
Tuy không biết cơ sự ra sao nhưng chàng không nói gì chỉ đành bước theo Lam y thiếu nữ, miệng nói :
- Trong đời chưa bao giờ ta hồ đồ như lúc này. Cô nương có thể...
Lam y thiếu nữ quay lại nhìn chàng đầy khẩn thiết, thấp giọng nói :
- Tiêu tướng công! Rồi tướng công sẽ biết rõ mọi chuyện, nhưng không phải lúc này.
Tiêu Kỳ Vũ không hỏi nữa.
Lam y thiếu nữ dẫn khách đi theo một dãy hành lang băng qua một tiểu viện rẽ sang căn phòng bên phải, trên cửa sổ có hoa phù dung nở trắng xóa.
Lam y thiếu nữ đẩy cửa dẫn khách vào.
Trong phòng có một chiếc bàn tròn bằng gỗ đàn hương và hai chiếc ghế thái sư kê đối diện. Ghế dành cho khách còn để trống, còn ngồi ở chủ vị là một vị lục y nữ nhân vừa thấy Tiêu Kỳ Vũ vào liền đứng dậy.
Tiêu Kỳ Vũ không thấy rõ dung mạo vì nữ nhân mang tấm sa mỏng che mặt, nhưng vóc người cân đối mảnh mai rất gợi cảm.
Nữ nhân che mạng chỉ tay vào chiếc ghế thái sư nhìn Tiêu Kỳ Vũ, cất giọng rất tự nhiên nói :
- Mời Tiêu gia ngồi!
Tiêu Kỳ Vũ chắp tay gật đầu ngồi xuống, thản nhiên nói :
- Tôi không ngờ là mình đã già đến mức ấy!
Nữ chủ nhân tiếp lời :
- Đó chỉ là biểu thị sự kính trọng đối với khách nhân mà thôi, đồng thời đó cũng là cách bầy tỏ sự hối hận do hành vi thỉnh khách khiếm nhã vừa qua. Nếu Tiêu gia nói thế thì tôi có cách xưng hô khác để biểu thị sự kính trọng “Tiêu đại hiệp”!
Tiêu Kỳ Vũ bật cười nói :
- “Xích Bát Vô Tình” khó tiếp nhận hai chữ “đại hiệp”. Thôi được! “Thì Hoa Tiểu Trúc” đều là người cao nhã. Tiêu mỗ nhập gia tùy tục, không câu nệ đến chuyện xưng hô. Bây giờ xin hỏi, mời Tiêu mỗ đến đây có gì chỉ giáo?
Nữ chủ nhân hình như thoáng nét cười nhưng ghìm lại, thở dài một tiếng rồi đều giọng nói :
- “Thì Hoa Tiểu Trúc” cũng không dám tiếp nhận hai chữ “cao nhã”. Nếu Tiêu đại hiệp đã chấp nhận cách xưng hô đó...
Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời :
- Nhưng chỉ hạn chế ở “Thì Hoa Tiểu Trúc” này, khi ra khỏi đây, Tiêu mỗ không chấp nhận cách xưng hô đó nữa.
Nữ chủ nhân gật đầu nói :
- Tiêu đại hiệp có biết vì sao ngay từ đầu tôi không nói rõ tính danh không? Xin đại hiệp gọi một tiếng “Đinh phu nhân” là được. Cũng như Tiêu đại hiệp vừa nói, ra khỏi đây là không tính nữa!
Tiêu Kỳ Vũ nhìn nữ nhân thần bí che mạng, trong lòng càng nổi tính hiếu kỳ đến nỗi quên hết sự bất mãn trước đây.
Chàng thầm nghĩ :
- “Ta xông pha giang hồ suốt mười mấy năm, từng chứng kiến không biết bao nhiêu nhân vật cổ quái và sự việc li kỳ. Thế nhưng tình huống hôm nay thì quả mới gặp lần đầu! Không biết trong còn chứa những điều bí ẩn nào nữa?”
Đinh phu nhân nói :
- Tiêu đại hiệp chắc rằng bây giờ lòng đầy nghi vấn vì thấy “Thì Hoa Tiểu Trúc” đâu đâu cũng đầy thần bí?
Tiêu Kỳ Vũ nói :
- Tiêu mỗ đang rửa tai nghe đây!
Lúc đó vị Lam y thiếu nữ mang đến hai chén trà đặt xuống trước mặt hai người rồi ghé vào tai Đinh phu nhân nói thầm câu gì.
Đinh phu nhân cúi đầu trầm tư một lúc rồi nói :
- Bảo rằng ta hiện đang có khách, lúc nữa sẽ đến!
Lam y thiếu nữ “dạ” một tiếng rồi vội vã đi ra.
Hình như tin tức vừa rồi làm cho Đinh phu nhân bị ảnh hưởng, bà ta ngồi lặng đi, đưa tay vào trong tấm mạng lau nước mắt.
Tiêu Kỳ Vũ thấy vậy vô cùng kinh ngạc.
Chàng không nén nổi kêu lên :
- Đinh phu nhân!...
Nữ chủ nhân ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên.
Bà ta nén đi nỗi khích động nói :
- Tiêu đại hiệp, xin lỗi!
Tiêu Kỳ Vũ là người nghĩa hiệp, ngay cả kẻ rắp tâm Gi*t mình là “Hắc Thành Long” còn tha thứ được, huống hồ là người khác? Hơn nữa xem ra trong tình cảnh này, nữ chủ nhân của “Thì Hoa Tiểu Trúc” rất đáng được thông cảm. Ngoài ra tuy vừa rồi chàng không được hài lòng, nhưng chung quy đối phương đã làm hại gì chàng đâu?
Nghĩ thế liền nhẹ giọng nói :
- Tại hạ đã tới “Thì Hoa Tiểu Trúc” rồi, còn có thời gian Nếu phương giá thấy lúc này bất tiện thì ngày mai chúng ta nói chuyện cũng được, không sao đâu!
Đinh phu nhân kiên quyết trả lời :
- Không! Tôi sẽ nói ngay bây giờ.
Tiêu Kỳ Vũ tay cầm chén trà, ngưng thần nhìn vào mặt đối phương, ngập ngừng nói :
- Đinh phu nhân! Tại hạ có điều này...
Tuy bị che trong tấm mạng, cũng có thể nhận ra ánh mắt bà sáng rực nhìn phát sợ!
Lúc sau, Đinh phu nhân bình tĩnh lại, hỏi :
- Tiêu đại hiệp có gì chỉ giáo?
Tiêu Kỳ Vũ đáp :
- Vừa rồi phu nhân đã sai chuẩn bị cho tại hạ bữa tối Nhưng chưa kịp ăn thì đã được dẫn tới đây. Nếu có thể, xin được dùng tiếp bữa cơm.
Đinh phu nhân thở dài nói :
- Thật là khiếm lễ! “Thì Hoa Tiểu Trúc” quả là không biết tiếp khách. Xin Tiêu đại hiệp thứ lỗi cho!
Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp :
- Không sao! Có khi như thế lại tốt. Tại hạ hiện không có việc gì khẩn cấp lắm. Bây giờ tôi sẽ đi ăn rồi nghỉ ngơi một lúc. Nếu ngày mai có thì giờ rảnh, chúng ta sẽ cùng nhau giải thích nghi vấn, không biết phu nhân có lượng thứ cho tại hạ hay không?
Đinh phu nhân trầm ngâm một lúc nói :
- “Xích Bát Vô Tình”... không ngờ giang hồ gán cho đại hiệp một trác hiệu sai lầm đến thế! Tinh tế đến nỗi làm người ta cảm động! Tiêu đại hiệp đã nhìn ra tình và không muốn làm khó cho tôi, nếu tôi không tiếp thụ chẳng hóa ra không hiểu lý sao?
Rồi hướng ra cửa gọi :
- Xuân Đào!
Lam y thiếu nữ bước vào phòng đứng bên chủ nhân chờ lệnh.
Đinh phu nhân nhìn Tiêu Kỳ Vũ cười nói :
- Tôi có bốn tỳ nữ theo hầu đã nhiều năm tình nghĩa rất sâu nặng. Tiêu đại hiệp có gì xin đừng khách sáo cứ sai bảo chúng.
Rồi quay sang Xuân Đào ra lệnh :
- Hãy đưa Tiêu đại hiệp đến dùng bữa tối. Đại hiệp sai bảo thế nào phải nhất nhất thi hành!
Bà ta đứng lên nói tiếp :
- Tên của bốn tỳ nữ lần lượt là Xuân Đào, Hạ Liên, Thu Cúc và Đông Mai. Nghe thì khá dung tục nhưng cả bốn đều nhã nhặn và ngoan ngoãn. Mong rằng từ bây giờ trở đi Tiêu đại hiệp được hài lòng. Hẹn ngày mai gặp lại!
Đinh phu nhân đi rồi, Tiêu Kỳ Vũ chợt thấy có gì hẫng hụt.
Bởi vì cho đến bây giờ đối với “Thì Hoa Tiểu Trúc”, Tiêu Kỳ Vũ càng lúc càng thấy bí ẩn, ngay cả người thông tuệ và có nhiều kinh nghiệm như chàng cũng không sao suy đoán được ở đây đang xảy ra chuyện gì và đối phương muốn gì ở mình.
Trước đây Tiêu Kỳ Vũ từng tức giận định bỏ đi, thế nhưng lúc này chẳng những chàng từ bỏ hẳn ý định đó mà còn hạ quyết tâm phải tra rõ những bí ẩn này để giải đáp nỗi nghi vấn trong lòng.
Chàng theo Xuân Đào trở về căn phòng trước đây đã bày sẵn bàn ăn, tất cả vẫn còn nguyên vẹn.
Tỳ nữ rót cho Tiêu Kỳ Vũ chén rượu khác.
Chàng tiếp lấy chén rượu hỏi :
- Xuân Đào cô nương, tôi muốn hỏi cô mấy vấn đề.
Tên tỳ nữ khéo léo từ chối :
- Tiêu tướng công! Ngày mai gặp gia chủ nhân, tướng công sẽ biết rõ mọi điều. Lúc này tỳ nữ làm sao dám nói với tướng công được?
Tiêu Kỳ Vũ cười nói :
- Không sao đâu. Cô thấy vấn đề gì có thể thì hãy trả lời Việc gì không thể nói ra thì thôi. ít ra để có chuyện mà nói, nếu không, cứ lặng thinh uống rượu thì còn vị gì?
Xuân Đào nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu nói :
- Nếu đã thế thì xin tướng công cứ hỏi! Nếu có điều gì không trả lời được, xin tướng công lượng thứ.
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp :
- Đương nhiên! Bây giờ tôi là khách. Mà đã là khách thì có lý nào ép buộc chủ nhân?
Xuân Đào nhoẻn miệng cười nói :
- Xin đa tạ...
Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày hỏi :
- Đa tạ về cái gì chứ?
- Vì Tiêu tướng công đã lượng thứ cho “Thì Hoa Tiểu Trúc” chúng tôi!
Tiêu Kỳ Vũ bưng chén nhấp một ngụm rồi cất lời hỏi :
- Xin hỏi cô nương, nam chủ nhân của “Thì Hoa Tiểu Trúc” ở đâu?
Xuân Đào cười đáp :
- Tiêu tướng công hỏi thế là rất cao minh. Câu này tỳ nữ chỉ có thể trả lời là “Thì Hoa Tiểu Trúc” có nam chủ nhân.
Tiêu Kỳ Vũ hỏi tiếp :
- Vị đó có ở “Thì Hoa Tiểu Trúc” chứ?
- Có.
- Vì sao quý chủ nhân không xuất hiện gặp ta mà để nữ chủ nhân đón tiếp, nhất là trong khi nữ chủ nhân bận như thế?
Xuân Đào trầm ngâm một lúc mới trả lời :
- Bởi vì Tiêu tướng công là do nữ chủ nhân chúng tôi mời đến!
Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng, lại nhấp thêm một ngụm nữa.
Xuân Đào lại rót đầy chén rượu nói :
- Xin tướng công vừa uống vừa dùng thức nhấm đi!
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói :
- Cám ơn!
Lại nhấp thêm một ngụm hỏi :
- Nếu ta muốn gặp nam chủ nhân thì sao?
Xuân Đào lắc đầu đáp :
- Xin lỗi, cái này thì không được...
Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày đáp :
- Vì sao?
- Vì nam chủ nhân của chúng tôi không tiếp bất cứ một ngoại nhân nào.
- Có thể cho biết lý do không?
Xuân Đào lắc đầu đáp :
- Không thể!
Tiêu Kỳ Vũ nhận xét :
- Từ khi được mời đến đây, ngoài hán tử chèo thuyền đưa từ “Yên Vũ lâư” đến bờ hồ và một tên tiểu đồng, không thấy có một nam nhân nào khác.
Xuân Đào đáp :
- Nhãn quang của Tiêu tướng công rất tinh tế. Nhưng đó là điều mà tỳ nữ không được phép tiết lộ. Chỉ có thể nói rằng ở “Thì Hoa Tiểu Trúc” không có nam nhân.
Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng hỏi :
- Nếu ngày mai ta hỏi thẳng Đinh phu nhân thì sao?
Xuân Đào lắc đầu đáp :
- Tỳ nữ e rằng cả phu nhân không trả lời vấn đề này.
Đến lúc này thì Tiêu Kỳ Vũ bắt đầu cảm thấy bực mình, vì chung quy chàng chưa biết thêm được gì trong những điều nghi vấn.
Xuân Đào nhỏ nhẹ nói :
- Xin Tiêu tướng công dùng thức nhấm kẻo nguội!
Tiêu Kỳ Vũ vừa cầm chén rượu đột nhiên sầm mặt lại đứng bật lên.
Xuân Đào kinh hãi lùi lại, run giọng hỏi :
- Tướng công! Có chuyện gì thế?
Tiêu Kỳ Vũ không trả lời mà nhìn ra cửa sổ, đanh giọng nói :
- Vị nào ngoài kia nếu muốn gặp Tiêu mỗ thì cứ vào đây uống rượu, sao phải lén lút như thế?
Không có tiếng trả lời.
Tiêu Kỳ Vũ cầm chén rượu bất thần tạt vào cửa sổ.
Bát rượu bắn ra thành nhiều tia như những mũi kim xé gió vun ✓út xuyên qua giấy dán cửa sổ ra ngoài.
Lúc đó thì bên ngoài liền có phản ứng.
Tiếng một nam nhân nói :
- “Xích Bát Vô Tình”! Hãy nghe đây! Có hai câu này ta muốn khuyên ngươi. Thứ nhất, thầy thuốc muốn cứu người, trước hết phải có nhân tâm, sau đó mới dùng y thuật. Thứ hai, cần tỏ ra mình là một người quân tử!
Tiêu Kỳ Vũ hỏi :
- Ngươi nói hai câu đó có ý gì?
Người ngoài cửa sổ đáp :
- Rồi có lúc ngươi sẽ hiểu.
Tiêu Kỳ Vũ chợt quát lên :
- Ngươi là ai? Ta không thích những kẻ lén lút giấu đầu ẩn mặt như thế! Muốn nói gì thì cứ đường hoàng vào phòng mà nói!
- Xin lỗi! Ta không thể gặp ngươi được, chí ít là trong lúc này.
Tiêu Kỳ Vũ chợt nhún chân nhảy qua bàn, chỉ một bước đã đứng bên cửa sổ vung tay đánh bật khung cửa rồi nhẹ như làn khói lao ✓út ra ngoài.