Dưới chân núi Lư Sơn có một khu rừng rậm tới mười mấy mẫu, ngay mé núi có ba gian nhà tranh soi bóng xuống dòng suối trong vắt.
Nhà tranh, xóm núi, khói lam chiều và ánh tà dương... quang cảnh thật thanh bình.
Thẩm Kính Sơn và thê tử là Cát Tiểu Yến ngồi bên nhau trên hai chiếc ghế gỗ trước một ngôi nhà, cùng nhìn ánh tà dương chiếu xuống non xa...
Thẩm Kính Sơn chợt cười nói :
- Đó chẳng phải là bức tranh tuyệt mỹ sao? Được sống trong cảnh thiên nhiên kỳ thú này có kém gì thần tiên đâu? Nếu cứ bôn ba giữa giang hồ thì sao có cuộc sống nhàn tản và thanh bình thế này được?
Cát Tử Yến tỏ ý tán đồng :
- Năm xưa mới lấy chàng, thi*p tuy không biết võ công nhưng thấy chàng có thân thủ cao cường như thế chỉ sợ nổi hùng tâm tranh hùng xưng bá. Thế mà chàng đã không làm thế mới có được cuộc sống thanh bình hôm nay.
Thẩm Kính Sơn cười to :
- Ông trời đã ban cho ta một người vợ xinh đẹp và dịu hiền, lại có một nữ nhi khuynh quốc khuynh thành không kém gì mẹ nó thì còn mong gì hơn nữa? Nếu lại nổi hùng tâm tranh hùng xưng bá thì chẳng hóa ra tham lam quá hay sao? Dấn thân vào chốn giang hồ thì sao có cuộc sống yên tĩnh hôm nay được?
Cát Tử Yến bỗng chép miệng :
- Chỉ tiếc rằng xa cố hương lâu quá..
Thẩm Kính Sơn nhìn thê tử nói :
- Tử Yến! Chúng ta vì không muốn gặp người quen biết mới đến đây để tìm nơi yên tĩnh. Là người, khi được cái này tất phải hy sinh cái khác thôi!
Cát Tử Yến trầm ngâm một lúc chợt thở dài nói :
- Chúng ta lấy nhau đã hai mươi năm, thế mà có một việc thi*p muốn hỏi mà chưa dám hỏi..
- Có chuyện gì mà nàng làm ra vẻ nghiêm trọng quá vậy?
Cát Tử Yến quay sang nhìn thẳng vào mắt trượng phu nói :
- Chúng ta có cần tránh xa mọi người mới được yên tĩnh không? Kính Sơn! Thực ra chúng ta muốn lảng tránh điều gì? Có đúng là tránh gặp những người quen biết như chàng vừa nói không?
Vẻ mặt Thẩm Kính Sơn chợt ảm đạm hẳn đi. Chàng ngồi trầm ngâm nhìn ra ngọn núi phía xa không đáp.
Cát Tử Yến lo lắng nói :
- Kính Sơn! Chẳng lẽ câu hỏi của thi*p làm chàng khó xử đến thế sao?
Thẩm Kính Sơn khẽ thở dài rồi chợt hỏi :
- Tử Yến! Nữ nhi chúng ta tên là gì?
Câu hỏi đó thật quái gở đến tức cười! Có kẻ nào lại không biết tên con chứ?
Nhưng Cát Tử Yến ngơ ngác hỏi :
- Sao chàng hỏi câu đó? Chính chàng đặt tên con là Lăng Yến mà..
Thẩm Kính Sơn gật đầu :
- Phải! Hơn hai mươi năm trước ta có tên là Thẩm Giang Lăng nên mới lấy chữ cuối của tên hai chúng ta đặt cho con thành Lăng Yến...
Cát Yến Tử chăm chú nhìn chồng mình chờ nghe tiếp.
Ngừng một lúc, Thẩm Kính Sơn lại nói :
- Hai mươi mấy năm trước, Thẩm Giang Lăng là một hiệp khách giang hồ, với thanh khoái đao mà có chút tiếng tăm. Đã dấn thân vào giang hồ tất nhiên không thoát khỏi vòng ân oán. Thẩm Giang Lăng đương nhiên cũng có cừu nhân.. Mãi đến khi gặp nàng, nhờ tính hiền dịu của nàng mà làm ta ôn hòa đi rất nhiều, hiểu rằng một người lãng tử có được tổ ẩm gia đình là đáng yêu và đáng quý. Thế là từ đó hùng khí không còn nữa, cả tên cũng thay đổi...
Dừng một lúc, Thẩm Kính Sơn lại kể tiếp :
- Tuy vậy, đem Thẩm Giang Lăng đổi thành Thẩm Kính Sơn cũng không thể thoát khỏi ân oán giang hồ. Cuộc sống gia đình bình yên rồi có lúc bị những mối ân oán đó làm biến đổi. Vì lẽ đó ta tìm nơi hẻo lánh này.
Cát Tử Yến gật đầu.
Tuy phu thê ngồi tâm sự với giọng bình thản và trong khung cảnh bình yên như thế nhưng Cát Tử Yến hiểu rằng trong lòng trượng phu đã dậy sóng.
Là một hiệp khách quen bôn tẩu trong chốn giang hồ mà suốt mười mấy năm xa lánh bằng hữu, rời bỏ binh đao quả là một điều rất khó.
Nếu Kính Sơn đã không quên được thì người khác làm sao có thể quên?
Thẩm Kính Sơn chợt đứng lên cầm tay thê tử nói :
- Thôi đừng nhắc lại chuyện xưa nữa! Đi thôi! Hẳn là Lăng Yến đang chờ chúng ta đến ăn bữa tối.
Cát Tử Yến ngoan ngoãn đứng lên theo.
Thẩm Kính Sơn cười nói :
- Một lãng tử giang hồ được hưởng thú điền viên mười mấy năm, thế là ông trời đã quá hậu đãi mình rồi, còn ham muốn gì hơn nữa?
Cát Tử Yến lo lắng nhìn chồng, tỏ vẻ bất an hỏi :
- Kính Sơn! Thi*p cảm thấy chàng hôm nay có gì đó khác thường..
Thẩm Kính Sơn chợt trở lại vẻ trầm tư đáp :
- Mười mấy năm ta không hề nói đến việc này, vì thế chúng ta mới giữ được cuộc sống yên tĩnh. Nhưng nay chính nàng đã đề cập tới, vì thế cũng nên đối mặt với nó, đúng không?
Cát Tử Yến biết tình hình đang trở nên nghiêm trọng, đành phải giấu nỗi ưu tư trong lòng không hỏi thêm gì nữa.
Đêm đó, sau khi vợ con đã ngủ say, Thẩm Kính Sơn len lén đi vòng ra sau nhà đến trước một thạch động nhỏ rất kín đáo vần một phiến đá lập kín động khẩu lấy ra một chiếc hộp bên trong đựng binh khí của mình ngày xưa.
Đó là thanh khoái đao từng làm chấn động võ lâm hai mươi năm trước.
Thẩm Kính Sơn mân mê thanh đao dài ba thước, rộng bằng ba ngón tay, nước thép đã mờ vì qua thời gian quá lâu không dùng đến.
Trong hộp còn có một tấm lụa cũ, ông lau qua thanh khoái đao, lập tức nó lại ánh lên sáng quắc dưới ánh trăng.
Cuối cùng Thẩm Kính Sơn tra đao vào vỏ, buồng tiếng thở dài lẩm bẩm :
- Suốt mười mấy năm không dùng đến nó, thế cũng là may mắn lắm rồi. Những mong sẽ không bao giờ dùng đến nữa, không biết trời xanh có chiều theo ý nguyện không?
Thẩm Kính Sơn định bỏ đao vào hộp cất lại như cũ nhưng chẳng hiểu nghĩ sao chỉ cất chiếc hộp không, sau đó dùng tấm lụa quấn thanh đao lại giắt vào người quay về phòng.
Cả khu nhà rực rỡ dưới ánh trăng nhưng tĩnh lặng đến xuất thần.
Thẩm Kính Sơn giấu thanh đao xuống đầu giường, bất thần nhìn ra cửa bỗng thấy một bóng nhân ảnh, liền bước tới cửa sổ chú ý quan sát.
Thẩm Kính Sơn bỗng đứng ngẩn người ra một lúc.
Thật cũng khéo tình cờ! Hồi chiều vừa nói đến chuyện ân oán, đến đêm đã có ngay khách không mời!
Nơi đây quanh năm vắng vẻ chẳng mấy khách nhân, nhất là đêm khuya thế này chưa từng có người lạ lai vãng. Hiển nhiên nhân ảnh kia chẳng vì thiện ý mà tới...
Thẩm Kính Sơn giụi mắt nhìn lại, không phải chỉ có một mà có tới hai người khách đứng trước sân chòng chọc nhìn vào.
Thẩm Kính Sơn cảm thấy chua chát, buồn rầu tự nhủ :
- “Ta đã tránh mười mấy năm, lẽ nào vẫn không tránh được?”
Nhưng lúc này không phải là thời gian nuối tiếc, ông đến đầu giường lấy thanh đao tháo lớp vải bọc cầm tay rồi bước ra khỏi phòng.
Trước sân là hai tên hắc y hán tử tuổi ngoại từ tuần, một tên cao gầy, còn một tên béo lùn.
Nhìn vẻ mặt hung ác và ánh mắt thù địch của chúng, hào khí ngày xưa trong người Thẩm Kính Sơn liền trỗi dậy ông trầm giọng hỏi :
- Hai vị đêm khuya đến nhàn cư, có gì chỉ giáo?
Hán tử lùn mập cười “hắc hắc” nói :
- Thẩm Giang Lăng.
Thẩm Kính Sơn ngắt lời :
- Tại hạ là Thẩm Kính Sơn.
Tên lùn lại cười “hắc hắc” nói :
- Cho dù ngươi có đổi thành Thẩm Kính Hà chúng ta cũng nhận ra được!
Thẩm Kính Sơn hỏi :
- Chẳng hay tại hạ và nhị vị từng có ân oán gì?
Hán tử cao gầy bỗng rít
- Ngươi chắc vẫn chưa quên chuyện ở Đông Nhạc miếu dưới chân núi Thiên Bình sơn ngoại thành Cô Tô hơn hai mươi năm về trước chứ?
Thẩm Kính Sơn bỗng ngửa mặt cười một tràng rồi mới trả lời :
- Chẳng trách gì không nhận ra hai vị, thì ra nằm trong số bọn lục lâm thảo khấn ở Đông Nhạc miếu hơn hai mươi năm trước!
Ông thôi cười nói tiếp :
- Tuy nhiên ta cũng nên cảm tạ các ngươi vì đã cho Thẩm mỗ cơ hội để có một gia đình mỹ mãn và hai mươi năm hạnh phúc!
Đến lượt tên mập quát lên :
- Bây giờ thì cuộc sống hạnh phúc đó chẩm dứt rồi. Trước khi ૮ɦếƭ ngươi sẽ tận mắt thấy vợ con ngươi bị chúng ta ђàภђ ђạ!
Thẩm Kính Sơn tuy đã nổi giận nhưng vẫn giữ được bình tĩnh :
- Các ngươi cút khỏi đây ngay! Nếu không biết sống ૮ɦếƭ thì đừng mong được tiện nghi như hai lần trước!
Tên mập lại cười “hắc hắc” nói :
- Hôm nay thì không dễ như lần trước đâu..
Tên cao gầy tiếp :
- Ngươi đã trốn tới đây mười mấy năm chẳng phải chúng ta không tìm được, chỉ vì chúng ta còn bận luyện võ công mà thôi!
Thẩm Kính Sơn “à” một tiếng hỏi :
- Nói vậy bây giờ các ngươi đã luyện thành võ công thượng thừa rồi chứ?
Tên cao gầy trả lời với vẻ đắc ý :
- Lát nữa ngươi sẽ biết ngay thôi!
Dứt lời cả hai cùng rút đao đeo bên sườn ra.
Hai thanh đao có hình dáng rất lạ, ở Trung Nguyên hiếm gặp, phía mũi đao cong lại như hình móc câu, tỏa ánh thép rợn người, hiển nhiên cũng là bảo đao.
Thẩm Kính Sơn cũng rút đao khỏi vỏ hoành ngang trước иgự¢, lạnh lùng nói :
- Ta đã thoái ẩn giang hồ mười mấy năm nên không muốn tay mình nhuốm máu nữa. Chỉ cần các ngươi biết tiến thoái mà đi khỏi đây..
Hai tên hán tử ngắt lời, quát lên :
- Đừng nằm mộng!
Đồng thời chậm rãi tiến lên từng bước một với bước chân trầm ổn, đao hướng về phía trước hơi chếch lên, mắt phát hung quang như hai bó đuốc chiếu thẳng vào Thẩm Kính Sơn.
Chỉ căn cứ vào dáng đi và tư thế cầm đao đủ biết thân thủ của hai tên hán tử chẳng phải tầm thường.
Thẩm Kính Sơn biết rằng những lời mình vừa nói là vô ích, cuộc chiến sinh tử tất yếu sẽ xảy ra. Ông không dám khinh suất chú mục ngưng thần chuẩn bị đối địch.
Đến cách năm bước, hai tên hán tử dừng lại một lát rồi bất thần quát lên một tiếng chia thành hai bên tả hữu bổ tới Thẩm Kính Sơn!
Hai thanh quai đao rít lên như cơn lốc, thế cực kỳ uy mãnh và thần tốc.
Thẩm Kính Sơn cũng tung người lao tới như ánh chớp xuyên qua những khe hở của hai thanh đao, quát lên :
- Các ngươi đã quyết định bỏ thân ở đây thì sẽ được toại nguyện!
Đồng thời thanh khoái đao hoa lên hai đường sáng rực!
Nói thì chậm nhưng diễn biến lại rất nhanh.
Không có tiếng binh khí chạm nhau, ngay cả tiếng đao chém vào thân thể hầu như cũng không nghe thấy, chỉ có ánh đao lóe sáng rồi vụt tắt.
Hai tên hắc y hán tử đổ gục xuống không kêu lên được một tiếng nào, tay vẫn cầm chặt thanh quái đao.
Thẩm Kính Sơn đáp xuống đất đưa mắt nhìn lượt qua thi thể địch nhân rồi từ từ tra đao vào vỏ quay vào nhà.
Nữ nhi Thẩm Lăng Yến một tay đỡ lấy mẫu thân đứng ngay trước cửa.
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt Cát Tử Yến tái nhợt như sáp.
Thẩm Kính Sơn chuyển đao sang tay trái dìu thê tử vào phòng.
Chừng như tới lúc đó, Cát Tử Yến mới hoàn hồn, run giọng hỏi :
- Kính Sơn! Chúng là..
Thẩm Kính Sơn thở dài đáp :
- Bọn chúng đã bắt đầu kéo đến tìm cừu..
Cát Tử Yến run lên, giọng lạc đi vì sợ :
- Chàng định nói rằng sẽ còn bọn khác tới đây nữa ư?
Thẩm Kính Sơn nhìn thê tử hồi lâu mới nói :
- Tử Yến! Một người đã đạp chân vào giang hồ lẽ ra không nên lập gia thất. Năm xưa ta vọng tưởng sẽ vì nàng mà tạo nên được cuộc sống yên tĩnh, và đã cố hết sức mình để làm điều đó. Thế mà bây giờ vọng tưởng đó thành hư không! Tử Yến! Ta đã mắc sai lầm khiến mẹ con nàng phải liên lụy!
Cát Tử Yến vừa khóc vừa nói :
- Kính Sơn! Chúng ta chung sống đã hơn hai mươi năm, sao chàng còn nói thế?
Thẩm Kính Sơn lắc đầu
- Hồi chiều ta đã từng nói rằng ông trời đã đối xử không tệ bạc với ta. Được sống mười mấy năm yên bình bên mẹ con nàng là niềm hạnh phúc lớn. Nhưng bây giờ..
Ông dừng lại một lúc rồi nói tiếp :
- Việc hôm nay tạm dừng ở đây, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện thêm, giờ thì nên đi ngủ!
Dứt lời đi trước về phòng mình.
Cát Tử Yến nằm thao thức mãi không sao ngủ được, mãi đến gần sáng mới thi*p đi trong giấc ngủ chập chờn.
Không biết được bao lâu, chợt nghe tiếng nữ nhi kêu lên thảng thốt :
- Mẹ! Mau dậy đi!
Ánh mặt trời rực rỡ đã chiếu xuyên qua cửa sổ.
Thẩm Lăng Yến đứng bên giường mẹ, mắt đẫm lệ, trên tay cầm một tờ giấy viết đầy chữ.
Cát Tử Yên đã linh cảm có chuyện chẳng lành, vội hỏi :
- Lăng Yến! Việc gì thế?
Thẩm Lăng Yến vừa khóc vừa nói :
- Mẹ! Cha đi rồi!
Cát Tử Yến lảo đảo ngồi xuống giường.
Thẩm Lăng Yến lặng lẽ đưa tờ giấy cho mẫu thân, bà máy móc cầm lên xem, hơi thở tưởng như ngưng lại.
Đó là bức thư do Thẩm Kính Sơn để lại.
Trong thư viết rằng :
“Tử Yến! Hơn hai mươi năm phu thê âи áι, còn có nữ nhi của chúng ta nữa, quả thực ta không nỡ nhẫn tâm bỏ hai mẹ con nàng mà đi.
Nhưng nếu ở lại thì ta không có cách nào để đem lại yên tĩnh cho gia đình được. Chỉ có cách phải ra đi, ít ra cũng hy vọng vãn hồi yên tĩnh cho nàng và con.
Chắc nàng còn nhớ lời ta nói, một khi đã dấn thân vào giang hồ thì rất khó lòng thoát được. Chúng quyết truy tìm ta, và như đã thấy, trước sau gì chúng cũng tìm được. Vì thế để tránh liên lụy cho mẹ con nàng, ta chỉ còn cách trở lại giang hồ.
Thật đau lòng khi phải rời bỏ mẹ con nàng. Ta rất muốn tiếp tục được vui thú điền viên như mười mấy năm qua, nhưng không thể!
Người ta nói rằng đã dấn bước vào giang hồ là không làm chủ được bản thân và cuộc sống của mình nữa, quả không sai! Ta là một khách giang hồ, hoặc ít ra đã từng là khách giang hồ, làm sao có thể chui nhủi hết chỗ này đến chỗ kia để tìm cảnh yên tĩnh?
Đó là điều không thể được!
Từ nay, trên giang hồ tái xuất hiện “Khoái Đao” Thẩm Kính Sơn. Hy vọng điều đó sẽ làm hai mẹ con nàng được sống bình yên. Nếu được như thế thì hành động của ta là đúng, và dù phải trả giá thế nào cũng xứng đáng!
Lăng Yến! Từ nay con hãy ngoan hơn, phải biết chăm sóc mẹ nhiều hơn trước. Ngày mai hãy dời chỗ, tìm một nơi thật yên tĩnh mà định cư. Khi nào cha giải quyết xong mọi ân oán thì sẽ trở về và vĩnh viễn không rời hai mẹ con nữa!
Kính Sơn lưu 乃út!”
Đọc xong thư, Cát Tử Yến thảm thiết kêu lên :
- Kính Sơn!
Sau tiếng kêu xé lòng đó, bà ta thổ ra một vòi huyết rồi ngã xuống giường ngất đi.
Thẩm Lăng yên ôm lấy mẫu thân vừa lay gọi vừa khóc như mưa.
Nhưng có lẽ lúc này Thẩm Kính Sơn đã cách xa trăm dặm, đâu biết bi thương đó nữa?