Tứ Hoàng tử bước một bước dài lên làm mặt quỷ với dũng sĩ Tây Vực. Dũng sĩ này đột nhiên thấy hắn ra chiêu như vậy, tay cũng buông lỏng ra, thế mà đối phủ ra tay thật gọn trảy chân té ngã. Mấy thương nhân người Hán vỗ tay, tiếng hoan hô trong phút chốc hết sức náo nhiệt.
Mà Tứ Hoàng tử vừa gây chuyện còn vỗ vỗ bả vai dũng sĩ bị ném ngã xuống đất, vẻ mặt vô hại nói: “Lần sau tiếp tục cố gắng.” Thật giống như mọi chuyện đều không quan hệ gì tới hắn.
Đại Hoàng tử đứng thẳng dậy, hắng giọng cười to: “Tam đệ, Tứ đệ, tin tức của hai người thật nhanh, đã tìm được nơi này rồi.”
Tứ Hoàng tử vừa nghe, nhíu mày cười: “Đại ca, người thật không phúc hậu, biết đệ thích náo nhiệt nhất, vậy sao không tìm đệ tới đây? Nếu không phải vì Hoàng… đại nương bị bệnh, Ninh tỷ tỷ nhất định cũng muốn đi theo tới.” Vốn dĩ là hắn muốn nói “Hoàng hậu nương nương”, đáng tiếc ở ngoài cung vẫn kiêng dè kiểu xưng hô này.
Đại Hoàng tử chau mày: “Đại nương bị bệnh thế nào? Nghiêm trọng không? Sao đệ không ở trong đó tận hiếu còn chạy ra đây hả?”
Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử đã trưởng thành, dĩ nhiên sẽ có mấy phủ đệ ở ngoài cung. Trong khi đó Tứ Hoàng tử còn nhỏ vẫn ở trong cung, được ra ngoài không phải là một chuyện dễ dàng.
Giọng điệu Tam Hoàng tử bình tĩnh: “Hôm nay phụ thân ra tấu chương tuyên bố ra ngoài tìm các huynh trưởng bàn luận.”
Vẻ mặt Đại Hoàng tử tối sầm lại, trong lòng căm giận bất bình: không phải là Phụ Hoàng ra tấu chương bảo tìm mình chứ? Chẳng lẽ cho rằng mình tài hèn học ít nên mới cố ý xem nhẹ?
Mặc dù trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt hắn cũng chỉ có thể cười cho qua.
Ánh mắt Tam Hoàng tử sắc bén dừng lại trên người Tắc Khắc Tư, trong đôi mắt bình tĩnh có gợn sóng, cười hỏi: “Không biết vị này là ai?”
Không đợi Đại Hoàng tử giới thiệu, Tắc Khắc Tư đứng lên nhấn tay lên ngọc phiến trước иgự¢, khom người tự nhiên: “Tại hạ Tắc Khắc Tư, đến từ Tây Vực, người ta gọi là lão Lục.”
Cách ăn mặc này, mà ‘người ta gọi là lão Lục’ ở Tây Vực cũng chỉ có Lục Vương tử Tây Vực. Tam Hoàng tử nhất thời sáng tỏ, vậy mà trong lòng vẫn rất bình tĩnh: Lục Vương tử đến từ khi nào? Sao không hề có chút tin tức nào? Hơn nữa, sau khi người này vào Kinh Thành đều gặp Đại Hoàng tử. Chẳng lẽ giữa hai người có giao dịch gì sao? Chẳng lẽ đại ca và Tây Vực…
Trong lúc nhất thời bật cười thành tiếng, còn là tiếng cười giả trong lòng. Dòng nước ngầm thật sự đã bắt đầu chuyển động.
Quét một vòng qua chỗ này chợt nhìn thấy người quen, vì vậy không ngừng bước đến trước mặt mấy người Tần Kha. Tiếng cười liên tiếp: “Nghe Ninh tỷ tỷ nói hai người đã thành thân. Thật là chúc mừng. Đáng tiếc hôm nay ta không chuẩn bị quà tặng gì cả, cho nên hỏi Tam ca muốn một vòng tay san hô màu hồng, coi như là mượn hoa tiến Phật.” Nói xong hắn lấy ra một hộp gấm trong tay áo giao tận tay Mạnh Chu.
Không đợi Mạnh Chu mở miệng, hắn còn bổ sung: “Không cho từ chối!”
Mạnh Chu và Tần Kha liếc mắt nhìn nhau, chỉ đành phải nhận đồ trước. Chẳng qua nàng liếc nhìn về phía Tam Hoàng tử, luôn cảm thấy khá lo lắng trong lòng.
Mấy người hàn huyên với nhau, chỉ nghe thấy Tắc Khắc Tư cười nói tiết mục tiếp theo còn đặc sắc hơn. Hắn vỗ tay, nhanh chóng vang lên tiết tấu phong tình.
Sau đó sân đấu võ bỗng biến thành sân nhảy. Chỉ thấy hơn mười cô nương Tây Vực mặc váy hở rốn chân không đi vào múa may. Một bên váy được khảm màu đen, bên cạnh còn điểm xuyết một vài chấm vàng sáng có vẻ hết sức chói mắt khi xuất hiện bên đống lửa. Mà trước иgự¢ họ là mảng da thịt trắng như tuyết, bộ иgự¢ đẫy đà phập phòng theo từng điệu nhảy, nhất thời thu hút không ít ánh mắt đàn ông. Kỳ lạ hơn chính là trên mắt cá chân họ còn đe một vòng bạc, sau từng bước chân vang lên tiếng chuông tí tách như trân châu rơi vào khay ngọc.
Vũ điệu Tây Vực quả nhiên hết sức sôi nổi không gì cản nổi cũng hết sức quyến rũ.
Những người lúc đầu còn mải mê nói chuyện quên trời đất giờ này cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm các cô nương đang nhảy múa, nhìn họ xoay tròn, nhảy ra, nghe tiếng nhạc như tiếng chuông, như say như mê.
Mạnh Chu tiến gần đến người Tần Kha thổi một hơi, chỉ thấy hắn đang nhắm mắt lại, dáng vẻ hưởng thụ cái đẹp trước mắt.
Tần Kha mở mắt nhìn nàng, nhỏ giọng cười khẽ: “Đừng lộn xộn.”
Mạnh Chu cười đùa: “Đẹp như thế rất tốt cho thị giác, không phải không nhìn là lãng phí sao?”
Tần Kha chỉ cười nói: “Ta là gió mây.”
Nghe Tần Kha nói vậy Mạnh Chu hết sức vui vẻ, nhưng lúc đó nàng cũng nghi ngờ: “Đã là gió mây vì sao còn không dám nhìn? Chẳng lẽ chàng sợ mình sẽ không kiềm chế được sinh dục niệm?”
Tần Kha đưa tay nhéo nhéo mặt nàng: “Chỉ vì nữ nhân như nàng ta không thể tạo cho mình bất cứ cơ hội phạm sai lầm nào.” Hắn nhếch môi cười, giải thích: “Nàng cũng đã biết ở Tây Vực đàn ông và phụ nữ chỉ cần liếc mắt nhìn nhau, nếu trúng ý đối phương lập tức sẽ đến bộc lộ tình cảm. Tướng công của nàng là ta tài tuấn như thế, nếu bị người nào coi trọng nàng sẽ phải làm sao đây?”
Mạnh Chu thật sự càng yêu tướng công rồi, sao chàng có thể lo nghĩ cho nàng sợ nàng phải chịu uất ức đến mức này cơ chứ?
Hành động của hai người lọt vào trong mắt Tam Hoàng tử. Mặc dù không nghe rõ lời hai người nói nhưng nhìn hai người liếc mắt đưa tình liên tục, khóe miệng hắn dâng lên nụ cười than tiếc. Không biết bọn họ đến với nhau là bắt đầu may mắn hay bất hạnh.
Ánh mắt của đám vũ nữ lưu chuyển ở chỗ đàn ông, nhìn thấy ánh mắt của một số đàn ông không hướng về phía mấy cô nương đang nhảy, các nàng phất tay áo ngang qua gò má nam tử. Có khá nhiều đàn ông ở đó, vì vậy một vũ nữ khá xinh đang múa ở trước Đại Hoàng tử và Tứ Hoàng tử. Mà còn hơn thế nữa là có người còn ‘tranh thủ tình cảm’ trước mặt ba vũ nữ, đó là Tam Hoàng tử. So với Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử càng sắc sảo hơn, phong cách ôn hòa, mà so với Tứ Hoàng tử hắn càng thêm trưởng thành chín chắn, vì vậy không thể so sánh phong thái giữa hai người.
Trước mặt Tắc Khắc Tư không có một bóng người, thật vì dung mạo hắn quá xinh đẹp, mỹ nhân chỉ có thể ghen tỵ và oán giận hắn, đâu còn tâm trí đi trêu đùa? Hắn phẩy phẩy quạt tự tiêu khiển, nhìn một nhóm nam nữ đang tụ tập cũng cảm thấy hạnh phúc. Dĩ nhiên trừ chú ý mấy vị Hoàng tử hắn cũng nhìn sang bên biểu tẩu biểu ca bên kia – chỉ thấy một người ăn trái cây, một người đứng bên nhìn, chỉ như thế mà thôi.
Tắc Khắc Tư cảm thấy nghi ngờ: nhiều người đẹp trước mặt như vậy, biểu ca thật sự không động lòng sao? Hay là không có hứng thú đối với phụ nữ Tây Vực?
Hắn nhếch môi cười, nếu chiêu này không có tác dụng hắn còn có chiêu tiếp theo. Vì vậy vẫy gọi một thủ hạ, nhỏ giọng nói vào tai.
Cô nương Tây Vực và nhóm đàn ông đã thân nhau, tiếng cười của cả nam lẫn nữ lẫn vào nhau vui vẻ như đống lửa, cháy hừng hực.
Tuy Tứ Hoàng tử tuổi nhỏ nhưng cũng ở trong cung đã lâu, sao chưa từng nhìn thấy mấy chuyện nam nữ kia. Hắn cười đẩy cô nương ra, mở lòng bàn tay, không có vật gì, sau đó nhanh chóng khép tay lại khua tay trên không trung ba vòng rồi đột ngột mở ra, trên bàn tay xuất hiện mấy đồng tiền. Trong mắt cô nương kia lộ vẻ kinh ngạc, say sưa muốn hắn tiếp tục biểu diễn. Cười đùa hết sức vui vẻ.
Mà Đại Hoàng tử trực tiếp ôm cô nương đi ra phía sau, cũng không hề để ý tới sắc mặt Đại Hoàng tử phi khó coi đến mức nào.
Tam Hoàng tử còn lại càng thêm hưởng phúc, ba cô nương trước mặt hắn vừa lộ vai vừa tiếp rượu, phô ra tất cả vốn liếng của minh bắt lấy ánh mắt hắn. Ngược lại hắn không đẩy ra nhưng cũng chỉ mỉm cười nhìn.
Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông to con khiêng một chiếc kiệu chở một cô nương mang khăn che mặt đi vào, tiện tay ném chiếc khăn lụa trắng, mùi thơm phát tán bốn phía. Nàng lấy một chiếc khăn thêu rũ xuống dưới đất, lực cả người tập trung ở mũi chân phải, tay trái nâng lên, cả người tạo thành một đường thẳng, ngửa mặt lên nhìn trời, nhảy múa xoay tròn như đóa hoa Bạch liên nở rộ trong bầu trời đêm, đẹp đến mức khiến người ta đau lòng, hận không thể ôm nàng ta vào trong lòng.
Sau khi xoay tròn xong, cả người nàng ta từ từ thấp xuống, cuối cùng nằm rạp trên mặt đất, đầu ngón tay linh xảo như chim yến vỗ cánh, cùi chỏ cánh tay nâng lên hạ xuống như chim yến bay thấp.
Trong lúc nín lặng, nàng ta đột nhiên nhảy lên khỏi mặt đất, hai chân mở rộng, nhảy một cái thật cao lên không trung, tơ trắng trên người nàng ta lướt qua trong không rồi từ từ rơi xuống, tiếp tục dính lấy trên người…
Điệu nhảy kết thúc, nàng ta thi lễ với mọi người, lụa mỏng trên mặt vẫn ở nguyên trên mặt, mà ánh mắt của nàng ta đã tập trung vào Tần Kha, xác minh mục tiêu.
Tắc Khắc Tư mỉm cười: người này nhất định hợp với khẩu vị biểu ca.
Tam Hoàng tử như bị bên kia hấp dẫn, nhìn qua màn kịch hay này.
Mạnh Chu dĩ nhiên cảm thấy cô nương này hết sức lớn mật và khiêu khích, còn ngoài dự đoán nữa là cô nương này đến trước mặt Tần Kha, hỏi chàng: “Công tử nguyện lột khăn che mặt xuống cho tiểu nữ không?”
Trong thanh lâu có một quy định không thể bò, lúc cô nương tháo khăn lụa che mặt xuống thì người đó sẽ thuộc về người tháo khăn che mặt tối hôm đó.
Câu hỏi lộ liễu như thế thật sự khiến mọi người cảm thấy kinh sợ, tiếng nhốn nháo cả lên. Không biết người nào ở bên cạnh nói vọng lên: “Cô nương, người bên cạnh công tử kia chính là phu nhân của hắn, cô không sợ phu nhân ghen ghét sao?”
Giai nhân che mặt thật giống như giờ mới nhìn thấy Mạnh Chu, trong mắt vẫn xuất hiện nụ cười: “Phu nhân sao? Phu nhân có biết múa không? Không bằng chúng ta so sánh một lần, nếu ta thắng tối nay công tử sẽ đi theo ta. Nếu phu nhân thắng, tài nghệ ta không bằng người cũng không thể nói gì hơn.”
Lời này giống như rơi vào trong chảo dầu, văng lên càng mãnh liệt hơn, không khí tôn sùng tăng cao vô hạn. Đàn ông có rượu ngon vào cổ cười hài lòng nhìn vở kịch xuất hiện lúc này, mùi rượu phiêu tán, tất cả mọi người đã ngà ngà say.
Tần Kha đưa tay ôm Mạnh Chu, nhìn giai nhân che mặt cười khẽ: “Đa tạ cô nương đã lọt mắt xanh, chỉ là nước trong bình đã đầy, Tần mỗ chỉ có một phu nhân là đủ !”
Tiếng cười giai nhân như chuông bạc: “Dĩ nhiên phu nhân chỉ có một người, nhưng không thể thiếu hồng nhan. Thiên Tình bất tài, chỉ có khả năng múa. Nếu hôm nay thua bởi phu nhân, Thiên Tình tâm phục khẩu phục. Nếu may mắn thắng, Thiên Tình chỉ có thể uống một chén với công tử, như thế được không?”
Tắc Khắc Tư ở xa cao giọng nói: “Cũng chỉ là một chén rượu thôi, có gì không thể? Tần phu nhân, người nói gì đi?”
Thấy hắn mở miệng dẫn đầu, mọi người xem kịch vui đều rối rít lên tiếng, định khuyên Mạnh Chu rộng lượng cho phép cô nương này uống một chén với tướng công. Cô nương che mặt kia vừa nhìn là biết đã trải qua huấn luyện múa nhạc trong thanh lâu, nếu so với nàng ta sao nàng có thể thắng? Thay vì để đến lúc đó làm trò cười cho thiên hạ không bằng bây giờ đồng ý yêu câu. Lại nói cũng chỉ là một ly rượu mà thôi, cũng không cần tướng công phải bán mình, chuyện này cần gì phải suy nghĩ?
Mạnh Chu không nghĩ vậy, hiển nhiên tình hình trước mắt không phải chỉ uống một chén đơn giản như vậy, chỉ sợ sau một chén này sẽ có một chén khác… Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tắc Khắc Tư ở bên kia, chỉ thấy vị biểu đệ kia đang giơ chén rượu ra vẻ như đang uống, dáng vẻ đùa cợt không thể miêu tả thành lời.
Tần Kha ôm chặt Mạnh Chu, đang muốn dẫn Mạnh Chu rời khỏi chỗ này lại nghe thấy Mạnh Chu lên tiếng: “Như thế ta phải tự bêu xấu mình rồi.”