Xem Như Anh Lơi Hại, Đồ Xấu Xa - Chương 51

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Ngửa bài
Vi Đào ngồi trong góc quán cà phê, tay nghịch cái bật lửa Zippo, chắc cô ta sắp tới rồi.
Quả nhiên cửa quán bị đẩy ra, một tràng chuông gió ngân nga vang lên, bóng Khổng Diễm xuất hiện.
Vi Đào nhếch môi, Khổng Diễm lạnh lùng bước lại gần.
Cô ta đứng cạnh bàn, lạnh lùng trừng anh: “Sao ả không tới?”. Chẳng phải anh muốn khoe hay sao? Hôm qua còn đả kích đau như vậy khiến cô ta căm hận mãi. Chắc hẳn mẹ anh đã gây áp lực, anh biết hậu quả nghiêm trọng rồi chăng?
Vi Đào đứng lên, khoát tay ra hiệu cho cô ta ngồi xuống, Khổng Diễm ngồi xuống ghế, phục vụ đến hỏi muốn uống gì, cô ta lạnh như tiền, không đáp.
Vi Đào ra hiệu một ly Cappuccino, thứ cô ta thích.
Phục vụ gật đầu rời đi. Vi Đào dựa lưng vào ghế, giọng trầm trầm, “Diễm Tử, anh có việc muốn nói với em”.
Khổng Diễm trừng mắt nhìn vẻ mặt ung dung của anh, đối diện với người đàn ông mình vừa yêu vừa hận này, tâm trạng cô ta rất phức tạp, “Nói gì, nói anh hối hận đã lấy ả kia à?”. Khổng Diễm chỉ muốn nghe một đáp án, nếu bây giờ anh chịu quay lại, cô ta sẽ không quan tâm chuyện anh mang tiếng ly dị.
Vi Đào cười lạnh, ánh mắt có vẻ bất lực, “Diễm Tử, em vẫn không hiểu”.
“Đúng, em không hiểu ả có gì tốt? Chỉ vì ả dịu dàng, nếu anh thích, em có thể dịu dàng hơn thế”, Khổng Diễm nghiến răng nói. Chỉ cần nhớ lại vẻ hạnh phúc tràn ngập trên gương mặt Cố Tịch là cô ta lại có cảm giác như món đồ mình yêu quý nhất vừa bị ςướק mất, còn nụ cười của Cố Tịch chính là vẻ đắc ý sau khi giật được.
Khóe môi Vi Đào mấp máy, “Diễm Tử, chúng ta sở dĩ chia tay không phải vì nhà em, mà vì em”. Khổng Diễm ngẩn người, vẻ mặt cứng đờ nhìn anh.
“Em thích thao túng mọi thứ, thậm chí cả sự lựa chọn của anh. Có rất nhiều việc không nói không có nghĩa là anh chẳng biết gì.” Vi Đào vừa nói vừa gõ nhẹ lên mặt bàn, thong thả nhẹ nhàng.
Trái tim Khổng Diễm như nhảy lên theo tiếng gõ của anh, giật từng cái một, sắc mặt tái nhợt, giọng hơi run run, lúng túng: “Biết… gì?”.
Phục vụ lúc này mang ly cà phê nóng tới, hai người đều ngừng lại. Đợi người đó đi rồi, Khổng Diễm mới nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ hoảng loạn.
Vi Đào nhấp ngụm cà phê, nhẹ nhàng nhìn cô ta, nhưng cô ta lại thấy sự dịu dàng đó như toát ra hơi lạnh cực độ. Khổng Diễm không kìm được rung lên, anh đã biết hết.
“Năm đó đơn xin ra nước ngoài của anh vì sao không được thông qua? Lạc Tịnh nói vì có người chiếm chỗ của anh rồi. Hừ, nếu anh cũng như Tần Châu, có người chủ động dâng cơ hội tới tận cửa, thì anh cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.” Vi Đào lặng lẽ nhìn sắc mặt càng lúc càng trắng bệch của Khổng Diễm, khóe môi anh trước sau vẫn nhướng lên.
Mỗi việc làm của Khổng Diễm tuy che giấu rất kỹ nhưng trên đời này chẳng có bức tường nào kín gió. Vì ngăn cản anh ra nước ngoài mà cô ta không tiếc việc tìm người dụ dỗ giáo sư, nhường suất của anh cho một ứng viên khác là Tần Châu. Vi Đào lúc đó hụt hẫng, buồn bã, Khổng Diễm dịu dàng ở bên khiến anh cảm thấy cơ hội ra nước ngoài mất rồi, nhưng cũng có được cái khác bù lại, cuối cùng nghĩ thông suốt. Nhưng khi tình cờ trông thấy vị giáo sư quấy rối cô nữ sinh kia, anh mới nghe được bí mật đằng sau mọi thứ.
Có thể tưởng tượng được khi ấy sự bàng hoàng của Vi Đào hoàn toàn không chỉ là bão cấp mười. Người bạn gái anh tin tưởng, một mặt tiếc nuối thay anh vì mất đi cơ hội, một mặt lại đâm anh thật mạnh từ sau lưng. Vi Đào khi ấy, nhìn nụ cười dịu dàng của Khổng Diễm thì chỉ thấy chạnh lòng.
Anh không chất vấn, mà viện lý do cho Khổng Diễm cơ hội, mong cô ta có ngày đích thân nói cho anh biết, rằng cô ta vì không nỡ rời xa anh mới muốn giữ anh lại. Nhưng Khổng Diễm chẳng làm gì, mà yêu cầu anh tốt nghiệp xong vào công ty của cậu cô ta làm việc. Vi Đào nhớ rõ ngày đó, khi cô ta ở trong lòng anh, chỉ vào tòa nhà tập đoàn mà cậu mình kinh doanh, thực tế là nhà họ Khổng nắm phần lớn cổ phiếu, nói: “Vi Đào, đây là em tặng cho anh, chỉ cần anh vào thì em đảm bảo tương lai tất cả sẽ là của anh”. Cô ta cười rạng rỡ, tim anh càng băng lạnh. Anh là gì, một con rối mà cô ta đã hoàn toàn chiếm lĩnh được ư?
Từ đó, anh không còn thông cảm cho cô ta nữa. Họ cãi nhau, Khổng Diễm càng lúc càng oán trách anh không còn chiều chuộng cô ta như trước kia, không chịu nhường nhịn. Vi Đào cười thầm, cô ta cần anh nhường đến bao giờ? Đến khi chỉ có thể đi theo bước chân cô ta sao?
Những cuộc cãi vã càng lúc càng nhiều, bao ngọt ngào ngày cũ đã tan tác. Vi Đào thường nghĩ, nếu không phải do lần dò hỏi về việc ra nước ngoài, anh sẽ không biết ham muốn không chế mọi thứ của cô ta lại mạnh đến thế. Người tin tưởng nhất lại là người phản bội mình nhiều nhất. Anh không vào tập đoàn nhà họ Khổng như cô ta muốn, mà vào một công ty nhỏ. Đó là một công ty mới thành lập chưa lâu, mọi người đều đang phấn đấu, anh cũng có lý do là chuyên tâm cho công việc. Dần dần, Khổng Diễm bắt đầu oán trách sự lạnh nhạt của anh, trách anh không chịu đón nhận ý tốt của cô ta, mà cứ muốn vất vả. Vi Đào chỉ cười nhạt, liệu sẽ có ngày cô ta không chịu nổi không?
Cuối cùng, đến một ngày, họ cãi nhau dữ dội.
Khổng Diễm vì anh không chịu hẹn hò mà nổi trận lôi đình ở nhà, anh họ cô ta tìm người đến dạy cho Vi Đào một bài học. Vi Đào cuối cùng vẫn không đi khuyên nhủ Khổng Diễm. Khổng Diễm lao tới công ty, trách mắng anh thay lòng, trước kia anh không như vậy. Vi Đào để mặc cô ta quậy phá, chỉ tiếp tục làm việc.
Khổng Diễm không chịu nổi sự thờ ơ của anh, phá tan tành văn phòng, giám đốc bước ra nói cô ta đừng nổi điên lên ở đây, cô ta lại nổi giận mắng giám đốc, rằng đây chỉ là công ty nhỏ, cô ta nói một lời sẽ khiến nó sụp đổ ngay. Giám đốc suýt bị cô ta làm cho tức điên.
Mấy hôm sau, Vi Đào thấy giám đốc nhăn nhó mặt mày xuất hiện trước mặt, anh đã hiểu, không nói không rằng, chủ động xin nghỉ việc.
Khổng Diễm vừa phá anh vừa bám riết không buông, cứ nói anh đã thay đổi. Cô ta còn chơi chiêu dịu dàng với bố mẹ anh, thường xuyên mua đồ cho họ, ở cạnh họ. Khi Vi Đào tăng ca xong về nhà, thấy mẹ nắm tay Khổng Diễm ngồi trò chuyện, anh chỉ nói vài câu. Mẹ bắt đầu trách cứ anh, nói Khổng Diễm đối xử tốt với anh như vậy, anh nên biết hưởng phúc.
Anh nên sao? Nên dâng hiến sự chung thủy của mình trong cái dịu dàng của cô ta? Anh chịu đủ rồi.
Cuối cùng Vi Đào ngầm khiêu chiến với anh họ Khổng Diễm, hại nhà họ Khổng mất một đơn hàng lớn. Nhà họ Khổng chỉ trích Vi Đào ăn cây táo rào cây sung. Khổng Diễm cũng chất vấn anh tại sao làm thế, Vi Đào nói có sự nghiệp của mình Khổng Diễm bắt anh chọn, cô ta hay sự nghiệp của anh. Vi Đào cười lạnh nói, nhà họ Khổng có để anh chọn không?
Khổng Diễm tức giận vì anh không hiểu, cố ý tìm người diễn kịch để chọc tức anh, nhưng anh không tỏ ý gì. Khổng Diễm cuối cùng giận dữ đòi chia tay, nói Vi Đào gặp chuyện gì thì cô ta cũng không lo nữa. Nhà họ Khổng bắt đầu gây áp lực lên việc làm ăn của gia đình Vi Đào, ép anh biết khó mà lui, nhưng anh không nhượng bộ. Mẹ trách anh làm Khổng Diễm tức giận bỏ đi, bảo anh tới van xin nhà họ Khổng. Vi Đào lại tìm một công việc khác, đi đến thành phố khác.
Khổng Diễm thấy anh ngay cả chuyện làm ăn của nhà mình cũng không thèm thì tức tối đập đồ đạc ở nhà. Mẹ Vi Đào vì thế mà cằn nhằn anh nhẫn tâm, Vi Đào bình tĩnh khuyên mẹ, nếu anh không ở M thì nhà họ Khổng sẽ không làm khó họ nữa.
Khổng Diễm muốn trả thù Vi Đào nên chấp nhận yêu đối tượng mà nhà cô ta sắp xếp cho xem mặt. Lạc Tịnh cũng có khuyên hai người mấy lần nhưng đều phải bỏ cuộc. Vi Đào không muốn nhắc tới chuyện nhà họ Khổng nữa. Giữa anh và Khổng Diễm đã không còn tình yêu trong sáng từ lâu rồi, lẫn vào đó là quá nhiều đòi hỏi và yêu cầu, anh không thể tin tưởng cô ta được nữa.
Về sau Lạc Tịnh gặp anh nói chuyện vài lần, khuyên anh về thành phố M. Công ty nhà họ Lạc đang tuyển người, nếu anh muốn thì có thể thử.
Vi Đào biết rõ Lạc Tịnh đang thay Khổng Diễm khuyên anh về, nên vào làm ở công ty hiện tại. Nhưng anh từ chối những lần gặp mặt mà Lạc Tịnh cố ý sắp xếp, anh và Khổng Diễm vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.
Khổng Diễm sắc mặt tái nhợt, khóe môi run run, cô ta tưởng anh mãi mãi cũng không biết, “Em… em chỉ muốn tốt cho anh”.
Vi Đào cười, “Anh không trách em. Nhưng anh rất thất vọng về em, là tự em phá vỡ niềm tin anh dành cho em”. Cô ta đã cho anh một bài học, tin tưởng chẳng qua là sự bắt đầu của bội phản.
Khổng Diễm vẫn muốn giải thích nhưng Vi Đào đã đưa tay chặn lại, “Anh mong chúng ta chỉ tới đây thôi, em đừng làm khó Cố Tịch, cũng đừng làm khó nhà anh”. Hôm nay anh đến chính là muốn cảnh cáo cô ta, nếu cô ta còn đối phó Cố Tịch, anh sẽ không để cô ta yên.
Khổng Diễm cắn môi, khẽ gằn giọng: “Em không cam lòng”.
Vi Đào hừ lạnh, “Từ khi giở thủ đoạn với anh, em đã không còn tư cách rồi!”. Nhìn sắc máu trên gương mặt Khổng Diễm biến mất, tay cầm ly run bần bật, anh biết câu này nặng nề thế nào. Tiếc rằng, nỗi đau của cô ta đã không còn liên quan đến anh.
Đôi mắt Khổng Diễm rưng rưng, vẻ mặt đau khổ, “Em chỉ muốn giữ anh”. Bây giờ cô ta mới hiểu, anh sẽ không quay lại.
“Không người đàn ông nào chịu nổi khi bị phụ nữ đứng sau lưng khống chế.” Anh là đàn ông, cũng có tự trọng. Cô ta không nên tỏ ra lấn át anh ở mọi nơi mọi lúc.
Vi Đào nhìn thấy vẻ suy sụp trên khuôn mặt Khổng Diễm, trong lòng biết cô ta đã hoàn toàn thất bại, “Cũng đừng lôi kéo Lạc Tịnh, anh không muốn cả tình bạn với cô ấy cũng phải bỏ đi”. Lạc Tịnh là bạn thân của cô ta, nhưng không nên mù quáng trở thành kẻ tiếp tay. Nếu còn có lần sau, anh sẽ không mềm lòng nữa.
Nói xong, anh đứng lên, quay nhìn lại lần cuối, “Không tiễn em nữa”. Sau đó đi nhanh như gió, ném lên quầy một tờ tiền rồi dứt khoát ra khỏi quán.
Khổng Diễm đờ đẫn ngồi đó, đến khi cà phê nguội lạnh. Như trái tim cô ta, lạnh giá tựa băng.
Cố Tịch mở cửa, Vi Đào một tay chống lên khung cửa, thấy cô thì khóe môi cong lên. Cố Tịch lùi lại nửa bước, anh vào phòng, tiện tay đẩy cửa sau lưng, đóng lại.
Cố Tịch nhìn vẻ mệt mỏi trong mắt anh thì tim nhói đau, anh đã đi đâu? Trên người có chút vẻ lạnh lẽo, như mùi của gió, anh vừa ra ngoài về.
Vi Đào giơ tay kéo cô áp sát иgự¢ mình, không khí bị ép đi hết, giữa họ chỉ có hơi thở của nhau. Anh vùi đầu thật sâu vào hõm cổ cô, đầu mũi lạnh giá trượt trên làn da cô khiến cô run lên. Cô muốn đẩy nhẹ, anh nặng quá, cái ôm quá chặt. Nhưng tay anh vẫn siết lại, như thể muốn hòa cô vào cơ thể mình. Lồng иgự¢ bị ép tới không thở nổi, cô buộc phải ngước lên, khẽ hỏi, “Sao thế?”.
Vi Đào chỉ ôm chặt cô, không nói, cũng không giảm bớt sức nặng cơ thể. Cô vuốt tóc anh, không hỏi nữa, lặng lẽ chịu đựng sức nặng đó. Những mệt mỏi của anh toát ra như đam vào tim cô, xót xa quá.
Bên cổ có hơi ấm truyền lại, môi anh nhẹ nhàng chuyển động, “Anh đã đi gặp Khổng Diễm”. Cô cứng người, anh ôm chặt hơn, “Anh không thể để cô ta hại em nữa”. Có những lời cần phải nói rõ ngay từ đầu, nếu cô ta cứ chọc tới cô, anh sẽ đáp trả.
Cố Tịch xúc động, hạ giọng, “Em không sợ”. Dũng khí trong cô đều đến tư sự toàn tâm toàn ý của anh.
“Anh sợ”, giọng nói gần như lẩm bẩm của anh bay vào tai cô. Đầu Cố Tịch bỗng trống rỗng, tim co thắt lại, người đàn ông này cũng biết sợ ư? Một nỗi chua xót dâng lên tới mũi, tâm ý của anh, làm sao cô không hiểu, càng bảo vệ thì càng lo lắng.
Cô nâng đầu anh lên, nhìn vào gương mặt đầy xót thương của anh, cảm động ngập tràn. Cô ngắm chăm chú, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt khiến người ta sợ hãi của anh, sống mũi cao thẳng, khóe môi gợi cảm. Nhẹ nhàng, chậm rãi, dịu dàng áp vào, mang theo vẻ xót xa, làm ấm trái tim băng giá của anh. Đừng sợ, em là Cố Tiểu Tịch dũng cảm của anh, em sẽ bảo vệ anh, bảo vệ tình yêu em dành cho anh.
Trái tim Vi Đào được những dịu dàng ấy làm tan chảy, Tịch Tịch, bảo anh làm sao không yêu em cho được. Khoảnh khắc điên cuồng đã xóa tan sự dịu dàng, anh dùng nụ hôn cuồng nhiệt nhất dẹp đi nỗi lo trong lòng. Cho dù tương lai thế nào, họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc