Biến cốĐúng lúc chuyện hai người kết hôn bắt đầu tiến hành từng bước, thì nhà họ Cố gọi điện cho Cố Tịch.
Cố Tịch nghe điện thoại của mẹ mà ngẩn ra. Thế nào là khoan hãy cưới? Cố Tịch vội truy hỏi mẹ vậy là ý gì? Mẹ cô lại không nói thẳng, chỉ ấp úng nói chuyện này phải từ từ. Cố Tịch có vẻ cuống, mẹ cứ lấp lửng nói tạm hoãn lễ cưới nhưng lại không cho biết nguyên nhân, cô phải làm sao đây? Chắc chắn có lý do nào đó. Bà Cố thấy con gái cứ hỏi mãi thì cuối cùng chỉ nói một câu, “Dì con nói thế”. Cố Tịch ngớ ra, dì? Đúng rồi, dì chọn ngày cho họ, lẽ nào có vấn đề? Cố Tịch vội nói sẽ gọi điện cho dì nhưng bị mẹ ngăn lại, “Dì bảo có vài chuyện nói trực tiếp, con hãy bớt chút thời gian về một chuyến, khoan hãy cho Vi Đào biết”.
Cố Tịch cúp máy, nghĩ ngợi mà đầu óc rối tung. Lời dì nói, nhà cô thường rất tin, nhưng lần này vì sao dì lại không tán thành hôn sự của cô? Cố Tịch đi qua đi lại trong nhà, cuối cùng quyết định vẫn nên nói với Vi Đào, đây là chuyện của hai người, cô không thể giấu anh.
Vi Đào nghe giọng Cố Tịch có vẻ cuống quýt thì vội đến nhà cô. Vừa vào, anh đã ôm chặt cô, thấy cô buồn bã thì lo lắng hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Cố Tịch nhìn anh, do dự mãi, Vi Đào thấy cô ngập ngừng lại càng thêm lo, nhẹ nhàng vuốt hàng lông mày của cô để cô yên tâm trở lại, “Đừng cuống, có gì từ từ nói”, vừa nói vừa ôm cô đến ngồi ở sô pha.
Cố Tịch lấy hết can đảm, nói với anh, “Mẹ em vừa gọi điện tới”. Vi Đào tỏ ra bình tĩnh, đợi cô nói tiếp, “Mẹ nói… lễ cưới của chúng ta phải từ từ”. Vừa nói xong, cô thấy trên gương mặt anh lướt nhanh một thoáng khó hiểu, anh cũng sửng sốt. Cố Tịch vô thức nắm lấy tay anh, “Em… hỏi mẹ vì sao thì bà không nói”. Cô cũng thấy rất có lỗi, nhưng mẹ đã lên tiếng thì chắc chắn phải có nguyên do.
Vi Đào nhanh chóng trấn tĩnh, “Vậy ý của họ thế nào?”. Nếu đã là ý của mẹ vợ thì phải tìm hiểu nguyên nhân rồi mới phán đoán được.
“Mẹ em hình như nghe dì lớn nói gì đó nên mới thế”, Cố Tịch buồn bực, “Dì biết đoán số, hơn nữa còn đoán rất linh”. Càng nói giọng cô càng nhỏ, thậm chí hơi rụt rè. Nhìn nét mặt anh không chút thay đổi, chẳng đoán ra anh đang nghĩ gì, nhưng từ đáy mắt anh, cô đọc được vẻ bực bội, tuy anh che giấu rất tốt.
“Dì của em nói sao?”, Vi Đào hơi nhếch môi, nhưng giọng vẫn ôn hòa.
“Em cũng chưa biết, mẹ nói muốn trao đổi trực tiếp với em, bảo em về một chuyến”, Cố Tịch nhanh chóng liếc nhìn anh, rồi nói tiếp, “Bà bảo em đừng nói gì với anh”. Cô đã làm trái ý mẹ, cô không muốn anh bị mọi người che giấu.
Vi Đào suy tư một lúc. Cố Tịch nhìn anh cũng không dám nói gì, không khí im lặng bao trùm.
Liệu anh có thấy gia đình họ rất nực cười không, có lẽ đoán số mê tín gì đó đối với người miền Bắc mà nói là tư tưởng phong kiến, nhưng ở miền Nam họ rất xem trọng. Bố mẹ cô cho rằng kết hôn là việc lớn của đời người, nhất định phải xem cho kỹ, đặc biệt là xem trọng ngày sinh tháng đẻ, nên đã nhờ dì lớn chọn ngày. Nhưng cô thực sự không ngờ kết quả mà dì cô đoán ra lại là không tán thành? Cô rất muốn biết nguyên nhân, đối với Vi Đào, lại càng lo không biết anh có coi chuyện này là điều nhảm nhí?
Vi Đào cuối cùng lên tiếng, “Anh sẽ đi cùng em về gặp dì”. Cố Tịch sửng sốt nhìn anh, anh không giận cũng chẳng chế giễu, mà còn muốn cùng cô về tìm nguyên do? Anh… thật sự không tức giận sao?
Cố Tịch ngần ngại nắm tay anh, “Nhưng…”, mẹ đã nói để mình cô về.
“Anh cũng muốn biết vì sao.” Vi Đào mỉm cười, ôm cô vào lòng. Mặt cô áp vào иgự¢ anh, không nhìn rõ sắc mặt anh đang sa sầm, dì vì sao lại phản đối chứ?
Cố Tịch gật đầu, buồn buồn nói, “Dì từng đoán số cho em, nói năm hai mươi bảy tuổi em sẽ gặp chân mệnh thiên tử. Ban đầu em không tin, nhưng mấy cuộc tình trước đó của em thực sự đều đã kết thúc không lý do, cho tới khi gặp anh. Lần đầu chúng ta gặp nhau là ngày cuối cùng của năm em hai mươi bảy tuổi”. Cô có thể cảm nhận Ⱡồ₦g иgự¢ anh hơi rung động, hơi thở phập phồng. “Dì thường đoán rất chuẩn, lần này có lẽ…”, câu cuối cô không dám nói ra. Vi Đào đã hiểu, nhẹ nhàng vuốt lưng cô, “Đừng lo, chúng ta cùng về hỏi cho rõ”.
Cố Tịch thở ra nặng nề, ngồi thẳng dậy nhìn anh, “Liệu anh có nghĩ tư tưởng của nhà em rất lạc hậu không?”.
Vi Đào cười khẽ, “Không, anh tôn trọng suy nghĩ của mọi người”. Giữa người lớn và nam nữ trẻ tuổi đều tồn tại khoảng cách thời đại, hơn nữa những điều trưởng bối lo lắng thường nhiều hơn họ, chỉ không ngờ lại đột ngột thế này.
Cố Tịch ôm anh hổ thẹn, “Xin lỗi, em phải nghĩ đến cảm nhận của họ”. Kết hôn không phải là chỉ là chuyện giữa anh và cô, mà là của cả hai gia đình, cô chắc chắn phải nghĩ đến cảm nhận của bố mẹ.
“Anh hiểu”, anh ôm cô nhẹ nhàng an ủi, cô không cần hổ thẹn, đó không phải là lỗi ở cô.
Di động của anh đổ chuông, nhà họ Vi gọi.
Cố Tịch nghe Vi Đào nói, “Vâng, vẫn đang chọn, chọn xong sẽ báo bố mẹ biết”. Nhất định là bố mẹ anh đang hỏi chuyện chọn ngày, cô thấy chua xót, càng xấu hổ hơn. Vi Đào và bố mẹ trò chuyện một lúc về những gì cần chú ý khi tổ chức đám cưới, thấy anh đồng ý tất cả, cô cắn môi xót xa.
Mãi Vi Đào mới cúp máy được, Cố Tịch dịu giọng hỏi, “Không sao chứ?”.
Vi Đào gật đầu chắc chắn, “Không sao”. Anh không cho cô biết rằng thực ra bố mẹ đã nói chuyện kết hôn của hai người cho họ hàng biết, ai cũng mừng rỡ hỏi khi nào tổ chức? Bố mẹ nghĩ nếu nhà họ Cố đã chọn ngày rồi thì thời gian chắc không còn lâu nữa, cười hì hì báo rằng sắp rồi. Mọi người đều chúc mừng, nói cuối cùng họ đã yên lòng được phần nào.
Hai người định tối thứ Sáu về nhà Cố Tịch, hỏi ý của dì xem sao.
Phương Phi không biết chuyện này, cứ đòi kéo Cố Tịch đi chọn váy cưới. Cô nàng không ngừng giục Cố Tịch chọn kiểu trước, rồi đặt làm một bộ, nói Vi Đào thương cô như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý. Cố Tịch có chuyện phải giấu nên cả tối cứ lơ đãng, Phương Phi chọn gì cô cũng nói được. Cô nàng thấy không có hứng thú thì tưởng Vi Đào bắt nạt cô, nói sẽ xử lý anh cho cô hả giận. Cố Tịch cười bảo không có gì, chỉ hơi mệt thôi.
Hai người đi mấy tiệm áo cưới, cuối cùng chọn ra vài kiểu, quyết định về nhà suy nghĩ thêm. Phương Phi biết Vi Đào hai hôm nay không ở W nên gọi điện cho Tiết Khải, nhờ anh đến đón họ. Cố Tịch nghe bạn nhắc tới Tiết Khải mới sực nhớ ra, hỏi họ tiến triển đến đâu rồi? Phương Phi hiếm khi tỏ ra bẽn lẽn, nói đã hẹn hò với anh mấy lần, anh không còn lãnh đạm nữa. Cố Tịch thấy bạn mình e thẹn như vậy thì vui mừng choàng vai bạn chúc mừng. Phương Phi khẽ thở dài, “Giá được như hai người thì hay biết mấy, hai người mới quen nhau chưa lâu đã sắp cưới, thật khiến tớ ngưỡng mộ”. Cố Tịch cười, kết hôn là chuyện phức tạp.
Họ ngồi trong cửa hàng áo cưới một lúc thì Tiết Khải tới.
Cả hai ra xe anh, Cố Tịch mỉm cười, đã một quãng thời gian không gặp, trông anh thật vui vẻ. Tiết Khải thấy cô, ánh mắt rất nhanh lấp lánh nụ cười ấm áp. Phương Phi cười bước đến, khoác tay anh đứng bên cạnh. Cố Tịch thấy hai người quá hợp nhau thì nụ cười càng tươi, chọc, “Phi Phi, cậu vừa thấy Tiết Khải thì đã không giấu nổi nụ cười rồi”. Phương Phi xấu hổ dựa đầu vào vai Tiết Khải, “Cậu còn nói tớ à, cậu với Vi Đào mới là tình cảm đó”. Tiết Khải chỉ cười, mở cửa xe cho họ.
Cố Tịch ngồi phía sau, Phương Phi ngồi ở ghế phụ.
Trên đường, trong xe đầy tiếng nói cười rộn rã của Phương Phi. Cố Tịch nhìn nụ cười hạnh phúc của bạn qua gương chiếu hậu, cũng vui lây. Tiết Khải luôn giữ vẻ ôn hòa thường thấy, giọng nói bình thản, nụ cười tủm tỉm, chỉ là ánh mắt dịu dàng hơn ban đầu. Cố Tịch nhìn hai người mà thầm tán thưởng, cuối cùng cũng yên tâm được rồi.
Tiết Khải vốn định đưa Cố Tịch về trước, nhưng đường về nhà cô lại bị tắc vì tai nạn giao thông. Anh đành đi vòng, như thế sẽ qua nhà Phương Phi trước. Đến nhà Phương Phi rồi, cô nàng dặn Tiết Khải đưa Cố Tịch về, nhất định phải đưa đến tận cửa. Chào tạm biệt nhau xong, Phương Phi vui vẻ vào trong.
Tiết Khải đưa Cố Tịch về nhà. Ban đầu hai người không nói gì, cứ im lặng mãi.
Cuối cùng, Tiết Khải lên tiếng trước, “Nghe Phương Phi nói hai người sắp kết hôn rồi. Chúc mừng nhé”.
Cố Tịch mỉm cười, “Cảm ơn anh. Anh và Phương Phi cũng nhanh lên, không chừng cuối năm là đến hai người đó”.
Tiết Khải quay sang nhìn cô, nụ cười vẫn thế, “Định bao giờ?”.
Cố Tịch hơi cụp mắt xuống, “Vẫn chưa biết ạ”, khẽ thở dài, mong mọi chuyện suôn sẻ.
Tiết Khải ngừng một lúc rồi bỗng nói, “Có tâm sự sao?”. Tối nay anh cứ cảm giác trong mắt cô có vẻ mệt mỏi, không phải do làm việc mệt quá mà ra, ngược lại do tâm sự trùng trùng.
Cố Tịch không ngờ anh lại nhạy cảm nhận ra sự bất thường của mình, vội cười gượng phủ nhận, “Không có”.
Tiết Khải chỉ nhìn cô qua gương chiếu hậu, không nói gì.
Cố Tịch đè nén tâm sự trong tim, mỉm cười, “Phi Phi gần đây rất vui vẻ, mỗi ngày đi làm đều thấy cô ấy hát hò”, đều do công lao của anh.
Tiết Khải khẽ cười, “Thế à?”.
Cố Tịch vội gật mạnh đầu, “Vâng, cô ấy phóng khoáng thế đấy, vui hay không đều biểu hiện rất rõ. Thực ra cô ấy đối xử với mọi người rất tốt, mọi người đều thích”. Cô muốn khen bạn nhiều hơn để anh hiểu điểm tốt của Phi Phi, nếu không Phi Phi cứ cố ý giữ kẽ trước mặt anh thì có lẽ anh không thể biết hết được.
Tiết Khải không nói gì, im lặng một lúc mới bảo, “Có thể tôi khiến cô ấy cảm thấy tĩnh lặng quá”. Cố Tịch vội lắc đầu, “Không đâu, Phi Phi bảo rất thích nghe anh nói chuyện”. Phương Phi nói với cô, giọng Tiết Khải trầm ấm dịu dàng, mỗi lần nghe là tim cô nàng lại nhẹ nhàng nhảy múa, người đàn ông bình thản đó như ly nước soda thanh mát, có vị hơn nước lọc nhạt nhẽo, lại dịu hơn so với rượu mạnh, cô nàng càng lúc càng mê mẩn.
Tiết Khải cười cười, “Có lẽ thế”.
Hai người không nói gì nữa, rất nhanh đã tới nhà Cố Tịch.
Tiết Khải đưa cô lên đến cửa. Cố Tịch cảm kích gật đầu chào anh.
Tiết Khải nhìn cô, ánh mắt sâu xa. Dưới ngọn đèn mờ ảo trong hành lang, khuôn mặt anh thoáng ẩn thoáng hiện, cô chỉ có thể trông thấy nụ cười mỉm bên khóe môi anh.
Anh chậm rãi mở miệng, giọng rất trầm trong màn đêm, “Thật ngưỡng mộ Vi Đào”. Cố Tịch ngớ người, cười khan, không biết trả lời sao.
Tiết Khải nhìn cô, nói tiếp, “Thật ra, năm ngoái anh đã biết em. Nếu anh sớm đến gặp em, có lẽ sẽ khác chăng”. Không phải hỏi, mà giống như thở dài, nhẹ nhàng, toát ra vẻ hối hận.
Cố Tịch thấy tim thắt lại, hởi thở rối loạn, anh nói thế… rất nguy hiểm. Cô nhanh chóng cười nói, “Bây giờ rất tốt mà, anh và Phi Phi rất hợp”. Cô hơi cuống quýt định nhắc anh sự tồn tại của Phương Phi, hơn nữa cô sắp cưới rồi, những lời không cần nói thì không nên nói.
Tiết Khải chỉ nhìn cô, không nói.
Cố Tịch ngượng ngập hất tóc ra sau gáy, cố ý lắc chùm chìa khóa trong tay, tỏ ra vui vẻ, “Mau về đi, Phương Phi chắc sắp gọi điện cho anh rồi đó”.
Một tiếng thở dài rất khẽ vang lên, Tiết Khải cụp mắt nhìn xuống, khi ngước lên, gương mặt đã có nụ cười bình thản, “Anh và cô ấy không hợp nhau lắm, anh đang ngần ngại, không biết nên nói gì với cô ấy, em có ý kiến nào hay không?”.
Cố Tịch nhìn anh, như sững ra trước lời anh nói, sao anh có thể nói thế? Rõ ràng lúc này họ là một cặp rất hài hòa, niềm hạnh phúc của Phi Phi hiện rõ trên gương mặt, còn anh cũng không từ chối sự dựa dẫm của cô ấy. Bây giờ sao lại nói ra những lời lạnh nhạt như thế. Phi Phi phải làm sao?
“Tiết Khải, Phi Phi có gì không tốt? Tại sao anh không thích cô ấy?”, Cố Tịch cuống lên, giọng nói nặng nề.
Tiết Khải bình thản đáp, “Cô ấy không phải em”.
Cố Tịch thấy Ⱡồ₦g иgự¢ nặng trĩu, tim như bị một tảng đá đè lên. Cô nhìn anh vẻ bất lực, “Tiết Khải, em xem anh là bạn, cũng là bạn trai của Phi Phi. Em và Vi Đào đã ổn định rồi, anh cũng nên tỉnh táo, nếu anh không thích Phương Phi thì có thể nói thẳng với cô ấy, xin đừng kéo em vào”. Có lẽ cô hơi giận dữ, đã mấy ngày nay phiền muộn vì lời dì nói, giờ lại nghe những lời linh tinh của Tiết Khải, cô nhất thời tức tối, khó mà nhẹ nhàng với anh được.
Tiết Khải nhìn cô hồi lâu rồi gật đầu, “Xin lỗi, Cố Tịch. Anh chỉ hối hận có những lời mình đã không nói sớm”. Nói xong anh gật nhẹ đầu rồi quay lưng bỏ đi. Cố Tịch nhìn theo bóng anh mất hút ở đầu cầu thang, tâm trạng phức tạp, rối bời. Cô buồn bực hất tóc, mở cửa vào nhà, dựa vào cửa, lòng vẫn trăm mối tơ vò, lẽ nào giới thiệu Tiết Khải cho Phương Phi là sai? Cô ngỡ anh đã chấp nhận sự thực là cô và Vi Đào yêu nhau, nhưng không ngờ anh lại giấu tâm sự sâu kín đến thế.
Phiền muộn như tơ vò, cứ quấn lấy nhau không gỡ ra được. Cuộc đời là thế, càng suôn sẻ thì càng có nghĩa là biến cô sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, cô và Vi Đào trước kia đã quá suôn sẻ.