Xem Như Anh Lơi Hại, Đồ Xấu Xa - Chương 30

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Khổng Diễm
Tuy sau khi công khai tình yêu, hai người không cần che che giấu giấu ở công ty nữa, nhưng thời gian hẹn hò vẫn không tăng thêm là bao. Mỗi ngày Vi Đào đều bận túi bụi, Cố Tịch lại sắp xếp thời gian của mình để tiếp tục cuộc sống trên mạng.
Đầu tháng Tư, Vi Đào và Mã Sở Vân phải về tổng bộ báo cáo công việc. Lần này họp ba ngày, Vi Đào tiện đường ghé về nhà, có lẽ phải một tuần mới trở lại. Trước khi đi, anh dặn Cố Tịch phải chăm sóc bản thân thật tốt, mỗi ngày ăn cơm với Gia Tuấn, không được thức đêm để chế tác phim. Cố Tịch vâng dạ hết, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô cười thầm, lẽ nào quan tâm người ta cũng phải ra vẻ giống lãnh đạo sao?
Vi Đào ngẫm nghĩ, cuối cùng dặn cô mỗi ngày phải gọi Gia Tuấn dậy, nếu không cậu nhất định sẽ cúp học. Cố Tịch cười hỏi, anh không sợ cô cũng không dậy nổi sao. Vi Đào nhẹ nhàng nói, “Không được ngủ sau mười một giờ”.
Cố Tịch nhíu mày, “Hơi khó đấy”.
Vi Đào nhẹ nhàng ve vuốt cổ cô, “Ngủ sớm, nếu không sẽ không bắt kịp xe buýt”. Anh không ở đó thì chẳng thể đưa cô đi làm, cô chắc chắn sẽ phải dậy sớm để đi kịp chuyến xe.
Cố Tịch chu môi, gật gật đầu, đã quen được anh đưa đón, bỗng dưng không có anh, thật sự có chút không quen. Vi Đào thấy vẻ mặt ủ rũ của cô, cười thầm trong bụng, anh cũng rất không quen, chỉ muốn mỗi ngày nhìn thấy nụ cười sinh động của cô. Đó chính là ma lực của tình yêu, có thể khiến hai cá thể độc lập thu hút lẫn nhau, khó mà xa rời.
Vi Đào đi rồi, Cố Tịch gắng sức bắt bản thân chuyên tâm làm việc.
Ngày thứ nhất, Vi Đào họp cả ngày, mười rưỡi tối mới gọi điện cho cô, hai người trò chuyện nửa tiếng rồi anh giục cô đi ngủ, Cố Tịch ngoan ngoãn nghe lời anh lên giường, nhưng lại nhớ anh, mãi đến mười hai giờ mới chợp mắt được.
Ngày thứ hai, Vi Đào gần mười một giờ tối mới gọi điện cho cô, nói tổng bộ vừa tan họp. Cố Tịch bên này lảm nhảm nói nhớ món canh cá của anh, Vi Đào ở bên kia cười khẽ.
Ngày thứ ba, Vi Đào nhắn tin, nói rằng vẫn đang họp, bảo cô đi ngủ trước đi, nói anh nhớ cô. Cố Tịch nhìn tin nhắn đó, viết rồi xóa, mãi mới nhắn lại một tin, ngủ không được. Một lúc lâu sau điện thoại reo vang, anh đáp lại một câu, “Lát nữa anh ngủ với em”. Cố Tịch hoảng hốt ném điện thoại sang bên, trùm đầu ngủ ngay.
Ngày thứ tư, tổng bộ đã họp xong, Vi Đào và Mã Sở Vân tham gia lớp huấn luyện mở rộng do tổng bộ tổ chức. Sau đó, Vi Đào về thẳng nhà.
Buổi tối, Cố Tịch sau khi giải đáp vấn đề về máy tính cho Gia Tuấn xong, đang dùng máy của Vi Đào trong thư phòng để hồi đáp diễn đàn, bỗng nghe thấy trong phòng Gia Tuấn vẳng ra tiếng nói, cô bước đến. Gia Tuấn thấy cô vào thì vội vẫy cô lại, hóa ra cậu đang dùng voice chat để trò chuyện với bà chị Lạc Tịnh.
Cố Tịch nghe giọng Lạc Tịnh, bất giác ngẩn người, cô bạn gái tin đồn trước kia của Vi Đào, hôm nay là lần đầu nghe thấy giọng cô ta. Gia Tuấn hưng phấn nói với Lạc Tịnh rằng thần tượng Tây Cố của cậu đang ở bên cạnh, có muốn hỏi thăm một tiếng không. Lạc Tịnh vui vẻ nói, nghe Gia Tuấn nhắc đến vô số lần, cũng rất tò mò về Tây Cố.
Cố Tịch lịch sự chào hỏi, giọng Lạc Tịnh rất nhẹ nhàng, có thể tưởng tượng ra đó là một cô gái cực kỳ dịu dàng. Hai người khách sáo trò chuyện dăm ba câu, Gia Tuấn ngồi cạnh không ngừng khen ngợi, nói rằng Cố Tịch rất giỏi máy tính, lại xinh đẹp. Lạc Tịnh nghe xong cười, nói rất muốn gặp mặt một lần. Cố Tịch xấu hổ bảo rằng Gia Tuấn đã quá khen.
Gia Tuấn bỗng hỏi Lạc Tịnh Vi Đào họp xong chưa, bao giờ về. Cậu biết chị và Vi Đào cũng họp ở tổng bộ Lương Thịnh. Cố Tịch thót tim, họ hẳn là đã gặp nhau.
Lạc Tịnh cười bảo họp xong rồi, buổi tối họ cùng ăn cơm. Gia Tuấn cười đùa, chắc không phải đi đến chỗ cũ chứ, chị và Vi Đào mỗi lần gặp đều đến quán thịt nướng. Lạc Tịnh nói, chính là quán đó, Vi Đào còn uống khá nhiều rượu. Cố Tịch thoáng thấy kỳ lạ, đưa mắt ra hiệu cho Gia Tuấn, định rời đi. Gia Tuấn vội kéo Cố Tịch lại, sau đó vội hỏi chị rằng Vi Đào ngày mai có về không.
Lạc Tịnh nói chưa chắc, Gia Tuấn truy hỏi nguyên nhân. Cố Tịch cũng thấp thỏm đợi câu trả lời, lẽ nào họ gặp nhau rồi lưu luyến không nỡ xa nhau? Lòng thoáng chua xót, anh chưa từng nhắc tới Lạc Tịnh trước mặt cô, nhưng xem ra họ quả thực rất quen thuộc với nhau, thậm chí có khả năng đã từng rất thân mật.
Đang lúc Cố Tịch băn khoăn về mối quan hệ của hai người thì Lạc Tịnh đã buồn bã thốt ra một cái tên, “Tối nay Khổng Diễm cũng ở đây”. Gia Tuấn sửng sốt “a” một tiếng, rồi hỏi gấp, “Họ lại gặp nhau à?”. Cố Tịch rất bối rối, Khổng Diễm là ai? “Họ” mà Gia Tuấn ám chỉ là ai?
Giọng Lạc Tịnh có chút phức tạp, “Vi Đào tối nay uống khá nhiều, chị cũng không rõ chuyện của họ, thật phức tạp. Thôi, Gia Tuấn, ngủ sớm đi, đừng lên mạng mãi như vậy”. Nói xong Lạc Tịnh liền thoát ra.
Gia Tuấn tắt voice chat rồi kéo Cố Tịch ngồi xuống cạnh mình, “Vậy mà còn mong anh Đào có thể về sớm một chút”. Cố Tịch đờ đẫn gật đầu, không nói. Lúc này lòng cô rối bời, quan hệ giữa Lạc Tịnh và Vi Đào còn chưa chắc chắn thì lại xuất hiện một cô Khổng Diễm, thật khiến cô không đoán ra.
Cố Tịch nhìn Gia Tuấn, bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng. Tuy cô và Vi Đào đã công khai chuyện tình yêu ở công ty, nhưng ở nhà thì vẫn như trước kia. Hình như họ chưa hề nói với Gia Tuấn rằng họ đang hẹn hò. Gia Tuấn bây giờ chắc vẫn xem họ chỉ là đồng nghiệp mà thôi. Cố Tịch nghĩ ngợi rồi hỏi việc cô đã băn khoăn từ lâu: “Gia Tuấn, Vi Đào và chị em trước kia là người yêu hả?”.
Gia Tuấn sửng sốt mở to mắt, như rất thắc mắc vì sao cô lại có suy nghĩ này, “Tất nhiên không, họ chỉ là bạn đại học thôi”. Cố Tịch cũng hơi ngạc nhiên, công ty chẳng phải luôn truyền tai nhau họ là người yêu tin đồn hay sao? Lẽ nào là nói bậy? Gia Tuấn thấy cô ngờ vực thì cười khẽ, vỗ vỗ đầu cô, “Chị của em và anh Đào là bạn thân, nhưng bạn gái trước kia của anh ấy là do chị em giới thiệu, bạn thân Khổng Diễm”. Cố Tịch càng thêm bàng hoàng, “chính chủ” hóa ra là Khổng Diễm!
“Nghe chị em nói, họ đã chia tay vào năm trước”, Gia Tuấn nhướng mày, “Chị em lúc đó còn buồn bực một dạo, ngày nào cũng lo giúp họ tái hợp, nhưng cuối cùng vẫn không thành công”. Cố Tịch ngơ ngẩn chịu đựng những đợt xung kích vào trái tim, họ đã chia tay trong năm trước. Hôm nay họ lại gặp nhau, anh còn uống rất nhiều rượu, lẽ nào? Cố Tịch thầm nhủ, Cố Tiểu Tịch, đừng suy nghĩ lung tung, họ đã là quá khứ rồi.
Gia Tuấn thấy cô trầm tư thì tưởng cô rất kinh ngạc, “Thực ra em cũng không rõ lắm, nhưng chị em nói họ chia tay nhau cũng dằn vặt lắm, nhà Khổng Diễm rất giàu sang quyền quý, là con gái bí thư thành phố bọn em, lại rất xinh đẹp, nhưng cực kỳ kiêu ngạo”. Cố Tịch mỉm cười rồi bỗng đứng dậy, nói phải về rồi. Gia Tuấn hỏi sao lại đi đột ngột vậy. Cố Tịch khéo léo nói còn phải về nhà làm việc, ngày mai lại tới.
Từ nhà Vi Đào ra, trong đầu Cố Tịch toàn là những lời Lạc Tịnh và Gia Tuấn nói, Khổng Diễm là bạn gái cũ của Vi Đào. Cô hơi buồn phiền lẩm bẩm trong lòng, đó là quá khứ của anh, anh có quyền giấu. Sao cô cứ thắc mắc, tự tìm buồn phiền làm gì. Nhưng dù gương mặt tỏ ra thờ ơ thì trong lòng vẫn vô cùng ấm ức, câu hỏi “Tại sao họ chia tay?” cứ xuất hiện trong đầu, bức cô suy đoán mãi.
Tối đó đợi tới mười hai giờ mà Vi Đào vẫn không gọi điện. Cố Tịch buồn bực ngủ thi*p đi, Ⱡồ₦g иgự¢ lại trĩu nặng, tối nay anh gặp Khổng Diễm rồi, nhất định có gì đó khác lạ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Tịch bị điện thoại của Vi Đào đánh thức. Chưa tới bảy giờ anh đã gọi, Cố Tịch nghĩ đến nỗi hụt hẫng tối qua, lòng thấy lạnh nhạt.
“Xin lỗi, tối qua không gọi điện cho em”, giọng anh hơi khàn, có vẻ mệt mỏi.
Cố Tịch mỉm cười, “Không sao, tối qua em ngủ sớm”. Thực ra mãi tới một rưỡi sáng cô vẫn lăn lộn trên giường.
“Mai anh về.”
“Ưm… Anh hết bận rồi sao?”, cô chọn một chủ đề bình thường để nói, không muốn anh phát hiện ra sự hụt hẫng của mình.
“Họp tổng bộ thật mệt, muốn về quá.” Giọng anh có vẻ bất lực, tim cô chợt thắt lại, bỗng rất muốn gặp anh. Nhưng vừa mở lời lại biến thành, “Hiếm khi về nhà, nên ở với gia đình lâu hơn”, có lẽ, anh cũng muốn gặp mặt một vài người.
“Ừ, em dậy đi, đừng để muộn giờ”, anh giục cô dậy rồi cúp máy.
Cố Tịch nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn cái tên trên điện thoại di động mà thẫn thờ rất lâu, rồi mới buồn bực hét lên nho nhỏ để mọi nỗi buồn biến mất. Hôm đó cô rất xui xẻo là đi trễ vì không bắt được xe. Có khi nào con người một khi buồn bã thì ông Trời cũng chê bai hay không?
Cả ngày, Cố Tịch cố đè nén tâm trạng bất bình, vùi đầu vào công việc. Tan sở, cô nói với Gia Tuấn là phải làm chương trình, không tới nhà ăn cơm. Gia Tuấn rất quan tâm hỏi cô không khỏe hay sao, cô cười nói vẫn chưa chuẩn bị xong chương trình, tối sẽ gặp cậu trên sóng radio.
Tối đó, trong tiết mục, Cố Tịch đã phạm đến mấy lỗi nhỏ, Gia Tuấn vào MSN lo lắng hỏi cô có phải làm việc quá mệt không, nếu đúng thì làm xong hãy đi nghỉ sớm. Cố Tịch đồng ý, vừa xong chương trình đã vội vàng thoát mạng. Cô tắm rửa rồi nằm trên giường xem Cao thủ bóng rổ, mỗi khi không vui cô sẽ xem bộ phim hoạt hình này. Lần nào cô cũng ôm bụng cười bò lăn trước những hành động quái gở của nhân vật Sakuragi Hanamichi, chỉ cần cười lên là mọi phiền muộn đều tan biến. Đó là cách chữa lành vết thương bằng nụ cười của cô, rất hữu hiệu.
Điện thoại tối qua quên sạc pin, thấy chỉ còn nửa vạch, Cố Tịch lười biếng ném sang một bên, không định sạc. Thực ra trong lòng lại có chút phẫn nộ, cô biết anh sẽ gọi điện, nhưng nỗi ấm ức lại khiến cô giận dỗi, bỗng không muốn nghe máy, nhưng cảm thấy tắt đi thì thật kỳ quặc. Và thế là, nếu gọi điện mà hết pin thì sẽ không trách cô được.
Cô tiếp tục ôm túi khoai tây chiên xem hoạt hình, cố gắng để mình chuyên tâm vào bộ phim, cười to sảng khoái, hét lên sảng khoái, nhưng trái tim vẫn vô thức nhìn điện thoại nằm lặng lẽ trên giường, liệu có khi nào chưa kịp đợi anh gọi đến nó đã hết pin không? Trái tim rất bất bình thường, cô thỉnh thoảng lại bấm vào điện thoại, xác định nó vẫn chưa tắt ngóm.
Cuối cùng, mười một giờ, anh gọi điện đến.
Cố Tịch giả vờ rất bận, tỏ ra vui vẻ mà trò chuyện cùng anh, nói rằng ngày mai cuối tuần không cần đi làm, tối nay xem hoạt hình vui quá. Vi Đào nghĩ ngày mai có thể gặp cô thì cũng không quá gò ép, chỉ bảo cô đừng thức khuya quá, anh không muốn nhìn thấy một cặp mắt gấu trúc.
Cố Tịch cười nói không đâu, rồi chào anh, cúp máy.
Cố Tịch nhìn Hanamichi trên màn hình, bỗng cảm thấy khoai tây này mùi vị không ngon, ôm túi mãi rồi quyết định lần sau đổi vị. Hanamichi sao mà ngốc nghếch như thế, tại sao cứ phải theo đuổi Haruko Agaki, người ta thích Kaede Rukawa cơ mà, làm sao bị cậu ta thu phục được. Cô rất bất bình thay cho Hanamichi, tâm trạng lại rơi xuống vực thẳm, con người vì sao cứ phải hèn mạt vì tình yêu như vậy?
Nhưng cô không nhận ra, bản thân chẳng phải cũng đang dằn vặt trong nỗi phiền muộn của tình yêu, không thể dứt bỏ được hay sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc