Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào - Chương 97

Tác giả: Bạo Táo Đích Bàng Giải

Giải thi đấu bắt đầu

Ăn sáng xong, Trần Ngư mặc một bộ quần áo đơn giản thoải mái, đeo túi vải bên trong có la bàn và chuông chiêu hồn rồi rời khỏi khách sạn.
“Thi Thi.”
đang muốn xoay người đi đến quầy bán vé lên núi Kỳ Liên thì Trần Ngư nghe thấy có người gọi mình. cô tò mò xoay người thì nhìn thấy Lục Ninh bước xuống từ chiếc xe ô tô màu trắng đang đậu bên kia đường.
“Lục Ninh, anh vẫn chưa đi à.” Mấy Thiên Sư cùng ở khách sạn đã xuất phát đến núi Kỳ Liên từ khi trời còn chưa sáng. Chỉ có Trần Ngư chẳng hề để ý, như thường ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, ăn sáng xong mới ung dung chậm rãi ra ngoài.
“anh dậy trễ.” Lục Ninh lúng túng cười cười, thực ra cậu đã đến nơi tập hợp từ sớm nhưng tìm một vòng không thấy Trần Ngư đâu, vì thế nên chạy xe quay lại đây đón người.
“Vậy chúng ta nhanh đi thôi, không là trễ bây giờ.” Tất nhiên là Trần Ngư chẳng quan tâm việc đến muộn hay không muộn, nhưng cũng không thể làm trì hoãn thời gian của người khác được.
“Đừng gấp.” Lục Ninh cười, ga lăng mở cửa xe giúp Trần Ngư.
Địa điểm tập hợp của giải thi đấu Huyền Linh là ở điểm cuối của đường cáp treo lên đỉnh Kỳ Liên. Tất cả Thiên Sư tham gia giải đấu đều chờ ở đó, cho đến khi kết giới trênđỉnh núi mở ra, bọn họ mới có thể từ đây tiến vào kết giới để leo lên đến đỉnh. Vì để cho giải thi đấu Huyền Linh được tổ chức thuận lợi, điểm du lịch núi Kỳ Liên đã tạm ngừng đón khách du lịch bình thường từ ba ngày trước.
Từ khách sạn Trần Ngư ở đến khu du lịch núi Kỳ Liên đi khoảng nửa giờ đi bộ, đi xe ô tô chỉ mất mấy phút nên rất nhanh hai người đã đến điểm vào khu du lịch.
Trần Ngư xuống xe liền đi đến chỗ quầy bán vé, Lục Ninh vội vàng gọi Trần Ngư lại “Bên này nè.”
“Em biết, nhưng mà em còn chưa mua vé vào nữa.” Trần Ngư nói.
Lục Ninh sững người, nhưng rồi nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên Trần Ngư tham gia giải thi đấu Huyền Linh nên không biết cũng không có gì lạ, thế là cười giải thích “Hôm nay đi cáp treo miễn phí, không lấy tiền.”
“không lấy tiền?” Trần Ngư kinh ngạc.
“Đúng, chúng ta nhanh lên đi.” Chờ hai người ngồi trong xe cáp treo, Lục Ninh mới giải thích “Vì để giải đấu thuận lợi tiến hành, tổng bộ huyền học đã cùng chính quyền địa phương thống nhất, trong thời gian giải thi đấu Huyền Linh diễn ra sẽ ngừng tiếp đón khách du lịch, cáp treo cũng miễn phí cho những người tham gia thi đấu.”
“Đầu tư lớn quá a.” Mỗi ngày núi Kỳ Liên tiếp bao nhiêu khách du lịch, mấy ngày nay Trần Ngư đã được tận mắt chứng kiến, vậy mà chính quyền nói ngừng là ngừng luôn.
“Dù sao thì mười năm mới có một lần, tất nhiên là tổng bộ huyền học rất là coi trọng.” Lục Ninh nói.
Trần Ngư nghe thế thì không hiểu sao bỗng nhiên chột dạ, sớm biết tổng bộ huyền học coi trọng giải đấu này như vậy thì việc bố trí mấy ngày qua cô nên đầu tư nhiều hơn mới phải.
Chỉ chốc lát sau, cáp treo đã lên đến điểm cuối, trong khe núi với phong cảnh tươi mátđã tập trung hầu hết thanh niên Thiên Sư ưu tú trong cả nước, bọn họ đang tốp năm tốp ba đứng thảo luận gì đó.
Lục Ninh thấy trong khe núi đầy người thì không tự chủ nhíu mày, cậu ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, sau đó mới mang theo Trần Ngư đi tới hướng nào đó.
“anh Lục Ninh.” Nghiêm Hân liếc mắt là thấy Lục Ninh.
Lục Ninh gật đầu, dẫn Trần Ngư đến trước mấy người quen biết, Trần Ngư đưa mắt nhìn thì phát hiện ngoài anh em nhà họ Nghiêm còn có ba người quen khác là Lương Quang, Tần Quan Hải và sư huynh cậu ta –Thiệu Kỳ.
“Trần đạo hữu.”
“Trần đạo hữu.”
“Trần đạo hữu.”
Ba người thấy Trần Ngư thì xôn xao chào hỏi.
“Chào mọi người, Lương Vũ không đến sao?” Trần Ngư không nhìn thấy Lương Vũ.
“Tu vi em ấy không đủ nên ông nội không cho em ấy đi.” Lương Quang giải thích.
“À.” Trần Ngư hiểu rõ gật đầu, với tu vi đó của Lương Vũ, nếu không có Lương Quang bên cạnh, thì hơn trăm con ác ma kia chỉ cần gặp được cùng lúc hai con là cậu ta đãkhóc kêu cha gọi mẹ rồi.
“Kết giới vẫn chưa mở sao?” Lục Ninh hỏi.
“Vẫn chưa nữa.” Lương Quang lắc đầu.
“Kỳ lạ quá.” Vẻ mặt Lục Ninh khó hiểu.
“Đúng là bình thường thì kết giới phải mở rồi chứ.” Thiệu Kỳ gật đồng đồng ý.
“Kết giới đã có mấy trăm năm chắc là có lúc không ổn định, chúng ta chờ một chút đi.” Lương Quang nói.
Trừ việc chờ đợi, bọn họ cũng không có cách nào khác. Lục Ninh sợ Trần Ngư khôngrõ liền quay lại đặc biệt giải thích “Mấy giải lần trước, kết giới đều mở vào giờ Mão, năm nay không biết tại sao lại như vậy. Đến giờ này kết giới vẫn chưa mở ra, chúng ta chờ một chút đi.”
“Ừm ừm!” Trần Ngư chột dạ gật gật đầu, thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho ông nội.
(Ông lão, có phải ông quên mở kết giới rồi không?)
Ông Ngô trả lời (Việc này không phải do con làm à!)
cô?? Trần Ngư trừng mắt, nghĩ là mình nhìn nhầm (Chuyện xảy ra khi nào, sao conkhông biết?)
Ông Ngô (thì lần trước đó, khi ta dạy cho con phương pháp mở kết giới, không phải tađã nói rồi)
Trần Ngư cẩn thận nhớ lại hôm đó ông lão nhà cô đã nói gì:
“Nhóc con, phương pháp mở kết giới con học được chưa?”
“đã xong.”
“Vậy sau này việc này giao cho con.”
Chỉ một câu như vậy? Ông có dám nói kỉ mỉ kĩ càng lại một chút hay không?
Nếu không phải bên cạnh cô có rất nhiều người, Trần Ngư hận không thể gọi điện mắng cho ông lão một trận xối xả (không phải ý ông là giải thi đấu Huyền Linh tiếp theo sao?)
Ông Ngô (Con xem năng lực hiểu biết của con kìa, có phải còn là học sinh nữa đâu! Được rồi, đừng lề mề nữa, đã quá giờ rồi đó, còn không mau đi mở kết giới đi!)
Trần Ngư nhìn mà suýt nữa cầm điện thoại đập bể luôn. Có lẽ vẻ mặt của cô quá mức hung dữ, Lục Ninh nhịn không được hỏi “Thi Thi, em làm sao vậy? Em không khỏe hả?”
“không … không có gì ạ.” Trần Ngư xấu hổ cười.
“không sao là tốt rồi.” Lục Ninh nói tiếp “Chúng ta đang nói đến chuyện phân tổ, Thi Thi, em có muốn chung tổ với tụi anh không?”
“Phân tổ?” Trần Ngư khó hiểu.
“Những người quen nhau hợp thành một tổ, khi vượt thử thách sẽ thuận lợi hơn, khả năng tìm được pháp khí cũng lớn hơn.” Lục Ninh nói “Lương đạo hữu và Quan Hải cùng Thiệu sư huynh một tổ, anh, Nghiêm Hân và Nghiêm Uy một tổ, em có muốn cùng tổ với anh không?”
Nghiêm Hân nghe Lục Ninh mời Trần Ngư thì có chút không vui.
Trần Ngư nhìn chung quanh một chút, sau đó ánh mắt rơi lên Tần Quan Hải, nếu cônhớ không nhầm thì hình như Tần Quan Hải có một năng lực đặc biệt nào đó.
“Tôi có thể cùng tổ với mọi người không?” Trần Ngư nhìn Quan Hải cười hỏi.
“Chị muốn cùng tổ với bọn em hả?” Tần Quan Hải sững người.
“Đúng vậy a. Chị nhớ năng lực cảm ứng của em rất nhạy cảm, không biết là có thể cảm giác được vị trí của pháp khí không?”
Nếu ngay cả ông nội cũng không biết là món Linh Khí kia đặt ở chỗ nào, thay vì mò kim đáy bể thì không bằng đi theo Tần Quan Hải, nhỡ đâu cậu nhóc này có thể cảm ứng được thì sao, cũng giống như lúc tìm thấy trâm Thanh Linh.”
Tần Quan Hải thấy Trần Ngư nói thẳng như thế thì có chút không biết làm sao, cậu quay đầu nhìn sư huynh nhà mình.
Thiệu Kỳ nghe xong cũng sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ có người nói rõ mục đích hành động của mình một cách công khai như thế, nhưng mà Trần Thiên Sư đã cứu mạng bọn họ, Thiệu Kỳ không tiện nói gì, chỉ có thể cười gượng “Tu vi của Trần đạo hữu cao thâm như thế, nếu cùng tổ với chúng tôi thì tốt quá rồi.”
“Lần so tài này có hai món pháp khí, không biết Trần Thiên Sư thích món nào?” Lương Quang chợt hỏi.
“không phải chỉ có một món thôi sao?” Trần Ngư nhớ là cô chỉ để một món pháp khí ra ngoài thôi mà.
“Tổng bộ huyền học tuyên bố một nhiệm vụ, nói bên trong kết giới ngoài pháp khí phần thưởng như bình thường còn có một pháp khí đặc biệt ẩn giấu trong đó, nếu ai có thể tìm được nói thì phần thưởng sẽ là năm mươi triệu.” Lục Ninh giải thích.
Trần Ngư nhớ ra, trước đó Mao đại sư đã nói qua, ông sẽ tuyên bố nhiệm vụ để Thiên Sư tham gia giải thi đấu sẽ tìm kiếm Linh Khí, thì ra chính là điều này.
“Tôi muốn món pháp khí đặc biệt kia.” Trần Ngư không chút nghĩ ngợi nói.
Vẻ mặt mọi người ‘quả nhiên là như thế’, niềm yêu thích tiền của Trần đạo hữu, mấy người bọn họ vẫn còn tràn đầy cảm xúc.
Có những lời này của Trần Ngư, vẻ mặt của Lương Quang tự nhiên hơn rất nhiều. Năm nay anh ta đã hai mươi sáu tuổi, đây là lần cuối anh ta tham gia giải đấu Huyền Linh, cho nên pháp khí phần thưởng anh ta nhất định phải lấy được. So với món pháp khí thứ hai phải giao lại cho tổng bộ huyền học thì anh ta muốn món pháp khí thứ nhất nhiều hơn. Còn vấn đề tiền bạc, anh ta cũng không thiếu.
Mục đích của Thiệu Kỳ lần này chỉ là đem Tần Quan Hải đến để rèn luyện, mục đích cũng không phải là pháp khí. Nên với việc Trần Ngư gia nhập nhóm, ngoài việc thấy da mặt Trần Ngư hơi bị dày thì cũng không có mâu thuẫn gì. Ngược lại, có Trần Ngư trong tổ thì hệ số an toàn còn cao hơn nhiều, chỉ là …
“Kết giới đến bao giờ mới mở ra được chứ?” Thiệu Kỳ nhìn lên đỉnh núi.
Bị nhắc nhở như vậy, Trần Ngư tức giận hung hăng giậm chân một cái, sao cô lại suýt quên việc mở kết giới nữa rồi. Sau một hồi chột dạ và hối hận, Trần Ngư không dám trì hoãn tìm cớ chạy đi, sau đó hóp lưng lại như mèo chạy về hướng cạnh khe núi.
Cũng may dấu tay để mở kết giới thì chỉ cần đứng trong phạm vi mười mét của kết giới là được, mà hang núi cũng là một bộ phận của kết giới chứ nếu không Trần Ngư lại phải leo lên đến đỉnh núi.
Trần Ngư vào hang núi một lúc, một dải ánh sáng vàng từ đỉnh núi bắn lên, một tầng linh khí bàng bạc từ đỉnh núi trút xuống, trong khe núi các Thiên Sư nhốn nháo nhìn lên.
“Kết giới mở rồi.”
“Cuối cùng cũng mở ra.”
“Chúng ta mau đi thôi.”
đã sớm chờ không nổi, các nhóm Thiên Sư nhốn nháo móc các dụng cụ leo núi đãchuẩn bị từ trước, từng người từng người bò lên đỉnh núi hùng vĩ.
Lần đầu nhìn thấy hàng trăm người cùng thể thao leo núi, mà ai nấy đều có bản lĩnh mạnh mẽ, thân thể mạnh khỏe, Trần Ngư nhịn không được mà tấm tắc thở dài nói“Mọi người đều lợi hại quá.”
“Vì để tham gia giải đấu Huyền Linh mà ai cũng phải rèn luyện leo núi hết đó.” Lục Ninh nói.
Ai bảo giải đấu Huyền Linh lại so tài trên đỉnh núi cơ chứ? không leo được núi thì làm sao mà tới?
Trần Ngư gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động yên lặng chụp mấy tấm ảnh, gửi cho ông lão cũng hàng status (Chúng ta dẫn dắt trào lưu)
Ông Ngô dè dặt trả lời lại (Trăm ngàn lần đừng để phát hiện)
Trần Ngư nào dám để người khác phát hiện ra, nếu người trong giới huyền học biết chân tướng, còn không phải họ sẽ bị lột da sống sao.
Các Thiên Sư của giới huyền học không hổ là đã được luyện tập qua, từng người đều leo lên đến đỉnh núi, bước vào sân thi đấu được kết giới bao phủ.
Nếu một màn này được những người nước ngoài yêu thích lúc trước nhìn thấy, chắc là bị dọa điên luôn rồi, bọn họ làm đủ mọi cách mà không có cách nào leo lên đến đỉnh núi mà mấy người này lại leo một cách dễ dàng như vậy, những người Trung Hoa quả nhiên là thâm tàng bất lộ. (không để lộ tài năng)
trên đỉnh núi là một vùng đất bao la vô cùng bằng phẳng, trên mặt đất là thảm cỏ xanh mướt trải dài khắp khe núi, ở giữa còn có một hồ nước nhỏ xanh ngắt, cảnh vật tươi đẹp như trong mơ.
“Chúng ta đi bên kia hả?” Lương Quan nhìn xung quanh rồi quay lại hỏi Tần Quan Hải.
“Em cũng không biết.” Tạm thời Tần Quan Hải chưa cảm giác được đồ vật gì đặc biệt.
“Vậy chúng ta cứ chọn một hướng đi trước đã.” Thiệu Kỳ nói “Dù sao thì đi từ hướng nào đến cũng phải trải qua bảy thử thách.”
Trải qua năm trăm năm tồn tại, những cửa ải thử thách của giải thi đấu Huyền Linh đãsớm bị người ta nắm rõ trong lòng bàn tay. Ở đây dựa trên các mức độ về bùa chú, trận pháp, thuật pháp đuổi ma mà chia thành bảy cửa ải chính, chỉ có liên tục qua được bảy cửa ải này thì mới có thể thấy được phần thưởng pháp khí. Nếu không qua được một cửa ải bất kì nào cũng đều bị kết giới bắn ra ngoài, mất tư cách tranh tài.
“anh Lục Ninh, chúng ta đi bên này đi!” Nghiêm Hân kéo tay áo Lục Ninh.
Lục Ninh quay đầu nhìn một chút, cậu cũng biết là đành nào cũng phải tách ra, vì vậy nhìn Trần Ngư nói “Bọn anh đi trước đây, chúc mọi người tìm được pháp khí.”
“Cám ơn anh, các anh cũng cố lên.” Trần Ngư vẫy vẫy tay, nhìn ba người rời đi.
“Chúng ta đi bên này a!” Lương Quang chỉ chỉ về phía bên phải nói với Trần Ngư.
“Tôi nghe theo mọi người.” Trần Ngư không để ý nói.
Bảy cửa ải chính sẽ ngẫu nhiên xuất hiện, ai có thể tìm được nhanh nhất và phá giải được nó thì người đó có thể giành được pháp khí trước tiên. Nhưng vị trí xuất hiện của cửa ải thử thách không theo quy luật nào, mọi người chỉ có thể trong kết giới đi lung tung mà tìm.
Cuối cùng sau một giờ đi lung tung, bốn người đã gặp cửa ải đầu tiên – đuổi ma.
Trần Ngư nhìn phía trước bỗng xuất hiện một đội ác ma đầu trọc, yên lặng co rút khóe miệng, quả nhiên là nhìn thế nào cũng thấy xốn con mắt.
“Tới rồi, có tất cả mười sáu ác ma.” Lương Quang rút kiếm gỗ đào, nghiêm túc tập trung nhìn đội ác ma với âm khí âm u phía trước.
“Quan Hải, đệ ra phía sau đi.” Thiệu Kỳ kéo Tần Quan Hải ra sau.
Tần Quan Hải biết tu vi của mình không cao, nghe lời trốn sau lưng ba người. Trần Ngư đi về phía trước mấy bước, đứng ở vị trí Tần Quan Hải mới đứng.
Chỉ là Trần Ngư vừa đi về phía trước một bước, đội ác ma vừa rồi còn khí thế hùng hổ áp sát tới chợt dừng lại một chút, đứng bất động tại chỗ, mười sáu cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bốn người, làm người ta vô cùng sợ hãi.
“Tôi phụ trách năm con bên trái, Thiệu Kỳ, anh phụ trách bên phải, còn sáu con còn lại đành nhờ đến Trần đạo hữu,” Lương Quang phân công.
“không có vấn đề gì.” Trần Ngư nói rồi móc ra một lá bùa.
“Gào!”
Trần Ngư ngẩng đầu.
“Gào?”
Trần Ngư lại bước tới một bước.
“Gào gào gào!!”
một luồng khói đen thổi qua, mười sáu ác ma đồng loạt chạy trốn.
đang chuẩn bị cực kỳ nghiêm túc, trong lúc nhất thời Lương Quang có chút xấu hổ “Đây là … chúng bị gì vậy?”
“anh cũng không biết.” Thiệu Kỳ cũng rất mù mịt.
Tôi biết, nhưng mà tôi không thể nói! Trần Ngư quyết định im lặng.
“Chúng ta không bị kết giới bắn ra, vậy có nghĩa là chúng ta đã qua cửa thứ nhất rồi sao?” Lương Quang nghi ngờ.
Bảy cửa ải thử thách chỉ cần không qua một cửa là sẽ bị kết giới bắn ra, do đó mất tư cách tranh tài. Lúc này mọi người không bị kết giới bắn ra nên Lương Quang chỉ có thể suy đoán theo hướng này.
Tuy là nghi ngờ nhưng mấy người chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước, không lâu sau mọi người lại ᴆụng phải cửa ải thứ hai, tại đây có khoảng năm mươi con ác ma tạo thành một đội ngũ. Trong lúc Lương Quang và Thiệu Kỳ còn suy nghĩ tìm cách gì qua được cửa ải này thì năm mươi con ác ma này lại hóa thành luồng khói đen, vội vội vàng vàng chạy mất dép.
Đây cuối cùng là có chuyện gì?
Trần Ngư: …
“Bọn chúng thật là kỳ quái.” Tần Quan Hải nhịn không được mà nói.
“Đúng là rất kỳ quái, sao bọn chúng thấy chúng ta lại bỏ chạy vậy?” Thiệu Kỳ cũng rất khó hiểu, nếu năm mươi con ác ma này mà tập trung tấn công họ thì chưa chắc bọn họ đã qua được.
“Với lại, sư huynh … sao mấy con ác ma này đều có đầu trọc vậy.” Vấn đề quan tâm của Tần Quan Hải không giống Thiệu Kỳ “Lại còn mặc quần áo giống nhau nữa, chẳng lẽ lúc trước chúng đều là hòa thượng sao.”
“….” Thiệu Kỳ mới phát hiện ra.
“…” Lương Quang cau mày.
“…” Và Trần Ngư chột dạ.
“Quần áo bọn nó mặc cũng nhìn rất quen, rất giống trang phục của tân thủ trong mộttrò chơi võ hiệp trực tuyến trên mạng.” Tần Quan Hải nói “thì ra quần áo thời cổ đại cũng giống như vậy.”
không phải … Quần áo thời cổ đại có giống như vậy không thì cô không biết, nhưng người thiết kế ra quần áo này chắc chắn là cùng chơi một trò chơi với cậu đó.
“Cái này … đã trải qua năm trăm năm rồi, trước đây đã xảy ra chuyện gì chúng takhông thể biết được. Tôi thấy chúng ta đừng nên thắc mắc nhiều nữa mà mau đi tìm pháp khí thôi.” Trần Ngư cố gắng vượt qua sự chột dạ, nói.
“Đúng thế, chúng ta đi tìm pháp khí trước đã.” Lương Quang gật đầu đồng ý.
Tần Quan Hải cũng không rối rắm nữa, mọi người tiếp tục xông về phía trước.
Trần Ngư đi ở phía sau, vỗ иgự¢ tự an ủi mình: ૮ɦếƭ cha … Thiếu chút nữa thì lộ tẩy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc