Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào - Chương 93

Tác giả: Bạo Táo Đích Bàng Giải

Lời niệm chú trấn hồn

“Sau khi người tắt thở, chỉ có khoảng năm sáu phút là sinh khí tan hết mà thôi, ba củaanh chỉ trong thời gian ngắn như vậy có thể ςướק hồn phách của mẹ về được, thật giỏi quá.” Trần Ngư kinh ngạc, có năm sáu phút mà có thể đến âm phủ ςướק người về, tốc độ này thì ngay cả ông lão cũng không làm được, không thể tưởng được là ba Lục Ninh lại giỏi như vậy.
“Đó là vì nhà anh có cỏ sinh cơ.” Lục Ninh giải thích.
“Cỏ sinh cơ là cái gì?” Nghiêm Uy chưa bao giờ nghe đến ‘cỏ sinh cơ’, vì thế lên tiếng hỏi.
“Đó là một loại cỏ có linh khí, có thể giữ được sinh khí của con người, chỉ cần sinh khí chỉ còn một chút ít, dùng một ít cỏ sinh cơ thì có thể giữ được sinh khí không bị tiêu tán.” Lục Ninh nói.
“Thần kỳ như vậy sao, sao trước giờ anh chưa bao giờ nghe nói đến nó.” Nghiêm Uy cảm thán.
“Nếu như ba em không nói việc này em cũng không biết đâu.” Lục Ninh cũng nói.
“Khí hậu điều kiện của trái đất hiện giờ rất khó để cỏ sinh cơ sống được.” Thấy mọi người nhìn cô, Trần Ngư tiếp tục giải thích “Cỏ sinh cơ chỉ có thể sống được ở những vùng đất có linh mạch, với lại một ngàn năm mới có một gốc. Bây giờ linh khí rất hiếm hoi, linh mạch cũng chẳng còn mấy, lại thêm con người tàn phá đất đai như vậy thìlàm sao có thể tìm được nơi thích hợp cho cỏ sinh cơ phát triển.”
“Kiến thức của Trần đạo hữu thật rộng.” Nghiêm Uy thán phục.
“Tôi cũng là nghe ông nội nói lại, thực ra tôi cũng chưa bao giờ được thấy nó.”
Mặc dù Lục Ninh cũng cảm thấy rất hứng thú với đề tài cỏ sinh cơ nhưng cậu càng lo lắng cho tình hình sức khỏe của mẹ Lục hơn. Cậu kéo đề tài nói chuyện một lần nữa “Thi Thi, vừa rồi em còn chưa nói rõ, tại sao đá Thái Sơn chỉ có thể trấn giữ hồn phách của mẹ anh nhiều nhất được hai ba năm.”
Trần Ngư sắp xếp từ ngữ rồi nói “Bình thường, quá trình quỷ sai đi câu hồn là như vậy,trên sổ Sinh Tử sẽ cho biết trước tên họ, thời gian, địa điểm, sau đó quỷ sai sẽ căn cứ những thông tin này mà lên trần gian câu hồn. Nhưng Thiên Sư chúng ta đều biết, bị quỷ sai câu hồn đi cũng không có nghĩa là ૮ɦếƭ, mà thực sự ૮ɦếƭ chính là …”
“Sinh khí không còn.” Lục Ninh nói tiếp.
“Đúng thế, đây chính là nguyên nhân mà dù dì tắt thở nhưng ba anh vẫn có thể ςướק người từ cửa âm về.” Trần Ngư tiếp tục nói “Nhưng mà, trừ sinh khí ra còn có một cái cũng có thể quyết định sinh tử của một người.”
“Sổ Sinh Tử?” Lục Ninh và Nghiêm Uy cùng lên tiếng.
“Đúng thế.” Trần Ngư gật đầu “Bình thường sau khi quỷ sai đi câu hồn mang về âmphủ, hồn ma sẽ phải đi đăng ký, sau đó mới gạch tên trong sổ Sinh Tử. Vì thế nên thời gian tốn nhiều hơn sáu phút, cho nên trước khi bị gạch tên trên sổ Sinh Tử, sinh khítrên hồn ma đã không còn từ lâu rồi. Nhưng trường hợp của dì Lâm là khác, dì giữ được sinh khí là nhờ cỏ sinh cơ.”
“Sinh cơ (cơ hội sống) chưa hết nhưng trên sổ Sinh Tử đã bị gạch tên, nên … hồn phách của dì Lâm mới không ổn định như vậy. Cũng giống vậy, đối với đá Thái Sơn mànói, hồn phách của dì Lâm thực ra không phải là sinh hồn.” Trần Ngư nói.
không phải sinh hồn thì dĩ nhiên là tử hồn, nói cách khác mẹ của Lục Ninh chỉ là mộtngười ૮ɦếƭ sống trên thế gian mà thôi. Suy nghĩ thật cẩn thận điều này, sắc mặt của bốn người đều không tốt.
“thì ra, … cho dù mẹ sống cũng vẫn chỉ là một người đã ૮ɦếƭ mà thôi.” Mẹ Lục cười khổ một cái, trong mắt tràn đầy do dự và phiền muộn.
“Dì Lâm.” Nghiêm Hân thấy vẻ mặt mẹ Lục khổ sở, thì vẻ mặt không tốt nhìn về phía Trần Ngư lớn tiếng nói “cô đừng có nói bừa, sức khỏe của dì chỉ không khỏe mà thôi.”
“Hân Nhi!” Nghiêm Uy quát lớn Nghiêm Hân, Nghiêm Hân cảm thấy vô cùng oan ức, côta không hiểu vì sao anh trai nhà mình và Lục Ninh đều nói đỡ cho Trần Ngư, rõ ràng là cô ta luôn trù ẻo dì Lâm.
“Hai mươi năm qua, đã là may mắn của mẹ rồi.” Mẹ Lục nhìn về phía Lục Ninh, có thời gian hai mươi năm nhìn Lục Ninh lớn lên, cho dù bây giờ bà có thể ૮ɦếƭ ngay lập tức cũng vui lòng, chỉ sợ người còn ở lại đau lòng mà thôi.
“Mẹ …” Mắt Lục Ninh đỏ bừng lên.
“Được rồi, không phải là còn hai ba năm nữa sao.” Mẹ Lục an ủi.
“Dạ.” Lục Ninh gật đầu thật mạnh, cố gắng không để mình rơi nước mắt.
Trong phòng bao, không khí ngưng trọng lên, Trần Ngư cũng bị áp lực không dám tiếp tục ăn, nhưng mà bây giờ cô rất đói a. Trần Ngư rầu rĩ một lúc, vô cùng không hiểu ngẩng đầu “Sao mọi người lại đau lòng như vậy, một câu niệm chú trấn hồn là có thể giải quyết xong mà.”
Chuyện hồn phách không ổn định, đá Thái Sơn không phải là giải pháp tốt nhất, chỉ cần niệm một lời chú trấn hồn lên linh hồn là hồn phách tự nhiên ổn định lại.
“Niệm chú trấn hồn là loại niệm chú rất hiếm gặp, đã bị thất truyền từ sớm, bây giờ chẳng còn ai biết nữa.” Lục Ninh khổ sở lắc đầu.
“Em biết a.” Trần Ngư nói xong thì cũng sửng sốt, tại sao cô lại biết niệm chú trấn hồn?
“Em biết?” Lục Ninh không thể tin hỏi lại lần nữa.
Vẻ mặt Trần Ngư cũng mờ mịt, chắc hẳn là cô biết mà, tại sao trong đầu cô lại hiện lên lời niệm chú trấn hồn? Nhất định là trước kia ông lão đã dạy cô biết, đúng thế, khôngsai!
Trần Ngư nghĩ thế nên gật đầu một cái.
==
Biệt thự nhà họ Lâu.
Lâu Minh ngồi trong phòng sách lầu hai, cầm chiếc 乃út vẽ vẽ lên tờ giấy, hiện lên hình ảnh giấc mơ đêm qua. anh không biết tại sao mình lại mơ như vậy, cảnh tượng trong giấc mộng đơn giản chỉ là cảnh trong mơ, hay là … đó là kiếp trước nào đó của anh?
Hai cô gái anh thấy trong mơ cũng là Thi Thi sao? Hay là do anh nhìn Thi Thi nhiều mà tưởng tượng ra như vậy?
Lâu Minh nhìn chằm chằm vào hình vẽ cô gái mặc áo đỏ trên giấy, một lần rồi một lần ước mong đó không phải là Thi Thi, còn người đàn ông cũng không phải là kiếp trước của anh.
“Cốc cốc!”
“Mời vào!” Lâu Minh đặt 乃út xuống, có chút không thoải mái dụi dụi mắt.
“Tam thiếu.” Điền Phi cầm một bức ảnh đến, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lâu Minhthì ân cần hỏi “Tam thiếu, đêm qua anh vẫn không ngủ ngon, hay là bây giờ đi ngủ bùmột chút.”
“Tôi không sao, anh cầm cái gì vậy?” Lâu Minh không để ý hỏi.
“Đây là đội khảo cổ gửi đến.” Điền Phi đưa ảnh cho Lâu Minh nói “Đây là Linh Khí lấy từ dưới đáy hồ Ngũ Phương.”
Lâu Minh nhận ảnh, chỉ liếc mắt một cái, trong đầu hiện lên hai chữ “Linh Cơ.”
“Công chúa, ta có thể mượn bội kiếm của nàng một lát không?”
“Chàng mượn làm gì?”
“Để phù hộ chính khí trong trời đất.” (chính khí: khí chất quang minh chính trực)
“Tam thiếu, Tam thiếu, Tam thiếu?” Điền Phi gọi to ba lần, Lâu Minh mới định thần lại.
Điền Phi cau mày, đưa tay chỉ điện thoại trên bàn sách đang không ngừng rung động lạch cạch, nhắc “Điện thoại của anh.”
Lâu Minh bừng tỉnh, ồ lên một tiếng rồi nhận điện, đưa tay ra hiệu cho Điền Phi ra ngoài.
“Lâu Minh, cậu nhận được ảnh chưa?” Trong video, Mao đại sư cũng đang cầm mộtbức ảnh giống như của Lâu Minh.
“Tôi nhận được rồi.” Lâu Minh liếc nhìn tấm ảnh trong tay mình, gật đầu.
“Mặc dù tôi chưa tận mắt nhìn thấy thanh kiếm này, nhưng Nghiêm lão đã nhìn thấy, ông ấy nói trên thanh kiếm này có công đức rất lớn nhưng cũng có nghiệt nợ rất nặng.” Mao đại sư nhìn thẳng vào Lâu Minh qua màn hình điện thoại “Điều này … rất giống với cậu.”
Sát khí vô biên và ánh sáng chói lọi cùng tồn tại sâu trong linh hồn.
“đã điều tra được lai lịch của thanh kiếm này chưa ạ?” Lâu Minh hỏi điều này vì trực giác của anh nói rằng nhất định thanh kiếm này sẽ có lịch sử ghi chép lại.
“Đúng là có chút manh mối.” Mao đại sư nói “Mấy món linh khí khác đều không tra ra được xuất xứ, các nhà khảo cổ chỉ có thể suy đoán đây là những linh khí được chôn cùng chủ nhân ngôi mộ. Nhưng thanh kiếm này thì có xuất xứ, tuy các chuyên gia còn cần phải nghiên cứu thêm nhưng cũng đoán được tám phần.”
“Thanh kiếm này tên là gì?” Ánh mắt Lâu Minh khẽ động.
“Cậu chờ một chút, vừa rồi tôi còn đang xem.” Mao đại sư quay đầu như nhìn vào cái gì đó, sau đó nói thầm “Nước Diệp có bảo kiếm, thân kiếm mỏng như cánh ve, trong suốt như nước, vô cùng sắc bén, gọi là “Linh Cơ”.”
Quả nhiên là tên này!
Lâu Minh mím mím môi, chìn chòng chọc vào thanh kiếm dài đã biến thành màu đentrên tấm ảnh, dường như muốn xuyên qua lớp rỉ sét nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của kiếm Linh Cơ.
“Trong này còn nói, thanh kiếm này là bảo vật quốc gia của nước Diệp, cuối cùng được ban cho con gái của quốc chủ cuối cùng của nước Diệp, nữ chiến thần của nước Diệp, công chúa Linh Cơ.” Mao đại sư cảm thán “Phong hào của vị công chúa này được đặt theo thanh kiếm bảo vật quốc gia, chứng tỏ quốc chủ nước Diệp rất thương cô con gáinày.”
“Chiến thần?” Trong nháy mắt, trước mặt Lâu Minh hiện lên vô số kiếm ảnh loang loáng.
“Lâu Minh, cậu sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy?” Mao đại sư thấy sắc mặt Lâu Minh bỗng nhiên trắng bệch, thì lo lắng hỏi.
“Tôi không sao, do tối qua ngủ không ngon nên hôm nay tinh thần không được tốt thôi.” Lâu Minh nhắm mắt, làm chính mình phải bình tĩnh lại.
“Tôi đã dặn cậu rồi mà, trong thời gian này phải đặc biệt chú ý thân thể.” Mao đại sư nhịn không được mà trách “Hôm nào chúng ta lại nói chuyện, cậu nghỉ ngơi trước đi.”
“Tôi không sao, chúng ta nói tiếp về lai lịch của kiếm Linh Cơ đi.” Lâu Minh lắc đầu nói.
“Tôi cũng chỉ biết như vậy, cụ thể hơn phải chờ báo cáo của chuyên gia, nhanh nhấtthì ngày mai mới có thể biết được.” Mao đại sư nói.
“Được, vậy tôi đi nghỉ trước, ngày mai chúng ta nói tiếp.” Lâu Minh cúp điện thoại, dựa lưng vào ghế, xoa xoa thái dương đang vô cùng khó chịu.
Tại sao khi thấy kiếm Linh Cơ, anh lại khó chịu như vậy?
“Công chúa, ta có thể mượn bội kiếm của nàng dùng một lát không?”
“Kiếm này làm từ thép đen dưới long mạch của nước Diệp, trời sinh có uy lực của rồng, có thể thanh trừ tai họa thế gian …”
“Vì sao ta phải cho chàng mượn?”

Hình ảnh đến đây thì ngừng lại, Lâu Minh nỗ lực tưởng tượng nhưng không còn xuấthiện thêm gì nữa.
==
Nhà hàng khách sạn núi Kỳ Liên.
“Cái gì? Con nói con biết niệm chú trấn hồn sao?”
“Ông nói nhỏ một chút, mọi người đang nhìn ông kìa?” Trần Ngư trấn an ông Ngôđang nhảy dựng lên “không phải là ông dạy con sao?”
“Ta còn chưa có bản lĩnh đó.” Niệm chú trấn hồn đã thất truyền mấy trăm năm rồi, ai còn chớ rõ chứ.
“Vậy làm sao mà con biết được? Chẳng lẽ đúng là con tự nghĩ ra sao?” Trần Ngư càng nghĩ càng tuyệt vọng “Nguy rồi, Lục Ninh nói về nhà bàn bạc với ba anh ấy, để cho con niệm chú trấn hồn cho mẹ anh ấy. Bây giờ phải làm sao? Chuyện này đâu thể đùa giỡn được?”
Trần Ngư chưa từ bỏ ý định nhìn ông Ngô, hỏi lại một lần nữa “thật sự là không phải ông dạy cho con sao?”
“Ông …” Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời ông Ngô định nói.
Trần Ngư nhìn điện thoại rồi lập tức nhấn nút nhận, lo lắng hỏi “Trợ lý Điền, anh Ba có chuyện gì sao?” Khi Trần Ngư rời Đế Đô đã cùng nhóm trợ lý nói qua, một khi Lâu Minh có chuyện gì thì phải lập tức liên lạc cho cô.
“Tiểu thư Trần Ngư, cô đừng lo lắng quá, Tam thiếu rất tốt.” Điền Phi nói.
“Vậy thì tốt rồi …”
“Nhưng mà …”
“Nhưng mà sao?” Tim Trần Ngư lại treo cao lên.
“Bỗng nhiên đêm qua, Tam thiếu gặp ác mộng, nửa đêm tỉnh lại đến bây giờ vẫnkhông chịu đi ngủ, cũng không ăn cái gì, chúng tôi khuyên anh ấy nhưng anh ấykhông chịu nghe.”
Trần Ngư nghe đến đó thì còn gì mà không hiểu nữa, lập tức nói “Để tôi gọi điện choanh ấy.”
Điền Phi yên tâm cúp điện thoại. Trần Ngư lập tức gọi video cho Lâu Minh.
Lâu Minh còn ngồi trong phòng sách nhìn ảnh chụp kiếm Linh Cơ mà ngẩn người, nhìn thấy Trần Ngư gọi đến, đầu tiên anh lập tức mỉm cười, sau đó hình như nhớ đến điều gì đó thì vẻ mặt khựng lại, một lát sau mới lộ ra ý cười, nhận điện thoại.
“anh Ba!” Giọng nói vui vẻ, tràn đầy sức sống của Trần Ngư vọng từ đầu dây bên kia tới.
“Em đang làm gì đó?” Lâu Minh mỉm cười hỏi.
“Em đang ăn cơm nè.” Trần Ngư nói rồi đưa camera điện thoại quét qua một bàn thức ăn, sau đó hỏi “anh Ba đã ăn chưa?”
“anh … vẫn chưa ăn.” Lâu Minh dừng lại một chút, rồi nói thật.
“Bây giờ là giờ ăn trưa rồi, sao anh còn chưa ăn cơm?” Trần Ngư làm bộ giận dỗi.
“anh đang định đi ăn đây.” Lâu Minh bất đắc dĩ cười một tiếng.
“Vậy anh mau đi ăn đi, đừng để đói bụng đó nha.” Trần Ngư nghĩ nghĩ rồi lại hỏi “anhBa, sao mắt anh có quầng thâm vậy. Hôm qua anh ngủ không ngon sao?”
“Ừm, tối qua anh ngủ không ngon.” Lâu Minh gật đầu.
“anh gặp ác mộng ạ?” Trần Ngư lại một lần nữa biết rồi mà còn hỏi.
“Ừm.” Nghĩ đến cảnh trong mơ, nụ cười của Lâu Minh có chút gượng gạo.
“anh đừng sợ nha, bây giờ em sẽ niệm cho anh chú an thần, anh ăn cơm xong thì đingủ bù, chắc chắn sẽ không gặp ác mộng nữa đâu.” Trần Ngư dụ dỗ.
Lâu Minh thấy Trần Ngư xem anh như trẻ con mà dỗ dành thì dở khóc dở cười, nhưng lại có chút không nỡ, cuối cùng nhẹ nhàng nói “Được.”
Lúc này, Trần Ngư niệm một đoạn thần chú, qua video điện thoại, Lâu Minh khôngcảm nhận được hiệu quả nhưng ông Ngô ngồi đối diện thì cảm nhận được ngay.
hiện giờ, huyền học cũng có thần chú an thần, nhưng không phức tạp như lời thần chú mà Trần Ngư đang đọc, tác dụng của nó cũng chỉ có một là giúp người bình thường dễđi vào giấc ngủ hơn mà thôi. Nhưng mà … lời thần chú mà Trần Ngư đã đọc kia làm cả thế giới này dường như trở nên lắng dịu và yên tĩnh.
Loại uy lực của thần chú an thần này, dù ông đã sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc