Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào - Chương 88

Tác giả: Bạo Táo Đích Bàng Giải

Lại phong ấn lần nữa

Khi biệt thự Kim Hải nào đó của thành phố Đế Đô.
Ông Ngô vừa gặm quả táo vừa bước từ lầu hai xuống, ᴆụng phải một thiếu niên hơi mập, thiếu niên cười híp mắt “Ông nội, nghe nói chút nữa cháu gái ông sẽ qua đây.”
“Ừ.” Ông Ngô thận trọng gật đầu
“Cháu gái ông có dễ thương không ạ?” Thiếu niên tò mò hỏi.
“Thằng mập ૮ɦếƭ bầm.” Ông Ngô gõ thật mạnh lên đầu cậu thiếu niên “Cháu gái ta là sinh viên đại học Đế Đô lận đó, làm sao mà giống mấy thằng tụi bay không chịu học hành suốt ngày cắm mặt vào game hả?”
Ông Ngô vừa dứt lời, trong khu huấn luyện, mấy thiếu niên đều dừng tay, đồng loạt xoay đầu hét lên “Ông nội, ông quá đáng quá nha.”
“Đúng thế, chúng con là tuyển thủ e-sport đó, có thể thi đấu làm rạng danh nước nhà mà.”
“Đúng thế, bao nhiêu người muốn được chơi game như chúng ta mà không được nữa kìa.”
“Ah … vậy tụi bay đứa nào thi đậu được đại học?” một câu nói của ông Ngô trong nháy mắt Gi*t hơn nửa số thiếu niên ngồi đây.
“không phải là đại học Đế Đô thôi sao? Đội trưởng của chúng ta chính là sinh viên đại học Đế Đô, nhưng mà anh ấy đã tạm nghỉ học mà thôi.” Thiếu niên Tròn Vo nói xong, quay đầu tìm sinh viên duy nhất trong chiến đội nhà mình.
“Cái gì mà tạm nghỉ học? Chắc chắn là mê chơi game nên thi rớt môn, bị đuổi học chứ gì!” Ông Ngô phán một câu lạnh lùng.
Là một thanh niên thời đại mới mà còn PK không thắng được một ông già đã rất xấu hổ rồi, nay ở trong sinh hoạt mà còn bị ông DISS (chửi) nữa thì thực sự là không thể nhẫn nhịn được, Tròn Vo quay đầu nhìn đội trưởng nhà mình nãy giờ vẫn không lên tiếng “Lão đại, anh nói đi a.”
“Tập trung huấn luyện đi.” Vị đội trưởng lạnh lẽo nhổ ra mấy chữ.
“Đúng đấy, bản lĩnh thì kém mà còn không cố gắng rèn luyện, sợ rằng ngay cả chơi trò chơi cậu cũng không làm được nữa giờ.” Ông Ngô gặm quả táo rồi đi sang chỗ khác.
Tròn Vo quê độ, trên thế giới này sao lại có một ông lão khủng bố như vậy chứ, cháugái của ông ấy nhất định cũng đáng ghét giống ông vậy.
Vì vậy, Trần Ngư còn chưa bước chân vào chiến đội Du Long, đã bị ông nội kéo thù như vậy đấy.
==
Nửa giờ sau, Trần Ngư gõ cửa trụ sở chiến đội Du Long, cô nhìn căn phòng có mười mấy máy vi tính và năm sáu thiếu niên, nhỏ giọng hỏi “Xin hỏi số 6 có đây không ạ?”
“Chị là cháu gái ông Ngô sao?” Thiếu niên mở cửa hỏi.
“Ừ.” Trần Ngư gật đầu “Ông nội của tôi có ở đây không?”
Thiếu niên quay đầu vào phòng gọi “Ông nội, cháu gái ông đến này.”
nói xong thì quay đầu nhìn Trần Ngư cười “Chị vào ngồi đi, ông ấy sắp ra rồi đó.”
“Cám ơn cậu.” Trần Ngư đi theo thiếu niên vào phòng, an tĩnh ngồi trên ghế salon trong phòng khách, ánh mắt tò mò nhìn khu huấn luyện bên cạnh phòng khách.
Mấy thiếu niên đang vùi đầu huấn luyện lặng lẽ mở diễn đàn thảo luận.
“Đây là cháu gái của ông lão kia sao?”
“thật là mềm mại đáng yêu mà.”
“Chắc chắn không phải là ruột thịt rồi.”
“Nếu là ruột thịt chắc chắn không do ông lão kia nuôi lớn.”
“Đúng thế, ông lão quái gở đó sao có thể nuôi ra được một em gái đáng yêu như vậy chứ.”
Lúc này, ông Ngô từ trong phòng đi ra, trong tay cầm chai nước trái cây, đưa cho Trần Ngư “Con ăn cơm trưa chưa?”
“Dạ, rồi.” Trần Ngư vừa vặn nắp chai vừa nói “Bây giờ quán net đều cao cấp như vậy sao? Mở ở khu biệt thự luôn?”
“Đây không phải là quán net, đây là trụ sở của chiến đội.” Ông Ngô chỉ chỉ mấy thiếu niên đang ngồi huấn luyện phía đối diện “Mấy người kia chính là đội viên, vì không thi đậu đại học nên chỉ có thể đến đây chơi game.”
“Cạch!” Lực tay bấm bàn phím của Tròn Vo không khống chế được, tức giận đến mức suýt nhảy lên mắng chửi người, bình thường DISS mình thì cũng coi như xong, nhưng ngay trước mặt em gái thì không thể được.
“A.” Mặc dù Trần Ngư đã từng là học bá, nhưng cô cũng không kì thị học tra.
“Chúng ta ra phía sau nói chuyện.” Ông Ngô nói xong thì dẫn Trần Ngư đi vào.
không phải, em gái, em đừng đi, nghe anh giải thích, bọn anh không giống như ông nội đã nói đâu, Tròn Vo ở phía sau ‘sống không còn gì luyến tiếc’, giơ tay Nhĩ Khang ra.
“Tập trung huấn luyện.” Đội trưởng ghét bỏ nhìn Tròn Vo ngồi bên “Nếu không chỉ có thể về trường đi học.”
“…”
* Giơ tay Nhĩ Khang: các nàng tra google sẽ biết nha. Mình dán ảnh lên mà khôngđược
==
Phía sau biệt thự có một khoảng sân hoa viên nhỏ, ngày bình thường, khi đội viên huấn luyện mệt mỏi thì có thể đến đây hít thở không khí, ông Ngô đưa Trần Ngư đến đây, hai ông cháu trò chuyện về chuyện Linh Khí.
“Con nói một Linh Khí đang ở nhà tổ của phái Lạc Sơn sao?” Đúng thế môn phái lớn trong truyền thuyết của giới huyền học mà để vô số người bàn tán, chính là phái Lạc Sơn và ở đây còn lại hai vị đệ tử cuối cùng của môn phái.
“Vâng.” Trần Ngư nói “Mao đại sư tìm mấy đại sư phong thủy, kiểm tra mấy lần đề xác nhận Linh Khí thứ ba đặt ở bên trong kết giới dãy núi Kỳ Sơn.”
Hôm nay Trần Ngư tới đây chính là vì việc này.
Ông Ngô nhíu mày, nhớ lại một lúc mới nói “Nhưng ông chưa bao giờ gặp được Linh Khí, bên trong đúng là có mấy món pháp khí nhưng không có Linh Khí.”
“Có phải bị mấy vị tiền bối của môn phái chúng ta lấy đi rồi không?” Trần Ngư đoán.
“không thể nào!” Ông Ngô lắc đầu “Khi mang pháp khí ra khỏi kết giới đều phải ghi nhận lại, ông đã đọc qua rất nhiều lần các bản ghi chép, không có Linh Khí nào.”
Trần Ngư nghe ông nội nói chắc chắn như vậy thì cảm thấy có cảm giác không ổn chút nào “Chẳng lẽ thông tin bị sai lệch?”
“Thông tin trong Sổ Sinh Tử sao có thể sai lệch được.” Ông Ngô lắc đầu.
“Nhưng ông đã nói trong kết giới không có Linh Khí sao?”
“Ông chỉ nói là ta chưa gặp bao giờ, chưa gặp bao giờ không có nghĩa là không có.” Ông Ngô như suy nghĩ điều gì đó, nói.
“nói cách khác là có thể trong kết giới có Linh Khí.” Trần Ngư vui mừng nói, chỉ cần có ở trong kết giới thì có thể tìm được.
“Rất có thể.” Ông Ngô sờ sờ cằm nói “Trước kia ông vẫn không hiểu, phái Lạc Sơn tại sao nhất định phải làm kết giới mười năm mở một lần, đồng thời cố ý để pháp khí trong đó hấp dẫn người trong giới huyền học đến tìm kiếm bảo vật. Như vậy có thể là … các tiền bối của chúng ta không có cách nào tìm được Linh Khí nên mới mượn tay người khác để tìm Linh Khí.”
“Là như vậy sao?” Nếu suy đoán của ông nội chính xác, vậy Linh Khí nhiều năm như vậy mà không tìm được, chắc chắn là cô cũng không thể dễ dàng tìm thấy, nhưng mà …
“Ông nội, kết giới mười năm mới mở một lần, vậy là đệ tử của phái Lạc Sơn, chúng ta cũng phải mười năm mới vào được một lần sao?”
“Tất nhiên là không cần, người nhà mà, muốn vào lúc nào cũng được.”
“Vậy thì tốt rồi.” Trần Ngư thở phào một hơi, nếu lúc nào cũng có thể vào kết giới, vậythì sẽ không bị hạn chế về thời gian, như thế cô có thể từ từ đi tìm.
“Bây giờ nói những cái này cũng không có ích gì, vừa vặn giải thi đấu Huyền Linh sắp bắt đầu, con về trường xin phép nghỉ, hai ngày nữa cùng ta đến núi Kỳ Sơn.”
“Giải thi đấu Huyền Linh mấy tuần nữa mới bắt đầu mà ông?” Trần Ngư hỏi.
“Người khác là đi tranh tài, chúng ta là nhà tổ chức, đương nhiên là phải đi sớm rồi.” Ông Ngô cau mày nói “Mấy ngày nữa ông cháu ta còn phải bắt mấy con ác ma bỏ vào đó.”
“!!!” Trần Ngư không thể tin nhìn ông nội nhà mình “Bắt ác ma … bỏ vào?”
“Chứ sao nữa?” Ông Ngô thở dài “Giải thi đấu này đã được năm trăm năm, mỗi lần có nhiều Thiên Sư đến như vậy, cho dù có nhiều ác ma như thế nào đi nữa chắc cũng bị tiêu diệt gần hết rồi, nếu ta không bắt thêm mấy con bỏ vào thì giải đấu còn gì là thú vị nữa.”
thì ra là thế! Tuy rằng nghe rất hợp lý nhưng tam quan của Trần Ngư vẫn không thể chịu được.
* Tam quan gồm Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan
“Đúng lúc con có thể đi theo mà học tập, mười năm sau việc này do con phụ trách đó nha.” Nuôi người lâu như vậy, đã đến lúc ông tính đến chuyện nghỉ hưu thôi.
Trần Ngư về trường học xin nghỉ học, rồi nói với ba mẹ một tiếng, sau đó mua vé máy bay ngày hôm sau cùng ông nội bay đến núi Kỳ Sơn.
Lâu Minh biết Trần Ngư muốn đến núi Kỳ Sơn trước, đêm hôm đó anh gọi Trần Ngư đến biệt thự, đưa một hộp nhỏ ra trước mặt Trần Ngư.
“Đây là cái gì vậy anh?” Trần Ngư tò mò hỏi.
Lâu Minh thấy Trần Ngư không cầm, thì tự mình mở hộp lấy đồ ra đưa cho Trần Ngư “Trâm Thanh Linh.”
“anh Ba, trâm Thanh Linh này để dành để làm sạch sát khí cho anh, sao anh lại đưa cho em?” Trần Ngư không cầm.
“Em mang theo phòng thân đi.” không phải là Lâu Minh quá nhạy cảm, nhưng thực sựlà mỗi lần Trần Ngư muốn làm việc gì đó thì đều có một chút ít rắc rối kéo đến theo, từ xác sống (hoạt tử nhân) đến Ma Vương rồi lại đến cương thi ngàn năm, mỗi một lần đều vô cùng nguy hiểm. Lần này Trần Ngư muốn đến núi Kỳ Sơn, Lâu Minh không có cách nào đi cùng cô nên chỉ có thể đưa pháp khí cho cô phòng thân.
“không cần đâu ạ. Em đã nói với anh rồi mà, núi Kỳ Sơn chính là nhà tổ của phái Lạc Sơn bọn em mà, mấy ác ma trong giải thi đấu Huyền Linh cũng đều là do ông nội em bắt bỏ vào, căn bản là không có gì nguy hiểm đâu.” Vì giữ bí mật, Trần Ngư chỉ nóichuyện này cho Lâu Minh biết, mấy người Mao đại sư cũng không biết đâu.
“anh biết, nhưng anh muốn em mang theo, có như vậy anh mới an tâm được.” Lâu Minh nói.
“Nhưng mà … Em không ở Đế Đô, trâm Thanh Linh cũng bị em mang đi, sát khí củaanh bùng phát thì làm sao?” Trần Ngư lắc đầu, kiên quyết không nhận.
“Em quên rồi sao, ông Ngô mới giúp anh tách rời sát khí không lâu mà, trong vòngmột năm, sát khí của anh sẽ không bùng phát.” Lâu Minh nói “Đưa trâm Thanh Linh cho em, anh cũng đã nói cho Mao đại sư biết, Mao đại sư cũng đồng ý.”
“Nhưng mà em không cần dùng cái này mà.” Nếu như nói Trần Ngư mang trâm Thanh Linh đi sẽ làm Lâu Minh an tâm, cũng giống vậy, Trần Ngư không cầm trâm Thanh Linh đi là để cô thấy yên tâm. Mỗi lần Lâu Minh đều nói sát khí của anh không dễ dàng mà bùng phát, nhưng luôn có vô số ngoài ý muốn khiến sát khí của anh hết lần này đến lần khác bùng phát. Lần này cô và ông nội đều rời khỏi Đế Đô, nhỡ đâu Lâu Minh gặp chuyện gì đó thì bọn họ không thể nào về kịp được.
“anh cũng hi vọng em không phải dùng nó.” Lâu Minh nhíu mày, bỗng nhiên nói “Em còn nhớ Linh Khí ở địa điểm hồ Ngũ Phương không?”
“Em nhớ, Linh Khí thứ hai trong Sổ Sinh Tử, đã khai quật được rồi sao anh?” Trần Ngư vui mừng nói.
“Vẫn chưa.” Lâu Minh lắc đầu “Khi việc khai quật được một nửa thì Thiên Sư được Mao đại sư phái đến cảm giác được bên trong đó có cương thi.”
“Cương thi? Vậy để em đến hồ Ngũ Phương tiêu diệt con cương thi đó trước rồi đến núi Kỳ Sơn sau cũng được.” Trần Ngư nhẩm tính, đi máy bay vừa đi vừa về thì nhiều lắm là trễ mất một ngày.
“không cần đâu, Mao đại sư đã liên hệ với Nghiêm đại sư để xử lý.” Lâu Minh nói tới Nghiêm đại sư chính là ông Nghiêm đã gặp ở thành phố Bình, Thiên Sư chuyên gia bắt cương thi.
“Sau khi biết chuyện này, Mao đại sư cho người kiểm tra hai địa điểm hai mộ cổ đãkhai quật thanh kiếm đồng và cây sáo trước đó, thì đều phát hiện có dấu vết của cương thi, chỉ là ở hai địa điểm này cương thi đã sớm bị người khác tiêu diệt.” Lâu Minh nói “Mao đại sư nói những Linh Khí này đều vật chứa sát khí của anh, cho nên xung quanh Linh Khí có khả lớn là có cương thi hoặc ác ma.”
Nghe đến đó, Trần Ngư bỗng nhiên hiểu được tại sao Lâu Minh nhất quyết muốn cômang trâm Thanh Linh đi.
“Trừ thanh kiếm đồng là Linh Khí được phong ấn lâu nhất thì em đi tìm Linh Khí này đãbị phong ấn hơn 900 năm, nếu như bên trong có cương thi thì chắc sẽ là cương thi ngàn năm.” Lâu Minh lo lắng nói “Nên em mang theo trâm Thanh Linh để phòng ngừa bất trắc, anh muốn em được bình an trở về.”
Lâu Minh lại đưa trâm đến trước mặt Trần Ngư.
Lời nói của Lâu Minh rất thấu đáo, chỉ từ câu đầu tiên Trần Ngư đã được thuyết phục.cô muốn mang Linh Khí trở về như vậy mới có thể ở bên Lâu Minh được. Nghĩ như vậy, Trần Ngư quyết định mang trâm Thanh Linh đi.
Trần Ngư tiếp nhận trâm Thanh Linh, rồi nói “Vậy em sẽ mang theo.”
Lâu Minh hài lòng cười.
“anh Ba, anh yên tâm, chắc chắn em sẽ mang Linh Khí bình an trở về.” Trần Ngư nắm trâm Thanh Linh trong tay, sau đó có chút tiếc nuối nói “Nếu em không cắt tóc ngắnthì hay quá, như vậy em có thể dùng trâm Thanh Linh cài 乃úi tóc lên, khi gặp cương thi các loại, em chỉ cần rút ra một cái …”
Trần Ngư tưởng tượng đến cảnh mình gặp phải cương thi, giơ tay rút trâm Thanh Linh trong tóc ra, sau đó … mái tóc đen dài xõa ra, tung bay theo gió, nhịn không được kích động nói “Chủ cũ của cây trâm Thanh Linh này chắc chắn là một mỹ nhân (người đẹp).”
Có lẽ là Trần Ngư miêu tả quá sinh động, Lâu Minh dường như cũng có thể nhìn thấy hình ảnh đó, anh liếc nhìn mái tóc ngắn ngang cổ của Trần Ngư, cười nói “Em cũng có thể mà.”
Trần Ngư đưa tay sờ sờ đầu mình, rồi cài trâm Thanh Linh lên, sau đó nghiêng đầu nhìn Lâu Minh “anh Ba, anh nhìn em có giống một đạo sĩ không?”
“Em chắc chỉ được coi là đạo đồng thôi.” Lâu Minh cười nhẹ một cái, nhìn trâm cài trêntóc Trần Ngư đã bị lệch, anh đưa tay rút xuống sau đó cài lại cho cô.
“Vậy em cũng là đạo đồng xinh đẹp nhất.” Trần Ngư tự kỷ.
Dù Trần Ngư có phải là đạo đồng đẹp nhất hay không nhưng trong mắt Lâu Minh, Trần Ngư là độc nhất vô nhị. Lâu Minh cười gật đầu, đang muốn nói gì đó thì chợt cómột hình ảnh chợt lóe lên trong đầu anh, làm anh nhịn không được mà nhíu mày.
“anh Ba, anh làm sao vậy?” Trần Ngư nhạy cảm phát hiện Lâu Minh không đúng lắm.
“anh không sao, chỉ bị choáng một chút thôi.” Lâu Minh nhìn Trần Ngư nói “đã trễ rồi, ngày mai em bay sớm, về nghỉ ngơi đi.”
Trần Ngư nhìn đồng hồ thấy đã sắp mười hai giờ thì ngạc nhiên “đã trễ vậy rồi sao.”
Nghĩ đến ngày mai phải đi xa mà còn trong thời gian dài, Trần Ngư có chút tủi thân nhìn Lâu Minh, không muốn về nhà.
“Ngày mai anh Ba không thể đưa em đi, em đi bình an nha.” Lâu Minh tiếc nuối nói.
Trần Ngư bĩu môi, lưu luyến đi ra ngoài, đến lúc sắp đến cửa thì Trần Ngư xoay người lại chạy nhanh vào.
“Sao thế em?” Lâu Minh ngạc nhiên nhìn Trần Ngư chạy đến bên anh.
“anh Ba.” Trần Ngư đỏ mặt lên, lắp bắp nói “Tuy … tuy là sát khí trong cơ thể anh đãổn định hơn nhiều rồi, nhưng … nhưng lần này có lẽ là em đi khá lâu, nên … cho nên …”
Cho nên làm sao? Lâu Minh nghi ngờ nhìn Trần Ngư.
“Nếu không … em lại giúp anh phong ấn một lần nữa.” Trần Ngư mở to hai mắt, rụt rè giơ một ngón tay lên.
“…”
“Có được không anh?” Trần Ngư thấy Lâu Minh yên lặng không nói lời nào, lại lên tiếng hỏi lần nữa, hoàn toàn không có chút rụt rè nào của một cô gái.
Trần Ngư vừa dứt lời, Lâu Minh không còn kiềm chế được nữa, anh cúi đầu xuống, khi Trần Ngư còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đặt môi lên môi cô.
Đây là … đây là … lần đầu tiên anh Ba ở trạng thái thanh tỉnh tự chủ động hôn cô?
Trần Ngư che đôi môi tê dại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn rời khỏi biệt thự, hồn nhiên quên mất việc cô chỉ lo hôn môi mà quên làm động tác làm bộ hấp thu sát khí cho Lâu Minh.
Mà Lâu Minh một mình đứng trong phòng khách, vừa từ cái hôn ngọt ngào kia định thần lại, nghĩ đến hình ảnh chợt lóe lên khi anh cài lại trâm Thanh Linh cho Trần Ngư.
“Thanh Linh? Nàng thích không?” Người đàn ông thu tay từ 乃úi tóc mềm mại của người phụ nữ, nhìn chiếc trâm tinh xảo vừa được đeo lên, dịu dàng hỏi.
Đó là … trâm Thanh Linh?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc