Thời gian một tuần nữa lại trôi qua, Tết Nguyên tiêu cũng đã qua, người nằm viện đãlâu – Trần Dương đã được bác sĩ quyết định cho xuất viện. Đại học Đế Đô sẽ khai giảng vào ngày mai nhưng ngủ hơn nửa tháng qua – Lâu Minh vẫn còn chưa tỉnh lại.
“Nhanh thôi, chắc là khoảng một hai ngày nữa.” Vì Lâu Minh vẫn còn hôn mê nên mấy ngày nay, ngày nào ông Ngô cũng đến xem một chút.
Vậy có nghĩa là sắp tỉnh lại rồi sao? Mao đại sư và bộ trưởng Lâu nghe thế thì yên lòng.
“Ngô đại sư, người tôi cho đi khắp nơi tìm pháp khí đã đem về rồi, ngài kiểm tra xem có thể dùng hay không.” Nửa tháng trước, bộ trưởng Lâu đã cho người đi các nơi vơ vét các loại pháp khí, đêm qua vừa mới về tới.
“Ừ.” Ông Ngô nhẹ gật đầu, đi theo bộ trưởng Lâu và Mao đại sư xuống lầu một.
Bọn họ vừa đi, trong phòng chỉ còn một mình Trần Ngư. Trong thời gian Lâu Minh hôn mê, ngày nào Trần Ngư cũng đến thăm, có khi chỉ là để ngồi một lát, có khi cô ngồi ngơ ngẩn cả giờ.
Mấy ngày nay có khả năng lúc nào Lâu Minh cũng có thể tỉnh lại nên cả ngày cô đều ngồi ở đây, cô muốn khi Lâu Minh mở mắt là có thể nhìn thấy cô.
Trần Ngư chống hai tay lên cằm, ngắm nghía thật kĩ Lâu Minh còn đang hôn mê, chỉ cảm thấy anh Ba nhà mình quả thật là càng nhìn càng đẹp mắt, đẹp trai hơn nhiều so với tất cả những người đàn ông mà cô đã được gặp, thực sự không hổ là người mà Trần Ngư cô coi trọng.
anh Ba chẳng những đẹp trai mà còn vô cùng thông minh, khắp nơi trong nhà đều là sách. Ánh mắt Trần Ngư đảo qua mấy cuốn sách Lâu Minh để ở đầu giường, nghĩ thầm chắc là mấy cuốn sách anh đọc trước khi đi ngủ. Trần Ngư tò mò cầm lấy một cuốn, mở ra, phát hiện là một quyển thơ hiện đại, tự nhủ chắc đây là sách Lâu Minh thích, thế là cầm say sưa đọc.
==
Phòng khách dưới lầu một treo sáu món pháp khí, trong đó bốn món là νũ кнí chiến đấu là kiếm đồng và kiếm gỗ đào, món thứ năm là một la bàn, món thứ sáu là một cái ngọc bội.
Ông Ngô ghét bỏ đảo qua sáu món pháp khí, ánh mắt dừng lại trên chiếc ngọc bội “Cái này có thể dùng tạm.”
“Chỉ có thể dùng được một cái thôi sao?” Sáu món pháp khí này đều là bộ trưởng Lâu vơ vét khắp cả nước, dùng số tiền rất lớn mua về, vậy mà chỉ có thể dùng được có mộtcái.
“Trước đó tôi cũng đã nói, sát khí trong cơ thể Lâu Minh không phải bình thường, cần pháp khí có phẩm cấp vô cùng cao mới được. Cái ngọc bội kia cũng không phải là tốt lắm, chỉ có thể dùng tạm mà thôi.” Ông Ngô giải thích “Còn mấy cái còn lại, nếu cố ý dùng để chứa sát khí, chắc chắn sẽ bị vỡ nát.”
“Vậy … đã đủ chưa?” Khi bộ trưởng Lâu hỏi câu này, dường như không khí trong иgự¢ bị nghẹn lại.
“Chưa đủ!” Quả nhiên là ông Ngô lắc đầu nói “Mặc dù tôi không biết sát khí trong linh hồn của Lâu Minh có thể tách rời ra được nhiều hay ít, nhưng mọi người vẫn nên chuẩn bị nhiều pháp khí một chút, dù sao đến lúc thực hiện việc tách sát khí ra, có nhiều pháp khí vẫn hơn là không đủ pháp khí để chứa đựng sát khí.”
Bộ trưởng Lâu nhíu nhíu mày nói “Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ cho người tiếp tục tìm.”
“Bộ trưởng Lâu, ngài cũng đừng nóng vội, pháp khí vốn là khó tìm.” Mao đại sư nói“Hôm qua, giới mua bán trong huyền học mới đưa ra mấy món pháp khí có phẩm cấpkhông tệ lắm, tôi đã dò hỏi để bọn họ đưa đến cho tôi xem, chắc ngày mai sẽ có, phẩm cấp còn tốt hơn so với ngọc bội này.”
“Quá tốt rồi.” Bộ trưởng Lâu nghe được tin tức tốt, vẻ mặt hớn hở hẳn lên.
Ông Ngô nghe vậy cũng gật đầu, rồi nhìn trợ lý Hà Thất đang đứng bên cạnh “Cái trâm đâu?”
Ông Ngô đem trâm cài tóc về nghiên cứu một ngày, sau đó lại phát hiện trâm cài tóc bị thiếu linh khí nên hôm sau đưa cho Trần Ngư đem đến biệt thự để.
“Tiểu thư Trần Ngư nói trâm cài tóc cần bổ sung linh khí nên chúng tôi đã để nó ở mắt trận pháp, để tôi đi lấy.” Hà Thất nói rồi quay người ra khỏi phòng khách. Trận pháp Tụ Linh trận được bố trí cạnh hòn núi giả bên ngoài phòng khách.
Chỉ chốc lát sau, Hà Thất cầm một hộp gỗ tử đàn màu đỏ vào, rất cung kính đưa cho ông Ngô.
Ông Ngô đưa tay cầm, mở hộp ra để lộ cây trâm cài tóc đen nhánh. Kiểu dáng cây trâm vô cùng đơn giản, chỉ có một viên trân châu đen nằm ở phần đầu. Thân cây trâm đen nhánh không biết làm từ vật liệu gì, sau khi được bổ sung linh khí, viên trân châu nằm trên đầu trâm đang tỏa ra ánh sáng lung linh. Nhớ đến linh quang bảy màu hôm đó, chắc là từ viên trân châu này chiếu ra.
“Linh Khí này cũng có thể dùng để tách rời sát khí cho Lâu Minh.” Mao đại sư trông thấy trâm cài tóc thì nói.
“Tất nhiên là Linh Khí này có thể, nhưng mà …” Ông Ngô nói “Đây là đồ vật duy nhất có thể làm sạch sát khí cho Lâu Minh, ông nhất định muốn dùng nó để phân tách sát khí sao?”
Bị ông Ngô nhắc như thế, Mao đại sư liền lắc đầu. Tất nhiên là Linh Khí có thể dùng để phân tách sát khí của Lâu Minh, nhưng phân tách sát khí cũng chỉ có thể giảm bớt sát khí trong người Lâu Minh mà thôi, cũng không thể giải quyết triệt để. Giữ lại món Linh Khí này để khi sát khí trong người Lâu Minh bùng phát thì có thể dùng để lọc sạch, so với việc dùng nó để phân tách sát khí thì càng có giá trị hơn.
Ông Ngô xác định linh khí trong trâm cài tóc đã được khôi phục thì lại thả vào hộp gỗ, đưa cho Hà Thất “Cậu tiếp tục để ở đó đi. Khi nào cần phân tách sát khí thì có thể dùng.”
“?” Mao đại sư nghi ngờ nhìn ông Ngô, vừa rồi ý của ngài không phải là đừng nên dùng nó để chứa đựng pháp khí hay sao?
“Để đề phòng vấn đề ngoài ý muốn phát sinh.” Ông Ngô giải thích.
Nghe thấy mấy chữ ‘ngoài ý muốn’, sắc mặt của ba người đều biến đổi. Khi lần đầu tiên ông Ngô nói đến chuyện phân tách sát khí, ông Ngô cũng đã nói tỷ lệ phần trămkhông thể là một trăm phần trăm, có thể phát sinh ngoài ý muốn nhưng bọn họ đều lựa chọn không nghĩ đến vấn đề này.
Vẻ mặt Hà Thất nặng nề nhận lại hộp gỗ, đem trâm cài tóc để lại trong mắt trận pháp.
Phòng ngủ của Lâu Minh ở hướng nam là một vị trí rất tốt, lúc sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ chiếu xạ lên giường ngủ. Nhưng lúc này đã gần trưa, ánh nắng thu về góc phòng chuẩn bị lui ra ngoài, nhưng cửa sổ phòng ngủ dù khôngcó ánh nắng chiếu thẳng vào vẫn sáng rọi như thường.
Đặc biệt đối với người đã hôn mê nửa tháng trời mà nói, hai mắt chỉ mới hé được mộtchút đã bị ánh nắng kích thích mà phải nhắm lại lần nữa.
Theo bản năng, Lâu Minh nghiêng người qua một bên để lưng quay về phía ánh mặt trời. Khi một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt chính là tập thơ anh vẫn để ở đầu giường cùng đầu ngón tay trắng nõn trên bìa thơ màu xanh nhạt.
Là Thi Thi, cô ấy không sao!
Trong nháy mắt, Lâu Minh cảm thấy an tâm, khóe miệng không tự chủ lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Động tác nghiêng người của Lâu Minh rất nhẹ nhưng Trần Ngư vẫn nhận ra, cô đặt sách xuống, ánh mắt liền rơi vào đôi mắt đen như mực đầy thâm thúy của Lâu Minh,cô kêu lên mừng rỡ “anh Ba, anh tỉnh rồi!”
“Ừ!” Lâu Minh há miệng, giọng nói hơi trầm khàn.
“anh Ba, anh khát nước hả? Để em lấy nước cho anh, không đúng, để em gọi bác sĩ đến.” Trần Ngư nói, ném quyển sách trong tay xuống, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn dáng vẻ kích động của Trần Ngư, Lâu Minh bật cười, tâm tình tự nhiên cảm thấythật vui vẻ, cũng không biết là vì Trần Ngư đã được cứu hay là vì khi vừa mở mắt đãnhìn thấy cô.
Có lẽ đều có đi.
Rất nhanh, Mao đại sư, bộ trưởng Lâu, ông Ngô, đoàn bác sĩ chữa bệnh như ong vỡ tổ ùa vào phòng Lâu Minh, lại qua một đợt kiểm tra, xác định thân thể của Lâu Minhkhông có vấn đề gì, lại theo thứ tự rời đi, chỉ còn Trần Ngư vẫn ở lại phòng như cũ, nhìn Lâu Minh húp cháo.
“Món cháo này chẳng có hương vị gì cả.” Trần Ngư uống hai ngụm liền chê. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
“Vậy em đừng uống, để anh cho Hà Thất chuẩn bị mấy món khác cho em.” Lâu Minhnói.
“Dạ, không cần đâu.” Trần Ngư lắc đầu.
“Em không thích ăn mà?”
“Nhưng anh đâu ăn được mấy món đó.
“…” Lâu Minh sững người “Em không cần ăn mấy món giống anh đâu.”
“Nhưng mà … Nếu em ăn mấy món quá thơm, anh thấy thèm thì làm sao bây giờ.” Trần Ngư đương nhiên nói “Nên anh phải nhanh khỏe lên nha, sau đó chúng ta có thể ăn cùng nhau rồi.”
Lâu Minh rất muốn nói là mình không thèm, nhưng nhìn vẻ mặt thành thật của cônhóc, anh chỉ có thể gật đầu đồng ý “Được, anh sẽ nhanh khỏe mà.”
Trần Ngư hài lòng cười một tiếng, cúi đầu uống từ ngụm cháo. Lâu Minh dùng thìa múc một muỗng cháo, trong miệng còn đọng lại hương vị mềm xốp của hạt gạo, đầu lưỡi cảm nhận được mùi vị ngọt ngào thơm mát, thực ra … không phải là không có hương vị gì đâu.
==
Ăn cơm trưa xong, Trần Ngư đỡ Lâu Minh đi dạo trong sân một lát, sau đó hai người ngồi trên ghế mây phơi nắng. Nhân tiện, Trần Ngư cũng kể lại cho Lâu Minh nghe hoàn cảnh nguy hiểm trong đêm giao thừa hôm đó.
“anh Ba, sau này nếu lại găp cương thi ngàn năm nữa, anh tuyệt đối không được ra tay nữa đâu.” Chỉ cần Lâu Minh chạm tay vào cương thi thì sát khí sẽ bùng phát, đãtrải qua hai lần, Trần Ngư cảm thấy thật sợ hãi.
“Được.” Lâu Minh gật đầu đồng ý.
“Hôm đó, ông nội em cũng ở đó mà. Em đã nói với anh rồi, ông nội em bắt cương thi rất giỏi, có ông ở đó căn bản là anh không cần ra tay.” Trần Ngư nói “Nếu lúc đó để ông nội ra tay thì anh đã không phải hôn mê lâu như vậy.”
“Sau này anh không thế nữa.” Lâu Minh cười.
“Tuy rằng sát khí của anh có thể bắt ma, bắt cương thi gì đó rất hiệu quả, nhưng những việc này vẫn nên để Thiên Sư bọn em làm thì hơn, sau này anh tuyệt đối khôngđược làm bừa nữa nha.” Trần Ngư nói thật lâu, lải nhà lải nhải lại quay về vấn đề này.
“Được, sau này anh không làm bừa nữa.” Thực ra vấn đề này không phải là Lâu Minhkhông hiểu, chỉ là lúc đó anh chẳng kịp suy nghĩ gì.
“anh Ba, anh không biết là hôm đó nguy hiểm như thế nào đâu, sém chút nữa là Thiên Lôi đánh xuống rồi, nếu bị Thiên Lôi đánh, thì …”
“Em cũng thích thơ hiện đại hả?” Lâu Minh sợ trưa nay Trần Ngư sẽ còn nhắc mãi vấn đề này, vì thế đành tìm chuyện dời sự chú ý của cô.
“Cái gì?” Trần Ngư còn chưa kịp phản ứng lại.
“Khi anh tỉnh lại thấy em đang đọc cuốn thơ hiện đại.” Lâu Minh nhắc nhở.
“A, cuốn đó sao … khá hay đó.” Trần Ngư gật đầu.
“Em thích bài nào nhất?” Lâu Minh tùy ý hỏi.
“Em thích … anh Ba, anh chờ một chút nha.” Bị Lâu Minh hỏi như vậy, Trần Ngư chợt nhớ đến bài thơ đọc sáng nay mà cô cảm thấy rất thích.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâu Minh, Trần Ngư chạy đi, nhưng chỉ hai phút sau cô đãquay về, trong tay cầm quyển thơ mà họ vừa nói đến.
“anh Ba, em thích nhất là bài này.” Trần Ngư ngồi xuống ghế, cầm quyển thơ đưa lại gần Lâu Minh, lật đến một trang sách.
Lâu Minh tò mò nhìn, sau đó nét mặt hơi chựng lại “Em thích bài này sao?”
“Vâng, em thích nhất là bài này.” Trần Ngư gật đầu thật mạnh.
là một bài thơ tình rất nổi tiếng, Thi Thi thích bài này, chẳng lẽ là cô nhóc này đã lớn rồi sao? cô ấy thích ai? Ánh mắt của Lâu Minh lóe lên tia u ám.
“anh Ba, anh đọc cho em nghe bài này được không?” Gương mặt của Trần Ngư đỏ hồng, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.
“Cái gì?” Lâu Minh kinh ngạc.
Khuôn mặt của Trần Ngư bùng một cái lại đỏ hơn, cô biết yêu cầu này của mình kỳ cục, cô không phải là không biết chữ mà còn cần nhờ người khác đọc cho nghe hay sao, thật là …
“Em, … Trường học của em sắp khai giảng rồi mà.” Trần Ngư cái khó ló cái khôn, bắt đầu bịa chuyện “Hai ngày trước, lớp trưởng nhắn tin cho em, nói sau khi khai giảng lớpsẽ tổ chức một cuộc thi đọc diễn cảm, mỗi người đều phải chuẩn bị một tác phẩm. Em muốn ngâm bài thơ này nhưng em có cảm giác mình ngâm thơ không hay lắm, nên …anh Ba, … anh đọc thử một lần cho em nghe thôi.”
Trần Ngư nói đến mấy tiếng cuối, giọng nói có phần chột dạ mà càng lúc càng nhỏ.
Lâu Minh nhìn chăm chú Trần Ngư, nhìn mặt cô nhóc càng ngày càng đỏ, chợt bật cười một tiếng, đôi mắt sáng lên “Được rồi, để anh đọc cho em nghe.”
Lập tức Trần Ngư ‘chân chó’ (nịnh nọt) đưa quyển thơ đến tay Lâu Minh.
Lâu Minh liếc Trần Ngư, dưới ánh mắt sáng ngời của cô nhóc, nhẹ giọng đọc.
“anh muốn được là dòng sông chảy siết
Sông nhỏ từ núi
Băng qua thác ghềnh
Vượt muôn đèo dốc …
Chỉ cần người anh yêu
Là một con cá nhỏ …”
Đọc đến đây, Lâu Minh không nhịn được mà liếc liếc mắt nhìn Trần Ngư ngồi bên, đột nhiên cảm thấy những lời thơ này như một lời tỏ tình mờ ám.
Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, chính là câu này, người yêu của anh là ‘cá nhỏ’, cô chính là ‘cá nhỏ’ nha, hì hì … Trần Ngư cố gắng kiềm chế bản thân, không thể để cảm xúc trong nội tâm biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng đôi mắt to tròn đang sáng lấp lánh đãbán đứng cảm xúc trong lòng cô.
“Ở giữa bọt sóng anh
Tung tăng bơi lội
anh muốn được là rừng sâu
Ở bên bờ sông nhỏ …”
Lâu Minh mỉm cười, âm thanh êm dịu mà sâu lắng tiếp tục đọc bài thơ, cho đến khi bài thơ kết thúc.
“anh Ba, anh đọc hay quá.” Trần Ngư được voi đòi tiên, lấy điện thoại di động ra, nóira yêu cầu “anh có thể đọc lại lần nữa không, để em ghi âm lại rồi học theo, khi thi đấu chắc chắn sẽ giật giải nhất luôn đó.”
Lâu Minh liếc nhìn điện thoại di động đang được Trần Ngư nắm chặt trong tay, còn phải đọc một lần nữa, muốn ghi âm để từ từ học?
“Ừ!” Lâu Minh cũng không vạch trần, đợi Trần Ngư mở phần mềm ghi âm rồi nhẹnhàng đọc lại một lần nữa.
Nhìn cô nhóc hí hửng như mèo trộm cá rán, khóe miệng của Lâu Minh càng cong hơn. Xem ra là không phải ảo giác của anh, cô nhóc này chắc là thích anh rồi, nhớ lại cái hôn trong đêm giao thừa đó, Lâu Minh cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“anh Ba?” Trần Ngư nghi ngờ ngẩng đầu.
“Thi Thi, khi nào ông Ngô giúp anh phân tách sát khí xong, anh có chuyện muốn nóivới em.” Lâu Minh nhìn Trần Ngư nghiêm túc nói.
“Chuyện gì vậy ạ?” Trần Ngư tò mò.
“Bây giờ không thể nói!” Lâu Minh lắc đầu
“A.” Mặc dù tò mò nhưng Trần Ngư cũng không hỏi dò nữa, suy nghĩ một chút cũngnói “ … Đến lúc đó em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
“Được, lúc đó cho em nói trước đó.”
“Vâng.” Trần Ngư vui rạo rực đáp.