Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào - Chương 78

Tác giả: Bạo Táo Đích Bàng Giải

Cương thi ngàn năm

“Trần đạo hữu?” Lúc này Lục Ninh cũng nhận ra Trần Ngư, một lần nữa bị chấn động và kinh ngạc vì tu vi của cô.
“Lục đạo hữu?” Lúc Trần Ngư trông thấy Lục Ninh cũng cảm thấy ngoài ý muốn “Tại sao anh lại ở đây?”
“Tôi và mấy người bạn đến đây trừ ma.” Lục Ninh giải thích.
“À.” Trần Ngư chỉ thuận miệng hỏi xã giao, đối với việc Lục Ninh xuất hiện ở đây cũngkhông tò mò, cô gật nhẹ đầu rồi tiếp tục nhìn qua ‘Mưa bay tháng ba’ đang đứng sững sờ.
Lương Vũ lấy lại tinh thần, là một khách hàng quen thuộc lâu ngày nên cậu có thể hiểu được ý tứ trong mắt Trần Ngư, lúc này bảo đảm nói “Khi ra ngoài tôi sẽ chuyển khoản, ở đây tín hiệu không tốt.”
Lúc này Trần Ngư mới yên tâm gật đầu.
“Chuyển khoản? Lương Vũ, em thiếu tiền của Trần đạo hữu sao?” Sao Trần đạo hữu vừa nhìn thấy Lương Vũ đã đòi tiền, chẳng lẽ Trần đạo hữu vì đòi nợ mà đuổi đến đây.
“không phải …” Lương Vũ lắc đầu, trong thời gian ngắn không biết phải giải thích thế nào, nếu nói cậu dùng tiền để mời đại thần đến cứu mạng, có phải là làm giảm hình tượng của đại thần quá không.
“Đây là phí dịch vụ.” một giây sau, Trần Ngư đã phụ lòng ‘dụng tâm lương khổ’ của Lương Vũ “’Mưa bay tháng ba’ lên mạng tìm tôi cứu mạng, lúc nãy tôi đã dùng bảy lá bùa trừ ma cao cấp, mỗi lá một triệu, tổng cộng là bảy triệu.”
Dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại
“…” Lương Vũ cảm thấy đại thần thật là người thực tế, giảm hình tượng là cái gì, căn bản là người ta không thèm để ý.
“…” không có chút chuẩn bị nào bỗng nhiên được nghe thấy giá cả mạng sống của mình, trong lòng Lục Ninh rất là không đồng ý, thực ra nhà cậu ta rất có tiền, giá trị bản thân của cậu ta không thể chỉ có một triệu bốn trăm ngàn được.
“Vị đạo hữu này, cô biết cách ra khỏi đây không?” Lương Quang đứng bên cạnh nghemột hồi, mặc dù cậu ta đối với hành động thu phí của Trần Ngư cũng cảm thấy câm lặng, nhưng mà lúc này vấn đề cậu ta quan tâm hơn là làm cách nào thoát khỏi chỗ này.
“Tôi không biết.” Trần Ngư lắc đầu rất dứt khoát.
“Em cũng không biết cách ra khỏi đây sao?” Lục Ninh có chút thất vọng.
“Tôi vừa vào đây thì nghe tiếng hét nên vội vàng chạy đến đây, chưa có thời gian tìm đường ra.” Trần Ngư nói.
“Vậy chúng ta cùng nhau tìm đi.” Thiệu Kỳ đề nghị, bây giờ có thêm vị Thiên Sư có tu vi cao thâm như vậy, không còn sợ phải gặp ác ma nữa.
Tất cả mọi người đều không có ý kiến, thế là sáu người mò mẫm tìm đường ra trong khe núi đen thẫm. Nhưng mà vòng qua vòng lại hai ba lần cũng không tìm thấy đường ra.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì? rõ ràng là chúng ta đi tới nhưng sao lại không tìm thấy đường ra?” Lương Quang bực bội nói.
“Nơi này có gì đó rất kỳ quái, cảnh trong khe núi cũng không giống như với ban đầu chúng ta nhìn thấy.” Lục Ninh nói.
“Đúng thế, trước khi chúng ta vào khe núi này, chúng ta đâu cảm nhận được trong này có sát khí.” Thiệu Kỳ nói, nếu có, không có khả năng mấy người họ không cảm nhận được.
“Có khả năng chúng ta không còn ở trong khe núi nữa rồi.” Bỗng nhiên Lương Vũ nói.
“?” Đám người nhìn Lương Vũ không hiểu.
“Trước khi vào đây, rõ ràng chúng ta đã nhìn thấy mấy cỏ hoa, cây cối bình thường, nhưng mọi người nhìn xem, bây giờ ở đây đen như mực, chỉ có ác ma và âm-sát khí mà thôi.” Lương Vũ vạch ra chứng cứ mình phát hiện “Với lại, đại thần ‘xây đường’không phải đã nói rồi sao, vị trí của đại thần cách khe núi có năm trăm mét nhưng mà phải bỏ ròng rã hai mươi phút mới tới được đây.”
“Ấy … cái đó …” Trần Ngư hơi lúng túng, ngắt lời “Qua hai mươi phút tôi mới nhìn thấy tin nhắn.”
“…”
một trận gió thổi qua, bầu không khí bỗng trở nên lúng túng.
“Khụ …” Lục Ninh cố gắng nói sang chuyện khác “Chúng ta vẫn nên nghĩ cách làm saođi ra ngoài đi.”
“Nhưng chúng ta đã tìm rất lâu rồi mà, căn bản là không có đường ra.” Lương Quangnói “Nếu như nơi này vẫn là khe núi kia, vậy thì chỉ có một cách giải thích, chúng ta đãở trong một trận pháp to lớn nào đó.”
“Trận pháp?” Thiệu Kỳ được nhắc nhở, cảm thấy lời của Lương Quang rất có khả năng “Nhưng nếu là trận pháp thì chúng ta phải làm sao mới phá được trận đây?”
Đám người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không có ý kiến gì, ngay cả trận pháp là gì mà cũng không biết thì làm sao mà phá trận.
“Tôi có một đề nghị.” Trần Ngư bỗng nhiên lên tiếng.
“Trần đạo hữu, em có biện pháp sao?” Lục Ninh vui mừng nói, mấy người nhớ lại thực lực mạnh mẽ của Trần Ngư, vẻ mặt ai cũng chờ mong.
“Chỉ là đề nghị thôi, chưa chắc đã thành công …” Trần Ngư nói “Tôi cảm thấy, nếu chúng ta đã không tìm được đường ra ngoài, cũng không biết cách phá trận, vậy thìtrước mắt cứ làm điều cần làm trước đi.”
“Chúng ta có thể làm gì?” Lục Ninh tò mò.
“Trừ ma.” Trần Ngư phân tích “Chúng ta có thể diệt trừ ác ma, trừ âm-sát khí đi, xem thử trận pháp có thay đổi gì không.”
“Đó cũng coi như là một biện pháp.” Lương Quang gật đầu đồng ý.
“Nhưng mà …” Khi mọi người ở đây nhao nhao gật đầu, quyết định làm như thế trước thử xem thì bỗng nhiên Trần Ngư thòng thêm một câu.
“Sao thế?” Lục Ninh hỏi.
“Nhưng mà như thế sẽ phải tăng thêm phí dịch vụ tôi cứu mọi người.” Trần Ngư tính toán “Mấy anh xem, một lá bùa trừ ma cao cấp là một triệu, như vậy chút nữa mà đuổi ma chắc chắn là phải dùng tới. Vậy là phí dịch vụ phải điều chỉnh một chút chứ, phảikhông?”
“…”
“…”
“Nếu không tôi giảm giá cho mọi người?” Nghĩ đến việc mình ở bên trong cũng khôngra được, Trần Ngư quyết định giảm giá.
“không cần!” Lương Quang nhiều tiền như nước (đại tài khí thô) trừng mắt nhìn Trần Ngư “Chỉ cần chúng ta ra khỏi đây được, chút tiền đó không tính là gì.”
Trần Ngư nhìn Lương Quang, hai mắt tỏa sáng, thì ra ‘thổ hào’ là người như thế này a.
(thổ hào: Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hộicũ.)
Có quyết định, mọi người không trì hoãn nữa, Thiệu Kỳ che chở Tần Quan Hải và Lương Vũ đứng sang một bên, Trần Ngư mang theo Lương Quang và Lục Ninh dùng bùa trừ ma cao cấp giải quyết nốt số ác ma còn lại.
Nhưng mà giải quyết hết ác ma, âm-sát khí trong khe núi cũng tiêu tán đi được mộtchút nhưng trận pháp lại hầu như không thay đổi gì, mọi người vẫn không tìm được đường ra.
Mọi việc lại trở về điểm xuất phát, đám người ủ rũ cúi đầu ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
Trần Ngư nhìn đồng hồ, phát hiện sắp ba giờ sáng rồi, nếu đến sáng mà chưa ra đượcthì chắc chắn ba mẹ sẽ lo lắng. một khi lo lắng thì chắc chắn ba mẹ sẽ đi tìm ông nội, nếu ông lão tới, chắc chắn cô sẽ bị chế giễu, nghĩ đến đó là cảm thấy khó chịu rồi.
“Tại sao mọi người lại tới nơi này?” Trần Ngư hỏi.
Mọi người sửng sốt, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tần Quan Hải-người trở nên ít nóikể từ khi vào khe núi.
Nhưng mà thân thể cương thi vốn là ‘mình đồng da sắt’, Trần Ngư cũng không nghĩmột kiếm của mình có thể gây tổn thương gì cho nó, cô điều khiển la bàn và ‘chuông chiêu hồn’ không ngừng tấn công liên tiếp về phía cương thi.
La bàn chuyển động không ngừng, tỏa ra linh lực đánh liên tục lên người cương thi, định tìm ra điểm yếu nhất trên người nó.
‘Chuông chiêu hồn’ thì không ngừng rung lên bên tai cương thi, phát ra sóng âm có thể làm choáng váng những vật mang âm-sát khí.
Động tác của cương thi hơi khựng lại, nó bị hai pháp khí này giày vò mà cảm thấy phiền phức, đưa tay muốn đánh rớt chúng nhưng không làm cách nào mà bắt được hai pháp khí linh hoạt. Trần Ngư nhân cơ hội cương thi không chú ý, cầm kiếm chạy tới, đâm một nhát vào mu bàn chân cương thi.
“Phốc … Xì …” một kiếm dồn hết linh lực của Trần Ngư cũng chỉ có thể đâm xuyên qua giày của cương thi, làm lộ ra xương ngón chân đen nhánh của nó.
Trần Ngư thấy cương thi không để ý đến mình, thừa cơ lấy ra một lá bùa trừ ma cao cấp, dán thẳng lên chân cương thi. Bùa trừ ma cao cấp nổ tung trong nháy mắt, cương thi bị đau, bay lên đạp một cước về phía Trần Ngư. Trần Ngư nhanh nhạy lật nghiêng người vất vả né tránh.
“Trần … Đạo hữu …” Lục Ninh thấy chỉ có một mình Trần Ngư chiến đấu với cương thi, cố hết sức giương kiếm gỗ đào trong tay lên muốn hỗ trợ nhưng dưới bầu không khí nồng đậm sát khí như vậy thì không có cách nào tiến lên được một bước.
Hai người khác cũng không khá hơn Lục Ninh, bọn họ vận linh lực toàn thân cũng chỉ có thể ngăn chặn sát khí ăn mòn lí trí mà thôi, căn bản không thể động đậy.
“Đừng đứng ngay ở cửa hang!” (cái lỗ lúc cương thi tỉnh dậy bò ra) Trần Ngư tranh thủ thời gian quay đầu lại, phát hiện ba người đang đứng ngay chính giữa cửa hang, sát khí trong cửa hang rót thẳng vào người họ. Sát khí mà cương thi góp nhặt cả ngàn năm, mấy người họ có thể nhúc nhích mới là lạ.
Mấy người kịp thời phản ứng, cùng lui về phía sau mấy bước, thay đổi phương hướng chạy về phía cương thi, phát hiện đã không còn khó cử động như lúc nãy nữa, sau đó từng người giơ kiếm gỗ đào lên hỗ trợ.
Cùng với sự tấn công của ‘chuông chiêu hồn’ và la bàn, bốn kiếm đâm của bốn người căn bản không đả động gì được tới cương thi, nó bực bội nhấc chân định đạp bay Thiệu Kỳ đang định tấn công nó.
“Linh lực của chúng ta quá yếu, căn bản là không thể gây tổn thương gì cho cương thi.” Lương Quang thất bại nói.
Hai người khác cũng phát hiện vấn đề này, vẻ mặt cũng đều rất khó coi.
Trần Ngư cắn răng một cái, đem túi vải đựng bùa chú của mình ném cho Lục Ninh, nói“Bên trong có mấy bùa chú có thể dùng, mấy người giúp tôi phân tán sự chú ý của cương thi.”
“Vậy còn em?” Lương Quang hỏi
“Tôi đi xuống hang của nó xem sao.” Trần Ngư nói “không phải là Tần Quan Hải nóitrong này có pháp khí hay sao? Chắc chắn thanh pháp khí đó dùng để trấn áp con cương thi này, tôi đi tìm thử xem sao.”
“Sát khí trong hang còn dày đặc hơn ngoài này đó.” Lục Ninh lo lắng.
“không sao, tôi không sợ sát khí.” Trần Ngư điều khiển la bàn và ‘chuông chiêu hồn’ dẫn cương thi rời xa cửa hang một chút, nói.
Mọi người cũng biết khả năng này bây giờ là biện pháp duy nhất, Trần Ngư đợi đến khí ba người đều cầm chắc bùa chú trong tay, thừa dịp cương thi đuổi đánh la bàn, nhanh chóng chạy về hướng cửa hang.
“Gào!!!”
“Cẩn thận!!!”
Trong nháy mắt khi Trần Ngư đến gần cửa hang, cương thi vẫn còn đang đánh nhau với la bàn, dường như bị cái gì đó chọc giận, quay người nhảy lên, vung quyền về hướng đầu Trần Ngư.
Trần Ngư phát giác nguy hiểm, hai đầu gối khẽ cong, gắng gượng lấy sức vọt tới trước, tránh được cú đánh của cương thi trong gang tấc. Nhưng cương thi khôngbuông tha cho cô, dường như đã bị Trần Ngư chọc giận hoàn toàn, không quan tâm đến ‘chuông chiêu hồn’ và la bàn nữa, tập trung tấn công Trần Ngư.
Trần Ngư bị cương thi truy đuổi vô cùng chật vật, sau mấy lần né tránh thành công, nhưng cũng bị sức ép của cương thi mà nằm ngửa trên mặt đất, khi một cánh tay của cương thi chuẩn bị đánh xuống thì la bàn bay tới, khó khăn lắm mới chặn được nắm đấm của cương thi.
“Vù vù …” La bàn xoay tròn nhanh chóng, linh lực quanh thân phát ra cực đại.
Trần Ngư còn chưa kịp thở ra một hơi, chỉ thấy một tay khác của cương thi vươn ra bắt lấy la bàn, một cái nắm tay thật mạnh, tiếng ‘răng rắc’ vang lên, âm thanh rõ ràng truyền đến tai Trần Ngư.
“La bàn!” Trần Ngư biến sắc, cũng mất đi cảm ứng với la bàn.
“Đinh linh linh …” ‘Chuông chiêu hồn’ rung lên mãnh liệt nhưng cương thi ‘mắt điếc tai ngơ’, nó ném la bàn trong tay đi, lại vung một nắm đấm về phía Trần Ngư đang ngã xuống đất không dậy nổi.
“Trần đạo hữu!” Ba người Lục Ninh bị dọa mặt cắt khôn còn giọt máu, nhao nhao bay tới cứu người, ba tấm bùa trừ ma cao cấp dán hết lên người cương thi.
“Ầm ầm ầm!” Ba tiếng nổ cực lớn của linh lực cũng không thể ngăn cản động tác của cương thi, nắm đấm của nó vẫn bay về phía mặt Trần Ngư.
Trước khi ra ngoài đêm nay, một nửa linh lực trong cơ thể của Trần Ngư đã được dùng để đổi lấy sát khí trên người Lâu Minh nên linh lực trong người cô vốn không còn nhiều. Lúc nãy lại mới dùng để điều khiển pháp khí chiến đấu với cương thi một lúc lâu nên lúc này chắc còn chút linh lực dư thừa nào. Bây giờ nguy hiểm đang ngay trước mắt, theo bản năng, Trần Ngư chỉ có thể điều động sát khí hấp thu từ cơ thể Lâu Minh, giơ tay lên chặn cú đánh xuống của cương thi.
“Ầm!”
Sát khí đỏ như máu và sát khí đen kịt của cương thi va chạm với nhau, dưới ánh mắtkhông thể tin của ba người kia, Trần Ngư đã chặn được cú đấm của cương thi.
“Gào, gào!”
Hiển nhiên là cương thi ngàn năm không thể ngờ cú đấm của mình lại bị ngăn chặn, tưởng rằng sức đánh của mình chưa đủ lớn, sau khi thu tay về lại đánh thật mạnh xuống.
Tiếp theo là cú đánh thứ hai, cú đánh thứ ba …
Tuy rằng sát khí của Lâu Minh có thể chốn đỡ sát khí của cương thi nhưng sức lực của Trần Ngư lại căn bản không thể ngăn cản sức mạnh của cương thi. Sau khi chống đỡ được cú đánh thứ ba, Trần Ngư cảm thấy cánh tay của mình muốn gãy rời, nhưng cương thi không cho cô giây phút thở lấy hơi nào, cú đánh thứ tư tiếp tục rơi xuống …
Khốn kiếp … sao cứ nhằm vào mặt cô mà đánh thế này, muốn cô ૮ɦếƭ thật khó coi phải không?
“Thi Thi!” Khi Lâu Minh và ông Ngô chạy đến thì nhìn thấy hình ảnh con cương thi to lớn đè Trần Ngư xuống đất đánh liên tiếp.
Lâu Minh không còn kịp suy nghĩ gì nữa, hai mắt anh lập tức vằn đỏ, anh dường như phát điên chạy về hướng Trần Ngư.
“Quay lại!” Ông Ngô biến sắc, đưa tay cản Lâu Minh nhưng chỉ bắt được không khí.
“Ầm!”
Ngay khi Trần Ngư nhắm mắt quay đầu cam chịu, cố gắng không để mặt mình bị đánh thành bánh nướng, thì một cánh tay gầy yếu trắng nõn đưa ra cản lại cánh tay cường tráng đen sì của cương thi.
“Thôi xong!” Sắc mặt ông Ngô căng cứng.
Trong khoảng khắc Lâu Minh tiếp xúc với cương thi, trên thân chợt dâng lên sát khí bàng bạc, sát khí đỏ như máu hòa tan với sát khí đen kịt, tựa như ngọn lửa đang dần dần cháy lan trên đồng cỏ.
“Gào … gào gào?” Cương thi định rút cánh tay đang bị nắm chặt lại.
Trần Ngư đợi nhưng không thấy sự đau đớn mãnh liệt mà ngược lại cảm nhận được nguồn sát khí quen thuộc, cô đột nhiên mở to mắt, đập vào mắt là khuôn mặt đóng băng, cả người đầy sát khí của Lâu Minh.
“anh Ba!?” Trần Ngư giật mình.
Lâu Minh nhìn Trần Ngư, đôi mắt đỏ rực nhìn còn đáng sợ hơn cả cương thi, lạnh buốt nhìn Trần Ngư, cố sức phun ra một chữ “đi …”
“anh Ba, anh sao rồi?” Trần Ngư trở mình từ dưới đất bò dậy, định lại gần xem tình hình của Lâu Minh thì bị ông Ngô bỗng nhiên xuất hiện túm áo kéo đi.
“Gào, gào, gào!” Cương thi phát hiện người trước mắt có sát khí còn mạnh hơn của nó nhiều, nó muốn tránh ra để chạy trốn liều mạng vùng vẫy thân thể.
Khuôn mặt Lâu Minh đã không còn cảm xúc, anh dùng tay phải nắm chặt cánh tay của cương thi, dù cương thi có giãy dụa mãnh liệt như thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Ông nội!” Trần Ngư thấy ông Ngô thì vô cùng kích động “Ông nội, ông mau giúp anhBa đi!”
“Nó còn cần ta hỗ trợ làm gì.” Ông Ngô giơ cằm ra hiệu cho Trần Ngư nhìn về phía trước.
Trần Ngư quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâu Minh và cương thi đang giằng co, sát khí đen kịt quanh thân của cương thi đã bị sát khí đỏ như máu của Lâu Minh ăn mòn hầu nhưkhông còn. Thân hình cao hơn hai mét của cương thi đứng run rẩy mãnh liệt trước thân hình một mét tám của Lâu Minh, không thể tránh thoát được.
“Ầm!” Lâu Minh chợt khoát tay, đem cương thi quẳng xuống đất, sau đó tiến đến, đánh từng cú từng cú vào mặt cương thi làm có kêu gào thảm thiết. (anh báo thù cho người mình yêu nè!)
“Giờ mà còn mang thù!” Ông Ngô nhịn không được mà nói mát.
Lâu Minh đánh từng cú từng cú không mệt nghỉ cho đến khi cương thi nằm trên mặt đất không thể động đậy được nữa, sát khí màu đen hoàn toàn tản đi, thân thể cao lớn hóa thành tro bụi mới dừng lại.
Cương thi ngàn năm với sức mạnh to lớn nhưng không chống cự nổi qua ba phút vớisự tấn công của Lâu Minh.
“anh Ba!” Trần Ngư thấy cương thi đã bị tiêu diệt, định chạy về phía Lâu Minh.
“Con đừng đi qua!” Ông Ngô lập tức ngăn Trần Ngư lại.
Trần Ngư khó hiểu nhìn ông Ngô.
“Bây giờ cậu ta nguy hiểm hơn cương thi nhiều.” Vẻ mặt ông Ngô nghiêm túc nhìn người thanh niên đang từ từ đứng dậy, sát khí đỏ như máu dữ dội, hai mắt lạnh băng nhìn thẳng qua.
“Sát khí của anh Ba bùng phát rồi, ông nội, ông mau phong ấn cho anh ấy đi.” Linh lực trong người Trần Ngư không đủ không thể nào phong ấn, chỉ có thể cầu xin ông nội giúp đỡ.
“Ta không phong ấn được!” Ông Ngô đem Trần Ngư giấu ra sau lưng “Cương thi đã bị diệt, chắc kết giới đã được mở con nhanh ra ngoài đi!”
“Ông nội, ông có ý gì?” Trần Ngư có cảm giác không tốt, nhìn ông nội.
“Bản thân Lâu Minh chắc cũng không muốn cứ như vậy đi ra ngoài làm hại nhân gian đâu nhỉ.” Ông Ngô rút kiếm gỗ đào trong tay Trần Ngư.
Sát khí trong người Lâu Minh đã đến bờ sụp đổ, hoàn toàn không thể chịu được lần bùng phát nào nữa, huồng hồ anh lại mới hấp thu sát khí của một con cương thi ngàn năm, bây giờ đã không còn cách nào nữa rồi.
Lúc nãy, khi Lâu Minh chạy đến cứu Trần Ngư, ông Ngô liền biết mọi chuyện đã hỏng việc, đáng tiếc động tác của Lâu Minh quá nhanh, ông không kịp ngăn lại.
Trần Ngư hoảng sợ nhìn ông Ngô: Ông nội … muốn Gi*t anh Ba sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc