Chờ đến khi hồn vía lên mây của Lâu Minh trở về vị trí ban đầu thì Trần Ngư đã rời khỏi phòng sách. Trong phòng sách vắng lặng chợt vang lên tiếng điện thoại, là mẹ Lâu gọi điện đến hỏi thăm nhưng dường như Lâu Minh không hề nghe thấy.
anh ngồi thừ trên ghế, trong miệng vẫn lưu lại cảm giác tê dại khi đầu lưỡi của Trần Ngư liếm qua, mỗi lần nhớ lại, đều làm anh lâng lâng như mất hết sức lực.
cô nhóc, em đang đùa với lửa đó, em có biết không?
Lâu Minh khó chịu nhắm mắt lại, trái tim trong cơ thể xụi lơ nhảy nhót dữ dội, tựa như mỗi âm thanh là một tiếng trống thúc giục anh đi làm một việc gì đó mà anh vẫn luôn kiềm chế mình không được làm.
“Cốc cốc!”
Hà Thất đứng ngoài gõ cửa, chờ trong chốc lát không thấy Lâu Minh trả lời. Hà Thất hơi nhíu mày, một lát sau lại gõ cửa lần nữa, lúc này mới vang lên giọng nói của Lâu Minh kêu cậu ta đi vào.
“Tam thiếu.” Hà Thất đẩy cửa bước vào.
“Có chuyện gì sao?” Lâu Minh vẫn duy trì tư thế ngồi trên ghế, thậm chí không thèm quay đầu nhìn Hà Thất.
“Phu nhân vừa gọi điện thoại cho anh mà không thấy anh nghe máy.”
Lâu Minh sững người, đưa tay cầm điện thoại trên bàn, quả nhiên phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ từ mẹ Lâu. Vừa rồi anh vẫn luôn ngồi đây mà, sao anh lại không nghe thấy nhỉ.
“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Sau khi Hà Thất rời đi, Lâu Minh điều chỉnh cảm xúc lại một chút rồi mới gọi điện lại cho mẹ Lâu.
==
Trần Ngư mang theo sát khí đầy người, vui sướng chạy trên đường phố Đế Đô. Nếu như lúc này có người mở mắt âm dương ra, nhìn xa xa giống như thấy một nữ cương thi toàn thân mang sát khí đỏ như máu chạy lăng quăng trên đường.
Con vật của năm sẽ xuất hiện vào giờ Tý, chính là thời điểm cách thời khắc giao hòa giữa năm cũ và năm mới một canh giờ, hóa thành vô số phân thân tản mát trên khắp thế gian, cắn nuốt hết những không khí dơ bẩn trên trần gian. Ngày bình thường, những thứ dơ bẩn này sẽ trộn lẫn trong không khí, yếu ớt làm người ta không cảm nhận được. Nhưng trong vòng một canh giờ khi con vật của năm xuất hiện, những thứkhông khí dơ bẩn này sẽ giống như quả cầu tuyết không ngừng tụ lại, càng lăn càng lớn, cuối cùng tụ tập lại trước mặt con vật của năm, cho nó một ngụm nuốt sạch.
Nhưng trong khoảng thời gian để không khí dơ bẩn tụ lại trước mặt con vật của năm, khi những không khí dơ bẩn này sẽ tụ lại thành từng đám nhỏ sẽ là đồ ăn đại bổ cho ác ma.
Cho nên, mỗi năm vào lúc giao thừa, cùng với không khí mới của một năm mới đến thìmột bộ phận ác ma cũng lớn lên theo. Đến mức mỗi dịp ăn Tết, mạng huyền học đềusẽ tổ chức hoạt động trừ ma cỡ lớn. một con ác ma đổi lấy một điểm tích lũy, Trần Ngư tính toán, mặc dù hôm nay trừ ma không có trả phí, nhưng nếu bắt được mộttrăm con, như vậy cô có thể lên cấp độ A, có tư cách nhận nhiệm vụ có giá trị mộttrăm vạn.
Nghĩ đến trên mạng huyền học còn treo những nhiệm vụ mà cô chỉ có thể xem, khôngthể nhận làm, lập tức Trần Ngư cảm thấy cả người phấn chấn, hăng hái vô cùng, hôm nay, đừng có ai nghĩ đến việc ngăn cản cô thăng cấp nhá.
Trần Ngư nắm chặt hai tay, đưa tay ngăn một chiếc taxi chạy đến vùng ngoại ô. Vì phân thân của con vật của năm xuất hiện ở rất nhiều nơi, phần lớn là vùng rừng núi thưa thớt người ở, mà trong quá trình ngưng tụ, không khí dơ bẩn cũng di động, phần lớn hình thành những cụm không khí trong vòng bán kính năm dặm quanh nơi con thú của năm sẽ xuất hiện, đồng thời, ác ma cũng sẽ tụ tập nhiều ở đó.
Bởi vậy … trong lễ mừng năm mới, đón giao thừa trong nhà là một lựa chọn vô cùng tốt, bởi vì nếu chạy loạn khắp nơi trong ngày này sẽ dễ dàng gặp ma.
Đằng sau xe taxi Trần Ngư ngồi là một chiếc xe hơi màu đen theo sát phía sau.
Vì hôm nay là giao thừa, nghĩ đến việc ở bên ngoài có quá nhiều ác ma, Lâu Minh sợ Trần Ngư xảy ra chuyện, đặc biệt cử hai trợ lý mang theo bùa huyền sát đi phía sau Trần Ngư.
“Tôi thực sự là không hiểu lắm.” Trình Bằng vừa nói vừa nhìn chiếc xe taxi ở trước mặtkhông gần không xa.
“không hiểu cái gì?” Điền Phi vừa báo cáo hướng đi của Trần Ngư cho Hà Thất vừa hỏi.
“Tam thiếu muốn bảo vệ tiểu thư Trần Ngư, tại sao lại phải lén lút.” Vấn đề này Trình Bằng mãi không hiểu, nếu như muốn bảo vệ thì không phải là càng ở gần càng dễ bảo vệ sao? Với lại, bọn họ có xe, tiểu thư Trần Ngư muốn đến chỗ nào cũng được, tiện hơn phải đón xe nhiều.
“Bởi vì …” Điền Phi ra vẻ bí hiểm, khó đoán “Thích là buông thả, yêu là kiềm chế.”
Trình Bằng liếc nhìn Điền Phi, ghét bỏ nói “không có việc gì làm thì cũng đừng xem mấy bộ phim truyền hình vớ va vớ vẩn, sướt mướt than khóc nữa đi.”
==
Khi xe đến vùng ngoại thành đã gần mười một giờ ba mươi, mặc dù không khí dơ bẩn còn chưa bắt đầu ngưng tụ nhưng âm khí đã hết sức dày nặng trong rừng cây, hầu như không cần cố gắng tìm cũng có thể phát hiện mấy bóng hồn ma đang lơ lửng.
Trần Ngư nhìn xung quanh rồi chọn một vị trí có âm khí yếu nhất trong rừng cây mà điđến. Bình thường Thiên Sư hay chọn nơi có ấm khí dày đặc nhất, bởi vì ở đó sẽ tập trung nhiều ác ma có khả năng gây hại lớn. Nhưng hôm nay, mục tiêu của Trần Ngư là cố gắng trừ được một trăm con ma, thời điểm mấu chốt như vậy cũng không cần phải chú ý lắm đến vấn đề chất lượng.
Trần Ngư đi vào rừng cây, nhìn những ác ma đang cho là bí mật trốn sau những nhánh cây, nói lớn “Đầu tiên, tôi giới thiệu một chút, tôi là thầy trừ ma, chút nữa tôi sẽbắt đầu bắt ma, nếu mấy người không muốn bị tan thành tro bụi, thì trong vòng năm phút hãy rời khỏi nơi này ngay.”
Trần Ngư vừa nói xong, trong rừng cây một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thổi xào xạc thì không còn tiếng động nào khác. Trần Ngư cũng không vội chờ được đáp lại, chỉ cầm điện thoại trên tay, định chơi đấu địa chủ năm phút. Nếu như năm phút sau, nhưng ác ma này vẫn không rời đi, như vậy cô chỉ có thể ra tay.
Sột soạt …
Lời nói của Trần Ngư vẫn có tác dụng nhất định, một số ác ma nhát gan, không muốn tan thành tro bụi đã bay đi mất, còn một số thì vẫn ôm tâm lý may mắn ở nguyên mộtchỗ.
Năm phút trôi qua, Trần Ngư cất di động thật kĩ, hoạt động tay chân cho giãn cơ, mang theo sát khí đầy người, bắt đầu ra tay trừ ma.
Trước kia, Trần Ngư trừ ma là dựa vào bùa chú và linh lực, nhưng hôm nay cô trừ ma dựa vào sát khí hấp thu trên cơ thể Lâu Minh. Dùng linh lực trừ ma có thể làm sạch ác khí trong linh hồn của ác ma, nếu oán niệm của ác ma không sâu, thậm chí có thể được linh lực siêu độ đi luân hồi. Nhưng nếu dùng sát khí trừ ma thì chỉ có thể tiêu diệt cho tan thành tro bụi mà thôi, nên đây là lý do mà trước khi ra tay, Trần Ngư mới đưa ra lời cảnh báo như vậy.
Ác ma chứng kiến năng lực mạnh mẽ của Trần Ngư, lại chạy một số, nhưng trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi, Trần Ngư đã tiêu diệt được ba mươi ác ma.
Vù vù!
Dường như có một dòng khí thổi qua, Trần Ngư phát hiện, oán khí và ác khí của ác ma sau khi bị đánh tan bay phiêu lãng trong không trung bắt đầu từ từ tụ lại thành mộthình cầu, rồi bay về một hướng. Trần Ngư cảm nhận được một nguồn sức mạnh thần kì, đó là … con vật của năm xuất hiện rồi.
Trần Ngư cúi đầu xem sát khí trên người mình, phát hiện sát khí mà cô hấp thu trênngười Lâu Minh, bị tiêu hao một ít do lúc nãy cô ra tay trừ ma, vậy nhưng chẳng suy chuyển chút nào dưới lực làm sạch mạnh mẽ của con thú của năm.
“Đúng là không được thật.” Lúc đầu cứ nghĩ khi sát khí chuyển qua người cô có thể được làm sạch, thì ra là cũng không được.
“Ác ma, xem kiếm của ta đây.” Khi Trần Ngư đang còn sững người, một tiếng quát chói tai chợt vang lên, sau đó một thanh kiếm gỗ đào chợt bổ xuống vai Trần Ngư làm sát khí đang vây quanh người cô rung động lên rồi tiêu trừ đi một chút.
Trần Ngư bị đau cau mày, theo hướng thanh kiếm nhìn người mới đến, phát hiện làmột thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hỏi “Cậu làm gì vậy?”
“Ta chính là truyền nhân đời thứ mười lăm của nhà họ Tần, Tần Quan Hải, ác ma, chịu ૮ɦếƭ đi.” Người thiếu niên lại giơ kiếm gỗ đào lên định chém về hướng Trần Ngư lần nữa, Trần Ngư không thể nhịn được nữa, một cước đạp tới.
“A!” Tần Quan Hải kêu lên thảm thiết, cả người bay ra ngoài.
“Tiểu sư đệ.” một giọng nói lo âu từ phía bìa rừng truyền đến, tiếp đó một thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi vội vàng chạy đến.
“Sư huynh, ác ma này rất lợi hại đó, huynh mau mau thu đi.” Tần Quan Hải che bụng bị Trần Ngư đạp đau, chỉ vào cô kêu lên.
Người thanh niên nhìn Trần Ngư với cả người đầy sát khí mà giật mình, nói thầm, ác ma này sát khí nặng quá. Ngay lúc đó, Trần Ngư quay đầu lại, động tác chạy của người thanh niên ngừng lại, qua một hồi lâu mới nhìn Trần Ngư làm một động tác cúi chào thật sâu “Vị đạo hữu này, thật thất lễ quá.”
Đạo hữu?? Tần Quan Hải không thể tin nhìn Trần Ngư.
“Sư đệ nhà anh hình như mắt không được tốt, vậy thì đừng có chạy loạn bên ngoài chứ.” Trần Ngư nhịn không được mà nói móc.
“thật xin lỗi, sư đệ nhà tôi có thể là do nhìn thấy sát khí trên người cô nên mới hiểu lầm như vậy.” Thực ra người thanh niên đối với việc sát khí trên người Trần Ngư còn kinh khủng hơn cả ác ma cũng rất là tò mò.
“Sư huynh, cô ấy … là người?” Lúc này Tần Quan Hải từ dưới đất bò lên, vẻ mặt khôngthể tin được nhìn Trần Ngư.
“Tiểu sư đệ, đừng nói lung tung, mau xin lỗi đi.” Kiến thức của người thanh niên hiển nhiên là sâu rộng hơn tiểu sư đệ nhà anh ta nhiều, một người mang theo sát khí nồng đậm như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, tự nhiên đứng ở đây, có thể thấy là tu vi sâukhông lường được.
“thật xin lỗi …” Tần Quan Hải biết đối phương không phải ác ma mà là người thì đỏ mặt lên nói xin lỗi.
“Cậu cho rằng tôi là ác ma mới xông lên?”
“Dạ.” Thiếu niên đỏ mặt nhẹ gật đầu.
“Tu vi của cậu có chừng ấy mà cũng dám liều lĩnh xông lên sao?” một thân sát khí này của cô có thể ngang với ác ma sáu trăm năm, còn thiếu niên này vừa nhìn là biết thời gian tu luyện thuật pháp chưa được bao lâu, cũng không biết dũng khí từ đâu mà có.
Thiếu niên nghe thế thì càng cảm thấy xấu hổ.
Giờ Tý đã đến, con vật của năm bắt đầu cắn nuốt không khí dơ bẩn, lấy con vật của năm làm trung tâm, trong vòng bán kính năm dặm, ác ma cũng bắt đầu náo động. Trần Ngư không để ý đến hai người này nữa, nghĩ đến mục tiêu còn phải tiêu diệt bảy mươi con ác ma nữa, Trần Ngư quay người ra khỏi rừng cây, đi về phía ác ma đang tụ tập.
Sau khi Trần Ngư đi không lâu, trong rừng cây lại đi đến ba Thiên Sư, cầm đầu là mộtthiếu niên đẹp trai nho nhã (mi thanh mục tú), nếu Trần Ngư ở đây thì nhất định nhận ra người này chính là chủ nhân của chuông chiêu hồn đã gặp ở thành phố Bình – Lục Ninh.
“Quan Hải, em không sao chứ?” Lục Ninh và hai người nữa vội vàng hỏi.
“Em không sao.” Người thiếu niên không vui vẻ gì, lắc đầu.
Phát hiện thiếu niên không vui, Lục Ninh ngạc nhiên nhìn người thanh niên đứng bên cạnh hỏi “Sao vậy ạ?”
Lo lắng cho mặt mũi của tiểu sư đệ, người thanh niên lắc đầu không nói gì.
Lục Ninh cũng không hỏi nhiều, chỉ lên tiếng nói “đã qua mười hai giờ, con vật của năm bắt đầu cắn nuốt không khí dơ bẩn, ác ma còn lại sẽ càng lợi hại hơn, mấy người chúng ta vẫn nên cùng nhau hành động đi, đừng có tách ra.”
“Lục Ninh nói đúng, năm người chúng ta hành động cùng nhau đi.” đi cùng Lục Ninh, người nhỏ tuổi hơn gật đầu đồng ý.
“Lương sư huynh, em đi trước dẫn đường, anh đi cuối cùng, Lương Vũ và Quan Hải đichính giữa.” Lục Ninh đề nghị.
Lương Quang gật đầu đồng ý với sắp xếp của Lục Ninh.
Năm người này, trừ Lục Ninh ra, bốn người còn lại đều là con cháu của hai dòng họ trừ ma nổi tiếng của Đế Đô, nhà họ Lương và nhà họ Tần. Vì muốn tích lũy điểm công đức, năm người kết thành đội đi trừ ma. Trong năm người thì tu vi kém hơn là Lương Vũ và Tần Quan Hải nên Lục Ninh để hai người đi giữa.
Nhóm năm người từ từ đi về phía trước, vừa đi vừa thuận tay trừ khử những ác ma gặp phải, đương nhiên là lực lượng chủ công vẫn là ba người phía trước và sau của nhóm.
đi ở giữa, Lương Vũ nhìn thiếu niên lúc trước khi xuất phát còn khí thế bừng bừng (sinh long hoạt hổ) nói muốn chém yêu trừ ma, nay bỗng nhiên lại ủ rũ cúi đầu, nhịnkhông được tò mò hỏi “Quan Hải, em làm sao vậy?”
“anh Lương Vũ …” Thiếu niên buồn rầu nhìn Lương Vũ nói “Em chợt phát hiện ra là mình thật vô dụng.”
Lương Vũ ngạc nhiên hỏi “Sao tự nhiên em lại nói vậy. Ông nội anh còn mới khen em mà. nói em đối với vật có âm sát khí vô cùng nhạy cảm.”
“…” Cũng vì thế mà thiếu niên mới đem sai lầm vừa rồi nhìn con người thành ác ma mà canh cánh trong lòng a. Cũng may lúc nãy là dùng kiếm gỗ đào, nếu dùng pháp khí khác mà làm bị thương người ta thì phải làm sao đây.
“Mặc dù bây giờ tu vi của em chưa thể bằng sư huynh của em được, nhưng đó là vì em khai thông muộn, đợi một thời gian nữa mà coi, chắc chắn em sẽ mạnh hơn so với sư huynh của em.” Lương Vũ nói “anh mới thảm đây này, tư chất của anh không tốt, chắc chắn là không qua được anh họ của anh.”
Tần Quan Hải cũng nghe một ít việc liên quan đến Lương Vũ, trước khi cậu được khai thông thì tình trạng của cậu cũng không khác gì Lương Vũ, cũng giống như trong dòng họ những gia tộc trừ ma sẽ có một số người không có thiên phú gì. Mà mạnh hơn Lương Vũ, chắc là người anh họ thiên tài không gì không biết “Lương Quang sư huynh và Lục Ninh sư huynh đều là thiên tài hiếm có trong huyền học, ba em nói tư chất của họ rất là hiếm có.”
“Bọn họ mà tính là thiên tài cái gì, anh còn biết một đại thần khác mới gọi là thiên tài đó.” Bạn trên mạng ‘sửa đường’ đại thần, năm nay mới học đại học năm nhất làm có thể thu thập được ác ma mà ngay cả thiên tài Lương Quang cũng không làm được.
nói đến mới nhớ, ‘sửa đường’ đại thần cũng ở Đế Đô, nếu như anh ấy cũng ra ngoài tích lũy công đức thì bây giờ cũng đang ở gần đây. Nghĩ đến đây, Lương Quang lấy điện thoại di động ra nhắn tin: Đại thần, đại thần, anh có ra ngoài trừ ma không?
“Còn có người giỏi hơn cả Lương Quang sư huynh và Lục Ninh sư huynh sao?” Tần Quan Hải kinh ngạc.
“Đương nhiên, không chừng bây giờ anh ấy đang ở gần đây đó.” Lương Vũ thấy nhắn tin xong mà đối phương vẫn chưa trả lời thì cảm thấy hơi mất mát, nhưng nghĩ đến có khả năng đối phương đang còn bận rộn trừ ma thì cũng không nghĩ nhiều nữa.
“A …” Hai người đang trò chuyện, Tần Quan Hải bỗng nhiên dừng chân, nhìn về mộtkhe núi phía nam mà sững người.
“Sao thế?” Lương Vũ bỗng nhiên thấy Quan Hải đứng bất động thì tò mò hỏi.
Tần Quan Hải không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng về khe núi phía nam, lông mày nhíu lại, không tự chủ mà run lên.
Phát hiện thiếu niên bất thường, Lương Vũ vội vàng gọi hai người đi phía trước “Lục Ninh, Thiệu sư huynh, chờ một chút.”
đang dò đường phía trước, Lục Ninh nghe vậy thì ngừng lại, quay người đi về phía hai người “Sao thế?”
“Quan Hải bỗng nhiên đứng bất động.” Lương Vũ giải thích.
Lục Ninh sững người lại, ánh mắt liếc nhanh trao đổi với sư huynh của Tần Quan Hải, hai người không hẹn mà cùng nhớ đến lời dặn của người lớn trong nhà cách đây khônglâu.
Lúc này, Lương Quang đi cuối cùng, vừa diệt xong một ác ma cũng đi lên, trông thấy bốn người đứng bất động thì tò mò hỏi “Sao mọi người đứng lại hết vậy?”
Lục Ninh không nói gì, chỉ nháy mắt ra hiệu về hướng Tần Quan Hải.
Hiển nhiên là Lương Quang cũng biết điều đặc biệt của Tần Quan Hải, cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng không lên tiếng hỏi nữa.
Khoảng năm phút đồng hồ trôi qua, Tần Quan Hải mới dần dần phục hồi tinh thần, cậu giơ tay chỉ về phía khe núi mà cậu vẫn nhìn từ nãy “Bên kia … Hình như có vật gì đó, rất nguy hiểm.”
Tần Quan Hải là cháu trai nhỏ của chủ dòng họ Tần hiện nay, sinh ở một gia tộc huyền học thế gia như vậy nhưng trước đó không lâu, cậu vẫn không có cách nào cảm nhận được linh lực. Cho đến khi cậu được mười ba tuổi thì mới bắt đầu khai thông, sau đó có năng lực cảm nhận cực kỳ nhạy cảm, có thể dự báo trước nguy hiểm.
Trước khi ra ngoài, người nhà họ Tần đã dặn dò, lần này để Tần Quan Hải ra ngoài trừ ma chủ yếu là để trải nghiệm. Nếu như phát hiện điều gì mà Tần Quan Hải cảm nhận được là vật nguy hiểm thì nhất định không thể ᴆụng vào.
“Vậy chúng ta tránh đi thôi.” Tương đối nhát gan-Lương Vũ nói.
“đi qua xem một chút đi.” Lương Quang chợt cảm thấy hứng thú, đêm nay ra ngoài gặp toàn ác ma có đạo hạnh không cao, đánh nhau mà không có tính thách thức gì cả.
“Nhưng bác Tần đã dặn đi dặn lại là nếu Quan Hải cảm nhận được điều nguy hiểm thìnhất định không được đi.” Lục Ninh khó xử nói.
“Quan Hải mới tu luyện được ba năm, năm nay là lần đầu tiên đi trừ ma, cậu ấy cảm thấy nguy hiểm không có nghĩa là cũng nguy hiểm với chúng ta.” Lương Quang nói.
Lục Ninh nghe vậy thì cảm thấy Lương Quang nói cũng có lý, mặc dù Tần Quan Hải rất nhạy cảm với những vật có âm-sát khí, nhưng tu vi của cậu quá thấp, cậu ấy cảm thấy nguy hiểm nhưng chưa chắc đã nguy hiểm với người khác.
“Như vậy đi, để anh một mình qua đó xem sao.” Lương Quang thấy Lục Ninh do dự thìquyết định một mình anh ta đi qua đó xem.
“không được, đã nói là cùng nhau hành động mà.” Lục Ninh do dự một chút rồi nói“Thiệu sư huynh, anh ở đây cùng Quan Hải và Lương Vũ chờ, em và Lương sư huynhsẽ qua đó thăm dò.”
“Em … Em cũng phải đi.” không đợi Thiệu sư huynh trả lời, Tần Quan Hải bỗng nhiên lên tiếng.
“không phải là em cảm giác có nguy hiểm sao? Nguy hiểm mà em còn muốn đi?” Lương Vũ hỏi.
“Em cảm giác nơi đó có thứ gì đó, rất tốt.” Tuy là nguy hiểm nhưng cũng rất tốt.
==
Mà bên kia, sau khi lợi dụng sát khí diệt trừ được sáu mươi ác ma, Trần Ngư móc điện thoại di động ra nhìn xem còn bao nhiêu thời gian thì lại nhìn thấy tin nhắn của ‘Mưa bay tháng ba’.
Mưa bay tháng ba: Đại thần, đại thần, anh có ra ngoài trừ ma không?
Trần Ngư thuận tay trả lời: Tôi đang ở ngoài, cậu cũng đang trừ ma sao?
Trần Ngư trả lời xong, vừa mới đem điện thoại bỏ vào túi thì lại nghe tiếng chuông báo tin nhắn đến, biết là đối phương trả lời. cô định lấy ra xem thì đối diện lại bay đến mộtcon ác ma. Trần Ngư nhíu mày lại, một chưởng bay ra, trực tiếp đập cho ác ma kêu thét lên.
một khi bắt đầu trừ ma, Trần Ngư liền quên luôn chuyện tin nhắn, đến khi cô nhớ rathì đã là hai mươi phút sau. Trần Ngư lấy điện thoại ra xem, chỉ thấy có hai chữ thật to thêm một dấu chấm than thật lớn:
Cứu mạng!
…
Bây giờ cô mới đi qua có còn kịp không?
Trần Ngư nhìn vị trí định vị phía sau phát hiện ‘Mưa bay tháng ba’ cách chỗ cô khoảng năm trăm mét.