Khi Lâu Minh nhận tin nhắn là lúc anh vừa ăn tối xong, anh nhìn chằm chằm điện thoại di động một lúc lâu, trong lòng trào lên một cảm giác lạ thường, đủ thứ cảm xúc lẫn lộn làm anh không thể hình dung được.
“Hà Thất.” Lâu Minh ngẩng đầu gọi Hà Thất đang thu dọn bàn ăn.
“Tam thiếu?” Hà Thất dừng tay, đứng thẳng chờ anh giao việc.
“Trong nhà còn gì ăn được không?” Lâu Minh hỏi.
“anh ăn chưa no sao ạ?” Hà Thất nhìn qua bàn ăn còn thừa một nửa đồ ăn, mù mờ hỏi.
“không phải, được rồi …” Lâu Minh thở dài “Cậu ra ngoài mua ít thức ăn và đồ uống về đi, những thứ mà các cô gái trẻ bây giờ thích ăn ấy.”
cô gái trẻ? Ai? Hà Thất kinh sợ há to miệng.
Bởi vì biết Trần Ngư sẽ tới nhà nên Lâu Minh không tiếp tục nghiên cứu như ban ngày nữa mà chọn mộtquyển sách ngồi ở phòng khách đọc. Nhưng mà khi sách đã đọc được một nửa, đồ ăn vặt Hà Thất cũng đã mua về bày kín mặt bàn mà người nào đó nói sẽ đến lại chậm chạp mãi không xuất hiện.
Lâu Minh nhìn đồng hồ, thấy đã gần mười giờ tối. đã giờ này rồi, chắc là cô nhóc đó không đến được rồi. Lâu Minh đoán cô nhóc chắc mải nói chuyện với người nhà mà quên việc đã hẹn với anh rồi. Dù sao thì cô vắng nhà một thời gian, vợ chồng thị trưởng Trần chắc chắn có nhiều điều muốn tâm sự với con gái.
Nhưng trong lòng anh vẫn có một chút mất mát, Lâu Minh cười khổ lắc đầu, quả nhiên là đã lâu anhkhông giao tiếp bình thường với mọi người nên mới có chút chờ mong đến vậy. Lâu Minh khép sách lại, định cất vào phòng sách rồi về phòng ngủ.
“Tam thiếu.” Hà Thất từ ngoài đi vào, vẻ mặt có chút phức tạp “Trần tiểu thư nói đã hẹn anh tối nay côấy đến nhà chơi.”
thì ra cô gái trẻ mà Tam thiếu muốn chỉ là tiểu thư nhà họ Trần, hại cậu ta suýt chút nữa thì nghĩ sai.
“…” Vừa mới nghĩ người nào đó sẽ không tới – vẻ mặt Lâu Minh cũng phức tạp “Để cô ấy vào đi.”
Khi Trần Ngư bước vào trong sân, linh khí nồng đậm lập tức xuyên qua người qua, thấm vào từng khớp xương làm cho cô cảm thấy thật sảng khoái suýt chút nữa thì ՐêՈ Րỉ ra tiếng. Cùng cảm giác sảng khoái giống như cô là chiếc la bàn đang nằm trong túi, nó kích động đến mức run run lên hai lần.
“Bình tĩnh một chút.” Trần Ngư lấy la bàn ra, đặt trên tay gõ gõ lên nó rồi tò mò quan sát xung quanh. Lần trước đến đây quá vội vàng nên cô không phát hiện ra trong nhà này có bố trí Tụ Linh trận.
“Tiểu thư Trần Ngư, Tam thiếu đang đợi cô ở phòng khách.” Hà Thất nhắc nhở.
Trần Ngư ồ lên một tiếng, nhẹ nhàng chạy vào nhà, đối mặt với ánh mắt muốn nói lại thôi của Lâu Minh.
“anh Ba, em tới rồi nè.” Trần Ngư vui vẻ đầy sức sống chào hỏi Lâu Minh, rồi liếc mắt nhìn thấy bàn sô pha chất đầy đồ ăn vặt, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt to tròn mong ngóng nhìn Lâu Minh “Những thứ này … anh chuẩn bị cho em hả?”
không thể trách cô tự kỷ được, bởi vì cách sắp xếp rõ ràng là giành cho khách đến nhà mà.
“Ừ.” Lâu Minh gật đầu, vốn chính là chuẩn bị cho cô.
“Cám ơn anh Ba.” Trần Ngư reo lên một tiếng, nhảy tung tăng rồi ngồi vào ghế sô pha bắt đầu lục đồ ăn. Mặc dù bây giờ cô có tiền nhưng mà cô là một cô gái biết tiết kiệm, không thể phung phí được.
Vẻ mặt Lâu Minh phức tạp, xoay người, chờ cô nhóc ăn được hai món mới lên tiếng hỏi “Em tới đây, thị trưởng Trần và phu nhân có biết không?”
“không ạ.” Trần Ngư vừa ăn vừa trả lời “Em chờ cả nhà ngủ say mới lén trốn đi, nếu ba mẹ biết em đêm hôm khuya khoắt mà còn ở bên ngoài thì không tốt lắm.”
“Em cũng biết là đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài là không tốt?” Lâu Minh nhíu mày.
“Dạ, biết chứ ạ.” Trần Ngư trả lời đương nhiên.
“…” Lâu tam thiếu học thức uyên bác, lần đầu tiên không biết nói tiếp như thế nào. Tốt hay xấu em đều nói ra, em còn muốn anh nói gì nữa. Lâu Tam thiếu có chút chán nản.
“Em có thể xem TV không?” Trần Ngư ăn bánh quy socola, hỏi.
“Em xem đi.” Lâu Minh chờ Trần Ngư bấm remote mở TV, lại hỏi “Tây … Nhóc con, em định khi nào thìvề nhà?” Dù sao bây giờ cũng là mười giờ tối rồi.
“Ai da, anh đừng để ý đến em, trước rạng sáng em sẽ tự đi.” Trần Ngư nói xong thì ngọ nguậy đổi tư thế, một tay lấy remote đổi kênh, một tay lấy cái gối ôm vào lòng, còn nhỏ giọng lầm bầm “Cái gối ôm này sao cứng quá vậy nè.”
Rạng sáng? Sắc mặt Lâu Minh cũng đen lại, anh nhìn cái la bàn mà Trần Ngư tiện tay để ở góc bàn, nói“Em cứ để la bàn ở đây cũng được, ngày mai lại đến lấy, không cần chờ cả đêm đâu.”
“Nhưng mà em cũng muốn hấp thu linh khí mà.” Trần Ngư vô cùng đáng thương nói “Hôm trên núi bắt ác ma, em đã bị tiêu hao rất nhiều linh khí đó, bây giờ vẫn chưa khôi phục lại nữa đâu.”
Nhớ đến chuyện hôm đó, Lâu Minh liền liếc qua cánh tay phải của cô nhóc, thấy vết thương đã đóng vảy gần khỏi rồi thì mới yên lòng, lại nói “Vậy thì mai em đến ban ngày đi.”
“Ai da, dù sao đều là lén lút đến nhà anh, ban ngày hay ban đêm đâu có khác gì nhau.” Trần Ngư nói“Với lại ban ngày ra ngoài phải có lý do, mẹ em nhất định sẽ hỏi.”
"Lén lút đến nhà anh, ban ngày hay ban đêm đâu có khác gì nhau’, câu nói mờ ám này làm gân xanh trên trán Lâu Minh cũng nhảy lên.
“không được.” Lâu Minh cau mày nói “Cùng lắm là mười hai giờ, em nhất định phải về nhà.”
Trần Ngư thấy Lâu Minh tức giận, mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng vẫn thành thành thật thật gật đầu.
Sắc mặt Lâu Minh dịu xuống, đang muốn giáo dục cho cô nhóc mối nguy hiểm khi ở một mình trong tòa nhà toàn là đàn ông thế này, thì điện thoại di động bên cạnh ghế sô pha bỗng reo lên.
Trần Ngư thấy liền lấy lòng đưa qua cho anh.
Lâu Minh cầm điện thoại, thấy mẹ mình gọi điện thoại video thì quay đầu nói với Trần Ngư “Em ở đây xem TV nhé, anh lên lầu nhận điện thoại.”
nói xong, Lâu Minh lên phòng sách ở lầu hai, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Mẹ Lâu là một quý bà thanh lịch quý phái gần sáu mươi tuổi, trên mặt còn mang theo nụ cười nhẹnhàng “Lâu như vậy mới bắt máy, có phải con lại mải vẽ không?”
Lâu Minh cười cười xem như là đồng ý, sau đó ngạc nhiên hỏi “Mẹ, sao muộn rồi mà mẹ còn chưa ngủ.”
Mẹ Lâu khi lớn tuổi rất chú trọng sức khỏe, bình thường đều đi ngủ trước mười giờ tối.
“Tất nhiên là có lý do rồi.” Mẹ Lâu nói xong, màn hình điện thoại di động bỗng chuyển động.
“Cậu nhỏ!” một giọng nói non nớt, trong trẻo từ đầu bên kia truyền tới, một cậu bé bốn năm tuổi xuất hiện.
“Tông Tông?” Lâu Minh vô cùng vui mừng.
“Cậu Ba, hôm nay con về thăm ông bà ngoại, sao cậu không có ở nhà?” Tông Tông nhíu khuôn mặt nhỏnhắn lại, phàn nàn “Con lớn đến chừng này rồi mà vẫn chưa được gặp cậu Ba lần nào cả, khi nào thìcậu mới gặp con?”
Tông Tông là con trai của chị gái anh Lâu Tĩnh Tâm. anh rể Lâu Minh là cán bộ ngoại giao nên cả nhà thường xuyên phải sống ở nước ngoài. Lâu Tĩnh Tâm hàng năm sẽ đưa con trai về nước thăm người thân một vài lần nhưng Lâu Minh vẫn chưa gặp được cháu trai Tông Tông lần nào cả. Dù sao thì sức đề kháng của trẻ con còn yếu, Lâu Minh sợ sát khí trên người mình sẽ làm bị thương cậu nhóc nên mấy năm nay chỉ gặp nói chuyện với Tông Tông qua điện thoại video. Nhưng kì lạ là, trong nhà anh có ba người thì Tông Tông lại thích Lâu Minh nhất.
“Con đừng làm phiền cậu con.” Lâu Tĩnh Tâm cầm điện thoại từ tay con trai, nói “Lâu Minh, không làm phiền em nghỉ ngơi chứ.”
“không đâu ạ.”
“anh chị và cháu mới từ sân bay về, Tông Tông đã nháo lên đòi gặp em liền luôn, nói là có quà muốn tặng em. Đến chị cũng không biết là chuẩn bị quà gì nữa đó.” Lâu Tĩnh Tâm vừa nói vừa cười.
“Vậy sao?” Vẻ mặt Lâu Minh cũng tò mò.
“Cậu Ba.” Tông Tông lại sán đến bên người mẹ “Con có quà tặng cho cậu nè. Mai cậu đến gặp con, con tặng cho cậu nha.”
Lâu Minh còn chưa kịp nói gì đã nghe chị gái nói với con trai “Tông Tông, cậu của con bận rộn nhiều việc lắm, để mẹ đưa quà cho cậu giúp con nha.”
“không đâu, không đâu, cậu về gặp con được không, cậu Ba.” Vẻ mặt Tông Tông mong đợi “Hình như hôm nay con hơi bị cảm, mai cậu đến thăm con đi mà.”
“Con bị ốm thì mau đi ngủ sớm một chút nha.” Lâu Tĩnh Tâm cầm điện thoại lên, nói với Lâu Minh “không làm phiền em nữa, chị cho Tông Tông đi ngủ. Chắc hôm nay đi máy bay ngồi điều hòa lâu quá nên nhóc hơi bị cảm rồi.”
“Vâng.”
Lâu Minh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tắt, trước mắt hiện lên gương mặt của người nhà mình, bên tai là giọng nói đáng thương của Tông Tông muốn anh về nhà. Hình như đã vài chục năm rồi, anh chưa cùng người nhà ăn một bữa cơm nào đừng nói đến mấy đứa cháu trong nhà anh cũng chưa được gặp lần nào.
Những năm trước, mỗi khi Tết đến, mẹ và chị gái đều đau lòng vì không có mặt anh, cả nhà khôngđược đoàn tụ ăn bữa cơm Tất niên, nhưng nhiều năm trôi qua, mọi người cũng dần quen với điều đó. Tết năm ngoái khi Lâu Minh gọi điện chúc Tết, mọi người hình như vừa mới khai tiệc tất niên xong.
Lâu Minh không tức giận nhưng trong lòng có chút chua xót, một người đã quen với sự cô độc một mình sẽ càng thêm nhớ nhà, huống hồ, rõ ràng từ nơi này đến nhà của ba mẹ anh chỉ có hai mươi phút chạy xe.
“Ha ha ha …” Dưới lầu bỗng truyền đến trận cười của ai đó, đột ngột đến mức bảo vệ tuần tra ngoài sân xém chút nữa thì xông vào nhà, may mà Hà Thất cản lại, nói là Trần tiểu thư đang xem tiết mục giải trí.
Lâu Minh lấy lại tinh thần, thả điện thoại xuống, anh đi ra khỏi phòng sách, đứng ở hành lang lầu hai nhìn cô gái đang cười ngặt ngẽo dưới phòng khách, hai mắt sáng lên.
anh đi xuống lầu, đến bên Trần Ngư nói “Nhóc con, anh nhờ em một việc được không”
đang xem tiết mục giải trí cười không nhặt được mồm, Trần Ngư không chú ý nói “Việc gì ạ?”
“Em lại vẽ cho anh một lá bùa trấn sát nữa được không?” Lâu Minh nhớ lời Trần Ngư đã nói, một lá bùa trấn sát sẽ có tác dụng trong hai giờ, trừ thời gian đi thời gian về là bốn mươi phút, anh có thể ở nhà thăm mọi người được một tiếng hai mươi phút.
“Được ạ, lúc nào anh muốn.” Vẽ bùa linh (bùa bằng linh lực) mặc dù tốn sức nhưng bây giờ cô có thể thoải mái đến nhà anh ‘cọ’ (ăn ké) linh khí, nếu ở đây thì khoảng một tiếng đồng hồ là khôi phục lại như cũ được.
“Sáng mai.” Giọng nói của Lâu Minh ẩn chút chờ mong.
Thế là sáng sớm hôm sau, Trần Ngư lấy cớ cùng bạn học ra ngoài đi chơi, trước ánh mắt vui mừng của mẹ Trần vì con gái cuối cùng đã có bạn, đi đến chỗ khuất rồi rẽ ngoặt đến tòa nhà họ Lâu.