Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào - Chương 108

Tác giả: Bạo Táo Đích Bàng Giải

Linh Khí thứ sáu

Trần Ngư ngủ một ngày, lúc này tỉnh dậy đương nhiên là không buồn ngủ nữa. Lâu Minh lo lắng cả ngày, thấy Trần Ngư tỉnh cũng luyến tiếc rời đi, hai người ngồi ở vườn hoa nhỏ trước biệt thự, dựa sát vào nhau trò chuyện.
“Em có lạnh không?” Tuy bây giờ là cuối xuân đầu hạ nhưng gió đêm vẫn còn hơi lạnh.
“anh ôm em thì em sẽ không lạnh.” Trần Ngư nói xong thì chui vào lòng Lâu Minh.
Vậy rốt cuộc là lạnh hay không lạnh đây? Lâu Minh bật cười lắc đầu, nhưng cũng rất hiểu ý mà ôm chặt cô nhóc nhỏ bé của anh vào lòng.
“anh Ba, khi nào chúng ta có thể kết hôn?” Trần Ngư chợt hỏi.
“…” Sao hôm nay cô nhóc này cứ luôn hỏi chuyện kết hôn vậy “Luật pháp nước ta quy định con gái phải qua hai mươi tuổi mới được đăng ký kết hôn.”
“Vậy là còn …” Trần Ngư yên lặng trong chốc lát “Còn một năm lẻ ba tháng nữa lận hả, lâu quá vậy, chừng ấy thời gian có thể sinh em bé được luôn rồi.”
Lâu Minh thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, anh không nói nên lời nhìn Trần Ngư “Sao bỗng nhiên em lại nghĩ đến chuyện … kết hôn.”
“Vì em rất thích anh mà.” Bởi vì hơn một ngàn năm qua, chúng ta gặp nhau rất nhiều lần, yêu nhau không biết bao nhiêu lần nhưng chưa một đời nào có thể thành đôi “Thích thì phải ở bên nhau, đâu ai biết ngày mai sẽ ra sao.”
Đúng vậy, thích thì hãy ở bên nhau, bằng không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu mấy đời trước mà anh hiểu rõ đạo lý này thì sao có thể bỏ qua nhiều như thế.
“Chúng ta đã ở bên nhau rồi.” Lâu Minh nói, vẻ mặt không tự chủ mà nở ra nụ cười thỏa mãn.
“Nhưng mà chỉ có kết hôn mới có thể động phòng mà.” Trần Ngư chợt nói thêm.
“Em …” Lâu Minh dở khóc dở cười “Trong đầu em toàn suy nghĩ cái gì vậy?”
“không đúng!” Trần Ngư chợt từ trong иgự¢ Lâu Minh ngồi dậy, vô cùng nghiêm túcnói “Bây giờ đâu giống như trước kia, không ai quy định trước khi kết hôn thì khôngđược động phòng a.”
Càng nói càng kỳ cục, Lâu Minh nhỏ giọng la “Thi Thi.”
“Hình như qua mười tám tuổi là được rồi, ở cổ đại mười sáu tuổi là có thể thành thân rồi.”
“Thi Thi!” Trán Lâu Minh nổi gân xanh, giọng nói cũng nặng hơn.
“anh Ba …” Trần Ngư ngẩng đầu, vẻ mặt không chờ đợi nổi “Chúng ta động phòng đi.”
Lâu Minh đột nhiên mở to hai mắt nhìn, đứng phắt dậy, bóng đêm mờ ảo che khuất gương mắt đỏ bừng của anh “Thi Thi, em có biết mình đang nói cái gì không?”
“Em biết mà, chẳng lẽ anh Ba không nghĩ cùng em …”
“Em đừng nói nữa.” Lâu Minh quả thực muốn điên rồi, rốt cuộc là cô nhóc này có biết mình đang nói cái gì không, có người đàn ông nào mà không muốn cùng cô gái mìnhyêu làm … cái kia.
“không được thì thôi, nhưng mà hôn một chút thì cũng được chứ gì.” Trần Ngư chợt từtrên ghế đứng lên, dán đến gần, đặt một nụ hôn lên khóe miệng của Lâu Minh.
Lâu Minh bị Trần Ngư trêu chọc mà tâm phiền ý loạn, nhưng lại chẳng thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể than thở, đưa tay nhẹ vuốt tóc của Trần Ngư bị gió thổi rối, hỏi “Sáng hôm nay, sao em lại bị ngất đi vậy?”
(Đừng nói với Phượng Lạc biết sự tồn tại của tôi.) Đây là lời dặn của Linh Cơ trước khi Trần Ngư tỉnh lại.
“À … Chính là em bỗng nhiên cảm ứng được Linh Khí thứ năm, sau đó linh lực của em bỗng nhiên bị rút cạn, thế là em bị ngất đi.”
“Em cảm ứng được Linh Khí, tại sao em lại cảm ứng được Linh Khí?” Lâu Minh cau mày hỏi.
“Em cũng không biết a, tự nhiên nó bỗng nhiên bay ra ngoài.” Trần Ngư chột dạ nói, vì sợ Lâu Minh nhìn ra sơ hở, Trần Ngư vội vàng nói sang chuyện khác “anh Ba, hiện giờ chúng ta đã tìm được năm Linh Khí, chỉ còn một món cuối cùng thôi. Chờ khi chúng ta trở về Đế Đô, chúng ta có thể thông qua trận pháp Năm ngôi sao tập hợp để tìm Linh Khí thứ sáu.”
“Chờ giải quyết chuyện ở núi Thanh Mang, chúng ta trở về Đế Đô ngay.” Lâu Minh cũng không nghĩ là Linh Khí thứ năm lại dễ dàng tìm được như vậy, nhưng Hạn Bạt ở núi Thanh Mang có thể giải quyết được chứ.
“anh yên tâm, em có biện pháp rồi?” Trần Ngư bảo đảm nói.
“Em có biện pháp?” Lâu Minh kinh ngạc nói.
“Ừm, em biết phương pháp phong ấn Hạn Bạt nha.” Trần Ngư đắc ý nhíu mày, bởi vì năm trăm năm trước, Hạn Bạt ở núi Thanh Mang chính là kiếp trước của cô ra tay phong ấn.
=
Công chúa Linh Cơ đã nói với Trần Ngư rất nhiều chuyện về các kiếp chuyển thế của bọn họ, cũng nói về nguồn gốc các Linh Khí và vị trí đặt của chúng.
“Vậy Linh Khí thứ sáu là gì? Để ở chỗ nào?” Trần Ngư hỏi Linh Cơ.
“Tôi không biết.” Ngoài dự đoán của Trần Ngư, Linh Cơ lắc đầu.
“Sao cô lại không biết, không phải là cô vẫn luôn có mặt sao?” Trần Ngư nghi ngờ hỏi.
“Ba trăm năm trước, tôi đang chuẩn bị mang theo Linh Khí thứ năm để sắp xếp nơi đặt, khi chuẩn bị xuất phát thì bỗng nhiên trời có hiện tượng kì quái, Hạn Bạt xuất thế.” Linh Cơ nói.
“Hạn Bạt núi Thanh Mang?” Trong nháy mắt Trần Ngư nhận ra.
“Đúng thế.” Linh Cơ nói “Hạn Bạt gây nguy hiểm như thế nào cho nhân gian, không có ai hiểu rõ hơn tôi, tôi chuyển thế trở thành Thiên Sư nên không thể bỏ mặc, thế là tôi mang Linh Khí đến núi Thanh Mang.”
“Hạn Bạt núi Thanh Mang khác với tôi, nó là cương thi hóa thành yêu rồi thành Hạn Bạt, sát khí trải qua mấy ngàn năm, vô cùng lợi hại.” Linh Cơ nói “Tôi vốn định dùng Huyền Minh Tịnh Sát quyết để Gi*t ૮ɦếƭ Hạn Bạt nhưng mà công đức của tôi không đủ,không có cách nào làm được, cuối cùng chỉ có thể dùng trận pháp phong ấn Hạn Bạt.”
“Hạn Bạt là do cô phong ấn sao?” Trần Ngư kinh ngạc.
“Đúng, nhưng lúc đó tu vi của tôi quá thấp, hoàn toàn không chống lại nổi Hạn Bạt, chỉ thực hiện việc sắp đặt trận pháp thôi cũng làm tôi kiệt lực mà ૮ɦếƭ.”
“Cái gì?” Trần Ngư giật nảy mình “Vậy Hạn Bạt làm sao mà phong ấn được?”
“Khi đó trận pháp đã sắp đặt xong, chỉ cần khởi động là được.” Linh Cơ nói “Vì khôngđể cho Hạn Bạt thoát khỏi trận pháp, cũng vì để cho hồn phách của chúng ta có thể luân hồi đi tìm Linh Khí thứ sáu, tôi chỉ có thể từ linh hồn tách ra, bám vào Linh Khí thứ năm, mượn sức mạnh của Linh Khí mà khởi động trận pháp.”
“Cho đến cách đây không lâu, cô dùng đài chiêu hồn ૮ưỡɳɠ éρ gọi tôi.”
“Cho nên …” Sắc mặt Trần Ngư trắng nhợt “Núi Thanh Mang có biến động bất thường là do tôi ở đài chiêu hồn gọi cô về mà nên?”
“Đúng thế.” Linh Cơ gật đầu.
“Vậy khi tôi đi đến núi Thanh Mang, linh châu chủ động bay ra ngoài cũng là vì điều này?”
“Tôi ở ngây người trong linh châu mấy trăm năm, đã sớm hòa cùng một thể với linh châu, chỉ cần cả hai ở gần là có thể kêu gọi lẫn nhau.” Linh Cơ giải thích “Có thể là linh châu cảm ứng được sự tồn tại của tôi nên mới từ lòng đất bay lên.”
“Vậy bây giờ không có linh châu thì chẳng phải Hạn Bạt sẽ thức tỉnh sao?”
“Đúng thế.” Linh Cơ nói “không có linh châu trấn áp, nhiều nhất là hai ngày, Hạn Bạtsẽ thức tỉnh.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Trần Ngư sốt ruột “Chúng ta phải đem linh châu trở lại sao? Nhưng mà anh Ba cũng cần có linh châu mà.”
“hiện giờ đem linh châu trở lại cũng vô ích, Hạn Bạt nhất định sẽ tỉnh lại. Vì thế kế hoạch chỉ có thể là phong ấn Hạn Bạt trở lại một lần nữa.” Linh Cơ nói “Trong đầu côchắc chắn có lưu lại phương pháp phong ấn Hạn Bạt, bên cạnh cô có nhiều Thiên Sư như vậy, đồng tâm hiệp lực quyết đấu một trận với Hạn Bạt.”
“Còn Linh Khí thứ sáu, tôi dùng năm Linh Khí lấy biên giới nước ta làm ranh giới, tạo thành một trận pháp Ngũ Mang Hối Tinh rộng lớn, nên chỉ cần Linh Khí thứ sáu đang ở trong biên giới nước ta thì chúng ta nhất định sẽ cảm giác được.” Linh Cơ nói.
“Em biết trận pháp phong ấn sao?” Lâu Minh không biết sự tồn tại của Linh Cơ, nghe thấy Trần Ngư nói có biện pháp thì kinh ngạc không thôi.
“Dạ, không phải lần trước em đã trở về nhà tổ của phái Lạc Sơn sao? Chính ở nơi đó em đã thấy trận pháp chuyên dùng để phong ấn Hạn Bạt.” Kỳ thực Trần Ngư thấy là Huyền Minh Tịnh Sát Quyết, nhưng mà cũng gần gần như vậy.
Lâu Minh không nghi ngờ gì, gật gật đầu nói “Vậy anh yên tâm rồi.”
Nghĩ đến thời gian đã khuya lắm rồi, ngày mai Trần Ngư còn cùng chư vị đại sư bàn chuyện phong ấn Hạn Bạt nên Lâu Minh nói cả hai về phòng nghỉ ngơi.
“Dạ.” Mặc dù Trần Ngư không muốn đi nghỉ, nhưng cô cũng biết là cả ngày hôm nay Lâu Minh vừa đi đường mệt mỏi vừa phải lo lắng cho cô nên cũng không phản đối.
Trước tiên Lâu Minh tiễn Trần Ngư về phòng rồi xoay người về phòng của mình.
“Tam thiếu.” đang ở trong phòng, Trình Bằng thấy Lâu Minh về thì đứng dậy kêu.
“Ừ.” Lâu Minh nhìn hộp gỗ cao khoảng nửa thước bên người Trình Bằng rồi nói “Cậu cũng nghỉ ngơi đi!”
“Vâng.” Trình Bằng đứng dậy rời khỏi phòng.
Lâu Minh đi tới, đứng ở vị trí Trình Bằng vừa đứng, đưa tay sờ hộp gỗ cùng cây trường thương đang được bọc bằng vải lụa phía sau hộp gỗ. Đây là bốn Linh Khí Lâu Minh mang từ Đế Đô tới, cùng với linh châu mới tìm thấy từ núi Thanh Mang, như vậy năm Linh Khí đã được tập hợp.
Sở dĩ Lâu Minh đem bốn Linh Khí đến đây là vì khi Trần Ngư xảy ra chuyện, bốn Linh Khí này đồng thời phát sinh biến động khác thường, Lâu Minh cảm thấy mang theo sẽcó tác dụng nên đã đem theo cùng.
anh vẫn chưa nói chuyện này với Trần Ngư, bời vì nếu Trần Ngư biết năm Linh Khí đều ở chỗ này, thì chắc là cô sẽ không đợi phong ấn Hạn Bạt mà muốn ngay lập tức đi tìm Linh Khí thứ sáu, Lâu Minh sợ cô bị phân tâm.
Nhưng mà … nghĩ đến việc có thể tập hợp được sáu Linh Khí, Lâu Minh cũng khôngkìm được sự kích động trong lòng. Bởi chỉ khi nào anh hoàn toàn trở thành người bình thường, anh mới có thể thản nhiên đứng trước mặt ba mẹ Trần, mới có tư cách bảo đảm với họ là anh sẽ suốt đời đối xử thật tốt với Trần Ngư.
=
Đêm càng khuya càng an tĩnh, tất cả mọi người đều đang trong mộng đẹp, linh châuđang được để trong phòng ngủ của ông Thẩm bỗng nhiên phát ra ánh sáng mỏng manh, linh khí nhàn nhạt không ngừng lưu chuyển, đánh thức ông Thẩm đang ngủ say.
Ông Thẩm khoác áo khoác xuống giường, nhìn linh châu đang không ngừng phát sáng, nghĩ trăm lần cũng không ra, linh châu đang đáp lại cái gì sao?
Đồng thời, cách đó không xa trong phòng ngủ của Lâu Minh, được đặt trong hộp gỗ, cây sáo, kiếm đồng, kiếm Linh Cơ cùng với trường thương đang được bọc vải đều tản ra ánh sáng nhàn nhạt, năm nguồn sáng lập lòe, chớp tắt theo cùng một nhịp điệu.
đang ngủ say, Lâu Minh cau mày, ngay sau đó tiến vào giấc mơ quen thuộc.
“Làm sao bây giờ? Cái này không được, cái kia cũng không được, tại sao lại đều khôngđược như vậy chứ?” Trong mơ, Thi Thi bực bội ngồi xổm trên mặt đất, hai tay nắm tóc, bên người bày rải rác mấy món pháp khí.
“Đừng nắm tóc mình.” Trong mơ, Lâu Minh ngồi xổm xuống, đau lòng bắt lấy tay Trần Ngư “Em cũng đã nói, bây giờ linh khí trong trời đất càng ngày càng ít, Linh Khí có phẩm chất tốt sao mà có thể dễ tìm như vậy được.”
“Nhưng mà như Phượng Lạc đã nói, chỉ còn một Linh Khí nữa, chỉ thiếu có mỗi một cái nữa thôi.” Trong mơ Trần Ngư kích động “Huống chi, thân thể của anh bây giờ nếukhông tìm thấy Linh Khí thì không thể chịu được nữa.”
Hình ảnh lại chuyển, cảnh tượng thay đổi, trước mắt đỏ như máu, dường như khắpkhông gian đều bị sát khí bao bọc, Lâu Minh biết, đây là cảnh tượng khi sát khí củaanh bùng phát.
Bỗng nhiên một bóng người quen thuộc vọt vào sát khí, ôm lấy Lâu Minh đã mất lí trí, hôn lên.
Lâu Minh với sát khí đầy trời run lên, rồi sau đó điên cuồng ôm cô vào người, cho đến khi sát khí tan hết, Lâu Minh mới nhìn rõ bóng người … là Thi Thi trong mơ.
“Nếu không tìm được Linh Khí thích hợp, vậy em sẽ là Linh Khí thứ sáu.”
“không được!” Lâu Minh đang ngủ mơ không hề hay biết nhưng Lâu Minh trong giấc mơ thì lại điên cuồng gào thét.
“Kiếp sau chúng ta lại gặp nhau, em nhất định sẽ thanh trừ hết sát khí trên người anh, sau đó lại kiếp sau nữa, anh cưới em, có được không?”
Lâu Minh từ trên giường ngồi phắt dậy, anh thở hổn hển, che trái tim đang đập thình thịch, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thi Thi, là Linh Khí thứ sáu?
Trách không được, trách không được khi Thi Thi đến núi Thanh Mang thì năm Linh Khí khác đều có biến động khác thường, thì ra đó là phản ứng khi sáu Linh Khí tập hợp đầy đủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc