Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ - Chương 30

Tác giả: Dật Danh

“Quá Mau!!!” Nghe thấy kiểu gọi quen thuộc ta mới phản ứng lại, thấy một đám người đang đứng trước nhà xí, ai ai cũng nắm chặt lấy quần mình, xem ra là đang cấp bách rồi.
“Đại phương trượng?” Trời ạ, sao phương trượng của Lan Nhược Tự lại ở đây?? *giật mình*
“Tiểu phương trượng ~~~~ chúng ta rất nhớ cậu! Cậu mà không xuất hiện ra thì chúng ta ૮ɦếƭ mất!!” Một đám xúm lại, các sư huynh ăn mặc y phục phi tử ôm chầm tới, kẹp ta ở chính giữa, ta có cảm giác mình như miếng xúc xích trong bánh mì vậy.
Gặp ta có tới mức phải vui sướng thế không? Khoan đã…ta cảm giác khi ôm sư huynh sư phụ hình như mọc thêm nhiều thứ gì đó, tay ta lần mò.
“AAAAAAAAAAAA” Tiếng hét chói tai ấy không phải là do ta, mà phát ra các sư huynh đang bị ta sờ kia, họ lập tức tản ra.
Ánh mắt của đám người hoảng sợ nhìn ta, cứ như thể ta là kẻ hái hoa tặc vậy.
“Ai nói cho tôi biết đi, sao mới có vài ngày không gặp mà các người lại mọc thêm thứ gì thế này, sao biến hết thành nữ nhân thế kia?” Rốt cuộc ta cũng bình tĩnh lại được, bởi vì đã rút ra ít ‘kinh nghiệm’ từ Công Tôn Hiệp lúc trước cho nên cũng không kinh ngạc cho lắm.
“Hừ, chẳng phải là do tiểu phương trượng làm hại còn gì”. Đám sư huynh khóc rống, hất y phục lên để cho ta xem ‘иgự¢’ bọn họ sưng tấy thế nào.
“Tiểu phương trượng à, cậu không biết chứ từ sau khi cậu đột nhiên mất tích, đại phương trượng ngủ không được, mà ăn cũng không vô, cả ngày chỉ đấm иgự¢ giậm chân, chúng ta thật thảm quá!!”
“Cái này tôi không rõ, đại phương trượng đấm иgự¢ giậm chân thì có liên quan gì tới các anh đâu?”
“A………đại phương trượng đấm иgự¢ chúng ta, giẫm chân chúng ta, một ngày ba lần, chẳng khác nào ngày ba bữa cơm, khiến chân chúng ta cũng sưng cả lên, иgự¢……cũng thành ra như vậy! Hu hu” Vừa nói vừa ngửa mặt lên trời khóc rống.
Ta quay đầu nhìn đại phương trượng của Lan Nhược Tự, thật đúng là không còn gì để nói.
“Quá Mau……..” Đại phương trượng cũng xúc động quá lao tới ôm chầm lấy ta.
Theo phản xạ ta xuất một tay ra (Có phải liên quan tới việc luyện long trảo thủ không nhỉ, tay ta lúc nào cũng không nghe theo sự khống chế của ta, thứ gì nên bắt thứ gì không nên bắt ta đều loạn cả) Nhưng lần tóm này lại càng làm cho ta giật mình “To, to quá……..Phương trượng! Sao иgự¢ của ngài cũng có thịt????” Không phải là gắn vào đấy chứ? Nhưng cảm giác này….là đồ thật…
“Ta ta! Ta chỉ là quá nhớ con! Ngày nào ta cũng nhớ tới con, nhớ nhớ, tới mức biến thành như vậy!” Đại phương trượng hô to rồi khóc lóc.
“Nhớ tôi? Nhớ tôi chỗ nào cơ?” Chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào ta, gân xanh trên trán ta co rúm lại.
“Con tên là gì, nhà ở đâu, nói cho ta biết ngày sinh tháng đẻ”.
“Ngài đang điều tra hộ khẩu đấy à, lại còn hỏi ngày sinh tháng đẻ nữa!” Ta chưa cho hòa thượng háo sắc ngài một đấm đã là tử tế lắm rồi.
“Không phải điều tra hộ khẩu gì cả! Chỉ là…chỉ là ta muốn gặp người nhà con để cầu hôn thôi!”
Cầu hôn? Ta không có nghe nhầm đấy chứ?
Thấy bộ dạng vô cùng kinh ngạc của ta, đại phương trượng dùng ánh mắt kiên định nói: “Rõ ràng con đã cho ta ‘nhìn’ tất cả rồi, cho nên ta tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm lấy con, chính là con!”
“Lấy tôi? Không phải chứ! Ngài…ngài muốn kết hôn với nam???” Chớ có trách sao ta lại hỏi vấn đề ngu ngốc như thế, bởi vì kẻ trước mắt này là hòa thượng nhưng lại không giống một hòa thượng tí nào, mà ta đã từng cởi sạch trước mặt hắn, thế mà hắn vẫn còn cho rằng ta là một nam nhân, nhưng lại là một nam nhân bị thiến nữa chứ!
Nói xem một kẻ ngốc như thế, bây giờ đột nhiên thông suốt mọi việc? Biết ta là nữ? Đừng nên trách ta nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không, hay là hắn muốn kết hôn với nam nhân thật?
Nghe xong lý do của hắn thật là khiến ta dở khóc dở cười, bởi vì hắn quá nhớ ta cho nên ra ngoài tìm, lúc ẩn lúc hiện, tự dưng bị dẫn tới hoàng cung rồi chẳng biết tại sao biến thành quý phi, hỏi nguyên nhân thì mới biết được chỉ có nữ nhân mới được vào, nên biết ta là nữ! “Con yên tâm đi, nhất định ta sẽ lấy con, cũng sẽ chịu trách nhiệm với con của con!”
Con? Ta không có nghe nhầm đấy chứ, hắn nói con ai cơ? Hắn sẽ không cho rằng chỉ sờ một tí mà sẽ mang thai đấy chứ?
Chỉ thấy hắn lục lọi trong иgự¢ rồi lôi ra thứ gì đó, sau đó ta nhìn thấy một cái ௱ôЛƓ to đối diện trước mặt ta.
“Ha ha” Cười ư?
Cái ௱ôЛƓ mà biết cười????
Mắt ta cũng có vấn đề thật rồi.
Không chỉ có cười mà nó còn đột ngột ‘hôn’ mặt ta, cho tới khi ta thấy hoảng sợ thì nó mới dừng lại, sau đó thân thể xoay chuyển, cuối cùng cũng quay mặt về phía ta rồi sao?
Thấy rõ chủ nhân của cái ௱ôЛƓ khiến ta kinh ngạc như gặp phải người ngoài hành tinh.
“Tiểu bại hoại!!!” Nó còn sung sướng cười to, trong miệng ngậm hai cái ‘răng thỏ’ buộc dây nằm trên tay đại phương trượng, mở to mắt nhìn ta…ta có một dự cảm không tốt chút nào…
“Mẹ! Mẹ!” Tiểu bại hoại gọi xong thì hai cái răng nhắm ngay vào ta “~~~~!” Cắn một cái!
“AAAAAAAAAA!!!!!!!!”
Dự cảm đã trở thành sự thật!
Rốt cuộc hoàng cung này còn muốn gây bất ngờ gì với ta nữa đây!!!
Vừa mới thoát được khỏi răng của tiểu bại hoại, nhưng không ngờ lại gặp phải Đông Phương Bất Bại.
“Đáng ghét! Cút đi!”
“Bịch!” Một nữ nhân có khuôn mặt mập ú như bánh bao bị đánh ngã trên mặt đất, Đông Phương Bất Bại nhìn nữ nhân bị đánh không dưới một trăm lần vẫn kiên trì tới cùng, còn ôm chặt lấy chân hắn không tha.
Hắn tới tìm ta sao? Mau mau chạy thôi!
Hừ…….Cũng không phải là ta không muốn chạy! Mà là hắn đã chặn mất đường nhìn của ta, cặp mắt hung ác kia như đang nói với ta rằng: Cô đừng hòng đi đâu, cứ chạy thử xem, ta tuyệt đối sẽ chém cô!
Ta mang vẻ mặt khổ sở, chắc là hắn không nhận ra ta! Nếu không cũng sẽ không bình tĩnh đứng đó như thế, chứ biết thì hắn không xông tới Ϧóþ cổ ta thì mới lạ đấy!
“Ngươi còn không cút đi!” Ánh mắt sắc lạnh của Đông Phương Bất Bại liếc sang.
“Đừng thế mà! Anh chàng đẹp trai…..ta xấu hơn cô ta, chẳng phải chàng muốn tìm thiên hạ đệ nhất xấu nữ sao! Ta đây…ta còn là thiên hạ đệ nhất lão xử nữ kia…chàng chọn ta đi………”
Buồn nôn…………..Ta lạy cô! Còn có tí sức lực nữa thôi lại còn đi động dục với Đông Phương Bất Bại ở đây, lẽ nào thật sự không muốn sống nữa.
“Ngươi!” Bỗng nhiên Đông Phương Bất Bại mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời với nữ nhân kia……Cô gái còn tưởng hắn hồi tâm chuyển ý, ánh mắt xúc động còn nháy nháy hai trăm lần, oa! Tốc độ phóng điện siêu nhanh!
“Đi ૮ɦếƭ đi!” Quả nhiên Đông Phương Bất Bại đạp lên mặt nàng, nữ nhân lập tức tắt thở.
Không hổ là minh chủ võ lân, công lực quá mạnh! Không được! Ta phải đi tìm người cứu giúp! Ta lập tức nghĩ tới đại phương trượng của Lan Nhược Tự! Võ công của hắn nhất định không kém hơn Đông Phương Bất Bại này! Nhưng đồ ૮ɦếƭ tiệt nhà hắn lại bỏ rơi ta ở đây, chạy đi tìm tiểu bại hoại hỏi gì đó! Bây giờ ta thật đúng là kêu trời trời không đáp, gọi đất đất không linh!
“Cô” Đông Phương Bất Bại giơ tay trái lên, ngón trở ngoắc ngoắc “Tới đây”
Ta mà đi thì còn mạng để quay về sao? Nhìn thi thể nằm dưới chân hắn, tên Đông Phương Bất Bại này Gi*t người cứ như Ϧóþ ૮ɦếƭ một con kiến. Đúng là quá kinh khủng…………
………….
“Hỏi thế gian tình là gì, mà sao đôi lứa thề nguyền sống ૮ɦếƭ”
Có người tới! Hơn nữa giọng nói này sao lại quen thế nhỉ!
Trước tình hình nguy cấp trước mắt, ta nghĩ nhất định sẽ có anh hùng xông ra! Trong phim, trong tiểu thuyết đều viết như thế mà! Ta tin lần này cũng không là ngoại lệ! Dù sao ta cũng là nữ diễn viên chính…nhất định phải đối tốt với ta một chút chứ…..
Anh hùng, anh hùng mau mau xuất hiện đi! Ta âm thầm hét to!
Nghe thấy âm thanh càng lúc càng tới gần! Rốt cuộc sẽ là ai đây?
Bước chân vang lên liên tục, tầm mắt ta và Đông Phương Bất Bại đều quay sang nhìn chăm chú về phía đó, hai người không cử động gì.
“Haizzzzzz………” Một tiếng thở dài ngân lên.
Chậm rãi tới gần! Gần hơn nữa, tới rồi.
Sao bỗng nhiên tên Đông Phương Bất Bại kia lại cười???
Rốt cuộc anh hùng là vị nào đây???
Khi nhìn thấy hắn cằm của ta suýt nữa rớt xuống đất, mắt thì nhanh chóng nhảy ra ngoài!!!
Vi Tiểu Bảo!!!!
“Haizzz…A Kha…Từ ngày nàng bị xấu nữ kia dọa vẫn chưa tỉnh lại, nàng có biết lòng ta lo lắng tới mức nào không?”
Vi Tiểu Bảo… [Toát mồ hôi] Á……Tốt xấu gì cũng là phần tử tinh anh của Thiên Địa Hội, lại là đồ đệ của Trần Tiến Nam nữa, múa võ chắc là cũng không kém, dù không múa võ được thì trình độ nịnh hót có lẽ sẽ tâng Đông Phương Bất Bại lên tận trời! Ha ha….vừa nghĩ, miệng ta vừa mở to hết cỡ, cười tới mức răng đều đánh nhau.
“Đều là do xấu nữ kia! Nếu không phải cô ta thì nàng sẽ không xảy ra việc này! Nếu mà để ta gặp lại ả thì ta nhất định sẽ hủy mặt cô ta đi!”
Không phải chứ! Oan này kết cũng quá là vô lý, rõ ràng là cô ta chạy vào nhìn ta tắm, nên mới gặp chuyện không may đó, ta còn chưa tính tới việc để thân thể thuần khiết của mình cho cô ta nhìn, ngẫm lại ta mới là người bị hại mới đúng……chính là như vậy!!!
Nhưng với vẻ mặt đằng đằng sát khí của Vi Tiểu Bảo và nụ cười nham hiểm của Đông Phương Bất Bại, ta nên làm gì bây giờ, kêu cũng không kêu được.
Trong lúc ta thấy khó xử thì Vi Tiểu Bảo vẫn đang đi tới….
Hu hu hu, ta thật sự là khóc không ra nước mắt.
“Đông Phương đại ca, đại ca không thể buông tha cho tiểu muội được à….” Ta chỉ còn biết cầu xin tha thứ, ánh mắt nhìn hắn đầy mong chờ.
“Cô!” Kinh ngạc chợt lóe trong mắt Đông Phương Bất Bại, sau đó bộ dạng hắn như hiểu ra mọi việc: “Cuối cùng ta cũng tìm được cô rồi, thiên hạ đệ nhất xấu nữ!”
Hỏng bét! Nhất thời lỡ miệng gọi tên hắn ra rồi, trong hoàng cung này người biết vẻ ngoài hiện tại của hắn cũng chỉ có ta!
“Anh đừng đi qua đây, nghìn vạn lần chớ tới đây, van xin anh đừng đi tới…” Cái tên Đông Phương Bất Bại khó ưa này, nói ngươi đừng đi ngươi lại càng đi nhanh hơn, nếu để mặc chắc hắn sẽ dìm ta xuống sông mất.
“Hắc quý phi, hắc quý phi…”
Ai đấy! Không thấy ta đang chạy thoát thân sao! Ơ…Đông Phương Bất Bại này đi từ lúc nào rồi?
Mặc kệ hắn, dẫu thế nào cũng phải thở ra một hơi đã…
“Quý phi, cuối cùng cũng tìm được người rồi”. Một nha hoàn thở hổn hển chạy tới trước mặt ta, “Mau!! Mau đi tiếp thánh chỉ!”
“Thánh chỉ? Thánh chỉ gì thế, cô có thể tiếp chỉ giúp tôi không?”. Thánh chỉ của hoàng thượng kia ta cũng không nhận, bây giờ rốt cuộc ta phải thừa nhận tên hoàng thượng đó thật sự thích ta, ánh mắt nhìn ta nhiệt tình không che giấu chút nào, trước đây ta cũng không tin hoàng thượng lại đi ghét mỹ nữ thích xấu nữ, lại còn xấu như thế này! Nhưng ta không thích hoàng thượng, một chút cảm giác cũng không có, đừng tưởng rằng hoàng thượng thích ta thì ta sẽ chấp nhận ngay, đối với hoàng thượng ta chỉ có sợ chứ không yêu, nhớ đến việc trừng trị nữ nhân hậu cung thế nào, khó đảm bảo được sau này hắn sẽ dùng cách gì để phạt ta! Cho nên ta nhất định phải ra khỏi cung lần thứ hai để tìm lấy tự do!
“Trời ạ, nương nương của tôi ơi, thánh chỉ này không giống với những thánh chỉ khác, đây là thánh chỉ phong…hoàng…hậu…”
Thứ gì đó đang vang lên trên đầu ta, bom, không, là bom nguyên tử!!!
Bom nguyên tử đang nổ tung trên đầu ta!
“Bùm………………………………………………..”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc