Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ - Chương 29

Tác giả: Dật Danh

Cởi y phục? Thấy ánh mắt tràn đầy tự tin của hoàng thượng, ta do dự không biết có nên đồng ý không đây? Nghe nói tên hoàng thượng này rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, lần trước là vì ta quen với cờ năm quân trước hắn, cho nên mới thắng liên tiếp, nhưng qua một thời gian lâu như vậy rồi, không biết trình độ của hắn đã tới mức nào?
“Thế nào? Không dám à?” Hoàng thượng lắc đầu, “Hay là bên trong y phục có gì không đáng nhìn, nên sợ bị bêu xấu?” Bỗng nhiên một bàn tay to sờ lên иgự¢ ta.
Ta ngây ngẩn, không thể ngờ hoàng thượng lại làm như vậy!
“Nàng thật sự là nữ nhi?” Hoàng thượng khó chịu cười một tiếng, tay vẫn ở chỗ cũ, sờ sờ rồi nắm nắm rồi lại vân vê.
Mặt ta cũng biến sắc, từ trắng sang xanh, cuối cùng là thành đỏ, tuy rằng mặt ta vốn đen thui không nhìn ra màu gì nữa, nhưng hiện giờ ta có thể khẳng định, trên đầu ta đang bốc hơi.
Tức giận cuồn cuộn vọt lên đầu.
“Ha ha, nàng vẫn chưa có tước vị gì phải không? Hay là trẫm ban cho nàng là ‘Thái bình’ nhé?”
Sao! Còn dám hỏi ta! Ta thật sự muốn tát ૮ɦếƭ ngài!
Bỗng nhiên tia sáng chợt lóe lên. “Hà hà……..Hoàng thượng, nô tỳ đang nghĩ tới một trò chơi còn hay hơn cả cờ năm quân. Không biết hoàng thượng có dám chơi không?” Ta cười gian xảo.
“Thật à?” Hoàng thượng rút tay lại nhưng vẫn giơ trên không trung trước mặt ta, có vẻ như còn đang nghi ngờ thứ hắn vừa sờ có là thật không. “Xem ra nàng càng hợp với danh xưng ‘Không иgự¢’ hơn”.
Ta tức tới méo mồm! Ngài lợi hại lắm! Ta nhịn!
“Thật ra nnàng muốn chơi gì trẫm đều có thể chơi với nàng, chỉ cần nàng chịu cởi, bởi trẫm thật sự rất muốn nhìn xem nàng có phải nữ nhân hàng thật giá thật không…”
Nếu ta không phải nữ nhân thì ngài cũng sẽ không phải nam nhân đâu! Ta hét to trong đầu.
“Cởi thì cởi! Nhưng điều kiện phải thay đổi, không phạt ngài uống rượu nữa, bởi nô tì sợ là hoàng thượng say rượu, ngày mai đau đầu, lại trách phạt nô tì, nô tì gánh không nổi!” Ta khoanh tay, bộ dạng trông có vẻ khổ sở.
Hoàng thượng lập tức cười rạng rỡ, “Được thôi, nàng muốn chơi gì?”
“Hai chú ong nhỏ, hi hi” Chờ xem mặt ngài sẽ sưng vù cho coi!
“Hai chú ong nhỏ? Chơi thế nào?”
“Rất đơn giản, chúng ta chỉ cùng nhau nói hai chú ong nhỏ bay vào trong bụi hoa, bay sang trái, bay sang phải, dao – đá – vải, rồi hôn môi nhau”.
“Hóa ra là vậy à, ha ha” Hoàng thượng cười vô cùng vui vẻ, “Nàng muốn hôn trẫm thì cứ việc nói thẳng, trẫm sẽ ‘cung không đủ cầu’ mà”.
Nói xong còn chu môi ra, ta lập tức tránh né.
Hừ! Vừa nãy cho ngài lợi dụng còn chưa thấy đủ à, giờ lại còn dám ăn đậu hũ của ta. Không có cửa đâu!
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi”. Ta yêu kiều nói.
“Hai chú ong nhỏ bay vào trong bụi hoa, bay sang trái, bay sang phải”
Hai tay cùng đưa ra, ta là dao, hoàng thượng là vải.
“Hì hì, hoàng thượng thua rồi nhé”. Ta hồn nhiên nói “. “Theo quy tắc của trò chơi, nô tì không có tội” Cười như đứa trẻ, lộ ra hàm răng trắng ngần.
“Trẫm sẽ không phạt nàng đâu”
“Bốp!” Một âm thanh vang lên.
Năm ngón tay hằn rõ lên má hoàng thượng đang ngẩn người.
“Nàng!”
“Hoàng thượng, đây là quy tắc trò chơi mà. Nô tì cũng đâu có dám, thật sự là không muốn thế”. Ta đang muốn ૮ɦếƭ đây! Ngẫm lại cảm giác khi chạm tay lên mặt hoàng thượng, thật là quá sung sướng, âm thanh ấy như quẩn quanh trong căn phòng này, khiến ta cảm động chắc mất ngủ tới ba ngày ba đêm!
“Được………” Trên mặt hoàng thượng thay đổi, giọng nói trở nên kéo dài ra.
Ta bất giác nuốt nước bọt.
“Đã vậy chúng ta tiếp tục”. Hoàng thượng lạnh lùng nói.
Hừ! Đây là do ngài muốn đùa tiếp nhé, đừng có mà trách ta.
“Được thôi!”
………
Thấm thoắt ta đã chơi với hoàng thượng cả buổi tối.
Còn về phần tình hình chiến đấu thì sao?
>o
Hoàng thượng chậm rãi đi từ trong phòng ra.
Ta gạt nước mắt, lưu luyến nhìn theo không muốn rời. “Hoàng thượng đi từ từ nha”.
Tiểu Hạ tử trông coi bên ngoài vừa nhìn thấy hoàng thượng đã giật cả mình, “Hoàng thượng, mặt của ngài….sao lại sưng phù như đầu heo thế kia ạ?”
“Câm miệng! Không được nhìn, nếu không ta móc mắt ngươi!”
“Dạ, dạ, nô tài không nhìn nữa, không nhìn nữa!” Trong lòng tiểu Hạ tử run sợ đi theo hoàng thượng.
Thấy bọn họ đều đã đi xa, ta mới cười to!
Tiểu hồ đồ, đã thắng, tèn ten!!!!!!!!
Nhớ tới gương mặt méo xệch của hoàng thượng, tới ngủ mơ ta vẫn còn cười, có điều không ngờ rằng ngài mai còn có chuyện càng làm cho ta buồn cười hơn đang đón chờ.
………
Sáng hôm sau, “A!!” Mệt mỏi duỗi lưng, ta vừa xuống giường đã thấy một đám cung nữ bê theo chậu rửa mặt rất to, toàn bộ đều là vàng, bốn người bê, đây là chậu rửa mặt hay bồn tắm nữa không biết?
Nhận lấy một bộ quần áo dài, đeo trang sức!!!!
Nhìn mình trong gương, rốt cuộc là ta biến thành nhím rồi sao? Hay là ma nữ tóc dài? Chắc kết hợp hai cái đó vào là đúng nhất.
“Nương nương, người và các mỹ nhân mới tiến cung khác sẽ dùng bữa với hoàng thượng, sau đó…” Cung nữ liệt kê lần lượt những việc phải làm hôm nay.
Bồi hoàng thượng dùng bữa! Hà hà….”môi đẹp” “sưng như heo” của hắn bây giờ còn nuốt trôi được cơm nữa không? Ta đây phải đi mở mang tầm mắt mới được.
Việc thứ nhất là đến bàn cơm, ta thấy không phải là tới để ăn mà là cười sặc sụa.
Hoàng thượng đang bị một đám nữ nhân ‘hình thù quái dị’ vây quanh, mỗi người cầm một đôi đũa gắp đầy thức ăn đưa về phía miệng hoàng thượng. Chỉ thấy miệng hoàng thượng thì đầy đồ ăn, cơm trong bát đã được cho thêm chất cao như núi, nhưng vẫn còn tiếp tục tăng, đám người cứ một trước một sau tới ‘giúp’ thêm cơm cho hoàng thượng.
Thấy tình cảnh này sao ta có thể không cười được!
“Họ là ai?”
“Bẩm nương nương, họ đều là phi tử mới tiến cung do thái hậu tuyển chọn, đều là để hầu hạ hoàng thượng”. Cung nữ trả lời nhỏ nhẹ, còn giới thiệu từng người cho ta.
“Vị kia” Một tay thì cụt, trên mặt còn có vết sẹo. “Là Hải quý phi”
Tên rất hợp, chẳng khác gì thủ lĩnh ςướק biển trong phim cả. Ta nghĩ trong đầu…ha ha….
Lúc này thủ lĩnh ςướק biển đang vội vàng tống rượu cho hoàng thượng, mặt hoàng thượng toàn nước, không biết là nước mắt hay rượu đây?
“Còn vị đó” Thì trông nục nịch béo ú, quần áo chắc sẽ nhanh chóng bị rách, thịt mỡ đã lộ hết thế kia, mỗi cái mũi là có vẻ giống người, nếu không ta còn tưởng rằng đó là voi Thái Lan do thái hậu mua về hoàng cung ý chứ. “Là Hương quý phi”.
Lại còn Hương quý phi, ta thấy là voi quý phi thì đúng hơn, trông chẳng khác gì con voi!
Tiếp theo nào là cô đứt tay, cô đứt chân, lần lượt giới thiệu cho ta tất cả, ta bắt đầu cảm thấy sùng bái vị thái hậu này rồi, bà ấy thật đúng là có tấm lòng nhân hậu!
Bà ấy đưa tất cả những cô nào tàn tật vào trong cung, biến hoàng cung này trở thành nơi nuôi dưỡng người tàn tật miễn phí.
Lại nhìn hoàng thượng lần nữa, lần này là hoàn toàn bị chỉnh tới thảm rồi, ha ha.
Ha ha ha ha ha ha ha ha……………………..
“Thái hậu, i love you!!!!!!!”
“Love you? Là thứ gì?” Một gương mặt quen thuộc phóng to trước mắt ta.
“A!!!! Sao anh lại ở đây?”
“Thì là phi tử của hoàng thượng như nàng thôi, ha ha” Mái tóc bạc của hắn đã được 乃úi lên, mặc quần áo con gái vào quả thật có vài phần giống, nhưng hắn đâu phải nữ, là nam nhân hàng thật giá thật cơ mà!
“Anh vào đây bằng cách nào?” Ta nhìn vẻ mặt không giấu nổi đắc ý của Công Tôn Hiệp, còn có vẻ rất thỏa mãn khi thấy cảnh hoàng thượng đang bị đám nữ nhân xấu xí cho ăn.
“Thì cũng giống như nàng thôi”. Hắn mỉm cười nhìn ta.
Thái hậu à, dù bà muốn có cháu bế thế nào cũng không nên tuyển một nam nhân chứ, nam nhân đâu có thể sinh con được?
“Ha ha, việc đó thì nàng yên tâm, thái hậu thấy tóc ta đặc biệt nên mới chọn ta vào cung, hơn nữa trước đó ta cũng nuốt viên thuốc có thể thay đổi bộ dạng giống nữ nhân, không tin nàng sờ thử xem”. Nói xong hắn túm lấy tay ta đặt lên иgự¢ hắn.
Là thật! Là thịt! Chứ không phải thứ gì lung tung khác! Thật là thần kì!
“Rốt cuộc thân phận của anh là gì, ngay cả иgự¢ cũng làm ra được”. Ta hỏi mang theo vẻ kinh ngạc.
“Ha ha, quá khen rồi, ngay cả bí dược trong hoàng cung – đầu nở hoa, đều là ta phát minh ra, còn có gì mà ta không làm được nữa”. Công Tôn Hiệp tỏ vẻ đắc ý, mũi như dài ra tới vài phân rồi.
“Thần tượng! Anh đúng là thần tượng của tôi! Kí tên cho tôi đi mà!” Như vậy nghĩa là bệnh của Quá Tham là do hắn chữa được, hơn nữa không biết chừng còn có thế chữa trị được nỗi đau khổ ‘đầu không tóc’ của ta rồi!
Ta cật lực chụp lấy tay hắn! Trong mắt thấy………dày đặc tóc, ha ha ha ha…………sắp trở về rồi (Chờ ngươi đã lâu, tóc của ta!)
“Xin nàng đừng có phát điện với ta, nàng không thấy ánh mắt hoàng thượng đang nhìn chằm chằm vào mình à?”
Lông tơ bắt đầu dựng đứng, ta xoay người lại! Chỉ thấy hai mắt hoàng thượng đang rực lửa nhìn ta, như là vừa ăn phải vài tấn thuốc nổ vậy, chuyện gì đã xảy ra?
“Hừ! Trẫm không muốn ăn nữa!” Hoàng thượng đẩy đám người quái dị ra, đi về phía cửa, lúc đi ngang qua người ta thì tét một cái vào bàn tay vẫn còn đặt trước иgự¢ Công Tôn Hiệp của ta. Trừng mắt lườm, bước chân giẫm mạnh lên nền.
“Quái lạ”. Ta vuốt lên bàn tay ‘bị thương’.
“Ha ha, người ta đều nói hồng nhan họa thủy, không ngờ hôm nay tới một xấu nhan cũng là kẻ gây họa”.
“Công Tôn Hiệp anh nói gì thế hả? Anh bị lây bệnh từ hoàng thượng rồi phải không? Hành động quái dị cũng lây được à?”
“Ha ha, lẽ nào nàng không nhận ra hoàng thượng quan tâm tới nàng nhiều thế nào à? Quan tâm tới mức nàng chạm vào ‘nữ nhân’ như ta mà cũng ghen được”.
“Hả??? Hoàng thượng ghen???”
Tên hoàng thượng có thể dùng nụ cười Gi*t ૮ɦếƭ người kia mà lại ghen???
Ta im lặng không nói gì.
Hoàng thượng thật sự đang ghen ư? Lẽ nào hắn thích ta? Đánh tiếc ta còn không kịp tìm bằng chứng thì đã bị Công Tôn Hiệp lôi đi, nói là muốn bàn bạc chuyện lớn.
…..
“Công Tôn Hiệp! Anh đùa tôi đấy à? Làm gì có ai đi bàn bạc chuyện lớn ở nhà xí bao giờ!” Ta bị vây quanh bởi mùi hôi thối. Hoàng cung này không có WC, bởi vì nếu hoàng thượng muốn đi thì lúc nào cũng có người mang bô vàng tới tận nơi, quần cũng không phải tự cởi. Cho nên người có thân phận cao đều như nhau, kẻ thân phận thấp mới cần nhà xí, chớ có tưởng tượng nhà xí trong hoàng cung cao cấp tới mức nào, không phải dát vàng hay ngói bạc đâu, cho kẻ thân phận thấp dùng nên chỉ cần lấy rơm quấn một vòng, ngay cả mảnh gỗ cũng không có, trên mặt đất chỉ có một cái hố, ta và Công Tôn Hiệp nói là ở nhà xí chứ thật ra là đứng ở gần ‘hố’ đó.
Đầu ta bốc khói, cẩn thận giẫm chân lên mặt đất, đừng nói là tức giận, ngay cả hít thở cũng có thể ૮ɦếƭ người. Ta nghĩ ta sẽ nhanh chóng trở thành người đầu tiên trong lịch sử bị ૮ɦếƭ vì thối mất!
“Nàng không nghe câu tai vách mạch rừng à? Đặc biệt là trong hoàng cung, nơi nào cũng có tai mắt hết”.
Khóe miệng ta nhếch lên, ta có thể khẳng định là không phải mình đang cười, mà là co giật! Đúng vậy, chỗ này không có tường, nhưng lại có một đám cây cỏ um tùm, anh cho là có thể ngăn trở được suy nghĩ ngu ngốc của anh sao? Một nhà xí có cần hai người cùng vào không? Vừa nhìn đã thấy nghi rồi. Ta dùng ánh mắt nói.
“Ta biết nàng cũng cho là ta rất thông minh, nhìn xem nụ cười của nàng, ánh mắt sùng bái của nàng, không cần phải nói nhiều đâu, ta đều hiểu cả”. Công Tôn Hiệp cười sang sảng, tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi mùi hôi xung quanh chút nào.
Thật không thể chịu nổi! Ông trời ông Gi*t ta đi! Ở cùng cái kẻ ngu ngốc này một phút nữa thôi thì ta không thối ૮ɦếƭ thì cũng tức ૮ɦếƭ. Ta hét to trong đầu, thấy hắn không hề có chút phản ứng nào, trong nhà xí hôi hám này, chẳng những không việc gì mà còn cười rất vui vẻ?
Nếu như không phải mũi anh hỏng thì nhất định là dùng thứ gì đó chống mùi! Mau lấy ra nữa đi! Ta dùng ánh mắt ra hiệu nhưng ta nghĩ là hắn không hiểu, tự mình ra tay thôi, ta nhanh nhẹn một tay bịt mũi, tay kia sờ soạng lên người hắn.
“Á nàng làm gì thế, mau dừng tay lại!”
Ta phải sờ, không biết gì hết, ta chỉ biết nếu không tìm được thứ gì giúp ta hít thở thì ta sẽ ૮ɦếƭ ở đây. Cho nên ta hoàn toàn không chú ý đến hơi thở gấp gáp và khuôn mặt đỏ bừng của hắn.
“Bốp”.
Một cái tát thật mạnh giáng lên mặt ta, hắn bay nhanh ra ngoài như tên lửa, tiện thể ‘hủy’ luôn nhà xí này.
Rốt cuộc ta đã sờ vào cái gì? Cần gì phải tức giận như thế chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc