“Thiếu chủ, người xác định muốn làm như vậy sao?” Giọng nói già nua vang lên từ trong sài phòng. “Đúng, để phục triều thì làm gì cũng đáng, huống hồ chỉ là vài cọng tóc! Ông mau cạo đi!” Âm thanh già nua hít một hơi tỏ vẻ bi thương, từ từ vung con dao nhỏ trong tay lên, từng sợi tóc đen chậm rãi rơi xuống, một hòa thượng mỹ nam tử ngang trời xuất thế ra đời.
Bên ngoài sài phòng, hai ánh mắt chăm chú lặng lẽ nhìn thấy tất cả.
“Không thể tượng tưởng nổi mỹ nam tử lại quy y như thế.” Hiện giờ ta đang đứng tại chỗ mà vị thiếu chủ vừa quy y, nhặt lấy tóc rơi vương vãi trên mặt đất, tóc này không thể lãng phí thế được, ha ha…đột nhiên ta nghĩ tới một điều!
“Tiểu phương trượng, cậu lấy tóc này để làm gì?” Ngũ sư huynh đưa tay lên gãi gãi cái đầu trọc, nhìn ta đầy khó hiểu.
“Hì hì, anh không biết chứ, tóc này rất có công dụng đấy, sau này anh sẽ rõ ngay thôi.”
Nhìn thấy nụ cười cáo già của ta, cả người ngũ sư huynh run lên, nụ cười đó chỉ có khi tiểu phương trượng muốn làm chuyện xấu thôi, lắc đầu liên tục, không biết ai lại xui xẻo rồi.
………………..
“Keng…keng…keng…” Tiếng chuông lớn vang lên, điều này chứng tỏ là có chuyện lớn xảy ra, chuyện lớn đó là gì, chính là…..ăn cơm!
Người đầu tiên tới đúng giờ nhất là Đông Phương Bất Bại và tứ sư huynh, ta tới nơi đã thấy thức ăn bay qua bay lại, a……..các người cho là đang chơi ném đĩa sao, nếu không cẩn thận thì tất cả món ăn trên bàn đều trở thành son của mẹ đất rồi. Ta phải cứu bữa ăn của ta, bằng tốc độ chớp nhoáng ta đã kéo tứ sư huynh tới vị trí xa Đông Phương Bất Bại nhất có thể, nhưng tứ sư huynh vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn nhằm vào Đông Phương Bất Bại mà hôn gió. “Choang…..” Rốt cuộc đã có một đĩa thức ăn bị đem ra làm vật hi sinh, dính lên mặt tứ sư huynh chuẩn xác không sai một li (Xem đi, xem đi, ai bảo anh rước lấy hắn, giờ thì không những bị gai đâm mà còn chỉ có thể nhìn hoa hồng từ xa, không thể tới gần…) (Hừ! Ta không tin hắn lại có gai!) Tứ sư huynh giận dỗi hung hăng vục lên bàn, muốn ăn hết đồ ăn, nhưng “A!A!A!” Nào ngờ hắn lại ăn cả vào bàn!
“Ha ha ha ha” Đông Phương Bất Bại thấy thế liền cười rõ to, nói không nể tình chút nào “Ngu ngốc!”
Tứ sư huynh chỉ có thể há miệng cho đỡ đau….Thật đáng thương………..Ha ha……….
“Hì hì……Tiểu phương trượng, có chuyện gì mà cười vui thế?” Người thứ hai có mặt là Hoàng thượng, ta lập tức cảnh giác đứng phắt dậy, đi tới chỗ ngồi xa hắn nhất, nhưng nào ngờ hắn vẫn không từ bỏ ý định, lại chạy tới ngồi bên cạnh ta, ta lại đổi, hắn lại nối gót, một trận hoán đổi chỗ ngồi bắt đầu.
Thấy ta và hắn liên tục đổi chỗ, Đông Phương Bất Bại kéo ta sang bên cạnh hắn, còn hắn thì ngồi chắn ở giữa, đè Hoàng thượng sang một bên. “Bây giờ ai cũng không đổi được, cứ ngồi vậy đi!” Hắn lớn tiếng ra lệnh. “To gan” Tiểu Hạ tử sốt ruột bèn kêu lên.
“To gan? Ta thấy kẻ to gan là ngươi đấy, lại dám có can đảm nói chuyện với ta.” Một luồng khí cuộn trào mãnh liệt đánh về phía tiểu Hạ tử, tiểu Hạ tử không tránh kịp nên lĩnh một chưởng bay ra ngoài. Xem ra hắn làm cho tứ sư huynh bốc hỏa, bây giờ đã đi mất một người, còn lại ta ngoan ngoãn chờ ăn cơm, Hoàng thượng và Đông Phương Bất Bại thì bắt đầu đấu mắt. Mắt to trừng mắt nhỏ, còn nghe thấy cả tiếng lửa cháy ‘xèo xèo’…………Hả? Hình như có mùi cháy ở đây…….
“A……A……A…….Nước, nước đâu rồi!!!!!!!!!!” Tam sư huynh chạy vào với cái đầu bốc lửa, chén canh nóng hôm nay đã được đổ lên đầu của hắn……A……Canh của ta……ta thích nhất là uống canh, sao giờ lại cho đầu hắn ‘ăn’ thế kia.
“Quá Tham! Sao anh lại lãng phí đồ ăn thế hả??”
“Ta…ta cũng đâu có muốn, là thần tài…….”
“Ha ha ha, chơi vui quá!!!” Người tới thứ ba là công chúa đang ôm bụng đi vào, cười to một tràng. “Xin hỏi các người có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?” Hoàng thượng nhìn công chúa đang cười.
“A! Hoàng……” Lập tức ngừng lại, nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, suýt nữa thì gọi hoàng huynh rồi, nhưng sao Hoàng huynh lại có mặt ở đây??
“Chính là ông ta! Không biết thả lên đầu ta thứ gì mà khiến đầu ta bốc lửa!”
“Chẳng phải có tí lửa thôi sao? Ai bảo ngươi cứ theo đuôi ta làm gì!” Công chúa còn làm mặt quỷ với tam sư huynh, ta cho ngươi tức ૮ɦếƭ, thế nào hả?
“Ông…ông…ông…” Tam sư huynh thấy bộ dạng coi như không có gì của ta thì tức tới mức muốn ngất xỉu, xoay người đi “Ta không ăn nữa!”
Lại bớt đi một người ăn tranh cơm với ta, ha ha……Thấy trên bàn tuy rằng thiếu đi hai món nhưng thứ còn lại cũng không tệ lắm, phải ăn nhanh một chút, nếu không bọn họ sẽ ăn phần ngon mất!
“Ăn từ từ thôi, chậm lại một chút!” Hoàng thượng quan tâm nói, còn định dùng tay để vỗ lưng cho ta, nhưng vì tên Đông Phương Bất Bại ở giữa nên một tay giơ lên lại cứng đờ. “Ta nói này, lão huynh có thể đổi chỗ cho ta được không?”
“Gì chứ, ta muốn đổi nhưng lại yêu chỗ này mất rồi, thế nào!” Oa……..lại chiến tranh! Mau ăn thôi! Mau ăn thôi!
“Phì!…………..” Đồ ăn của ta…….cơm của ta…………tất cả đều phun ra từ miệng ta, hừ……..đều phải trách cái vị thứ tư tới – Long công tử kia, chỉ tại mặt hắn dán toàn thuốc cao, trông thế cực kỳ buồn cười.
“Phì……..Ha ha ha ha ha” Hoàng thượng bật cười, mặt hồng hồng, còn Đông Phương Bất Bại thì cố gắng chịu đựng, không được cười để khỏi phải có hành động quá lố như tên kia (Hoàng thượng)
“Long….”
“A……..Tiểu phương trượng, sau này ông có thể gọi ta là Phụng Hoàng!” Long công tử cuống cuồng nói.
“Phụng Hoàng? Ngươi là nữ nhân à?” Đông Phương Bất Bại nén cười, cố gắng để khỏi phải cười phá lên.
“Ta thấy ngươi mới giống nữ nhân!”
“Ngươi nói gì hả?” Ầm! Cả cái bàn đều bị nát vụn! Ta đón ta đón ta đón đồ ăn và cơm, toàn thân đều di chuyển nên may mắn đón được hết đồ, giờ thân thể của ta trở thành cái bàn sống, hừ, thế này thì ăn kiểu gì!
“Đây đúng là bàn ăn ‘ngon’ nhất mà ta từng được thấy nha!” A! Hoàng thượng đỡ lấy ta, vẻ mặt như đang nghĩ ra trò đùa gì đó quái đản, hắn muốn thế nào, thế nào hở??!!!!!!!
Đột nhiên hắn lấy một tay nắm lên cơm trên иgự¢ trái ta, tay kia nắm thức ăn trên иgự¢ phải ta, ăn?? Có ai cứu ta với…… Ta đưa mắt nhìn về phía Đông Phương Bất Bại và Long công tử, nhưng chỉ thấy bọn họ đánh nhau tới bất phân thắng bại, Long công tử và Truy Nguyệt cùng tiến lên tấn công nhưng vẻ mặt Đông Phương Bất Bại vẫn ung dung tiếp tục đánh…..căn bản không ai chú ý tới việc ta đang ở đây!
Hừ….Nhìn thức ăn trên ‘bàn’ bị Hoàng thượng ăn từng thứ từng thứ một, bụng ta sôi lên ùng ục………Ta cũng rất đói mà……
Sau lần ăn cơm thê thảm đó ta rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định mỗi lần ăn cơm sẽ mang thức ăn và cơm đi chạy trốn, mặc kệ bọn họ có đánh tới rung trời lở đất ở đằng sau thì ta vẫn thi hành chính sách ‘ba không’ : Không nghe, không hỏi, không nhìn!
“Tiểu phương trượng!” Quá Tham ôm chặt lấy ta mà khóc lóc. “Cậu còn mặc kệ những người đó thì Lan Nhược Tự của chúng ta sẽ phá sản mất!”
“Có thái quá như thế không? Chẳng lẽ làm hỏng mỗi vài cái bàn cũng có thể làm cho Lan Nhược Tự này phá sản kia à? Cũng đâu đến mức ấy! Hơn nữa vàng của vị thần tài kia cũng đâu có ít? Lúc cần thì lôi ra một chút là được thôi mà.”
“Ài……Cậu đừng có nhắc tới vị thần tài kia! Ông ta thưởng bạc cho ta, đó khác nào là bạc ta đi chữa trị vết thương, hơn nữa gần đây càng ngày ông ta càng độc ác, căn bản là không đủ để chữa vết thương nặng như vậy!” Quá Tham lại bắt đầu cằn nhằn. Ta lắc đầu bất đắc dĩ, ngày nào hắn cũng phải tới chỗ ta để kể lể vết thương ra sao, hơn nữa càng ngày càng nhiều, nghe nghe, ta lại cho rằng để hắn đi hầu hạ công chúa mới là đúng nhất! Ngẫm lại trong chùa này còn có ai có thể tiêu nhiều bạc như vậy đi chữa trị cho cái bệnh như hoa nở thế đâu? (Không biết công chúa dùng loại thuốc gì, nghe nói là bí dược trong cung, tự nhiên đầu tam sư huynh lại nở ra một đóa hoa nhỏ) Không biết tam sư huynh tìm đâu ra một vị cao thủ chữa trị được! Thật là thần kỳ! Ta hỏi hắn thế nào hắn cũng không nói là ai. “Anh có muốn thoát khỏi vị thần tài kia không, hì hì, tôi có thể giúp anh, nhưng anh phải nói cho tôi…..”
“Tuyệt đối không được!” Hai tay làm thành dấu gạch chéo, “Cho dù bị thần tài đùa giỡn tới ૮ɦếƭ thì ta cũng không nói” Nói xong hắn chạy đi không thèm quay đầu lại……..>_> Có nhầm không vậy? Cho dù ૮ɦếƭ cũng không nói cho ta biết? Anh nghĩ rằng ta sẽ ăn người kia phải không hả. Ta chỉ muốn hỏi hắn xem có thể chữa được cái đầu trọc của ta không thôi, để lại mọc tóc thôi mà. Một tâm nguyện nhỏ nhỏ nhỏ như vi sinh vật mà anh cũng không giúp ta thực hiện sao, ông trời ơi! Ta ngửa mặt lên trời thở dài.
“Ha ha…….ông lại than thở gì thế? Tiểu phương trượng.”
Là giọng nói của Hoàng thượng, ta dùng tốc độ 0,001 giây/giờ để biến mất!
“Haizzzzz…..Ta chỉ muốn trò chuyện một chút thôi, ông có cần phải biến mất nhanh như vậy không? Ông trời, lẽ nào ngay cả tiểu phương trượng nhỏ nhỏ nhỏ đến không thể nhỏ hơn mà cũng không cho ta sao?”
“Cốp!” Chẳng may ᴆụng phải cây cột, mắt ta hoa lên, vô số ngôi sao đang nhảy nhót trên đầu ta, và cả “Ha ha ha ha ha…” Tiếng cười của Hoàng thượng. Hoàng thượng! Thấy hắn đang đi từng bước tới phía ta, ta lập tức bò lên tường, bằng tốc độ nhanh nhất chạy lên mái nhà, giẫm mái hiên tới nát vụn mới thoát khỏi Hoàng thượng an toàn.
Ta đang cuống cuồng chạy trốn nên cũng không để ý tới việc chui vào phòng ai, nói chung trốn thoát là được rồi! Vừa mở cửa phòng thì một cái ghế dài phi tới, và bỗng có một cái bàn tới trình diện. Ta cúi người thành hình chữ ‘U’ để né ‘vật thể lạ’, trời ơi, cái eo của ta……..trở về nhất định phải bôi thuốc mới được.
“Oa!! Ông luyện võ công gì thế, chơi vui quá. Ta cũng muốn luyện, ha ha”
Võ công?? Cái eo của ta sắp đứt lìa tới nơi rồi mà cô còn nói là chơi vui ư? Ta tức giận trừng mắt nhìn công chúa, chân vung lên đạp về phía nàng ta, nhưng công chúa lại nhanh nhẹn né sang bên cạnh như con khỉ. “Không biết là ngã xuống như vậy có đau không nhỉ, hì hì…” Công chúa cười như con chuột. A…….Đừng…….đáng tiếc không còn kịp nữa rồi, nàng ta kéo cái ghế ra.
“Á” Ta rơi thẳng xuống đất, còn kéo theo cả phụ nữ có thai hôn đất.
“Éc…éc…éc!” (một tiếng kêu thảm thiết) Hả? Tiếng động này rất quen, hình như phát ra từ bụng công chúa? Không phải chứ??? Ta nhìn bụng công chúa với vẻ khó tin nổi, chưa sinh mà đã nói được? Quái thai à? Hay…
“Hừ, ngươi là đồ heo ngốc, heo ngốc!” Công chúa dùng sức nện lên bụng, tiếng kêu phát ra còn to hơn nữa. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Công chúa đang mang thai cái thứ gì vậy?
“Hì hì…” Công chúa cười mắc cỡ, sau đó chậm rãi móc ra ‘thứ gì đó’ mà ta nghi ngờ đã lâu……lại là……là một con heo nhỏ??? “Công chúa, cô không mang thai thì sao lại nhét con heo này làm gì?”
“Ơ…..Ông biết ta là công chúa?”
Không xong rồi, nhất thời lỡ mồm, chợt “Hôm nay ta sẽ lấy mạng của ngươi!”
Một bóng người màu vàng xông ra, bay qua mặt ta và công chúa, tiếp theo đó là một bóng màu đỏ, là Đông Phương Bất Bại và tứ sư huynh??
Ta nhìn lại vào trong phòng thì chỉ muốn ngất, bên trong bị phá tới mức không còn ra hình dạng gì, nóc nhà bị phá thì không nói tới, ngay cả bốn bức tường cũng đều mở ‘miệng’, vốn chỗ đang nguyên vẹn giờ chỉ còn lại một cái giường, còn bàn ghế vừa bay ra thì ta đoán chắc cũng rơi thẳng xuống đất rồi. Không có một thứ nào là nguyên vẹn, nhớ tam sư huynh đã từng nói Lan Nhược Tự của chúng ta sẽ nhanh chóng phá sản, hình như là thật nếu mấy kẻ kia cứ hứng lên như thế, sửa phòng cũng sửa ૮ɦếƭ chúng ta luôn rồi……..Không được! Phải nghĩ cách bắt những kẻ vô tích sự này đền bù, cộng thêm việc thu dọn đống thiệt hại này.
Công chúa cũng thoắt cái chạy mất……
Ta trở lại phòng một mình để nghĩ cách, vừa vào phòng thì đã thấy Long công tử đang……..niệm kinh trong đó. Anh sẽ không nghĩ quẩn mà xuất gia đấy chứ? Không được! vất vả lắm tôi mới trở thành hoàng đế của đám hòa thượng này, nếu anh ở đây thì sớm muộn gì cũng biết thân phận của tôi, làm sao tiếp tục trà trộn ở đây được nữa! Phải ngăn lại! “Thí chủ, có chuyện gì vướng mắc trong lòng vậy? Có thể nói cho lão nạp biết không?”
“Ha ha…..Phương trượng là người xuất gia, đâu có hiểu được đau khổ chốn hồng trần………”
“Người xuất gia thì trước kia cũng xuất thân từ hồng trần, tôi cũng từng trả qua chuyện của ngài, trực giác nói cho tôi biết, ngài đang có chuyện buồn phiền!” Không nói thì ta sẽ khó chịu lắm.
“Không biết tại sao mà khi đối mặt với phương trượng, ta lại có một cảm giác rất thân thiết.” Thấy ánh mắt chân thành của Long công tử, trong veo như một đứa trẻ, đột nhiên ta muốn ôm lấy hắn “Tôi cũng vậy……..”
“Ông cũng vậy?”
Không đúng, ta lập tức phản ứng “Không phải, không phải, là tôi nói nhầm……..”
“Ồ….vậy à?” Long công tử nghiêng người sang, nếu không đeo mặt nạ thì bây giờ mũi đã chạm mũi, mắt đối mắt, mặt ta đỏ ửng như quả cà chua, ặc ặc, càng ngày càng gần, sắp sửa miệng đối miệng?? “Thí chủ!! Dừng miệng lại!” Vốn định nói là hôn nhưng chẳng hiểu sao lại nói thành miệng.
“A!” Long công tử lùi về phía sau “Xin lỗi, phương trượng, vừa rồi ta nghĩ tới nàng xuất thần quá nên bất tri bất giác đã coi ông là nàng!”
Nàng….nàng là ai?? Ta có một cảm giác thật khó chịu, rất muốn hỏi nhưng không biết hỏi thế nào. “Cho dù là như vậy thì ngài cũng không thể…không thể hôn ta!” Ta tức giận mắng Long công tử, sau đó mở cửa ra, muốn chạy trốn thứ cảm giác kỳ lạ ấy, có hơi tức giận nhưng rất để tâm, nàng trong lời hắn là ta sao?
……
*Kế hoạch dọa ma của tiểu phương trượng:
“Giả ma dọa người đi!” Quá Tham đề xuất, “Không được, nếu không cẩn thận làm mỹ nhân của ta sợ thì biết làm thế nào?” Thái Xuẩn kiên quyết phản đối. “Phản đối, anh có quyền phản đối à? Đừng quên người khiến chúng ta nhanh chóng phá sản là ai, anh cũng có một phần đấy.” Ta nhắc nhở hắn về những tổn thất, không tính tiêu diệt cả anh đã là phúc cho anh lắm rồi, còn dám phản đối nữa hả! Đúng là ăn gan hùm!
“A…….A…….Tiểu phương trượng, sao cậu lại nói vậy, chẳng phải ta đã giúp sửa chữa bàn ghế rồi còn gì?” Vừa nghĩ tới việc bị tiểu sư phụ bắt đi sửa bàn ghế một ngày một đêm thì tay run lên không ngừng lại được, cho nên mới không đi tìm mỹ nhân, cũng may chứ nếu không sao biết được tiểu sư phụ bí mật triệu tập các sư huynh để đối phó với mỹ nhân của hắn!
“Sửa có mấy cái bàn ghế thì tính làm gì hả, có bản lĩnh thì hôm nay anh đi sửa hết giường bị hỏng trong chùa này đi, tôi mới bái phục anh đấy!” Nhớ tới việc hôm qua thiếu chút nữa ghế và bàn trong phòng Đông Phương Bất Bại phi trúng vào ta thì bụng lại sôi lên, chỉ giỏi giở trò ra tiêu khiển, bây giờ tên này lại còn nhắc tới cái kẻ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đấy nữa.
“Đúng, tiểu phương trượng nói rất đúng, nếu còn duy trì thì dám đảm bảo hắn sẽ phá hết cả chùa chúng ta mất!”
“Nói đến phá thì mỹ nhân của ta đâu có lợi hại bằng vị thần tài của huynh, nghe nói hôm qua ông ta ‘dỡ’ hết tàng kinh các của chúng ta, bắt buộc sửa chữa trong một tháng, hắn chưa cần tới một giây đã san bằng cả khu, thật đúng là ‘lợi hại’” Hai tay chắp vào nhau nói rõ bản thân bái phục tới mức nào, ‘thần tài’ đúng là kẻ có sức phá hủy kinh người.
Vừa nghĩ tới thì tam sư huynh đã ôm đầu khóc lóc, bản thân cũng vừa mới chịu trận xong, cứ tưởng hắn sẽ để yên một lát, ai dè hắn vẫn chưa phá đủ, nhân tiện phá luôn cả tàng kinh các, tiểu phương trượng còn không hề do dự móc hết tiền riêng của hắn ra để đóng góp xung công quỹ, giờ hắn chẳng còn đồng nào, trắng tay, hừ hừ hừ, ngay cả nhảy xuống giếng tự sát cũng không được (Hôm trước vừa mới bị công chúa đánh)
“Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa, giờ chúng ta phải đoàn kết, không thể chờ phương trượng về rồi nói được, hắn………” Ta cố ý không nói hết, để bọn họ tự suy nghĩ tới bộ dạng bi thảm của chính mình, chắc mọi người vẫn chưa quên ‘Phật sơn vô ảnh thủ’ của phương trượng chứ…..
Nhớ lại thì ta không thể không phủ nhận độ dã man của nó, dù sao phương trượng sẽ không đánh ta đâu, cùng lắm chỉ phạt chép kinh thư thôi, nhưng tàng kinh các đều bị công chúa phá rồi, làm gì còn kinh thư để ta chép nữa, nhớ tới việc đó ta lại buồn cười, ha ha…công chúa làm rất tốt! Lần đầu tiên ta thấy được mặt ‘đáng yêu’ của công chúa (Đối với cậu là đáng yêu, nhưng với người khác là đáng sợ đó!)
Mấy sư huynh đồng loạt cảm thấy rùng mình một cái. “Đúng vậy, phương trượng đi ngao du bốn biển chắc cũng sắp về rồi, ha …ha” Đại sư huynh cười miễn cưỡng. “Chúng ta phải chuẩn bị thế nào để nghênh đón người đây?”
Ầm! Một quả bom dội vào lòng mỗi người “Ta định đi thắt cổ!” Oa! Nhị sư huynh dùng cách thức quyết liệt để nghênh đón phương trượng trở về! Bái phục, bái phục, nói luôn là đi tìm một sợi dây đi…….
“Chỗ nào có động, chỗ nào có động!” Tứ sư huynh đi tìm nơi nào có động để chui vào.
Ta từ từ nhấp một ngụm trà “Quá Xuẩn à, đừng có tìm, tôi đã xác nhận từ lâu rồi, bản tự không có ‘lỗ’ để chui đâu”
“A~! Vậy chỉ còn lại cửa sau để chạy thoát thôi!” Quá Tham đang ôm lấy đầu, sau khi nghe thấy có cửa sau thì động tác mọi người đều dừng lại, cùng nhau làm tư thế nói ‘Xuỵt’
Hình như cửa sau là điều cấm kỵ nhắc tới thì phải?? Ta tới Lan Nhược Tự lâu như vậy mà còn không biết có cửa sau nữa. Ta lập tức tò mò “Cửa sau ở đâu?”
“Xuỵt!!!!” Ta cũng đâu có nói to lắm đâu, sao các ngươi còn xuỵt với ta làm gì!
“Tiểu phương trượng, cậu không biết thì tốt hơn……”
“Đúng vậy, tiểu phương trượng, nơi đó rất…rất…rất…”
“Rất cái gì?? Anh nói mau, Quá Xuẩn”
“Tà!” Đại sư huynh tiếp lời.
Đại sư huynh vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ‘Xuỵt!!!!!!!!’ với hắn.
Khiến địa sư huynh thở dài…trong phòng chỉ còn lại Quá Tham và ta đang đờ cả người.
Tà? Có phải có ma không………Vừa nhắc tới ma, ta chỉ nghĩ tới bóng người đang bay bay, trôi lờ đờ bất định…………”Tiểu phương trượng”
“A…Ai….Ai đấy?” Ta bịt mắt kêu to.
“Là ta đây, tiểu phương trượng.”
Nghe thấy giọng nói trẻ con ấy ta biết ngay là ngũ sư huynh “Quá Nhỏ, sao cậu tới mà chẳng có tiếng động gì thế, hại tôi sợ tới mức lá gan nhảy cả ra ngoài!”
“Vậy sao?” Quá Nhỏ gãi gãi đầu, không ngờ mình lại làm phương trượng sợ như thế.
“Cậu tìm tôi có việc gì?”
Quá Nhỏ lấy ra một bức thư, bên trên biết: Quá Mau thân thích. Theo trực giác ta đoán là thư do phương trượng viết, ta mở thư ra.
………….
“Tiểu phương trượng, phương trượng nói gì thế?” bé con Quá Nhỏ tò mò hỏi.
“Nói gì? Hì hì, còn có thể nói gì được chứ, ngày mai chuẩn bị cho tốt.”
“Chuẩn bị gì?”
“Nghênh đón phương trượng, chào mừng phương trượng trở về.” Ha ha, ta cười bất đắc dĩ, ngày mai hắn về rồi, ta đây còn có thể giấu thân phận được nữa sao?