Dưới tình huống này thật sự ta không chạy nổi, cuối cùng ta dừng lại, nhìn đám người xung quanh trên tay đều cầm dao.
“Mẹ…Huhu…” Ánh mắt đứa bé lộ vẻ sợ hãi.
“Bé cưng, đừng sợ, xe đi tới núi nhất định là có đường.”
“Mẹ, đường là gì ạ?”
Đường là gì? Ta nhìn đứa nhỏ mà khóc không ra nước mắt, phải trả lời vấn đề này thế nào với trẻ con ngây thơ được đây?
Nhưng đám người đã nhanh chóng trả lời hộ ta…..”Đường ૮ɦếƭ!!!”
“Hu…huhuhuhu…”
“Các người làm nó sợ rồi kia kìa, nói hàm súc một tí không được à? Bé cưng, đừng khóc, là đường sống đó mà!”
“Thật ạ?” Đứa nhỏ mở thật to hai mắt nhìn ta.
“Thật! Có điều…Đường này không đi được…haha..” Ta gượng cười hòng tìm cách, có thêm thời gian để mà hy vọng….nhìn xung quanh đều là người, ngay tới mặt nước cũng bơi đầy người, nóc nhà cũng đầy người trèo lên, người bay trên trời nữa….ta có cảm giác thật sự là chạy đằng trời cũng không thoát.
“Ha ha, còn nói nữa tôi sẽ cắt lưỡi cô!”
Lưỡi?? Ta lập tức ngậm miệng lại.
“Tôi còn muốn móc mắt cô, ha ha.”
Mắt? Thì ta nhắm mắt.
“Tôi sẽ xẻo tai cô”
Tai? Tai thì giấu thế nào….ta định lấy tay che hai tai lại nhưng ta đang ôm đứa nhỏ, làm thế nào bây giờ?
Đứa nhỏ thấy ánh mắt cầu cứu của ta thì lập tức hiểu ý, bàn tay trắng bóc nhỏ nhắn che tai hộ ta.
Bé con, có con thật là tốt….nếu như con mà lớn mười bảy mười tám tuổi thì ta nhất định sẽ lấy thân báo đáp. Đáng tiếc giờ con còn chưa tới một tuổi…
“Các ngươi đừng hòng tranh với lão tử! Cô ta chỉ có một cái đầu, lão tử nhất định phải có”.
Đầu??
“Hì….hì…”
Đứa bé gắng sức trèo, không ngờ ngày đầu tiên con học bò lại là bò lên đầu ta, toàn bộ khuôn mặt đã được che bởi thân thể nó, bé cưng, mẹ cảm động tới phát khóc mất…
Thấy bộ dạng như hung thần thì không ai dám cãi lại.
“Cậu đã muốn đầu thì tôi muốn chặt chân”
“Còn tay là của tôi!”
“Không được độc chiếm, một chân là phần của tôi!”
“Thế thì tay cũng phải chia!”
“Thế thì sẽ chia thiếu, chúng ta nhiều người như vậy mà!”
“Nói rất đúng!”
“Dựa vào đâu hả, một mình ông lấy một cái đầu thì biết chia ra sao!”
“Tôi chia đầu ông ấy”.
“Cái gì? Chia cái đầu ông! Nhìn bộ dạng của ông chẳng khác nào con gà mái già của nhà tôi!”
“Ông nói gì hả?” Bắt đầu bốc hỏa…
Nội chiến…Cơ hội tốt đã đến…
Chạy trốn thôi….
“A…….” Bị một kẻ ngăn lại…
“Ha ha, muốn chạy hả, để lão tử chặt cô ra xem cô chạy thế nào…”
Hu…….thấy tên lão tử kia giơ con dao Gi*t lợn lên, nhanh chóng bổ xuống đầu ta, ૮ɦếƭ chắc rồi…
“Oa…..Thiên nữ…….”
Thiên nữ?? Ta ngẩng đầu lên nhìn, ‘Thiên nữ’ ở đâu? Ặc, là tên Đông Phương Bất Bại. Trán hắn nổi đầy gân xanh, tay vung lên….
“Thiên nữ tán hoa! Tiếp nữa đi……..” Một đám người dang hai tay ra.
Lập tức ta ôm bé con ngồi xụp xuống…
Đồ ngốc! Làm gì có chuyện hắn rải hoa, chắc chắn các người sẽ bị trúng độc cho coi.
“A…A..A…A…A…A..”
Quả nhiên tiếng kêu thảm thiết vang lên từng đợt.
Bất chợt ta cảm giác bả vai bị người nào đó kéo đi?
“A!! Là ai đó?”
“Hừ, nói nhỏ thôi, ta tới để cứu cô!”
Cứu ta? Giọng hắn không dễ nghe trầm trầm như Đông Phương Bất Bại, cũng không dịu dàng hòa nhã như Long công tử, lại càng không thể là Hoàng thượng! Nhưng ta vẫn thấy rất quen, nhất định là người ta biết, nhưng là ai mới được?
“Cô còn nghĩ cái gì thế? Đi nhanh, để tới lúc chúng tỉnh lại sẽ đưa cô ra ngũ mã phanh thây ngay lập tức!”
Đúng vậy, thứ mà Đông Phương Bất Bại rải xuống nhất định không tốt đẹp gì, nếu bọn chúng tỉnh lại thì người đầu tiên đem ra để trút giận sẽ là ta.
Mặc kệ là ai, nói chung ai muốn cứu ta thì ta sẽ đi theo người đó.
“Đến rồi” Ta lập tức trở nên hồi hộp “Đến rồi? Nhưng đến đâu cơ?”
“Đừng lo, là nhà của ta”.
“Nhà ngươi?” Ta rất muốn mở mắt nhìn nhưng nếu mở ra sẽ rất đau. Không biết tên Đông Phương Bất Bại kia rải cái gì nữa…
“Đừng nóng vội, ha ha, người đó không những cô muốn gặp mà còn càng muốn gặp cô nữa kia”
Người muốn gặp ta? Là ai? Người duy nhất hiện ra trong đầu ta là….Công Tôn Hiệp!
Không phải ta…ta…ta đã là yêu một người ngay tới bộ dạng ra sao cũng không biết đấy chứ?
“Tướng công, chàng đã về rồi”.
Nghe thấy giọng nhỏ nhẹ của thiếu nữ, có phải là người ta quen không?
“Ừ, nàng nhìn xem ra đưa ai về này?”
“‘Cô ta’ là ai?” Mặt thì trắng toát, không nhận ra là nam hay nữ, còn ôm một đứa bé nữa. “Cô ta sẽ không là nữ nhân bên ngoài của chàng đấy chứ? Hừ…A…còn có cả con kia đấy! Có phải chàng làm chuyện gì có lỗi với thi*p không? Chàng nói đi”
“Thê tử đại nhân, nàng hiểu lầm rồi, cô ta xấu như thế, ta nào có dám chứ”.
“Xấu? Cô ấy là..” Giọng của thiếu phụ hơi run run.
“Này! Hai người nói đủ chưa, giờ mắt tôi đau quá, mau mau giúp tôi rửa sạch trước hẵn” Thật không chịu nổi việc bọn họ coi ta như không khí, rốt cuộc thốt lên.
“A…suýt chút nữa đã quên mất cô rồi, nương tử, nàng giúp cô ta bế đứa nhỏ, ta đi rửa mắt cho cô ta”.
Thiếu phụ dè dặt đón lấy đứa nhỏ trên tay ta.
Đi tới một cái lu to, sau đó “Bụp…bụp…” Hắn lại dám túm lấy đầu ta dúi xuống! Một lần! Hai lần! Ba lần! Ta sắp ngạt thở rồi!!!!!!
“Này…ngươi làm gì thế hả? Ngươi muốn dìm ta ૮ɦếƭ đuối sao?” Rốt cuộc đầu cũng được kéo lên, nhưng một giây sau ta lại bị kích động.”Ông…ông là…Mã đại hán”
“Đúng, ha ha, thích khách ngốc nhất, chúng ta lại tái ngộ rồi”.
Chính là hắn! Cái kẻ đã “tống” ta vào cung.
“Ông còn dám xuất hiện trước mặt tôi! Nếu không vì ông bắt tôi làm thích khách, tôi đã không phải vào cung rồi, lại càng không gặp phải…gặp phải…” Lắm chuyện thê thảm như vậy…Nhớ tới những ngày trong hoàng cung ta lập tức trút hết ấm ức ra “Hu..A…hu hu hu… ông là kẻ ૮ɦếƭ tiệt…ông có biết tôi đã trải qua những gì trong cung không? Vì trốn binh lính mà phải chui vào chuồng heo! Còn bị tên Long công tử truy đuổi…còn bị Hoàng thượng đe dọa…Còn…còn…nằm trong quan tài mới ra được ngoài cung!”
“Sao thế? Tướng công. Ài, sao chàng lại ức Hi*p ân bà như thế?”
Ân bà? “Ui cha….” Ta cắn phải đầu lưỡi.
“Ân bà, người làm sao vậy?” Thiếu phụ thấy ta kêu lên đau đớn thì đi tới quan tâm hỏi.
Nàng tới gần thì ta lập tức nhận ra đó là Tĩnh phi.
“Sao cô lại ở đây?”
Mặt Tĩnh phi đỏ hồng, nhìn Mã đại hán bên cạnh.
Ngay tức khắc ta đã hiểu chuyện gì xảy ra. “Hóa ra các người đã kết hôn?”
“Kết hôn?” Quả nhiên là vợ chồng, đồng thanh ghê.
“Là bái đường, thành thân đó”.
Mặt Tĩnh phi càng đỏ hơn. “Nếu như không có ân bà giúp đỡ, Vũ Điệp cũng không thể có được hạnh phúc ngày hôm nay..”
Lại nữa!! “Tôi van cô, đừng gọi tôi là ân bà nữa” Cô gọi một lần tôi lại cắn vào lưỡi một lần…rất đau đó…
“Người có ơn với ta, hơn nữa lại là nữ tử, nam nhân gọi là ân công, nữ nhân gọi là ân bà, ta gọi như thế có gì sai sao?”
“Sai! Là nữ thì gọi là ân mẫu mới đúng”.
“Ồ…” Tĩnh phi thấy bộ dạng có vẻ đã hiểu, định mở miệng gọi tiếp.
“Dừng lại!” Đưa tay ra ngăn cản, nếu để nàng ta gọi là ‘Ân mẫu’ chắc ta sẽ cắn đứt lưỡi tại chỗ mất.
“Ha ha..ha ha…” là tiếng cười của đứa nhỏ “Tiểu bại hoại, mỗi lần thấy ta xấu mặt con lại cười vô cùng vui vẻ là sao?”
“A…a…a…a…a” Đứa nhỏ vui vẻ múa tay, có vẻ như rất thỏa mãn khi ta gọi như thế. Được! Từ hôm nay trở đi, tên của con là tiểu bại hoại!
(Rốt cuộc mình cũng có tên rồi, phải vẫy tay nhiều nữa…nếu có thể có một người cha thì còn hay hơn!)
A? Sao tiểu bại hoại lại chảy nước miếng? Chẳng lẽ đang nhìn mỹ nữ?
(Đồ mẹ ngốc, con đâu có chảy nước miếng, là đang cười hạnh phúc đấy chứ, con muốn có cha. Có nghe thấy không? Mẹ ngốc mau tìm cho con một người cha! Hừ hừ hừ)
“Ân ân, hiện giờ mọi người bên ngoài đang truy lùng người, hơn nữa ba ngày nay Hoàng thượng còn phái quan binh lục soát trong thành, người cũng không thể ở nhà ta lâu được.” Ân ân?? Ta nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc, khẳng định đúng là nàng đang nhìn ta để nói. Thôi xong!! Ân ân thì ân ân vậy, dù sao ta bị người khác tự ý đổi tên cũng không phải là lần đầu tiên, còn đỡ hơn là cái từ ‘Ân’……’Mẫu’ đó…hai chữ ấy không thể nói cùng nhau được, nếu không ta sẽ cắn lưỡi mất.
“Vậy làm sao bây giờ? Chính tôi cũng không biết phải trốn ở đâu?..” Thật là phiền! Người ta ai chả muốn nổi danh, ví như ‘nổi danh’ như ta ấy! (Tuy rằng chẳng có gì tốt đẹp cả!) Bộ dạng ‘đẹp đẽ’ như thế (cả ngày hôm nay đã nếm đủ màu sắc từ sáng tới tối) ngày nào cũng bị người ta ‘đuổi’ (Gi*t! Tôi nói chuyện, tác giả nhiều miệng thế làm gì hả?. [Tác giả:] tôi là đang giải thích rõ hàm nghĩa chân thật mà, để các độc giả không hiểu lầm!.. [Ta:] Để họ tưởng tượng tôi đẹp thì có gì không tốt? Vậy bọn họ sẽ đọc nhiều hơn. [Tác giả:] Đúng á! [Ta:] Cho nên tôi nói chuyện thì mi đừng chen vào. [Tác giả liên tục gật đầu]
“Thật ra ta biết một chỗ có thể ẩn náu rất an toàn.” Mã đại hán vui vẻ nói.
“Ở đâu? Sao ông không nói sớm!” Hại ta đang nghĩ chỗ trốn, nghĩ tới vỡ cả đầu ra.
“Ha ha…có thì có, nhưng sợ cô không dám vào thôi…” Mã đại hán nhìn ta với vẻ gian tà.
“Giờ còn là lúc nào nữa? Để bảo toàn tính mạng ngay cả quan tài tôi còn nằm được, còn có chỗ nào tôi không dám vào nữa chứ?” Ta tức giận trừng mắt với hắn.
“Lan…Nhược…Tự…”
“Vù…vù…vù…”
Không biết một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, khiến cả người ta run lên.
‘Lan Nhược Tự’?? Sẽ không có kẻ mà ta nghĩ tới chứ? Chắc là không đâu? Chắc là không đâu? Ta tự thôi miên…
“Nghe đồn chỗ đó có ma…..nữ…đó…” Mã đại hán cười gian nói.
Ông cố ý! Nhất định là cố ý!! Biết rõ tôi sợ còn nói lớn tiếng bên tai tôi như vậy! Ta lườm hắn một cái.
“Đúng, chỗ đó đúng là rất tốt! Người có thể đi tới đó ẩn náu, chờ gió thổi nhẹ bớt rồi nói chuyện được chứ?” Tĩnh phi thấy vẻ mặt cứng ngắc của ta thì quan tâm hỏi “Người sợ đấy à?”
“Ha ha! Tôi không sợ! Tiểu hồ đồ tôi còn có thể sợ gì được nữa! Bây giờ tôi sẽ đi tới đó!” AAA~~ Ta thật sự muốn vả vào miệng mình. Rõ ràng là sợ, nhưng…vừa nhìn thấy biểu hiện trên mặt Mã đại hán thì ta lại không muốn bị hắn khinh thường! Sao có thể như vậy chứ??
“Vậy quá tốt rồi, nương tử, giờ nàng đưa cô ta tới Lan Nhược Tự nhé!”
“Dạ.” Tĩnh phi làm tư thế mời với ta.
Giờ ta muốn không đi cũng không được, lời nói ra đâu thể nuốt lại.
Thấy bóng dáng ta đã đi xa, trong lúc không ai chú ý thì một chàng trai bước ra từ sau cánh cửa.
Trên người mặc y phục màu trắng, khuôn mặt tuấn mỹ có phần thương cảm sâu sắc, chàng trai cảm thán “Không ngờ lại là nàng…”
Mã đại hán xoay người thi lễ với chàng trai, “Thiếu chủ! Để cô ta tới đó có thể được việc thật chứ? Hay là để thuộc hạ đi thay!”
“Ta tin nàng, không sao đâu, hơn nữa ngươi còn phải chăm sóc Điệp nhi nữa, ngươi quên rồi sao?”
“Việc đó…Thuộc hạ thật có lỗi với thiếu chủ…”
“Không liên quan tới ngươi, đó cũng là lựa chọn của Vũ Điệp, ta tôn trọng sự lựa chọn của nàng…” Vẻ mặt nam tử có phần thương tổn sâu sắc, xoay người nhìn về phía bóng trăng bên ngoài cửa sổ.
…
“Yêu đến mức trái tim tan nát cũng đừng trách ai, đơn giản là lau khô nước mắt đau thương của nhau, rốt cuộc thay đổi cũng không gây nên…”
“Ơ?”
“Ân ân? Sao vậy?” Tĩnh phi thấy đột nhiên ta dừng bước thì hỏi.
“Không có gì, hình như tôi nghe thấy có ai hát bài trong phim ‘Hoàn châu cách cách’ thì phải?”
“Hoàn châu cách cách?”
“Ha ha..chắc là tôi nghe nhầm, chúng ta đi tiếp thôi.” Người ở đây sao có thể hát ca khúc hiện đại được…ta tự cười chế giễu mình.